Chương 182
Sau khi thắt dây an toàn, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe phát hiện cách đó không xa có một chiếc Bugatti đang đỗ.
Nhìn thấy kiểu xe này, Thư Vãn liền nhớ tới Quý Tư Hàn.
Khi lái xe một mình hắn thích lái chiếc Bugatti này nhất.
Cô nhìn chằm chằm biển số xe, không phải biển số xe của hắn.
Cô nhớ rõ biển số xe của mỗi chiếc xe hắn đi, nhưng biển số xe này cô chưa từng thấy.
Chiếc Bugatti đổ ở đằng xa không phải là xe của hắn.
Trong lòng Thư Vãn có chút mất mát, rồi lại cảm thấy mình thật ngốc.
Đến bây giờ cô lại còn ôm một tia hy vọng viển vông.
Rõ ràng hắn đã muốn kết hôn với Bạch Nguyệt Quang của mình, cô còn mong đợi gì nữa?
Thư Vãn cười nhạo chính mình, cô thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cố Cảnh Thâm ngồi vào ghế lái chính.
“Tiệc mừng công được cử hành ở đâu?”
“Khách sạn Hải Thiên.”
Đó là khách sạn sang trọng nhất thành phố A.
Cố thị tổ chức tiệc mừng công, chủ yếu là chúc mừng họ lấy được hợp đồng cho phần phía tây của thành phố.
Mặc dù chỉ là một phần nhưng đối với Cố thị mà nói, điều này đặt nền móng cho sự phát triển của bọn họ ở thành phố A. Nên ăn mừng là điều đương nhiên.
Thư Vãn cho rằng Cố Cảnh Thâm sẽ trực tiếp dẫn mình đến khách sạn, nhưng anh ta lại lái xe đến trung tâm thương mại Lam Loan.
Vẫn là cửa hàng lễ phục Cao Định kia, nhưng lần này anh ta mua cho cô mười bộ váy độc quyền, bao gồm cả túi xách và trang sức.
Thư Vãn nhìn những túi giấy cao cấp và khi nhân viên đặt chúng từng cái một vào cốp xe, cô cảm thấy đau đầu, xoa xoa trán.
“Cố tổng, phí chuyển phát nhanh rất đắt.”
Cố Cảnh Thâm tựa vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Lần này không được phép trả lại, nếu không tôi sẽ để cô mua vui cho tôi.”
Trước giọng điệu không thể từ chối khiến Thư Vãn ngẩn người.
Trước kia Tống Tư Việt cũng như vậy, mỗi lần anh ta mua đồ cho cô không cho cô từ chối, cũng không cho cô trả lại.
Anh ta trông ôn hòa như ngọc, nhưng thực ra anh ta là một người rất hoang tưởng và độc đoán. Anh ta là người nói được sẽ làm được, rất cố chấp.
Thư Vãn sợ anh ta thật sự để mình tiếp tục mua vui cho anh ta, cô chỉ đành không nói gì nữa.
Còn những thứ này, chờ sau khi cô chết, cô nhờ Sam Sam trả lại cho anh ta.
Cố Cảnh Thâm lái xe đưa cô đến khách sạn.
Trước khi đi vào phòng tiệc, anh ta để cô nắm cánh tay mình.
Thư Vãn nhìn anh ta một cái, có chút không cam tâm tình nguyện, giơ tay lên.
Cố Cảnh Thâm cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đặt trên khuỷu tay mình, nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.