Vừa ngủ một giấc là đã đến nơi, Từ Lạc Dương bị đánh thức đi theo người ta xuống xe, mơ mơ màng màng suýt chút nữa té xuống đất. Tay phải Thích Trường An bắt lấy cánh tay Từ Lạc Dương, tay trái giúp cậu ôm chậu tiên nhân chưởng, khẽ dặn dò: “Xuống bậc thềm rồi, cẩn thận, ôm Peppa Pig cho chặt…”

Trợ lý đạo diễn Đào Tiểu Đồ ở bên cạnh nghe thấy, cảm thấy cp này thật là vững đến không thể vững hơn, rồi lại nhịn không được mà đề nghị: “Hay là cứ đưa heo nhỏ tui ôm trước cho?”

Từ Lạc Dương vẫn chưa tỉnh táo lắm, theo bản năng mà nhét thú bông vào trong lòng Thích Trường An: “Không đưa!” Rõ ràng trong tiềm thức cảm thấy để đồ ở chỗ Thích Trường An là an toàn nhất.

Đào Tiểu Đồ: “…” Tui không giành Peppa Pig với cậu đâu mà.

Nhưng có chuyện này chen vào, Từ Lạc Dương cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, cậu ngáp một cái, nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi Thích Trường An: “Nhanh như vậy đã tới thành phố điện ảnh Tầm Dương rồi à?”

Xác định cậu đã hoàn toàn tỉnh ngủ, Thích Trường An mới thu tay về, hơi bất đắc dĩ nói: “Cậu ngủ thẳng sáu tiếng đồng hồ rồi đó.”

Xấu hổ đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc bị loạn lúc ngủ, Từ Lạc Dương vắt hết óc nghĩ ra một lý do: “Ngủ ngon, sẽ cao lên!”

Nói hay như kiểu cậu còn có thể cao lên được vậy.

Thành phố điện ảnh Tầm Dương là khu quay phim lớn nhất trong nước, trong số những bộ phim lúc trước Từ Lạc Dương đóng, có hai bộ cổ trang đều tới Tầm Dương quay, so sánh với Thích Trường An đã quay ba bộ phim điện ảnh nhưng chưa từng quay ở trong nước, lần đầu tiên đến Tầm Dương, Từ Lạc Dương đối với nơi này quả thật không thể quen thuộc hơn được nữa.

Thế là cậu ghé sát vào Thích Trường An, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nơi này tui rất quen thuộc, ngày kia mới bắt đầu quay phim, trước đó tui sẽ dẫn anh đi ăn thứ gì ngon nhé!”

Thích Trường An cũng phối hợp hạ thấp giọng, mỉm cười nói với cậu: “Ừm, được, tới lúc đó cậu nhớ gọi tôi.”

Đoàn người đi theo đạo diễn Trương về khách sạn, Từ Lạc Dương và Thích Trường An đi ở giữa, đang tám mấy chuyện thú vị khi quay phim. Nhưng phần lớn đều là Từ Lạc Dương mặt mày hớn hở kể lại, còn Thích Trường An thì chăm chú lắng nghe.

Đến trước quầy lễ tân, Từ Lạc Dương chợt nghe có người gọi cậu, men theo tiếng gọi, liền nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi vừa cao vừa cường tráng đang bước nhanh tới, đối phương vừa mở miệng đã nói một câu: “Anh Từ, anh hơi mập lên một chút rồi đó!”

Giả vờ không nghe thấy câu nói không hợp với tình hình thực tế này, Từ Lạc Dương giới thiệu với Thích Trường An: “Đây là Lư Địch – trợ lý của tui, đã làm việc với nhau năm năm rồi, Trường An anh cứ gọi cậu ta Địch Tử là được.”

Thích Trường An lịch sự chào hỏi, nụ cười của Lư Địch càng thêm rực rỡ hơn: “Thích tiên sinh, rất hân hạnh được gặp anh!”

Cậu ta thân cao một mét tám, cơ bắp vạm vỡ, lông mày rậm mắt to, diện mạo như có gắn mấy chữ “Tui là người tốt”, giọng điệu hơi kích động nói: “Phim của anh em đều xem hết rồi, bộ nào cũng vô cùng kinh điển! Nhưng mà anh Từ thích vai diễn tiểu lưu manh A Hồi trong《Bão Tuyết》nhất, em lại thích tay súng bắn tỉa trong《Thợ săn cuối cùng》hơn, tụi em toàn vì chuyện này mà diss nhau hoài.”

Lúc mới biết Từ Lạc Dương sẽ diễn song nam chủ với Thích Trường An, Lư Địch đã tự giác đi làm bài tập. Nhưng tin tức về Thích Trường An thật sự quá ít, ngoài phim ảnh ra, ảnh chụp của giới truyền thông được lưu truyền ra ngoài cũng chả có mấy tấm, vô cùng thần bí. Vậy nên cậu đành xem phim nhiều thêm mấy lần, không ngờ càng xem càng cảm thấy, kĩ năng diễn xuất của Thích Trường An đúng là rất nghịch thiên, làm cậu không nhịn được mà xem thêm mấy lần giống như bị trúng độc vậy.

Nhưng nhìn thấy người thật, lại là cảm giác hoàn toàn khác.

Lư Địch mấy năm qua đi theo Từ Lạc Dương và Trịnh Đông, từng gặp qua không ít người, nhưng lúc đối mặt với Thích Trường An, không biết có phải vì khí thế của đối phương quá mạnh mẽ hay không, mà cậu thật sự không dám mở miệng gọi một tiếng “Anh Thích”, nên dứt khoát gọi “Thích tiên sinh” theo fan luôn.

“Cậu tới ngày nào vậy?”

Nghe Từ Lạc Dương hỏi, Lư Địch vội vã hoàn hồn: “Em chỉ tới sớm hơn anh một ngày thôi, anh Trịnh có việc ở thành phố B, phải mấy ngày nữa mới tới đây. Phòng của đoàn phim đều đặt trước hết cả rồi, anh Từ và Thích tiên sinh ở sát vách nhau, phòng em thì ở đối diện phòng anh.”

Nhưng lúc đến phòng ở trên tầng chín, Từ Lạc Dương mới phát hiện, cái “sát vách” này quả là danh xứng với thực —— phòng của cậu và Thích Trường An cách nhau một bức tường, trên tường còn có một cánh cửa gỗ thông nhau, cửa có khóa, nhưng chìa khóa lại đang cắm ngay trên tay nắm cửa.

Lư Địch đang nhanh nhẹn giúp Từ Lạc Dương thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cậu nghiên cứu khóa cửa, bèn nói: “Đạo diễn Trương cố ý đặt khách sạn này, là do nhìn trúng sự liên hệ của hai căn phòng này, nói như thế này anh và Thích tiên sinh sẽ dễ đối diễn hơn, còn có thể bồi dưỡng cảm giác trúc mã trúc mã sớm chiều chung đụng nữa.”

Nghe xong, Từ Lạc Dương cảm thấy rất có lý, dù sao trước đó cũng vẫn luôn sống chung với Thích Trường An, còn từng ngủ chung một cái giường, thế là cậu chẳng xoắn xuýt chuyện cái cửa gỗ này nữa. Cậu đi qua cùng thu dọn quần áo, hỏi Lư Địch: “Sao cậu lại gọi Thích Trường An là Thích tiên sinh vậy? Địch Tử cậu không phải là người khách sáo như vậy nha.”

Lư Địch từ trước đến giờ vẫn luôn ỷ vào bản thân lớn lên có khuôn mặt trung hậu hiền lành, tăng độ hảo cảm vô cùng nhanh, sờ sờ cổ tay: “Em cũng không biết vì sao, nhìn Thích tiên sinh,” cậu cố gắng nghĩ ra từ để hình dung: “Trong lòng em lại hơi sợ.”

Tay Từ Lạc Dương dừng lại, ra vẻ bí hiểm hỏi: “Có phải cảm thấy khí tràng của ảnh hơi dọa người không?”

“Đúng vậy! Trong lòng hơi sợ.”

“Vậy thì đúng rồi!” Từ Lạc Dương mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Lư Địch: “Cậu thật nhạy bén! Nhưng mà đừng sợ, Trường An ảnh là một… người rất tốt, anh là bạn tốt của ảnh. Mà nói chứ, lần này tới đây, ảnh cũng chẳng mang theo trợ lý nào, bình thường cậu có giúp anh mua nước khoáng nhận cơm hộp gì đó, nhớ tiện thể giúp ảnh cầm một phần nhá, anh sẽ tăng lương cho cậu!”

Nói xong, cậu chợt nhớ lại, Thích Trường An bởi vì dễ bị dị ứng, nên đồ dùng trên giường cái gì cũng tự mang theo, sẽ trực tiếp đổi hết những đồ mà trong khách sạn sắp xếp.

Từ Lạc Dương đi vài bước tới trước cánh cửa gỗ được thông ở trên bức tường, gõ gõ, cửa lập tức được mở ra.

“Giường đệm của anh đã xong chưa? Có muốn tui giúp không?” Từ Lạc Dương đứng ở chỗ cũ hỏi, cũng chẳng tò mò nhìn phía sau Thích Trường An.

Thích Trường An chắc là mới vừa tắm qua, tóc vẫn còn hơi ướt, anh đứng sang một bên mời: “Mới vừa bắt đầu trải, bên cậu làm xong rồi hả?”

“Vẫn chưa, nhưng mà còn chút đồ lặt vặt để Địch Tử giúp thu dọn chút nữa là được.” Vừa nói, Từ Lạc Dương vừa đi tới cạnh giường Thích Trường An, tự giác giúp đỡ sửa sang khăn trải giường.

Thích Trường An quay người liếc nhìn Lư Địch trong phòng Từ Lạc Dương, bất giác đứng tại chỗ ngây người mất mấy giây, mãi đến tận lúc nghe thấy tiếng Từ Lạc Dương gọi anh mới lấy lại tinh thần.

Hai người vừa bọc xong gối, giọng của Lư Địch đã truyền tới: “Anh Từ, đạo diễn Trương và biên kịch tới rồi!”

Vừa dứt lời, đạo diễn Trương cũng đã đi tới cạnh cửa, nhìn Thích Trường An và Từ Lạc Dương đứng hai bên giường lớn, ông gập đầu ngón tay gõ gõ khung cửa: “Tôi đã nói mà, cảnh cửa này rất có ích đó!”

Nói xong, ông lại quay đầu nhìn biên kịch Thành Tịnh đứng bên cạnh, giọng điệu rất tự hào: “Nhìn đi, bọn họ giờ rất có cảm giác của Tần Triều và Hứa Trạm.”

Thành Tịnh là một người đàn ông cao gầy, rất ít nói, mắt hơi cận thị, vậy nên rất thích híp mắt nhìn người khác, anh tính tình ôn hòa, lại rất kiên nhẫn, là biên kịch hiếm thấy có thể chống đỡ được sự xoi mói của đạo diễn Trương với kịch bản, mà vẫn chưa hất bàn bãi công.

Anh híp mắt, đồng ý nói: “Ừm, gần như đã xuất hiện loại ăn ý đặc biệt của trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên.”

Đây mới là mục đích chủ yếu mà bọn họ yêu cầu Thích Trường An và Từ Lạc Dương sống cùng nhau để trải nghiệm cuộc sống. Chút ăn ý mà chỉ dựa vào diễn xuất thì sẽ diễn không ra, nhất định phải trải qua tháng ngày tích lũy, mới có thể từ giọng điệu, ánh mắt, cùng với những biểu cảm vô cùng nhỏ mà có thể thể hiện được tình cảm chân thật nhất.

Từ Lạc Dương kê xong gối, hỏi đạo diễn Trương: “Ngài đạo diễn có chuyện gì không ạ?” Cậu liếc mắt nhìn thấy đạo diễn cầm thứ gì đó trong tay.

“Suýt nữa thì quên mất, cố ý mang đồ tới cho cậu đó.” Đạo diễn Trương vỗ vỗ đầu, sau đó đưa hộp kim loại hình chữ nhật trong tay tới: “Ban nãy chuyên gia đưa tới, chỉ rõ phải đưa cho cậu, bảo là chỉ có dấu vân tay của cậu mới mở ra.”

Vừa nghe câu nói này, Từ Lạc Dương đã đoán được là ai, cậu vui vẻ nói: “Chắc là Thiểm Thiểm gửi tới, chỉ có ảnh mới có thể làm chuyện thần thần bí bí như thế.”

Quả nhiên, trong cái hộp không biết làm từ kim loại gì, có khảm một nút bấm phân biệt dấu vân tay. Từ Lạc Dương để ngón trỏ vào, vài giây sau, “lạch cạch” một tiếng, khóa hộp kim loại được mở ra.

Đạo diễn Trương, Thành Tịnh và Lư Địch đều lại gần, tò mò hỏi: “Diệp Thiểm Thiểm gửi cái gì cho cậu vậy? Mau mở ra xem.”

Từ Lạc Dương không vội mở ra, mà nhìn Thích Trường An bên cạnh, mỉm cười nói: “Trước đây không phải tui từng nhắc tới với anh là anh Trịnh chỉ dẫn dắt hai nghệ sĩ sao? Ngoài tui ra, còn một người nữa là Diệp Thiểm Thiểm. Quan hệ của tui với ảnh rất tốt, quen nhau đã mấy năm rồi, đợi tới lúc có cơ hội tui sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, hai người chắc sẽ có đề tài chung để nói chuyện đó.”

Cậu lo Thích Trường An sẽ cảm thấy bản thân chẳng thể hòa hợp, dù sao thì người mình quen, đối với Thích Trường An mà nói cũng chỉ là người xa lạ.

Hiểu được sự lo lắng của Từ Lạc Dương, khóe môi nhợt nhạt của Thích Trường An chợt nổi lên ý cười, anh cũng tò mò hỏi: “Trong đó là gì vậy?”

Lúc này Từ Lạc Dương mới mở nắp hộp ra, để lộ thứ màu trắng rất giống viên gạch ở bên trong.

“Đây là… băng ư?” Đạo diễn Trương vốn rất có tinh thần học hỏi, đưa tay chọc chọc, ngạc nhiên nói: “Là băng thật đó, nhưng Thiểm Thiểm cậu ta gửi băng tới đây, là muốn cung cấp nguyên liệu làm nước đá bào cho cậu hả?”

Lúc này, một đoạn tin nhắn thoại vang lên, là giọng nói vô cùng dễ nhận ra của Diệp Thiểm Thiểm: “Lạc Dương! Khối băng này là anh ở Nam Cực tự tay cạy xuống, hộp kim loại là tủ lạnh mini, có thể duy trì nhiệt độ thấp, đưa tới đó chắc chắn vẫn chưa bị tan ra! Nhưng mà Nam Cực thật sự lạnh quá! Trước tiên không nói nữa, đợi anh về cùng ăn mì xào nước tương nhá!”

Mọi người: “…”

Đạo diễn Trương vỗ vỗ vai Từ Lạc Dương: “Vượt nửa vòng trái đất tặng gạch băng, quà tuy nhẹ nhưng lại nặng tình nghĩa!”

Chờ nhóm người đạo diễn Trương đi hết, Từ Lạc Dương lấy điện thoại ra chụp lại khối băng, post weibo: “Quà Diệp Thiểm Thiểm gửi cho tui, ảnh bây giờ đang ở Nam Cực rèn luyện, bức ảnh phía dưới chính là phiến băng ảnh tự tay cạy xuống ở Nam Cực =w= còn chuyện bao lâu nữa ảnh về, thì tui cũng chả biết đâu ~”

Thích Trường An đứng bên cạnh, nhìn Từ Lạc Dương mỉm cười thỏa mãn post weibo, rồi lại cẩn thận khóa hộp kim loại lại, sau khi tìm xong nơi để cất, mới tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Anh mở khung bình luận ra, phát hiện cậu post chưa tới một phút, đã có vô số fan vào comment hỏi Từ Lạc Dương tin tức liên quan đến Diệp Thiểm Thiểm. Rất rõ ràng, cũng giống như Từ Lạc Dương đã nói, cậu và cái người tên Diệp Thiểm Thiểm này thật sự rất thân nhau.

Ngón tay cầm điện thoại hơi dùng sức, Thích Trường An chợt cảm thấy có một loại cảm giác chua xót nhàn nhạt giống như sóng gợn khuếch tán ra ở trong lòng, còn có một chút cảm giác không rõ, cùng với một loại khát vọng trước đây chưa bao giờ cảm nhận được, bắt đầu nở rộ.

Thật sự rất muốn tham dự vào mỗi một ngày mỗi một đêm mà trước đó cậu đã từng trải qua, biết mỗi một người mà cậu biết, thấu hiểu được mỗi một phần vui vẻ và khổ sở của cậu.

Rất muốn rất muốn.

Ý thức được ý nghĩ của mình hơi thay đổi, Thích Trường An chật vật trốn vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại, ngước mắt nhìn ánh mắt đầy đố kị và tham lam của chính mình trong gương, anh cảm thấy rất mờ mịt —— Thích Trường An, mày sao vậy? Mày đã trở thành người bạn mà cậu ấy tín nhiệm, cũng rất thân thiết với cậu ấy, sống cùng một nhà che chung một cái ô ngủ chung một cái giường với cậu ấy rồi. Mấy tháng tiếp theo, còn có thể cùng làm việc cùng ăn cơm cùng nghiền ngẫm kịch bản nữa.

Nhưng mà, vì sao mày vẫn chưa thỏa mãn?

Sau đó rất nhanh fan đã phát hiện, Thích Trường An vốn luôn share và bình luận weibo của Từ Lạc Dương, nhưng cứ như là đã quên mất, mãi cho đến ngày hôm sau vẫn không share lại bài post phiến băng Nam Cực kia của Từ Lạc Dương.

=========

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Vậy nên, khối băng này rốt cục có thể dùng làm nước đá bào không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện