Mặc dù Sở Huyền Dịch đã nghĩ đến nếu đêm nay Hoa Linh Cơ thực sự gặp nạn thì rất có thể hắn sẽ phải bại lộ thân phận, nhưng nhìn gương mặt thanh tú dịu dàng trước mắt, lại lộ vẻ dữ tợn quỷ dị, phát ra giọng nam, hắn hoàn toàn không hối hận.

Dù sao Hoa Linh Cơ cũng vì hắn mà chịu khổ, cho dù thực sự bị áp giải về Ma cung, hắn cũng nhất định phải cứu nàng!

"Thật không ngờ, giết nha đầu này lại có thể làm thiếu chủ ra mặt! Ha ha ha, đúng là niềm vui bất ngờ!"

Sở Huyền Dịch tức giận nghiến răng, lòng bàn tay run lên, làm linh lực đang thi triển càng thêm nặng, nhưng lại ngay lập tức thấy Hoa Linh Cơ lộ ra vẻ đau đớn, rên rỉ như thú con bị thương.

Hắn lập tức thu hồi linh lực, đành phải bất lực nhìn vẻ mặt tàn nhẫn tuyệt đối không thuộc về Hoa Linh Cơ xuất hiện lần nữa.

"Thuộc hạ cam tâm tình nguyện để cho thiếu chủ giày vò, thuộc hạ không sợ, khặc khặc khặc khặc."

“Ngươi rời khỏi cơ thể của nàng ngay, ta có thể tha mạng cho ngươi!” Sở Huyền Dịch nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

Hoa Linh Cơ chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, không chút sợ hãi nhìn hắn: "Thuộc hạ có thể rời khỏi cơ thể nàng ta, nhưng thiếu chủ nhất định phải theo thuộc hạ về Ma cung."

"Mơ mộng hão huyền."

"Ồ? Mơ mộng hão huyền ư?" Nàng cười cười, so với vẻ đáng yêu hoặc là ranh mãnh thường ngày, lúc này nụ cười của nàng lại âm hiểm thâm độc: "Thiếu chủ không đồng ý, xin thứ cho thuộc hạ không rời đi."

Sở Huyền Dịch tức giận: "Ngươi nên tự hiểu mình một chút. Ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi mà có thể ép ta quay về Ma cung sao?"

"Haizz, quả thực thực lực của thuộc hạ thấp kém, chỉ bằng ta thì không thể nào đưa ngài về Ma cung được. Nhưng hà tất gì thiếu chủ phải cố chấp chứ? Hôm nay thân phận của ngài đã bị bại lộ, sau này Ma cung sẽ phái vô số thuộc hạ đến đây tìm ngài! Cũng sẽ có vô số tu sĩ loài người muốn đuổi ngài ra khỏi Nhân giới! Ngài, không có lựa chọn nào khác đâu."

Nhìn tên yêu ma đội lốt người này càn rỡ đắc ý đến tột cùng, Sở Huyền Dịch vẫn luôn kìm nén lửa giận âm thầm thúc giục Tru Ma Quyết. Một khi nó chui ra khỏi cơ thể Hoa Linh Cơ, hắn có thể giết chết nó ngay lập tức!

Hoa Linh Cơ xoay người đứng lên, vênh váo đi đi lại lại trong phòng.

"Ta cảm thấy thiếu chủ đang giở trò mờ ám! Ngài muốn giết ta, chỉ vì bảo vệ một nữ nhân ngài mới quen biết chưa được mấy ngày. À, đúng rồi, thiếu chủ đã giết rất nhiều yêu ma, cũng không thiếu mình ta. Nhưng mà, nếu ngài đã che chở nàng thì sau này sẽ có càng nhiều yêu ma đến giết nàng hơn, ngài có thể bảo vệ được mãi sao?"

"Ma cung sẽ không biết ta che chở nàng."

Nói xong, Sở Huyền Dịch cười lạnh một tiếng, đứng dậy, lập tức dùng năm ngón tay giữ chặt đỉnh đầu Hoa Linh Cơ, trút linh lực xuống!

"A —— "

Ngay lập tức, Hoa Linh Cơ đau đớn hét lên, sắc mặt hung ác: "Ngươi điên rồi! Ngươi dám mạnh mẽ giết chết ta! Kinh mạch của nữ nhân này sẽ bị linh lực của ngươi đánh nát! Sau này nàng ta đừng hòng tu luyện được nữa!"

"Nàng không thể tu hành, ta sẽ nuôi nàng cả đời! Nhưng nàng không thể bị yêu ma thao túng, trở thành chó săn của Ma cung! Hai điều hại chọn điều nhẹ hơn, trở thành con rối của yêu ma không phải là điều nàng mong muốn, cũng không phải là cuộc sống của nàng!”

Sở Huyền Dịch nghiêm khắc khiển trách, linh lực trong tay không hề thu lại, trong mắt tràn đầy kiên quyết.

Nghe được những lời này, Hoa Linh Cơ sững sờ, nhưng trong nháy mắt, hai mắt của nàng đã bị ma khí ăn mòn.

Nàng hét lớn, hất tay Sở Huyền Dịch ra, tung người nhảy lên, chạy ra khỏi phòng.

Sở Huyền Dịch theo sát phía sau, nhưng hắn không dám sử dụng pháp quyết gây tổn thương quá lớn, nhìn thấy Hoa Linh Cơ chạy trốn cực nhanh trong gió lốc phần phật, né tránh công kích vô cùng nhanh nhẹn, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ.

Với ma khí mỏng manh như vậy thì lẽ ra tên yêu ma này không thể chạy trốn được nhanh như thế mới phải.

Nhưng mà hiện tại hắn không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ cho rằng yêu ma đã biết hắn quyết tâm phải giết được nó, cho nên liều mạng đánh cuộc một trận.

Đỉnh núi dựng đứng hiểm trở, phần lớn là những vách núi cao chót vót cắt ngang con đường phía trước.

Chẳng mấy chốc, Sở Huyền Dịch đã đuổi theo đến bên rìa vách núi.

Gió núi cuồng bạo khắc nghiệt, hai mắt Hoa Linh Cơ chỉ còn một màu đen, thất khiếu tỏa ra ma khí, trông chẳng khác gì yêu ma. Nàng đứng bên vách núi, hai tay giang rộng, bị gió thổi lảo đảo khiến Sở Huyền Dịch hoảng sợ.

Đột nhiên, nàng nhe răng cười toe toét: "Thiếu chủ, ngài không cần tha mạng cho ta, sau này gặp lại."

Dứt lời, yêu ma tung người nhảy xuống vách núi!

"Ha ha ha ha—— "

Theo tiếng cười điên rồ, Sở Huyền Dịch sớm đã cảnh giác vội nhảy xuống theo.

Hắn bất lực nhìn một luồng ma khí thoát ra khỏi cơ thể Hoa Linh Cơ chạy trốn, nhưng hắn chỉ kịp chém ra một đòn, rồi tập trung đuổi theo Hoa Linh Cơ đang lao nhanh xuống dưới.

"Ầm" một tiếng, hắn ôm lấy Hoa Linh Cơ trong gió, cùng lúc đó, hắn nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ hướng yêu ma chạy trốn.

Thay đổi phương hướng, thuận gió mà lên.

Sở Huyền Dịch nhìn về hướng đó, không biết là màn đêm che giấu hay là yêu ma đã trúng chiêu thật, nhưng không còn thấy tung tích ma khí đâu nữa, tất cả đều tiêu tan trong gió núi mờ ảo bên vách núi.

Lông mày Sở Huyền Dịch nhíu chặt, nhìn vào bóng đêm, lo lắng dâng lên trong lòng.

"Ưm..." Hoa Linh Cơ ở trong lòng hắn rên rỉ một tiếng, từ từ mở mắt ra, trong mắt đầy mê mang.

Sở Huyền Dịch không nghĩ nhiều nữa, ôm chặt lấy nàng, trở về nơi ở.

"Đại… sư huynh? Đây là đâu?"

"Muội bị mộng du, ta đến tìm muội về."



Hoa Linh Cơ mờ mịt: "Hả? Vậy ta..."

Nàng còn chưa nói xong thì đầu đã đau như búa bổ dựa vào trong ngực Sở Huyền Dịch, che mặt: "Đầu ta đau quá..."

"Vừa rồi ta đã giải trừ ma khí cho muội rồi, trừ sạch sẽ."

"Thì ra là vậy... Cảm tạ Đại sư huynh."

Trở lại nơi ở, Hoa Linh Cơ soi gương ——

Trời ơi, trên đỉnh đầu nàng có một dấu tay đen như mực!

Ba ngón tay giữa in trên trán, trông như ba sợi tóc!!

Hả?!!!

Nàng kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Huyền Dịch, há to miệng, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Này, có phải hắn nên cho nàng một câu trả lời hợp lý không?

Lúc này Sở Huyền Dịch mới phát hiện, trước đó mình dùng sức quá lớn, bây giờ bị bầm tím rồi.

Xấu hổ.

Hắn tìm được thuốc mọc tóc, thoa lên lòng bàn tay: "Vừa lúc, lưu thông máu, trừ máu bầm."

Hoa Linh Cơ rưng rưng nước mắt, quai hàm run rẩy, tủi thân ngậm miệng: "Vâng."

Sở Huyền Dịch vừa xoa đầu nàng, vừa dạy Tâm Kinh cơ bản cho nàng, hi vọng nàng có thể sớm tu luyện nhiều hơn một chút, một chút nữa.

Hắn lo lắng yêu ma trốn thoát kia không chết, sẽ quay lại gây rắc rối cho Hoa Linh Cơ, cho nên hắn không dám rời đi.

Mãi cho đến khi Hành Nguyên Chân nhân dẫn Vô Đỉnh Chân nhân và một nhóm đệ tử trở lại, mới mời Y Duyệt đến chăm sóc Hoa Linh Cơ.

"Chăm sóc muội ấy cho tốt."

Y Duyệt đã nghe Hành Nguyên Chân nhân nói Hoa Linh Cơ bị yêu ma ẩn núp đánh lén, nghiêm túc nói: "Sư huynh yên tâm, ta sẽ không lơ là cảnh giác."

"Đừng nói cho muội ấy biết chuyện muội ấy bị yêu ma đánh lén, tránh để muội ấy lo lắng."

“Hiểu rồi.”

Tiễn Đại sư huynh xong, Y Duyệt trở về phòng, thấy Hoa Linh Cơ đang nhìn mình chằm chằm thì cười nói: "Tiểu nha đầu không buồn ngủ à?"

Khi Y Duyệt sư tỷ đến bên giường, Hoa Linh Cơ ôm cánh tay nàng ấy, nằm xuống bên cạnh nàng: "Nhị sư tỷ, Vô Đỉnh sư thúc thế nào rồi?"

"Không sao, sư thúc quá mệt mỏi, được khiêng về rồi. Thực lực đại yêu cấp năm cao hơn ông ấy một chút, rất khó giải quyết, may là sư tôn chạy tới."

"Ồ vậy thì nguy hiểm thật, đám yêu ma đúng là đáng ghét!"

Y Duyệt nghĩ đến chuyện cười Hà Minh Tước kể trên đường trở về, tò mò hỏi: "Nghe Minh Tước nói, lúc Vô Đỉnh sư thúc xuống núi, muội đã dặn sư thúc phải cẩn thận à?"

Vừa nghe đã biết là Hà Minh Tước rồi!

Hoa Linh Cơ lập tức buông cánh tay của Y Duyệt sư tỷ ra, quay sang một bên nhắm mắt lại: "Hừ... hừ..."

Giả vờ ngủ.

"Nhóc quạ đen."

Y Duyệt sư tỷ không nhịn được cười, giơ tay búng trán nàng: "Này, sao trên trán muội có dấu ba ngón tay vậy?"

"Hu... hu..."

Đừng nói nữa mà!!!

Một đêm mơ kỳ la.

Cây cầu hai màu đen trắng.

Nàng đứng ở bên màu đen, phía sau có Ma tôn, có Phong Ma Bình và Phương Mộ Tiên, có quạ cha quạ mẹ và có rất nhiều đồng bạn… trong bộ tộc quạ đen.

Sở Huyền Dịch đứng một mình bên phía đầu cầu màu trắng.

Quanh eo hắn buộc một sợi dây, đầu dây ở trong tay nàng.

Nàng đang từng chút một kéo hắn qua cầu, đột nhiên bị hắn kéo lại!

"Nhóc trọc, lại đây!"

Hoa Linh Cơ choàng tỉnh dậy.



Sắc trời mới chỉ hơi sáng, bên cạnh không có Y Duyệt sư tỷ, ngoài phòng truyền đến tiếng luyện kiếm khẽ khàng.

Xuống giường, đi ra khỏi phòng: "Sư tỷ, tỷ chăm chỉ quá."

Y Duyệt sư tỷ thu hồi kiếm, cười nói: "Muội cũng phải chăm chỉ như ta mới được, chỉ là hôm nay thì thôi, hôm qua muội bị hoảng sợ nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Nói xong, nàng ấy đứng dậy nhảy lên không trung, vung kiếm vẽ một vòng quanh phòng. Ngay sau đó, ánh sáng mờ ảo của kết giới lóe lên rồi biến mất.

"Muội sửa sang lại chút đi, ta đi lấy điểm tâm cho muội, sẽ về ngay thôi."

"Làm phiền Nhị sư tỷ."

Sau khi Y Duyệt sư tỷ rời đi, Hoa Linh Cơ giơ tay chạm vào kết giới, phát hiện nàng không thể ra ngoài.

Nàng thì thầm: "Phong Ma Bình?"

Nàng vốn tưởng mình sẽ không nghe thấy câu trả lời, nhưng giọng nói của Phong Ma Bình vang lên bên tai nàng ngay tức khắc: “Ta ở đây.”

Phong Ma Bình vừa dứt lời thì thoáng hiện thân hình ra, chỉ cách Hoa Linh Cơ một kết giới.

"Phong Ma Bình, ngươi không sao chứ? Tối hôm qua bị thiếu chủ tra tấn như vậy."

Phong Ma Bình không biết che giấu cảm xúc và trạng thái của mình, giọng điệu có hơi mất mát: "Cũng ổn, đúng như dự đoán, bị thiếu chủ đánh trọng thương."

Hoa Linh Cơ vô cùng áy náy, vừa định nói vài câu xin lỗi, nhưng chợt nghe thấy giọng điệu của Phong Ma Bình trở nên vui vẻ.

“Nhưng trong họa có phúc. Ta đột phá rồi. Hiện tại tu vi càng cao, ma khí tản ra ngoài càng yếu hơn. Vừa rồi ta vẫn luôn ở đây nhưng nữ tu kia không phát hiện ra.”

“Hả!?” Hoa Linh Cơ hơi kinh ngạc: “Vậy thực lực của ngươi tương đương với tu vi nào của nhân tu?”

"Dưới trạng thái không che giấu thì ngang với thiếu chủ."

Hai mắt Hoa Linh Cơ sáng lên: "Ngươi thật lợi hại!"

Phong Ma Bình không đắc ý tự mãn.

"Mà này, Phong Ma Bình, ngươi đã hồi bẩm tin tức của thiếu chủ cho Ma tôn chưa?"

"Vẫn chưa, đột phá xong thì ta đi chữa thương, lại lo ngươi xảy ra chuyện nên chờ ở đây luôn."

Nghe vậy, Hoa Linh Cơ lập tức yên tâm: "Chưa là tốt rồi. Về thân phận của thiếu chủ, ngươi đừng hồi bẩm với Tôn chủ vội."

Phong Ma Bình khó hiểu: "Tại sao?"

"Đồ ngốc này, tối hôm qua ta nói nhiều với thiếu chủ như vậy, ngươi không nghe được chữ nào à?"

Hoa Linh Cơ hạ giọng, nói nhỏ: “Hiện tại thân phận của thiếu chủ chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, cho nên nếu chúng ta có thể thành công thuyết phục thiếu chủ trở về Ma cung, công lao cũng chỉ chia đều cho hai người chúng ta mà thôi. Nhưng một khi ngươi hồi bẩm với Tôn chủ…!"

Nàng đột nhiên cao giọng nói: "Không được! Tôn chủ chắc chắn sẽ phái rất nhiều yêu ma đến, cưỡng ép thiếu chủ quay về Ma cung. Chờ đến khi thiếu chủ bị mang về Ma cung thì còn đâu chuyện của hai chúng ta nữa? Hai chúng ta chỉ mới thực hiện bước đầu tiên trên con đường kiến công lập nghiệp, đừng, đừng dừng tại đây chứ!!

"Kinh khủng hơn chính là! Ngươi có từng nghe câu “Một đời vua một đời thần” chưa?"

Giọng nói của Phong Ma Bình đầy lo lắng: "Nghe rồi."

"Nghe rồi mà ngươi còn không tiếp thu kinh nghiệm của người xưa à? Bây giờ chúng ta hồi bẩm thân phận thiếu chủ lên, thiếu chủ bị cưỡng ép quay về, vậy có thể nhớ được điểm tốt của hai ta sao? Bây giờ Ma tôn là Ma tôn, nhưng sau này thiếu chủ mới là Ma tôn!

“Ta và ngươi một là không để dành công trạng cho tương lai, hai là không được lòng của Ma tôn tương lai, ngươi nói xem, chúng ta được gì chứ?”

Phong Ma Bình đầy lo lắng: "Hả... cái này..."

Dưới sự phân tích chi tiết của Hoa Linh Cơ, cuối cùng hắn cũng nhận ra có gì đó không ổn.

"Nha Nữ, vậy theo ngươi thì chúng ta nên làm gì?"

"Đương nhiên phải bảo vệ tin tức trước! Chúng ta phải lợi dụng thiếu chủ để tích góp từng chút công trạng, đồng thời cũng phải khéo léo lấy lòng thiếu chủ, để sau này khi thiếu chủ trở về Ma cung, hắn sẽ không trách hai chúng ta lừa gạt hắn. Đương nhiên, nếu như hắn còn có thể trọng dụng hai chúng ta thì càng tốt hơn!"

Nghe dự định hiện tại của Hoa Linh Cơ xong, Phong Ma Bình phục sát đất, liên tục cảm khái: "Nha Nữ, ngươi đúng thật là thiên tài tuyệt thế!"

"Ha ha ha!"

"Nếu thiếu chủ biết ngươi thông tuệ như vậy, chắc chắn sẽ không nói ngươi là chó săn của Ma cung!"

"..."

Trong nháy mắt, Hoa Linh Cơ giận tím mặt: "Chó săn cái gì! Chó săn cái gì hả! Chuyện loài chim chúng ta có liên quan quái gì đến chó hả!"

Phong Ma Bình sửng sốt, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng của Y Duyệt sư tỷ xuất hiện ở đằng xa, bèn nói "Nữ tu kia đã trở lại", rồi không nói gì nữa.

Để lại mình Hoa Linh Cơ tức đến phình cái bụng nhỏ.

Hừ!

Tên khốn Sở Huyền Dịch kia dám mắng nàng là chó ư!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện