Qua hết mấy ngày liền, lực chú ý của toàn bộ tòa lầu khoa xã hội của Tứ Trung đều đặt tại trên đầu của Cố Phi, sở dĩ chỉ nói ở khoa xã hội thôi là bởi vì phạm vi hoạt động của Tưởng Thừa cũng chỉ ở tại tòa lầu khoa xã hội này, ngoài việc xuống lầu đi vệ sinh ra, những nơi khác cậu sẽ thường không đi tới.
Ở trong tieba cũng rất náo nhiệt, đủ loại chụp lén tám chuyện, nhưng đầu của Cố Phi trừ ngày hôm đó bị Lão Từ ép buộc đội nón lúc kiểm tra có người chụp được đỉnh đầu ra, cũng không còn ai chụp được toàn bộ dáng vẻ.
Toàn bộ dáng vẻ chỉ mỗi mình Tưởng Thừa được quan sát, không chỉ là quan sát, còn là cẩn thận mà quan sát, không chỉ cẩn thận mà quan sát, mà lúc có thời gian còn sẽ đưa tay lên sờ mó.
"Tôi muốn hỏi, cậu có còn làm bài tập nữa không vậy?" – Cố Phi ngồi bên giường, nhìn Tưởng Thừa tay phải cầm bút làm bài tập, tay trái đặt ở trên đầu mình – "Không phải nói là làm xong sẽ đi ăn khuya sao."
"Yên tâm" – Tưởng Thừa nói – "Cậu chỉ cần không nháo với tôi, bài tập một lát là có thể làm xong, bài tập thế này của Tứ Trung các cậu, cũng chỉ là trình độ đưa cơm cho ăn mày."
"Cậu không phải còn cần làm bộ đề kia của Phụ Trung sao." – Cố Phi nói.
"Tối tôi có thể làm, giờ tự học cũng có thể làm" – Ngón tay của Tưởng Thừa đặt ở trên đầu cậu xoa xoa – "Haizz, mới chỉ hai ba ngày mà đã đâm tay rồi nha."
"Chứ cậu cho rằng thế nào" – Cố Phi cũng lười để phản kháng, cúi đầu xuống chơi điện thoại – "Mếu như cậu không sờ như vậy còn có thể mọc nhanh hơn một chút, tôi bây giờ còn lo lắng bị cậu sờ tới trọc luôn."
"Này" – Tưởng Thừa quay đầu qua – "Cậu ghét người khác sờ đầu mình sao?"
"Không biết" – Cố Phi nói – "Cũng không ai dám sờ đầu tôi, ngoài cậu và Cố Miểu ra."
"Dù sao cũng là bạn trai, phải có chút đặc quyền mà phải không" – Tưởng Thừa cười cười, nghiêng người sang ôm lấy đầu của cậu, ở trên đỉnh đầu hôn một cái – "Tiếc là cậu không đội nón, nếu không tôi thế nào cũng phải làm một cái dấu răng ở trên đây."
"Cái ở trên eo vừa mới hết." – Cố Phi nói.
"Cái ở trên cổ của tôi cũng vừa mới hết đó." – Tưởng Thừa chậc một tiếng.
Dấu răng của người yêu, chuyện như thế này Tưởng Thừa nghĩ không hề ít, thậm chí còn từng nghĩ muốn đi tới làm ra một đôi dấu răng, nhưng luôn không nói với Cố Phi, cậu nghĩ rằng có chút ngu ngốc, cũng quá thiếu nữ.
Mà hiện tại điều cậu nghĩ tới nhiều hơn chính là, sắp đến sinh nhật rồi.
Sinh nhật nên trải qua như thế nào, sinh nhật của cậu và Cố Phi đều nằm trong kỳ nghỉ hè, một đầu một đuôi, có thể hợp lại chung với nhau để ăn mừng, làm thành cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.
Từ nhỏ tới lớn, sinh nhật của cậu đều không có gì quá thú vị, mấy ngày sinh nhật đó chỉ có thể ngồi ở nhà, những người bạn học sẽ không mời tới nhà chơi bởi vì quá ầm ĩ, nếu muốn cùng bạn học ra ngoài chơi chỉ có thể đi chơi trước ngày hoặc dời lại sau.
Tuy rằng nói không nên ở nhà ăn sinh nhật, trước giờ ở nhà cũng chưa từng có gì đặc biệt phong phú, luôn luôn chỉ là người nhà cùng nhau ăn bát mỳ, ngay cả bánh sinh nhật cũng không hề mua, bởi vì loại đồ ngọt đó đối với cơ thể không có gì ích lợi.
Sau đó chính là tổng kết lại quá khứ và nhìn về tương lai, cha mẹ sẽ chỉ ra những thiếu sót của bạn trong một năm nay, nói ra kỳ vọng đối với bạn, ngay cả khi tổng kết công việc cũng sẽ có một lúc nào đó khẳng định con người bạn, nhưng đừng nói tới lúc bình thường, ngay cả khi trong sinh nhật mấy ngày này, Tưởng Thừa từ trước tới nay đều chưa từng được một lần khẳng định, mãi mãi chỉ là không đủ, không được, phải cố gắng, phải tiến bộ, phải nâng cao... Mỗi lần Tưởng Thừa đều cảm thấy rất ngột ngạt, vào ngày sinh nhật sẽ khắp người không được tự nhiên, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, gần như sinh nhật mỗi năm đều sẽ cùng người nhà cải nhau to một trận.
Cậu không biết còn có ai giống cậu hay không, trong những phủ định không dứt, giãy dụa mọc ra khắp người gai góc.
Đây là lần đầu tiên cậu lớn lên tới nay có thể tự mình làm chủ cách trải qua sinh nhật, lần đầu tiên cậu có thể thoải mái mà đối mặt với ngày sinh nhật của mình.
Mặc dù hiện tại ngày này có mối quan hệ rất trực tiếp đối với Lý Bảo Quốc, nhưng cậu cũng không hề để ý, chỉ có điều khi nghĩ tới Lý Bảo Quốc sẽ có chút buồn bực.
Tình hình của Lý Bảo Quốc cậu cũng không quá rõ, chỉ biết từ ngày hôm đó Lý Bảo Quốc sau khi rời khỏi bệnh viện xong, cũng không hề tới bệnh viện nữa, chỉ đi tới bệnh viện xã khu hai lần, lấy vài chút thuốc trị ho.
Tưởng Thừa qua nửa tháng sau mới nhận được cuộc gọi từ ông ấy.
"Tối nay anh chị mày đều tới" – Lý Bảo Quốc nói – "Mày không phải muốn gọi tụi nó tới sao."
"Ừm" – Tưởng Thừa đứng ở trên hành lang nhìn những người ở trong sân vận động của trường – "Tôi tan học xong sẽ qua."
"Tự mình ăn chút gì đó rồi hãy qua, không có làm cơm." – Lý Bảo Quốc nói.
"Được." – Tưởng Thừa đáp, giọng nói hiện tại của Lý Bảo Quốc vẫn còn rất lớn, nhưng rõ ràng đã không còn có khí lực tràn trề như trước.
Tưởng Thừa cúp máy xong thì cảm thấy có phần mờ mịt, cảm giác như bốn phía đều không có phương hướng.
Giữa cậu và Lý Bảo Quốc không có tình cảm, càng không có tình nghĩa phụ tử, nhưng người này trong thời gian nửa năm nay cậu có thể nhận thấy được tốc độ suy nhược diễn ra rất nhanh chóng, hơn nữa không biết còn bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất, cậu đột nhiên có chút khó chịu nói không nên lời.
"Lý Bảo Quốc?" – Cố Phi đứng tới bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn sân vận động của trường.
"Ừm" – Tưởng Thừa bỏ điện thoại vào túi – "Nói Lý Huy, Lý Thiến tối nay đều sẽ tới, kêu tôi qua."
"Đừng cùng Lý Huy có bất kỳ mâu thuẫn gì, cậu thể hiện ra thái độ của mình là được, hắn ta muốn như thế nào cậu đừng quản" – Cố Phi nói – "Loại người như hắn, xem như là đặc sản ở nơi chúng tôi, rất là một lời khó nói hết."
"Biết rồi" – Tưởng Thừa cười cười – "Cậu quan tâm tới vậy làm gì, không còn giống 17 tuổi nữa."
"Tôi sớm đã chín muồi rồi." – Cố Phi nói.
"Phải không?" – Tưởng Thừa liếc cậu ta.
"Ờ" – Cố Phi nghĩ lại cũng muốn cười – "Cậu cho bản thân mình là tiên đơn cải lão hoàn đồng sao."
"Haizz..." – Tưởng Thừa nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu mới nhỏ giọng nói – "Có lúc tôi đặc biệt muốn túm lấy cậu dùng lực chà tới chà lui, nặn tới nặn lui, có lúc còn muốn tùy tiện túm lấy ai liền nói với người đó, cậu biết Cố Phi không? Cậu biết cậu ta không phải như những gì cậu nhìn thấy không? Ha, ha, ha, chỉ có tôi nhìn thấy được!"
Cố Phi nhìn cậu, qua một lát mới cúi đầu xuống bắt đầu cười.
"Cười cái rắm ấy?" – Tưởng Thừa trừng mắt với cậu.
"Thật ra tôi cũng rất muốn như vậy" – Cố Phi nghiêng đầu qua cười nói – "Không ai biết sau lưng của người hạng nhất khối là như thế nào, chỉ có tôi biết."
"Mà tôi thì... nói không rõ nữa, tôi chỉ rất không vui khi người khác chỉ cảm thấy cậu là một lão đại đặc biệt ngầu, cậu rõ ràng rất ưu tú... Tôi có phải rất ngu không?" – Tưởng Thừa thở dài – "Tôi từ trước tới nay cũng không như vậy, cậu nhất định phải nhớ kỹ điểm này."
Rõ ràng rất ưu tú.
Cố Phi không đáp lại.
Có lẽ như mỗi lần Cố Phi nhìn thấy sự không giống nhau trên người của Tưởng Thừa đều sẽ cảm thấy tự hào, Tưởng Thừa cũng như vậy đi, mặc dù Tưởng Thừa không hề biết cậu không hề đặc biệt hy vọng có người sẽ để ý tới những điều này.
Cậu không có cách khiến Tưởng Thừa biết ý nghĩ của mình, nhưng lại rất có khả năng nhận ra được ý nghĩ của Tưởng Thừa.
Soái khí thế này, một học bá chảnh lên trời nhìn ai cũng như là nhìn thằng ngốc, chỉ có tôi biết dáng vẻ chân thật dưới lớp ngụy trang này của cậu ta, sạch sẽ tới có chút ngốc, tình khí rất xấu, nhưng nếu vuốt lông cho rồi sẽ một chút cũng không còn nóng nảy...
Nhưng có lúc Cố Phi không muốn đi nghĩ quá nhiều, mỗi lần nhìn thấy nhiều một chút, mỗi lần cảm nhận nhiều một chút, cậu sẽ cảm thấy khoảng cách càng xa hơn một chút.
Càng sẽ cảm thấy người như thế này không nên chỉ chớp sáng ở trong bùn, cậu ấy căn bản không nên ở trong bùn.
Cố Phi nhìn khóe miệng mang ý cười, ánh mắt mang ý cười của Tưởng Thừa, chỉ khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười như thế này, cậu mới có thể tạm thời đem những ý nghĩ khác vứt sang một bên.
Cậu nên giống như Tưởng Thừa, không đi nghĩ quá nhiều, tôi thích cậu, tôi muốn ở cùng với cậu, như vậy là đủ rồi, cho tới mai sau, mai sau còn chưa nhìn tới nữa.
Nếu có một ngày, "mai sau" đứng ngay "trước mắt", tôi cũng sẽ không sợ hãi, chỉ cần tôi đi về phía trước, cái gì cũng không thể cản được tôi.
Trên người Tưởng Thừa có loại tính chất đặc biệt như vậy, mà trên người bản thân cậu thì chưa chắc đã có được.
Nhưng cậu vẫn muốn nhảy vào, sống một đoạn cuộc sống như Tưởng Thừa, lỡ như có một ngày Tưởng Thừa đi rồi, tất cả đều sẽ biến thành từ từ đạm nhạt đi, nhưng ít nhất cậu sẽ không hối hận, sẽ không hối hận bản thân lúc trước không nắm được tay của Tưởng Thừa.
"Hôm nay tôi lấy ra trước 2000 vậy" – Tan học rồi Tưởng Thừa vừa lấy xe vừa nói – "Cũng không nói tới việc ông ta nhập viện trị bệnh nữa, chỉ nói về phí tiêu vặt của ông ta."
"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu.
"Mời tôi ăn một bát mỳ lạnh đi" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Đặc biệt muốn ăn."
"Đi." – Cố Phi leo lên xe.
Thời tiết ngày một nóng lên, mặc dù mùa hè thật sự vẫn chưa tới, nhưng cũng đã là mùa tùy tiện vận động một chút sẽ ra mồ hôi, ăn một bát mỳ lạnh sẽ tương đối sảng khoái.
"Chiều mai" – Tưởng Thừa nói – "Chúng ta đi chơi một trận bóng với Hà Châu đi."
"Cậu ta vẫn chưa bỏ cuộc kéo cậu vào đội bóng trường sao?" – Cố Phi thở dài.
"Bỏ cuộc rồi" – Tưởng Thừa cười cười – "Lần này là trận luyện tập với trường kỹ thuật, Hà Châu luôn muốn cùng bọn họ phối hợp một lần, nói với tôi vô số lần rồi."
"Vậy cậu đi đi" – Cố Phi nói – "Tôi thì... thôi đi."
"Tại sao?" – Tưởng Thừa nghiêng đầu qua nhìn cậu – "Nếu cậu không chơi, một mình tôi chơi không thú vị gì cả."
"Tôi tới xem cậu chơi thôi, tôi thật sự không muốn chơi." – Cố Phi cười cười.
Cố Phi trước giờ không tham gia hoạt động của trường, trận đấu lần trước đã là phá lệ cũ, cậu không muốn dung nhập vào những người bạn học ở bên cạnh, cậu có nhịp điệu và trạng thái mà bản thân đã quen, để Tưởng Thừa đi vào cuộc sống của mình đã là thay đổi hoàn toàn không ngờ tới.
Mà có vài sự kiên trì là phải giữ lại không thay đổi, giam cấm, ngủ say, mới có thể kiên trì được.
Tưởng Thừa không lại nói về việc kêu cậu cùng đi chơi bóng nữa, có lẽ trong lòng còn đang vướng bận ở nơi Lý Bảo Quốc, không có tâm tình gì cả.
Cố Phi đi lấy tiền cùng với cậu, nhìn cậu bỏ vào trong một bì thư, sau đó lại cùng nhau đi ăn mỳ lạnh.
Lúc hai người cùng nhau đi trên đường, Tưởng Thừa nhìn vào cậu: "Tối nay cậu ở tiệm hay ở nhà?"
"Hôm nay về nhà" – Cố Phi nói – "Tôi phải đả thông tư tưởng của Cố Miểu trước kỳ nghỉ hè, để em ấy đồng ý nghỉ hè tham gia trị liệu."
"Em ấy không muốn đi trị liệu sao?" – Tưởng Thừa thở dài.
"Không phải là không muốn đi trị liệu, em ấy không hiểu được trị liệu là cái gì" – Cố Phi nói – "Em ấy không chịu đi nơi mình không quen, phải khơi thông trước với em ấy.”
"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Tới lúc đó tui cũng đi cùng đi."
"Cái gì?" – Cố Phi nhìn cậu – "Trải nghiệm cuộc sống à?"
"Chỉ là muốn nhìn một chút." – Tưởng Thừa nói.
Tôi còn không hiểu được em ấy như Lý Viêm.
Lúc Cố Phi nhớ tới câu nói này thì có chút buồn cười, Tưởng Thừa trong loại trạng thái như vậy đúng là rất đáng yêu.
"Vậy sẽ dẫn cậu đi cùng." – Cố Phi nói.
"Còn có... " – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ lại phất phất tay – "Hết rồi, tôi đi tới nhà Lý Bảo Quốc trước đây, xong việc rồi sẽ gọi cho cậu."
Tưởng Thừa đi vào con đường tới nhà Lý Bảo Quốc được một đoạn thì quay đầu lại, Cố Phi vẫn ngồi trên xe đạp, một chân chống đất ở giao lộ nhìn qua bên này, để biểu hiện ra là mình không phải đang lưu luyến không nỡ rời, lúc Tưởng Thừa quay đầu lại, cậu ta còn nhanh chóng móc ra một điếu thuốc ngậm lên.
"Đồ ngốc" – Tưởng Thừa cười, cũng không nhìn đường, dưới bàn chân không biết bị cái gì vấp phải, một cú lảo đảo xém chút nữa là té ngã, cậu chậc một tiếng – "Mọi người nhất định đã phát hiện rồi, những ngày gần đây của tuyển thủ Tưởng Thừa có phần không giống trước... Trạng thái tiêu sái tự nhiên bảo trì không được tốt lắm, mặc dù không nên có gánh nặng của thần tượng..."
Lời cậu còn chưa nói xong, khoảng cách tới nhà của Lý Bảo Quốc chỉ còn lại mười mấy mét, đã nghe thấy được giọng rống của ông ta.
Buổi chiều lúc gọi điện thoại rõ ràng còn có hơi suy yếu, lúc này có lẽ là nhìn thấy được Lý Huy chưa được gặp rất lâu, nhất thời lại sinh khí đầy đủ nữa rồi.
Tưởng Thừa hít vào một hơi, chậm lại cước bộ, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, có gắng an ủi mình, đừng náo, đừng tức giận, đừng phiền muộn, đưa chút tiền là được.
"Ôi, con trai nhỏ nhà ông ta cũng trở về rồi..." – Ở cửa sổ nhà bếp lầu hai có một bác gái hưng phấn nói.
Những người đi hóng chuyện nhà của người khác để lấy làm niềm vui hơn nữa còn coi đây là hoạt động giải trí chủ yếu, cũng rất là thần kỳ.
Đều là người đứng nhìn, dù rằng không dùng ống kính của bạn trai... Cố Phi đứng nhìn tới gió nhẹ mây nhạt, những người này lại đứng nhìn tới khó coi tới như thế.
"Ăn no rồi thì xỉa răng" – Tưởng Thừa nói với cửa sổ lầu hai – "Trước tiên nhai sạch cặn bã trong miệng mình đi rồi hãy nhai tới chuyện nhà người khác."
Bác gái ở lầu hai ngây ra trong mấy giây mới phát ra một tiếng: "Ôi ––"
Tiếp theo dường như là không biết nên nói cái gì nữa, không còn tiếp tục phát ra âm thanh nào khác.
Tưởng Thừa cũng không muốn tiếp tục khuếch đại, đi vào trong tòa nhà.
Cửa nhà của Lý Bảo Quốc đang mở, chả trách ở xa cũng có thể nghe thấy được, sau khi cậu bước vào cửa đang muốn đóng lại, nhưng khi ngửi thấy mùi ở trong phòng, thì lại do dự một chút.
Trong phòng khói mù lượn lờ, Lý Bảo Quốc và Lý Huy đều đang ngậm thuốc lá, kiểu này hẳn là một điếu nối tiếp một điếu không biết đã hút bao nhiêu lần rồi, bản thân Tưởng Thừa là người hút thuốc, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi vị này cũng có chút phát hỏa.
"Tình trạng sức khỏe hiện tại, ít hút một chút đi" – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua Lý Bảo Quốc – "Bị ho không khó chịu sao?"
"Chết tao còn không sợ, còn sợ khó chịu?" – Lý Bảo Quốc cười lên, vừa cười vừa ho.
"Nói chuyện đi" – Lý Huy ngồi ở một bên, cả mặt không kiên nhẫn nhìn vào cậu – "Mặt mũi của mày cũng thật lớn, chỉ một tiếng thôi bọn tao đều phải qua đây."
"Bây giờ... " – Tưởng Thừa nhìn Lý Bảo Quốc, xưng hô này cậu thực sự là gọi không ra lời, chỉ có thể mơ hồ lướt qua – "Bệnh này, ông ấy cũng không muốn đi bệnh viện..."
"Tao nói rồi!" – Lý Bảo Quốc cắt ngang lời cậu – "Tao nói rồi, tao không đi bệnh viện! Bọn mày nếu như có lương tâm! Lấy tiền trả cho bệnh viện đưa đây!"
"Cho ông lấy đi đánh bài sao?" – Lý Huy cười lạnh một tiếng.
"Mày ít có mẹ nó tùy tiện nói nhảm trước mặt tao" – Lý Bảo Quốc trừng Lý Huy – "Lúc tao ở bệnh viện mày cũng không có móc ra một đồng bạc! Tiền đều là em gái mày đưa!"
"Vậy bây giờ ông đi nhập viện đi!" – Lý Huy nói.
"Mày đưa tiền đi rồi tao sẽ nhập viện" – Lúc này tới lượt Lý Bảo Quốc cười lạnh – "Mày là con t*ng trùng từ trong dương v*t tao bơi ra, tao nhìn mày từ nhỏ tới lớn, mày là thứ gì tao còn không biết sao?"
Lý Huy ném xuống đất nửa đoạn thuốc lá trong tay, đứng dậy định đi qua tới chỗ trước mặt Lý Bảo Quốc.
Lý Thiến ở bên cạnh một mực im lặng không nói chuyện vội vàng đứng dậy theo: "Anh..."
"Mày mẹ nó ít giả làm người tốt" – Lý Huy đẩy Lý Thiến ra, chỉ vào cô ta – "Tiền mày nhiều, mày đưa đi!"
Lúc Lý Huy còn muốn đi tới phía trước, Tưởng Thừa đã ngăn lại ở trước mặt.
“Làm cái gì!" – Lý Huy trừng với cậu – "Muốn động thủ? Mày ở cái nhà này được mấy ngày mà mẹ nó vênh mặt với tao?"
Tưởng Thừa cảm thấy tính khí mấy tháng nay của mình đã tốt lên rất nhiều, cũng không có luôn bùng nổ, có lẽ như là Lão Viên nói, ở hoàn cảnh xa lạ, tính khí của bản thân sẽ không lại "không có sợ hãi", hơn nữa đã không còn những sự phủ định đó, cậu cũng không lại cứ nôn nóng bất an.
Nhưng mà hiện tại, lúc ở cùng với những "người nhà" chân chính của mình, lúc cùng anh ruột của mình mặt đối mặt, cậu lại cảm thấy bản thân lâu ngày không gặp kia đang bắt đầu rục rịch.
Vẻ mặt của bản thân, ánh mắt của bản thân, chắc chắn là không tươi đẹp gì, Lý Huy đối mắt với cậu sau mấy giây, dáng vẻ bệ vệ rõ ràng đã giảm xuống.
"Tôi không muốn với ai cũng động thủ" – Tưởng Thừa lạnh giọng nói – "Anh căn bản đánh không lại."
"Tao đánh lại" – Lý Bảo Quốc đột nhiên ở phía sau hai người cười lên, vừa cười vừa ho – "Hai chúng ta cũng đã động thủ rồi đó."
"Tôi chỉ muốn nói ý của mình" – Tưởng Thừa không để ý tới Lý Bảo Quốc, vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Huy – "Ông ta có muốn đi bệnh viện hay không, tôi không quan tâm, tôi hôm nay gọi các người tới là muốn..."
Ông ta cứ trạng thái như vậy mà sống, sống cũng không còn bao lâu nữa, trước khi chết muốn thế nào thì cứ thế đó, muốn đánh bài hay là muốn gì khác, chỉ còn trong mấy tháng này nữa thôi.
Tưởng Thừa đặc biệt muốn nói trắng ra, nhưng cuối cùng vẫn là không nói, chỉ là cầm lấy phong thư, để tay ra sau đưa cho Lý Bảo Quốc: "Trong đây có 2000 đồng (6,738,283 VND), ông cầm lấy trước, muốn đi lấy thuốc thì đi, không muốn thì tùy ông."
"Ô!" – Lý Bảo Quốc xoa phong thư nhìn thử, lấy tiền móc ra, ném ở trong lòng bàn tay tới nghe xoạt xoạt – "Nhìn xem! Nhìn xem!"
"Ông tự kiềm chế lại một chút" – Tưởng Thừa nhìn ông ta – "Tôi cũng không phải lúc nào cũng đưa tiền được."
"Nhìn xem! Nhìn xem!" – Lý Bảo Quốc như là không nghe thấy lời cậu nói, không ngừng mà lặp lại.
"Vậy con cũng..." – Lý Thiến rõ được ý của Tưởng Thừa, cúi đầu từ trong túi xách đếm tiền, đưa ra cho Lý Bảo Quốc – "Ba cầm trước cái này đi, tốt nhất vẫn là đi bệnh viện..."
"Nhìn xem! Nhìn xem! – Lý Bảo Quốc vẫn lớn họng mà lặp lại.
"Mày khoe khoang cái gì?" – Lý Huy đột nhiên xông tới Lý Thiến rống lên – "Mày bày đặt cái gì! Chỉ có mày có thể thôi sao!"
Lý Thiến bị rống tới run cầm cập, không lên tiếng.
"Mày nhiều tiền sao không mua cái biệt thự cho ba của mình ở đi!" – Lý Huy tiếp tục rống – "Mày nhiều tiền sao không trị mắt lé cho con gái đi!"
"Anh không muốn đưa tiền cũng không ai ép anh đưa đâu!" – Giọng Lý Thiến có phần run rẩy mà nói một câu.
Tưởng Thừa còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Huy đã đột nhiên giương tay lên, một cái tát vung tới trên mặt của Lý Thiến: "Tao mẹ nó đã cho mày nói chuyện rồi sao!"
Cố Phi trước đó đã giao phó, bản thân Tưởng Thừa cũng muốn nhịn, đưa tiền xong liền đi, nhưng như thế nào cũng không ngờ tới Lý Huy có thể làm ra loại chuyện thế này.
Tưởng Thừa sau khi kinh ngạc xong thì chỉ còn lại lửa giận mọc lên từ lòng bàn chân, tất cả kìm nén và bất đắc dĩ của cậu đối với những người nhà này, đối với cái gia đình này, đều ở trong nháy mắt này mà bạo phát.
Cậu vung một đấm tới trên mặt của Lý Huy, ngay chính giữa sống mũi.
Lý Huy một trận lảo đảo ngồi xuống băng ghế ở bên cạnh, lại lung lay thêm vài lần, xém chút ngã xuống dưới đất.
Tưởng Thừa nhìn Lý Huy, không lên tiếng.
Sau khi Lý Huy bịt mũi đứng dậy, Lý Thiến xông tới đẩy Tưởng Thừa ra ngoài cửa: "Em đi trước đi, tiểu Thừa, em đi trước đi."
Tưởng Thừa xoay người đi bước lớn ra ngoài.
Lý Thiến ở sau cậu chạy theo, cậu quay đầu lại nhìn Lý Thiến.
"Em lấy tiền đâu ra?" – Lý Thiến nói – "Là tiền nhà lúc trước cho phải không?"
Tưởng Thừa không nói.
Lý Thiến lấy ra ví tiền: "Một học sinh như em, lại không kiếm ra tiền, chị bù thêm cho em đi, em không cần dùng tiền, ba... cũng không xài được bao nhiêu tiền nữa, chị cho ông ấy một chút là được rồi."
"Không, không cần" – Tưởng Thừa đột nhiên có hơi chân tay luống cuống, lùi về phía sau – "Chị đừng..."
"Không sao" – Lý Thiến cười cười – "Chị không nghĩ tới em sẽ đưa tiền, em còn đang đi học, em đưa tiền ra không thích hợp."
Tưởng Thừa không biết bản thân nên nói cái gì, ngụm khí vốn bị nghẹn chốc lát đã được trút ra, cậu nhất thời lâm vào ngượng ngùng, cuối cùng chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
Lý Thiến ở phía sau còn nói gì đó cậu nghe không rõ, với một ngụm khí như vậy mà chạy tới chỗ ngã rẽ.
Hoãn lại một lúc rồi cậu mới lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi một cuộc cho Cố Phi.
Vừa mở khóa xong đã nghe thấy tiếng huýt sáo ở phía sau.
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa xoay đầu lại – "Tôi đang được sủng ái mà lo sợ đấy, cậu lại đợi tôi nữa sao?"
"Đừng sốc nữa" – Cố Phi đạp xe tới từ từ, trên mặt mang theo nụ cười – "Tôi là ra ngoài đợi Lý Viêm, cậu ta thuận đường đem chút thức ăn tới cho Nhị Miểu."
"Tại sao cậu không đợi tôi?" – Tưởng Thừa hỏi.
Cố Phi há há miệng ra không nói nên lời.
"Cậu không đợi tôi thì bỏ đi, cậu chạy ra đây đợi Lý Viêm?" – Tưởng Thừa lại nói.
"... Tôi đệt" – Cố Phi có hơi không cách nào chống đỡ với cậu – "Logic của học bá rất mạnh ha?"
Tưởng Thừa trừng mắt với cậu một hồi thì cười: "Có phục hay không."
"Hay là tôi quỳ xuống cho cậu." – Cố Phi cười nói.
Tưởng Thừa nắm lấy tay lái của xe đạp, nhìn Cố Phi, qua một trận lộn xộn xong, đột nhiên thấy được khuôn mặt của Cố Phi, cậu nhất thời cảm thấy trong đầu một mảnh trống không, cả người nhẹ nhỏm.
Trước giờ chưa từng có người nào cho cậu cảm giác như vậy, như là trúng phải thuốc vậy.
"Chúng ta đi xăm hình đi." – Tưởng Thừa không đầu không đuôi nói một câu.
"Cái gì?" – Cố Phi ngây người.
"Tôi cắn ra một dấu răng, cậu cắn ra một dấu răng, sau đó làm thành hình xăm, mỗi người một cái." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi nửa ngày đều không nói ra lời, như là nghe không hiểu cậu đang nói gì, lại như là đang ngẩn ra, tới lúc Tưởng Thừa muốn lại mở miệng giải thích thêm một chút, Cố Phi mới gật gật đầu: "Được."
Tưởng Thừa nhìn cậu, chau chau mày: "Cậu có phải là... không bằng lòng?"
Ở trong tieba cũng rất náo nhiệt, đủ loại chụp lén tám chuyện, nhưng đầu của Cố Phi trừ ngày hôm đó bị Lão Từ ép buộc đội nón lúc kiểm tra có người chụp được đỉnh đầu ra, cũng không còn ai chụp được toàn bộ dáng vẻ.
Toàn bộ dáng vẻ chỉ mỗi mình Tưởng Thừa được quan sát, không chỉ là quan sát, còn là cẩn thận mà quan sát, không chỉ cẩn thận mà quan sát, mà lúc có thời gian còn sẽ đưa tay lên sờ mó.
"Tôi muốn hỏi, cậu có còn làm bài tập nữa không vậy?" – Cố Phi ngồi bên giường, nhìn Tưởng Thừa tay phải cầm bút làm bài tập, tay trái đặt ở trên đầu mình – "Không phải nói là làm xong sẽ đi ăn khuya sao."
"Yên tâm" – Tưởng Thừa nói – "Cậu chỉ cần không nháo với tôi, bài tập một lát là có thể làm xong, bài tập thế này của Tứ Trung các cậu, cũng chỉ là trình độ đưa cơm cho ăn mày."
"Cậu không phải còn cần làm bộ đề kia của Phụ Trung sao." – Cố Phi nói.
"Tối tôi có thể làm, giờ tự học cũng có thể làm" – Ngón tay của Tưởng Thừa đặt ở trên đầu cậu xoa xoa – "Haizz, mới chỉ hai ba ngày mà đã đâm tay rồi nha."
"Chứ cậu cho rằng thế nào" – Cố Phi cũng lười để phản kháng, cúi đầu xuống chơi điện thoại – "Mếu như cậu không sờ như vậy còn có thể mọc nhanh hơn một chút, tôi bây giờ còn lo lắng bị cậu sờ tới trọc luôn."
"Này" – Tưởng Thừa quay đầu qua – "Cậu ghét người khác sờ đầu mình sao?"
"Không biết" – Cố Phi nói – "Cũng không ai dám sờ đầu tôi, ngoài cậu và Cố Miểu ra."
"Dù sao cũng là bạn trai, phải có chút đặc quyền mà phải không" – Tưởng Thừa cười cười, nghiêng người sang ôm lấy đầu của cậu, ở trên đỉnh đầu hôn một cái – "Tiếc là cậu không đội nón, nếu không tôi thế nào cũng phải làm một cái dấu răng ở trên đây."
"Cái ở trên eo vừa mới hết." – Cố Phi nói.
"Cái ở trên cổ của tôi cũng vừa mới hết đó." – Tưởng Thừa chậc một tiếng.
Dấu răng của người yêu, chuyện như thế này Tưởng Thừa nghĩ không hề ít, thậm chí còn từng nghĩ muốn đi tới làm ra một đôi dấu răng, nhưng luôn không nói với Cố Phi, cậu nghĩ rằng có chút ngu ngốc, cũng quá thiếu nữ.
Mà hiện tại điều cậu nghĩ tới nhiều hơn chính là, sắp đến sinh nhật rồi.
Sinh nhật nên trải qua như thế nào, sinh nhật của cậu và Cố Phi đều nằm trong kỳ nghỉ hè, một đầu một đuôi, có thể hợp lại chung với nhau để ăn mừng, làm thành cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.
Từ nhỏ tới lớn, sinh nhật của cậu đều không có gì quá thú vị, mấy ngày sinh nhật đó chỉ có thể ngồi ở nhà, những người bạn học sẽ không mời tới nhà chơi bởi vì quá ầm ĩ, nếu muốn cùng bạn học ra ngoài chơi chỉ có thể đi chơi trước ngày hoặc dời lại sau.
Tuy rằng nói không nên ở nhà ăn sinh nhật, trước giờ ở nhà cũng chưa từng có gì đặc biệt phong phú, luôn luôn chỉ là người nhà cùng nhau ăn bát mỳ, ngay cả bánh sinh nhật cũng không hề mua, bởi vì loại đồ ngọt đó đối với cơ thể không có gì ích lợi.
Sau đó chính là tổng kết lại quá khứ và nhìn về tương lai, cha mẹ sẽ chỉ ra những thiếu sót của bạn trong một năm nay, nói ra kỳ vọng đối với bạn, ngay cả khi tổng kết công việc cũng sẽ có một lúc nào đó khẳng định con người bạn, nhưng đừng nói tới lúc bình thường, ngay cả khi trong sinh nhật mấy ngày này, Tưởng Thừa từ trước tới nay đều chưa từng được một lần khẳng định, mãi mãi chỉ là không đủ, không được, phải cố gắng, phải tiến bộ, phải nâng cao... Mỗi lần Tưởng Thừa đều cảm thấy rất ngột ngạt, vào ngày sinh nhật sẽ khắp người không được tự nhiên, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, gần như sinh nhật mỗi năm đều sẽ cùng người nhà cải nhau to một trận.
Cậu không biết còn có ai giống cậu hay không, trong những phủ định không dứt, giãy dụa mọc ra khắp người gai góc.
Đây là lần đầu tiên cậu lớn lên tới nay có thể tự mình làm chủ cách trải qua sinh nhật, lần đầu tiên cậu có thể thoải mái mà đối mặt với ngày sinh nhật của mình.
Mặc dù hiện tại ngày này có mối quan hệ rất trực tiếp đối với Lý Bảo Quốc, nhưng cậu cũng không hề để ý, chỉ có điều khi nghĩ tới Lý Bảo Quốc sẽ có chút buồn bực.
Tình hình của Lý Bảo Quốc cậu cũng không quá rõ, chỉ biết từ ngày hôm đó Lý Bảo Quốc sau khi rời khỏi bệnh viện xong, cũng không hề tới bệnh viện nữa, chỉ đi tới bệnh viện xã khu hai lần, lấy vài chút thuốc trị ho.
Tưởng Thừa qua nửa tháng sau mới nhận được cuộc gọi từ ông ấy.
"Tối nay anh chị mày đều tới" – Lý Bảo Quốc nói – "Mày không phải muốn gọi tụi nó tới sao."
"Ừm" – Tưởng Thừa đứng ở trên hành lang nhìn những người ở trong sân vận động của trường – "Tôi tan học xong sẽ qua."
"Tự mình ăn chút gì đó rồi hãy qua, không có làm cơm." – Lý Bảo Quốc nói.
"Được." – Tưởng Thừa đáp, giọng nói hiện tại của Lý Bảo Quốc vẫn còn rất lớn, nhưng rõ ràng đã không còn có khí lực tràn trề như trước.
Tưởng Thừa cúp máy xong thì cảm thấy có phần mờ mịt, cảm giác như bốn phía đều không có phương hướng.
Giữa cậu và Lý Bảo Quốc không có tình cảm, càng không có tình nghĩa phụ tử, nhưng người này trong thời gian nửa năm nay cậu có thể nhận thấy được tốc độ suy nhược diễn ra rất nhanh chóng, hơn nữa không biết còn bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất, cậu đột nhiên có chút khó chịu nói không nên lời.
"Lý Bảo Quốc?" – Cố Phi đứng tới bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn sân vận động của trường.
"Ừm" – Tưởng Thừa bỏ điện thoại vào túi – "Nói Lý Huy, Lý Thiến tối nay đều sẽ tới, kêu tôi qua."
"Đừng cùng Lý Huy có bất kỳ mâu thuẫn gì, cậu thể hiện ra thái độ của mình là được, hắn ta muốn như thế nào cậu đừng quản" – Cố Phi nói – "Loại người như hắn, xem như là đặc sản ở nơi chúng tôi, rất là một lời khó nói hết."
"Biết rồi" – Tưởng Thừa cười cười – "Cậu quan tâm tới vậy làm gì, không còn giống 17 tuổi nữa."
"Tôi sớm đã chín muồi rồi." – Cố Phi nói.
"Phải không?" – Tưởng Thừa liếc cậu ta.
"Ờ" – Cố Phi nghĩ lại cũng muốn cười – "Cậu cho bản thân mình là tiên đơn cải lão hoàn đồng sao."
"Haizz..." – Tưởng Thừa nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu mới nhỏ giọng nói – "Có lúc tôi đặc biệt muốn túm lấy cậu dùng lực chà tới chà lui, nặn tới nặn lui, có lúc còn muốn tùy tiện túm lấy ai liền nói với người đó, cậu biết Cố Phi không? Cậu biết cậu ta không phải như những gì cậu nhìn thấy không? Ha, ha, ha, chỉ có tôi nhìn thấy được!"
Cố Phi nhìn cậu, qua một lát mới cúi đầu xuống bắt đầu cười.
"Cười cái rắm ấy?" – Tưởng Thừa trừng mắt với cậu.
"Thật ra tôi cũng rất muốn như vậy" – Cố Phi nghiêng đầu qua cười nói – "Không ai biết sau lưng của người hạng nhất khối là như thế nào, chỉ có tôi biết."
"Mà tôi thì... nói không rõ nữa, tôi chỉ rất không vui khi người khác chỉ cảm thấy cậu là một lão đại đặc biệt ngầu, cậu rõ ràng rất ưu tú... Tôi có phải rất ngu không?" – Tưởng Thừa thở dài – "Tôi từ trước tới nay cũng không như vậy, cậu nhất định phải nhớ kỹ điểm này."
Rõ ràng rất ưu tú.
Cố Phi không đáp lại.
Có lẽ như mỗi lần Cố Phi nhìn thấy sự không giống nhau trên người của Tưởng Thừa đều sẽ cảm thấy tự hào, Tưởng Thừa cũng như vậy đi, mặc dù Tưởng Thừa không hề biết cậu không hề đặc biệt hy vọng có người sẽ để ý tới những điều này.
Cậu không có cách khiến Tưởng Thừa biết ý nghĩ của mình, nhưng lại rất có khả năng nhận ra được ý nghĩ của Tưởng Thừa.
Soái khí thế này, một học bá chảnh lên trời nhìn ai cũng như là nhìn thằng ngốc, chỉ có tôi biết dáng vẻ chân thật dưới lớp ngụy trang này của cậu ta, sạch sẽ tới có chút ngốc, tình khí rất xấu, nhưng nếu vuốt lông cho rồi sẽ một chút cũng không còn nóng nảy...
Nhưng có lúc Cố Phi không muốn đi nghĩ quá nhiều, mỗi lần nhìn thấy nhiều một chút, mỗi lần cảm nhận nhiều một chút, cậu sẽ cảm thấy khoảng cách càng xa hơn một chút.
Càng sẽ cảm thấy người như thế này không nên chỉ chớp sáng ở trong bùn, cậu ấy căn bản không nên ở trong bùn.
Cố Phi nhìn khóe miệng mang ý cười, ánh mắt mang ý cười của Tưởng Thừa, chỉ khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười như thế này, cậu mới có thể tạm thời đem những ý nghĩ khác vứt sang một bên.
Cậu nên giống như Tưởng Thừa, không đi nghĩ quá nhiều, tôi thích cậu, tôi muốn ở cùng với cậu, như vậy là đủ rồi, cho tới mai sau, mai sau còn chưa nhìn tới nữa.
Nếu có một ngày, "mai sau" đứng ngay "trước mắt", tôi cũng sẽ không sợ hãi, chỉ cần tôi đi về phía trước, cái gì cũng không thể cản được tôi.
Trên người Tưởng Thừa có loại tính chất đặc biệt như vậy, mà trên người bản thân cậu thì chưa chắc đã có được.
Nhưng cậu vẫn muốn nhảy vào, sống một đoạn cuộc sống như Tưởng Thừa, lỡ như có một ngày Tưởng Thừa đi rồi, tất cả đều sẽ biến thành từ từ đạm nhạt đi, nhưng ít nhất cậu sẽ không hối hận, sẽ không hối hận bản thân lúc trước không nắm được tay của Tưởng Thừa.
"Hôm nay tôi lấy ra trước 2000 vậy" – Tan học rồi Tưởng Thừa vừa lấy xe vừa nói – "Cũng không nói tới việc ông ta nhập viện trị bệnh nữa, chỉ nói về phí tiêu vặt của ông ta."
"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu.
"Mời tôi ăn một bát mỳ lạnh đi" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Đặc biệt muốn ăn."
"Đi." – Cố Phi leo lên xe.
Thời tiết ngày một nóng lên, mặc dù mùa hè thật sự vẫn chưa tới, nhưng cũng đã là mùa tùy tiện vận động một chút sẽ ra mồ hôi, ăn một bát mỳ lạnh sẽ tương đối sảng khoái.
"Chiều mai" – Tưởng Thừa nói – "Chúng ta đi chơi một trận bóng với Hà Châu đi."
"Cậu ta vẫn chưa bỏ cuộc kéo cậu vào đội bóng trường sao?" – Cố Phi thở dài.
"Bỏ cuộc rồi" – Tưởng Thừa cười cười – "Lần này là trận luyện tập với trường kỹ thuật, Hà Châu luôn muốn cùng bọn họ phối hợp một lần, nói với tôi vô số lần rồi."
"Vậy cậu đi đi" – Cố Phi nói – "Tôi thì... thôi đi."
"Tại sao?" – Tưởng Thừa nghiêng đầu qua nhìn cậu – "Nếu cậu không chơi, một mình tôi chơi không thú vị gì cả."
"Tôi tới xem cậu chơi thôi, tôi thật sự không muốn chơi." – Cố Phi cười cười.
Cố Phi trước giờ không tham gia hoạt động của trường, trận đấu lần trước đã là phá lệ cũ, cậu không muốn dung nhập vào những người bạn học ở bên cạnh, cậu có nhịp điệu và trạng thái mà bản thân đã quen, để Tưởng Thừa đi vào cuộc sống của mình đã là thay đổi hoàn toàn không ngờ tới.
Mà có vài sự kiên trì là phải giữ lại không thay đổi, giam cấm, ngủ say, mới có thể kiên trì được.
Tưởng Thừa không lại nói về việc kêu cậu cùng đi chơi bóng nữa, có lẽ trong lòng còn đang vướng bận ở nơi Lý Bảo Quốc, không có tâm tình gì cả.
Cố Phi đi lấy tiền cùng với cậu, nhìn cậu bỏ vào trong một bì thư, sau đó lại cùng nhau đi ăn mỳ lạnh.
Lúc hai người cùng nhau đi trên đường, Tưởng Thừa nhìn vào cậu: "Tối nay cậu ở tiệm hay ở nhà?"
"Hôm nay về nhà" – Cố Phi nói – "Tôi phải đả thông tư tưởng của Cố Miểu trước kỳ nghỉ hè, để em ấy đồng ý nghỉ hè tham gia trị liệu."
"Em ấy không muốn đi trị liệu sao?" – Tưởng Thừa thở dài.
"Không phải là không muốn đi trị liệu, em ấy không hiểu được trị liệu là cái gì" – Cố Phi nói – "Em ấy không chịu đi nơi mình không quen, phải khơi thông trước với em ấy.”
"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Tới lúc đó tui cũng đi cùng đi."
"Cái gì?" – Cố Phi nhìn cậu – "Trải nghiệm cuộc sống à?"
"Chỉ là muốn nhìn một chút." – Tưởng Thừa nói.
Tôi còn không hiểu được em ấy như Lý Viêm.
Lúc Cố Phi nhớ tới câu nói này thì có chút buồn cười, Tưởng Thừa trong loại trạng thái như vậy đúng là rất đáng yêu.
"Vậy sẽ dẫn cậu đi cùng." – Cố Phi nói.
"Còn có... " – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ lại phất phất tay – "Hết rồi, tôi đi tới nhà Lý Bảo Quốc trước đây, xong việc rồi sẽ gọi cho cậu."
Tưởng Thừa đi vào con đường tới nhà Lý Bảo Quốc được một đoạn thì quay đầu lại, Cố Phi vẫn ngồi trên xe đạp, một chân chống đất ở giao lộ nhìn qua bên này, để biểu hiện ra là mình không phải đang lưu luyến không nỡ rời, lúc Tưởng Thừa quay đầu lại, cậu ta còn nhanh chóng móc ra một điếu thuốc ngậm lên.
"Đồ ngốc" – Tưởng Thừa cười, cũng không nhìn đường, dưới bàn chân không biết bị cái gì vấp phải, một cú lảo đảo xém chút nữa là té ngã, cậu chậc một tiếng – "Mọi người nhất định đã phát hiện rồi, những ngày gần đây của tuyển thủ Tưởng Thừa có phần không giống trước... Trạng thái tiêu sái tự nhiên bảo trì không được tốt lắm, mặc dù không nên có gánh nặng của thần tượng..."
Lời cậu còn chưa nói xong, khoảng cách tới nhà của Lý Bảo Quốc chỉ còn lại mười mấy mét, đã nghe thấy được giọng rống của ông ta.
Buổi chiều lúc gọi điện thoại rõ ràng còn có hơi suy yếu, lúc này có lẽ là nhìn thấy được Lý Huy chưa được gặp rất lâu, nhất thời lại sinh khí đầy đủ nữa rồi.
Tưởng Thừa hít vào một hơi, chậm lại cước bộ, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, có gắng an ủi mình, đừng náo, đừng tức giận, đừng phiền muộn, đưa chút tiền là được.
"Ôi, con trai nhỏ nhà ông ta cũng trở về rồi..." – Ở cửa sổ nhà bếp lầu hai có một bác gái hưng phấn nói.
Những người đi hóng chuyện nhà của người khác để lấy làm niềm vui hơn nữa còn coi đây là hoạt động giải trí chủ yếu, cũng rất là thần kỳ.
Đều là người đứng nhìn, dù rằng không dùng ống kính của bạn trai... Cố Phi đứng nhìn tới gió nhẹ mây nhạt, những người này lại đứng nhìn tới khó coi tới như thế.
"Ăn no rồi thì xỉa răng" – Tưởng Thừa nói với cửa sổ lầu hai – "Trước tiên nhai sạch cặn bã trong miệng mình đi rồi hãy nhai tới chuyện nhà người khác."
Bác gái ở lầu hai ngây ra trong mấy giây mới phát ra một tiếng: "Ôi ––"
Tiếp theo dường như là không biết nên nói cái gì nữa, không còn tiếp tục phát ra âm thanh nào khác.
Tưởng Thừa cũng không muốn tiếp tục khuếch đại, đi vào trong tòa nhà.
Cửa nhà của Lý Bảo Quốc đang mở, chả trách ở xa cũng có thể nghe thấy được, sau khi cậu bước vào cửa đang muốn đóng lại, nhưng khi ngửi thấy mùi ở trong phòng, thì lại do dự một chút.
Trong phòng khói mù lượn lờ, Lý Bảo Quốc và Lý Huy đều đang ngậm thuốc lá, kiểu này hẳn là một điếu nối tiếp một điếu không biết đã hút bao nhiêu lần rồi, bản thân Tưởng Thừa là người hút thuốc, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi vị này cũng có chút phát hỏa.
"Tình trạng sức khỏe hiện tại, ít hút một chút đi" – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua Lý Bảo Quốc – "Bị ho không khó chịu sao?"
"Chết tao còn không sợ, còn sợ khó chịu?" – Lý Bảo Quốc cười lên, vừa cười vừa ho.
"Nói chuyện đi" – Lý Huy ngồi ở một bên, cả mặt không kiên nhẫn nhìn vào cậu – "Mặt mũi của mày cũng thật lớn, chỉ một tiếng thôi bọn tao đều phải qua đây."
"Bây giờ... " – Tưởng Thừa nhìn Lý Bảo Quốc, xưng hô này cậu thực sự là gọi không ra lời, chỉ có thể mơ hồ lướt qua – "Bệnh này, ông ấy cũng không muốn đi bệnh viện..."
"Tao nói rồi!" – Lý Bảo Quốc cắt ngang lời cậu – "Tao nói rồi, tao không đi bệnh viện! Bọn mày nếu như có lương tâm! Lấy tiền trả cho bệnh viện đưa đây!"
"Cho ông lấy đi đánh bài sao?" – Lý Huy cười lạnh một tiếng.
"Mày ít có mẹ nó tùy tiện nói nhảm trước mặt tao" – Lý Bảo Quốc trừng Lý Huy – "Lúc tao ở bệnh viện mày cũng không có móc ra một đồng bạc! Tiền đều là em gái mày đưa!"
"Vậy bây giờ ông đi nhập viện đi!" – Lý Huy nói.
"Mày đưa tiền đi rồi tao sẽ nhập viện" – Lúc này tới lượt Lý Bảo Quốc cười lạnh – "Mày là con t*ng trùng từ trong dương v*t tao bơi ra, tao nhìn mày từ nhỏ tới lớn, mày là thứ gì tao còn không biết sao?"
Lý Huy ném xuống đất nửa đoạn thuốc lá trong tay, đứng dậy định đi qua tới chỗ trước mặt Lý Bảo Quốc.
Lý Thiến ở bên cạnh một mực im lặng không nói chuyện vội vàng đứng dậy theo: "Anh..."
"Mày mẹ nó ít giả làm người tốt" – Lý Huy đẩy Lý Thiến ra, chỉ vào cô ta – "Tiền mày nhiều, mày đưa đi!"
Lúc Lý Huy còn muốn đi tới phía trước, Tưởng Thừa đã ngăn lại ở trước mặt.
“Làm cái gì!" – Lý Huy trừng với cậu – "Muốn động thủ? Mày ở cái nhà này được mấy ngày mà mẹ nó vênh mặt với tao?"
Tưởng Thừa cảm thấy tính khí mấy tháng nay của mình đã tốt lên rất nhiều, cũng không có luôn bùng nổ, có lẽ như là Lão Viên nói, ở hoàn cảnh xa lạ, tính khí của bản thân sẽ không lại "không có sợ hãi", hơn nữa đã không còn những sự phủ định đó, cậu cũng không lại cứ nôn nóng bất an.
Nhưng mà hiện tại, lúc ở cùng với những "người nhà" chân chính của mình, lúc cùng anh ruột của mình mặt đối mặt, cậu lại cảm thấy bản thân lâu ngày không gặp kia đang bắt đầu rục rịch.
Vẻ mặt của bản thân, ánh mắt của bản thân, chắc chắn là không tươi đẹp gì, Lý Huy đối mắt với cậu sau mấy giây, dáng vẻ bệ vệ rõ ràng đã giảm xuống.
"Tôi không muốn với ai cũng động thủ" – Tưởng Thừa lạnh giọng nói – "Anh căn bản đánh không lại."
"Tao đánh lại" – Lý Bảo Quốc đột nhiên ở phía sau hai người cười lên, vừa cười vừa ho – "Hai chúng ta cũng đã động thủ rồi đó."
"Tôi chỉ muốn nói ý của mình" – Tưởng Thừa không để ý tới Lý Bảo Quốc, vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Huy – "Ông ta có muốn đi bệnh viện hay không, tôi không quan tâm, tôi hôm nay gọi các người tới là muốn..."
Ông ta cứ trạng thái như vậy mà sống, sống cũng không còn bao lâu nữa, trước khi chết muốn thế nào thì cứ thế đó, muốn đánh bài hay là muốn gì khác, chỉ còn trong mấy tháng này nữa thôi.
Tưởng Thừa đặc biệt muốn nói trắng ra, nhưng cuối cùng vẫn là không nói, chỉ là cầm lấy phong thư, để tay ra sau đưa cho Lý Bảo Quốc: "Trong đây có 2000 đồng (6,738,283 VND), ông cầm lấy trước, muốn đi lấy thuốc thì đi, không muốn thì tùy ông."
"Ô!" – Lý Bảo Quốc xoa phong thư nhìn thử, lấy tiền móc ra, ném ở trong lòng bàn tay tới nghe xoạt xoạt – "Nhìn xem! Nhìn xem!"
"Ông tự kiềm chế lại một chút" – Tưởng Thừa nhìn ông ta – "Tôi cũng không phải lúc nào cũng đưa tiền được."
"Nhìn xem! Nhìn xem!" – Lý Bảo Quốc như là không nghe thấy lời cậu nói, không ngừng mà lặp lại.
"Vậy con cũng..." – Lý Thiến rõ được ý của Tưởng Thừa, cúi đầu từ trong túi xách đếm tiền, đưa ra cho Lý Bảo Quốc – "Ba cầm trước cái này đi, tốt nhất vẫn là đi bệnh viện..."
"Nhìn xem! Nhìn xem! – Lý Bảo Quốc vẫn lớn họng mà lặp lại.
"Mày khoe khoang cái gì?" – Lý Huy đột nhiên xông tới Lý Thiến rống lên – "Mày bày đặt cái gì! Chỉ có mày có thể thôi sao!"
Lý Thiến bị rống tới run cầm cập, không lên tiếng.
"Mày nhiều tiền sao không mua cái biệt thự cho ba của mình ở đi!" – Lý Huy tiếp tục rống – "Mày nhiều tiền sao không trị mắt lé cho con gái đi!"
"Anh không muốn đưa tiền cũng không ai ép anh đưa đâu!" – Giọng Lý Thiến có phần run rẩy mà nói một câu.
Tưởng Thừa còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Huy đã đột nhiên giương tay lên, một cái tát vung tới trên mặt của Lý Thiến: "Tao mẹ nó đã cho mày nói chuyện rồi sao!"
Cố Phi trước đó đã giao phó, bản thân Tưởng Thừa cũng muốn nhịn, đưa tiền xong liền đi, nhưng như thế nào cũng không ngờ tới Lý Huy có thể làm ra loại chuyện thế này.
Tưởng Thừa sau khi kinh ngạc xong thì chỉ còn lại lửa giận mọc lên từ lòng bàn chân, tất cả kìm nén và bất đắc dĩ của cậu đối với những người nhà này, đối với cái gia đình này, đều ở trong nháy mắt này mà bạo phát.
Cậu vung một đấm tới trên mặt của Lý Huy, ngay chính giữa sống mũi.
Lý Huy một trận lảo đảo ngồi xuống băng ghế ở bên cạnh, lại lung lay thêm vài lần, xém chút ngã xuống dưới đất.
Tưởng Thừa nhìn Lý Huy, không lên tiếng.
Sau khi Lý Huy bịt mũi đứng dậy, Lý Thiến xông tới đẩy Tưởng Thừa ra ngoài cửa: "Em đi trước đi, tiểu Thừa, em đi trước đi."
Tưởng Thừa xoay người đi bước lớn ra ngoài.
Lý Thiến ở sau cậu chạy theo, cậu quay đầu lại nhìn Lý Thiến.
"Em lấy tiền đâu ra?" – Lý Thiến nói – "Là tiền nhà lúc trước cho phải không?"
Tưởng Thừa không nói.
Lý Thiến lấy ra ví tiền: "Một học sinh như em, lại không kiếm ra tiền, chị bù thêm cho em đi, em không cần dùng tiền, ba... cũng không xài được bao nhiêu tiền nữa, chị cho ông ấy một chút là được rồi."
"Không, không cần" – Tưởng Thừa đột nhiên có hơi chân tay luống cuống, lùi về phía sau – "Chị đừng..."
"Không sao" – Lý Thiến cười cười – "Chị không nghĩ tới em sẽ đưa tiền, em còn đang đi học, em đưa tiền ra không thích hợp."
Tưởng Thừa không biết bản thân nên nói cái gì, ngụm khí vốn bị nghẹn chốc lát đã được trút ra, cậu nhất thời lâm vào ngượng ngùng, cuối cùng chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
Lý Thiến ở phía sau còn nói gì đó cậu nghe không rõ, với một ngụm khí như vậy mà chạy tới chỗ ngã rẽ.
Hoãn lại một lúc rồi cậu mới lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi một cuộc cho Cố Phi.
Vừa mở khóa xong đã nghe thấy tiếng huýt sáo ở phía sau.
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa xoay đầu lại – "Tôi đang được sủng ái mà lo sợ đấy, cậu lại đợi tôi nữa sao?"
"Đừng sốc nữa" – Cố Phi đạp xe tới từ từ, trên mặt mang theo nụ cười – "Tôi là ra ngoài đợi Lý Viêm, cậu ta thuận đường đem chút thức ăn tới cho Nhị Miểu."
"Tại sao cậu không đợi tôi?" – Tưởng Thừa hỏi.
Cố Phi há há miệng ra không nói nên lời.
"Cậu không đợi tôi thì bỏ đi, cậu chạy ra đây đợi Lý Viêm?" – Tưởng Thừa lại nói.
"... Tôi đệt" – Cố Phi có hơi không cách nào chống đỡ với cậu – "Logic của học bá rất mạnh ha?"
Tưởng Thừa trừng mắt với cậu một hồi thì cười: "Có phục hay không."
"Hay là tôi quỳ xuống cho cậu." – Cố Phi cười nói.
Tưởng Thừa nắm lấy tay lái của xe đạp, nhìn Cố Phi, qua một trận lộn xộn xong, đột nhiên thấy được khuôn mặt của Cố Phi, cậu nhất thời cảm thấy trong đầu một mảnh trống không, cả người nhẹ nhỏm.
Trước giờ chưa từng có người nào cho cậu cảm giác như vậy, như là trúng phải thuốc vậy.
"Chúng ta đi xăm hình đi." – Tưởng Thừa không đầu không đuôi nói một câu.
"Cái gì?" – Cố Phi ngây người.
"Tôi cắn ra một dấu răng, cậu cắn ra một dấu răng, sau đó làm thành hình xăm, mỗi người một cái." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi nửa ngày đều không nói ra lời, như là nghe không hiểu cậu đang nói gì, lại như là đang ngẩn ra, tới lúc Tưởng Thừa muốn lại mở miệng giải thích thêm một chút, Cố Phi mới gật gật đầu: "Được."
Tưởng Thừa nhìn cậu, chau chau mày: "Cậu có phải là... không bằng lòng?"
Danh sách chương