Lục Trác nghe cô nói vậy, như thể nghe được chuyện gì khó tin lắm, đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Ninh Mông.
Lúc này Ninh Mông mới nhìn rõ gương mặt của thiếu niên, hai mắt cậu ấy sưng đỏ, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, sắc mặt tái nhợt hơn lúc trước vài phần, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Bây giờ cậu ấy đang nhìn thẳng vào cô với ánh mắt kinh ngạc.
Lục Trác nhớ tới một màn trước đây không lâu, hoàn cảnh gia đình cậu ấy vốn dĩ không có trở ngại gì, mặc dù ở khu vực ô nhiễm, nhưng bởi vì vừa đến tận thế mẹ cậu ấy đã tích trữ rất nhiều lương khô trong nhà, năm năm qua bọn họ bớt ăn bớt mặc nên tốt xấu gì cũng có thể dựa vào những đồ ăn này sống qua ngày.
Khi xung quanh không nhiều zombie, thỉnh thoảng cậu ấy và cha cũng sẽ ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.
Vào một ngày nọ, quãng thời gian bình yên đó bị một đám người phá hủy.
Cha cậu ấy đang lục soát một quầy bán đồ vặt bị bỏ hoang thì xảy ra xung đột với một người, lỡ tay cắt phải cánh tay đối phương.
Cha cậu ấy đã xin lỗi và cũng chủ động đặt những vật tư tìm được trong quầy bán đồ vặt xuống, nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha, gọi đồng bọn đến đánh cha cậu ấy một trận.
Khi Lục Trác chạy đến, cha cậu ấy đã bị thương rất nặng, còn phải nói ra địa chỉ nhà để không bị mất mạng.
Từ đó về sau, gia đình cậu ấy không được yên ổn ngày nào.
Đám người kia ngày nào cũng tìm đến nhà, thân hình ai cũng cường tráng, cậu ấy không thể đánh lại.
Bọn họ tới nhà cậu ấy, lật tung cả căn nhà lên, cướp hết toàn bộ đồ ăn bọn họ vất vả tích trữ được.
Sau khi vết thương bình phục, cha cậu ấy cũng lựa chọn rời đi, vĩnh viễn không quay trở lại.
Vào lúc đó sức khỏe của mẹ cậu ấy ngày càng sa sút, cậu ấy đã rất cố gắng liều mạng ra ngoài kiếm thức ăn nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn mẹ ngày càng yếu đi.
Cậu ấy tuyệt vọng đăng bài viết lên diễn đàn xin giúp đỡ, nhưng cũng sợ người mình tìm lại là kẻ xấu tới ăn cướp.
Cho đến chiều nay, điện thoại của cậu ấy vang lên, có người bảo cậu ấy cõng mẹ xuống dưới tầng…Lúc này, bọn họ chẳng những cứu cậu ấy và mẹ, mà còn cho cậu ấy thức ăn?Trong lúc nhất thời, Lục Trác lại quên nói lời cảm ơn.
Cao Thiến thấy thiếu niên này ngây ra thì bước lên hơi mất kiên nhẫn nói: “Chút thức ăn này là cho mẹ cậu đấy, cậu mau mang cho bà ấy ăn đi.
”Ninh Mông hỏi: “Dì ấy đâu rồi?”Cuối cùng Lục Trác cũng lên tiếng, giọng cậu đã khàn đi vì khóc: “Bác sĩ chẩn đoán mẹ tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối… Bà ấy… Bà ấy đã không còn nhiều thời gian nữa.
”“Cái gì?” Ninh Mông và Cao Thiến đều sợ ngây ra: “Ung thư phổi giai đoạn cuối?”Hai người chỉ nghĩ người phụ nữ vừa nãy thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên sức khỏe suy yếu, không ngờ là bệnh tình đã nguy kịch.
“Đúng thế…” Lục Trác cúi thấp đầu, một giọt nước mắt lại lăn từ hốc mắt xuống mặt cậu ấy: “Bác sĩ nói không thể cứu được bà ấy nữa… Chỉ có thể cho bà ấy thuốc giảm đau… Để bà ấy đỡ đau đớn một chút…”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.