Ninh Diệc Duy ở Úc đợi cùng Lương Sùng nửa tuần.
Lương Khởi Triều tỉnh dậy ngay ngày hôm sau, được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, tạm thời chưa có phản ứng bài xích, thích ứng khá tốt đẹp. Lương Sùng ban ngày đến bệnh viện, dặn Ninh Diệc Duy muốn thăm thú chỗ nào thì bảo tài xế đưa đi.
Ninh Diệc Duy thấy cha Lương Sùng đang ốm đau mà mình chạy loạn thì không được tốt lắm, buổi chiều trước khi về một ngày mới theo đề cử của Chu Tử Duệ, tới thăm một bảo tàng lịch sử tự nhiên.
Bảo tàng rất phong phú, Ninh Diệc Duy say sưa trong đó cả buổi, vừa xem vừa tán gẫu với Chu Tử Duệ. Lúc ra cửa hàng phía trước mua sách báo cho Chu Tử Duệ, cậu tự hỏi một phen, mua thêm đồ lưu niệm cho vài người cậu nghĩ đến.
Trong đó bao gồm giáo sư Khổng giúp cậu bao che xin nghỉ, chỉ là Ninh Diệc Duy không biết khi nào ông trở về, không biết phải đưa ông ra sao.
Bảo tàng 5 giờ đóng cửa, tận lúc ấy Ninh Diệc Duy mới mò lên xe. Cậu ôm theo một núi đồ bước vào nhà, thấy Lương Sùng ngồi phòng khách nói chuyện phiếm cùng Khang Mẫn Mẫn, sắc mặt cả hai đều không mấy đẹp đẽ.
Ninh Diệc Duy hơi ngượng ngùng đánh tiếng “Dì ạ”, rồi đặt đồ đạc trên huyền quan.
“Mua gì đó?” Lương Sùng quét mắt về phía đống đồ.
“Đồ lưu niệm.” Ninh Diệc Duy nói.
Cậu đi đến cạnh sô pha ngồi xuống, cách Lương Sùng một khoảng ba người ngồi vừa, khá có mùi giấu đầu lòi đuôi.
Lương Sùng nhìn cậu, miệng hơi giương, không bình luận gì, chỉ hỏi: “Có của anh không?”
“Mua cho con làm gì,” Khang Mẫn Mẫn chen vào, lời nói giấu dao, “Muốn gì sao không tự đi mà mua?”
Ninh Diệc Duy không dám hó hé, khép nép nhìn cặp mẹ con trông như vừa cãi nhau này.
Khang Mẫn Mẫn chẳng đợi Lương Sùng trả lời, nói mình quá mệt mỏi, lên tầng nghỉ ngơi.
Đợi bóng dáng Khang Mẫn Mẫn khuất nơi cầu thang, Lương Sùng ngoắc cằm với Ninh Diệc Duy: “Dịch sang đây.”
Ninh Diệc Duy dịch sang một tẹo, cẩn thận hỏi Lương Sùng: “Anh cãi nhau với dì à?”
“Ờ,” Lương Sùng thừa nhận nhưng không kể nguyên do, hắn nhéo nhéo mặt cậu, “Thật sự không mua cho anh?”
Ninh Diệc Duy cười mỉm, nói có, chạy đi lôi đống đồ đến trước mặt Lương Sùng cho hắn xem: “Trừ cái này, cái này, này nữa, cái này, cái này, cả cái này, mấy cái khác anh cứ việc chọn.”
Lương Sùng xách từ túi ra một món đóng gói trang trọng hơn hẳn số còn lại, là một trong những “cái này” của Ninh Diệc Duy, hắn hỏi cậu: “Đây là cái gì?”
“Em mang cho giáo sư Khổng,” Ninh Diệc Duy nói, “Cũng không biết lần này thầy đi Tokyo bao giờ về, có nhận được nó hay không.”
Lương Sùng nghe thấy ba chữ “Giáo sư Khổng” thì khựng lại, làm bộ thuận miệng bảo Ninh Diệc Duy: “Không phải quan hệ thầy trò hai người tốt lắm à, nhắn cái tin hỏi ổng.”
“Ò,” Ninh Diệc Duy lục trong túi một chiếc hộp nhỏ, đưa Lương Sùng, nói, “Thật ra cái này là mua cho anh.”
Lương Sùng mở hộp, là một mô hình cá cao su rất nhỏ.
“Đây là cái gì?” Lương Sùng nhìn trái ngó phải vẫn không thấy chỗ nào đặc biệt.
“Lôi long ngư*,” Ninh Diệc Duy bừng bừng hứng thú giới thiệu, “Thoạt nhìn vừa dịu ngoan vừa xinh đẹp đúng không, trên thực tế lôi long ngư là loài động vật ăn thịt tàn bạo, ý thức lãnh địa siêu mạnh.”
* Lôi long ngư (Cá rồng châu Á)
“……” Lương Sùng mặt vô cảm, không biết phải đánh giá lễ vật này như nào, có nên trực tiếp bại lộ bản tính tàn bạo để cảm ơn Ninh Diệc Duy tán thưởng không.
Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng trong chốc lát, không nín được cười, nói: “Anh xem anh ngốc chưa kìa. Gạt anh thôi.”
Cậu cầm cá về, cúi đầu nhéo nhéo đuôi cá: “Hôm nay tìm hoài không thấy gì thú vị, thôi để lần sau em mua cho. Nhưng thật ra lôi long ngư có điểm giống ——”
Mới nói một nửa thì bị Lương Sùng không kiên nhẫn kéo tới hôn lên. Mặc kệ đã hôn bao nhiêu lần, Ninh Diệc Duy vẫn khẩn trương như cũ, cậu nửa quỳ trên sô pha, một tay ôm gối dựa, một tay bị Lương Sùng nắm, trên tay chẳng có bao nhiêu sức, mềm mại đặt trong lòng bàn tay Lương Sùng.
Môi Ninh Diệc Duy ướt mềm hồng nhuận, tựa sương mai trên cành, tựa nước đọng trên lá, khiến người ta muốn có được và nâng niu.
Chiều tối hôm sau, lúc sắp sửa hạ cánh xuống quốc nội, Lương Sùng nhận được báo cáo kết quả giám định.
Kết quả cho thấy Ninh Diệc Duy và Khổng Thâm Phong, Khang Dĩ Hinh có quan hệ ruột thịt. Lương Sùng nhìn báo cáo, đi qua đánh thức Ninh Diệc Duy.
Hôm nay Ninh Diệc Duy phải về nhà bố mẹ. Trên đường đưa cậu về, Lương Sùng không xử lí công việc, cũng không trò chuyện nhiều với cậu. Hắn một mực suy nghĩ, hồi tưởng thái độ giọng điệu Ninh Diệc Duy đề cập đến cha mẹ ruột đêm đó, cuối cùng chuyển tiếp báo cáo tới Khổng Thâm Phong. Sau khi nhìn Ninh Diệc Duy lên nhà, hắn gọi điện cho ông.
Khổng Thâm Phong ở Tokyo, lúc xem kết quả giám định, ông đang lắng nghe một sinh viên thuyết trình.
Trong vòng mười phút, lỗ tai Khổng Thâm Phong trôi vào rất nhiều từ đơn, còn đầu óc không nhận được từ nào. Sinh viên kia thuyết trình xong, Khổng Thâm Phong ra khỏi giảng đường, đang muốn bình tâm lại thì nhận được điện thoại Lương Sùng.
Ông tiếp máy, nhưng hai bên đều trầm mặc, không biết nên để ai bắt đầu đề tài, cũng không biết phải nói gì.
Khổng Thâm Phong ngồi xuống bồn hoa trước giảng đường, nhìn ráng chiều cùng màn đêm hoà một thể, mở miệng hỏi Lương Sùng: “Thằng bé chưa biết đúng không?”
“Em ấy không biết,” Lương Sùng trả lời rất nhanh, “Trừ ngài, cháu chưa gửi cho ai.”
“Cháu thấy sao?” Khổng Thâm Phong lại hỏi.
Đầu kia Lương Sùng ngưng chốc lát mới nói: “Nói hay không, nói cho ai, là quyền của ngài.”
Thái độ Lương Sùng không ngang ngược như lần trước, có chút biến đổi vi diệu, Khổng Thâm Phong hoảng hốt mà nghĩ, lại nghe Lương Sùng nói: “Ninh Diệc Duy vẫn luôn cảm thấy, dựa theo tình huống mười ngày đã bị vứt bỏ như em ấy, cha mẹ ruột sẽ không quay về tìm.”
“Cháu hỏi nó,” Khổng Thâm Phong nhẹ giọng nói, “Nó còn nói gì nữa không?”
“Em nói không nghĩ gì đến hoàn cảnh cha mẹ ruột, cũng không mơ mộng gì,” Lương Sùng chậm rãi nói, “Em cảm thấy nếu nghĩ những thứ đó, là tổn thương đến bố mẹ nuôi của em.”
“Nhưng chúng ta đều biết điều ấy là sai,” hắn nói tiếp, “Ngài quyết định đi.”
Lương Sùng và Khổng Thâm Phong nói chuyện không lâu lắm, Khổng Thâm Phong cũng không trở vào giảng đường. Ông thất hồn lạc phách về tới căn hộ, ngồi xuống như lúc nhận được bản giám định trước đó.
Ông mở máy tính, vào trang tìm kiếm, muốn tìm một bác sĩ tâm lý giúp mình khai sáng.
Lúc này, hòm thư đột nhiên nhắc nhở, ông nhận được một email đến từ Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy nhắn ông rằng: “Giáo sư Khổng, em về trường rồi, cảm ơn thầy thay em xin nghỉ! Em có mang cho thầy một phần quà lưu niệm (không quý), xin hỏi thầy khi nào về trường?”
Khổng Thâm Phong click mở khung phản hồi, tay gõ gõ vài kí tự, lại xoá hết tất cả.
Điện thoại gác bên rung lên, ông nhìn thoáng qua, là vợ ông gọi.
Trong phòng chỉ có mình ông, Khổng Thâm Phong chậm rãi nghĩ ngợi, nhấn nút nghe, mở loa ngoài, ông chào Khang Dĩ Hinh: “Bà xã, có chuyện gì?”
Ông tự thấy giọng mình hơi yếu ớt, nhưng có lẽ truyền qua đường dây, yếu ớt ấy sẽ không quá rõ ràng.
Giọng Khang Dĩ Hinh thì giăng đầy “mưa núi sắp tới gió tràn lầu”*: “Anh có biết chuyện Khổng Tổng bị an bài chuyển trường không?”
* 山雨欲来风满楼 (sơn vũ dục lai phong mãn lâu) – một câu trong bài “Hàm Dương thành đông lâu” của nhà thơ Hứa Vồn. Câu này ám chỉ sự căng thẳng trước cuộc chiến.
“…… Gì cơ?” Khổng Thâm Phong hơi không phản ứng kịp.
“Tiểu Tổng hôm nay về kể là bị gọi ra nói chuyện, là viện vật lý, trong trường lẫn đại học A đều trực tiếp liên hệ, không chuyển trường thì phải thôi học.” Khang Dĩ Hinh nói, “Anh không biết chút gì sao?”
“Anh không biết.” Khổng Thâm Phong đáp.
Nhưng ông đã biết phải phản hồi Ninh Diệc Duy những gì, ông gõ tin cho cậu: “Cảm ơn em. Đầu tháng sau thầy trở về, giải phẫu rất thuận lợi, thầy có nghe nói. Em cùng cậu ấy thế nào?”
Khổng Thâm Phong một bên nghe Khang Dĩ Hinh oán giận ông không quan tâm con cái, một bên nhấn gửi email trả lời.
“Anh rốt cuộc có đang nghe hay không? Con nói là Lương Sùng an bài,” Khang Dĩ Hinh không thấy ông đáp lại, tức muốn hộc máu, “Em gọi cho Lương Sùng, nó căn bản không thèm nghe, gọi chị em thì lại nói không biết, nói chăm sóc anh rể rất mệt rồi cúp máy em. Giờ em đi tìm mẹ anh thấy có được không.”
“Từ từ, trước đừng kinh động lão phu nhân.” Khổng Thâm Phong hết hồn, khuyên can bà.
“Chờ nữa thì Tiểu Tổng chuyển trường thật mất,” Khang Dĩ Hinh cao giọng mắng Khổng Thâm Phong, “Anh nghiên cứu vật lý đến hỏng đầu rồi hay sao, Tiểu Tổng là con trai ruột của anh đấy!”
Âm thanh chói tai của bà vang vọng gian phòng ngủ không lớn không nhỏ của Khổng Thâm Phong, có vẻ máy tính Khổng Thâm Phong nhận được email mới, chuông báo “Ting” lên một tiếng khe khẽ.
Ninh Diệc Duy phản hồi: “Em đang yêu!”
Giờ khắc này, trước mắt Khổng Thâm Phong như đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Ông nhớ lúc vừa kết hôn, có người nhận xét ông và Khang Dĩ Hinh không xứng, nói Khang Dĩ Hinh quá đanh đá, nói hai người khập khiễng. Ông và Khang Dĩ Hinh ở nhà ăn gặp phải bọn họ, bọn họ cho rằng Khổng Thâm Phong dễ bắt nạt, đi tới thị uy, bị Khang Dĩ Hinh hắt ly vang đỏ vào mặt.
Nhớ mười tháng hoài thai Khang Dĩ Hinh vô cùng vất vả, toàn thân sưng phù nằm trên giường, mắt cá chân nhấn ra một cái hố, kéo tay ông sờ bụng bà, nói anh xem con mình đạp này.
Tuần thứ mười tám, Khang Dĩ Hinh nói Tiểu Khổng Thâm Phong bơi trong bụng bà như bé cá nhỏ. Tuần thứ hai mươi ba, bà phiền muộn nói tại sao nhóc con này yên tĩnh thế, không chịu động đậy.
Tuần thứ ba mươi, siêu âm mơ hồ thấy được khuôn mặt đứa trẻ, Khang Dĩ Hinh đánh giá: “Sao em cảm thấy trông giống em ngày bé.”
Mà hiện tại, Khang Dĩ Hinh vì Khổng Tổng, ở trong điện thoại la lối om sòm với Khổng Thâm Phong.
Bà yêu con mình rất nhiều, yêu hết thảy ưu lẫn khuyết của con, yêu con lanh lợi cũng yêu con ngốc nghếch, muốn dốc toàn lực trao con những gì tốt đẹp nhất.
Mà đây đáng lí là cuộc sống của Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy lẽ ra có một người mẹ cưng chiều cậu vô hạn, cùng một người cha đối với cậu là anh hùng.
Khổng Thâm Phong cho rằng ông có thể nói vậy, mặc kệ việc nghe nó quá mức tự mãn.
Ninh Diệc Duy lẽ ra phải sống trong một gia đình như thế.
Dù thứ Ninh Diệc Duy nên có đều không có, cậu vẫn từ khốn cảnh lớn lên, khỏe mạnh, chân thành, vui tươi, thuần khiết, không phút giây nào lãng phí trên đời.
“Bà xã, em dừng một chút,” Khổng Thâm Phong nói, “Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
“…… Gì vậy.” Khang Dĩ Hinh thấy ông thật sự nghiêm túc, liền tạm thời dừng lại, hỏi ông.
“Mấy ngày nay em bớt thời giờ tới Tokyo một chuyến,” Khổng Thâm Phong nói, “Chuyện này thật sự nghiêm trọng. Em khoan hẵng cãi nhau với anh.”
Ông nghe Khang Dĩ Hinh do dự đôi chút, lại nghe Khang Dĩ Hinh nói với mình: “Được rồi, đêm mai em tới.”
Sau đó ông lần nữa mở khung phản hồi Ninh Diệc Duy, nhắn cho cậu một cái mà ông thấy các sinh viên thường dùng, icon vỗ tay.
HẾT CHƯƠNG 31.
Danh sách chương