Chương 162
Anh ta đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, tiến lên hỏi: “Có đói không?”
Thư Vãn lắc đầu, khi cô nhìn xuống người lại phát hiện quần áo của mình đã bị thay.
Cô dùng ánh mắt hoài nghi, khiếp sợ quét trên người Cố Cảnh Thâm.
“Là nữ giúp việc giúp cô thay đồ.”
Nhận được ánh mắt hiểu lầm của cô, Cố Cảnh Thâm vội vàng mở miệng giải thích.
Thư Vãn nghe được là nữ giúp việc giúp mình thay quần áo, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô có chút mất tự nhiên liếc nhìn Cố Cảnh Thâm, “Tôi xin lỗi.”
Cố Cảnh Thâm khoát tay, dịu dàng nói: “Cô hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta nói xong câu đó, Thư Vãn cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô cảm thấy hiện tại mình nên đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng chân của cô…
Cô đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để Cố Cảnh Thâm đưa mình về thì thấy anh ta nhàn nhạt gọi một tiếng.
“Thím Lý.”
Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 hoặc 50 tuổi bước vào bưng trên tay là đĩa thức ăn.
Dáng người phụ nữ này có chút mập mạp, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hiền lành.
Sau khi thím Lý đặt đĩa thức ăn lên bàn, xoay người cười nói với Thư Vãn: “Vị tiểu thư này, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì nên tôi đã chuẩn bị một ít bữa sáng cho cô theo khẩu vị của tiên sinh. Cô ăn chút gì lót dạ trước, chờ giữa trưa tôi sẽ làm cho cô chút đồ ăn ngon.”
Lòng tốt của thím Lý khiến Thư Vãn không được tự nhiên, thoáng hạ giọng xuống một chút: “Cảm ơn.”
Thím Lý khoát tay áo: “Không cần khách sáo.”
Thím Lý nói xong, xoay người đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Thư Vãn cảm thấy thím Lý có lẽ đã hiểu lầm gì đó, vì vậy thím Lý mới thay bọn họ đóng cửa lại.
Nghĩ vậy, cô càng không được tự nhiên. Cô vội vàng chống đỡ thân thể từ trên giường ngồi dậy.
Tựa vào đầu giường, Thư Vãn có chút ngượng ngùng hỏi Cố Cảnh Thâm: “Có thể giúp đưa tôi về nhà được không?”
Cố Cảnh Thâm không đáp lại, nhíu chặt mày : “Ngoại trừ bệnh tim, cô còn có bệnh khác sao?”
Thư Vãn thấy anh ta nghi ngờ mình, sắc mặt cô chợt tối sầm lại.
“Tôi không có bệnh.”
“Sao ngồi dậy cũng vất vả thế?”
Thư Vãn có chút sửng sốt. Cho dù cô giả vờ tốt đến mấy cũng không thoát khỏi ánh mắt Cố Cảnh Thâm.
“Chỉ qua là tôi có chút thiếu máu nên hơi mệt và mất sức.”
“Chỉ là thiếu máu?”
Ngữ khí của anh ta tràn ngập nghi vấn, khiến Thư Vãn nghe có chút chói tai.
Cô lạnh mặt hỏi ngược lại: “Cố tổng chẳng lẽ nhất định anh phải hỏi ra bệnh nan y từ miệng tôi, anh mới hài lòng sao?”
Cố Cảnh Thâm vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, chỉ là tôi cảm thấy…”