Giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng như thế, cứ như là đang nói chuyện với đứa nhỏ được cưng chiều nhất trong nhà vậy.

Nhưng bây giờ nào có phải là thời gian cả gia tộc ngồi quây quần bên đống lửa để tâm sự đâu chứ. Vậy mà lúc này, người nói với hắn những lời đó lại là một người bình thường mà hắn chưa từng gặp mặt.

Vốn là một đứa con lớn luôn bị trách móc thậm tệ, nên Úc Lễ chưa bao giờ được người nhà dỗ dành như vậy. Trước giờ hắn chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên, nhìn cha mẹ dỗ dành em trai em gái bướng bỉnh trong nhà mà thôi.

Kiểu gần gũi này giống như là một cái bẫy ngọt ngào khiến cho người ta cam tâm tình nguyện sa chân vào.

Con thú hoang bị thương bị sự ngọt ngào kỳ lạ này khiến cho co quắp. Nó muốn dùng chút sức lực còn sót lại của mình để tránh thoát khỏi cái bẫy này.

Suýt chút nữa thì Ninh Diệu đã tuột tay, y vội vàng ôm chặt lấy hắn hơn, rồi nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích! Nếu còn dám động đậy nữa ta ăn huynh luôn đó!”

Ninh Diệu ôm chặt người hắn rồi dọa dẫm. Cũng không biết là do Úc Lễ bị dọa thật hay chỉ đơn giản là không còn sức để giãy nữa, cuối cùng hắn cũng chịu yên rồi.

Ninh Diệu bắt đầu thử rời khỏi đầm lầy này, nhưng một người muốn rời khỏi nơi này cũng khó, chứ đừng nói đến chuyện còn đang ôm một người khác nữa.

Trọng lượng của hai người khiến cho Ninh Diệu không ngừng chìm xuống. Y chìm sâu vào vũng lầy này, cho dù dùng hết sức lực cũng chỉ nhấc được một chân lên chút xíu mà thôi, hoàn toàn không có cách nào đi về phía trước cả.

Aizzz, bây giờ phải làm sao đây? Ninh Diệu buồn bã nhíu mày, rầu rĩ ôm chặt lấy Úc Lễ.

Bỗng nhiên thiếu niên đang được y ôm không phát ra tiếng nào mà nở một nụ cười lạnh.

Hắn đã dự kiến được cục diện này từ lâu rồi. Ngay cả phản ứng tiếp theo của người này, hắn cũng đã đoán được toàn bộ.

Nếu người này chỉ đơn giản là có lòng tốt đến cứu hắn, thì dưới hoàn cảnh không có lối thoát như vậy thì hắn sẽ bị ném đi nhanh thôi. Thậm chí cơ thể hắn cũng sẽ bị coi như là bàn đạp, làm một chỗ đứng tạm bợ để thuận tiện đi ra khỏi đầm lầy.

Nếu như người này đến vì muốn lấy thứ gì đó trên người hắn, thì tiếp theo có lẽ là hắn sẽ bị mổ bụng. Sau khi lấy được thứ mình muốn rồi, người này sẽ bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, thế rồi hắn sẽ một mình ở lại đây, vĩnh viễn chôn vùi thân xác cùng với vũng lầy này.

“Vậy thì chỉ có thể xem thử xem có thể mượn lực từ bên ngoài hay không thôi.” Úc Lễ nghe thấy người nọ nói.

Ngay sau đó, người bỗng nhiên xuất hiện này vẫy tay với cây cối xung quanh, cứ như đang gọi mấy con chó nhỏ mèo nhỏ đến vậy, rồi hô lớn: “Lại đây!”

Hành động này vô cùng khó hiểu, trong lúc Úc Lễ đang dấy lên nghi ngờ, thì đã thấy đám dây leo kia cứ như có sinh mệnh, cố gắng uốn éo vươn người đến bên cạnh họ, giống hệt như mấy bé cún được chủ nhân gọi đến vậy.

Dây leo kết thành một sợi dây thừng chắc chắn, sau đó bó người lại thật chặt, rồi từ từ kéo họ ra khỏi đầm lầy.

Lúc quay về mặt đất kiến cố, Ninh Diệu dùng chú thanh tẩy cho cả mình và Úc Lễ, làm sạch nước bùn dơ bẩn trên người. Sau đó y cúi người xuống nhìn phần trán bị thương của Úc Lễ.

“Bị thương ở đâu? Để ta xem nào.” Ninh Diệu vươn tay muốn vén mái tóc dài của Úc Lễ lên, để nhìn kỹ vết thương bị che khuất của hắn.

“Bốp!”

Bàn tay vừa vươn ra của y đã bị đánh ra xa. Mà người vừa ra tay lại lùi về sau hhai bước, bày ra dáng vẻ đề phòng.

Sắc mặt Úc Lễ vẫn trắng nhợt như tờ giấy, nhưng đôi mắt đen nhánh kia lại chẳng hề chịu thua kém chút nào, cứ cảnh giác nhìn Ninh Diệu mãi.

“Ngươi là ai?” Giọng nói của Úc Lễ hơi nghèn nghẹn. Lúc này giọng của hắn vẫn chưa được trầm thấp như ở hiện thực, còn mang theo một chút ngây ngô đúng với tuổi của mình.

“Ngươi đến cứu ta là vì mục đích gì?” Úc Lễ lại hỏi.

“Ta…” Khi đối mặt với vấn đề Úc Lễ không nhớ rõ mình là ai, trong một khoảng thời gian ngắn Ninh Diệu cũng khó mà giải thích được, y chỉ cảm thấy kỳ lạ nên hỏi ngược lại ngay: “Cứu người cũng cần mục đích hả?”

Úc Lễ yên lặng một lúc lâu, bỗng nở một nụ cười không rõ hàm ý. Sau đó hắn móc ra hai túi gấm một lớn một nhỏ, ném qua cho Ninh Diệu.

Ninh Diệu bắt lấy rồi hỏi: “Đây là gì?”

“Túi trữ vật màu đen là đựng tất cả những yêu đan của yêu thú cần dùng trong lần tranh tài cuối cùng của tông môn. Tất cả yêu đan của yêu thú mà ta săn được đều bỏ trong này cả.”

“Túi trữ vật màu xanh là toàn bộ tài sản của ta.”

“Tất cả tài sản của ta đều ở trong này, tặng hết cho ngươi để báo đáp ân cứu mạng.” Úc Lễ nói.

“…Hả?” Ninh Diệu rũ mắt nhìn hai túi trữ vật nho nhỏ kia.

Úc Lễ hỏi: “Ngươi còn muốn gì nữa?”

Ninh Diệu không biết trả lời thế nào, thế là Úc Lễ dứt khoát quay người đưa lưng về phía Ninh Diệu rồi bỏ đi luôn.

“Á, chờ một chút! Huynh cứ đi luôn như vậy sao?” Ninh Diệu kinh ngạc, nhưng may là Úc Lễ không đi quá nhanh, nên y có thể nhẹ nhàng chạy theo sau. “Ta không cần đồ của huynh. Vết thương trên người huynh còn chưa lành, lỡ như lại đụng phải đám người kia thì sao?”

Bước chân của Úc Lễ vẫn không hề dừng lại. Môi hắn mím chặt, bày ra dáng vẻ khiến người ta khó mà tiếp cận được. Ninh Diệu kéo tay hắn, lại đột ngột bị hắn hất ra.

Quy tắc trong tháp phong ấn tiếp tục chuyển động, nó quan sát đôi yêu nhau này, sau đó phát ra tiếng cười khiến cho người ta cảm thấy không thể nào vui nổi.

Rõ ràng nửa canh giờ trước còn yêu thương nhau đến mức gắn bó không rời. Người này dành cho người kia ngàn vạn yêu thương, chiều chuộng, chỉ cần muốn thứ gì là sẽ có được ngay. Nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhất và thái độ ác liệt nhất để đối xử với người kia. Mỹ nhân được nuông chiều mà lớn thì làm sao có thể chấp nhận được sự chênh lệch này mà không sinh ra oán hận đây chứ?

Khi Ninh Diệu bị hất tay ra, y sững sờ một lát, nhưng y vấn tiếp tục nói hết những lời khi nãy còn chưa nói: “Dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, hấp thụ chút linh thạch để bổ sung linh khí trong cơ thể đã. Hay là bôi chút thuốc trị thương lên vết thương được không?”

Nhưng thiếu niên gầy đến mức như suy dinh dưỡng trầm trọng trước mặt y lại không thèm nghe lời đề nghị này. Hắn đã quen thuộc với chuyện bị người khác hại, lại không có linh lực mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, nên bây giờ hắn chỉ có thể đề phòng tất cả mọi người, không được cho bất kỳ kẻ nào đến gần, cũng không thể nào chấp nhận ý tốt từ những người khác được nữa rồi.

“Đừng xen vào chuyện của người khác.” Ánh mắt của Úc Lễ vừa lạnh lùng vừa ương ngạnh. “Tránh xa ta ra. Nếu như không cần những thứ ta đưa thì cứ vứt đi, đó không còn là của ta nữa.”

Ninh Diệu cũng không nói gì. Hai người âm thầm giằng co một lát, sau đó Úc Lễ lại quay người bỏ đi.

Ninh Diệu đứng yên trong chốc lát, sau đó tự dùng một chú ẩn thân mà y vừa học được của Úc Lễ ở hiện thực lên người mình, rồi tiếp tục đi theo hắn.

Hứ! Y không có thèm chấp nhặt với mấy đứa nhóc như vậy đâu. Y là người trưởng thành thành thục rồi, nên mấy lời này không có làm y giận được đâu đó!

Úc Lễ lẻ loi đi đến một thân cây đả toạ nghỉ ngơi trong chốc lát. Hắn là thiên tài vạn năm có một ở Tu Chân giới, nên cho dù chỉ nghỉ ngơi trong giây lát thì cũng đã hấp thu được một lượng lớn linh khí, khiến cho sắc mặt của hắn trở nên hồng hào hơn không ít.

Điều tức xong thì lại tiếp tục lên đường, kiếm của hắn đã vỡ nát từ lúc bước vào bí cảnh diệt yêu thú, bây giờ nó rất bình thường, chẳng có một chút linh khí nào nữa. Bây giờ Úc Lễ chỉ có thể tìm một nhánh cây thích hợp trên mặt đất để đảm đương vị trí vũ khí của mình.

Tiêu chuẩn để xác định thứ tự của lần so tài này trong tông môn chính là dựa vào số lượng và phẩm chất của những yêu đan mà các thí sinh nộp lên khi thời gian kết thúc. Yêu đan nộp lên càng nhiều, phẩm chất càng tốt, thì thứ tự của người đó cũng sẽ càng cao.

Nhưng lúc này Úc Lễ cũng chẳng muốn bỏ qua cuộc tỷ thí này, nên tiếp tục đi tìm những yêu thú đơn lẻ. Đến khi cuộc so tài của tông môn kết thúc, hắn đã tích được một đống yêu đan.

Ninh Diệu đi theo Úc Lễ ra khỏi bí cảnh này, sau đó lại nhìn thấy hắn đưa số yêu đan đó một tu sĩ trung niên.

Tu sĩ trung niên phụ trách kiểm tra và thống kê, mỗi một lần đếm, thì số liệu bên cạnh tên người đó trên quyển trục đang bay lơ lửng kế bên lại thay đổi.

Phần lớn mọi người đều vội vàng đi đến để vây xem thứ tự của mình, chỉ ngoại trừ một vài người.

Ninh Diệu bỗng phát hiện ra hai người có tướng mạo bình thường, khi nhìn thấy Úc Lễ thì sắc mặt lại đột nhiên xanh mét, còn không ngừng nhỏ giọng thì thầm gì đó với nhau.

Ninh Diệu tập trung nghe thử, cũng nghe thấy được nội dung cuộc trò chuyện của họ.

“Sao Úc Lễ lại còn sống? Rõ ràng là chính mắt ta đã nhìn thấy hắn rơi xuống đầm lầy kia, linh lực bị phong bế, chắc chắn hắn không thể nào bò lên được nữa!”

“Gặp ma rồi. Tính tình của hắn có thù tất báo. Chỉ cần hắn còn sống thì chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta. Chúng ta bắt buộc phải ra tay trước, tìm một thời cơ thích hợp…giết hắn.”

Ninh Diệu nhăn mày, nhớ kỹ gương mặt của hai kẻ đó, sau đó lại quay sang nhìn biểu cảm của Úc Lễ.

Gương mặt Úc Lễ vẫn vô cảm, tựa như hắn không hề nghe thấy cũng chẳng hề nhìn thấy hai kẻ kia. Hắn cứ đứng ở một bên chờ thứ tự của mình xuất hiện.

Ninh Diệu lặng lẽ đứng sau lưng Úc Lễ, che chắn giữa hắn và hai người kia. Sau đó y nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía bảng xếp hạng.

Hiện giờ đã gần thống kê xong, Ninh Diệu nhìn thấy được tên của sư đệ Úc Lễ ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên trên bảng xếp hạng.

Tuy rằng lấy được thành tích kém cỏi như thế nhưng trên mặt sư đệ của Úc Lễ chẳng có chút gì gọi là xấu hổ cả, còn bày ra vẻ ngạo nghễ đứng giữa một đám người vây quanh, còn hưởng thụ sự ân cần của bọn họ.

Mà hai kẻ vừa đẩy Úc Lễ vào đầm lầy cũng kết thúc cuộc thảo luận về chuyện làm thế nào để khử hắn, rồi nhìn về bảng xếp hạng. Sau khi nhìn thấy thứ tự tên mình trên bảng xếp hạng, một người trong đó lập tức lộ ra một nụ cười huênh hoang.

“Giờ khắc này ta chính là người đứng đầu!” Người nọ cười lớn.

Nhưng chỉ trong giây lát, thứ tự của mọi người đồng loạt bị hạ xuống một bậc. Mà ở vị trí đứng đầu lại thình lình xuất hiện một cái tên chưa từng xuất hiện trên bảng xếp hạng.

Cái tên này thế mà lại thuộc về người chẳng ai ngờ tới, chính là Úc Lễ.

Trong sân bỗng nhiên yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại ầm ĩ như cũ.

Xếp hạng của tất cả những người trong sân đều đã được công bố. Đại sư huynh hoặc trưởng lão đứng đầu các môn phái đều đang cổ vũ khen ngợi những người lấy được thành tích tốt trong môn phái của mình, không những thế còn an ủi những người có thành tích không được như ý. Trong thời gian ngắn, khắp nơi này tràn ngập niềm vui.

Nhưng giữa bầu không khí hòa thuận này, lại có một góc nhỏ không hề phù hợp với nơi này chút nào.

Thiếu niên hơi rũ đầu, tuy hắn đứng đầu bảng nhưng lại không hề có được bất kỳ lời chúc mừng nào, cũng không hề nhận được bất cứ sự khích lệ nào cả.

Có lẽ như hắn đã quen với việc này, nên không buồn cũng không ầm ĩ, chỉ biết lặng yên cúi đầu, nghe những lời tán dương của các trưởng bối dành cho những tu sĩ trẻ tuổi của nhà mình.

Không có gì ghê gớm, cũng chẳng đáng để hắn hâm mộ.

Úc Lễ tự nói với chính mình như thế đấy.

Nhưng bỗng nhiên lại có một giọng nói trong trẻo truyền vào tai hắn.

“Wow, đứng đầu luôn, lợi hại quá đi à!”

Úc Lễ đột ngột ngẩng đầu. Hắn ngừng thở theo bản năng, sau đó nghiêng tai lắng nghe.

“Đây là thiếu niên thiên tài từ nơi nào vậy nè? Sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng, trở thành người đứng đầu tam giới luôn.”

“Vừa đẹp lại vừa mạnh mẽ như thế, ưu tú quá à!”

Úc Lễ cứ như sợ quấy nhiễu đến người nào đó, nên cứ từng chút từng chút một quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy.

Nhưng phía sau hắn lại không có một bóng người, mà giọng nói kia cũng giống như là do hắn tự tưởng tượng ra vậy.

Có thể đoán được khát vọng của hắn chuẩn xác như vậy, lại còn có thể nói ra được lời hắn muốn nghe nhất, không phải là hắn tưởng tượng thì là cái gì nữa?

Nhưng cho dù chỉ là ảo tưởng thì cũng đủ để an ủi được thiếu niên ấy rồi.

Sau khi công bố xếp hạng cá nhân, thì đến công bố xếp hạng môn phái.

Tuy rằng Úc Lễ đứng đầu, nhưng sư đệ của hắn lại xếp thứ hai từ dưới đếm lên, cho nên vị trí xếp hạng của môn phái cũng không được cao, chỉ có thể nằm giữa bảng mà thôi.

Người phụ trách lần so tài tông môn lần này bắt đầu phát phần thưởng cho những tuyển thủ ưu tú. Úc Lễ cất phần thưởng của mình đi, rồi quay về khu vực nghỉ ngơi của sư môn mình.

Bởi vì sư đệ không nhận được phần thưởng, nên đã quay về đó trước, đang oán giận làm nũng với sư tôn mình.

“Phần thưởng mà Úc Lễ nhận được có vẻ lợi hại quá, sao con lại không có?” Sư đệ dung mạo diễm lệ bỉu môi. “Con cũng tham gia thí luyện cực khổ lắm mà, sư tôn, con cũng muốn!”

“Chuyện này có khó gì. Chờ quay về môn phái, vi sư sẽ cho con chọn một thứ con thích trong bảo khố.” Ông lão râu tóc bạc phơ nói.

“Con biết sư tôn rất tốt với con.” Con ngươi của sư đệ đảo qua một cái, rồi lại hỏi. “Vậy sư tôn cũng sẽ cho sư huynh thứ giống vậy sao? Nếu như vậy thì sư huynh sẽ có hai phần rồi, thế không công bằng đâu!”

Ông lão bị chọc cười: “Con nói đúng. Vậy ta không cho nó, hai đứa mỗi người một phần, rất công bằng.”

Nghe đoạn đối thoại đó xong Ninh Diệu suýt chút nữa là tức đến mức xỉu tại chỗ. Này thì công bằng cái quái gì? Người phải cực khổ để giành vị trí đứng đầu lại phải nhận thứ đãi ngộ bằng với cái thứ tham ăn lười làm có hạng đếm ngược từ dưới lên, công bằng chỗ nào thế?

Y nhìn sang Úc Lễ. Gương mặt hắn vẫn cứ bình tĩnh như thế, cứ như là đã quen với kiểu đối đãi bất công như thế, cho nên cũng chẳng đáng để buồn bã nữa rồi.

Không khí giữa sư tôn và sư đệ rất hòa thuận, cho tới khi Úc Lễ bước vào chủ viện.

Ông lão đang cười tủm tỉm kia lập tức đanh mặt lại ngay, gọi Úc Lễ bước đến trước mặt.

“Ta nghe nói, điểm của ngươi lần này không cách được người sau bao nhiêu?” Ông lão trầm giọng nói.

“Dạ đúng.” Úc Lễ cúi mặt nhìn xuống đất, trả lời đúng sự thật.

“Ngay cả một chút chênh lệch cũng kéo không được, chẳng ra cái dạng gì.” Ông lão thở dài một hơi, lắc đầu. “Úc Lễ, ngươi làm ta quá thất vọng.”

Đồ đệ xếp hạng hai đếm ngược thì đang thảnh thơi uống trà ở bên cạnh, còn được sư tôn khen thưởng, còn đại đồ đệ xếp hạng nhất lại bị răn dạy.

“Do xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, yêu đan lấy được lúc đầu bị rơi mất, nên mới…”

“Đừng có kiếm cớ.” Ông lão đập bàn cắt ngang lời nói của Úc Lễ, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: “Với tư chất của ngươi, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì cũng lấy được hạng nhất dễ như trở bàn tay. Vì sao những chuyện đó lại ảnh hưởng đến kết quả, ngươi có từng nghĩ lại hay chưa? Vì sao những người khác không gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, chỉ có mình ngươi gặp, ngươi có từng nghĩ xem vì sao chưa? Tất cả chuyện này đều là vấn đề của ngươi…”

Úc Lễ không nói một lời, chỉ lặng lặng nghe mấy câu hỏi của ông ta.

Tiếng chỉ trích cứ vờn quanh hắn. Suy cho cùng thì cũng là do hắn không tốt, làm việc không hoàn hảo, cho nên mới gặp phải những chuyện như vậy…

Thế giới bên ngoài bỗng nhiên yên tĩnh, tựa như có một đôi tai vô hình đang bao kín lấy tai hắn, ngăn cách những lời mà hắn không muốn nghe thấy.

Mắt Úc Lễ hơi mở to, nhưng hắn cũng không làm ra hành động nào khác, mà vẫn giữ nguyên tư thế từ nãy đến giờ. Bỗng nhiên giọng nói trong trẻo kia lại xuất hiện, truyền thẳng vào tai hắn.

“Sư môn có được thiên tài như huynh là phúc đức ba đời.”

Giọng nói kia ở ngay bên cạnh tai hắn, nên mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.

“Đáng lẽ là nên cẩn thận nghĩ lại thử xem làm thế nào mới có thể ưu tú như huynh chứ nhỉ?”

Mọi sự phủ định đều bị giọng nói ấy đánh tan. Úc Lễ mím môi, nhưng cuối cùng hắn vẫn không khống chế được, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

Lộ ra một nụ cười đã lâu không xuất hiện.

————-Hết chương 72————
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện