Cả chương chỉ có H, bạn nào ko muốn đọc cứ bỏ qua nha.
- ------------------
Cột buồm của chiến hạm hoàng gia tách thành hai nửa, một mảnh buồm trắng rơi trên sàn gỗ tối màu.
Giấc mơ hoàn thành một nửa chiến hạm trong đêm nay của Ninh Diệc Duy, vẫn nên từ bỏ đi thôi.
Cậu nằm trên thảm, dưới thân Lương Sùng, mắt khép hờ, môi mím chặt, chân dang rộng, làn da mềm mại ấm áp. Nút áo cậu bị tháo mở, quần cởi một nửa, lỏng lẻo treo trên khớp xương hông, ngực có vài vệt đỏ mới mẻ.
Quanh mũi Lương Sùng đều là mùi hương nồng ấm Ninh Diệc Duy tắm gội lưu lại, hắn cúi đầu ngắm nhìn Ninh Diệc Duy lúng túng, cùng cơ thể mịn màng trắng nõn của cậu.
“Đừng nhìn lung tung.” Ninh Diệc Duy như cảm giác được ánh nhìn ấy, mở mắt ra, giơ tay muốn che mắt Lương Sùng, bị Lương Sùng dễ dàng ngăn cản.
“Vì sao chứ?” Lương Sùng vần vò đầu ngực bị hắn liếm cho sưng đỏ, nhìn Ninh Diệc Duy cắn môi run rẩy, nghe Ninh Diệc Duy rên rỉ mỏng manh, hắn bảo cậu rằng, “Chính em nói, muốn làm gì cũng được mà.”
Hiện tại, Ninh Diệc Duy chẳng khác chi một miếng táo vừa gọt, chỉ cần dùng sức ép, cào, nạo, không cần để ý sự xô đẩy bất lực của cậu, há mồm mút vào, có thể hút ra nước ngọt.
Lương Sùng cởi hẳn quần ngủ Ninh Diệc Duy, xoa xoa bụng cậu, từ từ ấn xuống, chạm đến bộ phận nhạy cảm của Ninh Diệc Duy, tựa lần trước Ninh Diệc Duy giúp hắn, khum tay, chậm rãi ma sát trên dưới.
Nơi đó của Ninh Diệc Duy giống con người cậu, xinh xắn, nhạt màu, bị Lương Sùng nắm trong tay, chất lỏng trên đỉnh tiết ra không nhiều lắm.
Lương Sùng động trong một chốc, ghé lại bên tai Ninh Diệc Duy, thì thầm một câu với cậu. Mặt Ninh Diệc Duy lập tức đỏ bừng, co rúm nhìn Lương Sùng, khẽ khàng vội vã nói: “Anh đừng nói bậy, em là…… Gien quyết định……”
Bộ dạng quần áo lả lơi nóng lòng biện giải của Ninh Diệc Duy càng khiến người ta nảy sinh dục vọng, vì thế Lương Sùng chẳng đoái hoài lời cậu, nghiêng sang hôn lấy môi Ninh Diệc Duy.
Khác Ninh Diệc Duy đã trần nửa thân, Lương Sùng ngoại trừ vạt áo sơ mi hơi nhàu, khoá quần tháo một chút thì còn lại vẫn nghiêm chỉnh. Sơmi hắn đại khái cọ phải ngực Ninh Diệc Duy, khiến cậu rụt lại, đẩy hắn, nói: “Anh cũng cởi.”
Lương Sùng không đáp, kéo tay phải Ninh Diệc Duy đặt lên cổ áo mình.
Tay Ninh Diệc Duy hơi dừng, dùng ngón trỏ và ngón cái vê tròn nút áo Lương Sùng, từng nút từng nút giúp hắn tháo ra.
Có lẽ ngại Ninh Diệc Duy tháo quá chậm, mới được hai nút, Lương Sùng đã không kiên nhẫn đè cậu về, áp trọng lượng mình lên cơ thể cậu, khiến cậu không thở nổi. Tay hắn xiết eo Ninh Diệc Duy, lôi cậu dịch xuống, cách quần đặt thứ khiến Ninh Diệc Duy căng thẳng chống người cậu, trượt từ má đùi vào kẽ mông, mạnh bạo đẩy về phía trước, tạo cho Ninh Diệc Duy ảo giác bị xâm chiếm.
“Lương Sùng……” Ninh Diệc Duy không biết Lương Sùng muốn làm gì, mùi rượu trên người Lương Sùng nồng quá, cậu rất hoảng loạn, đành phải van lơn túm chặt tay hắn, “Anh đừng vậy mà……”
“Anh thế nào?” Lương Sùng tuy dừng động tác nhưng lực đè Ninh Diệc Duy không đổi, hắn chậm rì hỏi.
Ninh Diệc Duy đối diện ánh mắt hắn, lập tức cảm thấy Lương Sùng không còn giống Lương Sùng, sự trần trụi ấy làm Ninh Diệc Duy sợ hãi, cũng mặt đỏ như máu. Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng, mơ hồ nói với hắn: “Anh đừng cách quần huých em.”
Lương Sùng sửng sốt, hơi nhổm thân dưới dậy. Ninh Diệc Duy đang nằm, nhìn không tới động tác của hắn, chỉ nghe thấy tiếng thắt lưng kim loại lanh lảnh va chạm cùng tiếng kéo khoá dứt khoát, kế tiếp, có một thứ nóng phát bỏng dán vào da cậu.
“Em muốn không cách quần?” Lương Sùng hỏi cậu. Dứt lời, Lương Sùng như muốn doạ Ninh Diệc Duy, một tay dùng sức nắm của cậu, một tay nắm chính mình, trực tiếp đẩy đẩy giữa kẽ mông. Ninh Diệc Duy hoảng, hai chân theo phản xạ kẹp chặt eo Lương Sùng, khoái cảm đan xen sợ hãi, từ đại não một đường chạy xuống thân.
Ý thức được điều gì xảy ra, Ninh Diệc Duy và Lương Sùng cùng ngây ngẩn. Lương Sùng phản ứng trước, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng sắp cười rồi.
“Anh không được cười!” Mắt Ninh Diệc Duy bừng bừng, thường ngày cậu căn bản không có loại nhu cầu này, xem AV còn chẳng có phản ứng sinh lý, chịu không được trêu đùa là rất dễ hiểu!
“Ừa,” Thái độ Lương Sùng cực kỳ có lệ, hơn nữa rõ ràng đang cười, thế mà dám nói, “Anh cười cái gì, này có gì buồn cười chứ.”
Ninh Diệc Duy cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nhưng nghẹn lời không biết nói gì cho hoà ván.
May thay, Lương Sùng không tiếp tục chọc ghẹo tốc độ cậu nữa, hắn buông lỏng tay, thản nhiên lau chất dịch trắng đục lên eo và đầu ngực cậu, bỏ thêm một câu: “Sao đặc vậy.”
Ninh Diệc Duy câm như hến, tập trung hất bỏ hai bàn tay xấu xa của Lương Sùng, nhưng cậu nào phải đối thủ của hắn, lập tức bị túm gọn.
“Nói đi,” Lương Sùng giữ chặt tay Ninh Diệc Duy, cúi đầu hôn cắn xương quai xanh cũng dính tinh dịch, lại chồm lên hôn môi cậu, đưa vào miệng cậu mùi tanh nhàn nhạt, trộn lẫn hương rượu và bạc hà, “Nếm thử xem, đặc như thế. Tự em không tuốt sao?”
“Tuốt cái gì mà tuốt,” Ninh Diệc Duy muốn ngồi dậy nhưng bị Lương Sùng ấn cứng đơ, “Em có phải là anh đâu.”
Lương Sùng y chang đang vờn mèo, một tay đè Ninh Diệc Duy trên đất, một tay vuốt xuống bóp mông cậu, như cười như không hỏi Ninh Diệc Duy: “Em rõ quá nhỉ?”
Hắn đột nhiên buông cậu ra, đứng dậy nhặt lấy áo khoác rơi.
Ninh Diệc Duy thấy rõ cái thứ vừa huých mình, chân cẳng rụng rời hết. Cậu mới ngồi được dậy, tính mặc quần vào thì thấy Lương Sùng lấy khỏi áo khoác một cái chai, sau đó quay đầu nhìn mình.
“Muốn làm gì cũng được.” Lương Sùng vừa chằm chằm nhìn Ninh Diệc Duy vừa nói.
Ninh Diệc Duy không kịp phản ứng, mắt cá chân tê rần, bị Lương Sùng lôi về.
“Đừng không dám.” Lương Sùng dán môi Ninh Diệc Duy thủ thỉ.
Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng mở chai, đổ chất lỏng màu trắng sữa ướt ngón trỏ. Vài giây sau, chất lỏng ấy theo ngón trỏ, xâm nhập vào cơ thể Ninh Diệc Duy.
Không quá đau, nhưng cực kỳ quái dị, Ninh Diệc Duy không nhìn thấy động tác Lương Sùng, chỉ cảm giác hắn đâm thọc không hề do dự. Dịch sữa bị nhiệt độ tràng đạo đốt cháy, khiến Ninh Diệc Duy càng lúc càng nóng, bụng nhỏ căng chặt, dần dà mà thấy ngón tay Lương Sùng dùng sức chưa đủ, nên mạnh hơn chút nữa.
Ninh Diệc Duy giương mắt nhìn Lương Sùng, sắc mặt hắn chẳng có vẻ gì gấp gáp, nhưng động tác tay lại nhanh hơn. Hắn làm Ninh Diệc Duy thật mềm xốp, rút ngón tay ra, để Ninh Diệc Duy tự nhiên nhẹ nhàng khép lại, rồi tiếp tục cắm vào, căng giãn phần thịt ấm mềm của cậu, căng đến mức có thể quấn chặt, cất chứa hắn.
“Lương Sùng,” Ninh Diệc Duy nhìn bản mặt chai như đá của hắn, nhịn không được hỏi, “Chừng nào anh mới bắt đầu làm chuyện đó với em vậy?”
Lương Sùng rút ngón tay ra lần nữa, Ninh Diệc Duy cảm giác được phần đỉnh Lương Sùng mấp mé lối vào ẩm ướt của mình.
“Đoán xem.” Lương Sùng vừa trả lời không chút thành ý, vừa mở toang cơ thể Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy có hơi đau, nhưng tê và trướng nhiều hơn, như khi ăn đã no mà thân thể vẫn bị nhét thêm đồ, trở nên ngập ngụa choáng ngợp.
Hoặc như một lò xo với hệ số co dãn quá lớn.
Ninh Diệc Duy hốt hoảng so sánh lò xo được nửa đoạn đầu, bị Lương Sùng đè trên đất huých một phát, quên béng luôn nửa đoạn sau.
“Thật lâu trước kia,” Động tác Lương Sùng khoan thai nhưng sâu sắc, đâm cho Ninh Diệc Duy hồn phi phách tán, hắn khẽ nói với cậu, “Anh đã nghĩ.”
Hắn bế Ninh Diệc Duy lên, để cậu vòng tay qua cổ hắn, môi dán dính vành tai cậu, như thú tội mà thẳng thắn với Ninh Diệc Duy: “Anh đã nghĩ về em để tự an ủi.”
Cánh tay Ninh Diệc Duy vô lực rũ xuống, tinh dịch trên ngực khô lại, mắt lim dim không tìm được tiêu điểm, chao đảo theo từng cú thúc của Lương Sùng.
Một Ninh Diệc Duy vốn ngay ngắn đứng đắn chỉnh tề, cùng dục vọng không hề liên quan đã bị hắn nhúng chàm. Hằn trên mỗi phân cốt cách, in trên mỗi tấc da thịt trắng ngần là những dấu vết ái tình giao hợp, tuyên cáo Ninh Diệc Duy cũng sẽ trưởng thành như ai, đang bị Lương Sùng đóng đinh trên tường xâm phạm bừa bãi.
Giống miếng táo cắt lâu, mỗi lần Lương Sùng tiến thật sâu vào cậu là một lần Ninh Diệc Duy thêm chín rục, thân thể nhiều lên vài phần loang lổ, chất lỏng bị ép đến liên tiếp nhỏ giọt, thứ nước cốt ngọt ngào kì dị ấy chảy lênh láng khắp mặt đất, thấm ướt toàn bộ căn phòng.
“Anh sẽ một bên tắt âm, gọi cho em, sai em đọc sách, một bên tự an ủi,” Ninh Diệc Duy sắp lạc mình trong lời bộc bạch đen tối này, “Nhưng không thường xuyên, chỉ khi uống nhiều quá mới làm vậy.”
Hắn sẽ nghe giọng Ninh Diệc Duy, tưởng tượng một vài hình ảnh vụn vặt.
Mở đầu thường giống nhau, ví dụ như Ninh Diệc Duy một ngày thấu chuyện phàm trần, đầu óc khai sáng, tìm Lương Sùng thổ lộ rằng cậu không thích người khác giới.
Lương Sùng sẽ đáp, Ninh Diệc Duy, đừng phạm sai lầm, anh giúp em thử một chút xem có đúng hay không.
Sau đó Lương Sùng cùng Ninh Diệc Duy làm tình ở phòng ngủ, thư phòng, phòng khách, mọi nơi trong nhà, hắn nói với Ninh Diệc Duy thật nhiều lời thô thiển, dùng thật nhiều tư thế phong phú hoang đường.
Ninh Diệc Duy mở chân ở bất cứ đâu cũng bị hắn thao đến cao trào, cả người đầm đìa mồ hôi tinh dịch, phía dưới xốp mềm chảy nước, nằm dưới thân hắn hồng rực một màu, run rẩy khóc lớn, kẹp chặt hắn xin tha. Nhưng khóc cũng vô dụng, Lương Sùng sẽ giữ chặt tay Ninh Diệc Duy, khiến Ninh Diệc Duy từ đầu đến chân đều là của hắn.
Đôi khi Ninh Diệc Duy cho rằng bên Lương Sùng yên ắng tức hắn đã ngủ rồi, đọc được một nửa thì lười biếng dừng lại. Lương Sùng nghe tiếng hít thở của cậu mà đạt cao trào.
Ninh Diệc Duy rất nghe lời, đợi thật lâu, xác định Lương Sùng ngủ hẳn mới cúp điện thoại.
Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy rất quan trọng, là khoảng thời gian Lương Sùng được có Ninh Diệc Duy, an tĩnh và trân quý.
Cũng có khi Lương Sùng quá mỏi mệt sẽ nảy sinh ảo giác, ảo giác bản thân nghe thấy Ninh Diệc Duy nói trong điện thoại rằng, “Em yêu anh”.
Nói, Lương Sùng, em đưa anh nhiều lễ vật như thế, mỗi ngày đến nhà anh ăn vạ không đi, đều là bởi em yêu anh, em yêu anh từ rất lâu rất lâu rồi.
Nói, Lương Sùng, anh là người quan trọng nhất với em.
Em sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn cùng anh ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.
Trên người Ninh Diệc Duy phủ một tầng mồ hôi mỏng, ngực phiếm hồng, đầu ngực như hai trái quả nho nhỏ, bị Lương Sùng lưu manh khảy khảy.
Lương Sùng vốn tưởng Ninh Diệc Duy sẽ sợ hãi, sẽ thấy hắn bệnh hoạn, nhưng Ninh Diệc Duy chỉ thất thần nhìn hắn trong chốc lát, rồi chồm qua hôn môi hắn. Hương vị cậu sạch sẽ, môi lưỡi cậu mềm mại, quấn quít lấy Lương Sùng, trao hắn một chiếc hôn triền miên thành tâm thành ý.
Hôn một lát, Ninh Diệc Duy ngọng nghịu dặn hắn: “Sau này không cần tắt âm.”
HẾT CHƯƠNG 34.
Họ xoạc nhau như tấu hài vậy.. Chương này ko beta nha mọi người.
- ------------------
Cột buồm của chiến hạm hoàng gia tách thành hai nửa, một mảnh buồm trắng rơi trên sàn gỗ tối màu.
Giấc mơ hoàn thành một nửa chiến hạm trong đêm nay của Ninh Diệc Duy, vẫn nên từ bỏ đi thôi.
Cậu nằm trên thảm, dưới thân Lương Sùng, mắt khép hờ, môi mím chặt, chân dang rộng, làn da mềm mại ấm áp. Nút áo cậu bị tháo mở, quần cởi một nửa, lỏng lẻo treo trên khớp xương hông, ngực có vài vệt đỏ mới mẻ.
Quanh mũi Lương Sùng đều là mùi hương nồng ấm Ninh Diệc Duy tắm gội lưu lại, hắn cúi đầu ngắm nhìn Ninh Diệc Duy lúng túng, cùng cơ thể mịn màng trắng nõn của cậu.
“Đừng nhìn lung tung.” Ninh Diệc Duy như cảm giác được ánh nhìn ấy, mở mắt ra, giơ tay muốn che mắt Lương Sùng, bị Lương Sùng dễ dàng ngăn cản.
“Vì sao chứ?” Lương Sùng vần vò đầu ngực bị hắn liếm cho sưng đỏ, nhìn Ninh Diệc Duy cắn môi run rẩy, nghe Ninh Diệc Duy rên rỉ mỏng manh, hắn bảo cậu rằng, “Chính em nói, muốn làm gì cũng được mà.”
Hiện tại, Ninh Diệc Duy chẳng khác chi một miếng táo vừa gọt, chỉ cần dùng sức ép, cào, nạo, không cần để ý sự xô đẩy bất lực của cậu, há mồm mút vào, có thể hút ra nước ngọt.
Lương Sùng cởi hẳn quần ngủ Ninh Diệc Duy, xoa xoa bụng cậu, từ từ ấn xuống, chạm đến bộ phận nhạy cảm của Ninh Diệc Duy, tựa lần trước Ninh Diệc Duy giúp hắn, khum tay, chậm rãi ma sát trên dưới.
Nơi đó của Ninh Diệc Duy giống con người cậu, xinh xắn, nhạt màu, bị Lương Sùng nắm trong tay, chất lỏng trên đỉnh tiết ra không nhiều lắm.
Lương Sùng động trong một chốc, ghé lại bên tai Ninh Diệc Duy, thì thầm một câu với cậu. Mặt Ninh Diệc Duy lập tức đỏ bừng, co rúm nhìn Lương Sùng, khẽ khàng vội vã nói: “Anh đừng nói bậy, em là…… Gien quyết định……”
Bộ dạng quần áo lả lơi nóng lòng biện giải của Ninh Diệc Duy càng khiến người ta nảy sinh dục vọng, vì thế Lương Sùng chẳng đoái hoài lời cậu, nghiêng sang hôn lấy môi Ninh Diệc Duy.
Khác Ninh Diệc Duy đã trần nửa thân, Lương Sùng ngoại trừ vạt áo sơ mi hơi nhàu, khoá quần tháo một chút thì còn lại vẫn nghiêm chỉnh. Sơmi hắn đại khái cọ phải ngực Ninh Diệc Duy, khiến cậu rụt lại, đẩy hắn, nói: “Anh cũng cởi.”
Lương Sùng không đáp, kéo tay phải Ninh Diệc Duy đặt lên cổ áo mình.
Tay Ninh Diệc Duy hơi dừng, dùng ngón trỏ và ngón cái vê tròn nút áo Lương Sùng, từng nút từng nút giúp hắn tháo ra.
Có lẽ ngại Ninh Diệc Duy tháo quá chậm, mới được hai nút, Lương Sùng đã không kiên nhẫn đè cậu về, áp trọng lượng mình lên cơ thể cậu, khiến cậu không thở nổi. Tay hắn xiết eo Ninh Diệc Duy, lôi cậu dịch xuống, cách quần đặt thứ khiến Ninh Diệc Duy căng thẳng chống người cậu, trượt từ má đùi vào kẽ mông, mạnh bạo đẩy về phía trước, tạo cho Ninh Diệc Duy ảo giác bị xâm chiếm.
“Lương Sùng……” Ninh Diệc Duy không biết Lương Sùng muốn làm gì, mùi rượu trên người Lương Sùng nồng quá, cậu rất hoảng loạn, đành phải van lơn túm chặt tay hắn, “Anh đừng vậy mà……”
“Anh thế nào?” Lương Sùng tuy dừng động tác nhưng lực đè Ninh Diệc Duy không đổi, hắn chậm rì hỏi.
Ninh Diệc Duy đối diện ánh mắt hắn, lập tức cảm thấy Lương Sùng không còn giống Lương Sùng, sự trần trụi ấy làm Ninh Diệc Duy sợ hãi, cũng mặt đỏ như máu. Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng, mơ hồ nói với hắn: “Anh đừng cách quần huých em.”
Lương Sùng sửng sốt, hơi nhổm thân dưới dậy. Ninh Diệc Duy đang nằm, nhìn không tới động tác của hắn, chỉ nghe thấy tiếng thắt lưng kim loại lanh lảnh va chạm cùng tiếng kéo khoá dứt khoát, kế tiếp, có một thứ nóng phát bỏng dán vào da cậu.
“Em muốn không cách quần?” Lương Sùng hỏi cậu. Dứt lời, Lương Sùng như muốn doạ Ninh Diệc Duy, một tay dùng sức nắm của cậu, một tay nắm chính mình, trực tiếp đẩy đẩy giữa kẽ mông. Ninh Diệc Duy hoảng, hai chân theo phản xạ kẹp chặt eo Lương Sùng, khoái cảm đan xen sợ hãi, từ đại não một đường chạy xuống thân.
Ý thức được điều gì xảy ra, Ninh Diệc Duy và Lương Sùng cùng ngây ngẩn. Lương Sùng phản ứng trước, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng sắp cười rồi.
“Anh không được cười!” Mắt Ninh Diệc Duy bừng bừng, thường ngày cậu căn bản không có loại nhu cầu này, xem AV còn chẳng có phản ứng sinh lý, chịu không được trêu đùa là rất dễ hiểu!
“Ừa,” Thái độ Lương Sùng cực kỳ có lệ, hơn nữa rõ ràng đang cười, thế mà dám nói, “Anh cười cái gì, này có gì buồn cười chứ.”
Ninh Diệc Duy cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nhưng nghẹn lời không biết nói gì cho hoà ván.
May thay, Lương Sùng không tiếp tục chọc ghẹo tốc độ cậu nữa, hắn buông lỏng tay, thản nhiên lau chất dịch trắng đục lên eo và đầu ngực cậu, bỏ thêm một câu: “Sao đặc vậy.”
Ninh Diệc Duy câm như hến, tập trung hất bỏ hai bàn tay xấu xa của Lương Sùng, nhưng cậu nào phải đối thủ của hắn, lập tức bị túm gọn.
“Nói đi,” Lương Sùng giữ chặt tay Ninh Diệc Duy, cúi đầu hôn cắn xương quai xanh cũng dính tinh dịch, lại chồm lên hôn môi cậu, đưa vào miệng cậu mùi tanh nhàn nhạt, trộn lẫn hương rượu và bạc hà, “Nếm thử xem, đặc như thế. Tự em không tuốt sao?”
“Tuốt cái gì mà tuốt,” Ninh Diệc Duy muốn ngồi dậy nhưng bị Lương Sùng ấn cứng đơ, “Em có phải là anh đâu.”
Lương Sùng y chang đang vờn mèo, một tay đè Ninh Diệc Duy trên đất, một tay vuốt xuống bóp mông cậu, như cười như không hỏi Ninh Diệc Duy: “Em rõ quá nhỉ?”
Hắn đột nhiên buông cậu ra, đứng dậy nhặt lấy áo khoác rơi.
Ninh Diệc Duy thấy rõ cái thứ vừa huých mình, chân cẳng rụng rời hết. Cậu mới ngồi được dậy, tính mặc quần vào thì thấy Lương Sùng lấy khỏi áo khoác một cái chai, sau đó quay đầu nhìn mình.
“Muốn làm gì cũng được.” Lương Sùng vừa chằm chằm nhìn Ninh Diệc Duy vừa nói.
Ninh Diệc Duy không kịp phản ứng, mắt cá chân tê rần, bị Lương Sùng lôi về.
“Đừng không dám.” Lương Sùng dán môi Ninh Diệc Duy thủ thỉ.
Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng mở chai, đổ chất lỏng màu trắng sữa ướt ngón trỏ. Vài giây sau, chất lỏng ấy theo ngón trỏ, xâm nhập vào cơ thể Ninh Diệc Duy.
Không quá đau, nhưng cực kỳ quái dị, Ninh Diệc Duy không nhìn thấy động tác Lương Sùng, chỉ cảm giác hắn đâm thọc không hề do dự. Dịch sữa bị nhiệt độ tràng đạo đốt cháy, khiến Ninh Diệc Duy càng lúc càng nóng, bụng nhỏ căng chặt, dần dà mà thấy ngón tay Lương Sùng dùng sức chưa đủ, nên mạnh hơn chút nữa.
Ninh Diệc Duy giương mắt nhìn Lương Sùng, sắc mặt hắn chẳng có vẻ gì gấp gáp, nhưng động tác tay lại nhanh hơn. Hắn làm Ninh Diệc Duy thật mềm xốp, rút ngón tay ra, để Ninh Diệc Duy tự nhiên nhẹ nhàng khép lại, rồi tiếp tục cắm vào, căng giãn phần thịt ấm mềm của cậu, căng đến mức có thể quấn chặt, cất chứa hắn.
“Lương Sùng,” Ninh Diệc Duy nhìn bản mặt chai như đá của hắn, nhịn không được hỏi, “Chừng nào anh mới bắt đầu làm chuyện đó với em vậy?”
Lương Sùng rút ngón tay ra lần nữa, Ninh Diệc Duy cảm giác được phần đỉnh Lương Sùng mấp mé lối vào ẩm ướt của mình.
“Đoán xem.” Lương Sùng vừa trả lời không chút thành ý, vừa mở toang cơ thể Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy có hơi đau, nhưng tê và trướng nhiều hơn, như khi ăn đã no mà thân thể vẫn bị nhét thêm đồ, trở nên ngập ngụa choáng ngợp.
Hoặc như một lò xo với hệ số co dãn quá lớn.
Ninh Diệc Duy hốt hoảng so sánh lò xo được nửa đoạn đầu, bị Lương Sùng đè trên đất huých một phát, quên béng luôn nửa đoạn sau.
“Thật lâu trước kia,” Động tác Lương Sùng khoan thai nhưng sâu sắc, đâm cho Ninh Diệc Duy hồn phi phách tán, hắn khẽ nói với cậu, “Anh đã nghĩ.”
Hắn bế Ninh Diệc Duy lên, để cậu vòng tay qua cổ hắn, môi dán dính vành tai cậu, như thú tội mà thẳng thắn với Ninh Diệc Duy: “Anh đã nghĩ về em để tự an ủi.”
Cánh tay Ninh Diệc Duy vô lực rũ xuống, tinh dịch trên ngực khô lại, mắt lim dim không tìm được tiêu điểm, chao đảo theo từng cú thúc của Lương Sùng.
Một Ninh Diệc Duy vốn ngay ngắn đứng đắn chỉnh tề, cùng dục vọng không hề liên quan đã bị hắn nhúng chàm. Hằn trên mỗi phân cốt cách, in trên mỗi tấc da thịt trắng ngần là những dấu vết ái tình giao hợp, tuyên cáo Ninh Diệc Duy cũng sẽ trưởng thành như ai, đang bị Lương Sùng đóng đinh trên tường xâm phạm bừa bãi.
Giống miếng táo cắt lâu, mỗi lần Lương Sùng tiến thật sâu vào cậu là một lần Ninh Diệc Duy thêm chín rục, thân thể nhiều lên vài phần loang lổ, chất lỏng bị ép đến liên tiếp nhỏ giọt, thứ nước cốt ngọt ngào kì dị ấy chảy lênh láng khắp mặt đất, thấm ướt toàn bộ căn phòng.
“Anh sẽ một bên tắt âm, gọi cho em, sai em đọc sách, một bên tự an ủi,” Ninh Diệc Duy sắp lạc mình trong lời bộc bạch đen tối này, “Nhưng không thường xuyên, chỉ khi uống nhiều quá mới làm vậy.”
Hắn sẽ nghe giọng Ninh Diệc Duy, tưởng tượng một vài hình ảnh vụn vặt.
Mở đầu thường giống nhau, ví dụ như Ninh Diệc Duy một ngày thấu chuyện phàm trần, đầu óc khai sáng, tìm Lương Sùng thổ lộ rằng cậu không thích người khác giới.
Lương Sùng sẽ đáp, Ninh Diệc Duy, đừng phạm sai lầm, anh giúp em thử một chút xem có đúng hay không.
Sau đó Lương Sùng cùng Ninh Diệc Duy làm tình ở phòng ngủ, thư phòng, phòng khách, mọi nơi trong nhà, hắn nói với Ninh Diệc Duy thật nhiều lời thô thiển, dùng thật nhiều tư thế phong phú hoang đường.
Ninh Diệc Duy mở chân ở bất cứ đâu cũng bị hắn thao đến cao trào, cả người đầm đìa mồ hôi tinh dịch, phía dưới xốp mềm chảy nước, nằm dưới thân hắn hồng rực một màu, run rẩy khóc lớn, kẹp chặt hắn xin tha. Nhưng khóc cũng vô dụng, Lương Sùng sẽ giữ chặt tay Ninh Diệc Duy, khiến Ninh Diệc Duy từ đầu đến chân đều là của hắn.
Đôi khi Ninh Diệc Duy cho rằng bên Lương Sùng yên ắng tức hắn đã ngủ rồi, đọc được một nửa thì lười biếng dừng lại. Lương Sùng nghe tiếng hít thở của cậu mà đạt cao trào.
Ninh Diệc Duy rất nghe lời, đợi thật lâu, xác định Lương Sùng ngủ hẳn mới cúp điện thoại.
Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy rất quan trọng, là khoảng thời gian Lương Sùng được có Ninh Diệc Duy, an tĩnh và trân quý.
Cũng có khi Lương Sùng quá mỏi mệt sẽ nảy sinh ảo giác, ảo giác bản thân nghe thấy Ninh Diệc Duy nói trong điện thoại rằng, “Em yêu anh”.
Nói, Lương Sùng, em đưa anh nhiều lễ vật như thế, mỗi ngày đến nhà anh ăn vạ không đi, đều là bởi em yêu anh, em yêu anh từ rất lâu rất lâu rồi.
Nói, Lương Sùng, anh là người quan trọng nhất với em.
Em sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn cùng anh ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.
Trên người Ninh Diệc Duy phủ một tầng mồ hôi mỏng, ngực phiếm hồng, đầu ngực như hai trái quả nho nhỏ, bị Lương Sùng lưu manh khảy khảy.
Lương Sùng vốn tưởng Ninh Diệc Duy sẽ sợ hãi, sẽ thấy hắn bệnh hoạn, nhưng Ninh Diệc Duy chỉ thất thần nhìn hắn trong chốc lát, rồi chồm qua hôn môi hắn. Hương vị cậu sạch sẽ, môi lưỡi cậu mềm mại, quấn quít lấy Lương Sùng, trao hắn một chiếc hôn triền miên thành tâm thành ý.
Hôn một lát, Ninh Diệc Duy ngọng nghịu dặn hắn: “Sau này không cần tắt âm.”
HẾT CHƯƠNG 34.
Họ xoạc nhau như tấu hài vậy.. Chương này ko beta nha mọi người.
Danh sách chương