Vĩ Thành cũng không tiếp tục giấu giếm: “ Cô ấy em cũng biết, là Lý Thiên Kỳ”.
Cô không ngờ rằng anh lại tiết lộ cả tên của cô gái đó, ánh mắt chứa đầy tủi nhục.
“ Cả hai gặp nhau trong một buổi tiệc và đã bắt đầu qua lại… Vài tháng sau cô ấy mang thai…”.
Nói đến đã bỗng dưng cô lại phản ứng mạnh: “ Làm sao có thể như vậy được? Anh bị bệnh mà, nhất định không phải là con của anh”.
Vĩ Thành cũng rất mơ hồ: “ Anh không biết… Đột nhiên cô ấy lại nói lời chia tay và biệt tích biệt tăm”.
“ Vĩ Thành, em tha thứ cho anh, em biết cô ấy đối với anh chỉ là chơi qua đường. Em sẽ không để tâm đến quá khứ đó đâu, miễn là anh ở bên em là được”, cô níu lấy tay anh chấp nhận sự thật.
Cứ tưởng là anh sẽ quay về nhưng không, anh kéo tay cô ra đứng lên: “ Lý Thiên Kỳ không phải là quá khứ của anh bởi cô ấy là người anh yêu… Anh yêu cô ấy và nhất định sẽ tìm ra, người anh muốn ở bên cạnh suốt cả cuộc đời này là Thiên Kỳ, không phải em”.
Câu nói đầy thật lòng này lại là một nhát dao đâm vào tim Ninh Hinh, cô không tin nổi bản thân mình ngay giây phút này lại không bằng một cô gái tầm thường.
Trong phút tức giận, cô hét lên một câu: “ Cho dù anh có cố tìm cũng vậy thôi, cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu”.
Lời này khiến anh nghi hoặc, tại sao cô lại nói như thể cô biết tất cả mọi chuyện xảy ra và thật sự biết Thiên Kỳ đang như thế nào? Ngay lập tức anh giữ lấy vai cô hỏi cho ra lẽ: “ Em nói vậy là có ý gì? Em biết chuyện gì đã xảy ra với Thiên Kỳ đúng không?”
Ninh Hinh không biết giải thích như thế nào, nếu để anh phát hiện bản thân là kẻ giết người thì anh sẽ ngay lập tức rời bỏ. Không còn cách nào khác, cô gào thét trong đau đớn đuổi anh ra ngoài: “ Anh đi đi, em muốn ở một mình… Anh đi đi”.
Vĩ Thành cũng không còn sức chịu đựng nữa mà ra khỏi phòng ngay.
Thấy cánh cửa đóng lại, cô mới thì thầm: “ Anh sẽ mãi mãi không tìm thấy Lý Thiên Kỳ đâu, ả ta đã là thức ăn của cá từ lâu rồi”.
Cô nắm đôi bàn tay lại đập liên tục xuống nệm giường để xả cơn tức giận, còn nắm chặt lấy ga đệm như muốn xé toạc nó ra.
Ở trong thư phòng, anh ngồi trầm ngâm như đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Câu nói của Ninh Hinh làm anh rất nghi vấn, nhớ lại lúc Thiên Kỳ nói chia tay giọng có chút rung rẩy, như thể sợ điều gì đó hoặc đang khóc.
Liệu việc người anh yêu đột nhiên mất tích là có người ép buộc hay không?
Anh suy nghĩ đến hai người, một là Ninh Hinh, hai là Thanh Hải, người anh vợ luôn tìm các ngăn cản. Suy đi nghĩ lại thì khả năng Thanh Hải là người bắt Thiên Kỳ chia tay anh sẽ cao hơn. Ninh Hinh vốn khi đó không hề biết anh ngoại tình, còn rất thân thiết với Thiên Kỳ, cho nên không thể là cô được.
Vĩ Thành cứ ngồi suy nghĩ cả một đêm nhưng dù gì cũng chỉ là anh nghi ngờ, không có bất kỳ bằng chứng nào cả.
…
Sáng sớm hôm sau, Ninh Hinh đã đứng chờ sẵn ở dưới cầu thang. Nghe tiếng chân đi xuống, cô nhẹ giọng: “ Vĩ Thành! Em đã chuẩn bị bữa sáng, anh ăn xong rồi hãy đi làm”.
Vĩ Thành vốn không có tâm trạng nên từ chối: “ Anh không muốn ăn, cảm ơn em!”.
Sau đó anh liền lên xe lái đi, để lại cô hụt hẫng không nguôi ngoai được.
Ở trên lầu, Mộng Dao ngáp ngắn ngáp dài bước xuống. Thấy Ninh Hinh nhìn theo chiếc xe anh mình xa khuất mà buồn cười. Cô còn đổ thêm dầu vào chảo lửa: “ Khi nào hai người ra toà ly hôn nhớ gọi cho em, em sẽ làm nhân chứng cho”.
Mộng Dao nở một nụ cười tươi rói rồi vào trong bếp: “ Sáng nay ăn gì ta?”
Mới sáng sớm bị chồng đối xử lạnh nhạt, đã thế còn bị em gái chồng chọc tức, thật khiến cho Ninh Hinh điếng người hết cả lên.
Một lúc sau, Mộng Dao vô tình thấy Ninh Hinh đang gọi điện thoại nói chuyện với ai đó trong phòng. Nhìn qua thì có lẽ đang mắng chửi ai đó, giọng rất tức giận.
Ninh Hinh cúp máy văng điện thoại xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm và làm mọi thứ một cách rất thành thục, còn đến tủ quần áo chọn lựa. Hành động như thể cô ta nhìn thấy được bình thường vậy, không một động tác thừa.
Tuy nhiên nhìn biểu cảm của Mộng Dao không có gì bất ngờ trước cảnh tượng này.
Nhớ lại vài năm trước đám cưới diễn ra vài ngày, Mộng Dao đã từng thấy Ninh Hinh khi ở một mình lại có thể đi lại một cách rất dễ dàng. Người bị mù loà thì phải đưa tay ra mò mẫm, đằng này di chuyển thản nhiên mà không đụng vào bất cứ thứ gì.
Cô đã nói với ba mẹ và cả anh trai vấn đề kỳ lạ này nhưng rồi cuối cùng lại bị chị ta cho rằng bản thân đã bịa chuyện để ngăn cản đám cưới sắp diễn ra.
Từ đó thì Mộng Dao đã biết lòng dạ của Ninh Hinh, kết hôn với anh trai cũng là âm mưu của chị ta.
Mộng Dao không đi vào vạch trần mà chỉ lượn mắt một vòng rồi lặng lẽ rời đi.
…
Công ty Hà Thị, mới sáng ra các nhân viên đã hoảng hồn khi thấy Vĩ Thành tự tay pha cà phê. Thư ký Triệu chạy đến với dáng vẻ lo sợ: “ Hà tổng à, cái này để tôi làm là được rồi”.
Nghĩ rằng anh sẽ trách mắng nhưng anh lại rất tự nhiên mà nói: “ Thư ký Triệu! Sau này tôi sẽ tự mình pha cà phê, không cần phiền cô nữa”.
Mộc Hoa tưởng rằng bản thân đã làm sai gì đó liền ngập ngừng hỏi: “ Có phải… tôi đã làm gì không vừa ý anh không ạ?”
Cô không ngờ rằng anh lại tiết lộ cả tên của cô gái đó, ánh mắt chứa đầy tủi nhục.
“ Cả hai gặp nhau trong một buổi tiệc và đã bắt đầu qua lại… Vài tháng sau cô ấy mang thai…”.
Nói đến đã bỗng dưng cô lại phản ứng mạnh: “ Làm sao có thể như vậy được? Anh bị bệnh mà, nhất định không phải là con của anh”.
Vĩ Thành cũng rất mơ hồ: “ Anh không biết… Đột nhiên cô ấy lại nói lời chia tay và biệt tích biệt tăm”.
“ Vĩ Thành, em tha thứ cho anh, em biết cô ấy đối với anh chỉ là chơi qua đường. Em sẽ không để tâm đến quá khứ đó đâu, miễn là anh ở bên em là được”, cô níu lấy tay anh chấp nhận sự thật.
Cứ tưởng là anh sẽ quay về nhưng không, anh kéo tay cô ra đứng lên: “ Lý Thiên Kỳ không phải là quá khứ của anh bởi cô ấy là người anh yêu… Anh yêu cô ấy và nhất định sẽ tìm ra, người anh muốn ở bên cạnh suốt cả cuộc đời này là Thiên Kỳ, không phải em”.
Câu nói đầy thật lòng này lại là một nhát dao đâm vào tim Ninh Hinh, cô không tin nổi bản thân mình ngay giây phút này lại không bằng một cô gái tầm thường.
Trong phút tức giận, cô hét lên một câu: “ Cho dù anh có cố tìm cũng vậy thôi, cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu”.
Lời này khiến anh nghi hoặc, tại sao cô lại nói như thể cô biết tất cả mọi chuyện xảy ra và thật sự biết Thiên Kỳ đang như thế nào? Ngay lập tức anh giữ lấy vai cô hỏi cho ra lẽ: “ Em nói vậy là có ý gì? Em biết chuyện gì đã xảy ra với Thiên Kỳ đúng không?”
Ninh Hinh không biết giải thích như thế nào, nếu để anh phát hiện bản thân là kẻ giết người thì anh sẽ ngay lập tức rời bỏ. Không còn cách nào khác, cô gào thét trong đau đớn đuổi anh ra ngoài: “ Anh đi đi, em muốn ở một mình… Anh đi đi”.
Vĩ Thành cũng không còn sức chịu đựng nữa mà ra khỏi phòng ngay.
Thấy cánh cửa đóng lại, cô mới thì thầm: “ Anh sẽ mãi mãi không tìm thấy Lý Thiên Kỳ đâu, ả ta đã là thức ăn của cá từ lâu rồi”.
Cô nắm đôi bàn tay lại đập liên tục xuống nệm giường để xả cơn tức giận, còn nắm chặt lấy ga đệm như muốn xé toạc nó ra.
Ở trong thư phòng, anh ngồi trầm ngâm như đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Câu nói của Ninh Hinh làm anh rất nghi vấn, nhớ lại lúc Thiên Kỳ nói chia tay giọng có chút rung rẩy, như thể sợ điều gì đó hoặc đang khóc.
Liệu việc người anh yêu đột nhiên mất tích là có người ép buộc hay không?
Anh suy nghĩ đến hai người, một là Ninh Hinh, hai là Thanh Hải, người anh vợ luôn tìm các ngăn cản. Suy đi nghĩ lại thì khả năng Thanh Hải là người bắt Thiên Kỳ chia tay anh sẽ cao hơn. Ninh Hinh vốn khi đó không hề biết anh ngoại tình, còn rất thân thiết với Thiên Kỳ, cho nên không thể là cô được.
Vĩ Thành cứ ngồi suy nghĩ cả một đêm nhưng dù gì cũng chỉ là anh nghi ngờ, không có bất kỳ bằng chứng nào cả.
…
Sáng sớm hôm sau, Ninh Hinh đã đứng chờ sẵn ở dưới cầu thang. Nghe tiếng chân đi xuống, cô nhẹ giọng: “ Vĩ Thành! Em đã chuẩn bị bữa sáng, anh ăn xong rồi hãy đi làm”.
Vĩ Thành vốn không có tâm trạng nên từ chối: “ Anh không muốn ăn, cảm ơn em!”.
Sau đó anh liền lên xe lái đi, để lại cô hụt hẫng không nguôi ngoai được.
Ở trên lầu, Mộng Dao ngáp ngắn ngáp dài bước xuống. Thấy Ninh Hinh nhìn theo chiếc xe anh mình xa khuất mà buồn cười. Cô còn đổ thêm dầu vào chảo lửa: “ Khi nào hai người ra toà ly hôn nhớ gọi cho em, em sẽ làm nhân chứng cho”.
Mộng Dao nở một nụ cười tươi rói rồi vào trong bếp: “ Sáng nay ăn gì ta?”
Mới sáng sớm bị chồng đối xử lạnh nhạt, đã thế còn bị em gái chồng chọc tức, thật khiến cho Ninh Hinh điếng người hết cả lên.
Một lúc sau, Mộng Dao vô tình thấy Ninh Hinh đang gọi điện thoại nói chuyện với ai đó trong phòng. Nhìn qua thì có lẽ đang mắng chửi ai đó, giọng rất tức giận.
Ninh Hinh cúp máy văng điện thoại xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm và làm mọi thứ một cách rất thành thục, còn đến tủ quần áo chọn lựa. Hành động như thể cô ta nhìn thấy được bình thường vậy, không một động tác thừa.
Tuy nhiên nhìn biểu cảm của Mộng Dao không có gì bất ngờ trước cảnh tượng này.
Nhớ lại vài năm trước đám cưới diễn ra vài ngày, Mộng Dao đã từng thấy Ninh Hinh khi ở một mình lại có thể đi lại một cách rất dễ dàng. Người bị mù loà thì phải đưa tay ra mò mẫm, đằng này di chuyển thản nhiên mà không đụng vào bất cứ thứ gì.
Cô đã nói với ba mẹ và cả anh trai vấn đề kỳ lạ này nhưng rồi cuối cùng lại bị chị ta cho rằng bản thân đã bịa chuyện để ngăn cản đám cưới sắp diễn ra.
Từ đó thì Mộng Dao đã biết lòng dạ của Ninh Hinh, kết hôn với anh trai cũng là âm mưu của chị ta.
Mộng Dao không đi vào vạch trần mà chỉ lượn mắt một vòng rồi lặng lẽ rời đi.
…
Công ty Hà Thị, mới sáng ra các nhân viên đã hoảng hồn khi thấy Vĩ Thành tự tay pha cà phê. Thư ký Triệu chạy đến với dáng vẻ lo sợ: “ Hà tổng à, cái này để tôi làm là được rồi”.
Nghĩ rằng anh sẽ trách mắng nhưng anh lại rất tự nhiên mà nói: “ Thư ký Triệu! Sau này tôi sẽ tự mình pha cà phê, không cần phiền cô nữa”.
Mộc Hoa tưởng rằng bản thân đã làm sai gì đó liền ngập ngừng hỏi: “ Có phải… tôi đã làm gì không vừa ý anh không ạ?”
Danh sách chương