Lãnh Tịch Chiếu mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt Trương Cẩm Vinh.
“Tiểu vương gia, gặp ngài thật khó nha.” Trương Cẩm Vinh cười âm hiểm.
“Ngươi bắt ta tới làm gì?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày, cố ý cách xa hắn một khoảng cách.
“Chỉ là muốn tạo chút niềm vui thôi.” Trương Cẩm Vinh ngả ngớn nâng cằm y lên:“Cũng đã rơi vào trong tay ta rồi, cũng đừng bày đặt Vương gia cái gì, ngoan ngoãn nghe lời ta, nói không chừng còn có thể chịu khổ ít một chút.”
“Ngươi thích ta?” Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp mắt.quinnalaurent.wordpress.com
“Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, ai lại không thích.” Trương Cẩm Vinh bị giọng nói mềm mại ngọt ngào của Lãnh Tịch Chiếu làm cho trong lòng ngứa ngáy:“Ta bất chấp bị tru di cửu tộc đem ngươi bắt đến đây, vậy còn chưa đủ thích?”
“Tay đau.” Lãnh Tịch Chiếu cúi đầu nhìn cổ tay bị trói.
Trương Cẩm Vinh nhìn nhìn xung quanh, chắc chắn Lãnh Tịch Chiếu không thể đào tẩu, vì thế mở dây thừng cho y.
“Lâm Lâm!” Lãnh Tịch Chiếu nhìn phía sau lưng Trương Cẩm Vinh, đột nhiên mở miệng.
Trương Cẩm Vinh nghe vậy cả kinh, xoay người thì nhìn thấy phía sau không có một bóng người, trong lòng biết là trúng kế, nhanh chóng quay đầu thì thấy Lãnh Tịch Chiếu ngửa đầu nuốt xuống gì đó.
“Ngươi làm gì!” Trương Cẩm Vinh vươn tay muốn chặn lại, nhưng thất bại.
“Đoạn tình đan.” Lãnh Tịch Chiếu ném xuống chiếc bình trong tay:“Nơi này là địa phương của ngươi, cho dù giết ngươi ta cũng chạy không thoát, bất quá nếu ngươi dám cưỡng bước ta, trong vòng ba canh giờ ngươi sẽ trúng độc tử vong.”
“Vô liêm sỉ!” Trương Cẩm Vinh thẹn quá hóa giận, nâng tay “Ba” một tiếng cho Lãnh Tịch Chiếu một bạt tay.
Lãnh Tịch Chiếu nâng tay lau đi vết máu trên khóe miệng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Trương Cẩm Vinh cầm dây thừng đem y trói ở trên giường, sau đó xoay người ra cửa.
Lãnh Tịch Chiếu tựa vào bên giường, cảm thấy trên mặt đau rát, trong lòng hoảng loạn, phụ thân cùng Lâm Lâm nếu biết mình mất tích, nhất định là lo lắng đến phát điên.
Trong Cam Tuyền nha phủ, Tây Đằng Lâm nhìn mảnh ngọc hình con bướm trong tay cau mày.
“Là dấu hiệu của Hiệp Lưu Thương.” Lý Duy ở một bên mở miệng nói:“Hắn là sát thủ bị triều đình truy nã, khinh công cực kỳ cao, tính cách tự phụ cuồng ngạo, mỗi lần gây án đều lưu lại một mảnh ngọc hình con bướm, chúng ta có nên tra xét từng nhà….”
“Không cần.” Tây Đằng Lâm đánh gãy lời Lý Duy:“Phái người trấn thủ cửa thành, chuyện này chờ ta trở lại rồi nói sau.”
“Không biết Tây Xuyên Vương muốn làm thế nào?” Lý Duy khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch:“Tiểu vương gia có thân phận danh giá, không thể có nửa phần sơ xuất.”
Tây Đằng Lâm không muốn để ý đến hắn, cưỡi ngựa một đường hướng phía Bắc mà đi.
Trong một căn nhà gỗ trong ngõ nhỏ tại thành Bắc, một người tuổi còn trẻ đang nằm ở trên giường uống rượu, nghe được ngoài viện truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, khóe miệng không khỏi giơ lên.
Tây Đằng Lâm đá văng cửa phòng, ném mảnh ngọc con bướm lên người hắn, lạnh lùng nói:“Thật là ngươi làm?”
Hiệp Lưu Thương cười:“Ta cũng cần ăn cơm, có người nguyện ý tới cửa ra giá, ta vì cái gì không nhận?”
“Y hiện tại ở đâu?” Tây Đằng Lâm ánh mắt lạnh như băng.
Hiệp Lưu Thương lười biếng từ trên giường đứng lên, nói:“Tiểu viện này, cũng là ngươi tặng cho ta, có thể tìm tới nơi này, chứng minh ngươi đối với ta vẫn còn ấn tượng.”
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Tây Đằng Lâm áp trụ xúc động muốn giết người của mình.
“Muốn thế nào, phải nhìn xem ngươi sẽ có phản ứng gì.” Hiệp Lưu Thương hưng trí đánh giá Tây Đằng Lâm:“Rất sốt ruột?”
“Có phải Trương Cẩm Vinh làm không?” Tây Đằng Lâm sắc mặt ám trầm.
“Thật sự là không lưu tình cũ mà.” Hiệp Lưu Thương liên tục lắc đầu:“Cũng không hỏi ta mấy năm nay sống thế nào.”
“Ta hỏi ngươi lần cuối, y ở đâu?” Tây Đằng Lâm trong mắt phát ra một tia sát ý:“Ngươi nếu lại cùng ta quanh co lòng vòng, sự tình năm đó, ta nhất định sẽ không giúp ngươi giấu nữa!”
Hiệp Lưu Thương vốn đang trêu đùa, nghe xong lời này, ý cười trên mặt lập tức biến mất, thật lâu sau, cười khổ nói:“Ngươi thay đổi, Tây Đằng Lâm trước kia, sẽ không dùng chuyện này uy hiếp ta.”
“Ta sẽ không để cho Tiểu Tịch có nguy hiểm.” Tây Đằng Lâm cùng hắn đối diện.
“Thành Tây, Lưu Thủy phường, hậu viện.” Hiệp Lưu Thương vừa dứt lời, Tây Đằng Lâm liền chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu Thanh ngươi xem, hắn cũng sẽ vì người khác mà sốt ruột.” Hiệp Lưu Thương nhìn một con thanh xà nhỏ trên cửa sổ lầm bầm lầu bầu:“Ngươi nói xem, ta còn cần tiếp tục cùng hắn?”
Tiểu thanh xà phun phun cái lưỡi, chui vào vạt áo của hắn.
Lưu Thủy phường, Lãnh Tịch Chiếu cảnh giác nhìn Trương Cẩm Vinh cùng một nam nhân ánh mắt si ngốc kế bên hắn.
“Đừng sợ nha tiểu bảo bối.” Trương Cẩm Vinh ngồi xổm bên người y, nhe răng cười:“Vốn muốn để ngươi ăn ít khổ thôi, nhưng mà ngươi lại không nghe lời, ta chỉ có thể ra hạ sách này.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt trắng bệch.
“Thử xem dược kia của ngươi, là thật hay là giả.” Trương Cẩm Vinh chỉ vào nam nhân bên người:“Vốn ta không muốn cho hắn không công mà chiếm được tiện nghi, bất quá thiếu gia ta nghĩ đến, vẫn là mạng của ta quan trọng, không bằng trước cho hắn thượng ngươi, nhìn xem qua ba canh giờ có chết hay không, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi hỗn đản!” Lãnh Tịch Chiếu căm tức nhìn hắn:“Cha ta cùng Lâm Lâm, còn có Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Trời cao Hoàng đế xa, huống hồ ai cũng không có chứng cớ nói là ta bắt ngươi.” Trương Cẩm Vinh cười lạnh:” Cái giá để bắt ngươi thật đúng là không rẻ, mất năm ngàn lượng hoàng kim, bất quá ngươi yên tâm, ta tìm là sát thủ tốt nhất, tuyệt đối không ai có thể tìm được hắn, cũng tuyệt đối không có người tìm được ngươi.”
Lãnh Tịch Chiếu kinh hoảng, nhìn Trương Cẩm Vinh cùng nam nhân si ngốc kia.
Vạt áo trước ngực bị xé rách thô bạo, thân thể đơn bạc bại lộ ở trong không khí lạnh như băng và dơ bẩn, Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy suy sụp, trong mắt cũng là tràn đầy tuyệt vọng, Trương Cẩm Vinh ngồi ở trên ghế, chậm rì rì cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, nhưng mà còn chưa kịp uống, chợt nghe thấy trong viện truyền đến tiếng đánh nhau.
“Lâm Lâm ta ở trong này!” Lãnh Tịch Chiếu trong đầu chuyển động, dựa vào bản năng kêu lên một tiếng.
Cửa phòng bị một chưởng phá nát, ánh nắng ấm áp ngoài phòng tràn vào trong căn phòng âm u, đuổi đi không khí hủ bại làm làm người ta buồn nôn.
Trương Cẩm Vinh còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tây Đằng Lâm bóp cổ, bên tai truyền đến tiếng xương cốt bị bẻ gảy, sau một trận đau nhức, liền tê liệt ngã xuống đất ngất xỉu.Vừa muốn ra tay đối phó tên nam nhân còn lại, lại bị Lãnh Tịch Chiếu gọi lại.
“Quên đi.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Hắn chỉ là tên ngốc mà thôi.”
Cởi bỏ dây thừng trên tay Lãnh Tịch Chiếu, Tây Đằng Lâm lập tức đem y ôm vào trong lòng, không nói câu nào, chỉ cảm thấy trong lòng thật khó chịu, ba lần bốn lượt để cho y bị người khác bắt đi, chính mình có phải rất vô dụng hay không?.
“Không có việc gì.” Lãnh Tịch Chiếu sờ sờ hai má của hắn:“Chúng ta về nhà đi, kêu người bắt bọn hắn về nha phủ.”
“Ừ.” Tây Đằng Lâm gật đầu, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của y.
Lý Duy vốn đang ở trong viện vô cùng lo lắng đến mức liên tục xoay quanh, bỗng nhiên thấy Tây Đằng Lâm ôm Lãnh Tịch Chiếu đi vào cửa viện, nhất thời kích động muốn khóc.
“Trương Cẩm Vinh ở bên ngoài, nhốt hắn lại trước, sau đó dẫn người đi niêm phong Lưu Thủy phường.” Tây Đằng Lâm vừa đi vừa nói.
“Lưu Thủy phường……?” Lý Duy nghe vậy liền run run, Tiểu vương gia bị bắt đến tiểu quan quán? Trong phòng, Tây Đằng Lâm lấy nước giúp Lãnh Tịch Chiếu tắm rửa.
“Ta không sao, ngươi không cần làm cái biểu tình này được không?” Lãnh Tịch Chiếu vươn đầu ngón tay ấn ấn mi tâm của Tây Đằng Lâm.
“Trước kia khi ngươi ở cùng Hoàng Thượng, Lâm tướng quân còn có sư phụ, chưa từng phải chịu ủy khuất lớn như vậy đúng không?” Tây Đằng Lâm đau lòng hôn nhẹ sườn mặt bị sưng đỏ của y:“Ta thực vô dụng phải không?”
“Mới không phải.” Lãnh Tịch Chiếu ôm lấy cổ hắn:“Ngươi không cần suy nghĩ lung tung, hôm nay là ngươi đã cứu ta, đã rất lợi hại rồi …… Ngươi làm sao tìm được ta?”
Tây Đằng Lâm nghe vậy, do dự một chút, nhưng không có nói chuyện, chỉ cúi đầu hôn lấy đôi môi hoa đào của y.
Ngày hôm sau, Lãnh Úy mang theo ba xe lớn tràn đầy Kị mã cần hấp tấp chạy trở về.
“Con trai!” Vừa vào cửa viện, Lãnh Úy liền vui vẻ gọi Lãnh Tịch Chiếu:“Ta đem đồ ngươi cần về cho ngươi nè!”
“Phụ thân!” Lãnh Tịch Chiếu đang ăn sáng, nghe được tiếng kêu thì ngậm bánh quẩy chạy đi ra, nhào vào trong lòng Lãnh Úy cọ cọ:“Phụ thân là lợi hại nhất!”
Lãnh Úy ôm con chưa bao lâu, đột nhiên thần sắc biến đổi:“Tên Tây Đằng Lâm hỗn đản kia đâu?”
“Lâm Lâm hắn không phải cố ý!” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng âm thầm kêu khổ, nghĩ rằng tin tức lão cha nhà mình cũng thật nhanh nhạy, như thế nào vừa về đến liền biết chuyện mình bị bắt cóc
“Không phải cố ý thì là cái gì, dám đối với ngươi như vậy, lão tử ta phải làm thịt hắn!” Lãnh Úy xắn tay áo vot vào trong phòng.
“Cha, Lâm Lâm hắn không có ở trong phòng.” Lãnh Tịch Chiếu bất đắc dĩ.
“Đi đâu rồi?” Lãnh Úy thổi râu trừng mắt:“Dám đánh con ta, ta đi giết hắn!”
“Ai nói hắn đánh ta?” Lãnh Tịch Chiếu mạc danh kỳ diệu.
“Vậy mặt của ngươi sao lại thế này?” Lãnh Úy nhíu mày:“Người khác đánh?”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, đem sự tình đại khái kể lại một lần.
“Vô liêm sỉ!” Lãnh Úy xoay người liền đi ra ngoài.
Lãnh Tịch Chiếu vuốt vuốt cái mũi suy nghĩ một chút, vẫn là không nên đi theo cha.
Nửa canh giờ sau, Tây Đằng Lâm ôm đầu đi vào sân.
“Cha ta đánh ngươi sao?” Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trên bậc thang cười cười.
“Ừ.” Tây Đằng Lâm ngồi ở bên cạnh y thành thành thật thật gật đầu:“Sư phụ nói ta không có bảo vệ tốt cho ngươi.”
“Cho ngươi dược nè.” Lãnh Tịch Chiếu từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ:“Thoa lên một hồi sẽ hết đau.”
“Sao ngươi biết cha ngươi muốn đánh ta? Dược cũng chuẩn bị tốt luôn rồi.” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ tiếp nhận.
“Không phải.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Trước kia cha ta thường xuyên đem Hoàng Thượng, Hạo Dương, còn có Tư Đình bọn họ đánh cho đầu cục u, ta đã quen đem theo thuốc này bên này.”
Tây Đằng Lâm khóe miệng giựt giựt, cúi đầu để cho Lãnh Tịch Chiếu thay mình thoa dược.
“Tiểu vương gia.” Hai người đang nói chuyện, Lý Duy đột nhiên gấp gáp chạy vào sân:“Lãnh…… Lãnh đại hiệp muốn đánh chết Trương Cẩm Vinh, ta khuyên không được, quốc có quốc pháp, lạm dụng hình phạt riêng là trái pháp luật đó.”
“Lâm Lâm ta mệt mỏi quá.” Lãnh Tịch Chiếu ngáp dài nhắm mắt nói:“Buổi tối còn phải phối dược, hiện tại ta muốn ngủ.”
Tây Đằng Lâm cười, ôm y trở lại phòng tiện tay đóng cửa lại.
Lý Duy đứng ở trong viện cảm thấy hồ đồ, đầu tiên là Lâm Hạo Phong sau là Lãnh Tịch Chiếu, hoàng thân quốc thích gần đây rất thích coi rẻ vương pháp nha.
Ban đêm, Lãnh Tịch Chiếu phái người mang Kị mã cần đã nghiền thành phấn để phối dược, còn mình thì nằm ở trong lòng Lãnh Úy ôm chén canh táo nhỏ uống:“Phụ thân, ngươi làm sao mua được nhiều dược như vậy?”
“Các thôn trấn lân cận đều không có Kị mã cần, bất quá ta đúng lúc gặp được Đoạn phó bảo chủ Vân Sát Bảo, hắn vừa nghe tình trạng này, liền lập tức điều động các hiệu thuốc đưa dược đến.” Lãnh Úy giúp y lau miệng:“Không chậm trễ chuyện của ngươi chứ?”
“Không.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, lại chớp chớp mắt, nói:“Phụ thân người còn nghi ngờ Lâm Lâm sao? Chuyện này là do ta không cẩn thận.”
Lãnh Úy cười, sờ sờ đầu của y:“Không có việc gì.”
Sau khi phối dược, Lãnh Tịch Chiếu ngáp dài được Lãnh Úy ôm trở về phòng.
Hậu viện, Tây Đằng Lâm đang luyện công, thì nhìn thấy Lãnh Úy từ xa xa đi tới.
“Sư phụ.” Tây Đằng Lâm thu tay, cung kính đứng ở một bên.
Lãnh Úy nâng tay thử hắn mấy chiêu, nói:“Tư chất ngươi không tồi, chỉ là trước đây tìm lầm sư phụ, có chút chậm trễ, hiện tại sợ là phải hao tổn chút công phu.”
“Dạ, cám ơn sư phụ.” Tây Đằng Lâm thay Lãnh Úy kéo qua một cái ghế:“Sư phụ, ngồi.”
“Đừng luyện nữa.” Lãnh Úy ngồi ở trên ghế nhìn ánh trăng lạnh nhạt nơi chân trời, đột nhiên quay đầu nói:“Ngươi cùng Hiệp Lưu Thương, rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Tiểu vương gia, gặp ngài thật khó nha.” Trương Cẩm Vinh cười âm hiểm.
“Ngươi bắt ta tới làm gì?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày, cố ý cách xa hắn một khoảng cách.
“Chỉ là muốn tạo chút niềm vui thôi.” Trương Cẩm Vinh ngả ngớn nâng cằm y lên:“Cũng đã rơi vào trong tay ta rồi, cũng đừng bày đặt Vương gia cái gì, ngoan ngoãn nghe lời ta, nói không chừng còn có thể chịu khổ ít một chút.”
“Ngươi thích ta?” Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp mắt.quinnalaurent.wordpress.com
“Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, ai lại không thích.” Trương Cẩm Vinh bị giọng nói mềm mại ngọt ngào của Lãnh Tịch Chiếu làm cho trong lòng ngứa ngáy:“Ta bất chấp bị tru di cửu tộc đem ngươi bắt đến đây, vậy còn chưa đủ thích?”
“Tay đau.” Lãnh Tịch Chiếu cúi đầu nhìn cổ tay bị trói.
Trương Cẩm Vinh nhìn nhìn xung quanh, chắc chắn Lãnh Tịch Chiếu không thể đào tẩu, vì thế mở dây thừng cho y.
“Lâm Lâm!” Lãnh Tịch Chiếu nhìn phía sau lưng Trương Cẩm Vinh, đột nhiên mở miệng.
Trương Cẩm Vinh nghe vậy cả kinh, xoay người thì nhìn thấy phía sau không có một bóng người, trong lòng biết là trúng kế, nhanh chóng quay đầu thì thấy Lãnh Tịch Chiếu ngửa đầu nuốt xuống gì đó.
“Ngươi làm gì!” Trương Cẩm Vinh vươn tay muốn chặn lại, nhưng thất bại.
“Đoạn tình đan.” Lãnh Tịch Chiếu ném xuống chiếc bình trong tay:“Nơi này là địa phương của ngươi, cho dù giết ngươi ta cũng chạy không thoát, bất quá nếu ngươi dám cưỡng bước ta, trong vòng ba canh giờ ngươi sẽ trúng độc tử vong.”
“Vô liêm sỉ!” Trương Cẩm Vinh thẹn quá hóa giận, nâng tay “Ba” một tiếng cho Lãnh Tịch Chiếu một bạt tay.
Lãnh Tịch Chiếu nâng tay lau đi vết máu trên khóe miệng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Trương Cẩm Vinh cầm dây thừng đem y trói ở trên giường, sau đó xoay người ra cửa.
Lãnh Tịch Chiếu tựa vào bên giường, cảm thấy trên mặt đau rát, trong lòng hoảng loạn, phụ thân cùng Lâm Lâm nếu biết mình mất tích, nhất định là lo lắng đến phát điên.
Trong Cam Tuyền nha phủ, Tây Đằng Lâm nhìn mảnh ngọc hình con bướm trong tay cau mày.
“Là dấu hiệu của Hiệp Lưu Thương.” Lý Duy ở một bên mở miệng nói:“Hắn là sát thủ bị triều đình truy nã, khinh công cực kỳ cao, tính cách tự phụ cuồng ngạo, mỗi lần gây án đều lưu lại một mảnh ngọc hình con bướm, chúng ta có nên tra xét từng nhà….”
“Không cần.” Tây Đằng Lâm đánh gãy lời Lý Duy:“Phái người trấn thủ cửa thành, chuyện này chờ ta trở lại rồi nói sau.”
“Không biết Tây Xuyên Vương muốn làm thế nào?” Lý Duy khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch:“Tiểu vương gia có thân phận danh giá, không thể có nửa phần sơ xuất.”
Tây Đằng Lâm không muốn để ý đến hắn, cưỡi ngựa một đường hướng phía Bắc mà đi.
Trong một căn nhà gỗ trong ngõ nhỏ tại thành Bắc, một người tuổi còn trẻ đang nằm ở trên giường uống rượu, nghe được ngoài viện truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, khóe miệng không khỏi giơ lên.
Tây Đằng Lâm đá văng cửa phòng, ném mảnh ngọc con bướm lên người hắn, lạnh lùng nói:“Thật là ngươi làm?”
Hiệp Lưu Thương cười:“Ta cũng cần ăn cơm, có người nguyện ý tới cửa ra giá, ta vì cái gì không nhận?”
“Y hiện tại ở đâu?” Tây Đằng Lâm ánh mắt lạnh như băng.
Hiệp Lưu Thương lười biếng từ trên giường đứng lên, nói:“Tiểu viện này, cũng là ngươi tặng cho ta, có thể tìm tới nơi này, chứng minh ngươi đối với ta vẫn còn ấn tượng.”
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Tây Đằng Lâm áp trụ xúc động muốn giết người của mình.
“Muốn thế nào, phải nhìn xem ngươi sẽ có phản ứng gì.” Hiệp Lưu Thương hưng trí đánh giá Tây Đằng Lâm:“Rất sốt ruột?”
“Có phải Trương Cẩm Vinh làm không?” Tây Đằng Lâm sắc mặt ám trầm.
“Thật sự là không lưu tình cũ mà.” Hiệp Lưu Thương liên tục lắc đầu:“Cũng không hỏi ta mấy năm nay sống thế nào.”
“Ta hỏi ngươi lần cuối, y ở đâu?” Tây Đằng Lâm trong mắt phát ra một tia sát ý:“Ngươi nếu lại cùng ta quanh co lòng vòng, sự tình năm đó, ta nhất định sẽ không giúp ngươi giấu nữa!”
Hiệp Lưu Thương vốn đang trêu đùa, nghe xong lời này, ý cười trên mặt lập tức biến mất, thật lâu sau, cười khổ nói:“Ngươi thay đổi, Tây Đằng Lâm trước kia, sẽ không dùng chuyện này uy hiếp ta.”
“Ta sẽ không để cho Tiểu Tịch có nguy hiểm.” Tây Đằng Lâm cùng hắn đối diện.
“Thành Tây, Lưu Thủy phường, hậu viện.” Hiệp Lưu Thương vừa dứt lời, Tây Đằng Lâm liền chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu Thanh ngươi xem, hắn cũng sẽ vì người khác mà sốt ruột.” Hiệp Lưu Thương nhìn một con thanh xà nhỏ trên cửa sổ lầm bầm lầu bầu:“Ngươi nói xem, ta còn cần tiếp tục cùng hắn?”
Tiểu thanh xà phun phun cái lưỡi, chui vào vạt áo của hắn.
Lưu Thủy phường, Lãnh Tịch Chiếu cảnh giác nhìn Trương Cẩm Vinh cùng một nam nhân ánh mắt si ngốc kế bên hắn.
“Đừng sợ nha tiểu bảo bối.” Trương Cẩm Vinh ngồi xổm bên người y, nhe răng cười:“Vốn muốn để ngươi ăn ít khổ thôi, nhưng mà ngươi lại không nghe lời, ta chỉ có thể ra hạ sách này.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt trắng bệch.
“Thử xem dược kia của ngươi, là thật hay là giả.” Trương Cẩm Vinh chỉ vào nam nhân bên người:“Vốn ta không muốn cho hắn không công mà chiếm được tiện nghi, bất quá thiếu gia ta nghĩ đến, vẫn là mạng của ta quan trọng, không bằng trước cho hắn thượng ngươi, nhìn xem qua ba canh giờ có chết hay không, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi hỗn đản!” Lãnh Tịch Chiếu căm tức nhìn hắn:“Cha ta cùng Lâm Lâm, còn có Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Trời cao Hoàng đế xa, huống hồ ai cũng không có chứng cớ nói là ta bắt ngươi.” Trương Cẩm Vinh cười lạnh:” Cái giá để bắt ngươi thật đúng là không rẻ, mất năm ngàn lượng hoàng kim, bất quá ngươi yên tâm, ta tìm là sát thủ tốt nhất, tuyệt đối không ai có thể tìm được hắn, cũng tuyệt đối không có người tìm được ngươi.”
Lãnh Tịch Chiếu kinh hoảng, nhìn Trương Cẩm Vinh cùng nam nhân si ngốc kia.
Vạt áo trước ngực bị xé rách thô bạo, thân thể đơn bạc bại lộ ở trong không khí lạnh như băng và dơ bẩn, Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy suy sụp, trong mắt cũng là tràn đầy tuyệt vọng, Trương Cẩm Vinh ngồi ở trên ghế, chậm rì rì cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, nhưng mà còn chưa kịp uống, chợt nghe thấy trong viện truyền đến tiếng đánh nhau.
“Lâm Lâm ta ở trong này!” Lãnh Tịch Chiếu trong đầu chuyển động, dựa vào bản năng kêu lên một tiếng.
Cửa phòng bị một chưởng phá nát, ánh nắng ấm áp ngoài phòng tràn vào trong căn phòng âm u, đuổi đi không khí hủ bại làm làm người ta buồn nôn.
Trương Cẩm Vinh còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tây Đằng Lâm bóp cổ, bên tai truyền đến tiếng xương cốt bị bẻ gảy, sau một trận đau nhức, liền tê liệt ngã xuống đất ngất xỉu.Vừa muốn ra tay đối phó tên nam nhân còn lại, lại bị Lãnh Tịch Chiếu gọi lại.
“Quên đi.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Hắn chỉ là tên ngốc mà thôi.”
Cởi bỏ dây thừng trên tay Lãnh Tịch Chiếu, Tây Đằng Lâm lập tức đem y ôm vào trong lòng, không nói câu nào, chỉ cảm thấy trong lòng thật khó chịu, ba lần bốn lượt để cho y bị người khác bắt đi, chính mình có phải rất vô dụng hay không?.
“Không có việc gì.” Lãnh Tịch Chiếu sờ sờ hai má của hắn:“Chúng ta về nhà đi, kêu người bắt bọn hắn về nha phủ.”
“Ừ.” Tây Đằng Lâm gật đầu, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của y.
Lý Duy vốn đang ở trong viện vô cùng lo lắng đến mức liên tục xoay quanh, bỗng nhiên thấy Tây Đằng Lâm ôm Lãnh Tịch Chiếu đi vào cửa viện, nhất thời kích động muốn khóc.
“Trương Cẩm Vinh ở bên ngoài, nhốt hắn lại trước, sau đó dẫn người đi niêm phong Lưu Thủy phường.” Tây Đằng Lâm vừa đi vừa nói.
“Lưu Thủy phường……?” Lý Duy nghe vậy liền run run, Tiểu vương gia bị bắt đến tiểu quan quán? Trong phòng, Tây Đằng Lâm lấy nước giúp Lãnh Tịch Chiếu tắm rửa.
“Ta không sao, ngươi không cần làm cái biểu tình này được không?” Lãnh Tịch Chiếu vươn đầu ngón tay ấn ấn mi tâm của Tây Đằng Lâm.
“Trước kia khi ngươi ở cùng Hoàng Thượng, Lâm tướng quân còn có sư phụ, chưa từng phải chịu ủy khuất lớn như vậy đúng không?” Tây Đằng Lâm đau lòng hôn nhẹ sườn mặt bị sưng đỏ của y:“Ta thực vô dụng phải không?”
“Mới không phải.” Lãnh Tịch Chiếu ôm lấy cổ hắn:“Ngươi không cần suy nghĩ lung tung, hôm nay là ngươi đã cứu ta, đã rất lợi hại rồi …… Ngươi làm sao tìm được ta?”
Tây Đằng Lâm nghe vậy, do dự một chút, nhưng không có nói chuyện, chỉ cúi đầu hôn lấy đôi môi hoa đào của y.
Ngày hôm sau, Lãnh Úy mang theo ba xe lớn tràn đầy Kị mã cần hấp tấp chạy trở về.
“Con trai!” Vừa vào cửa viện, Lãnh Úy liền vui vẻ gọi Lãnh Tịch Chiếu:“Ta đem đồ ngươi cần về cho ngươi nè!”
“Phụ thân!” Lãnh Tịch Chiếu đang ăn sáng, nghe được tiếng kêu thì ngậm bánh quẩy chạy đi ra, nhào vào trong lòng Lãnh Úy cọ cọ:“Phụ thân là lợi hại nhất!”
Lãnh Úy ôm con chưa bao lâu, đột nhiên thần sắc biến đổi:“Tên Tây Đằng Lâm hỗn đản kia đâu?”
“Lâm Lâm hắn không phải cố ý!” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng âm thầm kêu khổ, nghĩ rằng tin tức lão cha nhà mình cũng thật nhanh nhạy, như thế nào vừa về đến liền biết chuyện mình bị bắt cóc
“Không phải cố ý thì là cái gì, dám đối với ngươi như vậy, lão tử ta phải làm thịt hắn!” Lãnh Úy xắn tay áo vot vào trong phòng.
“Cha, Lâm Lâm hắn không có ở trong phòng.” Lãnh Tịch Chiếu bất đắc dĩ.
“Đi đâu rồi?” Lãnh Úy thổi râu trừng mắt:“Dám đánh con ta, ta đi giết hắn!”
“Ai nói hắn đánh ta?” Lãnh Tịch Chiếu mạc danh kỳ diệu.
“Vậy mặt của ngươi sao lại thế này?” Lãnh Úy nhíu mày:“Người khác đánh?”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, đem sự tình đại khái kể lại một lần.
“Vô liêm sỉ!” Lãnh Úy xoay người liền đi ra ngoài.
Lãnh Tịch Chiếu vuốt vuốt cái mũi suy nghĩ một chút, vẫn là không nên đi theo cha.
Nửa canh giờ sau, Tây Đằng Lâm ôm đầu đi vào sân.
“Cha ta đánh ngươi sao?” Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trên bậc thang cười cười.
“Ừ.” Tây Đằng Lâm ngồi ở bên cạnh y thành thành thật thật gật đầu:“Sư phụ nói ta không có bảo vệ tốt cho ngươi.”
“Cho ngươi dược nè.” Lãnh Tịch Chiếu từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ:“Thoa lên một hồi sẽ hết đau.”
“Sao ngươi biết cha ngươi muốn đánh ta? Dược cũng chuẩn bị tốt luôn rồi.” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ tiếp nhận.
“Không phải.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Trước kia cha ta thường xuyên đem Hoàng Thượng, Hạo Dương, còn có Tư Đình bọn họ đánh cho đầu cục u, ta đã quen đem theo thuốc này bên này.”
Tây Đằng Lâm khóe miệng giựt giựt, cúi đầu để cho Lãnh Tịch Chiếu thay mình thoa dược.
“Tiểu vương gia.” Hai người đang nói chuyện, Lý Duy đột nhiên gấp gáp chạy vào sân:“Lãnh…… Lãnh đại hiệp muốn đánh chết Trương Cẩm Vinh, ta khuyên không được, quốc có quốc pháp, lạm dụng hình phạt riêng là trái pháp luật đó.”
“Lâm Lâm ta mệt mỏi quá.” Lãnh Tịch Chiếu ngáp dài nhắm mắt nói:“Buổi tối còn phải phối dược, hiện tại ta muốn ngủ.”
Tây Đằng Lâm cười, ôm y trở lại phòng tiện tay đóng cửa lại.
Lý Duy đứng ở trong viện cảm thấy hồ đồ, đầu tiên là Lâm Hạo Phong sau là Lãnh Tịch Chiếu, hoàng thân quốc thích gần đây rất thích coi rẻ vương pháp nha.
Ban đêm, Lãnh Tịch Chiếu phái người mang Kị mã cần đã nghiền thành phấn để phối dược, còn mình thì nằm ở trong lòng Lãnh Úy ôm chén canh táo nhỏ uống:“Phụ thân, ngươi làm sao mua được nhiều dược như vậy?”
“Các thôn trấn lân cận đều không có Kị mã cần, bất quá ta đúng lúc gặp được Đoạn phó bảo chủ Vân Sát Bảo, hắn vừa nghe tình trạng này, liền lập tức điều động các hiệu thuốc đưa dược đến.” Lãnh Úy giúp y lau miệng:“Không chậm trễ chuyện của ngươi chứ?”
“Không.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, lại chớp chớp mắt, nói:“Phụ thân người còn nghi ngờ Lâm Lâm sao? Chuyện này là do ta không cẩn thận.”
Lãnh Úy cười, sờ sờ đầu của y:“Không có việc gì.”
Sau khi phối dược, Lãnh Tịch Chiếu ngáp dài được Lãnh Úy ôm trở về phòng.
Hậu viện, Tây Đằng Lâm đang luyện công, thì nhìn thấy Lãnh Úy từ xa xa đi tới.
“Sư phụ.” Tây Đằng Lâm thu tay, cung kính đứng ở một bên.
Lãnh Úy nâng tay thử hắn mấy chiêu, nói:“Tư chất ngươi không tồi, chỉ là trước đây tìm lầm sư phụ, có chút chậm trễ, hiện tại sợ là phải hao tổn chút công phu.”
“Dạ, cám ơn sư phụ.” Tây Đằng Lâm thay Lãnh Úy kéo qua một cái ghế:“Sư phụ, ngồi.”
“Đừng luyện nữa.” Lãnh Úy ngồi ở trên ghế nhìn ánh trăng lạnh nhạt nơi chân trời, đột nhiên quay đầu nói:“Ngươi cùng Hiệp Lưu Thương, rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Danh sách chương