Thứ Ba , ngày 15 tháng 6 , 1943
Tháng sau chúng tôi phải nộp máy thu thanh cho nhà cầm quyền . Đó là một điều luật chính thức , và khắp cả nước người ta cố tìm một radio cũ để nộp nhằm bí mật giữ lại chiếc radio thực sự của họ . thật đáng tiếc chúng tôi phải nộp cái máy thu thanh to đẹp , nhưng ông Kleiman sẽ cho chúng tôi một máy thu thanh bé tí mà ông đã giấu ở nhà . Chúng tôi sẽ đặt máy thu thanh ở tầng trên . Điều đó không được phép , dĩ nhiên là thế , nhưng ngay cả chúng tôi cũng không được phepở đây kia mà ! Cái máy thu thanh của chúng tôi với tiếng nói diệu kì của nó đã thật sự giúp đỡ chúng tôi . Chúng tôi tự nói với nhau : "Hãy cố gắng dũng cảm và tin tưởng . Mọi việc sẽ tốt lành hơn" .
Thứ Sáu , ngày 16 tháng 7 , 1943
Đêm hôm qua , có một sự thâm nhập thực sự ! Sáng nay , Peter đi xuống hầm chưa và thấy cái cửa mở nhìn ra đường mở toang . Chúng tôi phải giữ im lặng , không dùng nước và không làm gì để gây ra tiếng động , Chúng tôi chờ cho đến 11 giờ 30 khi ông Kleiman lên . Ông báo cho chúng tôi biết bọn trộm đã phá cửa vào và lấy cắp một ít tiền . Rất may ,chúng không tìm thấy gì nhiều nên bọn chúng đi qua nhà kế bên để kiếm ăn .
Đồng Minh đã đổ bộ lên Sicily ! Thứ Hai , ngày 19 tháng 7 , 1943
Vào hôm Chủ Nhật , một số bom rơi xuống phía Bắc Amsterdam . Tất cả con đường đều bị dội bom , và người ta chưa tìm thấ đầy đủ các người bị vùi lấp . Đã đếm được hai trăm người chết và nhiều người bị thương . Các bệnh viện đầy nghẹt .
Thứ hai , ngày 26 tháng 7 , 1943
Hôm qua , một trận dội bom khủng khiếp . Trận dội bom bắt đầu vào khoảng 2 giờ 30 trưa . Margot và mình ở tầng trên , nhưng súng nổ quá dữ dội nên cả hai phải đi xuống . Ngôi nhà rung rinh và bom tiếp tục rơi . Mình giữ "Túi cứu nạn" . Nhưng đi trên đường trong mưa bom cũng nguy hiểm như trong nhà . Mình biết mình thực sự không thể ra khỏi nhà . Sau nửa tiếng máy baybay đi và mùi lửa cháy ở khắp mọi nơi . Khói mù mịt khắp thành phố , giống như sương mù . Sau đó , sau bữa ăn tối , lại một trận dội bom khác . Bom lại rơi như mưa xuống và chúng tôi nghe tin từ Anh rằng phi trường Schiphol bị ném bom . Chúng tôi gnhe tiếng máy bay suốt và chúng tôi rất sợ sệt . Tối hôm nay chân của tôi vẫn còn run khi lên giường nằm .
Vào nữa đêm , lại máy bay ! Tôi chạy đến giường Bố và chỉ trở lại giường ngủ của mình lúc 2 giờ 30 .
Nhưng vào lúc 7 giờ sáng , chúng tôi nghe vài tin tuyệt diệu từ Ý . Mussolini đã ra đi và vua Ý giờ lên lãnh đạo chính quyền .
Thứ Ba , ngày 3 tháng 8 , 1943
Cuộc oanh tạc lần thứ ba . Tôi cố gắng tỏ ra can đảm . Bà Van Daan hay nói "Mặc cho chúng rơi !" Nhưng giờ đây bà lại tỏ ra hèn nhát hơn cả . Sáng hôm nay , bà ta run như chiếc lá , và ngay cả khóc lóc .
Cơ thể chúng tôi như tê cứng . Chúng tôi đã ngừng chương trình tập thể dục từ lâu .
Thứ Sáu , ngày 10 tháng 9 , 1943
Mỗi khi mình viết cho bạn , một cái gì đó đặc biệt lại xảy ra . Thường thì không vui . Nhưng lần này thật tuyệt vời . Tin tức được phát đi cho biết nước Ý đã không còn chiến tranh ! Người Anh bây giờ đã ở Naples . Bọn Đức còn ở Bắc Ý .
Nhưng cũng có vài tin xấu . Ông Kleiman sẽ phải mổ bao tử , và ông phải ở lại bệnh viện ít lắm là bốn tuần . Ông ấy thật can đảm ! Ông luôn mỉm cười và nồng nhiệt , mặc dù ông thường bị đau .
Thứ Sáu , ngày 29 tháng 10 , 1943
Ông kleiman đã ra khỏi bệnh viện , nhưng bụng ông vẫn còn đau . Ông phải trở về nhà hôm nay vì ông không được khoẻ .
Ông Van Daan đã bán cái áo khoác đẹp nhất của bà vợ . Bà ta muốn giữ tiền để mua quần áo mới sau chiến tranh . Ông Van Daan không sao làm cho bà hiểu nỗi rằng tiền dùng để phục vụ Nhà Trú Ẩn . hai người la lối , đay nghiến lẫn nhau - nghe thật khủng khiếp .
Mình chịu được , nhưng lúc này mình không thấy đói . Có ngườ nói "Anne con ,trông con tệ hại chưa !" . Những ngày Chủ Nhật là những ngày lễ đặc biệt sầu thảm . Một sự im lặng chết người . Mình cảm thấy như bị kéo xuống địa ngục , mình là con chim không có cánh nên không bay thoát được . MỘt tiếng nói bên trong mình hét lớn với mình : "Hãy cho tôi thoát ra ! " . Tôi muốn đi vào không khí trong lành . Tôi muốn nghe người ta cười vui ! .
Mình không trả lời tiếng nói đó , mình nằm xuống ghế dài . Giấc ngủ làm cho thời gian đi nhanh hơn .
Thứ Tư , ngày 3 tháng 11 , 1943
Chúng tôi quyết định nhóm lửa vào 7 giờ 30 mỗi sáng Chủ Nhật thay vì lúc 5 giờ 30 . Mình nghĩ thật nguy hiểm . Những người láng giềng có thể trông thấy khói và họ sẽ nghĩ gì ? Màn che cũng là vấn đề . Chúng che phủ hoàn toàn các cửa sổ , nhưng đôi khi cũng có một ai đó ở đây hé ra nhìn bên ngoài . Người khác pành nàn , câu trả lời sẽ là :"Không có ai thấy đâu !" . Sự nguy hiểm bắt đầu từ những việc như thế đó .
Chúng tôi không còn tranh cãi nhau nhiều . Chỉ trừ ông Dussel và Ông bà Van Daan , giờ họ là kẻ thù của nhau . Ông Dussel gọi bà Van Daan là "con bò cái ngu ngốc" và bà gọi ông "mụ đàn bà già" .
Buổi sáng thứ Hai , ngày 8 thang 11, 1943
Tất cả chúng tôi ở đây có những tâm trạng khác nhau , lúc vầy lúc khác . và bây giờ tôi đang buồn . Miep nói chúng tôi ở đây được yên ổn . Nhưng nó chỉ giống như một vòng tròn nhỏ của bầu trời xanh . tám con người trong gian nhà bí mật này ở trong vòng tròn đó , nhưng tất cả chung quanh đây là mây đen và hiểm hoạ . Vòng tròn đang nhỏ dần , và bóng đen dần lại gần . Phải chi chúng tôi bay lên được bầu trời xanh vào cõi thiên đàng . Hỡi vòng tròn , hãy mở rộng và cho chúng tôi ra ngoài .
Chủ nhật , ngày 2 tháng giêng , 1944
Sáng nay mình đọc lại một số trang trong nhật ký của mình . Mình cảm thấy rất hổ thẹn khi thấy mình đã viết những gì về Mẹ . Tại sao mình cảm thấy giận bà ? Tại sao mình lại ghét bà quá đáng ! Rõ đúng là bà không hiểu mình .Còn mình , mình cũng không hiểu bà . Giờ đây mình đã lớn hơn và khôn hơn , và Mẹ bây giờ cũng không quá cáu gắt . Mình và Mẹ cố gắng không cãi nhau nữa . Nhưng mình không thể thương yêu Mẹ như hồi còn bé nữa .
Thứ Ba , ngày 6 tháng giêng , 1944
Mình ý thức được điều gì đã sai vớ Mẹ . Mẹ nói Mẹ xem chúng tôi giống như bạn của Mẹ , chứ không phải con gái của bà . Thật dễ chịu , nhưng một người bạn không giống như một người Mẹ .
Mình nghĩ rằng Những sự thay đổi bên trong cơ thể mình thật là kỳ diệu . Khi mình có kinh nguyệt ( bây giờ đã ba lần ) giống như một sự bí ẩn ngọt ngào bên trong mình . Có sự đau đớn , sự xáo trộn , nhưng mình chờ đợi nó đến nữa .
Mình cần một người bạn , và mình sẽ thử làm bạn với Peter . Mình rất muốn trò chuyện với một người nào đó . Hôm qua mình đã có dịp để nói với y . Mình nhìn vào đôi mắt màu xanh đậm của y và điều đó cho mình một cảm giác tuyệt vời .
Đêm đó mình khóc , khóc nhiều trên giường ngủ . Mình có nên gợi ý Peter làm bạn của mình ? Mình không yêu y nhưng mình rất cần y . Nếu ông bà Van Daan có một cô con gái , cô ấy cũng sẽ làm y như mình vậy . Do vậy mình quyết định sẽ viếng thăm Peter thường hơn và gợi chuyện cho y nói chuyện với mình .
Tháng sau chúng tôi phải nộp máy thu thanh cho nhà cầm quyền . Đó là một điều luật chính thức , và khắp cả nước người ta cố tìm một radio cũ để nộp nhằm bí mật giữ lại chiếc radio thực sự của họ . thật đáng tiếc chúng tôi phải nộp cái máy thu thanh to đẹp , nhưng ông Kleiman sẽ cho chúng tôi một máy thu thanh bé tí mà ông đã giấu ở nhà . Chúng tôi sẽ đặt máy thu thanh ở tầng trên . Điều đó không được phép , dĩ nhiên là thế , nhưng ngay cả chúng tôi cũng không được phepở đây kia mà ! Cái máy thu thanh của chúng tôi với tiếng nói diệu kì của nó đã thật sự giúp đỡ chúng tôi . Chúng tôi tự nói với nhau : "Hãy cố gắng dũng cảm và tin tưởng . Mọi việc sẽ tốt lành hơn" .
Thứ Sáu , ngày 16 tháng 7 , 1943
Đêm hôm qua , có một sự thâm nhập thực sự ! Sáng nay , Peter đi xuống hầm chưa và thấy cái cửa mở nhìn ra đường mở toang . Chúng tôi phải giữ im lặng , không dùng nước và không làm gì để gây ra tiếng động , Chúng tôi chờ cho đến 11 giờ 30 khi ông Kleiman lên . Ông báo cho chúng tôi biết bọn trộm đã phá cửa vào và lấy cắp một ít tiền . Rất may ,chúng không tìm thấy gì nhiều nên bọn chúng đi qua nhà kế bên để kiếm ăn .
Đồng Minh đã đổ bộ lên Sicily ! Thứ Hai , ngày 19 tháng 7 , 1943
Vào hôm Chủ Nhật , một số bom rơi xuống phía Bắc Amsterdam . Tất cả con đường đều bị dội bom , và người ta chưa tìm thấ đầy đủ các người bị vùi lấp . Đã đếm được hai trăm người chết và nhiều người bị thương . Các bệnh viện đầy nghẹt .
Thứ hai , ngày 26 tháng 7 , 1943
Hôm qua , một trận dội bom khủng khiếp . Trận dội bom bắt đầu vào khoảng 2 giờ 30 trưa . Margot và mình ở tầng trên , nhưng súng nổ quá dữ dội nên cả hai phải đi xuống . Ngôi nhà rung rinh và bom tiếp tục rơi . Mình giữ "Túi cứu nạn" . Nhưng đi trên đường trong mưa bom cũng nguy hiểm như trong nhà . Mình biết mình thực sự không thể ra khỏi nhà . Sau nửa tiếng máy baybay đi và mùi lửa cháy ở khắp mọi nơi . Khói mù mịt khắp thành phố , giống như sương mù . Sau đó , sau bữa ăn tối , lại một trận dội bom khác . Bom lại rơi như mưa xuống và chúng tôi nghe tin từ Anh rằng phi trường Schiphol bị ném bom . Chúng tôi gnhe tiếng máy bay suốt và chúng tôi rất sợ sệt . Tối hôm nay chân của tôi vẫn còn run khi lên giường nằm .
Vào nữa đêm , lại máy bay ! Tôi chạy đến giường Bố và chỉ trở lại giường ngủ của mình lúc 2 giờ 30 .
Nhưng vào lúc 7 giờ sáng , chúng tôi nghe vài tin tuyệt diệu từ Ý . Mussolini đã ra đi và vua Ý giờ lên lãnh đạo chính quyền .
Thứ Ba , ngày 3 tháng 8 , 1943
Cuộc oanh tạc lần thứ ba . Tôi cố gắng tỏ ra can đảm . Bà Van Daan hay nói "Mặc cho chúng rơi !" Nhưng giờ đây bà lại tỏ ra hèn nhát hơn cả . Sáng hôm nay , bà ta run như chiếc lá , và ngay cả khóc lóc .
Cơ thể chúng tôi như tê cứng . Chúng tôi đã ngừng chương trình tập thể dục từ lâu .
Thứ Sáu , ngày 10 tháng 9 , 1943
Mỗi khi mình viết cho bạn , một cái gì đó đặc biệt lại xảy ra . Thường thì không vui . Nhưng lần này thật tuyệt vời . Tin tức được phát đi cho biết nước Ý đã không còn chiến tranh ! Người Anh bây giờ đã ở Naples . Bọn Đức còn ở Bắc Ý .
Nhưng cũng có vài tin xấu . Ông Kleiman sẽ phải mổ bao tử , và ông phải ở lại bệnh viện ít lắm là bốn tuần . Ông ấy thật can đảm ! Ông luôn mỉm cười và nồng nhiệt , mặc dù ông thường bị đau .
Thứ Sáu , ngày 29 tháng 10 , 1943
Ông kleiman đã ra khỏi bệnh viện , nhưng bụng ông vẫn còn đau . Ông phải trở về nhà hôm nay vì ông không được khoẻ .
Ông Van Daan đã bán cái áo khoác đẹp nhất của bà vợ . Bà ta muốn giữ tiền để mua quần áo mới sau chiến tranh . Ông Van Daan không sao làm cho bà hiểu nỗi rằng tiền dùng để phục vụ Nhà Trú Ẩn . hai người la lối , đay nghiến lẫn nhau - nghe thật khủng khiếp .
Mình chịu được , nhưng lúc này mình không thấy đói . Có ngườ nói "Anne con ,trông con tệ hại chưa !" . Những ngày Chủ Nhật là những ngày lễ đặc biệt sầu thảm . Một sự im lặng chết người . Mình cảm thấy như bị kéo xuống địa ngục , mình là con chim không có cánh nên không bay thoát được . MỘt tiếng nói bên trong mình hét lớn với mình : "Hãy cho tôi thoát ra ! " . Tôi muốn đi vào không khí trong lành . Tôi muốn nghe người ta cười vui ! .
Mình không trả lời tiếng nói đó , mình nằm xuống ghế dài . Giấc ngủ làm cho thời gian đi nhanh hơn .
Thứ Tư , ngày 3 tháng 11 , 1943
Chúng tôi quyết định nhóm lửa vào 7 giờ 30 mỗi sáng Chủ Nhật thay vì lúc 5 giờ 30 . Mình nghĩ thật nguy hiểm . Những người láng giềng có thể trông thấy khói và họ sẽ nghĩ gì ? Màn che cũng là vấn đề . Chúng che phủ hoàn toàn các cửa sổ , nhưng đôi khi cũng có một ai đó ở đây hé ra nhìn bên ngoài . Người khác pành nàn , câu trả lời sẽ là :"Không có ai thấy đâu !" . Sự nguy hiểm bắt đầu từ những việc như thế đó .
Chúng tôi không còn tranh cãi nhau nhiều . Chỉ trừ ông Dussel và Ông bà Van Daan , giờ họ là kẻ thù của nhau . Ông Dussel gọi bà Van Daan là "con bò cái ngu ngốc" và bà gọi ông "mụ đàn bà già" .
Buổi sáng thứ Hai , ngày 8 thang 11, 1943
Tất cả chúng tôi ở đây có những tâm trạng khác nhau , lúc vầy lúc khác . và bây giờ tôi đang buồn . Miep nói chúng tôi ở đây được yên ổn . Nhưng nó chỉ giống như một vòng tròn nhỏ của bầu trời xanh . tám con người trong gian nhà bí mật này ở trong vòng tròn đó , nhưng tất cả chung quanh đây là mây đen và hiểm hoạ . Vòng tròn đang nhỏ dần , và bóng đen dần lại gần . Phải chi chúng tôi bay lên được bầu trời xanh vào cõi thiên đàng . Hỡi vòng tròn , hãy mở rộng và cho chúng tôi ra ngoài .
Chủ nhật , ngày 2 tháng giêng , 1944
Sáng nay mình đọc lại một số trang trong nhật ký của mình . Mình cảm thấy rất hổ thẹn khi thấy mình đã viết những gì về Mẹ . Tại sao mình cảm thấy giận bà ? Tại sao mình lại ghét bà quá đáng ! Rõ đúng là bà không hiểu mình .Còn mình , mình cũng không hiểu bà . Giờ đây mình đã lớn hơn và khôn hơn , và Mẹ bây giờ cũng không quá cáu gắt . Mình và Mẹ cố gắng không cãi nhau nữa . Nhưng mình không thể thương yêu Mẹ như hồi còn bé nữa .
Thứ Ba , ngày 6 tháng giêng , 1944
Mình ý thức được điều gì đã sai vớ Mẹ . Mẹ nói Mẹ xem chúng tôi giống như bạn của Mẹ , chứ không phải con gái của bà . Thật dễ chịu , nhưng một người bạn không giống như một người Mẹ .
Mình nghĩ rằng Những sự thay đổi bên trong cơ thể mình thật là kỳ diệu . Khi mình có kinh nguyệt ( bây giờ đã ba lần ) giống như một sự bí ẩn ngọt ngào bên trong mình . Có sự đau đớn , sự xáo trộn , nhưng mình chờ đợi nó đến nữa .
Mình cần một người bạn , và mình sẽ thử làm bạn với Peter . Mình rất muốn trò chuyện với một người nào đó . Hôm qua mình đã có dịp để nói với y . Mình nhìn vào đôi mắt màu xanh đậm của y và điều đó cho mình một cảm giác tuyệt vời .
Đêm đó mình khóc , khóc nhiều trên giường ngủ . Mình có nên gợi ý Peter làm bạn của mình ? Mình không yêu y nhưng mình rất cần y . Nếu ông bà Van Daan có một cô con gái , cô ấy cũng sẽ làm y như mình vậy . Do vậy mình quyết định sẽ viếng thăm Peter thường hơn và gợi chuyện cho y nói chuyện với mình .
Danh sách chương