Lãnh Úy vội vàng đi vào phòng Lãnh Tịch Chiếu, trông thấy Lãnh Tịch Chiếu đang tựa vào trên giường nhìn mình.

“Phụ thân.” Thấy Lãnh Úy vào cửa, Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái:“Ta chờ ngươi trở về cùng ta ăn chút điểm tâm.”

Lãnh Úy cười lắc đầu, bưng khay điểm tâm trên bàn đến bên giường, đút cho y một khối hạch đào tô:“Muốn ăn thì tự mình ăn, chờ ta làm gì.”

“Một người ăn không có vui.” Lãnh Tịch Chiếu thoáng nhìn hạt sương sớm trên vai Lãnh Uý, nuốt xuống đồ ăn, nói:“Phụ thân vừa rồi đi đâu vậy, ta chờ ngươi đã lâu.”

“Ách…… ta đâu có đi đâu đâu, chỉ đi ra ngoài tản bộ thôi.” Lãnh Úy chuyển hướng đề tài:“Miệng vết thương còn đau hay không? Ăn xong ta sẽ giúp ngươi đổi dược.”  

“Cha.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn Lãnh Úy, nói:“Ngươi đi tìm hắn?”

Lãnh Úy thở dài, sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu:“Ta không thể để cho ngươi bị người khác khi dễ.”

“Về sau ta sẽ không còn gặp lại hắn.” Lãnh Tịch Chiếu cười khổ:“Ta về sau cái gì đều nghe theo cha.”

Lãnh Úy có chút đau lòng nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Hắn không phải cái thứ người tốt gì, ta chỉ có mình ngươi là con, ta không muốn ngươi chịu ủy khuất, chờ ngươi dưỡng thương xong cha liền mang ngươi quay về thịnh kinh, sau đó đi tiêu dao vài ngày, rảnh rỗi liền mang ngươi đi Hàn Tử sơn hái thảo dược, ngươii nếu buồn ta sẽ kiếm chuyện khiến cho hai cái xú tiểu tử kia đánh nhau cho ngươi xem, được không?”

Lãnh Tịch Chiếu bật cười:“Hoàng Thượng cùng Hạo Dương mới không phải xú tiểu tử.”

“Như vậy mới đúng.” Lãnh Úy nhìn Lãnh Tịch Chiếu tươi cười, cảm thấy thư thái không ít:“Con ta nên mỗi ngày vui tươi hớn hở, ăn nhiều một chút, ta đi kêu phòng bếp giúp ngươi nấu thuốc.”  

Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm gật đầu, nhưng khi Lãnh Úy xoay người ra khỏi cửa liền buông xuống mi mắt, nụ cười trên môi cũng biến mất.

Trong viện, Châu phủ tín sứ giao cho Hứa Tư Đình một cái sáp phong ống trúc, bên trên in mộc ấn của Hoa Thiên Lang.

Ngày hôm sau, Hứa Tư Đình liền đi Tây Xuyên hoàng cung, sau khi trở về lại đi vào phòng Chu Mộ.

“Dựa vào cái gì?” Trong phòng truyền đến tiếng Chu Mộ kêu thất thanh.

“Dựa vào ta là đại sư huynh!” Hứa Tư Đình thanh âm bình tĩnh:“Không đáp ứng ta, ta kêu sư phụ đem ngươi trục xuất sư môn.”

“Bái sư lễ ……” 

“Không cần!”  

…………

Đến tối, lúc ăn cơm, Lãnh Úy thấy Lãnh Tịch Chiếu vừa ngủ không lâu, không nỡ đánh thức y, nghĩ thầm đợi y tỉnh sẽ giúp y làm món khác.

Nhà ăn, Chu Mộ một bên tức giận trừng Hứa Tư Đình một bên lùa cơm vào miệng.

“Sư đệ dùng bữa.” Hứa Tư Đình cười tủm tỉm bỏ viên thuốc vào trong bát của Chu Mộ.

“Khụ khụ…… Tư Đình, không được khi dễ tiểu sư đệ!” Lãnh Úy ra mặt thay tân đồ đệ năm ngàn lượng hoàng kim nói chuyện.

“Ta sao có thể khi dễ Tiểu Mộ a.” Hứa Tư Đình cười âm hiểm.

“Phốc……” Chu Mộ sặc sụa:“Ngươi vừa rồi mới nói gì?!”

“Hai ngươi rốt cuộc làm cái gì?” Lâm Hạo Phong nhìn ra có điểm không đúng:“Trúng tà?”

“Tây Đằng Lâm làm Vương Thượng, phải nhanh chóng lên đường hồi kinh tạ ơn, bất quá hiện tại tiểu thiếu gia bị thương, cho nên chỉ có ta mang theo binh mã đi về trước.” Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ liếc mắt một cái tiếp tục nói:“Tiểu sư đệ rất tốt bụng, nghe nói ta gặp phiền toái, chủ động yêu cầu theo ta cùng nhau đi.”

Bị điên mới chủ động giúp ngươi! Chu Mộ ở trong lòng cắn răng, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình chịu thiệt, vì thế quay đầu hướng Lãnh Úy, tội nghiệp nói:“Sư phụ, chờ ta đi lần này về, có thể hay không dạy ta luyện thành chiếu thức cuối cùng của Nguyệt Thương pháp không?”

Lãnh Úy ánh mắt nhanh chóng liếc về phía Hứa Tư Đình, thấy lông mi hắn giật một cái, vì thế sờ sờ cằm gật đầu:“Được, trước cùng đại sư huynh đi tới Thịnh kinh đi, vi sư sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi.”

“Đa tạ sư phụ.” Chu Mộ trong lòng cuối cùng cũng không còn nghẹn khuất, nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Hứa Tư Đình, nhịn không được ngoan độc lườm hắn một cái, lại mặc niệm quân tử báo thù, mười năm không muộn! Lâm Hạo Phong cảm thấy trên bàn cơm không khí có chút kỳ kỳ quái quái, bất quá cũng không có tâm tình để hỏi, trong khoảng thời gian này Tây Bắc thường xuyên mưa, bệnh của Gia Luật Thanh phát tác càng ngày càng thường xuyên hơn, y đã đau đến nỗi không thể cầm nổi chiếc đũa, nhưng y lại không cho mình đút cơm, ăn cơm toàn dựa vào tay trái, nhìn cánh tay của y run rẩy hắn cảm thấy trong lòng mình cũng run rẩy theo, vốn nghĩ rằng Lãnh Úy đến đây thì có thể phụ giúp chữa bệnh cho Gia Luật Thanh, nhưng là Lãnh Tịch Chiếu lại tại thời điểm này mà bị thương, sớm không đến muộn không đến, cả người hắn căng thẳng khó chịu sắp điên rồi.

Mọi người ăn cơm xong, Gia Luật Thanh cũng chưa ăn được bao nhiêu, tính tình lại quật cường, nhìn thấy tất cả mọi người buông đũa, chính mình cũng theo mọi người đứng lên.

Lâm Hạo Phong ở trong lòng thở dài, phân phó đầu bếp nấu canh gà đưa qua cho y.  

Lãnh Úy trở lại trong phòng, chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu đang mang giày, hắn hoảng hốt chạy nhanh qua giữ chặt:“Vết thương còn chưa có tốt đâu, như thế nào còn nơi nơi chạy loạn.”

“Cánh tay bị nhiễm độc, đã không có việc gì nữa rồi.” Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở bên giường bướng bỉnh không chịu nằm trở về:“Giải dược là sư phụ cho ta, sư phụ ta là thần y nha.”

Lãnh Úy nhíu mày:“Cho dù độc không có việc gì, thì vết thương vẫn chưa lành, huống hồ trời đã tối, ngươi muốn đi đâu?”

“Đi xem bệnh cho Tử Ninh.” Lãnh Tịch Chiếu đứng lên:“Lúc này trời mưa nhiều, y khẳng định đã đau đến chịu không nổi, hôm nay ta nhìn thấy Lâm đại ca đã lo đến phát điên rồi.” 

Lãnh Úy bất đắc dĩ, nhấc chân đi theo phía sau Lãnh Tịch Chiếu, từ sau khi đến đây vẫn lo lắng chuyện của Lãnh Tịch Chiếu, cũng không chú ý những người khác, chỉ cảm thấy cái người trẻ tuổi tên Tử Ninh kia thân người trắng nõn, cử chỉ cũng rất im lặng, vì thế vừa đi vừa hỏi:“Người nọ cùng Đại Lâm là quan hệ gì?”

“Lâm đại ca thích y.” Lãnh Tịch Chiếu cười cười:“Ta chưa từng thấy qua Lâm đại ca thích một người nào như vậy cả.”

“Đại Lâm thích y? Vậy tại sao lại bị Hoàng Thượng đả thương?”

Lãnh Úy nhíu mày có chút nghĩ không thông.

“Không biết.” Lãnh Tịch Chiếu cũng nhăn mày suy nghĩ:“Ta chỉ tập trung cứu người, người Lâm đại ca thích, nhất định sẽ không là người xấu.”  

“Ở trong mắt ngươi, trên đời này làm gì có người xấu.” Lãnh Úy thở dài, sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu:“Thiện lương không phải không tốt, nhưng là cũng phải biết tự bảo hộ chính mình, phụ thân, Hoàng Thượng, còn có Tiểu Lâm bọn họ, ai cũng không thể bảo hộ ngươi cả đời.”

“Cha.” Lãnh Tịch Chiếu ngẩng đầu híp mắt cười cười:“Yên tâm đi, Hoàng Thượng cùng Hạo Dương luôn bảo ta là tiểu ngốc tử, luôn không yên tâm để ta rời xa bọn họ.”

“Kia cũng thật là, ngươi là thân nhi tử của ta.“Lãnh Úy bị bộ dáng của y chọc cười:“Lão cha ta khôn khéo như vậy, con của ta sao lại ngốc chứ.”

Lâm Hạo Phong đang ngồi trên nóc phòng của Gia Luật Thanh hóng gió, đột nhiên nhìn thấy Lãnh Úy cùng Lãnh Tịch Chiếu cười nói tiêu sái đi lại đây, vội vàng nhảy xuống đón tiếp đi:“Sư phụ, các ngươi tại sao lại đến đây.”

“Ta tới xem bệnh cho Tử Ninh.” Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp lông mi.

“Nhưng là vết thương của ngươi còn chưa có khỏi mà……“Lâm Hạo Phong có chút băn khoăn nhìn cánh tay bị thương đang treo trên cổ của Lãnh Tịch Chiếu. 

“Ta không cần làm gì, chỉ tới để kê đơn thuốc thôi.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn lông mày của Lâm Hạo Phong đều nhăn lại thành một nhúm, cười xấu xa:“Lớn như vậy còn chưa từng gặp qua ngươi lo lắng như vậy……”

Lãnh Úy vỗ vỗ bờ vai của hắn:“Lần này là thực tâm sao ?”

“Khụ khụ……” Lâm Hạo Phong vẻ mặt xấu hổ:“Vào phòng đi.”

Quá trình chữa thương nhanh đến bất ngờ, Lãnh Úy dựa theo những huyệt vị Lãnh Tịch Chiếu hướng dẫn truyền nội lực vào bức ra hàn khí, Gia Luật Thanh chỉ nghe xương cốt vang vài tiếng, một thoáng sau trước mắt đều biến thành màu đen, mềm oặt ngã xuống trong lòng Lâm Hạo Phong. 

“Tử Ninh ngươi không sao chứ?” Lâm Hạo Phong hoảng sợ.

“Y không có việc gì.” Lãnh Tịch Chiếu vươn tay trái ở trên cánh tay của Gia Lật Thanh nắn nắn, an ủi nói:“Cho y ăn nhiều thức ăn bổ xương cốt, ta sẽ kê đơn thuốc,mỗi ngày uống đều đặn, rất nhanh ngươi có thể dẫn y đi Kiêm Gia đảo.”

“Ách……” Lâm Hạo Phong nghẹn lời:“Ngươi như thế nào biết.”

“Chính ngươi trước kia nói với ta chứ sao, ngươi muốn dẫn người ngươi thích đi Kiêm Gia đảo tiêu dao mà.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn Gia Luật Thanh đang mê man trong lòng Lâm Hạo Phong:“Tử Ninh trong lòng hình như có rất nhiều tâm sự, mang theo y đi đến nơi không có người khác, nói không chừng sẽ tốt hơn.”

“Ta là muốn mang y đi.” Lâm Hạo Phong cười khổ nhìn Gia Luật Thanh trong lòng:“Nhưng là ta không biết y có nguyện ý theo ta hay không.”

“Tiểu tử, ngươi khi nào thì trở nên yếu đuối như vậy?” Lãnh Úy nhíu mày:“Không giống ngươi trước đây a.”

“Lâm đại ca là thật thích Tử Ninh, mới có thể không muốn y bi ủy khuất.” Lãnh Tịch Chiếu lôi lão cha nhà mình hướng ra cửa:“Trở về trở về, ta đói bụng rồi.”

……  

Nhìn Lãnh Úy cùng Lãnh Tịch Chiếu ra cửa, Lâm Hạo Phong trong lòng thở dài, cẩn thận đem Gia Luật Thanh để lên giường, chính mình tựa vào một bên nhẹ nhàng giúp y xoa xoa bả vai, thấy chân mày của y không còn giống như vừa rồi nhíu lại cùng một chỗ, biểu tình trên mặt cũng dịu đi chút ít, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, thân thủ đem y ôm vào trong lòng, cùng y quấn quít một chỗ nặng nề thiếp đi.

Gia Luật Thanh lông mi run rẩy, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đem hắn đẩy ra, kỳ thật sau khi ngất xỉu không bao lâu, y cũng đã tỉnh, nhưng là vừa thanh tỉnh liền nghe được kia đoạn đối thoại về  Kiêm Gia đảo, cho nên không dám mở to mắt, người này đối với mình thật sự rất tốt, tốt đến mức chính mình vô luận như thế nào cũng không nhẫn tâm làm cho hắn thương tâm khổ sở, loại tâm tình này đến tột cùng là cảm kích hay là thích, ngay cả chính y cũng không rõ.

Ba ngày sau, Hứa Tư Đình liền cáo biệt mọi người, cùng Tây Đằng Lâm mang theo binh mã chậm rãi ly khai Tây Xuyên, ngày đêm kiên trì chạy tới Thịnh Kinh vương thành.

Xuất phát trước một đêm, Chu Mộ ngồi xổm ở góc tường nghiến răng nghiến lợi vẽ vòng tròn, Hứa Tư Đình đứng ở trên nóc nhà cười đến muốn rút gân, mấy ngày nay ở chung, ấn tượng đối với Chu Mộ thế nhưng thật ra đã tốt lên không ít, cảm thấy kỳ thật trừ bỏ tính tình vô lại da mặt dày một chút, trong đầu luôn nghĩ tới mấy cái ý đồ xấu xa, thì người này cũng coi như là không có gì quá đáng ghét.

“Ngươi cười cái gì?” Chu Mộ nghe được động tĩnh, đứng lên quay đầu chống nạnh căm tức nhìn Hứa Tư Đình:“Ta là vì nể mặt sư phụ mới đáp ứng giúp ngươi!”

“Ta có bạc đãi ngươi sao, cho ngươi một đường ngồi cỗ kiệu , vừa lúc ngươi chưa từng tới Thịnh Kinh, thuận tiện cho ngươi du ngoạn,có chuyện tốt như thế trên đời sao?.” Hứa Tư Đình từ trê nóc nhà nhảy xuống, cười gian trá.

“Loại chuyện này tùy tiện tìm đại một người là được, vì cái gì lại là ta?” Chu Mộ nghiến răng nghiến lợi:“Ngươi là không phải sợ ngươi đi rồi, sư phụ sẽ vụng trộm dạy cho ta công phu, sợ ngươi tương lai sẽ bị ta đánh ngã?”

Hứa Tư Đình gật đầu:“Tiểu sư đệ quả nhiên thông minh, này đều bị ngươi nghĩ tới.” 

………… 

“Vậy ngươi một đường đều phải nghe theo ta.” Chu Mộ xuất thân là kinh thương thế gia, chưa từng làm ăn lỗ vốn, huống hồ Hứa Tư Đình có lão đại chống lưng là đương kim thiên tử, vì thế đầu óc xoay chuyển bắt đầu bàn điều kiện:“Ta mỗi bữa cơm đều phải ăn hải sâm cá muối, bữa phụ muốn dùng tổ yến, còn có trà, đều phải tốt nhất, còn có…… Ngươi mỗi buổi tối đều phải tới đấm lưng cho ta! Nếu không ta liền phá đi kế hoạch của ngươi!”

“Vậy ngươi liền phá hư đi.” Hứa Tư Đình vẫn cười tươi như trước:” Sản nghiệp Chu gia của ngươi ở Tinh Mạc thành cách Tây Xuyên rất gần a.”

Chu Mộ trầm mặc……

“Còn có Chu gia ở Thịnh Kinh vương thành tửu lâu cùng gấm vóc, nói không chừng ngày nào đó Hoàng Thượng liền mang ra trưng dụng……”

Hứa Tư Đình nhọn nhọn lông mi:“Đúng rồi, ở Giang Nam còn có ngân hàng tư nhân của nhà ngươi đi? Muốn hay không ta nói cho Vân Sát Bảo – Thần tiểu vương gia một tiếng, kêu y đem người thiết lập lại Giang Nam thuận tiện chèn ép ngân hàng tư nhân của nhà ngươi một chút……”

…… Xem như ngươi lợi hại!! Chu Mộ nắm chặt tay.  

“Tiểu sư đệ, ngươi sắc mặt rất khó xem a.” Hứa Tư Đình mở to hai mắt:“Tại sao không nói gì? Ngày mai có còn muốn ăn hải sâm không,giữa trưa ăn hay là buổi tối ăn?”

“…….” Chu Mộ thành công bị uy hiếp, khí thế ủ rũ ủ rũ:“Không cần, có cơm có đồ ăn là được……”

“Vậy… nơi ờ thì sao?” Hứa Tư Đình cố nén cười.

“Ngươi quyết định là được, sạch sẽ là được……” Chu Mộ ảo não phát hiện Hứa Tư Đình không chỉ vô lại,còn thực tà ác.

“Ban đêm có cần sư huynh tới đấm lưng cho ngươi không?” Hứa Tư Đình vỗ vỗ bả vai Chu Mộ.

“Không cần không cần.” Chu Mộ liên tục xua tay:“Ta nói giởn thôi…ahaha.”

“Nhưng là ta lại nghĩ là thật đó ……” Hứa Tư Đình ánh mắt có thâm ý khác.

…………  

“Ta đã biết, đêm mai ta sẽ đến đấm lưng cho sư huynh.” Chu Mộ thực buồn bực.

“Sư đệ ngoan.” Hứa Tư Đình vui tươi hớn hở chắp tay sau lưng đi ra ngoài:“Sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Chu Mộ ôm đầu, chính mình hảo hảo ở lại Tinh Mạc thành, hảo hảo làm tiểu ác bá lại không làm, vì cái gì lại muốn chạy đến nơi đây chịu tội chứ?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện