Tây Xuyên thành, Hãn Nhai sơn, Lãnh Tịch Chiếu sau khi cấp dược cho Tây Đằng Ly xong, cảm thấy trong phòng hơi có chút oi bức, vì thế đi đến đình viện hóng gió, ngẩng đầu nhìn, bầu trời đêm Tây Bắc đen tuyền như mực,ánh trăng vừa tròn vừa sáng, ánh sao chợt lóe rồi chợt lóe, làm cho người ta cảm thấy tâm tình tựa hồ cũng bình thản hơn một chút, thường xuyên nhìn thấy Tư Đình ngủ trên nóc nhà, không biết cảm giác thế nào……
“Ngươi làm gì thế!” Tây Đằng Lâm vừa đi đến đình viện liền nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đứng trên thành tường hóng gió, vì thế bị kinh hách, xông lên đỡ lấy y:“Ngươi đứng lên đó làm cái gì!”
Lãnh Tịch Chiếu thấy là Tây Đằng Lâm đến, mặt nhăn nhíu hất tay, xoay người nhảy xuống hướng trong phòng mà đi.
“A!” Tây Đằng Lâm hét thảm một tiếng, hắn căn bản không nghĩ Lãnh Tịch Chiếu đột nhiên sẽ tự mình nhảy xuống, vì thế liền bị mất thăng bằng té trên mặt đất, may mắn dựa vào bản năng mới tránh cho bị té không đến mức quá khó coi……
Lãnh Tịch Chiếu cũng bị hoảng sợ, vội vàng xông lên đi nâng hắn dậy:“Cái kia, ngươi không sao chứ?”
Tây Đằng Lâm ôm thắt lưng đứng lên dở khóc dở cười:“Ngươi cũng thật ác đi, muốn đánh lén a!”
Lãnh Tịch Chiếu thấy bộ dáng hắn nhe răng nhếch miệng, miệng nhỏ giọng than thở:“Xứng đáng!” Bên môi cũng là nhịn không được hiện lên một chút ý cười.
Tây Đằng Lâm thấy y cười, cũng biết được vừa rồi bị té cũng có chút đáng giá , vì thế thân thủ lay lay Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi đừng giận nữa, ta ngày đó không phải cố ý, cái kia…… Chúng ta về sau còn làm bằng hữu được không.”
Lãnh Tịch Chiếu giương mắt nhìn hắn, gật gật đầu:“Ân.”
Tây Đằng Lâm hắc hắc cười, sau đó vẻ mặt như rất thống khổ.
“Làm sao vậy, thắt lưng đau sao?” Lãnh Tịch Chiếu tiến lên vươn đầu ngón tay sờ sờ thắt lưng hắn:“Nơi này?”
Tây Đằng Lâm đau đớn hấp lãnh khí.
Lãnh Tịch Chiếu giúp đỡ hắn chậm rãi hướng trong phòng đi:“Ta giúp ngươi xoa thuốc, đi chậm một chút a ~~”
Bên ngoài Cống Đạt tựa vào khung cửa thở dài, mới vừa rồi thiếu chủ ở trong vương cung nghe tin Hứa Tư Đình đã đi khỏi năm sáu ngày nay, nhất thời vui mừng quá đỗi, cơm cũng chưa ăn xong liền ra khỏi thành hướng Hãn Nhai sơn mà chạy, kết quả vừa vào cửa liền té đau thắt lưng…… Này rốt cuộc xem như báo ứng hay là khổ nhục kế?!!
Trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu ngồi bên cạnh bàn lấy mấy cái bình nhỏ phối dược, Tây Đằng Lâm ngồi ở một bên nhìn y, tầm mắt dừng ở cặp lông mi thật dài của y luyến tiếc rới mắt, nghĩ rằng tiểu gia hỏa này ánh mắt đẹp mặt cũng liền thôi đi, như thế nào ngay cả lông mi cũng đẹp như vậy a……
Lãnh Tịch Chiếu phối xong dược quay đầu liền chống lại ánh mắt Tây Đằng Lâm có điểm …… mê đắm, vì thế bị hoảng sợ:“Ngươi nhìn gì chứ?”
Tây Đằng Lâm phục hồi tinh thần lại,nuốt nuốt nước miếng:“Không có……”
Lãnh Tịch Chiếu thân thủ dìu hắn hướng đến bên giường:“Cởi quần áo! Ta giúp ngươi thoa thuốc.”
Tây Đằng Lâm cởi ra ngoại bào dựa vào bên giường, Lãnh Tịch Chiếu thân thủ xốc lên áo trong của hắn, đổ thuốc thay hắn nhẹ nhàng mát xa:“Đau liền nói cho ta biết a.”
Thuốc mỡ trên lưng toả ra hương thơm nhè nhẹ, ngón tay Lãnh Tịch Chiếu tinh tế mềm mại di chuyển trên lưng mình, Tây Đằng Lâm cảm thân toàn thân ngưa ngứa, trong lòng cũng ngưa ngứa ……
“Tốt lắm.” Sau thời gian một chén trà nhỏ, Lãnh Tịch Chiếu mới lên tiếng đồng thời dừng lại động tác trên lưng hắn:“Đứng lên đi, hẳn là không có việc gì nữa rồi.”
Tây Đằng Lâm ngồi dậy giật giật môi, mở to hai mắt:“Xoa bóp vết thương không phải thật lâu mới tốt sao, nhanh như vậy sẽ không có gì chứ?”
Lãnh Tịch Chiếu ha ha cười:“Ta phối dược nguyên liệu đều là do Hoàng Thượng mất rất nhiều công sức mới tìm được hết, đại khái đời này ta cũng chỉ có một bình nhỏ như vậy thôi, người thường ta mới không cho hắn dùng đâu!”
Tây Đằng Lâm nghe vậy sửng sốt, sau đó chậm rãi cảm thấy có một chút mừng rỡ như điên:“Ý của ngươi là ta không phải người thường?”
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu ý thức được chính mình nói lỡ lời, mặt lập tức đỏ bừng, cúi đầu chậm rãi thu thập các bình dược liệu trên bàn không thèm nhắc lại.
Tây Đằng Lâm nhìn thân hình mảnh mai của y dưới ánh đèn, đột nhiên rất muốn tiến lên đem tiểu tử kia hung hăng ôm vào trong lòng, bất quá vẫn là đúng lúc nhịn xuống, vội vàng cầm áo khoác đứng lên:“Cái kia…… Cám ơn ngươi, ta đi nhìn đại ca ta một chút.”
Lãnh Tịch Chiếu nhìn bóng dáng hắn cơ hồ là chạy trối chết, miễn cưỡng cười cười, hắn nói về sau tiếp tục làm bằng hữu, chỉ là bằng hữu mà thôi, chính mình vì cái gì còn kỳ vọng? “Thiếu chủ!” Cống Đạt đang ngồi trên một thân cây to ở trong vườn,miệng ngậm một cành hoa ngắm trăng thì thấy Tây Đằng Lâm quần áo không chỉnh từ trong phòng Lãnh Tịch Chiếu vọt ra, nhất thời bị hoảng sợ, nhanh chóng nhảy xuống tiến đến trước mặt hắn:“Ngươi không phải nói ngươi sẽ không làm gì y sao, như thế nào…… Vẫn là không nhịn được?”
Tây Đằng Lâm lườm hắn một cái:“Ta cái gì cũng chưa làm.”
“Không có làm gì thì thiếu chủ ngươi vì cái gì lại hoang mang rối loạn chứ!” Cống Đạt sốt ruột:“Ngươi nhanh trở về phòng cùng y a, Lãnh thiếu gia không thể so những người khác, đắc tội là không thể!”
Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ:“Ta thực cái gì cũng chưa làm, y chỉ là giúp ta xoa thuốc mà thôi.”
“Như vậy a.” Cống Đạt nhẹ nhàng thở ra, hướng hắn mắt trợn trắng:“Chỉ có thoa dược thôi a, vậy ngươi làm chi lại khẩn trương thành như vậy?”
Tây Đằng Lâm vẻ mặt uể oải:“Tịch Chiếu lớn lên cũng thật đẹp mắt.”
Cống Đạt kinh ngạc:“Nên… nhịn không được?”
“Nhịn không được cũng phải nhịn.” Tây Đằng Lâm hướng phía phòng của Tây Đằng Ly đi đến:“Ta không nghĩ sẽ thương tổn đến y.”
“Ngô, đúng vậy, y là do Hoàng Thượng phái tới.” Cống Đạt gật đầu.
Tây Đằng Lâm cười, thanh âm nhỏ đến mức ngay cả chính mình đều nghe không thấy:“Hiện tại ta là thực thích y, nhưng là vạn nhất thế nào một ngày …… Y tốt như vậy, nên có người nguyện ý vì y mà bảo bọc y cả đời ……”
“Ngươi nói cái gì?” Cống Đạt không có nghe rõ, đem lỗ tai kề sát mặt Tây Đằng Lâm.
Tây Đằng Lâm thân thủ xoa xoa đầu hắn, vẻ mặt trêu đùa:“Ngươi cũng đã lớn rồi, muốn hay không ta giúp ngươi tìm một người vợ?”
Cống Đạt nghe vậy mặt mày hớn hở điên cuồng gật đầu:“Tốt, tốt nhất là vừa đẹp vừa ôn nhu tính tình lại tốt có thể làm tri kỷ cả đời!”
Tây Đằng Lâm nháy mắt, vừa đẹp vừa ôn nhu tính tình tốt lại có thể là tri kỷ …… Vì cái gì người đầu tiên mình nhớ đến lại chính là tiểu ngốc tử kia?
Đến phòng Tây Đằng Ly, đẩy cửa thì chỉ thấy đại ca nhà mình đang nhìn khối ngọc bội kia.
“A Lâm, sao ngươi lại tới đây?” Tây Đằng Ly có chút ngoài ý muốn:“Đã khuya rồi.”
Tây Đằng Lâm cười cười, đi đến ngồi ở bên giường:“Trong cung không có gì làm, tới đây nhìn ngươi, đúng rồi, ta nghe nói Hứa Tư Đình đi tìm Lâm Hạo Phong kia rồi, đại khái là qua vài ngày là có thể đến.”
“Ân.” Tây Đằng Ly cười nhẹ:“Đến đây cũng tốt, hắn cho dù không đến, ta cũng sẽ phái người đi tìm hắn, ba năm rồi, có một số việc cũng nên nói rõ.”
“Ngươi cùng hắn……” Tây Đằng Lâm hỏi dò, ba năm trước đây đại ca bản thân bị trọng thương bị người truy đuổi về Tây Xuyên, tuy được cứu nhưng một chân lại bị phế đi, tính cách cũng toàn bộ thay đổi, nguyên bản ai nấy đều biết Tây Đằng Ly tính tình thích ầm ĩ lợi hại, thích nhất là hành hiệp trượng nghĩa bênh vực kẻ yếu, thường xuyên vừa đi một cái là hơn nửa năm, nhưng mà từ lần đó bị truy đuổi về, cả người đều trở nên trầm mặc ít lời, cũng không nguyện ý ở lại hoàng cung, ở tại Hãn Nhai sơn phủ đệ chỗ này cũng đã ba năm, trong phòng thế nhưng còn có điện thờ, nói là vì cầu tha lỗi……
“Đều là chút chuyện thời còn trẻ.” Tây Đằng Ly cười:“Không có gì.”
Thấy y không muốn nói, Tây Đằng Lâm cũng không tiếp tục truy vấn, chính là trong lòng nói thầm Lâm Hạo Phong rốt cuộc là loại người nào, như thế nào có thể làm cho đại ca nhà mình biến đổi nhiều như vậy?
Cánh mấy trăm dặm, Lâm Hạo Phong đột nhiên liền cảm thấy cái mũi ngứa ngứa, nhịn không được đánh cái hắt xì.
“Cảm lạnh?” Gia Luật Thanh ở một bên hỏi.
Lâm Hạo Phong lắc đầu:“Không có việc gì. Đúng rồi …… Ngươi thân phận có điểm đặc thù, về sau dùng Thích Tử Ninh làm tên được không?”
Gia Luật Thanh gật gật đầu,“Ân” một tiếng.
Lâm Hạo Phong tìm đề tài nói:“Nghe nói tên này là nương ngươi vì ngươi mà đặt?”
Gia Luật Thanh cười:“Ân, nương ta năm đó là Tần Hoài ca cơ, sau lại bị cha ta mang về Mạc Bắc rồi sinh ra ta, lúc đặt tên tự nương ta kể là muốn đặt chữa ‘Ninh’, hy vọng ta cả đời an an bình bình, nhưng là sau lại có một tu sĩ nói là nhìn thấy trong vương cung có thanh long quấn quanh, cho nên đặt tên ta là Gia Luật Thanh, nương ta chỉ có thể lấy Tử Ninh cho ta làm nhủ danh.”
“Tử Ninh Tử Ninh, nghe rất hay.” Lâm Hạo Phong bưng chén thuốc đưa cho y:“Ngày mai chúng ta sẽ thay đổi xưng hô, ngươi về sau sẽ kêu Thích Tử Ninh!”
“Ngươi giúp ta như vậy, Hoa Thiên Lang có thể hay không làm khó dễ ngươi?” Gia Luật Thanh uống xong dược, do dự mà mở miệng:“Ta không nghĩ sẽ liên lụy ngươi.”
Lâm Hạo Phong nhọn mi:“Yên tâm đi, ta rất hiểu Hoàng Thượng, không có gì to tát đâu …… Bất quá ngươi thật đúng là cùng với tướng tượng ban đầu của ta không giống nhau, ngươi thế nhưng khắp nơi vì người khác mà giúp đỡ.”
“Vậy ngươi vốn tưởng ta là cái dạng gì, tâm ngoan thủ lạt hay quỷ kế đa đoan?” Gia Luật Thanh miễn cưỡng cười:“Một năm này sống không bằng chết, tính tình gì đều có thể thay đổi, tư tâm đã sớm chết.”
“Cái kia…… Không có gì, ngươi đừng quá bi thương.” Lâm Hạo Phong thấy mình đã gợi lên chuyện thương tâm của y, cảm thấy chính mình trong lòng cũng có chút bị đè nén:“Nếu không ngươi trước ngủ đi, ta đi phòng bếp nhìn xem cháo đã được chưa.”
Gia Luật Thanh nhìn ngoài cửa sổ tích tí tách mưa to, tựa vào gối đầu có chút kinh ngạc, nhũng khuất nhục không chịu nổi lại một lần nảy lên trong đầu, ngay cả hô hấp đều cảm thấy đau.
Lâm Hạo Phong một đường đi đến phòng bếp, chỉ thấy Dương đại phu đang ở đó cầm cây quạt quạt lửa.
“Lâm thiếu hiệp đến đây nha.” Lão Dương cười cười:“Đói bụng?”
“Không.” Lâm Hạo Dương lắc đầu, ngồi xổm bên người lão xem xét ngọn lửa nhảy nhót khiến tâm hắn cũng nhao nhao theo:“Như thế nào không bỏ thêm củi?”
Lão Dương xua tay:“Ngươi không biết, cháo thuốc này phải dùng lửa nhỏ chậm rãi đun mới có hiệu quả, lửa lớn nấu thì dược liệu sẽ mất đi hiệu lực.”
“Kia khi nào thì mới xong?” Lâm Hạo Phong nhíu mày:“Y buổi tối chưa ăn cơm, sẽ đói bụng lắm.”
Lão Dương nhìn nhìn:“Không lâu đâu, đợi non nửa nén hương thì tốt rồi.”
Lâm Hạo Phong thả tâm, đứng lên hướng trong nồi xem xét liếc mắt một cái, bị vị thuốc xông lên mũi liền nhảy ra thật xa:“ Cái thứ đen tuyền này là cái gì vậy, như thế nào khó ngửi như vậy?”
Lão Dương cầm lên cái bát đổ thuốc vào trong:“Lâm thiếu hiệp sợ vị thuốc a? Đây là thuốc Đông y dùng làm nước nấu cháo, vị công tử kia quanh năm ăn không tốt lại phải chịu nhiều thương tổn, thân thể tổn hại nặng nề, phải dùng cái này chậm rãi điều dưỡng, không có biện pháp.”
Lâm Hạo Phong nhìn bát cháo màu nâu đầy mùi thuốc Đông y kia, Gia Luật Thanh cư nhiên cũng có thể nuốt trôi, ngẫm ngẫm liền ở bên trong bếp tìm tới tìm lui:“Dương thúc, có mứt hoa quả gì không, cái vị kia không thể ăn không được, ăn mứt thì vị thuốc sẽ tan đi được phải không?”
Lão Dương cười lắc đầu, xuất ra một cái hộp mứt hoa quả:“Đây là ô mai đường mà nhị thiếu gia thích nhất, đừng nói là ta đưa cho ngươi a. Xem ra Lâm thiếu hiệp đối với vị công tử kia giống như thực quan tâm a.”
“Ách……” Lâm Hạo Phong vẻ mặt xấu hổ tiếp nhận mứt hoa quả cười cười:“Cái kia…… Ta là vì kính nể tinh thần hiệp nghĩa của y thôi.”
Lão Dương bưng bát đi ra ngoài:“Làm phiền Lâm thiếu hiệp giúp ta che dù với, bên ngoài mưa to ta sợ nước mưa rơi xuống bát cháo mất.”
“Nga.” Lâm Hạo Phong đi theo lão Dương đi ra ngoài, trong lòng cũng nói thầm, chính mình hình như là rất quan tâm y……
Hai người một đường đến trong phòng, đẩy cửa chỉ thấy Gia Luật Thanh vẻ mặt thống khổ ở trên giường cuộn thành một đoàn, tay trái gắt gao nắm lấy sàng đan, làm như dùng hết khí lực toàn thân, răng nanh gắt gao cắn môi, ẩn ẩn đã muốn có máu chảy ra, sắc mặt lại khó coi dọa người, trên đầu đều là mồ hôi lạnh……
“Ngươi làm sao vậy?!” Lâm Hạo Phong hoảng sợ, tiến lên đem y nâng dậy.
Gia Luật Thanh lắc đầu, nhỏ giọng nói:“Không có việc gì, ngày mưa thì cứ như vậy, một chút liền khỏi.”
Lão Dương buông bát cháo trong tay đi qua nhìn nhìn, hỏi:“Ngươi trước kia xương cốt đã gãy qua?”
Gia Luật Thanh sắc mặt tái nhợt cười, gật đầu.
Lão Dương kéo lên tay áo Gia Luật Thanh một dường nắn nắn từ trên xuống, đứng dậy nói:“Có nhiều chỗ xương cốt bị tổn thương, lâu ngày không chữa nên đau nhức không ngừng, trừ bỏ cánh tay bị thương, nhưng nơi khác không bị sao cả, không có gì đại sự, chỉ là chịu không nổi hơi ẩm, trời mưa nên sẽ đau, về sau ta kê chút dược cho ngươi đổ vào nước tắm chung, chậm rãi chữa sẽ không có việc gì.”
“Đừng nói về sau a, hiện tại làm sao bây giờ, không thể làm gì cho y giảm đau đi?” Lâm Hạo Phong mắt thấy Gia Luật Thanh sắc mặt càng ngày càng tái nhợt tiều tụy, thậm chí ngay cả thần trí cũng chậm chậm có chút mơ hồ, trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt ruột.
Lão Dương nghĩ nghĩ, nói:“Ta trong phòng có rượu thuốc, lấy đến xoa bóp thân thể có thể sẽ hữu hiệu, ta trở về lấy!” Lâm Hạo Phong nghe ngoài cửa sổ ầm vang tiếng sấm trong lòng một trận phiền muộn, lần đầu tiên cảm thấy trời mưa thật sự là rất con mẹ nó chán ghét ………╰_╯………
“Ngươi làm gì thế!” Tây Đằng Lâm vừa đi đến đình viện liền nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đứng trên thành tường hóng gió, vì thế bị kinh hách, xông lên đỡ lấy y:“Ngươi đứng lên đó làm cái gì!”
Lãnh Tịch Chiếu thấy là Tây Đằng Lâm đến, mặt nhăn nhíu hất tay, xoay người nhảy xuống hướng trong phòng mà đi.
“A!” Tây Đằng Lâm hét thảm một tiếng, hắn căn bản không nghĩ Lãnh Tịch Chiếu đột nhiên sẽ tự mình nhảy xuống, vì thế liền bị mất thăng bằng té trên mặt đất, may mắn dựa vào bản năng mới tránh cho bị té không đến mức quá khó coi……
Lãnh Tịch Chiếu cũng bị hoảng sợ, vội vàng xông lên đi nâng hắn dậy:“Cái kia, ngươi không sao chứ?”
Tây Đằng Lâm ôm thắt lưng đứng lên dở khóc dở cười:“Ngươi cũng thật ác đi, muốn đánh lén a!”
Lãnh Tịch Chiếu thấy bộ dáng hắn nhe răng nhếch miệng, miệng nhỏ giọng than thở:“Xứng đáng!” Bên môi cũng là nhịn không được hiện lên một chút ý cười.
Tây Đằng Lâm thấy y cười, cũng biết được vừa rồi bị té cũng có chút đáng giá , vì thế thân thủ lay lay Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi đừng giận nữa, ta ngày đó không phải cố ý, cái kia…… Chúng ta về sau còn làm bằng hữu được không.”
Lãnh Tịch Chiếu giương mắt nhìn hắn, gật gật đầu:“Ân.”
Tây Đằng Lâm hắc hắc cười, sau đó vẻ mặt như rất thống khổ.
“Làm sao vậy, thắt lưng đau sao?” Lãnh Tịch Chiếu tiến lên vươn đầu ngón tay sờ sờ thắt lưng hắn:“Nơi này?”
Tây Đằng Lâm đau đớn hấp lãnh khí.
Lãnh Tịch Chiếu giúp đỡ hắn chậm rãi hướng trong phòng đi:“Ta giúp ngươi xoa thuốc, đi chậm một chút a ~~”
Bên ngoài Cống Đạt tựa vào khung cửa thở dài, mới vừa rồi thiếu chủ ở trong vương cung nghe tin Hứa Tư Đình đã đi khỏi năm sáu ngày nay, nhất thời vui mừng quá đỗi, cơm cũng chưa ăn xong liền ra khỏi thành hướng Hãn Nhai sơn mà chạy, kết quả vừa vào cửa liền té đau thắt lưng…… Này rốt cuộc xem như báo ứng hay là khổ nhục kế?!!
Trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu ngồi bên cạnh bàn lấy mấy cái bình nhỏ phối dược, Tây Đằng Lâm ngồi ở một bên nhìn y, tầm mắt dừng ở cặp lông mi thật dài của y luyến tiếc rới mắt, nghĩ rằng tiểu gia hỏa này ánh mắt đẹp mặt cũng liền thôi đi, như thế nào ngay cả lông mi cũng đẹp như vậy a……
Lãnh Tịch Chiếu phối xong dược quay đầu liền chống lại ánh mắt Tây Đằng Lâm có điểm …… mê đắm, vì thế bị hoảng sợ:“Ngươi nhìn gì chứ?”
Tây Đằng Lâm phục hồi tinh thần lại,nuốt nuốt nước miếng:“Không có……”
Lãnh Tịch Chiếu thân thủ dìu hắn hướng đến bên giường:“Cởi quần áo! Ta giúp ngươi thoa thuốc.”
Tây Đằng Lâm cởi ra ngoại bào dựa vào bên giường, Lãnh Tịch Chiếu thân thủ xốc lên áo trong của hắn, đổ thuốc thay hắn nhẹ nhàng mát xa:“Đau liền nói cho ta biết a.”
Thuốc mỡ trên lưng toả ra hương thơm nhè nhẹ, ngón tay Lãnh Tịch Chiếu tinh tế mềm mại di chuyển trên lưng mình, Tây Đằng Lâm cảm thân toàn thân ngưa ngứa, trong lòng cũng ngưa ngứa ……
“Tốt lắm.” Sau thời gian một chén trà nhỏ, Lãnh Tịch Chiếu mới lên tiếng đồng thời dừng lại động tác trên lưng hắn:“Đứng lên đi, hẳn là không có việc gì nữa rồi.”
Tây Đằng Lâm ngồi dậy giật giật môi, mở to hai mắt:“Xoa bóp vết thương không phải thật lâu mới tốt sao, nhanh như vậy sẽ không có gì chứ?”
Lãnh Tịch Chiếu ha ha cười:“Ta phối dược nguyên liệu đều là do Hoàng Thượng mất rất nhiều công sức mới tìm được hết, đại khái đời này ta cũng chỉ có một bình nhỏ như vậy thôi, người thường ta mới không cho hắn dùng đâu!”
Tây Đằng Lâm nghe vậy sửng sốt, sau đó chậm rãi cảm thấy có một chút mừng rỡ như điên:“Ý của ngươi là ta không phải người thường?”
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu ý thức được chính mình nói lỡ lời, mặt lập tức đỏ bừng, cúi đầu chậm rãi thu thập các bình dược liệu trên bàn không thèm nhắc lại.
Tây Đằng Lâm nhìn thân hình mảnh mai của y dưới ánh đèn, đột nhiên rất muốn tiến lên đem tiểu tử kia hung hăng ôm vào trong lòng, bất quá vẫn là đúng lúc nhịn xuống, vội vàng cầm áo khoác đứng lên:“Cái kia…… Cám ơn ngươi, ta đi nhìn đại ca ta một chút.”
Lãnh Tịch Chiếu nhìn bóng dáng hắn cơ hồ là chạy trối chết, miễn cưỡng cười cười, hắn nói về sau tiếp tục làm bằng hữu, chỉ là bằng hữu mà thôi, chính mình vì cái gì còn kỳ vọng? “Thiếu chủ!” Cống Đạt đang ngồi trên một thân cây to ở trong vườn,miệng ngậm một cành hoa ngắm trăng thì thấy Tây Đằng Lâm quần áo không chỉnh từ trong phòng Lãnh Tịch Chiếu vọt ra, nhất thời bị hoảng sợ, nhanh chóng nhảy xuống tiến đến trước mặt hắn:“Ngươi không phải nói ngươi sẽ không làm gì y sao, như thế nào…… Vẫn là không nhịn được?”
Tây Đằng Lâm lườm hắn một cái:“Ta cái gì cũng chưa làm.”
“Không có làm gì thì thiếu chủ ngươi vì cái gì lại hoang mang rối loạn chứ!” Cống Đạt sốt ruột:“Ngươi nhanh trở về phòng cùng y a, Lãnh thiếu gia không thể so những người khác, đắc tội là không thể!”
Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ:“Ta thực cái gì cũng chưa làm, y chỉ là giúp ta xoa thuốc mà thôi.”
“Như vậy a.” Cống Đạt nhẹ nhàng thở ra, hướng hắn mắt trợn trắng:“Chỉ có thoa dược thôi a, vậy ngươi làm chi lại khẩn trương thành như vậy?”
Tây Đằng Lâm vẻ mặt uể oải:“Tịch Chiếu lớn lên cũng thật đẹp mắt.”
Cống Đạt kinh ngạc:“Nên… nhịn không được?”
“Nhịn không được cũng phải nhịn.” Tây Đằng Lâm hướng phía phòng của Tây Đằng Ly đi đến:“Ta không nghĩ sẽ thương tổn đến y.”
“Ngô, đúng vậy, y là do Hoàng Thượng phái tới.” Cống Đạt gật đầu.
Tây Đằng Lâm cười, thanh âm nhỏ đến mức ngay cả chính mình đều nghe không thấy:“Hiện tại ta là thực thích y, nhưng là vạn nhất thế nào một ngày …… Y tốt như vậy, nên có người nguyện ý vì y mà bảo bọc y cả đời ……”
“Ngươi nói cái gì?” Cống Đạt không có nghe rõ, đem lỗ tai kề sát mặt Tây Đằng Lâm.
Tây Đằng Lâm thân thủ xoa xoa đầu hắn, vẻ mặt trêu đùa:“Ngươi cũng đã lớn rồi, muốn hay không ta giúp ngươi tìm một người vợ?”
Cống Đạt nghe vậy mặt mày hớn hở điên cuồng gật đầu:“Tốt, tốt nhất là vừa đẹp vừa ôn nhu tính tình lại tốt có thể làm tri kỷ cả đời!”
Tây Đằng Lâm nháy mắt, vừa đẹp vừa ôn nhu tính tình tốt lại có thể là tri kỷ …… Vì cái gì người đầu tiên mình nhớ đến lại chính là tiểu ngốc tử kia?
Đến phòng Tây Đằng Ly, đẩy cửa thì chỉ thấy đại ca nhà mình đang nhìn khối ngọc bội kia.
“A Lâm, sao ngươi lại tới đây?” Tây Đằng Ly có chút ngoài ý muốn:“Đã khuya rồi.”
Tây Đằng Lâm cười cười, đi đến ngồi ở bên giường:“Trong cung không có gì làm, tới đây nhìn ngươi, đúng rồi, ta nghe nói Hứa Tư Đình đi tìm Lâm Hạo Phong kia rồi, đại khái là qua vài ngày là có thể đến.”
“Ân.” Tây Đằng Ly cười nhẹ:“Đến đây cũng tốt, hắn cho dù không đến, ta cũng sẽ phái người đi tìm hắn, ba năm rồi, có một số việc cũng nên nói rõ.”
“Ngươi cùng hắn……” Tây Đằng Lâm hỏi dò, ba năm trước đây đại ca bản thân bị trọng thương bị người truy đuổi về Tây Xuyên, tuy được cứu nhưng một chân lại bị phế đi, tính cách cũng toàn bộ thay đổi, nguyên bản ai nấy đều biết Tây Đằng Ly tính tình thích ầm ĩ lợi hại, thích nhất là hành hiệp trượng nghĩa bênh vực kẻ yếu, thường xuyên vừa đi một cái là hơn nửa năm, nhưng mà từ lần đó bị truy đuổi về, cả người đều trở nên trầm mặc ít lời, cũng không nguyện ý ở lại hoàng cung, ở tại Hãn Nhai sơn phủ đệ chỗ này cũng đã ba năm, trong phòng thế nhưng còn có điện thờ, nói là vì cầu tha lỗi……
“Đều là chút chuyện thời còn trẻ.” Tây Đằng Ly cười:“Không có gì.”
Thấy y không muốn nói, Tây Đằng Lâm cũng không tiếp tục truy vấn, chính là trong lòng nói thầm Lâm Hạo Phong rốt cuộc là loại người nào, như thế nào có thể làm cho đại ca nhà mình biến đổi nhiều như vậy?
Cánh mấy trăm dặm, Lâm Hạo Phong đột nhiên liền cảm thấy cái mũi ngứa ngứa, nhịn không được đánh cái hắt xì.
“Cảm lạnh?” Gia Luật Thanh ở một bên hỏi.
Lâm Hạo Phong lắc đầu:“Không có việc gì. Đúng rồi …… Ngươi thân phận có điểm đặc thù, về sau dùng Thích Tử Ninh làm tên được không?”
Gia Luật Thanh gật gật đầu,“Ân” một tiếng.
Lâm Hạo Phong tìm đề tài nói:“Nghe nói tên này là nương ngươi vì ngươi mà đặt?”
Gia Luật Thanh cười:“Ân, nương ta năm đó là Tần Hoài ca cơ, sau lại bị cha ta mang về Mạc Bắc rồi sinh ra ta, lúc đặt tên tự nương ta kể là muốn đặt chữa ‘Ninh’, hy vọng ta cả đời an an bình bình, nhưng là sau lại có một tu sĩ nói là nhìn thấy trong vương cung có thanh long quấn quanh, cho nên đặt tên ta là Gia Luật Thanh, nương ta chỉ có thể lấy Tử Ninh cho ta làm nhủ danh.”
“Tử Ninh Tử Ninh, nghe rất hay.” Lâm Hạo Phong bưng chén thuốc đưa cho y:“Ngày mai chúng ta sẽ thay đổi xưng hô, ngươi về sau sẽ kêu Thích Tử Ninh!”
“Ngươi giúp ta như vậy, Hoa Thiên Lang có thể hay không làm khó dễ ngươi?” Gia Luật Thanh uống xong dược, do dự mà mở miệng:“Ta không nghĩ sẽ liên lụy ngươi.”
Lâm Hạo Phong nhọn mi:“Yên tâm đi, ta rất hiểu Hoàng Thượng, không có gì to tát đâu …… Bất quá ngươi thật đúng là cùng với tướng tượng ban đầu của ta không giống nhau, ngươi thế nhưng khắp nơi vì người khác mà giúp đỡ.”
“Vậy ngươi vốn tưởng ta là cái dạng gì, tâm ngoan thủ lạt hay quỷ kế đa đoan?” Gia Luật Thanh miễn cưỡng cười:“Một năm này sống không bằng chết, tính tình gì đều có thể thay đổi, tư tâm đã sớm chết.”
“Cái kia…… Không có gì, ngươi đừng quá bi thương.” Lâm Hạo Phong thấy mình đã gợi lên chuyện thương tâm của y, cảm thấy chính mình trong lòng cũng có chút bị đè nén:“Nếu không ngươi trước ngủ đi, ta đi phòng bếp nhìn xem cháo đã được chưa.”
Gia Luật Thanh nhìn ngoài cửa sổ tích tí tách mưa to, tựa vào gối đầu có chút kinh ngạc, nhũng khuất nhục không chịu nổi lại một lần nảy lên trong đầu, ngay cả hô hấp đều cảm thấy đau.
Lâm Hạo Phong một đường đi đến phòng bếp, chỉ thấy Dương đại phu đang ở đó cầm cây quạt quạt lửa.
“Lâm thiếu hiệp đến đây nha.” Lão Dương cười cười:“Đói bụng?”
“Không.” Lâm Hạo Dương lắc đầu, ngồi xổm bên người lão xem xét ngọn lửa nhảy nhót khiến tâm hắn cũng nhao nhao theo:“Như thế nào không bỏ thêm củi?”
Lão Dương xua tay:“Ngươi không biết, cháo thuốc này phải dùng lửa nhỏ chậm rãi đun mới có hiệu quả, lửa lớn nấu thì dược liệu sẽ mất đi hiệu lực.”
“Kia khi nào thì mới xong?” Lâm Hạo Phong nhíu mày:“Y buổi tối chưa ăn cơm, sẽ đói bụng lắm.”
Lão Dương nhìn nhìn:“Không lâu đâu, đợi non nửa nén hương thì tốt rồi.”
Lâm Hạo Phong thả tâm, đứng lên hướng trong nồi xem xét liếc mắt một cái, bị vị thuốc xông lên mũi liền nhảy ra thật xa:“ Cái thứ đen tuyền này là cái gì vậy, như thế nào khó ngửi như vậy?”
Lão Dương cầm lên cái bát đổ thuốc vào trong:“Lâm thiếu hiệp sợ vị thuốc a? Đây là thuốc Đông y dùng làm nước nấu cháo, vị công tử kia quanh năm ăn không tốt lại phải chịu nhiều thương tổn, thân thể tổn hại nặng nề, phải dùng cái này chậm rãi điều dưỡng, không có biện pháp.”
Lâm Hạo Phong nhìn bát cháo màu nâu đầy mùi thuốc Đông y kia, Gia Luật Thanh cư nhiên cũng có thể nuốt trôi, ngẫm ngẫm liền ở bên trong bếp tìm tới tìm lui:“Dương thúc, có mứt hoa quả gì không, cái vị kia không thể ăn không được, ăn mứt thì vị thuốc sẽ tan đi được phải không?”
Lão Dương cười lắc đầu, xuất ra một cái hộp mứt hoa quả:“Đây là ô mai đường mà nhị thiếu gia thích nhất, đừng nói là ta đưa cho ngươi a. Xem ra Lâm thiếu hiệp đối với vị công tử kia giống như thực quan tâm a.”
“Ách……” Lâm Hạo Phong vẻ mặt xấu hổ tiếp nhận mứt hoa quả cười cười:“Cái kia…… Ta là vì kính nể tinh thần hiệp nghĩa của y thôi.”
Lão Dương bưng bát đi ra ngoài:“Làm phiền Lâm thiếu hiệp giúp ta che dù với, bên ngoài mưa to ta sợ nước mưa rơi xuống bát cháo mất.”
“Nga.” Lâm Hạo Phong đi theo lão Dương đi ra ngoài, trong lòng cũng nói thầm, chính mình hình như là rất quan tâm y……
Hai người một đường đến trong phòng, đẩy cửa chỉ thấy Gia Luật Thanh vẻ mặt thống khổ ở trên giường cuộn thành một đoàn, tay trái gắt gao nắm lấy sàng đan, làm như dùng hết khí lực toàn thân, răng nanh gắt gao cắn môi, ẩn ẩn đã muốn có máu chảy ra, sắc mặt lại khó coi dọa người, trên đầu đều là mồ hôi lạnh……
“Ngươi làm sao vậy?!” Lâm Hạo Phong hoảng sợ, tiến lên đem y nâng dậy.
Gia Luật Thanh lắc đầu, nhỏ giọng nói:“Không có việc gì, ngày mưa thì cứ như vậy, một chút liền khỏi.”
Lão Dương buông bát cháo trong tay đi qua nhìn nhìn, hỏi:“Ngươi trước kia xương cốt đã gãy qua?”
Gia Luật Thanh sắc mặt tái nhợt cười, gật đầu.
Lão Dương kéo lên tay áo Gia Luật Thanh một dường nắn nắn từ trên xuống, đứng dậy nói:“Có nhiều chỗ xương cốt bị tổn thương, lâu ngày không chữa nên đau nhức không ngừng, trừ bỏ cánh tay bị thương, nhưng nơi khác không bị sao cả, không có gì đại sự, chỉ là chịu không nổi hơi ẩm, trời mưa nên sẽ đau, về sau ta kê chút dược cho ngươi đổ vào nước tắm chung, chậm rãi chữa sẽ không có việc gì.”
“Đừng nói về sau a, hiện tại làm sao bây giờ, không thể làm gì cho y giảm đau đi?” Lâm Hạo Phong mắt thấy Gia Luật Thanh sắc mặt càng ngày càng tái nhợt tiều tụy, thậm chí ngay cả thần trí cũng chậm chậm có chút mơ hồ, trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt ruột.
Lão Dương nghĩ nghĩ, nói:“Ta trong phòng có rượu thuốc, lấy đến xoa bóp thân thể có thể sẽ hữu hiệu, ta trở về lấy!” Lâm Hạo Phong nghe ngoài cửa sổ ầm vang tiếng sấm trong lòng một trận phiền muộn, lần đầu tiên cảm thấy trời mưa thật sự là rất con mẹ nó chán ghét ………╰_╯………
Danh sách chương