“Lâm Lâm.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn về phương xa sa mạc nhỏ giọng hỏi Tây Đằng Lâm:“Ngươi về sau có thể trở lại thịnh kinh vương thành không?”
Tây Đằng Lâm “Ân” một tiếng:“Sẽ đi, chờ ta kế thừa vương vị xong sẽ đi diện thánh tạ ơn, về sau hàng năm thời điểm tiến cống kim châu cũng sẽ đi.”
“Chúng ta đây hàng năm vẫn có thể gặp mặt một lần.” Lãnh Tịch Chiếu cười nhẹ:“Lần sau ngươi tới thịnh kinh, ta cũng sẽ mang ngươi đi nhìn phong cảnh.”
Tây Đằng Lâm không nói lời nào, cánh tay cũng không tự chủ đem Lãnh Tịch Chiếu ôm càng chặt, trong lòng cảm thấy có chút gì đó bị đè nén, ngay cả chính mình cũng không hiểu được, chính mình lúc trước là vì nhất thời mới mẻ, nhưng đến bây giờ vì sao lại vẫn không thể buông bỏ y được.
“Tịch Chiếu.” Tây Đằng Lâm do dự mà mở miệng.
“Làm sao vậy?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu nhìn Tây Đằng Lâm.
“Ngươi…… Thời điểm dự thọ yến của phụ vương ta phải cẩn thận, phải luôn đi theo bên cạnh Hứa Tư Đình, chớ có đi xa.” Tây Đằng Lâm có chút chột dạ né tránh ánh mắt trong suốt của y, cuối cùng không có mở miệng kêu y lưu lại.
“Ta biết.” Lãnh Tịch Chiếu trong mắt có một chút không rõ thất vọng, tựa vào Tây Đằng Lâm, nhắm mắt lại: Trở về đi, ta mệt mỏi.”
Kim Yến Lưu hí vang một tiếng, không nhanh không chậm đi bộ trở về, trên lưng ngựa,hai người trầm mặc không nói, trong lòng đều là hy vọng con đường này có thể dài một chút lại dài thêm một chút.
Thời gian một chút một chút lặng yên đi qua, đảo mắt đã tới trước thọ yến của Tây Đằng vương một ngày, Lãnh Tịch Chiếu mang theo Hứa Tư Đình về lại Tây Đằng hoàng cung, cũng để tiện cho ngày hôm sau đi dự thọ yến, thời điểm cơm chiều, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở bên cạnh Tây Đằng vương, có chút không yên lòng, qua vài ngày nữa mình sẽ hồi thịnh kinh phục mệnh, trong lòng tóm lại là có chút luyến tiếc …… Nhưng là lần này chính mình dù sao cũng là lấy thận phận sứ thần tiến đến, cũng không thể ở nơi này lâu.
Thời điểm ăn cơm, Tây Đằng Lâm vẫn trốn tránh ánh mắt Lãnh Tịch Chiếu, Tây Đằng Phong ngồi đối diện đều xem ở trong mắt, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.
Ăn xong cơm chiều, Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu chậm rãi đi bộ trở về.
“Ngày mai phụ vương của ngươi có phải hay không sẽ tuyên bố ngươi là Tây Đằng vương tiếp theo không?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi Tây Đằng Lâm.
“Ân.” Tây Đằng Lâm gật đầu:“Quy củ của Tây xuyên chính là như vậy.”
“Kia… trước tiên chúc mừng ngươi.” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm.
Tây Đằng Lâm cười:“Ngươi ngày mai phải cẩn thận một chút, vạn nhất có cái gì nhiễu loạn, nói Hứa hộ vệ mang ngươi đi trước, nhớ kỹ?”
“Ngươi lo lắng Tây Đằng Phong sẽ quấy rối?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày.
“Hắn luôn luôn tự phụ, tuy nói hắn cũng sẽ không dậy nổi sóng to gió lớn gì, bất quá ngươi vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.” Tây Đằng Lâm thân thủ thay y lấy xuống một chiếc lá rụng trên đầu:“Hứa Tư Đình võ công rất tốt đi?”
“Hắn rất lợi hại.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Tư Đình là đại nội đệ nhất cao thủ, cha ta ngẫu nhiên hồi hoàng cung xem ta cũng sẽ tìm Tư Đình so chiêu, bọn họ có đôi khi đánh một ngày một đêm cũng không phân thắng bại.”
“Giỏi như vậy?” Tây Đằng Lâm có chút kinh ngạc:“Lãnh tiền bối ở trên giang hồ là đứng thứ năm, Hứa Tư Đình cư nhiên có thể cùng hắn so chiêu nhiều như vậy, hắn năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi ba.” Lãnh Tịch Chiếu cười cười:“Cậu của Tư Đình là Thừa tướng tiền triều, cho nên hắn từ mười lăm tuổi đã bắt đầu ngay ở tại hoàng cung , tính tình hoà nhã võ công cũng tốt, mọi người đều thích hắn.”
Tây Đằng Lâm nhọn mi, tiểu gia hỏa họ Hứa này thế nhưng lại là ngọa hổ tàng long ……
Đến chổ ở của Lãnh Tịch Chiếu, Tây Đằng Lâm có chút luyến tiếc phải rời đi, vì thế mở miệng nói:“Ta có thể hay không đi vào ngồi một chút?”
“Đương nhiên.” Lãnh Tịch Chiếu mang theo hắn đi vào phòng trong:“Đây là địa bàn của ngươi a.”
Hứa Tư Đình nguyên bản đang ôm kiếm ngồi ở thính tử bên trong ngủ gật, nghe được động tĩnh liền trợn mắt nhìn thấy Tây Đằng Lâm, vì thế khóe miệng giựt giựt bày ra một khuôn mặt tươi cười:“Tam vương tử, đã trễ thế còn phiền ngươi đem thiếu gia nhà ta đưa về, cửa ngay tại phía sau lưng ngươi, thứ cho tại hạ không tiễn.”
Tây Đằng Lâm nghẹn lời, Lãnh Tịch Chiếu buồn bực:“Tư Đình ngươi như thế nào mà ngồi cũng có thể ngủ…… Nếu không ngươi đi nghỉ ngơi trước đi?”
“Ta không mệt!” Hứa Tư Đình kiên định lắc đầu:“Khi nào thiếu gia nghỉ ngơi, ta sẽ nghỉ ngơi!”
“Tư Đình……” Lãnh Tịch Chiếu ánh mắt thực u oán:“Ngươi xác định ngươi không mệt?”
Hứa Tư Đình đối với thiếu gia nhà mình vẫn thực bất đắc dĩ:“Kia …… có chuyện gì thì nhớ lớn tiếng gọi ta!”
“Ừ ừ.“ Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, nhìn theo Hứa Tư Đình từng bước vừa quay đầu lại rời đi.
“Hắn tại sao chán ghét ta như vậy a?” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Ta đáng ghét vậy sao?”
Lãnh Tịch Chiếu vui tươi hớn hở:“Hắn là sợ ta bị ngươi khi dễ…… Trong phòng cũng buồn, chúng ta đi ra bên ngoài sân được không?”
Tây Đằng Lâm gật đầu, mang theo Lãnh Tịch Chiếu thả người nhảy lên nóc nhà, ban đêm gió lạnh thổi phơ phất, Lãnh Tịch Chiếu thân thủ chỉ lên trên:“Sư phụ ta nói, cái kia là Hoàng đế tinh.”
Tây Đằng Lâm ngẩng đầu nhìn, nhọn mi nói:“Lần này ngươi đi lâu như vậy, Hoàng Thượng cùng Lâm tướng quân hẳn là đều rất nhớ ngươi.”
“Ân, ta cũng nhớ bọn họ.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Từ nhỏ đến lớn chúng ta đều cùng một chỗ, nhớ trước đây ta lần đầu tiên được phụ thân mang theo tiến cung, vì ham chơi mà đi lạc đường, kết quả đụng phải các hoàng tử, bị bọn hắn đổ nước lạnh lên người, là Hoàng Thượng cùng Hạo Dương cứu ta, vốn cha ta không muốn ở lại hoàng cung, sau lại bởi vì sự kiện này mới đáp ứng lưu lại.”
“Ha ha.” Tây Đằng Lâm cười cười:“Ngươi được mọi người bảo hộ tốt như vậy, hẳn là chưa từng chịu qua cái gì suy sụp đi?”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, trong lòng tự nhủ ta gặp được cái suy sụp lớn nhất chính là ngươi, nghĩ nghĩ vẫn là nhịn không được quay đầu nói:“Cái kia…… Ngươi từng thích qua người khác sao?”
“Hửm?” Tây Đằng Lâm sửng sốt:“Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Lãnh Tịch Chiếu cắn cắn môi:“Không có gì, chính là muốn hỏi…… Dù sao ta cũng sắp trở về, ngươi nói với ta đi, ngươi thích ai?”
“Không có.” Tây Đằng Lâm ngữ khí lạnh nhạt:“Ta từ nhỏ liền ham chơi, đại khái đời này cũng sẽ không muốn giữ một người bên cạnh mình.”
Lãnh Tịch Chiếu nhịn không được khẽ nhíu mày:“Ngươi cho tới bây giờ vốn không có thật tình thích qua ai sao? Nhưng là ngươi có nhiều thị thiếp như vậy.“
“Ngươi cũng nói, chỉ là thị thiếp mà thôi, ta không có thật tình với các nàng, các nàng tự nhiên cũng sẽ không thật tình với ta.“Tây Đằng Lâm tự giễu lắc đầu, thản nhiên nhìn màn trời phía xa:“Trời đất bao la, tình yêu thực thụ cũng không dễ tìm, chờ ngươi ngày sau tìm được người có thể thật tình đối đãi ngươi, ta tất nhiên sẽ đi thịnh kinh chúc mừng ngươi.”
“Vậy ngươi vì cái gì không thích ta?” Lãnh Tịch Chiếu nghĩ đến chính mình dù sao cũng phải đi, đơn giản cố lấy dũng khí mở miệng:“Ta là thật sự thực thích ngươi.”
Tây Đằng Lâm cười cười:“Ngươi tốt lắm, đồ tốt thì phải được bảo hộ, không phải bị phá hư, so với ta người tốt có rất nhiều, chờ tương lai ngươi gặp được, liền hiểu.”
Nhìn sườn mặt anh tuấn của Tây Đằng Lâm, Lãnh Tịch Chiếu tự dưng có chút đau lòng, thật sự là không hiểu rõ tại sao người này sẽ không yêu ai, vì thế nhẹ nhàng mở miệng nói:“Lâm Lâm.”
“Ân?” Tây Đằng Lâm quay đầu, lại ngột bị y ôm cổ, theo sau là đôi môi mềm mại nhẹ nhàng ấn xuống.
Tây Đằng Lâm sửng sốt, chỉ cảm thấy trên miệng đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp nhưng lại chỉ lướt qua trong chốc lát, Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt hồng hồng buông hắn ra, biểu tình trên mặt giống như đứa nhỏ làm sai.
“Ngươi……” Tây Đằng Lâm không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng cực kì lộn xộn.
“Ta không cần người khác.” Lãnh Tịch Chiếu thanh âm nhỏ đến cơ hồ nghe không được:“Ta chỉ thích ngươi.”
Tây Đằng Lâm nghe vậy liền cảm thấy đầu óc chính mình có chút không ổn, lớn như vậy, cũng không phải chưa từng được người khác nói thích qua, gặp dịp thì chơi qua đường có, thiệt tình thực lòng cũng có, nhưng trước giờ mình chỉ toàn là nghe qua một chút rồi cười cười nói qua loa vài câu, nhưng là lần này nghe được thanh âm Lãnh Tịch Chiếu nho nhỏ thổ lộ, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào cùng vui sướng trước đây chưa từng có, vấn đề phức tạp mà chính mình thật lâu vẫn không hiểu được đột nhiên có đáp án, gạt được người khác cũng không gạt được chính mình, không bỏ xuống được lại rất luyến tiếc, như vậy có tính là yêu? Qua nhiều năm tung hoành trong chốn phong trần như vậy, lại ngay tại cái buổi tối này lần đầu tiên lại có ý niệm hảo hảo bắt lấy một người trong đầu.
Lãnh Tịch Chiếu thấy Tây Đằng Lâm không nói lời nào, cúi đầu cười khổ một tiếng:“Ân…… Sáng mai phải dậy sớm, ta về ngủ trước, ngươi cũng sớm trở về đi.”
“Tiểu Tịch!” Tây Đằng Lâm thấy y đứng lên, đột nhiên có chút hoảng, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được, đối với Lãnh Tịch Chiếu, chính mình kỳ thật đã sớm động tâm, nhưng không dám thừa nhận, là vì sợ phần cảm tình này không phải là yêu, càng sợ chính mình tính tình hay thay đổi thất thường,kết quả là sẽ làm y tổn thương, nhưng nếu là không thương, lại như thế nào sẽ có nhiều lo lắng cùng băn khoăn như vậy, từ lần đầu tiên gặp mặt tại vườn hoa đào ở thịnh kinh vương thành đã bắt đầu, là vì y ngưng thần chuyên chú pha trà cho mình mà bắt đầu, là lần ở trên núi ngoài thành thịnh kinh nảy sinh ý định trêu ghẹo y trên ngựa kia bắt đầu, là do đêm mưa kia chính mình ôm lấy y bình yên nhập mộng mà bắt đầu, là ở Lạc Thủy trấn kia kìm lòng không đậu mà hôn môi bắt đầu, là vì ở trên yến hội của phụ hoàng y thay chính mình giải vây mà bắt đầu, thậm chí là do hai người lần đó mâu thuẫn mà bắt đầu, tiểu ngốc tử trước mắt này vừa đơn thuần lại tốt đẹp thiện lương ôn nhu, giống như bảo thạch lại càng như là độc dược, bướng bỉnh đem chính mình một người chưa bao giờ dễ dàng động tâm một chút lại một chút hãm sâu vào, từ nay về sau không bao giờ có cơ hội thoát ra.
“Ngươi bảo ta cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu mở to hai mắt.
Tây Đằng Lâm cười lắc đầu, cười chính mình như thế nào ngu như vậy, nếu là đêm nay để cho y đi, sợ là đời này sẽ hối hận, may mà hết thảy còn kịp, như vậy so với cái gì cũng đều tốt hơn.
“Ta gọi là ngươi, Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm thân thủ đem y ôm vào trong lòng mình, cúi đầu thật chăm chú nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ta không cần cùng Hoàng Thượng bọn họ giống nhau gọi ngươi là Tịch Chiếu, bởi vì ta cùng bọn họ không giống nhau.”
“Ân?” Lãnh Tịch Chiếu có điểm mờ mịt:“Có ý tứ gì?”
“Ta thích ngươi.” Thanh âm Tây Đằng Lâm một chút một chút rơi vào tai Lãnh Tịch Chiếu:“Cùng với ngươi thích ta giống nhau, là thật thích.”
“Nhưng là ngươi vừa rồi còn nói……” Lãnh Tịch Chiếu không biết nên như thế nào mở miệng, Tây Đằng Lâm ánh mắt ôn nhu như nước, cùng bầu trời đêm Tây Bắc giống nhau, làm cho chính mình hãm sâu trong đó, không thể tự kềm chế.
“Ở lại Tây Xuyên, được không?” Tây Đằng Lâm ôm chặt Lãnh Thịch Chiếu:“Ta luyến tiếc ngươi, ta muốn hảo hảo bảo vệ ngươi, trước kia ta chưa từng có cảm giác như vậy với ai, chỉ là vẫn không dám thừa nhận thôi…… Ngươi có nguyện ý hay không theo ta?”
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe, hạnh phúc mong đợi đã lâu nay thành sự thật, nhưng không có cái loại mừng như điên như trong tưởng tượng, chỉ là cảm thấy trong lòng nhất thời trở nên ấm áp, đầu chôn sâu ở vai Tây Đằng Lâm, Lãnh Tịch Chiếu nho nhỏ “Ân “ một tiếng.
Màn trời đen tuyền thâm trầm, ánh trăng màu bạc cùng các ngôi sao lung linh trên trời lẳng lặng chứng kiến hai người ôm nhau thật chặt, an tịnh mà lại tốt đẹp. Lãnh Tịch Chiếu trên người toả ra hương thảo dược nhàn nhạt, Tây Đằng Lâm trong lòng một trận rung động, kìm lòng không đậu nâng lên cái cằm khéo léo của y, cúi đầu hôn xuống, vô cùng mềm nhẹ lại vô cùng triền miên, hồi lâu mới lưu luyến buông ra, xoa bóp hai má Lãnh Tịch Chiếu cười khẽ:“Tiểu ngốc tử, như thế nào một chút phản ứng cũng không có?”
Lãnh Tịch Chiếu bị hôn đến ngốc hồ hồ, mặt đỏ hồng nháy mắt:“Phản ứng cái gì…… Ta nên có phản ứng gì?”
Tây Đằng Lâm bật cười:“Không muốn hôn?”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, không nói lời nào.
“Đến, ta dạy cho ngươi.” Tây Đằng Lâm đối diện ánh mắt Lãnh Tịch Chiếu:“Hôn lưỡi!”
“A?” Lãnh Tịch Chiếu vốn đã khẩn trương, bởi vậy lại nhịn không được càng khẩn trương —– hôn lưỡi, cùng chính mình ngày thường xem bệnh cho người khác có giống nhau không? Nhìn vẻ mặt Tây Đằng Lâm biểu tình thật sự, vì thế ngoan ngoãn nghe theo, trên mặt cười tủm tỉm.
Tây Đằng Lâm bị y khiến cho dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này cười cũng thật thuần khiết, một chút ái muội không khí cũng không có, mình phải xuống tay như thế nào? Ánh mắt trượt từ cái môi đỏ hồng của Lãnh Tịch Chiếu đến cái lưỡi hồng nhạt, đầu óc lại nhất thời “Oanh” một tiếng, không còn tâm tình để suy nghĩ cái gì khác, bằng bản năng tiến đến hôn xuống, Lãnh Tịch Chiếu nhắm mắt lại, ngửa đầu ngây ngô đáp lại, giờ khắc này, mặc kệ giữa họ có bất cứ rào cản nào, trong lòng hai người đều chỉ có đối phương, một đôi hảo hợp cả đời, không bao giờ buông ra lẫn nhau.
Hứa Tư Đình trốn trong gốc cây nghiến răng nghiến lợi, chính mình rốt cuộc có nên hay không lao ra a, mắt thấy tay của Tây Đằng Lâm bắt đầu không thành thật, Hứa hộ vệ rốt cục nhịn không được, tay mang theo Tuyết Vũ kiếm dưới chân đạp vài cái mượn lực, xoát xoát bay lên nóc nhà:“Thiếu gia, không còn sớm! Trở về nghỉ ngơi thôi!!”
Hứa Tư Đình tiếng hô lớn đến mức kinh thiên đông địa, ngay cả Tây Đằng Lâm cũng bị hoảng sợ.
“Tư Đình……” Lãnh Tịch Chiếu nửa ngày mới phản ứng lại, nhìn lửa giận tận trời của Hứa Tư Đình tự dưng có chút chột dạ.
“Canh giờ không còn sớm, thiếu gia nhà ta phải nghỉ ngơi, Tam, vương, tử!” Hứa Tư Đình gằng từng chữ từng chữ.
“Ta……” Tây Đằng Lâm nguyên bản muốn nói ta là thật sự thích tiểu ngốc tử này, bất quá nói còn chưa nói ra khỏi miệng, bởi vì ngay cả chính mình cũng cảm thấy không thích hợp, tình hình này có điểm giống như trong mấy vở kịch, bất quá khi diễn bình thường là đối với cha mẹ, không phải đối với hộ vệ…… Nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên.
“Lâm Lâm, ngươi đi về trước đi.” Lãnh Tịch Chiếu lay lay Tây Đằng Lâm.
“Cũng tốt, ngươi sớm đi ngủ đi, ta sáng mai tới đón ngươi.” Thấy Hứa Tư Đình bảo vệ Lãnh Tịch Chiếu đã muốn thành thói quen, Tây Đằng Lâm cũng thực bất đắc dĩ, chỉ phải trước rời đi.
“Tư Đình.” Lãnh Tịch Chiếu đứng lên vỗ vỗ quần áo, cảm thấy tình hình này như thế nào có điểm như là bị bắt gian tại giường……
Hứa Tư Đình ôm Lãnh Tịch Chiếu bay xuống, trong lòng ảo não, thiếu gia như thế nào ngốc như vậy, không công tự nhiên để cho tên đại lưu manh kia chiếm tiện nghi!
“Ngươi không cần nói cho Hoàng Thượng.” Lãnh Tịch Chiếu tiếp tục chột dạ:“Còn có Hạo Dương, còn có cha ta…… Tóm lại ai cũng không được nói.”
“Ta không được nói cái gì?” Hứa hộ vệ tâm tình thật không tốt, nhìn quần áo Lãnh Tịch Chiếu có chút tán loạn cùng vết hôn ngân trên cổ, thật sâu cảm thấy chính mình thất trách nghiêm trọng ~~
“Không được nói…… Cái kia cái kia………… Quên đi quên đi!!” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng thực nghẹn khuất, ngẩng đầu trừng Hứa Tư Đình:“Muốn nói thì nói đi, tùy ngươi!” Nói xong thở phì phì chạy vào phòng, nhảy lên giường, trùm chăn lại bắt đầu ngủ.
Hứa Tư Đình đuổi theo, kết quả bất hạnh bị ván cửa đúng lúc đóng lại đập vào mặt, vuốt cái mũi đau, không nói gì, cảm giác chính mình như thế nào lại giống như kẻ ác chia rẽ uyên ương chứ?
Tây Đằng Lâm “Ân” một tiếng:“Sẽ đi, chờ ta kế thừa vương vị xong sẽ đi diện thánh tạ ơn, về sau hàng năm thời điểm tiến cống kim châu cũng sẽ đi.”
“Chúng ta đây hàng năm vẫn có thể gặp mặt một lần.” Lãnh Tịch Chiếu cười nhẹ:“Lần sau ngươi tới thịnh kinh, ta cũng sẽ mang ngươi đi nhìn phong cảnh.”
Tây Đằng Lâm không nói lời nào, cánh tay cũng không tự chủ đem Lãnh Tịch Chiếu ôm càng chặt, trong lòng cảm thấy có chút gì đó bị đè nén, ngay cả chính mình cũng không hiểu được, chính mình lúc trước là vì nhất thời mới mẻ, nhưng đến bây giờ vì sao lại vẫn không thể buông bỏ y được.
“Tịch Chiếu.” Tây Đằng Lâm do dự mà mở miệng.
“Làm sao vậy?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu nhìn Tây Đằng Lâm.
“Ngươi…… Thời điểm dự thọ yến của phụ vương ta phải cẩn thận, phải luôn đi theo bên cạnh Hứa Tư Đình, chớ có đi xa.” Tây Đằng Lâm có chút chột dạ né tránh ánh mắt trong suốt của y, cuối cùng không có mở miệng kêu y lưu lại.
“Ta biết.” Lãnh Tịch Chiếu trong mắt có một chút không rõ thất vọng, tựa vào Tây Đằng Lâm, nhắm mắt lại: Trở về đi, ta mệt mỏi.”
Kim Yến Lưu hí vang một tiếng, không nhanh không chậm đi bộ trở về, trên lưng ngựa,hai người trầm mặc không nói, trong lòng đều là hy vọng con đường này có thể dài một chút lại dài thêm một chút.
Thời gian một chút một chút lặng yên đi qua, đảo mắt đã tới trước thọ yến của Tây Đằng vương một ngày, Lãnh Tịch Chiếu mang theo Hứa Tư Đình về lại Tây Đằng hoàng cung, cũng để tiện cho ngày hôm sau đi dự thọ yến, thời điểm cơm chiều, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở bên cạnh Tây Đằng vương, có chút không yên lòng, qua vài ngày nữa mình sẽ hồi thịnh kinh phục mệnh, trong lòng tóm lại là có chút luyến tiếc …… Nhưng là lần này chính mình dù sao cũng là lấy thận phận sứ thần tiến đến, cũng không thể ở nơi này lâu.
Thời điểm ăn cơm, Tây Đằng Lâm vẫn trốn tránh ánh mắt Lãnh Tịch Chiếu, Tây Đằng Phong ngồi đối diện đều xem ở trong mắt, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.
Ăn xong cơm chiều, Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu chậm rãi đi bộ trở về.
“Ngày mai phụ vương của ngươi có phải hay không sẽ tuyên bố ngươi là Tây Đằng vương tiếp theo không?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi Tây Đằng Lâm.
“Ân.” Tây Đằng Lâm gật đầu:“Quy củ của Tây xuyên chính là như vậy.”
“Kia… trước tiên chúc mừng ngươi.” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm.
Tây Đằng Lâm cười:“Ngươi ngày mai phải cẩn thận một chút, vạn nhất có cái gì nhiễu loạn, nói Hứa hộ vệ mang ngươi đi trước, nhớ kỹ?”
“Ngươi lo lắng Tây Đằng Phong sẽ quấy rối?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày.
“Hắn luôn luôn tự phụ, tuy nói hắn cũng sẽ không dậy nổi sóng to gió lớn gì, bất quá ngươi vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.” Tây Đằng Lâm thân thủ thay y lấy xuống một chiếc lá rụng trên đầu:“Hứa Tư Đình võ công rất tốt đi?”
“Hắn rất lợi hại.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Tư Đình là đại nội đệ nhất cao thủ, cha ta ngẫu nhiên hồi hoàng cung xem ta cũng sẽ tìm Tư Đình so chiêu, bọn họ có đôi khi đánh một ngày một đêm cũng không phân thắng bại.”
“Giỏi như vậy?” Tây Đằng Lâm có chút kinh ngạc:“Lãnh tiền bối ở trên giang hồ là đứng thứ năm, Hứa Tư Đình cư nhiên có thể cùng hắn so chiêu nhiều như vậy, hắn năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi ba.” Lãnh Tịch Chiếu cười cười:“Cậu của Tư Đình là Thừa tướng tiền triều, cho nên hắn từ mười lăm tuổi đã bắt đầu ngay ở tại hoàng cung , tính tình hoà nhã võ công cũng tốt, mọi người đều thích hắn.”
Tây Đằng Lâm nhọn mi, tiểu gia hỏa họ Hứa này thế nhưng lại là ngọa hổ tàng long ……
Đến chổ ở của Lãnh Tịch Chiếu, Tây Đằng Lâm có chút luyến tiếc phải rời đi, vì thế mở miệng nói:“Ta có thể hay không đi vào ngồi một chút?”
“Đương nhiên.” Lãnh Tịch Chiếu mang theo hắn đi vào phòng trong:“Đây là địa bàn của ngươi a.”
Hứa Tư Đình nguyên bản đang ôm kiếm ngồi ở thính tử bên trong ngủ gật, nghe được động tĩnh liền trợn mắt nhìn thấy Tây Đằng Lâm, vì thế khóe miệng giựt giựt bày ra một khuôn mặt tươi cười:“Tam vương tử, đã trễ thế còn phiền ngươi đem thiếu gia nhà ta đưa về, cửa ngay tại phía sau lưng ngươi, thứ cho tại hạ không tiễn.”
Tây Đằng Lâm nghẹn lời, Lãnh Tịch Chiếu buồn bực:“Tư Đình ngươi như thế nào mà ngồi cũng có thể ngủ…… Nếu không ngươi đi nghỉ ngơi trước đi?”
“Ta không mệt!” Hứa Tư Đình kiên định lắc đầu:“Khi nào thiếu gia nghỉ ngơi, ta sẽ nghỉ ngơi!”
“Tư Đình……” Lãnh Tịch Chiếu ánh mắt thực u oán:“Ngươi xác định ngươi không mệt?”
Hứa Tư Đình đối với thiếu gia nhà mình vẫn thực bất đắc dĩ:“Kia …… có chuyện gì thì nhớ lớn tiếng gọi ta!”
“Ừ ừ.“ Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, nhìn theo Hứa Tư Đình từng bước vừa quay đầu lại rời đi.
“Hắn tại sao chán ghét ta như vậy a?” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Ta đáng ghét vậy sao?”
Lãnh Tịch Chiếu vui tươi hớn hở:“Hắn là sợ ta bị ngươi khi dễ…… Trong phòng cũng buồn, chúng ta đi ra bên ngoài sân được không?”
Tây Đằng Lâm gật đầu, mang theo Lãnh Tịch Chiếu thả người nhảy lên nóc nhà, ban đêm gió lạnh thổi phơ phất, Lãnh Tịch Chiếu thân thủ chỉ lên trên:“Sư phụ ta nói, cái kia là Hoàng đế tinh.”
Tây Đằng Lâm ngẩng đầu nhìn, nhọn mi nói:“Lần này ngươi đi lâu như vậy, Hoàng Thượng cùng Lâm tướng quân hẳn là đều rất nhớ ngươi.”
“Ân, ta cũng nhớ bọn họ.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Từ nhỏ đến lớn chúng ta đều cùng một chỗ, nhớ trước đây ta lần đầu tiên được phụ thân mang theo tiến cung, vì ham chơi mà đi lạc đường, kết quả đụng phải các hoàng tử, bị bọn hắn đổ nước lạnh lên người, là Hoàng Thượng cùng Hạo Dương cứu ta, vốn cha ta không muốn ở lại hoàng cung, sau lại bởi vì sự kiện này mới đáp ứng lưu lại.”
“Ha ha.” Tây Đằng Lâm cười cười:“Ngươi được mọi người bảo hộ tốt như vậy, hẳn là chưa từng chịu qua cái gì suy sụp đi?”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, trong lòng tự nhủ ta gặp được cái suy sụp lớn nhất chính là ngươi, nghĩ nghĩ vẫn là nhịn không được quay đầu nói:“Cái kia…… Ngươi từng thích qua người khác sao?”
“Hửm?” Tây Đằng Lâm sửng sốt:“Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Lãnh Tịch Chiếu cắn cắn môi:“Không có gì, chính là muốn hỏi…… Dù sao ta cũng sắp trở về, ngươi nói với ta đi, ngươi thích ai?”
“Không có.” Tây Đằng Lâm ngữ khí lạnh nhạt:“Ta từ nhỏ liền ham chơi, đại khái đời này cũng sẽ không muốn giữ một người bên cạnh mình.”
Lãnh Tịch Chiếu nhịn không được khẽ nhíu mày:“Ngươi cho tới bây giờ vốn không có thật tình thích qua ai sao? Nhưng là ngươi có nhiều thị thiếp như vậy.“
“Ngươi cũng nói, chỉ là thị thiếp mà thôi, ta không có thật tình với các nàng, các nàng tự nhiên cũng sẽ không thật tình với ta.“Tây Đằng Lâm tự giễu lắc đầu, thản nhiên nhìn màn trời phía xa:“Trời đất bao la, tình yêu thực thụ cũng không dễ tìm, chờ ngươi ngày sau tìm được người có thể thật tình đối đãi ngươi, ta tất nhiên sẽ đi thịnh kinh chúc mừng ngươi.”
“Vậy ngươi vì cái gì không thích ta?” Lãnh Tịch Chiếu nghĩ đến chính mình dù sao cũng phải đi, đơn giản cố lấy dũng khí mở miệng:“Ta là thật sự thực thích ngươi.”
Tây Đằng Lâm cười cười:“Ngươi tốt lắm, đồ tốt thì phải được bảo hộ, không phải bị phá hư, so với ta người tốt có rất nhiều, chờ tương lai ngươi gặp được, liền hiểu.”
Nhìn sườn mặt anh tuấn của Tây Đằng Lâm, Lãnh Tịch Chiếu tự dưng có chút đau lòng, thật sự là không hiểu rõ tại sao người này sẽ không yêu ai, vì thế nhẹ nhàng mở miệng nói:“Lâm Lâm.”
“Ân?” Tây Đằng Lâm quay đầu, lại ngột bị y ôm cổ, theo sau là đôi môi mềm mại nhẹ nhàng ấn xuống.
Tây Đằng Lâm sửng sốt, chỉ cảm thấy trên miệng đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp nhưng lại chỉ lướt qua trong chốc lát, Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt hồng hồng buông hắn ra, biểu tình trên mặt giống như đứa nhỏ làm sai.
“Ngươi……” Tây Đằng Lâm không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng cực kì lộn xộn.
“Ta không cần người khác.” Lãnh Tịch Chiếu thanh âm nhỏ đến cơ hồ nghe không được:“Ta chỉ thích ngươi.”
Tây Đằng Lâm nghe vậy liền cảm thấy đầu óc chính mình có chút không ổn, lớn như vậy, cũng không phải chưa từng được người khác nói thích qua, gặp dịp thì chơi qua đường có, thiệt tình thực lòng cũng có, nhưng trước giờ mình chỉ toàn là nghe qua một chút rồi cười cười nói qua loa vài câu, nhưng là lần này nghe được thanh âm Lãnh Tịch Chiếu nho nhỏ thổ lộ, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào cùng vui sướng trước đây chưa từng có, vấn đề phức tạp mà chính mình thật lâu vẫn không hiểu được đột nhiên có đáp án, gạt được người khác cũng không gạt được chính mình, không bỏ xuống được lại rất luyến tiếc, như vậy có tính là yêu? Qua nhiều năm tung hoành trong chốn phong trần như vậy, lại ngay tại cái buổi tối này lần đầu tiên lại có ý niệm hảo hảo bắt lấy một người trong đầu.
Lãnh Tịch Chiếu thấy Tây Đằng Lâm không nói lời nào, cúi đầu cười khổ một tiếng:“Ân…… Sáng mai phải dậy sớm, ta về ngủ trước, ngươi cũng sớm trở về đi.”
“Tiểu Tịch!” Tây Đằng Lâm thấy y đứng lên, đột nhiên có chút hoảng, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được, đối với Lãnh Tịch Chiếu, chính mình kỳ thật đã sớm động tâm, nhưng không dám thừa nhận, là vì sợ phần cảm tình này không phải là yêu, càng sợ chính mình tính tình hay thay đổi thất thường,kết quả là sẽ làm y tổn thương, nhưng nếu là không thương, lại như thế nào sẽ có nhiều lo lắng cùng băn khoăn như vậy, từ lần đầu tiên gặp mặt tại vườn hoa đào ở thịnh kinh vương thành đã bắt đầu, là vì y ngưng thần chuyên chú pha trà cho mình mà bắt đầu, là lần ở trên núi ngoài thành thịnh kinh nảy sinh ý định trêu ghẹo y trên ngựa kia bắt đầu, là do đêm mưa kia chính mình ôm lấy y bình yên nhập mộng mà bắt đầu, là ở Lạc Thủy trấn kia kìm lòng không đậu mà hôn môi bắt đầu, là vì ở trên yến hội của phụ hoàng y thay chính mình giải vây mà bắt đầu, thậm chí là do hai người lần đó mâu thuẫn mà bắt đầu, tiểu ngốc tử trước mắt này vừa đơn thuần lại tốt đẹp thiện lương ôn nhu, giống như bảo thạch lại càng như là độc dược, bướng bỉnh đem chính mình một người chưa bao giờ dễ dàng động tâm một chút lại một chút hãm sâu vào, từ nay về sau không bao giờ có cơ hội thoát ra.
“Ngươi bảo ta cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu mở to hai mắt.
Tây Đằng Lâm cười lắc đầu, cười chính mình như thế nào ngu như vậy, nếu là đêm nay để cho y đi, sợ là đời này sẽ hối hận, may mà hết thảy còn kịp, như vậy so với cái gì cũng đều tốt hơn.
“Ta gọi là ngươi, Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm thân thủ đem y ôm vào trong lòng mình, cúi đầu thật chăm chú nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ta không cần cùng Hoàng Thượng bọn họ giống nhau gọi ngươi là Tịch Chiếu, bởi vì ta cùng bọn họ không giống nhau.”
“Ân?” Lãnh Tịch Chiếu có điểm mờ mịt:“Có ý tứ gì?”
“Ta thích ngươi.” Thanh âm Tây Đằng Lâm một chút một chút rơi vào tai Lãnh Tịch Chiếu:“Cùng với ngươi thích ta giống nhau, là thật thích.”
“Nhưng là ngươi vừa rồi còn nói……” Lãnh Tịch Chiếu không biết nên như thế nào mở miệng, Tây Đằng Lâm ánh mắt ôn nhu như nước, cùng bầu trời đêm Tây Bắc giống nhau, làm cho chính mình hãm sâu trong đó, không thể tự kềm chế.
“Ở lại Tây Xuyên, được không?” Tây Đằng Lâm ôm chặt Lãnh Thịch Chiếu:“Ta luyến tiếc ngươi, ta muốn hảo hảo bảo vệ ngươi, trước kia ta chưa từng có cảm giác như vậy với ai, chỉ là vẫn không dám thừa nhận thôi…… Ngươi có nguyện ý hay không theo ta?”
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe, hạnh phúc mong đợi đã lâu nay thành sự thật, nhưng không có cái loại mừng như điên như trong tưởng tượng, chỉ là cảm thấy trong lòng nhất thời trở nên ấm áp, đầu chôn sâu ở vai Tây Đằng Lâm, Lãnh Tịch Chiếu nho nhỏ “Ân “ một tiếng.
Màn trời đen tuyền thâm trầm, ánh trăng màu bạc cùng các ngôi sao lung linh trên trời lẳng lặng chứng kiến hai người ôm nhau thật chặt, an tịnh mà lại tốt đẹp. Lãnh Tịch Chiếu trên người toả ra hương thảo dược nhàn nhạt, Tây Đằng Lâm trong lòng một trận rung động, kìm lòng không đậu nâng lên cái cằm khéo léo của y, cúi đầu hôn xuống, vô cùng mềm nhẹ lại vô cùng triền miên, hồi lâu mới lưu luyến buông ra, xoa bóp hai má Lãnh Tịch Chiếu cười khẽ:“Tiểu ngốc tử, như thế nào một chút phản ứng cũng không có?”
Lãnh Tịch Chiếu bị hôn đến ngốc hồ hồ, mặt đỏ hồng nháy mắt:“Phản ứng cái gì…… Ta nên có phản ứng gì?”
Tây Đằng Lâm bật cười:“Không muốn hôn?”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, không nói lời nào.
“Đến, ta dạy cho ngươi.” Tây Đằng Lâm đối diện ánh mắt Lãnh Tịch Chiếu:“Hôn lưỡi!”
“A?” Lãnh Tịch Chiếu vốn đã khẩn trương, bởi vậy lại nhịn không được càng khẩn trương —– hôn lưỡi, cùng chính mình ngày thường xem bệnh cho người khác có giống nhau không? Nhìn vẻ mặt Tây Đằng Lâm biểu tình thật sự, vì thế ngoan ngoãn nghe theo, trên mặt cười tủm tỉm.
Tây Đằng Lâm bị y khiến cho dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này cười cũng thật thuần khiết, một chút ái muội không khí cũng không có, mình phải xuống tay như thế nào? Ánh mắt trượt từ cái môi đỏ hồng của Lãnh Tịch Chiếu đến cái lưỡi hồng nhạt, đầu óc lại nhất thời “Oanh” một tiếng, không còn tâm tình để suy nghĩ cái gì khác, bằng bản năng tiến đến hôn xuống, Lãnh Tịch Chiếu nhắm mắt lại, ngửa đầu ngây ngô đáp lại, giờ khắc này, mặc kệ giữa họ có bất cứ rào cản nào, trong lòng hai người đều chỉ có đối phương, một đôi hảo hợp cả đời, không bao giờ buông ra lẫn nhau.
Hứa Tư Đình trốn trong gốc cây nghiến răng nghiến lợi, chính mình rốt cuộc có nên hay không lao ra a, mắt thấy tay của Tây Đằng Lâm bắt đầu không thành thật, Hứa hộ vệ rốt cục nhịn không được, tay mang theo Tuyết Vũ kiếm dưới chân đạp vài cái mượn lực, xoát xoát bay lên nóc nhà:“Thiếu gia, không còn sớm! Trở về nghỉ ngơi thôi!!”
Hứa Tư Đình tiếng hô lớn đến mức kinh thiên đông địa, ngay cả Tây Đằng Lâm cũng bị hoảng sợ.
“Tư Đình……” Lãnh Tịch Chiếu nửa ngày mới phản ứng lại, nhìn lửa giận tận trời của Hứa Tư Đình tự dưng có chút chột dạ.
“Canh giờ không còn sớm, thiếu gia nhà ta phải nghỉ ngơi, Tam, vương, tử!” Hứa Tư Đình gằng từng chữ từng chữ.
“Ta……” Tây Đằng Lâm nguyên bản muốn nói ta là thật sự thích tiểu ngốc tử này, bất quá nói còn chưa nói ra khỏi miệng, bởi vì ngay cả chính mình cũng cảm thấy không thích hợp, tình hình này có điểm giống như trong mấy vở kịch, bất quá khi diễn bình thường là đối với cha mẹ, không phải đối với hộ vệ…… Nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên.
“Lâm Lâm, ngươi đi về trước đi.” Lãnh Tịch Chiếu lay lay Tây Đằng Lâm.
“Cũng tốt, ngươi sớm đi ngủ đi, ta sáng mai tới đón ngươi.” Thấy Hứa Tư Đình bảo vệ Lãnh Tịch Chiếu đã muốn thành thói quen, Tây Đằng Lâm cũng thực bất đắc dĩ, chỉ phải trước rời đi.
“Tư Đình.” Lãnh Tịch Chiếu đứng lên vỗ vỗ quần áo, cảm thấy tình hình này như thế nào có điểm như là bị bắt gian tại giường……
Hứa Tư Đình ôm Lãnh Tịch Chiếu bay xuống, trong lòng ảo não, thiếu gia như thế nào ngốc như vậy, không công tự nhiên để cho tên đại lưu manh kia chiếm tiện nghi!
“Ngươi không cần nói cho Hoàng Thượng.” Lãnh Tịch Chiếu tiếp tục chột dạ:“Còn có Hạo Dương, còn có cha ta…… Tóm lại ai cũng không được nói.”
“Ta không được nói cái gì?” Hứa hộ vệ tâm tình thật không tốt, nhìn quần áo Lãnh Tịch Chiếu có chút tán loạn cùng vết hôn ngân trên cổ, thật sâu cảm thấy chính mình thất trách nghiêm trọng ~~
“Không được nói…… Cái kia cái kia………… Quên đi quên đi!!” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng thực nghẹn khuất, ngẩng đầu trừng Hứa Tư Đình:“Muốn nói thì nói đi, tùy ngươi!” Nói xong thở phì phì chạy vào phòng, nhảy lên giường, trùm chăn lại bắt đầu ngủ.
Hứa Tư Đình đuổi theo, kết quả bất hạnh bị ván cửa đúng lúc đóng lại đập vào mặt, vuốt cái mũi đau, không nói gì, cảm giác chính mình như thế nào lại giống như kẻ ác chia rẽ uyên ương chứ?
Danh sách chương