Vĩ Thành lái xe đi theo xem cả hai rốt cuộc là mối quan hệ gì.
…
Dùng bữa xong thì Thanh Hải cũng chu đáo đưa Cẩn Du về nhà. Nhìn toà chung cư đắt đỏ, không ngờ rằng cô lại sống một mình.
“ Cảm ơn chủ tịch Ngô vì bữa ăn, còn đưa tôi về tận nhà nữa”.
Nhân cơ hội anh ngỏ ý: “ Liệu tôi có thể lên uống một ly trà được không?”
Cẩn Du hiểu ‘uống một ly trà’ có nghĩa là gì, cô khéo léo từ chối: “ Thật ngại quá! Tôi còn có công việc cần làm, để lần sau nhé ạ”.
Dù hụt hẫng nhưng Thanh Hải cũng biết cô gái này không dễ chạm vào. Anh vui vẻ đáp: “ Có lẽ vậy rồi… Hình như tôi nhanh quá làm cô sợ?”
“ Chủ tịch Ngô nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi… bận thôi”, nói xong cô nở nụ cười khẽ khiến anh hồn bay phách lạc.
Cô nói tiếp: “ Cũng trễ rồi, chủ tịch Ngô lái xe cẩn thận”.
“ Cô Ngô cũng nghỉ ngơi sớm, hẹn gặp lại!”, anh mở cửa xe ngồi vào trong.
Chiếc xe rời đi, Cẩn Du liền bỏ nụ cười xuống, vẻ mặt vô cùng thận trọng. Cô nhớ lại những điều mình điều tra được từ anh.
Qua cuộc trò chuyện trên bàn ăn, cô nhận ra Thanh Hải đã ngắm nghía công ty Hà Thị từ lâu. Anh ta thật sự muốn lật đổ Hà Vĩ Thành chiếm lấy tất cả, cũng vì mục đích này nên mới thành lập tập đoàn Ngô Thị.
Từ đây Cẩn Du cũng đoán ra rằng những cổ đông lớn nhỏ trong Ngô Thị, bao gồm cả cô đang trong tầm ngắm của anh. Vậy ra rất có thể cô là con mồi đầu tiên anh muốn tiêu diệt.
Những kế hoạch tham lam ấy đã bị cô phát hiện, nếu vậy thì cô sẽ đi trước anh một bước.
…
Xe của Hắc Minh dừng trước một khách sạn, cả hai đi vào bên trong. Vĩ Thành cũng đã đến và thấy cảnh tượng này nhưng có gì đó rất lạ.
Anh để ý thấy Ninh Hinh bước đi vô cùng tự nhiên mà không dùng gậy, cũng không bám vào tay người đàn ông kia. Anh bắt đầu nghi ngờ về đôi mắt không nhìn thấy bao lâu nay kia.
Anh lấy điện thoại gọi cho cô, Ninh Hinh còn không biết anh đang quan sát mà theo bản năng nhìn vào điện thoại bắt máy.
“ Em nghe đây Vĩ Thành!”.
Hắc Minh nghe cô gọi tên chồng mà không vui, vòng tay ôm lấy eo cô thể hiện tình cảm.
Vĩ Thành không còn nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa hai người này nữa, anh vô cảm nói: “ Anh… gọi muốn nói với em rằng anh đã về đến nhà rồi”.
Ninh Hinh cũng có cảm giác lạ vì đột nhiên lại gọi cho mình chỉ nói điều này, trước giờ có thế bao giờ đâu. Nhưng rồi đầu dây bên kia cúp máy khiến mọi nghi ngờ của cô biến mất.
“ Vào trong thôi nào em yêu”, Hắc Minh ôm eo cùng cô đi đến căn phòng.
Vĩ Thành không đi theo bắt tại trận vì anh không hề có cảm giác ghen tuông. Anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên bởi người vợ mà anh biết hoàn toàn khác biệt với bây giờ.
Rốt cuộc là có phải như Mộng Dao đã nói, Ninh Hinh từ đầu đã lừa dối anh. Những cử chỉ, hành động mà trước nay anh không để ý bây giờ mới sinh nghi.
Anh lái xe trở về nhà, vào thư phòng lục tìm lại trong ngăn bàn giấy xét nghiệm về căn bệnh vô sinh của mình. Vì ngày đó Thiên Kỳ biến mất, anh cũng không để ý đến bằng chứng này nữa.
Sau một hồi lục lọi thì anh tìm thấy nó ở ngăn kéo dưới cùng, anh nhanh chóng mang đến nhà của ông bác sĩ đã xét nghiệm cho mình căn bệnh vô sinh đó.
Nhìn thấy Vĩ Thành, bác sĩ liền tỏ ra lo sợ. Thường thì hai vợ chồng sẽ đến bệnh viện cùng nhau, nay chỉ có mình anh, lại còn là nhà riêng, chắc chắn là có chuyện gì rồi.
“ Hà… Hà tổng đ… đến có việc gì?”, giọng ông lắp ba lắp bắp.
Vĩ Thành đưa giấy xét nghiệm ra cho ông xem: “ Lâm Ninh Hinh đã cho ông bao nhiêu tiền?”
Nhìn kết quả rõ ràng mặt bác sĩ tái mét, ngay lập tức quỳ gối xuống xin tha thứ: “ Hà tổng à!.. Tôi chỉ là làm theo lời của phu nhân Hà thôi… Tôi bất đắc dĩ nên mới làm bậy. Xin Hà tổng tha cho tôi!!!”.
“ Tại sao cô ấy lại làm như vậy?”, anh tra hỏi.
Bác sĩ vì muốn an toàn nên khai hết sự thật: “ Thật ra người bệnh không phải là Hà tổng… Người không sinh được con chính là phu nhân Hà”.
Biết được sự thật động trời này, anh không thể nào ngờ rằng người vợ hiền lành, thật thà lại toan tính đến đáng sợ.
Sau cả một đêm tìm hiểu tất cả sự thật về Ninh Hinh, anh trở về nhà ngồi suy nghĩ cả một đêm không ngủ.
Đến sáng hôm sau, Mộng Dao xuống phòng khách thấy anh thì giật mình.
“ Ôi là trời! Sao anh lại ngồi ở đây?”
Cô thấy có gì đó khác thường liền tiến đến gần hơn. Bộ dạng thức suốt cả đêm khiến cô lo lắng: “ Đừng nói là anh không ngủ nguyên đêm qua đấy nhé?”
Lúc này anh quay qua nói với cô em gái: “ Trước khi anh cưới Ninh Hinh tại sao em lại ngăn cản?”
Mộng Dao đáp: “ Không phải em đã nói với anh rồi sao? Mụ phù thủy đó không tốt, cô ta giả mù để dụ anh kết hôn thôi…”.
Nói đến đây cô đã nhận ra gì đó: “ Không lẽ anh biết gì rồi sao ạ?”
Vĩ Thành những tờ giấy xét nghiệm mà anh lấy về, có cả bằng chứng đôi mắt đã được điều trị thành công của Ninh Hinh trước khi đám cưới diễn ra.
Đúng là Ninh Hinh có cứu anh khỏi tai nạn và được bác sĩ chuẩn đoán bị mù. Tuy nhiên từ mù tạm thời mà cô đã làm giả thành mù vĩnh viễn. Mọi việc làm này chỉ bởi vì cô muốn anh thuộc về mình cô.
Mộng Dao đã biết lâu nhưng khi biết rõ hơn thì nổi hết cả da gà, cô cũng không ngờ người chị dâu lại dùng thủ đoạn bỉ ổi đến thế này.
…
Dùng bữa xong thì Thanh Hải cũng chu đáo đưa Cẩn Du về nhà. Nhìn toà chung cư đắt đỏ, không ngờ rằng cô lại sống một mình.
“ Cảm ơn chủ tịch Ngô vì bữa ăn, còn đưa tôi về tận nhà nữa”.
Nhân cơ hội anh ngỏ ý: “ Liệu tôi có thể lên uống một ly trà được không?”
Cẩn Du hiểu ‘uống một ly trà’ có nghĩa là gì, cô khéo léo từ chối: “ Thật ngại quá! Tôi còn có công việc cần làm, để lần sau nhé ạ”.
Dù hụt hẫng nhưng Thanh Hải cũng biết cô gái này không dễ chạm vào. Anh vui vẻ đáp: “ Có lẽ vậy rồi… Hình như tôi nhanh quá làm cô sợ?”
“ Chủ tịch Ngô nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi… bận thôi”, nói xong cô nở nụ cười khẽ khiến anh hồn bay phách lạc.
Cô nói tiếp: “ Cũng trễ rồi, chủ tịch Ngô lái xe cẩn thận”.
“ Cô Ngô cũng nghỉ ngơi sớm, hẹn gặp lại!”, anh mở cửa xe ngồi vào trong.
Chiếc xe rời đi, Cẩn Du liền bỏ nụ cười xuống, vẻ mặt vô cùng thận trọng. Cô nhớ lại những điều mình điều tra được từ anh.
Qua cuộc trò chuyện trên bàn ăn, cô nhận ra Thanh Hải đã ngắm nghía công ty Hà Thị từ lâu. Anh ta thật sự muốn lật đổ Hà Vĩ Thành chiếm lấy tất cả, cũng vì mục đích này nên mới thành lập tập đoàn Ngô Thị.
Từ đây Cẩn Du cũng đoán ra rằng những cổ đông lớn nhỏ trong Ngô Thị, bao gồm cả cô đang trong tầm ngắm của anh. Vậy ra rất có thể cô là con mồi đầu tiên anh muốn tiêu diệt.
Những kế hoạch tham lam ấy đã bị cô phát hiện, nếu vậy thì cô sẽ đi trước anh một bước.
…
Xe của Hắc Minh dừng trước một khách sạn, cả hai đi vào bên trong. Vĩ Thành cũng đã đến và thấy cảnh tượng này nhưng có gì đó rất lạ.
Anh để ý thấy Ninh Hinh bước đi vô cùng tự nhiên mà không dùng gậy, cũng không bám vào tay người đàn ông kia. Anh bắt đầu nghi ngờ về đôi mắt không nhìn thấy bao lâu nay kia.
Anh lấy điện thoại gọi cho cô, Ninh Hinh còn không biết anh đang quan sát mà theo bản năng nhìn vào điện thoại bắt máy.
“ Em nghe đây Vĩ Thành!”.
Hắc Minh nghe cô gọi tên chồng mà không vui, vòng tay ôm lấy eo cô thể hiện tình cảm.
Vĩ Thành không còn nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa hai người này nữa, anh vô cảm nói: “ Anh… gọi muốn nói với em rằng anh đã về đến nhà rồi”.
Ninh Hinh cũng có cảm giác lạ vì đột nhiên lại gọi cho mình chỉ nói điều này, trước giờ có thế bao giờ đâu. Nhưng rồi đầu dây bên kia cúp máy khiến mọi nghi ngờ của cô biến mất.
“ Vào trong thôi nào em yêu”, Hắc Minh ôm eo cùng cô đi đến căn phòng.
Vĩ Thành không đi theo bắt tại trận vì anh không hề có cảm giác ghen tuông. Anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên bởi người vợ mà anh biết hoàn toàn khác biệt với bây giờ.
Rốt cuộc là có phải như Mộng Dao đã nói, Ninh Hinh từ đầu đã lừa dối anh. Những cử chỉ, hành động mà trước nay anh không để ý bây giờ mới sinh nghi.
Anh lái xe trở về nhà, vào thư phòng lục tìm lại trong ngăn bàn giấy xét nghiệm về căn bệnh vô sinh của mình. Vì ngày đó Thiên Kỳ biến mất, anh cũng không để ý đến bằng chứng này nữa.
Sau một hồi lục lọi thì anh tìm thấy nó ở ngăn kéo dưới cùng, anh nhanh chóng mang đến nhà của ông bác sĩ đã xét nghiệm cho mình căn bệnh vô sinh đó.
Nhìn thấy Vĩ Thành, bác sĩ liền tỏ ra lo sợ. Thường thì hai vợ chồng sẽ đến bệnh viện cùng nhau, nay chỉ có mình anh, lại còn là nhà riêng, chắc chắn là có chuyện gì rồi.
“ Hà… Hà tổng đ… đến có việc gì?”, giọng ông lắp ba lắp bắp.
Vĩ Thành đưa giấy xét nghiệm ra cho ông xem: “ Lâm Ninh Hinh đã cho ông bao nhiêu tiền?”
Nhìn kết quả rõ ràng mặt bác sĩ tái mét, ngay lập tức quỳ gối xuống xin tha thứ: “ Hà tổng à!.. Tôi chỉ là làm theo lời của phu nhân Hà thôi… Tôi bất đắc dĩ nên mới làm bậy. Xin Hà tổng tha cho tôi!!!”.
“ Tại sao cô ấy lại làm như vậy?”, anh tra hỏi.
Bác sĩ vì muốn an toàn nên khai hết sự thật: “ Thật ra người bệnh không phải là Hà tổng… Người không sinh được con chính là phu nhân Hà”.
Biết được sự thật động trời này, anh không thể nào ngờ rằng người vợ hiền lành, thật thà lại toan tính đến đáng sợ.
Sau cả một đêm tìm hiểu tất cả sự thật về Ninh Hinh, anh trở về nhà ngồi suy nghĩ cả một đêm không ngủ.
Đến sáng hôm sau, Mộng Dao xuống phòng khách thấy anh thì giật mình.
“ Ôi là trời! Sao anh lại ngồi ở đây?”
Cô thấy có gì đó khác thường liền tiến đến gần hơn. Bộ dạng thức suốt cả đêm khiến cô lo lắng: “ Đừng nói là anh không ngủ nguyên đêm qua đấy nhé?”
Lúc này anh quay qua nói với cô em gái: “ Trước khi anh cưới Ninh Hinh tại sao em lại ngăn cản?”
Mộng Dao đáp: “ Không phải em đã nói với anh rồi sao? Mụ phù thủy đó không tốt, cô ta giả mù để dụ anh kết hôn thôi…”.
Nói đến đây cô đã nhận ra gì đó: “ Không lẽ anh biết gì rồi sao ạ?”
Vĩ Thành những tờ giấy xét nghiệm mà anh lấy về, có cả bằng chứng đôi mắt đã được điều trị thành công của Ninh Hinh trước khi đám cưới diễn ra.
Đúng là Ninh Hinh có cứu anh khỏi tai nạn và được bác sĩ chuẩn đoán bị mù. Tuy nhiên từ mù tạm thời mà cô đã làm giả thành mù vĩnh viễn. Mọi việc làm này chỉ bởi vì cô muốn anh thuộc về mình cô.
Mộng Dao đã biết lâu nhưng khi biết rõ hơn thì nổi hết cả da gà, cô cũng không ngờ người chị dâu lại dùng thủ đoạn bỉ ổi đến thế này.
Danh sách chương