Chương 185
Thư Vãn liếc nhìn mình trong gương lập thể, kiểu trang điểm lộng lẫy và đậm, khiến cô trông càng giống Ninh Uyển.
Cô chán ghét nhìn thấy mình như vậy, nên cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt và bước vào trong.
Khi cô đi ra rửa tay, cửa phòng toilet đột nhiên bị đóng lại, ‘Rầm’ một tiếng rất lớn, ngay sau đó là tiếng khóa trái.
Cô nhận thấy có gì đó không ổn, vội vàng xoay người, vòng qua mấy tấm kính lập thể che khuất tầm mắt, nhìn thấy Lâm Trạch Thần ngồi trên xe lăn.
Anh ta mặc quần áo bệnh nhân, đeo khẩu trang, hai tay rũ xuống tay vịn xe lăn, một đôi mắt âm u ác độc đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Khoảng khắc nhìn thấy Lâm Trạch Thần, trái tim Thư Vãn chợt ngừng đập, cảm xúc sợ hãi, lo lắng, trong nháy mắt xâm chiếm cô.
“Lâm, Lâm tổng……”
Cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Lâm Trạch Thần thấy cô sợ như vậy, hơi nghiêng đầu, “Thư tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Thư Vãn cả người đều đang phát run, nhưng vẫn cố gắng chống người bình tĩnh nói: “Lâm tổng, anh đến nhà vệ sinh nữ tìm tôi là có chuyện gì sao?”
Lâm Trạch Thần tựa hồ nở nụ cười, ánh mắt hơi nhướng lên vài phần: “Không có gì, chỉ muốn đến cảm ơn cô.”
Anh ta nói xong, tháo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra cái miệng bị khâu hơn mười mũi.
Sợi chỉ dày đặc, thoạt nhìn trông hơi đáng sợ, Thư Vãn sợ tới mức bước một bước lui về phía sau.
Lâm Trạch Thần không thèm để ý, ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Lại đây.”
Thư Vãn lắc đầu, không những không muốn đi, còn xoay người chạy vào phòng toilet bên cạnh.
Thấy vậy, hai vệ sĩ cầm gậy sắt theo sau Lâm Trạch Thần lập tức đuổi theo cô.
Sau khi cản đường đi của cô, một trái một phải đỡ cánh tay đưa cô đến trước mặt Lâm Trạch Thần.
Cô bị vệ sĩ ghì xuống, dùng tư thế cực kỳ khuất nhục quỳ xuống dưới chân Lâm Trạch Thần.
“Thư tiểu thư, cô vẫn chạy nhanh như vậy.”
Lâm Trạch Thần cười chế nhạo một tiếng, với vẻ mặt âm hiểm cúi đầu nhìn Thư Vãn.
“Nhưng cô có thể chạy đi đâu đây?”
Anh ta cười ha hả giống một tên biến thái, cười xong anh ta lại liền dán ánh mắt lạnh lùng lên người cô.
“Nhờ cô ban tặng, tay của tôi phế đi, chân cũng tàn tật, ngay cả miệng cũng bị hủy. Cô nói xem tôi phải làm gì để cảm ơn cô đây?”
Ở câu cuối cùng, anh ta gằn từng chữ dường như hận không thể xé nát cô.
Thư Vãn bị bộ dạng này của anh ta dọa đến cả người run rẩy.
“Lâm, Lâm tổng, tôi không hiểu…..”
“Không hiểu?”
Lâm Trạch Thần nhíu mày, nụ cười trên mặt càng âm trầm đáng sợ.