Hạnh phúc kỳ diệu sẽ đến từ những gì bình dị và giản đơn nhất!
Chiều nay trên đường đi làm về, tôi vô tình gặp một đôi vợ chồng cùng với đứa con gái của họ đèo nhau trên chiếc Cub 50 cà tàng, có lẽ họ vừa mới tan ca, đứa con mới đi học về. Cả nhà họ cùng nói cười vui vẻ. Sau đó, họ dừng lại bên một quán ăn có vẻ lụp xụp ở vỉa hè. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi mãi trên quãng đường còn lại.
Tôi tự hỏi hạnh phúc là gì? Chung cư nơi tôi ở, có hai cụ già, tuy đã ngoài tám mươi, nhưng sáng nào tôi cũng thấy hai cụ nắm tay nhau đi vòng quanh công viên tập thể dục. Tôi thấy được nụ cười an yên của người này khi người kia cuối xuống buộc dây giày lại cho mình. Tôi thấy cái nắm tay của hai bàn tay đã chai sần theo năm tháng bụi trần. Đi gần hết cuộc đời, hai bàn tay ấy vẫn đan siết rất chặt. Tôi tự hỏi, có phải hạnh phúc đến từ những điều giản đơn!
Cơ quan tôi làm, có một bác bảo vệ rất hiền và siêng năng. Ngày nào bác cũng đến từ rất sớm. Tôi hỏi bác thì mới biết, vì mỗi sáng bác phải dậy sớm đi chợ nấu ăn rồi dẫn vợ sang nhà hàng xóm gửi rồi ghé vào công ty để làm luôn. Tôi nhìn bác với ánh mắt khó hiểu. Bác bảo rằng, bà ấy bị đãng trí cách đây hơn một năm do biến chứng của một căn bệnh khác. Tôi hỏi có khi nào bác cảm thấy mệt mỏi không. Bác nhìn tôi mỉm cười an nhiên, được chăm sóc và lo cho người đã gắn bó cùng mình suốt ngần ấy năm trời thì có gì là mỏi mệt. Tôi tự hỏi, khi mình già đi, có ai đủ cam tâm bên mình để lắng lo chuyện trò như thế.
Hạnh phúc không phải khi chúng ta đi trên xe hơi cao cấp, mặc những bộ quần áo đắt tiền, vào nhà hàng sang trọng. Mà hạnh phúc vô cùng bình dị. Đó là khi bên ta có gia đình yêu thương, dù cho có ăn một tô hủ tiếu lề đường, uống một ly sữa đậu nành vỉa hè, cũng cảm thấy ngon lành và ấm áp vô cùng!
Hạnh phúc sẽ đến từ những điều bình dị nhất trên cõi đời này!
Chiều nay trên đường đi làm về, tôi vô tình gặp một đôi vợ chồng cùng với đứa con gái của họ đèo nhau trên chiếc Cub 50 cà tàng, có lẽ họ vừa mới tan ca, đứa con mới đi học về. Cả nhà họ cùng nói cười vui vẻ. Sau đó, họ dừng lại bên một quán ăn có vẻ lụp xụp ở vỉa hè. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi mãi trên quãng đường còn lại.
Tôi tự hỏi hạnh phúc là gì? Chung cư nơi tôi ở, có hai cụ già, tuy đã ngoài tám mươi, nhưng sáng nào tôi cũng thấy hai cụ nắm tay nhau đi vòng quanh công viên tập thể dục. Tôi thấy được nụ cười an yên của người này khi người kia cuối xuống buộc dây giày lại cho mình. Tôi thấy cái nắm tay của hai bàn tay đã chai sần theo năm tháng bụi trần. Đi gần hết cuộc đời, hai bàn tay ấy vẫn đan siết rất chặt. Tôi tự hỏi, có phải hạnh phúc đến từ những điều giản đơn!
Cơ quan tôi làm, có một bác bảo vệ rất hiền và siêng năng. Ngày nào bác cũng đến từ rất sớm. Tôi hỏi bác thì mới biết, vì mỗi sáng bác phải dậy sớm đi chợ nấu ăn rồi dẫn vợ sang nhà hàng xóm gửi rồi ghé vào công ty để làm luôn. Tôi nhìn bác với ánh mắt khó hiểu. Bác bảo rằng, bà ấy bị đãng trí cách đây hơn một năm do biến chứng của một căn bệnh khác. Tôi hỏi có khi nào bác cảm thấy mệt mỏi không. Bác nhìn tôi mỉm cười an nhiên, được chăm sóc và lo cho người đã gắn bó cùng mình suốt ngần ấy năm trời thì có gì là mỏi mệt. Tôi tự hỏi, khi mình già đi, có ai đủ cam tâm bên mình để lắng lo chuyện trò như thế.
Hạnh phúc không phải khi chúng ta đi trên xe hơi cao cấp, mặc những bộ quần áo đắt tiền, vào nhà hàng sang trọng. Mà hạnh phúc vô cùng bình dị. Đó là khi bên ta có gia đình yêu thương, dù cho có ăn một tô hủ tiếu lề đường, uống một ly sữa đậu nành vỉa hè, cũng cảm thấy ngon lành và ấm áp vô cùng!
Hạnh phúc sẽ đến từ những điều bình dị nhất trên cõi đời này!
Danh sách chương