Anh nhìn đồng hồ đeo tay đã điểm 12h: “Ninh Hinh! Cũng đã đến giờ nghỉ trưa rồi, anh đưa em đi ăn”.
“Ừm, chúng ta đi thôi”, cô tươi cười gật đầu đồng ý.
Trong một nhà hàng sang trọng, Vĩ Thành cắt thịt từng lát đưa Ninh Hinh, còn đút cho cô ăn.
“Dạo này trông em có vẻ gầy đi, ăn nhiều một chút nhé”, anh quan tâm đến người vợ của mình.
Ninh Hinh mỉm cười, trong lòng vô cùng hạnh phúc: “Dạ chồng!”.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, nụ cười dần tắt hẳn mà nói với anh: “Vĩ Thành! Chúng ta thành vợ thành chồng đến nay cũng đã 3 năm... Em muốn vợ chồng mình có với nhau một đứa con... Em thật sự muốn trở thành một người vợ ngoan, mẹ hiền”.
Nghe cô đề cập đến chuyện này, anh dừng hẳn nĩa, giọng nói có chút nặng nề: “Em cũng biết là anh không thể có con mà. Căn bệnh này sẽ bám lấy anh suốt cả cuộc đời... Xin lỗi em Ninh Hinh!”.
“Anh đừng ngừng hy vọng mà, nếu chúng ta cố gắng biết đâu sẽ có kết quả... Mình cùng nhau có được không anh?”
Một năm trước, cả hai vì không có tin tức nên đã đến bệnh viện kiểm tra. Ai ngờ rằng kết quả kiểm tra anh mắc phải căn bệnh vô sinh. Khi biết được bản thân bị vướng vào căn bệnh đó, anh rất buồn, cũng tội cho người vợ đầu ấp tay gối khao khát có một đứa con.
Tuy biết trước rằng mọi chuyện sẽ không được như ý muốn nhưng anh vẫn chiều vợ mình.
Tối hôm đó, Ninh Hinh mặc một chiếc váy ngủ bước ra từ phòng tắm. Nhìn người vợ ăn mặc gợi cảm, anh cảm thấy rung rinh, tiến đến gần hơn.
Bàn tay anh chạm lấy khuôn mặt cô khen ngợi: “Em đẹp lắm!”.
Cô nắm tay anh, đôi mắt long lanh tràn đầy hy vọng: “Vĩ Thành à! Đêm nay chúng ta hãy cùng nhau cố gắng anh nhé”.
Anh tiến sát lại, hôn lên môi vợ mình, vòng tay siết chặt eo, chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy.
Chiếc giường rung rinh, tiếng 'cọt kẹt’ vang khắp căn phòng. Anh giữ chặt hai bên hông cô, nhấp mạnh vài cái để tất cả được xuất vào bên trong. Khi anh rút cậu nhỏ ra, cô níu tay anh, vừa nói vừa thở hổn hển: “Thêm nữa đi anh... Em muốn”.
Vốn cơ thể Ninh Hinh không được khỏe mạnh, anh chỉ có thể tạm dừng tại đây: “Em vất vả rồi, nếu em cố quá sẽ không tốt đâu".
Cô cũng chợt im lặng, nằm ôm anh mà dưỡng sức. Còn Vĩ Thành không ngủ được, anh nhớ lại khoảnh khắc anh chạm môi vợ mình không có cảm giác. Và hình ảnh của Lý Thiên Kỳ cứ hiện hữu trong suy nghĩ, anh nhớ cô rồi.
Anh cố gạt bỏ những suy nghĩ đó nhưng càng lúc anh càng nghĩ đến nhiều hơn. Đối với anh mà nói, Thiên Kỳ xuất hiện không chỉ thoả mãn nhu cầu của anh mà còn mang lại cho anh một cảm giác hạnh phúc đến khó tả.
Còn với Ninh Hinh, dù anh mắc căn bệnh không thể có con nhưng cô vẫn không lạnh nhạt với anh. Cô là một người vợ tốt, yêu anh hết mực nhưng xem xem, anh đã làm một điều vô cùng tội lỗi ở phía sau lưng cô. Thật sự rất tội lỗi!
....
Trời chưa sáng, Thiên Kỳ đang ngủ thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhấc máy lên nghe đầu giây bên kia nói gì đó có vẻ nghiêm trọng, cô tỉnh ngủ, ngay lập tức bước xuống giường.
Chiếc taxi dừng lại tại một trụ sở cảnh sát, Thiên Kỳ chạy vào bên trong. Thì ra là Tử Kỳ uống say, đụng chạm với một nhóm con trai khác rồi hai bên xảy ra xô xát. Cô đến để bảo lãnh đứa em trai này.
Ra khỏi sở cảnh sát, cậu định ngã sang lối khác thì bị cô nắm cánh tay giữ lại: “Em còn muốn đi đâu nữa?”
“Đi uống rượu”, cậu với vẻ mặt bình thản đáp lại.
“Không được, đi về nhà”, cô kéo tay cậu vào trong một chiếc taxi về thẳng chung cư.
Thiên Kỳ mang hộp sơ cứu đến phòng bôi thuốc lên những vết thương cho em trai. Vừa bôi vừa dặn dò: “Đây là lần thứ ba em gây chuyện rồi, chị không muốn nhìn thấy em bị thương. Ba mẹ trước khi mất đã dặn chị là nhất định phải dạy dỗ em trở thành một con người tốt, có sự nghiệp vững vàng. Em không vì chị cũng được, nhưng hãy nghĩ đến ba mẹ có được không?”
Cậu biết chị mình rất lo lắng, nhưng với cái tuổi mới lớn, tính bướng bỉnh và tự quyết vẫn lấn át tất cả mọi chuyện dù đó có là đúng đi nữa.
Thuốc thấm vào vết thương khiến cậu cảm thấy rất rát mà nhăn mặt: “Sh~”.
“Em cố chịu một chút, sẽ nhanh hết rát thôi”.
Cô dọn dẹp dụng cụ vào lại trong hộp, cũng không quên dặn dò: “Ngày hôm nay chị có lịch làm việc, có thể đến sáng mai mới về nhà”. Cô đưa hai tờ tiền mệnh giá 100: “Tiền tiêu của em vào ngày mai... Còn bây giờ nghỉ ngơi đi nhé”.
Đóng cánh cửa phòng lại, Thiên Kỳ buồn lòng suy nghĩ: Nếu Tử Kỳ biết được mình đang làm gì thì liệu em ấy có còn xem mình là chị nữa không? ....
Trong một tiệm cà phê kiểu Ý, Ninh Hinh đang ngồi chờ ai đó, trên bàn là ly Espresso nóng hổi. Từ phía sau, một người đàn ông với bộ suit lịch lãm đi đến chạm vào vai cô.
“Ninh Hinh! Anh đến rồi!”.
“Anh Thanh Hải!”.
Nghe giọng nói quen thuộc, cô mỉm cười mời anh ngồi xuống ghế đối diện. Sau đó phục vụ mang ra một ly cà phê đặt lên bàn.
Anh nhìn ly của cô không khỏi tò mò: “Dạo gần đây em thay đổi khẩu vị rồi à, trước em đâu thích uống cà phê, mà còn là Espresso, không đắng sao?”
“Không đắng một chút nào”, nói xong cô mò mẫm, đưa ly lên uống một ngụm.
Người đàn ông cười trừ nhưng lại có gì đó ẩn ý.
“Ừm, chúng ta đi thôi”, cô tươi cười gật đầu đồng ý.
Trong một nhà hàng sang trọng, Vĩ Thành cắt thịt từng lát đưa Ninh Hinh, còn đút cho cô ăn.
“Dạo này trông em có vẻ gầy đi, ăn nhiều một chút nhé”, anh quan tâm đến người vợ của mình.
Ninh Hinh mỉm cười, trong lòng vô cùng hạnh phúc: “Dạ chồng!”.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, nụ cười dần tắt hẳn mà nói với anh: “Vĩ Thành! Chúng ta thành vợ thành chồng đến nay cũng đã 3 năm... Em muốn vợ chồng mình có với nhau một đứa con... Em thật sự muốn trở thành một người vợ ngoan, mẹ hiền”.
Nghe cô đề cập đến chuyện này, anh dừng hẳn nĩa, giọng nói có chút nặng nề: “Em cũng biết là anh không thể có con mà. Căn bệnh này sẽ bám lấy anh suốt cả cuộc đời... Xin lỗi em Ninh Hinh!”.
“Anh đừng ngừng hy vọng mà, nếu chúng ta cố gắng biết đâu sẽ có kết quả... Mình cùng nhau có được không anh?”
Một năm trước, cả hai vì không có tin tức nên đã đến bệnh viện kiểm tra. Ai ngờ rằng kết quả kiểm tra anh mắc phải căn bệnh vô sinh. Khi biết được bản thân bị vướng vào căn bệnh đó, anh rất buồn, cũng tội cho người vợ đầu ấp tay gối khao khát có một đứa con.
Tuy biết trước rằng mọi chuyện sẽ không được như ý muốn nhưng anh vẫn chiều vợ mình.
Tối hôm đó, Ninh Hinh mặc một chiếc váy ngủ bước ra từ phòng tắm. Nhìn người vợ ăn mặc gợi cảm, anh cảm thấy rung rinh, tiến đến gần hơn.
Bàn tay anh chạm lấy khuôn mặt cô khen ngợi: “Em đẹp lắm!”.
Cô nắm tay anh, đôi mắt long lanh tràn đầy hy vọng: “Vĩ Thành à! Đêm nay chúng ta hãy cùng nhau cố gắng anh nhé”.
Anh tiến sát lại, hôn lên môi vợ mình, vòng tay siết chặt eo, chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy.
Chiếc giường rung rinh, tiếng 'cọt kẹt’ vang khắp căn phòng. Anh giữ chặt hai bên hông cô, nhấp mạnh vài cái để tất cả được xuất vào bên trong. Khi anh rút cậu nhỏ ra, cô níu tay anh, vừa nói vừa thở hổn hển: “Thêm nữa đi anh... Em muốn”.
Vốn cơ thể Ninh Hinh không được khỏe mạnh, anh chỉ có thể tạm dừng tại đây: “Em vất vả rồi, nếu em cố quá sẽ không tốt đâu".
Cô cũng chợt im lặng, nằm ôm anh mà dưỡng sức. Còn Vĩ Thành không ngủ được, anh nhớ lại khoảnh khắc anh chạm môi vợ mình không có cảm giác. Và hình ảnh của Lý Thiên Kỳ cứ hiện hữu trong suy nghĩ, anh nhớ cô rồi.
Anh cố gạt bỏ những suy nghĩ đó nhưng càng lúc anh càng nghĩ đến nhiều hơn. Đối với anh mà nói, Thiên Kỳ xuất hiện không chỉ thoả mãn nhu cầu của anh mà còn mang lại cho anh một cảm giác hạnh phúc đến khó tả.
Còn với Ninh Hinh, dù anh mắc căn bệnh không thể có con nhưng cô vẫn không lạnh nhạt với anh. Cô là một người vợ tốt, yêu anh hết mực nhưng xem xem, anh đã làm một điều vô cùng tội lỗi ở phía sau lưng cô. Thật sự rất tội lỗi!
....
Trời chưa sáng, Thiên Kỳ đang ngủ thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhấc máy lên nghe đầu giây bên kia nói gì đó có vẻ nghiêm trọng, cô tỉnh ngủ, ngay lập tức bước xuống giường.
Chiếc taxi dừng lại tại một trụ sở cảnh sát, Thiên Kỳ chạy vào bên trong. Thì ra là Tử Kỳ uống say, đụng chạm với một nhóm con trai khác rồi hai bên xảy ra xô xát. Cô đến để bảo lãnh đứa em trai này.
Ra khỏi sở cảnh sát, cậu định ngã sang lối khác thì bị cô nắm cánh tay giữ lại: “Em còn muốn đi đâu nữa?”
“Đi uống rượu”, cậu với vẻ mặt bình thản đáp lại.
“Không được, đi về nhà”, cô kéo tay cậu vào trong một chiếc taxi về thẳng chung cư.
Thiên Kỳ mang hộp sơ cứu đến phòng bôi thuốc lên những vết thương cho em trai. Vừa bôi vừa dặn dò: “Đây là lần thứ ba em gây chuyện rồi, chị không muốn nhìn thấy em bị thương. Ba mẹ trước khi mất đã dặn chị là nhất định phải dạy dỗ em trở thành một con người tốt, có sự nghiệp vững vàng. Em không vì chị cũng được, nhưng hãy nghĩ đến ba mẹ có được không?”
Cậu biết chị mình rất lo lắng, nhưng với cái tuổi mới lớn, tính bướng bỉnh và tự quyết vẫn lấn át tất cả mọi chuyện dù đó có là đúng đi nữa.
Thuốc thấm vào vết thương khiến cậu cảm thấy rất rát mà nhăn mặt: “Sh~”.
“Em cố chịu một chút, sẽ nhanh hết rát thôi”.
Cô dọn dẹp dụng cụ vào lại trong hộp, cũng không quên dặn dò: “Ngày hôm nay chị có lịch làm việc, có thể đến sáng mai mới về nhà”. Cô đưa hai tờ tiền mệnh giá 100: “Tiền tiêu của em vào ngày mai... Còn bây giờ nghỉ ngơi đi nhé”.
Đóng cánh cửa phòng lại, Thiên Kỳ buồn lòng suy nghĩ: Nếu Tử Kỳ biết được mình đang làm gì thì liệu em ấy có còn xem mình là chị nữa không? ....
Trong một tiệm cà phê kiểu Ý, Ninh Hinh đang ngồi chờ ai đó, trên bàn là ly Espresso nóng hổi. Từ phía sau, một người đàn ông với bộ suit lịch lãm đi đến chạm vào vai cô.
“Ninh Hinh! Anh đến rồi!”.
“Anh Thanh Hải!”.
Nghe giọng nói quen thuộc, cô mỉm cười mời anh ngồi xuống ghế đối diện. Sau đó phục vụ mang ra một ly cà phê đặt lên bàn.
Anh nhìn ly của cô không khỏi tò mò: “Dạo gần đây em thay đổi khẩu vị rồi à, trước em đâu thích uống cà phê, mà còn là Espresso, không đắng sao?”
“Không đắng một chút nào”, nói xong cô mò mẫm, đưa ly lên uống một ngụm.
Người đàn ông cười trừ nhưng lại có gì đó ẩn ý.
Danh sách chương