Editor: Zombie cưỡi Lợn
【Tuần thứ mười ba – Thứ bảy – hạ 】
Quấn quít mây mưa, nửa ngày cứ trôi qua như vậy, hai người cứ như những thiếu niên mới vừa được khai trai gặp phải bạc hà mèo, như thiếu nữ tư xuân gặp phải cỏ đuôi chó, suy nghĩ và hành động đều dựa vào bản năng, đến cả bữa trưa cũng lố giờ.
Lăng Thần Nam mặc một cái quần đi ra từ phòng vệ sinh, phát hiện trên giường xuất hiện một cuộn nấm kim châm vừa béo vừa tròn, “nấm kim châm” lăn một vòng đến phía giường bên kia, cuốn hết ra giường lại, chỉ có mái tóc đen xoã tung ở bên ngoài. Lăng Thần Nam nhịn không được mà phì cười, sải bước đi về phía đó, tách hai chân ra mà kẹp lấy “nấm kim châm”, nằm úp sấp xuống ngó vào trong cuộn chăn. Bạch Thịnh uốn uốn éo éo ở bên trong, ngước đầu, hai mắt cong cong nhìn anh.
Cậu lại muốn lăn về hướng ngược lại, nhưng bị Lăng Thần Nam quấy rối, cứ xoa đến xoa đi, cuối cùng hai người thiếu chút nữa rơi xuống đất mới xem như quậy đủ rồi. Bạch Thịnh bò ra khỏi chăn, loã thể, da dẻ trắng nõn, tay chân thon dài, đầu tóc rối beng, nhào lên người Lăng Thần Nam.
Đùi cậu cứ cọ tới cọ lui trên cái thắt lưng trần trụi của anh, hai người vừa dán môi vào nhau, bụng Lăng Thần Nam liền kêu ọt ọt kháng nghị, Bạch Thịnh cười khanh khách, Lăng Thần Nam cũng cười nói: “A… Đói bụng rồi, cái này trông ngon quá ta.” Anh làm bộ cắn cắn cánh tay mềm mại của Bạch Thịnh, đối phương cũng không sợ nhột, co rúm lại để mặc anh chọc ghẹo.
Bụng Lăng Thần Nam lại kêu một tiếng, Bạch Thịnh vui vẻ không thôi, nói: “Đừng ăn, ăn em không đủ no đâu, ăn thịt bò em mua đi.”
Lăng Thần Nam hừ hừ hai tiếng mới tỏ vẻ tha cho cậu, đi xuống phòng bếp lúc này,Bạch Thịnh mới chậm rãi đứng dậy, đi tới đi lui, suy nghĩ một chút, mở ngăn kéo trong tủ quần áo, lấy quần áo ở nhà của Lăng Thần Nam ra mặc vào — cậu cao hơn Lăng Thần Nam một chút, nhưng lại gầy hơn, vì vậy mặc khá vừa. Cậu ra khỏi phòng ngủ, từ xa nhìn ngắm bóng dáng đang bận rộn trong bếp của anh, kéo cổ áo mình đang mặc lên ngửi một cái.
Phòng bếp của Lăng Thần Nam thật ra không có bàn ăn, chỉ có một cái quầy giống như quầy bar, anh đứng bếp vo gạo nấu cơm, Bạch Thịnh ngoan ngoãn ngồi bên quầy bar nhỏ mà tán gẫu với anh.
Trong lòng Lăng Thần Nam lại nghĩ tới chuyện Lục Bách Chu gọi điện thoại cho mình, giả vờ vô tình hỏi: “Gần đây gặp bác sĩ Lục có thuận lợi không? Em có phải đi quá xa không?”
Bạch Thịnh vừa lắc lắc ấm trà vừa cười nói: “Không có, ừm… Đều rất tốt ạ.”
Lăng Thần Nam nhìn cậu một cái: “Hửm?”
Bạch Thịnh cúi đầu nghiên cứu hoa văn màu vàng trên cốc trà và viền chén, nhỏ giọng đáp: “Vâng, bác sĩ Lục rất tốt.”
Lăng Thần Nam khom người tỳ tay lên mặt bàn, chồm đến gần cậu, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một phiến môi của đối phương: “Môi bĩu ra dài tới nỗi có thể làm móc treo ấm trà đó.”
Bạch Thịnh xoắn xuýt à ừm vài tiếng, Lăng Thần Nam buông cậu ra, cậu liền không lên tiếng nữa, nửa ngày sau mới nói: “Mặc dù bác sĩ Lục tốt…”
“Hửm…” Lăng Thần Nam nhướng mày: “Nhưng?”
“Nhưng ở với anh vẫn là… có cảm giác an toàn hơn.” Bạch Thịnh sờ sờ hoa văn trên vành chén: “Nhưng vừa thích anh, vừa không muốn anh làm bác sĩ của em, cho nên…”
Lăng Thần Nam bỗng nhiên bị ghẹo, nghĩ thầm sao người này cứ không chút báo trước mà nói mấy lời tình tứ thế chứ, nhưng cuối cùng anh vẫn giữ được chút tôn nghiêm, cố gắng lắm mới bày ra được vẻ mặt thật bình thường mà nói: “Tôi biết rồi, tôi như có chức năng thôi miên mà, mỗi lần gặp tôi em đều ngủ bù.”
“Không phải!” Bạch Thịnh vội vàng ngẩng đầu giải thích: “Rất an tâm, rất thả lỏng, có cảm giác anh cũng rất chân thành mà quan tâm em, bản thân em hình như cũng rất dễ dàng tin tưởng anh, cái gì cũng có thể nói cho anh hết.”
Dĩ nhiên, khiến khách hàng cảm thấy được quan tâm là một trong những kỹ năng cần trang bị của bác sĩ tâm lý mà. Lục Bách Chu đương nhiên cũng biết, thứ gọi là ‘cảm giác an toàn’ này… nếu không có quá trình Bạch Thịnh điều tra anh, không có đủ thời gian để xây dựng tâm lý thì cảm giác an toàn sẽ đến chậm hơn.
Mà có vẻ như Bạch Thịnh sợ mình không thể truyền đạt được suy nghĩ, cũng chồm người về phía trước, nụ cười đã biến mất, vẻ mặt rất chi nghiêm túc, trong lúc nhất thời trở nên có chút không giống cậu. Cậu nói: “Là thật, lúc đó khi nhìn thấy anh, em có một loại cảm giác… em tự nhủ, nếu như là người này, nói không chừng có thể mình được cứu.”
Lăng Thần Nam có chút không biết đáp thế nào, đành sờ sờ đầu cậu, vuốt vuốt vành tai cậu mà an ủi.
Khi xoay người lại tiếp tục rửa rau, tâm tư Lăng Thần Nam lại chạy đến nơi khác —— thái độ của Lục Bách Chu đối với Bạch Thịnh cứ như từ đầu tới đuôi không mấy thân thiện, gặp mặt lần đầu đã bất mãn việc cậu ‘quá mức ỷ lại’ vào anh, sau đó liên tục khuyên anh từ bỏ bệnh nhân này đi, bây giờ sau khi chuyển Bạch Thịnh sang cho y cố vấn, theo lý thuyết y đã được tiếp xúc trực tiếp thì phải hiểu rõ tình hình hơn mới đúng, thế mà lại có thái độ thờ ơ không quan tâm đến mối họa lớn là Thẩm Dần Xuyên, rất kỳ lạ.
Công việc của y chủ yếu là chỉnh hợp nhân cách, không sai, mà cũng không thể để mặc nhân cách chủ chịu áp lực chứ.
Trừ phi… Lăng Thần Nam bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Lục Bách Chu từng nói nhân cách chủ chưa chắc đã là nhân cách hạt nhân, mà chỉnh hợp là phải ra tay từ hai nhân cách có tính cách tương tự nhất.
Tính cách tương tự nhất là ai, Bạch Thịnh và Kẹo Sữa sao? Lăng Thần Nam hơi ảo não, cảm giác chỉ có thể giương mắt nhìn thật khó chịu.
Nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn.
Anh không kìm lòng được mà nói thầm trong lòng: Lúc đưa ra quyết định đã suy tính nhiều lần rồi, bây giờ quay đầu nhìn lại khó tránh khỏi việc hoài nghi hành động của mình có phải là quá mức vội vàng chăng —— Lục Bách Chu có thật sự cảm thấy hứng thú với ca bệnh của Bạch Thịnh không? Hay chẳng qua chỉ là cảm thấy Bạch Thịnh không thích hợp với mình, muốn cắt đứt mối quan hệ khám và chữa bệnh của mình này?
Có điều đã muộn rồi, anh đã không nhớ nổi tâm tình phải khắc chế và giới hạn như đi trên băng mỏng ngày trước, anh nhìn bóng dáng Bạch Thịnh đang chơi điện thoại di động phản chiếu lại trên kính lò nướng, đối phương cũng vô tình ngẩng đầu, trùng hợp bắt gặp tầm mắt của anh, liền cong khóe môi cười.
Lăng Thần Nam sống một mình quen rồi, làm cơm rất nhanh, không lâu sau đã làm xong hai món một canh —— một mình anh ở thì không nói làm gì, có khi nửa năm cũng không nhớ mà uống một chén canh, nhưng lúc này trong nhà có thêm người khác, hứng thú cũng tăng vọt.
Nhà anh không có bàn ăn, vì vậy Bạch Thịnh bưng hết chén dĩa lên bàn trà trên phòng khách, cậu ngồi ghế sô pha, Lăng Thần Nam thì ngồi xếp bằng bên cạnh trên thảm trải sàn, kết nối điện thoại với ti vi xem nên coi cái gì.
Lăng Thần Nam cúi đầu, vừa xem vừa hỏi: “Em xem vở kịch này chưa…” Ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Bạch Thịnh đang khóc.
Nói là khóc, thật ra chỉ là có cái gì đó sáng lấp lánh rơi vào chén cơm trắng, rất nhanh, anh theo bản năng mà cho rằng mình nhìn lầm.
Anh kinh ngạc gọi: “Bạch Thịnh?”
Bạch Thịnh như giật mình tỉnh lại, cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì, Lăng Thần Nam hỏi: “Sao em khóc?”
“A…” Bạch Thịnh dùng đũa chọt chọt chén cơm, nói: “Không, không có gì đâu, em…” Cậu suy nghĩ một hồi, vẫn là nói: “Em rất vui, lại có chút sợ.”
“Đã rất lâu rồi em không… Không, là em chưa từng được hưởng thụ cảm giác gia đình này, kỳ thực… kỳ thực từ rất sớm trước kia em đã cảm giác được Thẩm Dần Xuyên là loại người gì, nhưng hắn lại khiến em nảy lên một suy nghĩ trong đầu rằng: Lần này không chừng có thể thật sự có một gia đình. Quá muốn, bởi vì quá muốn, cho nên vẫn cứ che hai mắt, vẫn cứ thỏa hiệp một cách vô nguyên tắc, giả vờ như cái gì cũng không biết, cứ giống một người bình thường…”
“Thế nhưng hắn không phải người bình thường, em cũng không phải người bình thường, giữa bọn em chưa bao giờ có cuộc sống như thế dù chỉ là một ngày, trước đây không có để mà so sánh, cảm giác không mãnh liệt như bây giờ, mà mấy ngày nay… đặc biệt là hôm nay em bỗng nhận ra, một gia đình sẽ ra làm sao, thế nhưng anh tốt với em như vậy, em lại có cảm giác không chân thực, sợ sẽ…”
“Em đang nói gì đấy?” Lăng Thần Nam cắt ngang lời cậu.
Bạch Thịnh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, cẩn thận nói: “Xin lỗi, em làm sao ấy, cứ nói mãi rất phiền đúng không? Xin lỗi xin lỗi…”
“Em đang nói gì đấy.” Lăng Thần Nam hỏi: “Này thì tính là gì, một bữa cơm đã bắt cóc được em?”
Bạch Thịnh chớp mắt nhìn anh, anh nói tiếp: “Vậy đã là tốt với em? Để tôi nói cho em biết, tôi mà yêu đương thì sẽ có thói quen cưng chiều cho đối phương coi trời bằng vung luôn.”
Bạch Thịnh ngơ ngác nhìn anh, hiểu rõ, rồi cậu như là than thở, lại như là tự nhủ: “Tốt với em như vậy, sau này em sẽ rất khó vượt qua.”
Lăng Thần Nam cười rộ lên: “Vừa nhìn em liền biết là chưa học qua môn tâm lý nào, cái này gọi là gỡ rối giá trị kỳ vọng, nâng cao kỳ vọng của em, sau đó mới không dễ bị người khác lừa đi. Em bây giờ chỉ mới mấy món khoai tây hầm thịt bò đã có thể bắt cóc được, tôi thật lo lắng đó.”
Bạch Thịnh lại không cười, nhìn anh chăm chú, nói: “Lừa cũng không đi, ai cũng đừng hòng cướp.”
【Tuần thứ mười ba – Thứ bảy – hạ 】
Quấn quít mây mưa, nửa ngày cứ trôi qua như vậy, hai người cứ như những thiếu niên mới vừa được khai trai gặp phải bạc hà mèo, như thiếu nữ tư xuân gặp phải cỏ đuôi chó, suy nghĩ và hành động đều dựa vào bản năng, đến cả bữa trưa cũng lố giờ.
Lăng Thần Nam mặc một cái quần đi ra từ phòng vệ sinh, phát hiện trên giường xuất hiện một cuộn nấm kim châm vừa béo vừa tròn, “nấm kim châm” lăn một vòng đến phía giường bên kia, cuốn hết ra giường lại, chỉ có mái tóc đen xoã tung ở bên ngoài. Lăng Thần Nam nhịn không được mà phì cười, sải bước đi về phía đó, tách hai chân ra mà kẹp lấy “nấm kim châm”, nằm úp sấp xuống ngó vào trong cuộn chăn. Bạch Thịnh uốn uốn éo éo ở bên trong, ngước đầu, hai mắt cong cong nhìn anh.
Cậu lại muốn lăn về hướng ngược lại, nhưng bị Lăng Thần Nam quấy rối, cứ xoa đến xoa đi, cuối cùng hai người thiếu chút nữa rơi xuống đất mới xem như quậy đủ rồi. Bạch Thịnh bò ra khỏi chăn, loã thể, da dẻ trắng nõn, tay chân thon dài, đầu tóc rối beng, nhào lên người Lăng Thần Nam.
Đùi cậu cứ cọ tới cọ lui trên cái thắt lưng trần trụi của anh, hai người vừa dán môi vào nhau, bụng Lăng Thần Nam liền kêu ọt ọt kháng nghị, Bạch Thịnh cười khanh khách, Lăng Thần Nam cũng cười nói: “A… Đói bụng rồi, cái này trông ngon quá ta.” Anh làm bộ cắn cắn cánh tay mềm mại của Bạch Thịnh, đối phương cũng không sợ nhột, co rúm lại để mặc anh chọc ghẹo.
Bụng Lăng Thần Nam lại kêu một tiếng, Bạch Thịnh vui vẻ không thôi, nói: “Đừng ăn, ăn em không đủ no đâu, ăn thịt bò em mua đi.”
Lăng Thần Nam hừ hừ hai tiếng mới tỏ vẻ tha cho cậu, đi xuống phòng bếp lúc này,Bạch Thịnh mới chậm rãi đứng dậy, đi tới đi lui, suy nghĩ một chút, mở ngăn kéo trong tủ quần áo, lấy quần áo ở nhà của Lăng Thần Nam ra mặc vào — cậu cao hơn Lăng Thần Nam một chút, nhưng lại gầy hơn, vì vậy mặc khá vừa. Cậu ra khỏi phòng ngủ, từ xa nhìn ngắm bóng dáng đang bận rộn trong bếp của anh, kéo cổ áo mình đang mặc lên ngửi một cái.
Phòng bếp của Lăng Thần Nam thật ra không có bàn ăn, chỉ có một cái quầy giống như quầy bar, anh đứng bếp vo gạo nấu cơm, Bạch Thịnh ngoan ngoãn ngồi bên quầy bar nhỏ mà tán gẫu với anh.
Trong lòng Lăng Thần Nam lại nghĩ tới chuyện Lục Bách Chu gọi điện thoại cho mình, giả vờ vô tình hỏi: “Gần đây gặp bác sĩ Lục có thuận lợi không? Em có phải đi quá xa không?”
Bạch Thịnh vừa lắc lắc ấm trà vừa cười nói: “Không có, ừm… Đều rất tốt ạ.”
Lăng Thần Nam nhìn cậu một cái: “Hửm?”
Bạch Thịnh cúi đầu nghiên cứu hoa văn màu vàng trên cốc trà và viền chén, nhỏ giọng đáp: “Vâng, bác sĩ Lục rất tốt.”
Lăng Thần Nam khom người tỳ tay lên mặt bàn, chồm đến gần cậu, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một phiến môi của đối phương: “Môi bĩu ra dài tới nỗi có thể làm móc treo ấm trà đó.”
Bạch Thịnh xoắn xuýt à ừm vài tiếng, Lăng Thần Nam buông cậu ra, cậu liền không lên tiếng nữa, nửa ngày sau mới nói: “Mặc dù bác sĩ Lục tốt…”
“Hửm…” Lăng Thần Nam nhướng mày: “Nhưng?”
“Nhưng ở với anh vẫn là… có cảm giác an toàn hơn.” Bạch Thịnh sờ sờ hoa văn trên vành chén: “Nhưng vừa thích anh, vừa không muốn anh làm bác sĩ của em, cho nên…”
Lăng Thần Nam bỗng nhiên bị ghẹo, nghĩ thầm sao người này cứ không chút báo trước mà nói mấy lời tình tứ thế chứ, nhưng cuối cùng anh vẫn giữ được chút tôn nghiêm, cố gắng lắm mới bày ra được vẻ mặt thật bình thường mà nói: “Tôi biết rồi, tôi như có chức năng thôi miên mà, mỗi lần gặp tôi em đều ngủ bù.”
“Không phải!” Bạch Thịnh vội vàng ngẩng đầu giải thích: “Rất an tâm, rất thả lỏng, có cảm giác anh cũng rất chân thành mà quan tâm em, bản thân em hình như cũng rất dễ dàng tin tưởng anh, cái gì cũng có thể nói cho anh hết.”
Dĩ nhiên, khiến khách hàng cảm thấy được quan tâm là một trong những kỹ năng cần trang bị của bác sĩ tâm lý mà. Lục Bách Chu đương nhiên cũng biết, thứ gọi là ‘cảm giác an toàn’ này… nếu không có quá trình Bạch Thịnh điều tra anh, không có đủ thời gian để xây dựng tâm lý thì cảm giác an toàn sẽ đến chậm hơn.
Mà có vẻ như Bạch Thịnh sợ mình không thể truyền đạt được suy nghĩ, cũng chồm người về phía trước, nụ cười đã biến mất, vẻ mặt rất chi nghiêm túc, trong lúc nhất thời trở nên có chút không giống cậu. Cậu nói: “Là thật, lúc đó khi nhìn thấy anh, em có một loại cảm giác… em tự nhủ, nếu như là người này, nói không chừng có thể mình được cứu.”
Lăng Thần Nam có chút không biết đáp thế nào, đành sờ sờ đầu cậu, vuốt vuốt vành tai cậu mà an ủi.
Khi xoay người lại tiếp tục rửa rau, tâm tư Lăng Thần Nam lại chạy đến nơi khác —— thái độ của Lục Bách Chu đối với Bạch Thịnh cứ như từ đầu tới đuôi không mấy thân thiện, gặp mặt lần đầu đã bất mãn việc cậu ‘quá mức ỷ lại’ vào anh, sau đó liên tục khuyên anh từ bỏ bệnh nhân này đi, bây giờ sau khi chuyển Bạch Thịnh sang cho y cố vấn, theo lý thuyết y đã được tiếp xúc trực tiếp thì phải hiểu rõ tình hình hơn mới đúng, thế mà lại có thái độ thờ ơ không quan tâm đến mối họa lớn là Thẩm Dần Xuyên, rất kỳ lạ.
Công việc của y chủ yếu là chỉnh hợp nhân cách, không sai, mà cũng không thể để mặc nhân cách chủ chịu áp lực chứ.
Trừ phi… Lăng Thần Nam bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Lục Bách Chu từng nói nhân cách chủ chưa chắc đã là nhân cách hạt nhân, mà chỉnh hợp là phải ra tay từ hai nhân cách có tính cách tương tự nhất.
Tính cách tương tự nhất là ai, Bạch Thịnh và Kẹo Sữa sao? Lăng Thần Nam hơi ảo não, cảm giác chỉ có thể giương mắt nhìn thật khó chịu.
Nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn.
Anh không kìm lòng được mà nói thầm trong lòng: Lúc đưa ra quyết định đã suy tính nhiều lần rồi, bây giờ quay đầu nhìn lại khó tránh khỏi việc hoài nghi hành động của mình có phải là quá mức vội vàng chăng —— Lục Bách Chu có thật sự cảm thấy hứng thú với ca bệnh của Bạch Thịnh không? Hay chẳng qua chỉ là cảm thấy Bạch Thịnh không thích hợp với mình, muốn cắt đứt mối quan hệ khám và chữa bệnh của mình này?
Có điều đã muộn rồi, anh đã không nhớ nổi tâm tình phải khắc chế và giới hạn như đi trên băng mỏng ngày trước, anh nhìn bóng dáng Bạch Thịnh đang chơi điện thoại di động phản chiếu lại trên kính lò nướng, đối phương cũng vô tình ngẩng đầu, trùng hợp bắt gặp tầm mắt của anh, liền cong khóe môi cười.
Lăng Thần Nam sống một mình quen rồi, làm cơm rất nhanh, không lâu sau đã làm xong hai món một canh —— một mình anh ở thì không nói làm gì, có khi nửa năm cũng không nhớ mà uống một chén canh, nhưng lúc này trong nhà có thêm người khác, hứng thú cũng tăng vọt.
Nhà anh không có bàn ăn, vì vậy Bạch Thịnh bưng hết chén dĩa lên bàn trà trên phòng khách, cậu ngồi ghế sô pha, Lăng Thần Nam thì ngồi xếp bằng bên cạnh trên thảm trải sàn, kết nối điện thoại với ti vi xem nên coi cái gì.
Lăng Thần Nam cúi đầu, vừa xem vừa hỏi: “Em xem vở kịch này chưa…” Ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Bạch Thịnh đang khóc.
Nói là khóc, thật ra chỉ là có cái gì đó sáng lấp lánh rơi vào chén cơm trắng, rất nhanh, anh theo bản năng mà cho rằng mình nhìn lầm.
Anh kinh ngạc gọi: “Bạch Thịnh?”
Bạch Thịnh như giật mình tỉnh lại, cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì, Lăng Thần Nam hỏi: “Sao em khóc?”
“A…” Bạch Thịnh dùng đũa chọt chọt chén cơm, nói: “Không, không có gì đâu, em…” Cậu suy nghĩ một hồi, vẫn là nói: “Em rất vui, lại có chút sợ.”
“Đã rất lâu rồi em không… Không, là em chưa từng được hưởng thụ cảm giác gia đình này, kỳ thực… kỳ thực từ rất sớm trước kia em đã cảm giác được Thẩm Dần Xuyên là loại người gì, nhưng hắn lại khiến em nảy lên một suy nghĩ trong đầu rằng: Lần này không chừng có thể thật sự có một gia đình. Quá muốn, bởi vì quá muốn, cho nên vẫn cứ che hai mắt, vẫn cứ thỏa hiệp một cách vô nguyên tắc, giả vờ như cái gì cũng không biết, cứ giống một người bình thường…”
“Thế nhưng hắn không phải người bình thường, em cũng không phải người bình thường, giữa bọn em chưa bao giờ có cuộc sống như thế dù chỉ là một ngày, trước đây không có để mà so sánh, cảm giác không mãnh liệt như bây giờ, mà mấy ngày nay… đặc biệt là hôm nay em bỗng nhận ra, một gia đình sẽ ra làm sao, thế nhưng anh tốt với em như vậy, em lại có cảm giác không chân thực, sợ sẽ…”
“Em đang nói gì đấy?” Lăng Thần Nam cắt ngang lời cậu.
Bạch Thịnh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, cẩn thận nói: “Xin lỗi, em làm sao ấy, cứ nói mãi rất phiền đúng không? Xin lỗi xin lỗi…”
“Em đang nói gì đấy.” Lăng Thần Nam hỏi: “Này thì tính là gì, một bữa cơm đã bắt cóc được em?”
Bạch Thịnh chớp mắt nhìn anh, anh nói tiếp: “Vậy đã là tốt với em? Để tôi nói cho em biết, tôi mà yêu đương thì sẽ có thói quen cưng chiều cho đối phương coi trời bằng vung luôn.”
Bạch Thịnh ngơ ngác nhìn anh, hiểu rõ, rồi cậu như là than thở, lại như là tự nhủ: “Tốt với em như vậy, sau này em sẽ rất khó vượt qua.”
Lăng Thần Nam cười rộ lên: “Vừa nhìn em liền biết là chưa học qua môn tâm lý nào, cái này gọi là gỡ rối giá trị kỳ vọng, nâng cao kỳ vọng của em, sau đó mới không dễ bị người khác lừa đi. Em bây giờ chỉ mới mấy món khoai tây hầm thịt bò đã có thể bắt cóc được, tôi thật lo lắng đó.”
Bạch Thịnh lại không cười, nhìn anh chăm chú, nói: “Lừa cũng không đi, ai cũng đừng hòng cướp.”
Danh sách chương