Úc Lễ đã bình tĩnh trở lại, bèn nói với Ninh Diệu rằng mình nghỉ ngơi đủ rồi, nên chúng ta có thể tiếp tục lên đường. Sự khó chịu mà Nhiên Tình Chủng gây ra cũng sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn đến hắn nữa.
Ninh Diệu: “…”
Đồ lừa đảo này, nghỉ ngơi tốt cái gì chứ? Rõ ràng là do đã giải toả được ngọn lửa trong lòng nên mới không ảnh hưởng đến đường đi mà.
Ninh Diệu biết hết cả rồi, nhưng lại không thể vạch trần, y chỉ đành ra vẻ như mình không biết cái gì cả, tiếp tục lên đường cùng Úc Lễ.
Tàu bay bay ra khỏi hang núi, tiếp tục bay trên núi sâu rừng già, mọi thứ trông có vẻ vẫn vững vàng như bình thường.
Ninh Diệu đang cố gắng giấu kín sự thật, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn Úc Lễ một cái.
Không biết có phải do ảo giác của y hay không. Nhưng sau khi trải qua giấc mơ kia, Úc Lễ càng theo sát y hơn, một bước cũng không muốn rời.
Khi y ra ngoài khoang thuyền ngắm cảnh cũng muốn đi theo, y đi ngủ cũng muốn vào cùng, ngay cả lúc y ăn cơm cũng phải đi kè kè bên cạnh.
Hôm nay lúc y ăn cơm trưa phải cố gắng bày ra vẻ mặt cực kỳ hung dữ với Úc Lễ: “Làm gì vậy? Sao ta ăn cơm mà huynh cũng nhìn thế?”
“Ăn ngon không?” Mắt mày Úc Lễ đầy vẻ dịu dàng. “Ta thấy em không muốn động đũa, em no rồi sao?”
Rõ ràng chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa bạn bè với nhau thôi, nhưng sau khi Ninh Diệu nghe thấy, thì tay cầm đũa của y lại run lên. Suýt chút nữa y đã lỡ miệng nói rằng mình no lắm rồi, ăn không nổi nữa.
Ninh Diệu: “…”
Cái tên Úc Lễ đáng ghét này! Suýt chút nữa là khiến y hình thành phản xạ có điều kiện luôn rồi!
Ninh Diệu không nhịn được mà trừng mắt với Úc Lễ, nổi giận đùng đùng mà tiếp tục ăn thức ăn bình thường.
Úc Lễ nhìn vào vành tai càng lúc càng đỏ ửng của Ninh Diệu, đột nhiên hỏi: “Em nói thật cho ta biết. Ở trong giấc mơ đó, sau khi em từ chối ta, có phải ta…không tự biết khó mà lui, đến cưỡng ép em?”
Lòng Ninh Diệu rơi lộp bộp.
Không thể nào! Nhanh như vậy mà Úc Lễ đã đoán ra được rồi sao? Ninh Diệu nhanh chóng tìm kiếm đối sách. Khi ngước mắt lên, lại nhìn thấy ánh mắt tức giận của Úc Lễ.
Sự tức giận này của hắn khó hiểu thật đấy, Ninh Diệu cũng chẳng rõ vì sao, chỉ đành lấp lửng: “Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào? Sao tự nhiên huynh lại hỏi vậy?”
Với tính cách của Ninh Diệu, trả lời ngay tức khắc như vậy có nghĩa là chắc chắn rồi. Úc Lễ chậm rãi hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể nhịn nổi, lửa giận bùng lên với bản thân mình trong giấc mơ của Ninh Diệu.
“Hắn thế mà lại can đảm đến mức dám cưỡng ép em?” Úc Lễ giận dữ nói.
Cũng không biết tâm trạng của Ninh Diệu khi ấy thế nào. Y bị đối xử như thế, vậy mà chỉ có thể tức giận khuất nhục.
Có khi nào y sẽ mang cảm xúc đó vào hiện thực hay không?
Ninh Diệu cảm thấy tần số của sóng não mình hoàn toàn không bắt được tần số của Úc Lễ, chỉ có thể ngây ngốc hỏi lại: “ Hả?”
Tay Ninh Diệu bị cầm lấy, nam nhân nắm lấy tay y lại vô cùng nghiêm túc.
“Ta sẽ không bao giờ làm vậy với em. Hy vọng em đừng vì giấc mơ này mà khiến cho quan hệ của chúng ta trở nên xa cách.”
Ninh Diệu: “…”
Những lời này thế mà lại nói ra từ miệng cái người vừa mới trói chặt y lại, cưỡng ép y không ngừng nghỉ ở trong mơ luôn ấy. Nghe buồn cười muốn xỉu.
Nhưng mà hắn đã nói đến vậy rồi, Ninh Diệu cũng hiểu được sự tức giận của Úc Lễ từ đâu mà có.
“Ta không lấy cảnh trong mơ áp vào hiện thực!” Tai Ninh Diệu đỏ ửng, đánh nhẹ Úc Lễ một cái. “Huynh có chút tự giác nào của người bệnh không hả? Đừng cứ nghĩ đến chuyện có hay không có nữa, hại đầu óc lắm, ngoan ngoãn nằm trên giường đi, có biết không?”
Úc Lễ không nằm xuống theo lời y, mà vẫn cứ ngồi nhìn Ninh Diệu ăn trưa.
Ninh Diệu cũng chẳng thể nói gì, chỉ đành vừa ăn vừa suy nghĩ.
Sau khi trải qua một giấc mơ như thế, những việc để y phải suy nghĩ cũng xuất hiện ngày càng nhiều.
Vào lần đầu tiên y bước vào giấc mơ, y phát hiện ra Úc Lễ yêu thầm mình, hơn nữa còn cho Úc Lễ làm ra những hành vi cử chỉ thân mật.
Lần thứ hai bước vào, y vẫn cho Úc Lễ làm những hành động giống vậy. Tuy rằng ban đầu có kháng cự vì không thể thích ứng được, nhưng đó chẳng qua chỉ là cảm giác trên thân thể mà thôi. Từ đầu đến cuối, y đều không có cảm giác đau khổ vì bị làm nhục.
Cho dù đã thân mật đến mức này rồi…thế nhưng y vẫn không hề bài xích hắn.
Vậy thì chứng tỏ điều gì?
Việc này đủ để chứng minh được quá nhiều thứ. Có thể một mình y sẽ không phân tích được cảm xúc này là đang chứng tỏ cho điều gì, nhưng nếu có thêm Úc Lễ, thì chắc chắn sẽ giải quyết được ngay thôi.
Bây giờ Úc Lễ vẫn còn rất khó chịu, vậy nên chưa thích hợp để nói chuyện này ra. Đợi đến khi Nhiên Tình Chủng trên người hắn đã được giải trừ hết, thì y sẽ nói chuyện thẳng thắn với Úc Lễ một lần vậy.
Ninh Diệu âm thầm đưa ra quyết định. Sau đó y lại nhìn thoáng qua Úc Lễ, cảm giác như mình đang phải nhận một áp lực cực lớn.
Một người cứ tự mình che giấu đi bí mật lớn như vậy đúng thật là quá khổ sở. Chuyện này có ai mà chịu được cơ chứ!
Tuy rằng y đã quyết định đợi Úc Lễ uống thuốc giải xong mới nói rõ ràng với hắn. Nhưng Ninh Diệu vẫn nhịn không nổi mà bắt đầu nói bóng nói gió.
“Lúc trước, khi ta còn làm Yêu vương có nói với huynh là ta muốn tìm giúp huynh vài Phượng tộc có tính cách tốt để kết đạo lữ, nhưng mà huynh không muốn. Vậy huynh muốn tìm kiểu người thế nào?” Ninh Diệu hỏi. “Huynh luôn ở cùng với ta như vậy, cho dù người ta có thích huynh cũng chẳng dám bày tỏ đâu.”
Úc Lễ nhàn nhạt nói: “Con đường tu hành rất dài. Nhưng có em ở đây rồi, ta sẽ không cô độc. Cần gì phải bắt người khác bày tỏ tình cảm với ta?”
Ninh Diệu sửng sốt, trong lòng thầm cảm thán Úc Lễ có thể nói được mấy lời như vậy luôn. Nếu như y vẫn chưa biết rõ sự thật mà nghe như vậy, có lẽ là sẽ cảm thấy tình bạn giữa y và Úc Lễ cao cả quá chừng luôn á.
Nhưng trên thực tế, y và Úc Lễ vốn không phải là bạn nữa rồi.
Ninh Diệu không moi được tin tức nào từ miệng Úc Lễ, nên chỉ đành nói bóng nói gió về tình huống của mình: “Vậy huynh cũng không lo ta sẽ tìm được người ta yêu sao? Sau khi ta tìm được đạo lữ sẽ rời đi, không có cách nào ở bên cạnh huynh thì sao?”
Bầu không khí xung quanh y bỗng nhiên đông cứng.
“Em có người mình yêu?” Giọng điệu của Úc Lễ nghe có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nghe cẩn thận, sẽ thấy được sát ý đang ẩn giấu bên trong. “…Là ai?”
“Chuyện này cũng phải hỏi sao?” Ninh Diệu nói với vẻ rất hợp tình hợp lý. “ Đương nhiên là người siêu đẹp trai, tu vi thì cao, hơn nữa còn đối xử với ta tốt vô cùng.”
Úc Lễ nheo mắt lại, có lẽ hắn còn đang muốn nói gì đó. Bỗng nhiên trên tàu vang lên một tiếng động thật lớn giống như là bị thứ gì va vào, dòng linh khí mạnh mẽ xông đến khiến tàu bay lắc lư dữ dội.
Nếu như phi hành ở giữa dòng khí này thì hơi nguy hiểm, bên mạn thuyền đã xuất hiện một cái khe. Cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm, Ninh Diệu không bắt tàu bay phải đi qua dòng linh khí này nữa, mà khống chế nó đi đến nơi linh khí nhẹ nhất để đáp xuống.
Nơi đó xuất hiện một cái hố to, trong cái hố còn có một người đang nằm.
Mà người kia chính là Lâm Lãnh Viêm.
Lâm Lãnh Viêm dựa vào kinh nghiệm nhiều năm để đưa ra một kế hoạch. Gã vờ như mình bị thương, để dẫn mục tiêu đến xem thử.
Dưới ảnh hưởng của công pháp, gã sẽ có vài phần giống với người mà mỹ nhân yêu thích. Cho nên sau khi gã bị thương, xuất phát từ loại tình cảm nào đó không rõ, mỹ nhân kia chắc chắn không thể để gã ở lại đây một mình được.
Mà trong lúc gã chữa thương, gã sẽ có thể cùng mỹ nhân xảy ra quan hệ mờ ám.
Hơn nữa, Mị Ma gã đã thông đồng từ trước cũng có thể xuất hiện ngay lúc ấy, phụ trách nói đủ loại lời hay ý đẹp trước mặt mỹ nhân. Nói rằng gã thâm tình như thế nào, cũng thể hiện sự hâm mộ với vị trí chính cung mà gã dành riêng cho y.
Dưới đủ kiểu tấn công như thế, chuyện tốt sẽ thành công ngay thôi.
Bàn tính trong lòng Lâm Lãnh Viêm cứ gõ lạch cạch mãi. Gã cố ý chọn góc độ, để mỹ nhân có thể nhìn thấy được nửa bên mặt đẹp trai ngời ngời của gã.
Chỉ cần liếc mắt một cái thôi, mỹ nhân kia sẽ lập tức lung lay ngay.
Nếu vậy thì chẳng bao lâu nữa, mỹ nhân kia sẽ đi từ tàu bay xuống, sau đó xót xa đỡ gã lên đó…
Kế hoạch diệu kỳ đó còn chưa kịp làm, thì khói bụi mù mịt khi tàu bay đáp xuống đã phả hết vào mặt Lâm Lãnh Viêm.
Lâm Lãnh Viêm cố nén khao khát được ho khan mà bò rạp trên mặt đất, cuối cùng gã cũng đợi được người gã muốn đợi.
Mỹ nhân ra khoang thuyền nhìn gã một cái, có vẻ như bị chấn động. Sau khi quan sát gã vài lần lại lập tức lùi về sau.
Không có sự quan tâm hay cái ôm thân mật đầy vẻ lo lắng như trong tưởng tượng, Lâm Lãnh Viêm nghe được giọng nói của mỹ nhân vang lên.
“Có người nằm trên mặt đất, phải làm sao đây? Rõ ràng là chúng ta đâu có đụng vào người ta đâu?”
“Ta xem thử.” Một giọng nói khác vang lên, sau đó là tiếng bước chân càng lúc càng gần. Cho dù nhắm tịt cả hai mắt, Lâm Lãnh Viêm vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo không có chút thiện ý nào đang quét qua người mình.
Tiếng bước chân lại quay về trong khoang tàu, nam nhân đó lại nói: “Chỉ là lừa bịp tống tiền thôi. Hắn còn thở. Với tu vi của hắn, vết thương như vậy chẳng mất bao lâu để lành đâu. Không cần quan tâm. Dòng khí đó ở dưới đất nhẹ hơn, chúng ta bay thấp hơn một chút, cứ bay song song với mặt đất đi.”
“Vậy huynh mau ngồi xuống đi, chúng ta lập tức xuất phát.”
Khói bụi mịt mù lại tấn công vào gã, nhưng là này là vì tàu bay khởi hành.
Không phải là lạt mềm buộc chặt hả? Cứ vậy mà bỏ đi luôn sao?
Lâm Lãnh Viêm ngồi dậy, ngơ ngác nhìn tàu bay bay đi.
Hướng phát triển của nọi chuyện có vẻ như tệ hơn nhiều so với dự liệu của gã.
…sao lại như thế?
Mị lực là thứ hắn vẫn luôn tự hào từ trước đến nay, vậy mà cũng có lúc không có tác dụng sao?
Lâm Lãnh Viêm có tận 372 thiếp thất, cho dù mỹ nhân đó thích hay không thích gã, gã tự tin có thể chinh phục được tất cả mỹ nhân này. Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Lãnh Viêm nghi ngờ bản thân mình.
“Ta đã nói với ngươi rồi, cách này của ngươi không dùng được.” Có giọng nói từ trên cao vọng xuống, đó chính là Thiên Đạo vẫn luôn quan sát về phía họ. “Ngươi phải dùng sức mạnh của mình, giết chết tên kia sau đó mới đoạt được mỹ nhân về tay.”
Sắc mặt Lâm Lãnh Viêm âm trầm, sau đó cười lạnh.
“Mị lực của ta không thể mất đi, bây giờ xảy ra vấn đề, có lẽ mỹ nhân đã bị kẻ đó bức hiếp.”
“Không có ai mà ta không thể chinh phục được cả. Nếu y đã coi trọng, vậy ta sẽ khiến cho kẻ kia hậm hực không vui, phải sợ hãi ta.”
*
Ninh Diệu thật sự rất hoảng sợ. Tu sĩ kia đúng thật là âm hồn không chịu tan, cứ để bọn họ đụng mặt mãi thôi. Úc Lễ cũng bởi vì thế mới ghen, sau đó đi làm mấy chuyện đó với y, y còn chưa có quên đâu.
Thế mà bây giờ còn muốn lừa gạt tống tiền y, đúng là cái thứ xấu xa!
“Lúc nãy nhìn thấy hắn không cười nữa sao?” Úc Lễ ở bên cạnh hỏi.
“Cười cái gì mà cười, ta vốn không phải là cười với hắn. Huynh đáng ghét muốn chết, tránh ra tránh ra.” Ninh Diệu dùng tay đẩy Úc Lễ ra, nhưng đẩy không nổi, nên đành thôi.
“Không phải cười với hắn, vậy thì cười với ai?” Úc Lễ nắm chặt lấy tay Ninh Diệu. Hắn vẫn chưa quên lời mà Ninh Diệu vô tình nói với hắn khi nãy đâu.
“Em cười vì người em yêu sao?” Úc Lễ trầm giọng hỏi.
“Ây da, huynh thật là…” Ninh Diệu bị khả năng suy đoán như thần của Úc Lễ làm cho hoảng loạn. Y không muốn khiến Úc Lễ hiểu lầm nhưng trước khi nói chuyện để xác định rõ được tình cảm với Úc Lễ, y cũng đâu thể nói thẳng rằng người trong lòng mình là hắn được đâu chứ.
Y không thể làm tùy tiện được, phải đúng nghi thức lễ nghĩa cơ! Y không thể làm giống như cái tên Úc Lễ xấu xa này được, chẳng nói chẳng rằng mà kéo người ta lên thẳng giường luôn rồi.
…Tuy là chỉ kéo lên giường trong mơ thôi.
“Đào đâu ra người ta yêu chứ? Huynh đừng đoán mò nữa, cứ đoán mấy chuyện hoàn toàn không tồn tại làm gì?” Ninh Diệu phủ nhận.
Úc Lễ không gặng hỏi đến cùng nữa, thế nên Ninh Diệu tự động cho rằng hắn đã bị y thuyết phục rồi, bèn đi nghiên cứu bản đồ.
Đợi đến khi bọn họ đi qua vùng núi sâu rừng già không một bóng người này, thì đã đến gần với nơi đó rồi. Thời gian y nói rõ ràng mọi chuyện với Úc Lễ đã không còn xa nữa.
*
Ánh trăng treo trên ngọn cây, màn đêm cũng dần buông xuống.
Úc Lễ không cần ngủ mỗi ngày, nhưng Ninh Diệu chỉ là một người đến từ thế giới bình thường mà thôi. Y vẫn giữ nguyên đồng hồ sinh học khi trước, mỗi ngày đều phải ngủ đủ giấc.
“Huynh không ngủ thật sao?” Ninh Diệu ngáp một cái. “Chúng ta có thể ngủ cùng nhau mà. Huynh là người bệnh, không nghỉ ngơi đủ làm sao khỏe được.”
Úc Lễ lắc đầu.
Giấc mơ đó khiến hắn cảnh giác, có lẽ khi hắn làm chuyện đó ở trong mơ, Ninh Diệu cũng có thể mơ thấy những chuyện tương tự như thế. Đây thật sự là trùng hợp, hay còn có nguyên nhân nào khác?
Nếu là vế trước thì vẫn ổn, nhưng nếu là vế sau…. Hắn không thể bại lộ quá nhiều thứ trong mơ được nữa. Nếu như làm quá nhiều ở trong mơ, sẽ khiến cho Ninh Diệu cảnh giác.
Bây giờ sức mạnh của hắn không đủ để đối phó với hai Thiên Đạo. Đợi đến lúc phá hủy được bốn tòa tháp phong ấn, sau khi sức mạnh của hắn đã đủ rồi, hắn sẽ làm rõ mọi chuyện với Ninh Diệu.
Đến lúc đó, cho dù là Ninh Diệu chấp nhận hay từ chối thì bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Ngay cả người trong lòng mà Ninh Diệu từng nhắc đến…
Tâm trạng của Úc Lễ càng lúc càng nặng nề, trái tim cứ như bị ai đó bóp thật chặt.
Ngay cả khi Ninh Diệu phủ nhận, thì biểu cảm trên gương mặt y vẫn mất tự nhiên đến thế.
Nói dối tệ như vậy làm sao lừa gạt được ai chứ?
Nhưng như vậy thì đã sao? Cho dù Ninh Diệu không thích hắn thì bọn họ vẫn phải ở bên cạnh nhau.
Tàu bay tiếp tục khởi hành. Úc Lễ đi ra bên ngoài, để hứng gió lạnh vào ban đêm.
Gió lạnh thổi qua, còn kèm theo linh lực đến từ một kẻ khác.
Úc Lễ bỗng nhiên quay đầu lại. Trong màn đêm u ám, hắn gặp lại Lâm Lãnh Viêm lần thứ ba.
Lúc này Lâm Lãnh Viêm đã giải phóng sức mạnh uy áp chân chính của mình, chúng mạnh mẽ như hồng thủy mà đánh về phía Úc Lễ, nhưng lại bị Úc Lễ phất tay đánh tan.
“Không tệ, xứng được làm đối thủ của ta một lần.” Lâm Lãnh Viêm ngạo mạn nói.
Úc Lễ hơi nhíu mày.
Sức mạnh mà kẻ này sở hữu rất kỳ quái, giống như là tự tập hợp thành một hệ thống…chuẩn chất một kẻ đầu đường xó chợ.
Một kẻ không yếu, lại mang lòng dạ xấu xa với Ninh Diệu, đương nhiên hắn không thể buông tha được.
Đêm khuya tĩnh lặng chính là thời cơ tốt nhất để âm thầm hạ gục đối thủ.
Mọi đòn tấn công đều không hề phát ra tiếng động, có thể giúp cho người trong khoang tàu tiếp tục ngủ yên.
Hai luồng linh lực xảy ra va chạm, giằng co trong chớp mặt. Nhưng cuối cùng vẫn là Úc Lễ chiếm được ưu thế, đánh nát lớp phòng hộ của đối thủ.
Pháp bảo hộ thân đã vỡ nát, Lâm Lãnh Viêm kêu lên một tiếng, rồi đột nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao y lại cười với ta vào lần đầu tiên gặp ta không?”
“Bởi vì ta giống với ánh trăng sáng mà y không thể nào có được, chỉ có thể nhung nhớ. Thế nên khi y nhìn thấy mặt ta vào lần đầu tiên, đã có hảo cảm với ta.” Loại chuyện như này gã đã làm nhiều rồi, nên Lâm Lãnh Viêm biết rõ phải làm thế nào để tổn thương tình địch: “Chuyện này, ngươi có thể làm được không?”
“Phí nhiều công sức như vậy, nhưng vẫn chỉ có thể là bạn tốt thôi sao?”
“Ngươi muốn làm thế nào? Đánh chết ta à? Có thể đấy. Nhưng ta hoàn toàn có thể chống cự được đến lúc y ra đây. Đến lúc đó, y sẽ thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của ngươi. Ngươi đoán xem, liệu y có nhớ lại thời khắc mà người trong lòng y rời khỏi y không?”
“Ngươi nói xem, liệu trong lòng y có sinh ra gút mắc với ngươi không?”
Úc Lễ nắm chặt kiếm trong tay.
…Kẻ này, nói quá nhiều lời vô nghĩa.
Trái tim lại giống như bị một bàn tay to siết chặt thêm lần nữa, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đau âm ỉ.
Hắn không còn đường lui nữa rồi. Hắn chỉ có thể khiến kẻ này, cùng người trong lòng y mà sau này sẽ gặp được hóa thành tro tàn mà thôi.
Ánh mắt thù hận của Ninh Diệu bỗng nhiên lóe lên trong đầu hắn, khiến cho động tác của Úc Lễ đột ngột đình trệ.
Nguy hiểm ập đến, Úc Lễ lập tức né tránh. Khi hắn đang muốn đánh trả, khóe mắt bỗng thấy được người mà hắn không muốn gặp nhất lúc này.
Ninh Diệu nhìn hắn, hoảng sợ mở to mắt.
Úc Lễ dừng lại theo bản năng, nhưng tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong một giây này.
Kiếm trong tay hắn bị Ninh Diệu đoạt mất. Nam nhân phía sau đắc ý cười càn rỡ, sau đó là ánh mắt kinh ngạc của gã khi bị một kiếm chém vào cánh tay.
Máu bắt đầu tiếp tục vận động, Úc Lễ quay đầu, đôi mắt hắn sáng lên.
“Hắn muốn đánh huynh kìa. Sao huynh không đánh trả? Bệnh đến mức không phản ứng được luôn rồi sao?” Ninh Diệu vừa lo lắng vừa tức giận. “Đứng sau lưng ta đi, nhìn ta trả thù cho huynh nè!”
———Hết chương 66———–
Ninh Diệu: “…”
Đồ lừa đảo này, nghỉ ngơi tốt cái gì chứ? Rõ ràng là do đã giải toả được ngọn lửa trong lòng nên mới không ảnh hưởng đến đường đi mà.
Ninh Diệu biết hết cả rồi, nhưng lại không thể vạch trần, y chỉ đành ra vẻ như mình không biết cái gì cả, tiếp tục lên đường cùng Úc Lễ.
Tàu bay bay ra khỏi hang núi, tiếp tục bay trên núi sâu rừng già, mọi thứ trông có vẻ vẫn vững vàng như bình thường.
Ninh Diệu đang cố gắng giấu kín sự thật, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn Úc Lễ một cái.
Không biết có phải do ảo giác của y hay không. Nhưng sau khi trải qua giấc mơ kia, Úc Lễ càng theo sát y hơn, một bước cũng không muốn rời.
Khi y ra ngoài khoang thuyền ngắm cảnh cũng muốn đi theo, y đi ngủ cũng muốn vào cùng, ngay cả lúc y ăn cơm cũng phải đi kè kè bên cạnh.
Hôm nay lúc y ăn cơm trưa phải cố gắng bày ra vẻ mặt cực kỳ hung dữ với Úc Lễ: “Làm gì vậy? Sao ta ăn cơm mà huynh cũng nhìn thế?”
“Ăn ngon không?” Mắt mày Úc Lễ đầy vẻ dịu dàng. “Ta thấy em không muốn động đũa, em no rồi sao?”
Rõ ràng chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa bạn bè với nhau thôi, nhưng sau khi Ninh Diệu nghe thấy, thì tay cầm đũa của y lại run lên. Suýt chút nữa y đã lỡ miệng nói rằng mình no lắm rồi, ăn không nổi nữa.
Ninh Diệu: “…”
Cái tên Úc Lễ đáng ghét này! Suýt chút nữa là khiến y hình thành phản xạ có điều kiện luôn rồi!
Ninh Diệu không nhịn được mà trừng mắt với Úc Lễ, nổi giận đùng đùng mà tiếp tục ăn thức ăn bình thường.
Úc Lễ nhìn vào vành tai càng lúc càng đỏ ửng của Ninh Diệu, đột nhiên hỏi: “Em nói thật cho ta biết. Ở trong giấc mơ đó, sau khi em từ chối ta, có phải ta…không tự biết khó mà lui, đến cưỡng ép em?”
Lòng Ninh Diệu rơi lộp bộp.
Không thể nào! Nhanh như vậy mà Úc Lễ đã đoán ra được rồi sao? Ninh Diệu nhanh chóng tìm kiếm đối sách. Khi ngước mắt lên, lại nhìn thấy ánh mắt tức giận của Úc Lễ.
Sự tức giận này của hắn khó hiểu thật đấy, Ninh Diệu cũng chẳng rõ vì sao, chỉ đành lấp lửng: “Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào? Sao tự nhiên huynh lại hỏi vậy?”
Với tính cách của Ninh Diệu, trả lời ngay tức khắc như vậy có nghĩa là chắc chắn rồi. Úc Lễ chậm rãi hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể nhịn nổi, lửa giận bùng lên với bản thân mình trong giấc mơ của Ninh Diệu.
“Hắn thế mà lại can đảm đến mức dám cưỡng ép em?” Úc Lễ giận dữ nói.
Cũng không biết tâm trạng của Ninh Diệu khi ấy thế nào. Y bị đối xử như thế, vậy mà chỉ có thể tức giận khuất nhục.
Có khi nào y sẽ mang cảm xúc đó vào hiện thực hay không?
Ninh Diệu cảm thấy tần số của sóng não mình hoàn toàn không bắt được tần số của Úc Lễ, chỉ có thể ngây ngốc hỏi lại: “ Hả?”
Tay Ninh Diệu bị cầm lấy, nam nhân nắm lấy tay y lại vô cùng nghiêm túc.
“Ta sẽ không bao giờ làm vậy với em. Hy vọng em đừng vì giấc mơ này mà khiến cho quan hệ của chúng ta trở nên xa cách.”
Ninh Diệu: “…”
Những lời này thế mà lại nói ra từ miệng cái người vừa mới trói chặt y lại, cưỡng ép y không ngừng nghỉ ở trong mơ luôn ấy. Nghe buồn cười muốn xỉu.
Nhưng mà hắn đã nói đến vậy rồi, Ninh Diệu cũng hiểu được sự tức giận của Úc Lễ từ đâu mà có.
“Ta không lấy cảnh trong mơ áp vào hiện thực!” Tai Ninh Diệu đỏ ửng, đánh nhẹ Úc Lễ một cái. “Huynh có chút tự giác nào của người bệnh không hả? Đừng cứ nghĩ đến chuyện có hay không có nữa, hại đầu óc lắm, ngoan ngoãn nằm trên giường đi, có biết không?”
Úc Lễ không nằm xuống theo lời y, mà vẫn cứ ngồi nhìn Ninh Diệu ăn trưa.
Ninh Diệu cũng chẳng thể nói gì, chỉ đành vừa ăn vừa suy nghĩ.
Sau khi trải qua một giấc mơ như thế, những việc để y phải suy nghĩ cũng xuất hiện ngày càng nhiều.
Vào lần đầu tiên y bước vào giấc mơ, y phát hiện ra Úc Lễ yêu thầm mình, hơn nữa còn cho Úc Lễ làm ra những hành vi cử chỉ thân mật.
Lần thứ hai bước vào, y vẫn cho Úc Lễ làm những hành động giống vậy. Tuy rằng ban đầu có kháng cự vì không thể thích ứng được, nhưng đó chẳng qua chỉ là cảm giác trên thân thể mà thôi. Từ đầu đến cuối, y đều không có cảm giác đau khổ vì bị làm nhục.
Cho dù đã thân mật đến mức này rồi…thế nhưng y vẫn không hề bài xích hắn.
Vậy thì chứng tỏ điều gì?
Việc này đủ để chứng minh được quá nhiều thứ. Có thể một mình y sẽ không phân tích được cảm xúc này là đang chứng tỏ cho điều gì, nhưng nếu có thêm Úc Lễ, thì chắc chắn sẽ giải quyết được ngay thôi.
Bây giờ Úc Lễ vẫn còn rất khó chịu, vậy nên chưa thích hợp để nói chuyện này ra. Đợi đến khi Nhiên Tình Chủng trên người hắn đã được giải trừ hết, thì y sẽ nói chuyện thẳng thắn với Úc Lễ một lần vậy.
Ninh Diệu âm thầm đưa ra quyết định. Sau đó y lại nhìn thoáng qua Úc Lễ, cảm giác như mình đang phải nhận một áp lực cực lớn.
Một người cứ tự mình che giấu đi bí mật lớn như vậy đúng thật là quá khổ sở. Chuyện này có ai mà chịu được cơ chứ!
Tuy rằng y đã quyết định đợi Úc Lễ uống thuốc giải xong mới nói rõ ràng với hắn. Nhưng Ninh Diệu vẫn nhịn không nổi mà bắt đầu nói bóng nói gió.
“Lúc trước, khi ta còn làm Yêu vương có nói với huynh là ta muốn tìm giúp huynh vài Phượng tộc có tính cách tốt để kết đạo lữ, nhưng mà huynh không muốn. Vậy huynh muốn tìm kiểu người thế nào?” Ninh Diệu hỏi. “Huynh luôn ở cùng với ta như vậy, cho dù người ta có thích huynh cũng chẳng dám bày tỏ đâu.”
Úc Lễ nhàn nhạt nói: “Con đường tu hành rất dài. Nhưng có em ở đây rồi, ta sẽ không cô độc. Cần gì phải bắt người khác bày tỏ tình cảm với ta?”
Ninh Diệu sửng sốt, trong lòng thầm cảm thán Úc Lễ có thể nói được mấy lời như vậy luôn. Nếu như y vẫn chưa biết rõ sự thật mà nghe như vậy, có lẽ là sẽ cảm thấy tình bạn giữa y và Úc Lễ cao cả quá chừng luôn á.
Nhưng trên thực tế, y và Úc Lễ vốn không phải là bạn nữa rồi.
Ninh Diệu không moi được tin tức nào từ miệng Úc Lễ, nên chỉ đành nói bóng nói gió về tình huống của mình: “Vậy huynh cũng không lo ta sẽ tìm được người ta yêu sao? Sau khi ta tìm được đạo lữ sẽ rời đi, không có cách nào ở bên cạnh huynh thì sao?”
Bầu không khí xung quanh y bỗng nhiên đông cứng.
“Em có người mình yêu?” Giọng điệu của Úc Lễ nghe có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nghe cẩn thận, sẽ thấy được sát ý đang ẩn giấu bên trong. “…Là ai?”
“Chuyện này cũng phải hỏi sao?” Ninh Diệu nói với vẻ rất hợp tình hợp lý. “ Đương nhiên là người siêu đẹp trai, tu vi thì cao, hơn nữa còn đối xử với ta tốt vô cùng.”
Úc Lễ nheo mắt lại, có lẽ hắn còn đang muốn nói gì đó. Bỗng nhiên trên tàu vang lên một tiếng động thật lớn giống như là bị thứ gì va vào, dòng linh khí mạnh mẽ xông đến khiến tàu bay lắc lư dữ dội.
Nếu như phi hành ở giữa dòng khí này thì hơi nguy hiểm, bên mạn thuyền đã xuất hiện một cái khe. Cảm thấy mọi chuyện không ổn lắm, Ninh Diệu không bắt tàu bay phải đi qua dòng linh khí này nữa, mà khống chế nó đi đến nơi linh khí nhẹ nhất để đáp xuống.
Nơi đó xuất hiện một cái hố to, trong cái hố còn có một người đang nằm.
Mà người kia chính là Lâm Lãnh Viêm.
Lâm Lãnh Viêm dựa vào kinh nghiệm nhiều năm để đưa ra một kế hoạch. Gã vờ như mình bị thương, để dẫn mục tiêu đến xem thử.
Dưới ảnh hưởng của công pháp, gã sẽ có vài phần giống với người mà mỹ nhân yêu thích. Cho nên sau khi gã bị thương, xuất phát từ loại tình cảm nào đó không rõ, mỹ nhân kia chắc chắn không thể để gã ở lại đây một mình được.
Mà trong lúc gã chữa thương, gã sẽ có thể cùng mỹ nhân xảy ra quan hệ mờ ám.
Hơn nữa, Mị Ma gã đã thông đồng từ trước cũng có thể xuất hiện ngay lúc ấy, phụ trách nói đủ loại lời hay ý đẹp trước mặt mỹ nhân. Nói rằng gã thâm tình như thế nào, cũng thể hiện sự hâm mộ với vị trí chính cung mà gã dành riêng cho y.
Dưới đủ kiểu tấn công như thế, chuyện tốt sẽ thành công ngay thôi.
Bàn tính trong lòng Lâm Lãnh Viêm cứ gõ lạch cạch mãi. Gã cố ý chọn góc độ, để mỹ nhân có thể nhìn thấy được nửa bên mặt đẹp trai ngời ngời của gã.
Chỉ cần liếc mắt một cái thôi, mỹ nhân kia sẽ lập tức lung lay ngay.
Nếu vậy thì chẳng bao lâu nữa, mỹ nhân kia sẽ đi từ tàu bay xuống, sau đó xót xa đỡ gã lên đó…
Kế hoạch diệu kỳ đó còn chưa kịp làm, thì khói bụi mù mịt khi tàu bay đáp xuống đã phả hết vào mặt Lâm Lãnh Viêm.
Lâm Lãnh Viêm cố nén khao khát được ho khan mà bò rạp trên mặt đất, cuối cùng gã cũng đợi được người gã muốn đợi.
Mỹ nhân ra khoang thuyền nhìn gã một cái, có vẻ như bị chấn động. Sau khi quan sát gã vài lần lại lập tức lùi về sau.
Không có sự quan tâm hay cái ôm thân mật đầy vẻ lo lắng như trong tưởng tượng, Lâm Lãnh Viêm nghe được giọng nói của mỹ nhân vang lên.
“Có người nằm trên mặt đất, phải làm sao đây? Rõ ràng là chúng ta đâu có đụng vào người ta đâu?”
“Ta xem thử.” Một giọng nói khác vang lên, sau đó là tiếng bước chân càng lúc càng gần. Cho dù nhắm tịt cả hai mắt, Lâm Lãnh Viêm vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo không có chút thiện ý nào đang quét qua người mình.
Tiếng bước chân lại quay về trong khoang tàu, nam nhân đó lại nói: “Chỉ là lừa bịp tống tiền thôi. Hắn còn thở. Với tu vi của hắn, vết thương như vậy chẳng mất bao lâu để lành đâu. Không cần quan tâm. Dòng khí đó ở dưới đất nhẹ hơn, chúng ta bay thấp hơn một chút, cứ bay song song với mặt đất đi.”
“Vậy huynh mau ngồi xuống đi, chúng ta lập tức xuất phát.”
Khói bụi mịt mù lại tấn công vào gã, nhưng là này là vì tàu bay khởi hành.
Không phải là lạt mềm buộc chặt hả? Cứ vậy mà bỏ đi luôn sao?
Lâm Lãnh Viêm ngồi dậy, ngơ ngác nhìn tàu bay bay đi.
Hướng phát triển của nọi chuyện có vẻ như tệ hơn nhiều so với dự liệu của gã.
…sao lại như thế?
Mị lực là thứ hắn vẫn luôn tự hào từ trước đến nay, vậy mà cũng có lúc không có tác dụng sao?
Lâm Lãnh Viêm có tận 372 thiếp thất, cho dù mỹ nhân đó thích hay không thích gã, gã tự tin có thể chinh phục được tất cả mỹ nhân này. Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Lãnh Viêm nghi ngờ bản thân mình.
“Ta đã nói với ngươi rồi, cách này của ngươi không dùng được.” Có giọng nói từ trên cao vọng xuống, đó chính là Thiên Đạo vẫn luôn quan sát về phía họ. “Ngươi phải dùng sức mạnh của mình, giết chết tên kia sau đó mới đoạt được mỹ nhân về tay.”
Sắc mặt Lâm Lãnh Viêm âm trầm, sau đó cười lạnh.
“Mị lực của ta không thể mất đi, bây giờ xảy ra vấn đề, có lẽ mỹ nhân đã bị kẻ đó bức hiếp.”
“Không có ai mà ta không thể chinh phục được cả. Nếu y đã coi trọng, vậy ta sẽ khiến cho kẻ kia hậm hực không vui, phải sợ hãi ta.”
*
Ninh Diệu thật sự rất hoảng sợ. Tu sĩ kia đúng thật là âm hồn không chịu tan, cứ để bọn họ đụng mặt mãi thôi. Úc Lễ cũng bởi vì thế mới ghen, sau đó đi làm mấy chuyện đó với y, y còn chưa có quên đâu.
Thế mà bây giờ còn muốn lừa gạt tống tiền y, đúng là cái thứ xấu xa!
“Lúc nãy nhìn thấy hắn không cười nữa sao?” Úc Lễ ở bên cạnh hỏi.
“Cười cái gì mà cười, ta vốn không phải là cười với hắn. Huynh đáng ghét muốn chết, tránh ra tránh ra.” Ninh Diệu dùng tay đẩy Úc Lễ ra, nhưng đẩy không nổi, nên đành thôi.
“Không phải cười với hắn, vậy thì cười với ai?” Úc Lễ nắm chặt lấy tay Ninh Diệu. Hắn vẫn chưa quên lời mà Ninh Diệu vô tình nói với hắn khi nãy đâu.
“Em cười vì người em yêu sao?” Úc Lễ trầm giọng hỏi.
“Ây da, huynh thật là…” Ninh Diệu bị khả năng suy đoán như thần của Úc Lễ làm cho hoảng loạn. Y không muốn khiến Úc Lễ hiểu lầm nhưng trước khi nói chuyện để xác định rõ được tình cảm với Úc Lễ, y cũng đâu thể nói thẳng rằng người trong lòng mình là hắn được đâu chứ.
Y không thể làm tùy tiện được, phải đúng nghi thức lễ nghĩa cơ! Y không thể làm giống như cái tên Úc Lễ xấu xa này được, chẳng nói chẳng rằng mà kéo người ta lên thẳng giường luôn rồi.
…Tuy là chỉ kéo lên giường trong mơ thôi.
“Đào đâu ra người ta yêu chứ? Huynh đừng đoán mò nữa, cứ đoán mấy chuyện hoàn toàn không tồn tại làm gì?” Ninh Diệu phủ nhận.
Úc Lễ không gặng hỏi đến cùng nữa, thế nên Ninh Diệu tự động cho rằng hắn đã bị y thuyết phục rồi, bèn đi nghiên cứu bản đồ.
Đợi đến khi bọn họ đi qua vùng núi sâu rừng già không một bóng người này, thì đã đến gần với nơi đó rồi. Thời gian y nói rõ ràng mọi chuyện với Úc Lễ đã không còn xa nữa.
*
Ánh trăng treo trên ngọn cây, màn đêm cũng dần buông xuống.
Úc Lễ không cần ngủ mỗi ngày, nhưng Ninh Diệu chỉ là một người đến từ thế giới bình thường mà thôi. Y vẫn giữ nguyên đồng hồ sinh học khi trước, mỗi ngày đều phải ngủ đủ giấc.
“Huynh không ngủ thật sao?” Ninh Diệu ngáp một cái. “Chúng ta có thể ngủ cùng nhau mà. Huynh là người bệnh, không nghỉ ngơi đủ làm sao khỏe được.”
Úc Lễ lắc đầu.
Giấc mơ đó khiến hắn cảnh giác, có lẽ khi hắn làm chuyện đó ở trong mơ, Ninh Diệu cũng có thể mơ thấy những chuyện tương tự như thế. Đây thật sự là trùng hợp, hay còn có nguyên nhân nào khác?
Nếu là vế trước thì vẫn ổn, nhưng nếu là vế sau…. Hắn không thể bại lộ quá nhiều thứ trong mơ được nữa. Nếu như làm quá nhiều ở trong mơ, sẽ khiến cho Ninh Diệu cảnh giác.
Bây giờ sức mạnh của hắn không đủ để đối phó với hai Thiên Đạo. Đợi đến lúc phá hủy được bốn tòa tháp phong ấn, sau khi sức mạnh của hắn đã đủ rồi, hắn sẽ làm rõ mọi chuyện với Ninh Diệu.
Đến lúc đó, cho dù là Ninh Diệu chấp nhận hay từ chối thì bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Ngay cả người trong lòng mà Ninh Diệu từng nhắc đến…
Tâm trạng của Úc Lễ càng lúc càng nặng nề, trái tim cứ như bị ai đó bóp thật chặt.
Ngay cả khi Ninh Diệu phủ nhận, thì biểu cảm trên gương mặt y vẫn mất tự nhiên đến thế.
Nói dối tệ như vậy làm sao lừa gạt được ai chứ?
Nhưng như vậy thì đã sao? Cho dù Ninh Diệu không thích hắn thì bọn họ vẫn phải ở bên cạnh nhau.
Tàu bay tiếp tục khởi hành. Úc Lễ đi ra bên ngoài, để hứng gió lạnh vào ban đêm.
Gió lạnh thổi qua, còn kèm theo linh lực đến từ một kẻ khác.
Úc Lễ bỗng nhiên quay đầu lại. Trong màn đêm u ám, hắn gặp lại Lâm Lãnh Viêm lần thứ ba.
Lúc này Lâm Lãnh Viêm đã giải phóng sức mạnh uy áp chân chính của mình, chúng mạnh mẽ như hồng thủy mà đánh về phía Úc Lễ, nhưng lại bị Úc Lễ phất tay đánh tan.
“Không tệ, xứng được làm đối thủ của ta một lần.” Lâm Lãnh Viêm ngạo mạn nói.
Úc Lễ hơi nhíu mày.
Sức mạnh mà kẻ này sở hữu rất kỳ quái, giống như là tự tập hợp thành một hệ thống…chuẩn chất một kẻ đầu đường xó chợ.
Một kẻ không yếu, lại mang lòng dạ xấu xa với Ninh Diệu, đương nhiên hắn không thể buông tha được.
Đêm khuya tĩnh lặng chính là thời cơ tốt nhất để âm thầm hạ gục đối thủ.
Mọi đòn tấn công đều không hề phát ra tiếng động, có thể giúp cho người trong khoang tàu tiếp tục ngủ yên.
Hai luồng linh lực xảy ra va chạm, giằng co trong chớp mặt. Nhưng cuối cùng vẫn là Úc Lễ chiếm được ưu thế, đánh nát lớp phòng hộ của đối thủ.
Pháp bảo hộ thân đã vỡ nát, Lâm Lãnh Viêm kêu lên một tiếng, rồi đột nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao y lại cười với ta vào lần đầu tiên gặp ta không?”
“Bởi vì ta giống với ánh trăng sáng mà y không thể nào có được, chỉ có thể nhung nhớ. Thế nên khi y nhìn thấy mặt ta vào lần đầu tiên, đã có hảo cảm với ta.” Loại chuyện như này gã đã làm nhiều rồi, nên Lâm Lãnh Viêm biết rõ phải làm thế nào để tổn thương tình địch: “Chuyện này, ngươi có thể làm được không?”
“Phí nhiều công sức như vậy, nhưng vẫn chỉ có thể là bạn tốt thôi sao?”
“Ngươi muốn làm thế nào? Đánh chết ta à? Có thể đấy. Nhưng ta hoàn toàn có thể chống cự được đến lúc y ra đây. Đến lúc đó, y sẽ thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của ngươi. Ngươi đoán xem, liệu y có nhớ lại thời khắc mà người trong lòng y rời khỏi y không?”
“Ngươi nói xem, liệu trong lòng y có sinh ra gút mắc với ngươi không?”
Úc Lễ nắm chặt kiếm trong tay.
…Kẻ này, nói quá nhiều lời vô nghĩa.
Trái tim lại giống như bị một bàn tay to siết chặt thêm lần nữa, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đau âm ỉ.
Hắn không còn đường lui nữa rồi. Hắn chỉ có thể khiến kẻ này, cùng người trong lòng y mà sau này sẽ gặp được hóa thành tro tàn mà thôi.
Ánh mắt thù hận của Ninh Diệu bỗng nhiên lóe lên trong đầu hắn, khiến cho động tác của Úc Lễ đột ngột đình trệ.
Nguy hiểm ập đến, Úc Lễ lập tức né tránh. Khi hắn đang muốn đánh trả, khóe mắt bỗng thấy được người mà hắn không muốn gặp nhất lúc này.
Ninh Diệu nhìn hắn, hoảng sợ mở to mắt.
Úc Lễ dừng lại theo bản năng, nhưng tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong một giây này.
Kiếm trong tay hắn bị Ninh Diệu đoạt mất. Nam nhân phía sau đắc ý cười càn rỡ, sau đó là ánh mắt kinh ngạc của gã khi bị một kiếm chém vào cánh tay.
Máu bắt đầu tiếp tục vận động, Úc Lễ quay đầu, đôi mắt hắn sáng lên.
“Hắn muốn đánh huynh kìa. Sao huynh không đánh trả? Bệnh đến mức không phản ứng được luôn rồi sao?” Ninh Diệu vừa lo lắng vừa tức giận. “Đứng sau lưng ta đi, nhìn ta trả thù cho huynh nè!”
———Hết chương 66———–
Danh sách chương