Quỷ Thứ ở trên đảo Mê Tung nhiều năm, sớm đã dưỡng một nửa thân mình thành quái vật. Mũi kiếm Phi Loan đâm thẳng vào lồng ngực, nhưng thứ túa ra không phải máu, mà là một đám trùng bay màu xanh phát sáng to cỡ hạt vừng, lưu lại trên tay Vân Ỷ Phong một chuỗi bột phấn nhạt màu sủi bọt. Hoàng Khánh thấy da đầu như nứt nổ tung, cảm thấy thứ kia quả là buồn nôn, liền cầm đao chạy đến hỗ trợ, nhưng chưa gì đã bị Vân Ỷ Phong phất tay áo quét về chỗ cũ: "Cách xa ra một chút!"
Quỷ Thứ khàn giọng cười mỉa, nói: "Ngươi sợ ta sẽ ăn hắn sao?"
Hoàng Khánh cho rằng lỗ tai mình nhất định là có vấn đề rồi, sao lại có ăn ở đây? "Bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn trước hại người, sau lại cứu người, dùng mấy thủ đoạn tà môn ma đạo ấy, có điểm nào là xứng với chữ "y"". Vân Ỷ Phong dồn hắn đến gốc cây, "Giờ lại còn liên thủ với phản đảng, lan truyền ôn dịch hại dân chúng vô tội, đúng là đáng chết vạn lần."
Quỷ Thứ búng ngón tay, phát ra một cỗ nội lực khiến Phi Loan kiếm chấn động, cổ tay Vân Ỷ Phong cũng run lên, suýt nữa đánh rơi trường kiếm. Quỷ Thứ túm lấy vai hắn, vặn một khớp xương kêu răng rắc, âm trầm cười nói: "Một thân võ nghệ này của ngươi đều do ta dốc lòng dạy dỗ, giờ lại muốn dùng nó đối phó với ta sao?"
Vân Ỷ Phong đá lên một cước, dồn Quỷ Thứ liên tiếp phải lùi về phía sau, từ tay áo trắng tuyết bất chợt bắn ra một mảnh ám khí, trực tiếp hướng thẳng đến mặt đối phương. Quỷ Thứ trên miệng mắng một câu "không biết lượng sức mình", rút ra một cây roi dài hình con rắn, Hoàng Khánh thấy rõ, thân roi màu lam trầm phủ kín gai nhọn, người bình thường chịu phải một chút thì e là toi ngay, lòng càng căng thẳng, nhưng không thể làm gì hơn ngoài trơ mắt nhìn hai thân ảnh một đen một trắng đánh nhau loạn xạ, khiến cây cối xung quanh ào ào rúng động như bị gió táp, lá cây rụng như thác đổ.
Sau mấy trăm chiêu, roi mềm hình rắn quấn chặt lấy Phi Loan kiếm, mấy con rắn độc màu đỏ cũng đồng thời lao ra từ ống tay áo đen ngòm, há răng nhọn vồ lên. Vân Ỷ Phong buộc phải buông tay trái, trường kiếm leng keng rớt xuống đất, Quỷ Thứ thừa cơ túm lấy Vân Ỷ Phong, cấp tốc kéo hắn vào rừng sâu. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cả Hoàng Khánh lẫn đội tiên phong còn chưa kịp phản ứng gì, đầu vẫn choáng mắt vẫn hoa, mà hai người trước mặt thì đã vụt biến từ lúc nào.
Hoàng Khánh chấn kinh không thôi, vội vàng nhặt Phi Loan kiếm lên từ dưới đất rồi phân phó: "Mấy người các ngươi, tiếp tục canh giữ ở cổng này, còn lại đi theo ta!"
Một đám vượn hoang cả kinh chạy tứ tán, Quỷ Thứ ép Vân Ỷ Phong vào thân cây, giọng cười trầm đục: "Cũng có tiến bộ đấy, nhưng muốn lấy công phu của đảo Mê Tung thắng ta, thì còn xa."
Vân Ỷ Phong quay cuồng sau một chưởng vừa rồi, khó nhọc hỏi hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
"Tất nhiên là mang ngươi về đảo Mê Tung." Quỷ Thứ vỗ vỗ gò má hắn, "Đồ nhi ngoan, đừng có tưởng mà lừa gạt được vi sư, Chá Cô đã kể hết cho ta về Huyết Linh chi và trấn Râm Bụt rồi, ta còn vừa nhặt được không ít đồ tốt dưới địa cung của hắn đây, bao giờ về cho ngươi thử bằng hết."
Vân Ỷ Phong thử vùng vẫy vài cái, nhưng móng vuốt khô quắt của đối phương từ đầu đến cuối vẫn siết chặt lấy cổ hắn như keo dính. Hai bên giằng co một hồi, bỗng một nữ tử áo đỏ lao ra từ rừng cây, sau khi thấy rõ người tới, Vân Ỷ Phong bèn nghiêng đầu đi, nhíu mày: "Hắn muốn bóp chết ta!"
"Không được!" Chu Nhi quả nhiên bị kích thích, vồ lên cùng tiếng thét đinh tai, hòng giằng lại Vân Ỷ Phong về tay mình. Quỷ Thứ bị nàng xô suýt ngã, nổi giận cực điểm, tung ngay một chưởng ngay ngực khiến gân cốt Chu Nhi đồng loạt đứt đoạn, cả người bay lên không trung, tay kia một lần nữa vươn ra túm lấy Vân Ỷ Phong mà bất thành, ngược lại bị một lưỡi dao bén nhọn chém đứt xương cổ tay, đau nhức kịch liệt còn chưa kịp khuếch tán, trước mắt đã vụt qua một bóng trắng, tựa như ngân giao gào thét ra biển, mang theo nội lực vô biên xuyên thấu lồng ngực, chấn động khiến đám trùng bọ quanh người nhao nhao bò ra ngoài, làn da ngăm dần dần nứt toác, Quỷ Thứ phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt như vỡ vụn, xụi lơ trên nền đất, không tài nào bò dậy nổi.
(*ngân giao: "giao", ở mình gọi là thuồng luồng, chỉ chung thuỷ quái)
Vân Ỷ Phong thu chiêu đáp đất, vạt áo trắng tuyết tung bay trong gió: "Đúng là công phu của đảo Mê Tung thì không làm gì được ngươi, cho nên chiêu vừa rồi, gọi là "phi long tại thiên"."
Quỷ Thứ cực kì phẫn nộ: "Quý Yến Nhiên, Quý Yến Nhiên dạy ngươi, là ta chủ quan."
Vân Ỷ Phong cũng không để ý lời này của hắn, chỉ nói: "Không phải ngươi muốn biết Huyết Linh chi giải kịch độc của cổ vương thế nào sao? Thế thì bảo quản cái mạng này cho tốt, đợi bao giờ ta về Vương thành, sẽ nói kĩ lại cho ngươi nghe."
Hai mắt Quỷ Thứ chợt sáng lên: "Thật chứ?"
"Thật, nhưng mà ta có điều kiện." Vân Ỷ Phong ngồi xổm trước mặt hắn, "Giang Lăng Phi và Ngọc thẩm ở đâu rồi?"
"Những cái khác ta không biết, chỉ biết, chỉ biết là Giang Lăng Phi," Quỷ Thứ ho ra một ngụm máu đen, "Hắn... hắn bị hạ cổ rồi, không thuốc nào chữa được, không thuốc nào chữa được."
Nắm đấm của Vân Ỷ Phong bỗng nhiên siết chặt.
Lúc này, Hoàng Khánh cũng dẫn người chạy đến nơi, thấy Vân Ỷ Phong bình an vô sự, mới yên tâm đi trói Quỷ Thứ lại. Chu Nhi thoi thóp gục vào thân cây, vẫn cố dùng những hơi thở cuối cùng, trợn trừng hai mắt, thê lương nói: "Dù ta có chết, có chết, cũng phải đi theo công tử, không một ai khác trên thế gian này... chỉ mình ta mới có thể hầu hạ công tử, chỉ mình ta."
"Ta không cần bất kì ai hầu hạ." Vân Ỷ Phong nhìn nàng, thở dài, "Nếu thật sự có kiếp sau, ngươi hãy buông bỏ chấp niệm, làm một người bình thường đi."
"Công tử!" Thấy hắn quay người rời đi, thanh âm Chu Nhi đột nhiên rống lên, cố lết thân thể xụi lơ về phía trước, vươn tay muốn kéo lại vạt áo như tuyết kia, máu trên trán đã tràn xuống che mất tầm nhìn, giãy giụa thêm được vài lần, mới bất đắc dĩ trút nốt hơi thở cuối cùng.
Đến lúc này, Chá Cô, Ngọc Anh và Quỷ Thứ đều đã bị bắt sống, thủ lĩnh phản quân còn lại trong địa cung, chỉ còn mình Tạ Hàm Yên.
Ngày dần lặn về phía Tây, bất giác đã gần đến hoàng hôn.
Gió thổi qua rừng cây xanh ngắt, càng làm nổi bật sự yên tĩnh quanh đây. Vân Ỷ Phong nhắc nhở: "Theo Quỷ Thứ thú nhận, Giang đại ca chẳng những chưa được giải máu rận trong tâm mạch, mà còn bị Tạ Hàm Yên hạ cổ độc mới, luyện thành con rối sát nhân, e là hiện đã mất sạch lí trí rồi, khi vào địa cung, Vương gia nhất thiết phải cẩn thận mới được."
Lối vào đã bị cho nổ tung, đội tiên phong nối đuôi nhau xông vào, bắt gặp minh châu khảm khắp tường, chiếu cả đại điện sáng trưng như ban ngày. Hành lang chằng chịt, phòng ốc được kết nối cực tinh vi. Tìm khắp nơi cũng chỉ ra lẻ tẻ một vài tàn binh và nô bộc trốn trong phòng, tất cả đều bị quân đội Đại Lương bắt lại, có điều sau khi thẩm vấn, không một ai biết nhóm người Tạ Hàm Yên ở đâu, chỉ có một tạp dịch sợ sệt khai ra, hồi sáng Giang Lăng Phi có xông vào nhà giam, nghe bảo muốn tìm "con tin" nào đó, hai mắt nhìn như dã thú, rất doạ người.
Quý Yến Nhiên nghe vậy lại thở phào, còn nhớ phải đi tìm "con tin", chứng tỏ vẫn giữ được một tia lí trí, chưa đến mức hoàn toàn điên dại. Địa cung được xây rất hùng vĩ, muốn tìm một người cũng không dễ gì, Vân Ỷ Phong di chuyển đến hành lang khác, thử đẩy cửa lớn trước mặt một cái, phiến đá dày cộp lại lạch cạch mở ra, đằng xa vụt qua hai thân ảnh—là Giang Lăng Phi đang khiêng một Ngọc thẩm hôn mê, dường như định đưa nàng ra ngoài, hắn chạy rất nhanh, chớp mắt đã biến mất.
"Lăng Phi!" Quý Yến Nhiên cũng chú ý đến bên này, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo hai người đến một sảnh trống. Đằng trước đã là đường cụt, Giang Lăng Phi ném Ngọc thẩm qua một bên, rút Quỷ Thủ kiếm ra, lạnh mắt nhìn Quý Yến Nhiên: "Ngươi phải chết."
Quý Yến Nhiên giơ hai tay lên, ra hiệu cho hắn tỉnh táo lại, thử thăm dò: "Ngươi còn nhớ ta không?"
Hai mắt Giang Lăng Phi hỗn độn đỏ ngầu, cứng nhắc nói: "Ta phải giết ngươi."
"Bỏ kiếm xuống đã." Quý Yến Nhiên kiên nhẫn khuyên hắn, "Chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút đi."
Giang Lăng Phi siết chặt nắm đấm đến phát run, nhìn chằm chằm hai người đối diện, giống như muốn đào ra mảnh vụn nào đó từ mảng tuyết mênh mông trống rỗng trong đầu. Vô số khối màu sặc sỡ trôi nổi tứ phía, rất nhiều chuyện cũ từ những khe hở kí ức, đáng ra phải hết sức quen thuộc, vậy mà đều mơ mơ hồ hồ, không cách nào chạm đến được, cơn thịnh nộ một lần nữa ngự trị đại não, cổ tay cầm Quỷ Thủ kiếm chuyển động, sát ý tràn ngập đại điện trống không.
Vân Ỷ Phong trượt xuống lòng bàn tay ba viên ngọc, vừa định chuẩn bị hành động, thì đúng lúc này Ngọc thẩm tỉnh lại, cổ họng rên lên vài tiếng nho nhỏ, con ngươi Giang Lăng Phi đột nhiên co rụt lại, hắn xoay người chuyển hướng, hai tay như vuốt ưng kẹp lấy yết hầu đối phương, hơi dùng sức nhấc lên. Ngọc thẩm đạp loạn hai chân, không biết chạm phải cơ quan gì, mặt đất bỗng truyền lên một tiếng trầm đục như địa ngục, cột đá không ngừng lung lay, Vân Ỷ Phong nhận thấy bất ổn, phi thân muốn kéo Giang Lăng Phi đi, cả đại điện đã ầm ầm nghiêng ngả, nhật nguyệt tinh thần trong bích hoạ đảo lộn, cả người cũng mất trọng lượng mà rơi tự do.
Trước mắt đen nhánh, bên tai chỉ còn lại tiếng gió vù vù!
Quý Yến Nhiên túm lấy cổ tay Vân Ỷ Phong, trong nháy mắt rơi xuống đã kịp đệm dưới người hắn. "Thuỳnh thuỳnh" vài tiếng, hai người còn lại cũng lần lượt rơi xuống chồng da lông dày cộp, va chạm không nhẹ.
Giang Lăng Phi bò dậy đầu tiên, hắn lảo đảo nhìn đám người, đáy mắt vẫn tràn ngập hỗn loạn. Ánh đèn nơi này còn ảm đạm hơn đại điện phía trên, cảnh tượng lưu động trong nguồn sáng mơ nhạt càng trở nên không chân thật.
Vân Ỷ Phong đỡ Quý Yến Nhiên dậy, cũng đưa một tay kéo Ngọc thẩm: "Không việc gì chứ?"
"Không việc gì, ta không sao." Ngọc thẩm mặt mũi tái nhợt, "Này... chúng ta còn có thể ra ngoài không?" Nàng vừa hỏi vừa nơm nớp lo sợ, làm bộ muốn đến đứng cùng hai người, không ngờ cổ tay lại bị giữ chặt lấy, một viên ám khí đỏ tươi "leng keng" rớt xuống đất! Đáy mắt Ngọc thẩm chợt lộ ra sát ý, hai tay giơ lên, mấy trăm ngân châm phóng ra từ tay áo, một lần nữa cầm dao lên chĩa đến Vân Ỷ Phong, đồng thời cuồng loạn hô lên: "Giết Quý Yến Nhiên!"
Giang Lăng Phi khẽ giật hai mắt, như con rối nhận lệnh của chủ nhân, rút kiếm xông đến Quý Yến Nhiên. Đầu óc hắn hoàn toàn mù mờ, không biết người đối diện rốt cục là ai, chỉ biết vận dụng hết tất cả những gì mình học được, kiếm khí rét lạnh vạch ra tầng tầng sương tuyết, cơ hồ như đông kết cả không gian tối tăm. Quý Yến Nhiên lấy Long Ngâm cản lại tấn công của hắn, giận dữ hét lên: "Ngươi tỉnh lại cho ta!"
Giang Lăng Phi chẳng hề lọt tai, cử động cổ tay một lần nữa tung ra một chưởng đoạt mệnh. Quý Yến Nhiên nhớ rõ chuyện rận máu trong tâm mạch, không dám gấp gáp ép hắn, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, tận lực kéo dài thời gian để nghĩ ra biện pháp. Liếc mắt đến bên kia, đã thấy Vân Ỷ Phong đánh rớt được Ngọc thẩm xuống đất, xé mặt nạ da người của nàng, để lộ ra một khuôn mặt tiều tuỵ nhuốm đầy cừu hận, Tạ Hàm Yên.
"Môn chủ Phong Vũ môn, quả nhiên xảo trá đa nghi." Nàng phun ra một búng máu, "Ta đã coi thường ngươi rồi."
"Ta chưa từng muốn tin, ngay cả thẩm thẩm cũng là phản tặc." Vân Ỷ Phong chĩa kiếm thẳng ngực nàng, "Từ trên Phiêu Miểu phong, về Vương thành hay thậm chí là lúc đầu ở thành Ngọc Lệ, ta đều coi thẩm thẩm là trưởng bối chí thân, chưa từng mảy may nghi ngờ." Chẳng ngờ, mọi chuyện đã nằm trong âm mưu ngay từ đầu, thậm chí bầy chồn sương dùng để truyền tin trên Thưởng Tuyết Các cũng chỉ là nguỵ trang—chủ mưu chân chính đã ở ngay đó rồi, ngày qua ngày âm thầm soi xét từ đầu đến cuối, vốn đâu cần Kim Hoán phải truyền tin.
Ngọc thẩm, hoặc nói là Tạ Hàm Yên, hỏi hắn: "Ta để lộ sơ hở chỗ nào?"
"Không phải." Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Người để lộ sơ hở không phải thẩm thẩm, mà là "con gái" của ngươi kìa, ngươi nguỵ trang rất khá."
Thân là đầu bếp, dựa theo suy nghĩ của người bình thường, nàng có quá nhiều cơ hội để động tay động chân với đồ ăn. Thế nhưng Vân Ỷ Phong bách độc bất xâm, còn Quý Yến Nhiên mỗi khi ăn uống đều cẩn thận kiểm độc liên tục, chỉ sợ đồ ăn còn chưa lên đến bàn đã bị phát hiện ra mánh khoé rồi, cho nên Tạ Hàm Yên dứt khoát từ bỏ kế hoạch này, chỉ cầu có thể ẩn núp bên cạnh hai người càng lâu, mới tính ra càng nhiều cơ hội khác.
Tạ Hàm Yên dựa vào tường, chậm rãi lau đi máu tươi trên khoé miệng: "Ngươi đã đoán ra thân phận của ta, vì sao còn muốn tới đây cứu ta?"
"Không ai muốn cứu ngươi hết." Vân Ỷ Phong nói, "Người Vương gia muốn cứu, từ đầu đến cuối chỉ có Giang đại ca."
Nghe hắn nói như vậy, Tạ Hàm Yên lại bật cười sảng khoái, nhướn mắt cất giọng đầy căm hận và ác độc: "E là cứu không nổi rồi."
Giang Lăng Phi dịch chuyển cánh tay, hướng thẳng mũi kiếm đến vai trái của Quý Yến Nhiên. Sau lưng đã hết đường thối lui, Quý Yến Nhiên chỉ sợ mình vừa ra chiêu, người kia sẽ càng trở nên quyết liệt, đành cắn răng nhận lấy một kiếm này, hai tay thuận thế đè lên bả vai hắn, mạnh mẽ ẩn người vào một vách đá, rống lên bên tai đối phương: "Nương vẫn đang chờ ở Vương thành đấy, ngươi còn định hồ nháo đến bao giờ nữa!"
Giang Lăng Phi giật cả mình, đáy mắt đỏ ngầu rốt cục cũng xẹt qua một tia cảm xúc, có chút kinh ngạc nhìn hắn.
"Họ Tạ kia không phải nương ngươi!" Quý Yến Nhiên đối mặt với hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, "Ngươi không có quan hệ gì với Lư Quảng Nguyên, với Tạ Hàm Yên hết, nghe rõ chưa?"
"Nói bậy!" Tạ Hàm Yên rống lên mắng, "Quý Yến Nhiên chính là kẻ thù đã giết cha ngươi, đừng có nghe hắn giảo biện!"
"Ta không hề giảo biện." Quý Yến Nhiên cũng không quan tâm tới ả điên kia, chỉ một mực nắm lấy bả vai Giang Lăng Phi, "Tỉnh lại đi, ta sẽ kể cho ngươi tường tận mọi chuyện."
Đầu vai hắn vẫn đang chảy máu, nhuộm đỏ cả chiến giáp, giống như một dòng suối nóng rực chảy qua vùng thôn quê, hoà tan lớp tuyết đọng dày cộp, những hồi ức chôn sâu tại ngọn nguồn rốt cục cũng mơ hồ hiện lên trong đầu. Ngày xuân thưởng rượu thưởng hoa, những trận luận võ luyện kiếm ở Tiêu vương phủ, một nhà đoàn tụ vui vẻ hoà thuận, năm tháng quá khứ đồng loạt hiện về, Giang Lăng Phi như thể bị rút hết khí lực, đục ngầu trong mắt dần tan đi, hắn ủ rũ ngồi bệt xuống đất, khàn giọng hỏi một câu: "Can nương... vẫn khoẻ chứ?"
"Nương vẫn đang chờ ngươi về." Quý Yến Nhiên phong lại hai đại huyệt của hắn, hỏi: "Lối ra ở đâu?"
"Đây là cửa tử, không có cách nào mở ra từ trong." Giang Lăng Phi khởi động đại não u ám, lại nghĩ tới một chuyện, "Mai tiền bối đâu, ta cứu hắn ra chưa?"
"A Côn đang ở trong thành Ngọc Lệ, cũng không có bị bắt cóc, hôm đó Chá Cô chỉ bắt được một mình Lý Quân thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Không có gì phải lo."
Giang Lăng Phi nhẹ nhõm thở ra: "Vậy là tốt rồi." Hắn thấy lồng ngực hơi đau tức, nhắm mắt lại hồi thần một lúc, mới hỏi tiếp, "Vừa rồi Vương gia nói, ta không có quan hệ gì với Lư tướng quân sao?"
"Phải." Quý Yến Nhiên đánh mắt nhìn sang Tạ Hàm Yên, "Phong Vũ môn đã tìm ra người quen của Giang gia năm xưa, ngươi đúng là hậu nhân của Huyền Dực quân, nhưng không phải nhi tử của Lư Quảng Nguyên và Tạ Hàm Yên, cha mẹ ruột của ngươi, phải là Bồ tiên phong và La Nhập Hoạ ở thành Bắc Minh Phong."
Giang Lăng Phi như bị sét đánh ngang tai, không thể tin nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ngươi là con của Bồ tiên phong." Quý Yến Nhiên nói, "Năm xưa La tiểu thư xuôi nam tìm bộ tộc Dã Mã nương tựa, có mang theo hai đứa nhỏ, một là Vân nhi, hai là ngươi."
Ngày đó vì tránh Vương Đông, La Nhập Hoạ ôm theo con ruột sơ ý rơi xuống vách núi, may sao lại được một đoàn tăng lữ khổ tu cứu mạng, đưa về nữ tu viện trong thành tạm trú, mà tổn thương cần thuốc uống định kì của Giang Lăng Phi, cũng là mầm bệnh do nhiễm lạnh trong cánh đồng tuyết quá lâu để lại. Người trong tu viện đều tốt, nhưng cũng không có dư tiền tài để giúp đỡ hai mẹ con, nhận thấy bệnh của con trai ngày càng nghiêm trọng, La Nhập Hoạ dĩ nhiên sốt ruột như ngồi trên đống lửa, không còn cách nào khác, đành ôm con ra đường ăn xin mỗi ngày, chỉ mong sẽ có người thiện tâm ra tay cứu giúp. Cũng chính ở đây, nàng gặp được vợ chồng Từ Lộc, hảo hữu của Giang Nam Thư.
"Lúc ấy, Từ Lộc thấy ngươi xương cốt kì giai, mệnh cũng cứng rắn, liền muốn nhận về làm con nuôi, đưa về Giang Nam chăm sóc." Quý Yến Nhiên nói, "La Nhập Hoạ không nỡ chút nào, nhưng nàng biết nếu chỉ dựa vào mình, ngươi sẽ không thể nào được chữa khỏi, vì vậy cũng đồng ý."
Mẹ con người chia xa từ đây. Từ Lộc xuôi nam đến Thanh Tĩnh Thuỷ Hương, giao lại đứa nhỏ cho Giang Nam Thư—hai vợ chồng đã muốn có con từ lâu, nhưng vì sức khoẻ mà mãi không có tin vui, lần này vừa vặn được toại nguyện. Về phần La Nhập Hoạ, sau khi dưỡng thân khoẻ lại, nhớ tới lời dặn của tướng công, nàng tiếp tục lên đường tiến về Tây Nam, gian khổ một hồi, cuối cùng cũng gặp được Tạ Hàm Yên.
Lúc ấy, Vương Đông đã bị phái đến Vương thành. Nể mặt Bồ Xương, Tạ Hàm Yên chấp nhận cưu mang La Nhập Hoạ, hai người kết thành tỷ muội, cũng trải qua vài năm yên tĩnh.
Giang Lăng Phi như ý thức được điều gì đó: "Cho nên..."
"Năm đó, Tạ Hàm Yên và La Nhập Hoạ giả trang chủ tớ tiến vào Giang gia, vốn chỉ định tra xem cái chết của Tạ thiếu gia có liên quan gì đến Giang Nam Chấn hay không, La Nhập Hoạ lại bắt gặp vợ chồng Từ Lộc ở trong phủ, nhanh chóng đoán ra được thân phận của ngươi."
Mẹ con xa cách mười năm bỗng trùng phùng, La Nhập Hoạ dĩ nhiên kích động vô cùng, cũng không nghĩ gì nhiều, đem kể ngay cho Tạ Hàm Yên.
Ai ngờ chính hành động này, đã gián tiếp lấy đi tính mạng của nàng.
La Nhập Hoạ chán ghét mưu mô và tranh đấu, năm đó ngay cả địa đồ còn không chịu xăm lên người con trai mình, tất nhiên càng không muốn nó bị cuốn vào dòng phân tranh của quá khứ, chỉ mong hắn có thể an ổn làm một thiếu gia nhà giàu, bản thân nhìn con từ xa là đã đủ. Có điều trong lòng Tạ Hàm Yên lại xuất hiện một tâm tư khác—môn phái đứng đầu giang hồ, tương lai có khả năng trở thành chưởng môn, thiên tư lại thông minh, những điều kiện này quá sức hấp dẫn, nếu được bồi dưỡng thoả đáng, nhất định nó có thể giúp nàng hoàn thành đại sự. Vì chuyện này mà hai người nảy sinh tranh chấp, La Nhập Hoạ biết rõ chấp niệm của Tạ Hàm Yên sâu đến nhường nào, đêm đến càng nghĩ càng sợ hãi, đầu óc phát hoả, lại chạy đến quỳ gối trước mặt Tam phu nhân, kể ra toàn bộ sự tình, khẩn cầu nàng thả con mình đi.
Quý Yến Nhiên nói: "Nàng định đem theo ngươi một lần nữa cao chạy xa bay, đến một nơi không bị ai nhận ra. Giang Tam phu nhân lại bị doạ phát sợ, khi đó Giang Tam gia đã qua đời vì bệnh, nàng không còn ai để dựa vào, đành phải đi tìm vợ chồng Từ Lộc bàn đối sách ngay trong đêm, rồi sẽ nói lại dự định cho La Nhập Hoạ. Chỉ là hôm sau khi bọn họ về đến Giang phủ, hai thợ may kia đã li kì biến mất, từ đó về sau cũng chưa một lần xuất hiện lại."
Vợ chồng Từ Lộc và Giang tam phu nhân hãi hùng hồi lâu, quả tim như bị treo lên cổ họng, một năm rồi lại một năm trôi qua, mãi đến khi xác định không còn ai tìm tới cửa nữa, mới dần dần quên đi việc này. Giang Lăng Phi nghe xong mặt mũi trắng bệch, mười tuổi, chính là năm đó mình mười tuổi, có một "mẫu thân" âm thầm tìm tới cửa, kể lại rất nhiều sự tình của bậc cha chú năm xưa, nàng biết hết về vết thương cũ, thậm chí là cả vị trí nốt ruồi trên người mình, nhìn người đáng tin, lại từ ái ôn nhu, tựa như một bóng đèn ấm áp, soi sáng suốt tuổi thơ cô độc lạnh lẽo của hắn.
Giang Lăng Phi kinh ngạc nhìn đến góc tường, nhìn về phía "mẫu thân" của mình, trong đầu một lần nữa hiện lên hình ảnh chiếc giếng cạn, cùng bộ xương khô trắng hếu bên trong. Đáy mắt hắn in hằn tia máu, cả linh hồn và tín niệm giữ vững suốt nhiều năm đồng thời bị một đao chẻ vỡ, thế giới cũng ầm ầm sụp đổ, chỉ gằn từng chữ: "Là ngươi giết nàng."
"Ta là giúp nàng!" Tạ Hàm Yên ương ngạnh, "Mẫu thân phế vật đó của ngươi định mang theo ngươi bỏ trốn, còn dám chất vất ta vì sao không được phụ lòng Tướng quân! Nàng không thử nghĩ xem, nếu không có Tướng quân, thì lấy đâu ra tướng công và nhi tử cho nàng, vì cái gì mà ta không được giết?"
Nghe những lời hoang đường này, Quý Yến Nhiên chỉ thầm lắc đầu, hắn đỡ lấy Giang Lăng Phi, thấp giọng nói: "Trong cơ thể ngươi có rận máu, đừng tức giận, nợ cũ để đó rồi từ từ tính toán cũng được." Dứt lời, lại nhìn đến Tạ Hàm Yên, "Ngươi có biết, người năm đó ra tay cứu ngươi, vốn dĩ không phải Chu Cửu Tiêu, mà chính là Tiên đế hay không? Nếu không có hắn âm thầm hạ chỉ, vị Chu tướng quân tham sống sợ chết chỉ mê vinh hoa kia, còn hận không thể cách xa ngươi cả mười vạn dạm nữa kìa."
Tạ Hàm Yên nói: "Không thể nào!"
"Những chuyện ngươi không tin, hoặc nói là không muốn tin, còn nhiều nữa." Quý Yến Nhiên nhìn nàng, "Bao gồm cả về chiến dịch ở thành Hắc Sa năm đó, trong khi Tiên đế đã liên tục cáo tri từ trước chiến trận, rằng nếu Huyền Dực quân lâm nguy, triều đình tuyệt không dư binh để phái đi viện trợ, mà Lư tướng quân vẫn khăng khăng khai chiến, không chấp nhận lựa chọn chiêu an, ngươi biết vì sao không?"
Tạ Hàm Yên lầm bầm hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì hắn muốn giành lấy quân công, để đổi lấy quãng đời tự do cho ngươi." Quý Yến Nhiên nói, "Tạ gia phạm phại tội lớn ngập trời, chỉ có chiến tích hiển hách nhất, mới có thể khiến Tiên đế chấp thuận hôn sự của hai người."
Tạ Hàm Yên nghe được mà đờ đẫn, bên trong đôi mắt rũ xuống, đầu tiên là mờ mịt và rối loạn, nhưng rất nhanh đã bị cừu hận bao phủ một lần nữa, sắc bén giễu cợt: "Ngươi muốn thảy hết mọi tội lỗi cho ta? Ngươi muốn nói là bởi vì ta, mà Đại tướng quân và Huyền Dực quân mới bỏ mạng ở trấn Râm Bụt?"
"Ta không muốn đổ lỗi cho người nào, chỉ đơn thuần nói ra chân tướng mà thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Bất kì ai cũng phải gánh lấy trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, Lư tướng quân không phải ngoại lệ. Năm xưa hắn vì ý muốn cá nhân mà chọn lấy bước đi sai lầm, chôn vùi cả đội quân Huyền Dực, ngươi lại bởi vậy, mà ghi hận Tiên đế hơn hai mươi năm, thẳng tay lợi dụng Nam Phi để âm thầm gây ra thảm án Bạch Hà, lại còn định vu oan giá hoạ cho Tiên đế và lão Thừa tướng, đúng là độc địa!"
Giang Lăng Phi lại thấy một vị ngai ngái trong yết hầu, Bạch Hà... Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Vân Ỷ Phong, cũng là vì tìm kiếm chân tướng chuyện Bạch Hà. Lão nhân khai ra Hình thừa tường trong thời khắc hấp hối khi đó, tất nhiên là đã được mua chuộc từ trước, bước đi này thuận lợi khiến Vân Ỷ Phong và Quý Yến Nhiên tiếp nhận "sự thật" giả dối, lúc ấy thì không nghĩ nhiều, nhưng nay hắn nhận ra, mình thế mà lại lợi dụng những gì đáng quý nhất cuộc đời này. Tim hắn nhói lên, chỉ cảm thấy những tháng ngày trước đây như một trò cười, khàn giọng nói: "Đời này ta có lỗi với Vương gia, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ sống tốt để đền bù."
Quý Yến Nhiên cũng không để ý những lời hồ ngôn loạn ngữ này của hắn, chỉ ra hiệu cho Vân Ỷ Phong đi tìm cơ quan, hòng chóng thoát khỏi đây. Tạ Hàm Yên lại nở nụ cười như xem kịch vui, không nhanh không chậm nói: "Ta hao tổn tâm cơ đóng vai Ngọc thẩm, dụ các ngươi vào nơi này, chính là để đồng quy vô tận. Định mệnh, là định mệnh rồi, ngươi nói các ngươi biết ta có ý đồ xấu, mà sao vẫn theo vào?" Nàng cười lên như con quạ đen, "Cũng tốt, không giết được Lý Cảnh, thì giết nhãi ranh ngươi mua danh chuộc tiếng hòng cướp lấy danh xưng "Chiến thần" của Đại tướng quân, cũng coi như không uổng công."
Nàng vừa nói, vách tường sau lưng liền phát ra tiếng vang nho nhỏ, vô số mũi tên loé lên ánh kim loại lạnh lẽo lít nhít ló ra. Quý Yến Nhiên trong lòng giật mình, cầm cổ tay Vân Ỷ Phong kéo hắn ra sau mình. Tạ Hàm Yên thấy vậy, điệu cười càng trở nên quỷ dị, nàng gạt đi chút lệ nơi khoé mắt, điên điên khùng khùng nói: "Lại là một đôi tiểu tình nhân cam nguyện đồng sinh cộng tử." Nói đến đây, ngữ điệu lại ngoan lệ hơn mấy phần, "Đáng tiếc, tình thâm nghĩa trọng đến đâu, sau này cũng chỉ có thể làm một đôi quỷ uyên ương mà thôi. Ám khí kia tên "Thiên Quân", mất cả đời ta mới học được cách chế tạo, một khi kích phát sẽ ồ ạt bắn ra liên tiếp như bão tố, ở trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp này, cho dù là Tiêu vương điện hạ võ công cao cường thì cũng cản được mấy lần chứ?"
Vân Ỷ Phong khuyên bảo: "Tạ phu nhân chớ tức giận, có gì thì mọi người cùng bình tĩnh nói chuyện, đâu cần lưỡng bại câu thương tổn hại hoà khí như thế."
Tạ Hàm Yên nhìn hắn: "Không kịp nữa rồi."
Vân Ỷ Phong vẫn giữ thái độ tốt đẹp: "Vẫn kịp, vẫn kịp mà."
Tạ Hàm Yên nói tiếp: "Một khi đại điện sụp đổ, Thiên Quân sẽ tự động kích phát, không phải do ta điều khiển."
Vân Ỷ Phong: "..."
Vân Ỷ Phong siết chặt Phi Loan kiếm: "Một kì nữ kinh tài tuyệt diễm như Tạ phu nhân, khi chế tạo cơ quan thế nào chẳng phải lưu lại cho mình một đường—"
Còn chưa dứt lời, mấy trăm mũi tên đã lao ra vun vút, xuyên thẳng vào sau lưng Tạ Hàm Yên. Vân Ỷ Phong nhìn biến cố này mà tê cả da đầu, vạn lần chẳng ngờ nàng lại quyết tâm hung ác đến vậy, không kịp cân nhắc gì nữa, chỉ cấp tốc lui về bên cạnh Quý Yến Nhiên, vung kiếm gạt đi làn mưa tên trước mặt. Sau khi vòng công kích thứ nhất kết thúc, vách tường "lạch cạch" chuyển động, một loạt đầu tên mới xuất hiện, loé sáng chói mắt, âm vang chói tai, xé rách bầu không khí, quả không hổ danh "Thiên Quân", cứ một đợt rồi lại một đợt, giống như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Dù cả ba đều là cao thủ, ngăn cản được cũng vô cùng phí sức. Trong điện không còn chỗ nào ẩn nấp, Vân Ỷ Phong né người tránh mũi tên bên trái, lại sơ ý bị bắn vào bắp chân, lảo đảo ngã nhào xuống đất. Quý Yến Nhiên phi đến bảo hộ hắn trong ngực, dùng Long Ngâm quét đi công kích đoạt mệnh, phía sau lưng cũng bị thương nhẹ. Cơ quan trên vách tường một lần nữa "lạch cạch", mấy trăm mũi tên lại được lên dây, Giang Lăng Phi quay đầu nhìn hai người, âm giọng khàn khàn: "Bảo trọng."
"Ngươi muốn làm gì!" Trong lòng dâng lên dự cảm bất lành, Quý Yến Nhiên định tiến đến ngăn cản, liền bị Quỷ Thủ kiếm quét đến góc tường. Giang Lăng Phi siết chặt hàm răng, phi thân phóng đến bức tường gắn đầy cơ quan như một con báo săn đen nhánh. Lưỡi kiếm trong tay mang theo mười phần nội lực quét về phía đối diện, chấn động khiến cả toà đại điện cũng ầm vang, cơ quan ẩn mình trong tường bị đánh lõm, xiêu xiêu vẹo vẹo bắn ra vô số mũi tên còn sót lại, sau đó nghiêng ngả rồi đổ ầm xuống đất.
Toé lên một vùng bụi mù mịt.
"Lăng Phi!"
"Giang đại ca!"
Quý Yến Nhiên xông lên trước, kéo người ra từ những mảnh tường vỡ. Giang Lăng Phi cả người đầy máu me, cũng không biết đã bị loạt mũi tên còn sót lại đả thương đến nhường nào, thoi thóp nói: "Các ngươi không sao... không sao là tốt rồi."
"Ta đưa ngươi đi tìm Mai tiền bối." Đáy mắt Quý Yến Nhiên hằn đầy tia máu, "Đừng nói nữa!"
"Ta... không được bao lâu nữa đâu." Giang Lăng Phi phí sức lắc đầu, "Chỉ tiếc, không được uống rượu mừng, cũng không tổ chức được hỉ sự cho các ngươi."
Vân Ỷ Phong đưa tay xé mở vạt áo của Giang Lăng Phi, định cầm máu cho hắn, lại bị thân thể lỗ chỗ lỗ máu đập vào mắt đau nhức, chỉ biết nức nở: "Giang đại ca."
"Để kiếp sau rồi cùng nhau uống rượu, đến lúc đó, ta nhất định sẽ không, sẽ không lừa ngươi nữa đâu." Ánh mắt Giang Lăng Phi trở nên mơ hồ, muốn nắm lấy tay đối phương, mà trong người chẳng còn chút khí lực nào, đành mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn nghĩ, thôi thì vậy đi, chỉ là... chỉ là...
Trong đầu hỗn hỗn loạn loạn, dường như vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, đang lúc mụ mị, bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc la lên: "Lăng Phi con ta!"
Hắn giật mình mở mắt, dùng hết sức lực còn lại gượng người dậy, xuyên qua huyết lệ mơ hồ, chỉ thấy Lý Quân đang dìu lão Thái phi vội vàng tới đây.
"...Can nương."
"Con ta." Lão Thái phi rời khỏi Lý Quân, run rẩy ôm hắn vào lòng, "Nương tới rồi, nương tới rồi đây."
"Can nương." Hốc mắt Giang Lăng Phi đỏ bừng, "Thật xin lỗi."
"Nương ở đây." Lão Thái phi vụng về lau đi máu và nước mắt trên mặt hắn, "Không sao, không trách ngươi."
Giang Lăng Phi rốt cục cũng nhớ được tâm nguyện mình chưa hoàn thành, hắn lục lọi trong ngực lấy ra một túi vải đã đẫm máu: "Tháng sau... tháng sau là thọ đản của can nương, vòng ngọc này... sợ là ta không thể về lại Vương thành nữa rồi."
"Có thể chứ, sao mà không thể." Lão Thái phi thấy lòng như bị dao cứa, nắm chặt bàn tay lạnh buốt của hắn, "Nương tới đón ngươi về nhà mà."
"Thả ta ra sông đi." Giang Lăng Phi dần mơ hồ, lẩm bẩm nói, "Cũng không biết có thể rửa sạch một thân ô uế này không." Ánh mắt hắn chậm chạp lướt qua những người ở bên, có nương thân yêu dấu của mình, có huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử, có bằng hữu cùng mình uống rượu, đời này cũng coi như... viên mãn.
Bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm rền vang.
Trời sắp đổ mưa to rồi. Hắn nghĩ.
Sau cơn mưa, trời lại trong, vạn vật cũng sạch sẽ.
...
-
vtrans by xiandzg
Giang Lăng Phi cái gì cũng tốt, chỉ có số là không. Thật sự tiếc cho một thiếu niên kì tài. Hỗn loạn qua hết rồi, hi vọng cậu ấy đã đến một nơi tốt đẹp hơn.
Chưa bao giờ đọc truyện mà đau cho một nhân vật đến vậy T__T
Quỷ Thứ khàn giọng cười mỉa, nói: "Ngươi sợ ta sẽ ăn hắn sao?"
Hoàng Khánh cho rằng lỗ tai mình nhất định là có vấn đề rồi, sao lại có ăn ở đây? "Bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn trước hại người, sau lại cứu người, dùng mấy thủ đoạn tà môn ma đạo ấy, có điểm nào là xứng với chữ "y"". Vân Ỷ Phong dồn hắn đến gốc cây, "Giờ lại còn liên thủ với phản đảng, lan truyền ôn dịch hại dân chúng vô tội, đúng là đáng chết vạn lần."
Quỷ Thứ búng ngón tay, phát ra một cỗ nội lực khiến Phi Loan kiếm chấn động, cổ tay Vân Ỷ Phong cũng run lên, suýt nữa đánh rơi trường kiếm. Quỷ Thứ túm lấy vai hắn, vặn một khớp xương kêu răng rắc, âm trầm cười nói: "Một thân võ nghệ này của ngươi đều do ta dốc lòng dạy dỗ, giờ lại muốn dùng nó đối phó với ta sao?"
Vân Ỷ Phong đá lên một cước, dồn Quỷ Thứ liên tiếp phải lùi về phía sau, từ tay áo trắng tuyết bất chợt bắn ra một mảnh ám khí, trực tiếp hướng thẳng đến mặt đối phương. Quỷ Thứ trên miệng mắng một câu "không biết lượng sức mình", rút ra một cây roi dài hình con rắn, Hoàng Khánh thấy rõ, thân roi màu lam trầm phủ kín gai nhọn, người bình thường chịu phải một chút thì e là toi ngay, lòng càng căng thẳng, nhưng không thể làm gì hơn ngoài trơ mắt nhìn hai thân ảnh một đen một trắng đánh nhau loạn xạ, khiến cây cối xung quanh ào ào rúng động như bị gió táp, lá cây rụng như thác đổ.
Sau mấy trăm chiêu, roi mềm hình rắn quấn chặt lấy Phi Loan kiếm, mấy con rắn độc màu đỏ cũng đồng thời lao ra từ ống tay áo đen ngòm, há răng nhọn vồ lên. Vân Ỷ Phong buộc phải buông tay trái, trường kiếm leng keng rớt xuống đất, Quỷ Thứ thừa cơ túm lấy Vân Ỷ Phong, cấp tốc kéo hắn vào rừng sâu. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cả Hoàng Khánh lẫn đội tiên phong còn chưa kịp phản ứng gì, đầu vẫn choáng mắt vẫn hoa, mà hai người trước mặt thì đã vụt biến từ lúc nào.
Hoàng Khánh chấn kinh không thôi, vội vàng nhặt Phi Loan kiếm lên từ dưới đất rồi phân phó: "Mấy người các ngươi, tiếp tục canh giữ ở cổng này, còn lại đi theo ta!"
Một đám vượn hoang cả kinh chạy tứ tán, Quỷ Thứ ép Vân Ỷ Phong vào thân cây, giọng cười trầm đục: "Cũng có tiến bộ đấy, nhưng muốn lấy công phu của đảo Mê Tung thắng ta, thì còn xa."
Vân Ỷ Phong quay cuồng sau một chưởng vừa rồi, khó nhọc hỏi hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
"Tất nhiên là mang ngươi về đảo Mê Tung." Quỷ Thứ vỗ vỗ gò má hắn, "Đồ nhi ngoan, đừng có tưởng mà lừa gạt được vi sư, Chá Cô đã kể hết cho ta về Huyết Linh chi và trấn Râm Bụt rồi, ta còn vừa nhặt được không ít đồ tốt dưới địa cung của hắn đây, bao giờ về cho ngươi thử bằng hết."
Vân Ỷ Phong thử vùng vẫy vài cái, nhưng móng vuốt khô quắt của đối phương từ đầu đến cuối vẫn siết chặt lấy cổ hắn như keo dính. Hai bên giằng co một hồi, bỗng một nữ tử áo đỏ lao ra từ rừng cây, sau khi thấy rõ người tới, Vân Ỷ Phong bèn nghiêng đầu đi, nhíu mày: "Hắn muốn bóp chết ta!"
"Không được!" Chu Nhi quả nhiên bị kích thích, vồ lên cùng tiếng thét đinh tai, hòng giằng lại Vân Ỷ Phong về tay mình. Quỷ Thứ bị nàng xô suýt ngã, nổi giận cực điểm, tung ngay một chưởng ngay ngực khiến gân cốt Chu Nhi đồng loạt đứt đoạn, cả người bay lên không trung, tay kia một lần nữa vươn ra túm lấy Vân Ỷ Phong mà bất thành, ngược lại bị một lưỡi dao bén nhọn chém đứt xương cổ tay, đau nhức kịch liệt còn chưa kịp khuếch tán, trước mắt đã vụt qua một bóng trắng, tựa như ngân giao gào thét ra biển, mang theo nội lực vô biên xuyên thấu lồng ngực, chấn động khiến đám trùng bọ quanh người nhao nhao bò ra ngoài, làn da ngăm dần dần nứt toác, Quỷ Thứ phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt như vỡ vụn, xụi lơ trên nền đất, không tài nào bò dậy nổi.
(*ngân giao: "giao", ở mình gọi là thuồng luồng, chỉ chung thuỷ quái)
Vân Ỷ Phong thu chiêu đáp đất, vạt áo trắng tuyết tung bay trong gió: "Đúng là công phu của đảo Mê Tung thì không làm gì được ngươi, cho nên chiêu vừa rồi, gọi là "phi long tại thiên"."
Quỷ Thứ cực kì phẫn nộ: "Quý Yến Nhiên, Quý Yến Nhiên dạy ngươi, là ta chủ quan."
Vân Ỷ Phong cũng không để ý lời này của hắn, chỉ nói: "Không phải ngươi muốn biết Huyết Linh chi giải kịch độc của cổ vương thế nào sao? Thế thì bảo quản cái mạng này cho tốt, đợi bao giờ ta về Vương thành, sẽ nói kĩ lại cho ngươi nghe."
Hai mắt Quỷ Thứ chợt sáng lên: "Thật chứ?"
"Thật, nhưng mà ta có điều kiện." Vân Ỷ Phong ngồi xổm trước mặt hắn, "Giang Lăng Phi và Ngọc thẩm ở đâu rồi?"
"Những cái khác ta không biết, chỉ biết, chỉ biết là Giang Lăng Phi," Quỷ Thứ ho ra một ngụm máu đen, "Hắn... hắn bị hạ cổ rồi, không thuốc nào chữa được, không thuốc nào chữa được."
Nắm đấm của Vân Ỷ Phong bỗng nhiên siết chặt.
Lúc này, Hoàng Khánh cũng dẫn người chạy đến nơi, thấy Vân Ỷ Phong bình an vô sự, mới yên tâm đi trói Quỷ Thứ lại. Chu Nhi thoi thóp gục vào thân cây, vẫn cố dùng những hơi thở cuối cùng, trợn trừng hai mắt, thê lương nói: "Dù ta có chết, có chết, cũng phải đi theo công tử, không một ai khác trên thế gian này... chỉ mình ta mới có thể hầu hạ công tử, chỉ mình ta."
"Ta không cần bất kì ai hầu hạ." Vân Ỷ Phong nhìn nàng, thở dài, "Nếu thật sự có kiếp sau, ngươi hãy buông bỏ chấp niệm, làm một người bình thường đi."
"Công tử!" Thấy hắn quay người rời đi, thanh âm Chu Nhi đột nhiên rống lên, cố lết thân thể xụi lơ về phía trước, vươn tay muốn kéo lại vạt áo như tuyết kia, máu trên trán đã tràn xuống che mất tầm nhìn, giãy giụa thêm được vài lần, mới bất đắc dĩ trút nốt hơi thở cuối cùng.
Đến lúc này, Chá Cô, Ngọc Anh và Quỷ Thứ đều đã bị bắt sống, thủ lĩnh phản quân còn lại trong địa cung, chỉ còn mình Tạ Hàm Yên.
Ngày dần lặn về phía Tây, bất giác đã gần đến hoàng hôn.
Gió thổi qua rừng cây xanh ngắt, càng làm nổi bật sự yên tĩnh quanh đây. Vân Ỷ Phong nhắc nhở: "Theo Quỷ Thứ thú nhận, Giang đại ca chẳng những chưa được giải máu rận trong tâm mạch, mà còn bị Tạ Hàm Yên hạ cổ độc mới, luyện thành con rối sát nhân, e là hiện đã mất sạch lí trí rồi, khi vào địa cung, Vương gia nhất thiết phải cẩn thận mới được."
Lối vào đã bị cho nổ tung, đội tiên phong nối đuôi nhau xông vào, bắt gặp minh châu khảm khắp tường, chiếu cả đại điện sáng trưng như ban ngày. Hành lang chằng chịt, phòng ốc được kết nối cực tinh vi. Tìm khắp nơi cũng chỉ ra lẻ tẻ một vài tàn binh và nô bộc trốn trong phòng, tất cả đều bị quân đội Đại Lương bắt lại, có điều sau khi thẩm vấn, không một ai biết nhóm người Tạ Hàm Yên ở đâu, chỉ có một tạp dịch sợ sệt khai ra, hồi sáng Giang Lăng Phi có xông vào nhà giam, nghe bảo muốn tìm "con tin" nào đó, hai mắt nhìn như dã thú, rất doạ người.
Quý Yến Nhiên nghe vậy lại thở phào, còn nhớ phải đi tìm "con tin", chứng tỏ vẫn giữ được một tia lí trí, chưa đến mức hoàn toàn điên dại. Địa cung được xây rất hùng vĩ, muốn tìm một người cũng không dễ gì, Vân Ỷ Phong di chuyển đến hành lang khác, thử đẩy cửa lớn trước mặt một cái, phiến đá dày cộp lại lạch cạch mở ra, đằng xa vụt qua hai thân ảnh—là Giang Lăng Phi đang khiêng một Ngọc thẩm hôn mê, dường như định đưa nàng ra ngoài, hắn chạy rất nhanh, chớp mắt đã biến mất.
"Lăng Phi!" Quý Yến Nhiên cũng chú ý đến bên này, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo hai người đến một sảnh trống. Đằng trước đã là đường cụt, Giang Lăng Phi ném Ngọc thẩm qua một bên, rút Quỷ Thủ kiếm ra, lạnh mắt nhìn Quý Yến Nhiên: "Ngươi phải chết."
Quý Yến Nhiên giơ hai tay lên, ra hiệu cho hắn tỉnh táo lại, thử thăm dò: "Ngươi còn nhớ ta không?"
Hai mắt Giang Lăng Phi hỗn độn đỏ ngầu, cứng nhắc nói: "Ta phải giết ngươi."
"Bỏ kiếm xuống đã." Quý Yến Nhiên kiên nhẫn khuyên hắn, "Chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút đi."
Giang Lăng Phi siết chặt nắm đấm đến phát run, nhìn chằm chằm hai người đối diện, giống như muốn đào ra mảnh vụn nào đó từ mảng tuyết mênh mông trống rỗng trong đầu. Vô số khối màu sặc sỡ trôi nổi tứ phía, rất nhiều chuyện cũ từ những khe hở kí ức, đáng ra phải hết sức quen thuộc, vậy mà đều mơ mơ hồ hồ, không cách nào chạm đến được, cơn thịnh nộ một lần nữa ngự trị đại não, cổ tay cầm Quỷ Thủ kiếm chuyển động, sát ý tràn ngập đại điện trống không.
Vân Ỷ Phong trượt xuống lòng bàn tay ba viên ngọc, vừa định chuẩn bị hành động, thì đúng lúc này Ngọc thẩm tỉnh lại, cổ họng rên lên vài tiếng nho nhỏ, con ngươi Giang Lăng Phi đột nhiên co rụt lại, hắn xoay người chuyển hướng, hai tay như vuốt ưng kẹp lấy yết hầu đối phương, hơi dùng sức nhấc lên. Ngọc thẩm đạp loạn hai chân, không biết chạm phải cơ quan gì, mặt đất bỗng truyền lên một tiếng trầm đục như địa ngục, cột đá không ngừng lung lay, Vân Ỷ Phong nhận thấy bất ổn, phi thân muốn kéo Giang Lăng Phi đi, cả đại điện đã ầm ầm nghiêng ngả, nhật nguyệt tinh thần trong bích hoạ đảo lộn, cả người cũng mất trọng lượng mà rơi tự do.
Trước mắt đen nhánh, bên tai chỉ còn lại tiếng gió vù vù!
Quý Yến Nhiên túm lấy cổ tay Vân Ỷ Phong, trong nháy mắt rơi xuống đã kịp đệm dưới người hắn. "Thuỳnh thuỳnh" vài tiếng, hai người còn lại cũng lần lượt rơi xuống chồng da lông dày cộp, va chạm không nhẹ.
Giang Lăng Phi bò dậy đầu tiên, hắn lảo đảo nhìn đám người, đáy mắt vẫn tràn ngập hỗn loạn. Ánh đèn nơi này còn ảm đạm hơn đại điện phía trên, cảnh tượng lưu động trong nguồn sáng mơ nhạt càng trở nên không chân thật.
Vân Ỷ Phong đỡ Quý Yến Nhiên dậy, cũng đưa một tay kéo Ngọc thẩm: "Không việc gì chứ?"
"Không việc gì, ta không sao." Ngọc thẩm mặt mũi tái nhợt, "Này... chúng ta còn có thể ra ngoài không?" Nàng vừa hỏi vừa nơm nớp lo sợ, làm bộ muốn đến đứng cùng hai người, không ngờ cổ tay lại bị giữ chặt lấy, một viên ám khí đỏ tươi "leng keng" rớt xuống đất! Đáy mắt Ngọc thẩm chợt lộ ra sát ý, hai tay giơ lên, mấy trăm ngân châm phóng ra từ tay áo, một lần nữa cầm dao lên chĩa đến Vân Ỷ Phong, đồng thời cuồng loạn hô lên: "Giết Quý Yến Nhiên!"
Giang Lăng Phi khẽ giật hai mắt, như con rối nhận lệnh của chủ nhân, rút kiếm xông đến Quý Yến Nhiên. Đầu óc hắn hoàn toàn mù mờ, không biết người đối diện rốt cục là ai, chỉ biết vận dụng hết tất cả những gì mình học được, kiếm khí rét lạnh vạch ra tầng tầng sương tuyết, cơ hồ như đông kết cả không gian tối tăm. Quý Yến Nhiên lấy Long Ngâm cản lại tấn công của hắn, giận dữ hét lên: "Ngươi tỉnh lại cho ta!"
Giang Lăng Phi chẳng hề lọt tai, cử động cổ tay một lần nữa tung ra một chưởng đoạt mệnh. Quý Yến Nhiên nhớ rõ chuyện rận máu trong tâm mạch, không dám gấp gáp ép hắn, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, tận lực kéo dài thời gian để nghĩ ra biện pháp. Liếc mắt đến bên kia, đã thấy Vân Ỷ Phong đánh rớt được Ngọc thẩm xuống đất, xé mặt nạ da người của nàng, để lộ ra một khuôn mặt tiều tuỵ nhuốm đầy cừu hận, Tạ Hàm Yên.
"Môn chủ Phong Vũ môn, quả nhiên xảo trá đa nghi." Nàng phun ra một búng máu, "Ta đã coi thường ngươi rồi."
"Ta chưa từng muốn tin, ngay cả thẩm thẩm cũng là phản tặc." Vân Ỷ Phong chĩa kiếm thẳng ngực nàng, "Từ trên Phiêu Miểu phong, về Vương thành hay thậm chí là lúc đầu ở thành Ngọc Lệ, ta đều coi thẩm thẩm là trưởng bối chí thân, chưa từng mảy may nghi ngờ." Chẳng ngờ, mọi chuyện đã nằm trong âm mưu ngay từ đầu, thậm chí bầy chồn sương dùng để truyền tin trên Thưởng Tuyết Các cũng chỉ là nguỵ trang—chủ mưu chân chính đã ở ngay đó rồi, ngày qua ngày âm thầm soi xét từ đầu đến cuối, vốn đâu cần Kim Hoán phải truyền tin.
Ngọc thẩm, hoặc nói là Tạ Hàm Yên, hỏi hắn: "Ta để lộ sơ hở chỗ nào?"
"Không phải." Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Người để lộ sơ hở không phải thẩm thẩm, mà là "con gái" của ngươi kìa, ngươi nguỵ trang rất khá."
Thân là đầu bếp, dựa theo suy nghĩ của người bình thường, nàng có quá nhiều cơ hội để động tay động chân với đồ ăn. Thế nhưng Vân Ỷ Phong bách độc bất xâm, còn Quý Yến Nhiên mỗi khi ăn uống đều cẩn thận kiểm độc liên tục, chỉ sợ đồ ăn còn chưa lên đến bàn đã bị phát hiện ra mánh khoé rồi, cho nên Tạ Hàm Yên dứt khoát từ bỏ kế hoạch này, chỉ cầu có thể ẩn núp bên cạnh hai người càng lâu, mới tính ra càng nhiều cơ hội khác.
Tạ Hàm Yên dựa vào tường, chậm rãi lau đi máu tươi trên khoé miệng: "Ngươi đã đoán ra thân phận của ta, vì sao còn muốn tới đây cứu ta?"
"Không ai muốn cứu ngươi hết." Vân Ỷ Phong nói, "Người Vương gia muốn cứu, từ đầu đến cuối chỉ có Giang đại ca."
Nghe hắn nói như vậy, Tạ Hàm Yên lại bật cười sảng khoái, nhướn mắt cất giọng đầy căm hận và ác độc: "E là cứu không nổi rồi."
Giang Lăng Phi dịch chuyển cánh tay, hướng thẳng mũi kiếm đến vai trái của Quý Yến Nhiên. Sau lưng đã hết đường thối lui, Quý Yến Nhiên chỉ sợ mình vừa ra chiêu, người kia sẽ càng trở nên quyết liệt, đành cắn răng nhận lấy một kiếm này, hai tay thuận thế đè lên bả vai hắn, mạnh mẽ ẩn người vào một vách đá, rống lên bên tai đối phương: "Nương vẫn đang chờ ở Vương thành đấy, ngươi còn định hồ nháo đến bao giờ nữa!"
Giang Lăng Phi giật cả mình, đáy mắt đỏ ngầu rốt cục cũng xẹt qua một tia cảm xúc, có chút kinh ngạc nhìn hắn.
"Họ Tạ kia không phải nương ngươi!" Quý Yến Nhiên đối mặt với hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, "Ngươi không có quan hệ gì với Lư Quảng Nguyên, với Tạ Hàm Yên hết, nghe rõ chưa?"
"Nói bậy!" Tạ Hàm Yên rống lên mắng, "Quý Yến Nhiên chính là kẻ thù đã giết cha ngươi, đừng có nghe hắn giảo biện!"
"Ta không hề giảo biện." Quý Yến Nhiên cũng không quan tâm tới ả điên kia, chỉ một mực nắm lấy bả vai Giang Lăng Phi, "Tỉnh lại đi, ta sẽ kể cho ngươi tường tận mọi chuyện."
Đầu vai hắn vẫn đang chảy máu, nhuộm đỏ cả chiến giáp, giống như một dòng suối nóng rực chảy qua vùng thôn quê, hoà tan lớp tuyết đọng dày cộp, những hồi ức chôn sâu tại ngọn nguồn rốt cục cũng mơ hồ hiện lên trong đầu. Ngày xuân thưởng rượu thưởng hoa, những trận luận võ luyện kiếm ở Tiêu vương phủ, một nhà đoàn tụ vui vẻ hoà thuận, năm tháng quá khứ đồng loạt hiện về, Giang Lăng Phi như thể bị rút hết khí lực, đục ngầu trong mắt dần tan đi, hắn ủ rũ ngồi bệt xuống đất, khàn giọng hỏi một câu: "Can nương... vẫn khoẻ chứ?"
"Nương vẫn đang chờ ngươi về." Quý Yến Nhiên phong lại hai đại huyệt của hắn, hỏi: "Lối ra ở đâu?"
"Đây là cửa tử, không có cách nào mở ra từ trong." Giang Lăng Phi khởi động đại não u ám, lại nghĩ tới một chuyện, "Mai tiền bối đâu, ta cứu hắn ra chưa?"
"A Côn đang ở trong thành Ngọc Lệ, cũng không có bị bắt cóc, hôm đó Chá Cô chỉ bắt được một mình Lý Quân thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Không có gì phải lo."
Giang Lăng Phi nhẹ nhõm thở ra: "Vậy là tốt rồi." Hắn thấy lồng ngực hơi đau tức, nhắm mắt lại hồi thần một lúc, mới hỏi tiếp, "Vừa rồi Vương gia nói, ta không có quan hệ gì với Lư tướng quân sao?"
"Phải." Quý Yến Nhiên đánh mắt nhìn sang Tạ Hàm Yên, "Phong Vũ môn đã tìm ra người quen của Giang gia năm xưa, ngươi đúng là hậu nhân của Huyền Dực quân, nhưng không phải nhi tử của Lư Quảng Nguyên và Tạ Hàm Yên, cha mẹ ruột của ngươi, phải là Bồ tiên phong và La Nhập Hoạ ở thành Bắc Minh Phong."
Giang Lăng Phi như bị sét đánh ngang tai, không thể tin nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ngươi là con của Bồ tiên phong." Quý Yến Nhiên nói, "Năm xưa La tiểu thư xuôi nam tìm bộ tộc Dã Mã nương tựa, có mang theo hai đứa nhỏ, một là Vân nhi, hai là ngươi."
Ngày đó vì tránh Vương Đông, La Nhập Hoạ ôm theo con ruột sơ ý rơi xuống vách núi, may sao lại được một đoàn tăng lữ khổ tu cứu mạng, đưa về nữ tu viện trong thành tạm trú, mà tổn thương cần thuốc uống định kì của Giang Lăng Phi, cũng là mầm bệnh do nhiễm lạnh trong cánh đồng tuyết quá lâu để lại. Người trong tu viện đều tốt, nhưng cũng không có dư tiền tài để giúp đỡ hai mẹ con, nhận thấy bệnh của con trai ngày càng nghiêm trọng, La Nhập Hoạ dĩ nhiên sốt ruột như ngồi trên đống lửa, không còn cách nào khác, đành ôm con ra đường ăn xin mỗi ngày, chỉ mong sẽ có người thiện tâm ra tay cứu giúp. Cũng chính ở đây, nàng gặp được vợ chồng Từ Lộc, hảo hữu của Giang Nam Thư.
"Lúc ấy, Từ Lộc thấy ngươi xương cốt kì giai, mệnh cũng cứng rắn, liền muốn nhận về làm con nuôi, đưa về Giang Nam chăm sóc." Quý Yến Nhiên nói, "La Nhập Hoạ không nỡ chút nào, nhưng nàng biết nếu chỉ dựa vào mình, ngươi sẽ không thể nào được chữa khỏi, vì vậy cũng đồng ý."
Mẹ con người chia xa từ đây. Từ Lộc xuôi nam đến Thanh Tĩnh Thuỷ Hương, giao lại đứa nhỏ cho Giang Nam Thư—hai vợ chồng đã muốn có con từ lâu, nhưng vì sức khoẻ mà mãi không có tin vui, lần này vừa vặn được toại nguyện. Về phần La Nhập Hoạ, sau khi dưỡng thân khoẻ lại, nhớ tới lời dặn của tướng công, nàng tiếp tục lên đường tiến về Tây Nam, gian khổ một hồi, cuối cùng cũng gặp được Tạ Hàm Yên.
Lúc ấy, Vương Đông đã bị phái đến Vương thành. Nể mặt Bồ Xương, Tạ Hàm Yên chấp nhận cưu mang La Nhập Hoạ, hai người kết thành tỷ muội, cũng trải qua vài năm yên tĩnh.
Giang Lăng Phi như ý thức được điều gì đó: "Cho nên..."
"Năm đó, Tạ Hàm Yên và La Nhập Hoạ giả trang chủ tớ tiến vào Giang gia, vốn chỉ định tra xem cái chết của Tạ thiếu gia có liên quan gì đến Giang Nam Chấn hay không, La Nhập Hoạ lại bắt gặp vợ chồng Từ Lộc ở trong phủ, nhanh chóng đoán ra được thân phận của ngươi."
Mẹ con xa cách mười năm bỗng trùng phùng, La Nhập Hoạ dĩ nhiên kích động vô cùng, cũng không nghĩ gì nhiều, đem kể ngay cho Tạ Hàm Yên.
Ai ngờ chính hành động này, đã gián tiếp lấy đi tính mạng của nàng.
La Nhập Hoạ chán ghét mưu mô và tranh đấu, năm đó ngay cả địa đồ còn không chịu xăm lên người con trai mình, tất nhiên càng không muốn nó bị cuốn vào dòng phân tranh của quá khứ, chỉ mong hắn có thể an ổn làm một thiếu gia nhà giàu, bản thân nhìn con từ xa là đã đủ. Có điều trong lòng Tạ Hàm Yên lại xuất hiện một tâm tư khác—môn phái đứng đầu giang hồ, tương lai có khả năng trở thành chưởng môn, thiên tư lại thông minh, những điều kiện này quá sức hấp dẫn, nếu được bồi dưỡng thoả đáng, nhất định nó có thể giúp nàng hoàn thành đại sự. Vì chuyện này mà hai người nảy sinh tranh chấp, La Nhập Hoạ biết rõ chấp niệm của Tạ Hàm Yên sâu đến nhường nào, đêm đến càng nghĩ càng sợ hãi, đầu óc phát hoả, lại chạy đến quỳ gối trước mặt Tam phu nhân, kể ra toàn bộ sự tình, khẩn cầu nàng thả con mình đi.
Quý Yến Nhiên nói: "Nàng định đem theo ngươi một lần nữa cao chạy xa bay, đến một nơi không bị ai nhận ra. Giang Tam phu nhân lại bị doạ phát sợ, khi đó Giang Tam gia đã qua đời vì bệnh, nàng không còn ai để dựa vào, đành phải đi tìm vợ chồng Từ Lộc bàn đối sách ngay trong đêm, rồi sẽ nói lại dự định cho La Nhập Hoạ. Chỉ là hôm sau khi bọn họ về đến Giang phủ, hai thợ may kia đã li kì biến mất, từ đó về sau cũng chưa một lần xuất hiện lại."
Vợ chồng Từ Lộc và Giang tam phu nhân hãi hùng hồi lâu, quả tim như bị treo lên cổ họng, một năm rồi lại một năm trôi qua, mãi đến khi xác định không còn ai tìm tới cửa nữa, mới dần dần quên đi việc này. Giang Lăng Phi nghe xong mặt mũi trắng bệch, mười tuổi, chính là năm đó mình mười tuổi, có một "mẫu thân" âm thầm tìm tới cửa, kể lại rất nhiều sự tình của bậc cha chú năm xưa, nàng biết hết về vết thương cũ, thậm chí là cả vị trí nốt ruồi trên người mình, nhìn người đáng tin, lại từ ái ôn nhu, tựa như một bóng đèn ấm áp, soi sáng suốt tuổi thơ cô độc lạnh lẽo của hắn.
Giang Lăng Phi kinh ngạc nhìn đến góc tường, nhìn về phía "mẫu thân" của mình, trong đầu một lần nữa hiện lên hình ảnh chiếc giếng cạn, cùng bộ xương khô trắng hếu bên trong. Đáy mắt hắn in hằn tia máu, cả linh hồn và tín niệm giữ vững suốt nhiều năm đồng thời bị một đao chẻ vỡ, thế giới cũng ầm ầm sụp đổ, chỉ gằn từng chữ: "Là ngươi giết nàng."
"Ta là giúp nàng!" Tạ Hàm Yên ương ngạnh, "Mẫu thân phế vật đó của ngươi định mang theo ngươi bỏ trốn, còn dám chất vất ta vì sao không được phụ lòng Tướng quân! Nàng không thử nghĩ xem, nếu không có Tướng quân, thì lấy đâu ra tướng công và nhi tử cho nàng, vì cái gì mà ta không được giết?"
Nghe những lời hoang đường này, Quý Yến Nhiên chỉ thầm lắc đầu, hắn đỡ lấy Giang Lăng Phi, thấp giọng nói: "Trong cơ thể ngươi có rận máu, đừng tức giận, nợ cũ để đó rồi từ từ tính toán cũng được." Dứt lời, lại nhìn đến Tạ Hàm Yên, "Ngươi có biết, người năm đó ra tay cứu ngươi, vốn dĩ không phải Chu Cửu Tiêu, mà chính là Tiên đế hay không? Nếu không có hắn âm thầm hạ chỉ, vị Chu tướng quân tham sống sợ chết chỉ mê vinh hoa kia, còn hận không thể cách xa ngươi cả mười vạn dạm nữa kìa."
Tạ Hàm Yên nói: "Không thể nào!"
"Những chuyện ngươi không tin, hoặc nói là không muốn tin, còn nhiều nữa." Quý Yến Nhiên nhìn nàng, "Bao gồm cả về chiến dịch ở thành Hắc Sa năm đó, trong khi Tiên đế đã liên tục cáo tri từ trước chiến trận, rằng nếu Huyền Dực quân lâm nguy, triều đình tuyệt không dư binh để phái đi viện trợ, mà Lư tướng quân vẫn khăng khăng khai chiến, không chấp nhận lựa chọn chiêu an, ngươi biết vì sao không?"
Tạ Hàm Yên lầm bầm hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì hắn muốn giành lấy quân công, để đổi lấy quãng đời tự do cho ngươi." Quý Yến Nhiên nói, "Tạ gia phạm phại tội lớn ngập trời, chỉ có chiến tích hiển hách nhất, mới có thể khiến Tiên đế chấp thuận hôn sự của hai người."
Tạ Hàm Yên nghe được mà đờ đẫn, bên trong đôi mắt rũ xuống, đầu tiên là mờ mịt và rối loạn, nhưng rất nhanh đã bị cừu hận bao phủ một lần nữa, sắc bén giễu cợt: "Ngươi muốn thảy hết mọi tội lỗi cho ta? Ngươi muốn nói là bởi vì ta, mà Đại tướng quân và Huyền Dực quân mới bỏ mạng ở trấn Râm Bụt?"
"Ta không muốn đổ lỗi cho người nào, chỉ đơn thuần nói ra chân tướng mà thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Bất kì ai cũng phải gánh lấy trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, Lư tướng quân không phải ngoại lệ. Năm xưa hắn vì ý muốn cá nhân mà chọn lấy bước đi sai lầm, chôn vùi cả đội quân Huyền Dực, ngươi lại bởi vậy, mà ghi hận Tiên đế hơn hai mươi năm, thẳng tay lợi dụng Nam Phi để âm thầm gây ra thảm án Bạch Hà, lại còn định vu oan giá hoạ cho Tiên đế và lão Thừa tướng, đúng là độc địa!"
Giang Lăng Phi lại thấy một vị ngai ngái trong yết hầu, Bạch Hà... Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Vân Ỷ Phong, cũng là vì tìm kiếm chân tướng chuyện Bạch Hà. Lão nhân khai ra Hình thừa tường trong thời khắc hấp hối khi đó, tất nhiên là đã được mua chuộc từ trước, bước đi này thuận lợi khiến Vân Ỷ Phong và Quý Yến Nhiên tiếp nhận "sự thật" giả dối, lúc ấy thì không nghĩ nhiều, nhưng nay hắn nhận ra, mình thế mà lại lợi dụng những gì đáng quý nhất cuộc đời này. Tim hắn nhói lên, chỉ cảm thấy những tháng ngày trước đây như một trò cười, khàn giọng nói: "Đời này ta có lỗi với Vương gia, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ sống tốt để đền bù."
Quý Yến Nhiên cũng không để ý những lời hồ ngôn loạn ngữ này của hắn, chỉ ra hiệu cho Vân Ỷ Phong đi tìm cơ quan, hòng chóng thoát khỏi đây. Tạ Hàm Yên lại nở nụ cười như xem kịch vui, không nhanh không chậm nói: "Ta hao tổn tâm cơ đóng vai Ngọc thẩm, dụ các ngươi vào nơi này, chính là để đồng quy vô tận. Định mệnh, là định mệnh rồi, ngươi nói các ngươi biết ta có ý đồ xấu, mà sao vẫn theo vào?" Nàng cười lên như con quạ đen, "Cũng tốt, không giết được Lý Cảnh, thì giết nhãi ranh ngươi mua danh chuộc tiếng hòng cướp lấy danh xưng "Chiến thần" của Đại tướng quân, cũng coi như không uổng công."
Nàng vừa nói, vách tường sau lưng liền phát ra tiếng vang nho nhỏ, vô số mũi tên loé lên ánh kim loại lạnh lẽo lít nhít ló ra. Quý Yến Nhiên trong lòng giật mình, cầm cổ tay Vân Ỷ Phong kéo hắn ra sau mình. Tạ Hàm Yên thấy vậy, điệu cười càng trở nên quỷ dị, nàng gạt đi chút lệ nơi khoé mắt, điên điên khùng khùng nói: "Lại là một đôi tiểu tình nhân cam nguyện đồng sinh cộng tử." Nói đến đây, ngữ điệu lại ngoan lệ hơn mấy phần, "Đáng tiếc, tình thâm nghĩa trọng đến đâu, sau này cũng chỉ có thể làm một đôi quỷ uyên ương mà thôi. Ám khí kia tên "Thiên Quân", mất cả đời ta mới học được cách chế tạo, một khi kích phát sẽ ồ ạt bắn ra liên tiếp như bão tố, ở trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp này, cho dù là Tiêu vương điện hạ võ công cao cường thì cũng cản được mấy lần chứ?"
Vân Ỷ Phong khuyên bảo: "Tạ phu nhân chớ tức giận, có gì thì mọi người cùng bình tĩnh nói chuyện, đâu cần lưỡng bại câu thương tổn hại hoà khí như thế."
Tạ Hàm Yên nhìn hắn: "Không kịp nữa rồi."
Vân Ỷ Phong vẫn giữ thái độ tốt đẹp: "Vẫn kịp, vẫn kịp mà."
Tạ Hàm Yên nói tiếp: "Một khi đại điện sụp đổ, Thiên Quân sẽ tự động kích phát, không phải do ta điều khiển."
Vân Ỷ Phong: "..."
Vân Ỷ Phong siết chặt Phi Loan kiếm: "Một kì nữ kinh tài tuyệt diễm như Tạ phu nhân, khi chế tạo cơ quan thế nào chẳng phải lưu lại cho mình một đường—"
Còn chưa dứt lời, mấy trăm mũi tên đã lao ra vun vút, xuyên thẳng vào sau lưng Tạ Hàm Yên. Vân Ỷ Phong nhìn biến cố này mà tê cả da đầu, vạn lần chẳng ngờ nàng lại quyết tâm hung ác đến vậy, không kịp cân nhắc gì nữa, chỉ cấp tốc lui về bên cạnh Quý Yến Nhiên, vung kiếm gạt đi làn mưa tên trước mặt. Sau khi vòng công kích thứ nhất kết thúc, vách tường "lạch cạch" chuyển động, một loạt đầu tên mới xuất hiện, loé sáng chói mắt, âm vang chói tai, xé rách bầu không khí, quả không hổ danh "Thiên Quân", cứ một đợt rồi lại một đợt, giống như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Dù cả ba đều là cao thủ, ngăn cản được cũng vô cùng phí sức. Trong điện không còn chỗ nào ẩn nấp, Vân Ỷ Phong né người tránh mũi tên bên trái, lại sơ ý bị bắn vào bắp chân, lảo đảo ngã nhào xuống đất. Quý Yến Nhiên phi đến bảo hộ hắn trong ngực, dùng Long Ngâm quét đi công kích đoạt mệnh, phía sau lưng cũng bị thương nhẹ. Cơ quan trên vách tường một lần nữa "lạch cạch", mấy trăm mũi tên lại được lên dây, Giang Lăng Phi quay đầu nhìn hai người, âm giọng khàn khàn: "Bảo trọng."
"Ngươi muốn làm gì!" Trong lòng dâng lên dự cảm bất lành, Quý Yến Nhiên định tiến đến ngăn cản, liền bị Quỷ Thủ kiếm quét đến góc tường. Giang Lăng Phi siết chặt hàm răng, phi thân phóng đến bức tường gắn đầy cơ quan như một con báo săn đen nhánh. Lưỡi kiếm trong tay mang theo mười phần nội lực quét về phía đối diện, chấn động khiến cả toà đại điện cũng ầm vang, cơ quan ẩn mình trong tường bị đánh lõm, xiêu xiêu vẹo vẹo bắn ra vô số mũi tên còn sót lại, sau đó nghiêng ngả rồi đổ ầm xuống đất.
Toé lên một vùng bụi mù mịt.
"Lăng Phi!"
"Giang đại ca!"
Quý Yến Nhiên xông lên trước, kéo người ra từ những mảnh tường vỡ. Giang Lăng Phi cả người đầy máu me, cũng không biết đã bị loạt mũi tên còn sót lại đả thương đến nhường nào, thoi thóp nói: "Các ngươi không sao... không sao là tốt rồi."
"Ta đưa ngươi đi tìm Mai tiền bối." Đáy mắt Quý Yến Nhiên hằn đầy tia máu, "Đừng nói nữa!"
"Ta... không được bao lâu nữa đâu." Giang Lăng Phi phí sức lắc đầu, "Chỉ tiếc, không được uống rượu mừng, cũng không tổ chức được hỉ sự cho các ngươi."
Vân Ỷ Phong đưa tay xé mở vạt áo của Giang Lăng Phi, định cầm máu cho hắn, lại bị thân thể lỗ chỗ lỗ máu đập vào mắt đau nhức, chỉ biết nức nở: "Giang đại ca."
"Để kiếp sau rồi cùng nhau uống rượu, đến lúc đó, ta nhất định sẽ không, sẽ không lừa ngươi nữa đâu." Ánh mắt Giang Lăng Phi trở nên mơ hồ, muốn nắm lấy tay đối phương, mà trong người chẳng còn chút khí lực nào, đành mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn nghĩ, thôi thì vậy đi, chỉ là... chỉ là...
Trong đầu hỗn hỗn loạn loạn, dường như vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, đang lúc mụ mị, bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc la lên: "Lăng Phi con ta!"
Hắn giật mình mở mắt, dùng hết sức lực còn lại gượng người dậy, xuyên qua huyết lệ mơ hồ, chỉ thấy Lý Quân đang dìu lão Thái phi vội vàng tới đây.
"...Can nương."
"Con ta." Lão Thái phi rời khỏi Lý Quân, run rẩy ôm hắn vào lòng, "Nương tới rồi, nương tới rồi đây."
"Can nương." Hốc mắt Giang Lăng Phi đỏ bừng, "Thật xin lỗi."
"Nương ở đây." Lão Thái phi vụng về lau đi máu và nước mắt trên mặt hắn, "Không sao, không trách ngươi."
Giang Lăng Phi rốt cục cũng nhớ được tâm nguyện mình chưa hoàn thành, hắn lục lọi trong ngực lấy ra một túi vải đã đẫm máu: "Tháng sau... tháng sau là thọ đản của can nương, vòng ngọc này... sợ là ta không thể về lại Vương thành nữa rồi."
"Có thể chứ, sao mà không thể." Lão Thái phi thấy lòng như bị dao cứa, nắm chặt bàn tay lạnh buốt của hắn, "Nương tới đón ngươi về nhà mà."
"Thả ta ra sông đi." Giang Lăng Phi dần mơ hồ, lẩm bẩm nói, "Cũng không biết có thể rửa sạch một thân ô uế này không." Ánh mắt hắn chậm chạp lướt qua những người ở bên, có nương thân yêu dấu của mình, có huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử, có bằng hữu cùng mình uống rượu, đời này cũng coi như... viên mãn.
Bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm rền vang.
Trời sắp đổ mưa to rồi. Hắn nghĩ.
Sau cơn mưa, trời lại trong, vạn vật cũng sạch sẽ.
...
-
vtrans by xiandzg
Giang Lăng Phi cái gì cũng tốt, chỉ có số là không. Thật sự tiếc cho một thiếu niên kì tài. Hỗn loạn qua hết rồi, hi vọng cậu ấy đã đến một nơi tốt đẹp hơn.
Chưa bao giờ đọc truyện mà đau cho một nhân vật đến vậy T__T
Danh sách chương