Có một người bạn trai học bá là một trải nghiệm như thế nào? Chính là khi các bạn đang dào dạt kích tình tình nồng tình ấm các kiểu cậu ấy sẽ bỗng nhiên muốn làm đề thi, mà bạn chỉ có thể ở bên cạnh canh thời gian cho cậu ấy. Đặc biệt còn là một siêu cấp học bá, lúc cậu ấy nhập định bắt đầu làm đề thi đã có thể đem loại chuyện nhàm chán như “làm đề thi” này làm đến mức tràn ngập cảm giác thần thánh.
Loại cảm giác thần thánh tự nhiên nảy sinh và tăng cấp này, khiến bạn cảm thấy đối với người mình thích tới như vậy mà ngay cả cứng cũng cứng không nổi nữa, cho dù có cứng rồi, cũng sẽ tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Mà đợi mãi cho đến khi cậu ấy làm đề thi xong rồi cũng đã sắp đến giờ cơm, lúc bạn đang muốn nói ăn chút gì đó, cậu ấy sẽ đột nhiên nhắc nhở bạn, cậu còn có bài tập chưa cóp đó.
Đợi bạn vừa khi dễ bản thân vừa cóp xong bài tập, đang nghĩ cuối cùng cũng xong việc rồi, điện thoại của bạn lại reo lên một tiếng…
Cố Phi lấy điện thoại ra xem, hiện lên là một dòng tin nhắn đơn giản ngắn gọn súc tích của Cố Miểu gửi tới.
– Về
Hôm qua không trở về ăn cơm, hay có thể nói từ sáng hôm qua cậu ra khỏi cửa chơi bóng tới bây giờ đã không hề trở về, Cố Miểu chắc là nhớ cậu rồi.
– Về
Cậu gửi lại cho Cố Miểu một tin nhắn.
“Tối nay cậu ăn gì?” – Sau khi Cố Phi gửi tin nhắn xong nhìn qua Tưởng Thừa.
“… Bánh tổ chiên?” – Tưởng Thừa suy nghĩ.
“Đệt” – Cố Phi cười – “Cậu ăn không chán à?”
“Hay gọi đồ ăn tới vậy” – Tưởng Thừa xoa xoa bụng – “Bánh tổ chiên rất dễ no, bây giờ tôi vẫn còn chưa đói nữa… Ai nhắn tin cho cậu vậy?”
“Nhị Miểu” – Cố Phi nói – “Kêu tôi về.”
“Vậy cậu về đi, bài tập cũng cóp xong rồi” – Tưởng Thừa lấy tập của cậu qua nhìn – “Tốt xấu gì ngà cũng sửa đáp án một chút đi, cứ cóp lại y chang…”
“Cũng đâu phải là thi” – Cố Phi nói – “Dưới sự giúp đỡ của bạn cùng bàn học bá, tôi làm bài tập đúng hết, có vấn đề gì sao?”
“Bạn cùng bàn học bá của cậu chỉ muốn thở dài” – Tưởng Thừa thu dọn đề thi đã làm xong – “Ngày mai cậu nghỉ ngơi trên giường?”
“Không nằm nữa” – Cố Phi lắc đầu – “Cậu tới nhà đón tôi đi?”
“Dậy nổi không? Sao đột nhiên tích cực tới vậy?” – Tưởng Thừa dựa lên lưng ghế vươn vai.
“Cậu nói xem.” – Cố Phi cười cười.
Tưởng Thừa tiếp tục vươn vai xong xuôi, đứng dậy ôm lấy cậu.
Cố Phi ôm chặt cậu, nhắm mắt lại.
Buổi chiều làm là đề Ngữ Văn, Tưởng Thừa cảm thấy cũng ổn, sau khi đưa Cố Phi đến dưới lầu nhà cậu ta, cậu dự định đi ăn chút đồ, buổi tối lại làm đề tiếng Anh.
“Tự đi lên được không?” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi đang trầm mê diễn vai què chân không thể tự thoát ra được.
“Được, vào trong là bước đi như bay” – Cố Phi bật bằng một chân- “Cậu đạp xe về trước đi, ngày mai còn phải tới đón tôi.”
“Lúc tôi đi sẽ gọi cho cậu, cậu đừng có dậy trễ, tôi không muốn tới trễ đâu” – Tưởng Thừa nói – “Dù sao thầy Từ… cũng phải để lại cho thầy ấy chút mặt mũi.”
“Ừm, yên tâm.” – Cố Phi cười cười.
“Vậy cậu… lên lầu đi” – Tưởng Thừa nhìn nhìn trái phải, lúc này người đi đi lại lại dưới lầu không ít, cậu cũng không có cách nào làm chuyện gì đó khác – “Tôi về đây.”
Cố Phi vươn tay ra rất nhanh sờ sờ lên tay đang nắm lấy tay lái của cậu.
“Cái tay này” – Tưởng Thừa nói, cũng rất nhanh sờ lên tay cậu, sau đó quay đầu xe, nhìn cậu – “Cậu đi lên đi, tôi đi đây.”
“Tối làm xong đề thi nhắn tin cho tôi.” – Cố Phi nhảy mấy cái vào cửa hành lang.
“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Sau khi nhìn Cố Phi bật vào hành lang sau đó ba bước nhảy chạy lên cầu thang, Tưởng Thừa mới đạp xe rời đi.
***
Có một người bạn trai đang giả què là loại trải nghiệm như thế nào?
Chính là buổi sáng bạn phải thức dậy sớm hơn hai mươi phút so với bình thường, sau đó gọi điện thoại kêu cậu ấy dậy, lại đạp xe tới dưới lầu nhà cậu ấy, nhìn cậu ấy làm bộ làm tịch đi cà nhắc ngồi lên yên sau của bạn, lại chở cậu ấy đi ăn bữa sáng, ăn xong rồi còn phải chở cậu ấy tới trường học.
Để lộ ra vẻ chân thực đáng tin, trong giờ giải lao bạn còn phải mua nước cho cậu ấy, dìu cậu ấy đi tới nhà vệ sinh, cậu ấy trong giờ giải lao muốn hút điếu thuốc, bạn còn phải dìu cậu ấy đi thêm một chuyến nữa.
Tan học rồi bạn cũng không có cách nào ở lại với cậu ấy thêm một chút, bạn phải đúng giờ đưa cậu ấy trở về, bởi vì em gái của cậu ấy rất lo lắng, vừa tới giờ tan học đã canh giữ ở trước cửa đợi rồi.
Có điều những ngày như vậy qua được ba ngày rồi, bạn sẽ làm quen được, dù sao thì người này bình thường căn bản cũng không tới trường đúng giờ, vừa mới sáng sớm có thể cùng nhau tới trường học, vẫn là rất kỳ diệu.
Ngày mai là nghỉ 1 tháng 5, mặc dù là nghỉ ba ngày, mọi người vẫn là rất hưng phấn, hưng phấn tới vừa nói đi đâu chơi vừa mắng giáo viên bố trí một đống bài tập như muốn lôi chân người khác xuống.
Thật ra bài tập của kỳ nghỉ này cũng không nhiều, so với trước đây quả thực là không hề giống nhau, kỳ nghỉ ba ngày của bọn cậu trước đây đều như là bố trí lượng bài tập của bảy ngày.
Lúc trước Phan Trí đều là cóp bài của cậu, 1 tháng 5 lần này không biết sẽ cóp ai đây.
“Hồi nữa tôi muốn đi qua trạm xá một chuyến.” – Cố Phi nói.
“Đi làm gì?” – Tưởng Thừa ngây người.
“Đổi thuốc, đổi một cái thanh nẹp nhỏ hơn chút, cử động có thể thuận tiện hơn tí.” – Cố Phi nói.
“Vậy không phải là lộ tẩy rồi sao?” – Tưởng Thừa nhìn nhìn chân cậu, thanh nẹp đó đúng là quấn có hơi cường điệu hoá.
“Đi mua về là được” – Cố Phi nói – “Trước đó là Lý Viêm bọn họ đi mua về băng bó, lần này đổi lại cái nhỏ hơn chút.”
“Được, hồi nữa đi cùng cậu.” – Tưởng Thừa gật đầu.
“Chủ yếu là để các ông các bà nhìn xem, chân tôi thật sự đã gãy mấy ngày rồi.” – Cố Phi nói.
“Ừm” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ lại cười – “Phải bao lâu mới có thể gỡ a?”
“Nửa tháng” – Cố Phi nói – “Sau khi gỡ rồi lại què thêm một lúc nữa là được.”
Điện thoại Tưởng Thừa reo lên một tiếng, cậu lấy ra nhìn xem, là tin nhắn của Phan Trí gửi tới.
– Bọn tao lên xe rồi!
Tưởng Thừa ngây người ra, rất nhanh trả lời lại một câu.
– Bọn tao?
– Yên tâm không có Vu Hân
– Tất cả là ai?
– Hồ Điên Điên và Đại Lý, còn hai nhỏ con gái nữa, chắc mày không quen đâu.
(Hồ Điên Điên tên là Hồ Phong (Phong trong cây phong 枫), Vu Triết ghi vui chữ “Phong” này theo nghĩa là “điên” 疯)
– Ai?
– Tới rồi sẽ giới thiệu cho mày
– Cả hai đều cần phải giới thiệu? Được nha, cậu rất giỏi đó
– Đệt! Chuẩn bị dẫn tụi tao ăn khuya đi
– Chỗ ở thì sao?
Tưởng Thừa vừa dìu Cố Phi vào cổng trường học, tay vừa không ngừng bấm tin nhắn, cậu biết Phan Trí sẽ đem người tới, nhưng không nghĩ tới cậu ta lại mang theo nữ sinh, còn thần bí tới vậy… Như vậy đã đoạt người yêu thành công rồi? Mà nhanh như vậy đã đổi mục tiêu?
“Phan An phải không?” – Cố Phi hỏi.
“Ừm, buổi tối tụi nó đến” – Tưởng Thừa nói – “Tôi còn phải đi đón đám cháu trai này.”
“Lát nữa cậu ăn trong tiệm đi” – Cố Phi nói – “Ăn xong đi đón họ?”
“Được, có thức ăn không?” – Tưởng Thừa xoay mặt nhìn Cố Phi, tay của Cố Phi đang khoác lên vai cậu, xoay mặt qua như vậy, cậu gần như có thể hôn vào trên mũi Cố Phi, nhanh chóng lại xoay mặt đi, sợ bản thân không để ý sẽ hôn tới luôn.
“Có, mẹ tôi mua rồi.” – Cố Phi cười cười.
Tin nhắn của Phan Trí qua một hồi mới lại gửi tới.
– Tao ở cùng với mày, tụi nó ở khách sạn, mày khỏi lo đã đặt xong rồi
– Mày không ở cùng một trong hai cô gái tại khách sạn luôn à?
– Tao rất nghiêm túc nói cho mày biết tao không phải là loại người đó
Tưởng Thừa cười nửa ngày.
“Vui tới vậy à” – Cố Phi nói.
“Thằng ngu ngốc này dẫn theo hai cô gái” – Tưởng Thừa vừa cười vừa nói – “Cũng không biết là quan hệ gì.”
“Bọn họ ở đâu?” – Cố Phi hỏi.
“Phan Trí ở chỗ tôi, những người khác đều ở khách sạn.” – Tưởng Thừa nói.
“Ồ ——” – Cố Phi kéo dài âm thanh đáp một tiếng.
“Biết trước đã mua hai cái gối, bỏ đi, cho nó lấy mền cuốn lại vậy” – Tưởng Thừa nói.
“Ồ ——” – Cố Phi tiếp tục kéo dài âm thanh.
“Không phải, cậu… ” – Tưởng Thừa ngây ra rồi chợt phản ứng lại – “cái đệt cậu không phải là đang…”
“Cậu ta không thể ngủ sô pha à?” – Cố Phi cắt ngang lời cậu – “Cần phải ngủ giường mới được? Bây giờ cũng không lạnh, ngủ sô pha cậu ta bị chết cóng à?”
“Không đâu” – Tưởng Thừa nhịn nửa ngày thì cười lên – “Ngủ sô pha! Cho nó ngủ sô pha!”
“Tại sao cậu ta ngủ sô pha?” – Cố Phi lại nói – “Cậu ta không thể ở khách sạn sao? Những người khác đều ở khách sạn, tại sao cậu ta phải ở chỗ cậu?”
“A” – Tưởng Thừa nhìn cậu, có chút cạn lời mà chống đỡ – “Đúng ha”
Cố Phi cũng xoay đầu qua nhìn chằm chằm cậu, qua một hồi sau mới cười lại nói một câu: “Đúng cái gì?”.
“Đệt” – Tưởng Thừa nói – “Cậu thật sự là ghen thật hay giả vậy?”.
“Nửa thật nửa giả” – Cố Phi nói – “Tôi chính là cảm thấy trong trường hợp này tôi phải ghen một chút, bằng không sẽ không thể hiện được tầm quan trọng của tôi.”
“Cậu rất quan trọng nha, cậu quan trọng nhất rồi, cả đời này tôi chưa từng hầu hạ người giả què nào như vậy” – Tưởng Thừa cười – “Còn chưa dìu cậu đi wc thôi.”
“Đi wc thì bỏ đi” – Cố Phi thở dài – “Bình thường giúp đỡ bằng tay một chút là được…”
“Câm miệng.” – Tưởng Thừa nhìn thấy Cố Miểu đang đứng trước cổng trường.
Loại chuyện ghen tuông này, đúng là khó mà nói thật giả.
Cố Phi lớn như vậy rồi chưa từng ghen, cũng không có cơ hội gì để ghen, không hề biết ghen là cảm giác như thế nào, có lẽ chính là như bây giờ vậy, đối với việc Phan Trí tự gọi bản thân là Phan An trên thực tế cũng thấy không tệ, có một chút xíu khó chịu như thế, mặc dù cậu rất hiểu rõ Tưởng Thừa không thể nào có chuyện gì đó với bạn học Phan Trí dẫn theo hai nữ sinh thần bí tới chơi.
Nhiều hơn cái gọi là “ghen”, có lẽ chỉ có thể nói là hoàn cảnh lớn lên của Tưởng Thừa trước đây và những người đã từng là bạn bè của cậu ấy, những người và việc cậu chưa từng tiếp xúc qua, đem tới cho cậu cảm giác xa cách.
Có điều tâm tình của Tưởng Thừa rất tốt, cậu cũng sẵn lòng không chú ý đến vài cảm giác và tâm tình đang dâng lên của bản thân.
Về tới cửa tiệm, Tưởng Thừa lại dìu cậu, hai người một mặt bi thương đi vào trạm xá, mua thanh nẹp nhẹ nhàng tiện lợi hơn một chút, lại mua chút băng vải và thuốc.
Bác sỹ rất quen thuộc với Cố Phi, mấy năm này cậu bị thương không ít, mua vài thứ đồ, bác sỹ cũng không có hỏi nhiều, cũng không hỏi một chút tại sao không đến bệnh viện đổi thuốc thay thanh nẹp.
Cầm lấy một đống đồ, Cố Phi về trong phòng nhỏ tự mình thay vào, Tưởng Thừa dựa ở cửa phòng nhỏ canh chừng, sợ có người nào đó đột nhiên đi vào thấy được.
Cố Miểu ôm ván trượt đứng ở trước mặt Cố Phi lạnh lùng xem náo nhiệt, nhỏ đã biết vết thương của Cố Phi là giả, nhưng đối với đống đồ quấn trên chân của cậu ấy vẫn tràn ngập hiếu kỳ.
Sau khi Cố Phi thay thanh nẹp xong, nhỏ vươn chân ra tới trước mặt Cố Phi, vén ống quần lên nhìn chằm chằm cậu ấy.
“… Được thôi.” – Cố Phi thở dài, cầm lấy băng vải ở kế bên, khom người quấn mấy vòng vào chân Cố Miểu, lấy băng dán lại.
Cố Miểu tỏ ra vô cùng hài lòng, ôm ván trượt chen ra bên người Tưởng Thừa lúc đi còn mang theo luồng gió nhỏ.
“Cậu ngồi đi” – Tưởng Thừa một đường nhìn nhỏ, đi tới sân sau, xoay đầu cười cười nói – “Cậu chỉ tôi những món này phải dùng làm sao là được.”
“Bỏ vào nồi nấu là được…” – Lời Cố Phi còn chưa nói xong, Cố Miểu lại chạy trở về, đứng bên cạnh Tưởng Thừa.
“Sao rồi?” – Tưởng Thừa hỏi em ấy.
Cố Miểu khom lưng kéo kéo ống quần của Tưởng Thừa.
“Anh không sao mà” – Tưởng Thừa nói – “Chân của anh rất khỏe, chân của anh em cũng không có gì…”
“Đến đây” – Cố Phi cười lên, cầm qua cuộn băng vải ở bên cạnh – “Có chuyện vui nó muốn chia sẻ với cậu.”
“… cái đệt?” – Tưởng Thừa ngây người ra, lại nhìn qua Cố Miểu, do dự một chút rồi đi tới – “Tôi cũng phải quấn thứ này?”.
“Ừm.” – Cố Phi gật đầu.
Tưởng Thừa có chút cạn lời cầm cái ghế ngồi tới trước mặt cậu, kéo ống quần lên: “Được thôi.”
Cố Phi nắm lấy chân của cậu đặt lên chân của mình, cầm lấy băng vải quấn vào một vòng.
Chân của Tưởng Thừa rất thẳng, còn rất… đều đặn rắn chắc, nhìn qua… sờ qua… Cố Phi hắng giọng, nhìn thoáng qua Cố Miểu, Cố Miểu đang chăm chú nhìn vào tay của cậu.
Cậu chỉ có thể chuyên tâm tiếp tục quấn lên, một vòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt trên da của Tưởng Thừa, hai vòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua trên da của Tưởng Thừa, ba vòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt…
“Ông nội cậu.” – Tưởng Thừa nói.
“Hả?” – Cậu nâng mắt lên nhìn Tưởng Thừa.
Biểu tình trên mặt của Tưởng Thừa có phần quái lạ: “Có biết làm không đó, không biết thì tôi qua bên cạnh tìm bác sỹ làm.”
“Biết” – Cố Phi nhịn cười, cúi đầu rất nhanh lại quấn vào mấy vòng, sau đó dùng băng dán lại – “Được rồi.”
Tưởng Thừa kéo quần xuống, đứng dậy dậm dậm chân, cùng Nhị Miểu đi ra khỏi phòng nhỏ lại quay đầu chỉ chỉ cậu: “Cố Phi, hôm nay xem như tôi đã thấy rõ cậu là người như thế nào rồi”.
“Người như thế nào?” – Cố Phi cười nhìn cậu.
“Phóng đãng, cậu là vậy đó” – Tưởng Thừa nói – “Kể ra top nhân vật phóng đãng cợt nhả, còn phải đề tên Cố Phi”.
Cố Phi cười ngã xuống giường, cười nửa ngày cũng không dừng lại được.
Tưởng Thừa trừng mắt nhìn chằm chằm cậu một hồi, không nói cũng không cười, sau khi nhìn qua sân sau một chút thì đột nhiên đi lại, nhào tới trên người cậu, hung hăng hôn lên môi của cậu, tay mò vào trong quần cậu.
“Đệt.” – Cố Phi giật nảy mình, nhưng là một thiếu niên trẻ tuổi có thân thể khỏe mạnh, trí não hoàn thiện, đang trong giai đoạn “thanh xuân tới rồi động vật đều sẽ phát tình”, cho dù có bị dọa sợ, cũng vẫn sẽ lập tức phản ứng với loại khiêu khích không quanh co này.
Nhưng cậu vừa mới dựng lên, Tưởng Thừa đã từ trên người cậu đi xuống, xoay người vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hưởng thụ thời khắc này đi thiếu niên.”
“Đệt.” – Cố Phi ngây ra nửa ngày, ngã xuống vào giường lại tiếp tục cười một hồi lâu.
Nếu lấy trình độ nấu ăn của Tưởng Thừa so với trình độ học tập của cậu ấy, tuyệt đối thuộc về dạng học sinh cá biệt, còn thuộc loại cỡ bự, Cố Phi ngồi sau quầy thu ngân có thể nhìn thấy được cậu ấy trong nhà bếp bận rộn, dưới sự chỉ huy của Cố Miểu mà luống cuống tay chân thái rau, sau đó bỏ vào trong nồi.
Đang muốn lấy điện thoại ra quay lại một đoạn làm kỷ niệm, ngoài cửa đã đi vào mấy người, cậu quét mắt qua, đặt điện thoại lên trên quầy thu ngân: “Mã ca.”
Hầu tử họ Mã, lúc này bản thân đã là bại tướng dưới tay nó rồi, dứt khoát gọi một tiếng Mã ca làm cho Hầu tử có thể sảng khoái tới tột cùng.
“Chân sao rồi?” – Hầu tử lấy một bao thuốc lá từ kệ hàng sau lưng, mở ra châm lên.
“Hôm nay mới đổi thanh nẹp, còn phải một tuần nữa.” – Cố Phi nói.
“Nghỉ ngơi cho tốt” – Hầu tử nhìn nhìn sau lưng mình, trong đám người đến cùng nó có một người đi tới, đặt xuống một thùng sữa tươi lên quầy thu ngân, Hầu tử vỗ vỗ lên thùng sữa – “Cái này cho mày.”
“Cảm ơn Mã ca quan tâm.” – Cố Phi nói.
Hầu tử không lên tiếng, xoay người từ từ đi vòng vòng giữa những quầy hàng, vừa đi vừa lấy đồ rồi ném tới người đi theo ở phía sau.
Trong những người này Cố Phi chỉ quen mặt một người, còn lại có lẽ là tiểu đệ mà Hầu tử mới thu nhận, dẫn tới chỗ cậu xem như là cho tiểu đệ quan sát một chút, chứng minh bản lĩnh chỉnh đốn được người khác cũng như lòng độ lượng cười một cái xóa sạch ân oán của bản thân.
Cố Phi không quan tâm gì mà chịu thua, điều cậu lo lắng là Hầu tử nhìn thấy được Tưởng Thừa đang ở đây, sẽ khó chịu.
Dù sao thì Tưởng Thừa là “tiểu đệ” của cậu, lúc này cậu đã rơi xuống hạ phong, tiểu đệ còn làm cơm cho ăn, trình độ này đã không còn giống như chở cậu đi học nữa rồi.
Cố Phi nhìn xuống sân sau, phát hiện Tưởng Thừa đã không còn ở trong bếp, chỉ có Cố Miểu còn đang đứng trước bếp, yên lặng canh giữ nồi canh đó.
Ăn ý.
Cố Phi đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, Tưởng Thừa quả là thông minh, phản ứng cũng nhanh, chỉ một lát như vậy, lại có thể núp đi rồi.
Hầu tử dạo ở trong tiệm một vòng, cầm lấy chút đồ ăn, cũng không nói gì với cậu, dẫn đám người quay lưng rời đi.
Đợi qua mấy phút sau, Cố Phi mới đứng dậy, nhảy một chân tới sân sau.
“Thừa ca?” – Cậu gọi một tiếng.
“Ừm” – Tưởng Thừa từ nhà vệ sinh kế bên đi ra, vừa đi còn vừa kéo kéo quần – “Đi rồi?”
“Đi rồi” – Cố Phi nhìn cậu – “Còn giả bộ nữa.”
“Cậu không phải cũng giả bộ sao.” – Tưởng Thừa cũng nhìn qua chân còn đang móc lên của cậu.
Cố Phi để chân xuống cười cười, Tưởng Thừa đi vào nhà bếp, canh trong nồi đã sôi lên, cậu đi qua vặn lửa nhỏ lại: “Hầu tử họ Mã à?”
“Ừm.” – Cố Phi gật đầu.
“Sao nó có thể chấp nhận được cái biệt hiệu này vậy” – Tưởng Thừa nói – “Bộ không sợ mấy đứa sau lưng gọi nó là khỉ đuôi ngắn Tây Tạng sao?” (khỉ đuôi ngắn Tây Tạng là Đại Mã Hầu)
Cố Phi cười phá lên, không nói nữa.
Thịt và rau nấu chung một nồi, ăn như thế nào cũng đều ngon, là phương thức nấu ăn có khả năng che giấu tài nấu nướng tệ hại hay nhất.
Chỉ có ba người, lại có thể ăn sạch một nồi thức ăn, Cố Miểu còn ăn thêm hai chén cơm.
Thu dọn chén đũa xong, hai người họ ngồi ở trong tiệm chơi điện thoại, Cố Miểu nằm dài trên bàn nhỏ làm bài tập, sau khi không đi học nữa, Cố Phi mỗi ngày vẫn yêu cầu nhỏ tự xem sách giáo khoa, sau đó sắp xếp bài tập cho nhỏ.
Cô nhỏ lại viết bài tập rất nghiêm túc nhưng căn bản đều làm sai.
Bởi vì có Cố Miểu, hứng tìng của hai người chỉ có thể đến mức đụng chân và sờ tay, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui sướng, người ở trong hoàn cảnh gian khổ quả nhiên sẽ hạ nhu cầu xuống…
“Đi trước nửa tiếng thời gian còn kịp phải không?” – Lúc sắp chín giờ Tưởng Thừa nhìn điện thoại.
“Ừm” – Cố Phi gật gật đầu – “Bây giờ đi cũng được rồi, cậu bắt taxi hay ngồi xe buýt?”
“Xe buýt” – Tưởng Thừa nói – “Đón người rồi hẵng gọi taxi.”
“Vậy bây giờ cậu phải đi rồi.” – Cố Phi nói.
“Lát nữa đón được người xong tôi gọi cho cậu” – Tưởng Thừa nói – “Mình đi ăn khuya chung”.
“Không cần đi, bạn học của cậu… Tôi không đi theo ăn nổi nữa rồi.” – Cố Phi hơi do dự.
“Chuyện quan trọng không phải là ăn mà” – Tưởng Thừa nhìn cậu – “Tôi là muốn… Cậu không muốn biết bạn học của tôi sao, những người khác không sao hết, ăn thua là Phan Trí đó, hồi trước tôi cũng là có quan hệ vững chắc với nó nhất.”
“Được” – Cố Phi gật đầu – “Vậy tôi đợi điện thoại của cậu.”
Lại lần nữa đứng ở cửa trạm xe lửa, Tưởng Thừa nhìn chung quanh, đám người hỗn loạn, những quán nhỏ rách nát, so với lúc cậu vừa tới nơi này cũng không hề có thay đổi gì.
Mà thật thần kỳ, một đường đi tới đây, cậu từ tức giận, khó chịu, mờ mịt, bây giờ lại tâm trạng thư thả đứng tại nơi này mang theo vài phần hưng phấn, đợi bọn Phan Trí tới.
Những người bạn học này, mang theo nên người cuộc sống và ký ức trước đây của cậu, cậu lại không vì những điều này mà buồn vô cớ như mấy tháng trước đây.
Năng lực thích ứng của bản thân quả nhiên vẫn là rất mạnh.
Tay Tưởng Thừa ở trong túi dựng lên một ngón cái cho mình.
Giỏi lắm.
Có xe tới trạm, Tưởng Thừa cũng không chú ý là chuyến nào, cũng lười phải nhìn chằm chằm vào đám người, bèn đứng tại tảng đá tròn ở kế bên, đợi đám Phan Trí tới tìm mình.
“Thừa nhi!” – Mấy phút sau bên trái truyền tới tiếng la kích động của Phan Trí.
Tưởng Thừa xoay đầu nhìn thấy Phan Trí kéo vali đang chạy xông tới chỗ mình, cậu cười nhảy xuống tảng đá tròn hô lên: “Cháu trai!”
“Ông nội!” – Phan Trí chạy tới trước mặt cậu lại la lên một tiếng, đi tới ôm lấy cậu – “Đợi bao lâu rồi thế?!”
“Vừa tới” – Tưởng Thừa nhìn sau lưng của cậu ta, thấy được Hồ Phong và Lý Tùng, ở phía sau là hai cô gái, mặc dù cậu không quen biết, nhưng vẫn nhận ra được là cùng một lớp với Hoàng Tuệ, cậu lập tức sát lại Phan Trí nhỏ giọng hỏi – “Sao mày lại nhắm vào người bên lớp Hoàng Tuệ hả? Bộ lớp khác hết con gái rồi à?”
“Ông nội, nói đạo lý thì” – Phan Trí thấp giọng – “Lê Vũ Tinh là tự nhắm vào tao nha, còn cô đầu nấm kia tên là Hứa Manh”.
Tưởng Thừa lại gần nhìn, kiểu tóc của hai nữ sinh đều gần như nhau, một người dài, một người ngắn, cậu ‘chậc’ một tiếng: “Người tóc dài hay người tóc ngắn vậy?”
“Tóc ngắn, người tóc dài sao còn kêu là đầu nấm được!” – Phan Trí vừa nói vừa xoay người hô với những người phía sau – “Nhanh lên chút!”
Lúc Hồ Phong và Lý Tùng đi tới tám chuyện với cậu, Tưởng Thừa bỗng nhiên có một cảm giác đã rất lâu rồi mình chưa thấy qua, rõ ràng chưa tới mấy tháng, rõ ràng cảm thấy đã thích ứng tình trạng hiện tại rồi, nhưng vẫn là đột nhiên có loại xúc động không nói nên lời.
“Điên Điên à sao mày lại mập ra rồi.” – Tưởng Thừa nhìn Hồ Phong.
“Đâu có, tao đâu có mập, Đại Lý mỗi ngày đều gầy đi một, làm tao trông mập lên thôi.” – Hồ Phong nói.
“Tao cũng khỏe” – Lý Tùng lùi lại một bước, quan sát Tưởng Thừa từ trên xuống dưới – Tưởng Thừa mày vẫn không thay đổi gì nha, vẫn khôi ngô tuấn tú như vậy”.
“Phí lời” – Phan Trí nói – “Đẹp trai nhất trường cũng không phải gọi chơi thôi đâu, nó vừa đi xong là chọn không ra một cọng cỏ nào nữa.”
(Đẹp trai nhất trường tiếng Trung là “校草 – cỏ của trường”)
Hai nữ sinh nãy giờ không nói gì, đứng ở một bên nhìn bọn họ mà cười.
“Cút” – Tưởng Thừa nói – “Đi thôi, gọi taxi, tụi mày đặt khách sạn ở đâu? Đi để đồ lại trước, sau đó đi ăn khuya đi.”
“Tìm được một Home Inn rồi, chắc cách chỗ mày gần lắm, không phải mày nói dọn đi không bao xa sao?” – Phan Trí nói.
(Home Inn là tên chuỗi khách sạn của Trung Quốc)
“Ừm, rất gần” – Tưởng Thừa gật đầu – “Để đồ lại xong gọi thêm… bạn tôi rồi mình cùng nhau ăn.”
Tưởng Thừa muốn nói là bạn học, nhưng cuối cùng vẫn nói là bạn, cách xưng hô “bạn học” trong tình huống này không thể nói là bạn trai, cậu càng nguyện ý gọi là “bạn”.
Câu bạn học nghe quá thường tình, gọi “bạn” mới nghe thật riêng tư.
Mấy người gọi hai xe taxi đi thẳng đến Home Inn.
Một đường hôm nay cứ luôn cảm khái, đứng ở cửa trạm xe lửa cảm khái xong rồi, đứng trước cửa Home Inn lại một trận cảm khái nữa, lúc quay đầu nhìn thấy khách sạn Chu gia ở đối diện, Tưởng Thừa cảm thấy bản thân có phần hoảng hốt.
Vài chuyện cơ hồ như đã quên lãng, lúc ở trước mặt mới lại chợt hiện ra, cách lúc cậu và Cố Phi đứng đối mặt giữa vũng tuyết đọng bên đường như hai đứa chậm phát triển cũng chỉ được mấy tháng mà thôi.
Đúng vậy, chỉ mới có mấy tháng mà thôi.
Cậu cười cười, tên chậm phát triển kia đã là bạn trai của mình rồi.
Một đám người để hành lý vào phòng xong lại ra khỏi cửa, Lê Vũ Tinh và Hứa Manh đứng ở trước khách sạn nhìn trái phải: “Đi đâu ăn khuya vậy?”.
“Không xa lắm” – Tưởng Thừa bấm gọi cho Cố Phi – “Đi bộ qua đó là được.”
“Ăn chút gì đó đặc biệt đi, ở đây có món ăn vặt nào đặc biệt vậy?” – Hồ Phong nói.
“Không biết, lát nữa hỏi.” – Tưởng Thừa dẫn bọn họ sang đường bên kia, Cố Phi bắt điện thoại, không biết là vì sao, thời gian chỉ cách trước đó chưa tới một tiếng đồng hồ, lúc nghe thấy giọng nói của Cố Phi, cậu chợt thấy mình rất nhớ Cố Phi, đây là bệnh gì vậy?
“Đón xong rồi à?” – Cố Phi hỏi.
“Ừm, ở Home Inn, chúng tôi bây giờ đang qua” – Tưởng Thừa nói – “Có Cố Miểu không? Dẫn em ấy đi cùng.”
“Nó trở về ngủ rồi” – Cố Phi nói – “Tôi ở trước cửa đợi cậu.”
“Được.” – Tưởng Thừa cúp máy.
Lúc đi tới cửa tiệm nhà Cố Phi, Cố Phi đã khóa cửa lại hết, ngậm điếu thuốc dựa vào cột đèn trước cửa.
“Ồ” – Phan Trí ngây người ra – “Là tên này à?”
“Phải” – Tưởng Thừa đáp – “Sao đó?”
“Không sao, có hơi bất ngờ” – Phan Trí nhỏ giọng nói – “Tên này nhìn qua không giống như người có thể cùng chơi chung với mà mà chưa từng đánh nhau nhừ tử”.
“Tưởng tượng cái gì vậy.” – Tưởng Thừa nghe xong cười phá lên, Phan Trí quả nhiên là đứa bạn hiểu mình.
Cố Phi nghe thấy tiếng của bọn họ bên này, xoay đầu qua, dập tắt đầu thuốc ở trên thùng rác ở bên cạnh.
“Bạn của tôi” – Tưởng Thừa xoay người giới thiệu với những người ở phía sau – “Cố Phi.”
Lần thứ hai nói ra ba chữ “bạn của tôi” này, Tưởng Thừa đột nhiên có chút căng thẳng, cứ sợ mình sẽ buột miệng nói thành “bạn trai của tôi Cố Phi”.
“A!” – Hứa Manh ở phía sau nhỏ giọng la lên một tiếng, nắm lấy tay của Lê Vũ Tinh mà lắc lắc – “Đẹp trai quá đi!”
Lê Vũ Tinh lập tức nhanh chóng phản ứng lại, cười nói một câu: “Tưởng Thừa, bạn của cậu vẫn hoa chưa có chủ à? Giới thiệu cho Manh Manh đi.”
Cô nằm mơ đi!
Tưởng Thừa trong nháy mắt cảm thấy trong đầu mình bắn qua một dòng đạn mạc lớn, cậu không nói gì, một mặt giả cười nhìn thoáng qua nhỏ.
Loại cảm giác thần thánh tự nhiên nảy sinh và tăng cấp này, khiến bạn cảm thấy đối với người mình thích tới như vậy mà ngay cả cứng cũng cứng không nổi nữa, cho dù có cứng rồi, cũng sẽ tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Mà đợi mãi cho đến khi cậu ấy làm đề thi xong rồi cũng đã sắp đến giờ cơm, lúc bạn đang muốn nói ăn chút gì đó, cậu ấy sẽ đột nhiên nhắc nhở bạn, cậu còn có bài tập chưa cóp đó.
Đợi bạn vừa khi dễ bản thân vừa cóp xong bài tập, đang nghĩ cuối cùng cũng xong việc rồi, điện thoại của bạn lại reo lên một tiếng…
Cố Phi lấy điện thoại ra xem, hiện lên là một dòng tin nhắn đơn giản ngắn gọn súc tích của Cố Miểu gửi tới.
– Về
Hôm qua không trở về ăn cơm, hay có thể nói từ sáng hôm qua cậu ra khỏi cửa chơi bóng tới bây giờ đã không hề trở về, Cố Miểu chắc là nhớ cậu rồi.
– Về
Cậu gửi lại cho Cố Miểu một tin nhắn.
“Tối nay cậu ăn gì?” – Sau khi Cố Phi gửi tin nhắn xong nhìn qua Tưởng Thừa.
“… Bánh tổ chiên?” – Tưởng Thừa suy nghĩ.
“Đệt” – Cố Phi cười – “Cậu ăn không chán à?”
“Hay gọi đồ ăn tới vậy” – Tưởng Thừa xoa xoa bụng – “Bánh tổ chiên rất dễ no, bây giờ tôi vẫn còn chưa đói nữa… Ai nhắn tin cho cậu vậy?”
“Nhị Miểu” – Cố Phi nói – “Kêu tôi về.”
“Vậy cậu về đi, bài tập cũng cóp xong rồi” – Tưởng Thừa lấy tập của cậu qua nhìn – “Tốt xấu gì ngà cũng sửa đáp án một chút đi, cứ cóp lại y chang…”
“Cũng đâu phải là thi” – Cố Phi nói – “Dưới sự giúp đỡ của bạn cùng bàn học bá, tôi làm bài tập đúng hết, có vấn đề gì sao?”
“Bạn cùng bàn học bá của cậu chỉ muốn thở dài” – Tưởng Thừa thu dọn đề thi đã làm xong – “Ngày mai cậu nghỉ ngơi trên giường?”
“Không nằm nữa” – Cố Phi lắc đầu – “Cậu tới nhà đón tôi đi?”
“Dậy nổi không? Sao đột nhiên tích cực tới vậy?” – Tưởng Thừa dựa lên lưng ghế vươn vai.
“Cậu nói xem.” – Cố Phi cười cười.
Tưởng Thừa tiếp tục vươn vai xong xuôi, đứng dậy ôm lấy cậu.
Cố Phi ôm chặt cậu, nhắm mắt lại.
Buổi chiều làm là đề Ngữ Văn, Tưởng Thừa cảm thấy cũng ổn, sau khi đưa Cố Phi đến dưới lầu nhà cậu ta, cậu dự định đi ăn chút đồ, buổi tối lại làm đề tiếng Anh.
“Tự đi lên được không?” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi đang trầm mê diễn vai què chân không thể tự thoát ra được.
“Được, vào trong là bước đi như bay” – Cố Phi bật bằng một chân- “Cậu đạp xe về trước đi, ngày mai còn phải tới đón tôi.”
“Lúc tôi đi sẽ gọi cho cậu, cậu đừng có dậy trễ, tôi không muốn tới trễ đâu” – Tưởng Thừa nói – “Dù sao thầy Từ… cũng phải để lại cho thầy ấy chút mặt mũi.”
“Ừm, yên tâm.” – Cố Phi cười cười.
“Vậy cậu… lên lầu đi” – Tưởng Thừa nhìn nhìn trái phải, lúc này người đi đi lại lại dưới lầu không ít, cậu cũng không có cách nào làm chuyện gì đó khác – “Tôi về đây.”
Cố Phi vươn tay ra rất nhanh sờ sờ lên tay đang nắm lấy tay lái của cậu.
“Cái tay này” – Tưởng Thừa nói, cũng rất nhanh sờ lên tay cậu, sau đó quay đầu xe, nhìn cậu – “Cậu đi lên đi, tôi đi đây.”
“Tối làm xong đề thi nhắn tin cho tôi.” – Cố Phi nhảy mấy cái vào cửa hành lang.
“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Sau khi nhìn Cố Phi bật vào hành lang sau đó ba bước nhảy chạy lên cầu thang, Tưởng Thừa mới đạp xe rời đi.
***
Có một người bạn trai đang giả què là loại trải nghiệm như thế nào?
Chính là buổi sáng bạn phải thức dậy sớm hơn hai mươi phút so với bình thường, sau đó gọi điện thoại kêu cậu ấy dậy, lại đạp xe tới dưới lầu nhà cậu ấy, nhìn cậu ấy làm bộ làm tịch đi cà nhắc ngồi lên yên sau của bạn, lại chở cậu ấy đi ăn bữa sáng, ăn xong rồi còn phải chở cậu ấy tới trường học.
Để lộ ra vẻ chân thực đáng tin, trong giờ giải lao bạn còn phải mua nước cho cậu ấy, dìu cậu ấy đi tới nhà vệ sinh, cậu ấy trong giờ giải lao muốn hút điếu thuốc, bạn còn phải dìu cậu ấy đi thêm một chuyến nữa.
Tan học rồi bạn cũng không có cách nào ở lại với cậu ấy thêm một chút, bạn phải đúng giờ đưa cậu ấy trở về, bởi vì em gái của cậu ấy rất lo lắng, vừa tới giờ tan học đã canh giữ ở trước cửa đợi rồi.
Có điều những ngày như vậy qua được ba ngày rồi, bạn sẽ làm quen được, dù sao thì người này bình thường căn bản cũng không tới trường đúng giờ, vừa mới sáng sớm có thể cùng nhau tới trường học, vẫn là rất kỳ diệu.
Ngày mai là nghỉ 1 tháng 5, mặc dù là nghỉ ba ngày, mọi người vẫn là rất hưng phấn, hưng phấn tới vừa nói đi đâu chơi vừa mắng giáo viên bố trí một đống bài tập như muốn lôi chân người khác xuống.
Thật ra bài tập của kỳ nghỉ này cũng không nhiều, so với trước đây quả thực là không hề giống nhau, kỳ nghỉ ba ngày của bọn cậu trước đây đều như là bố trí lượng bài tập của bảy ngày.
Lúc trước Phan Trí đều là cóp bài của cậu, 1 tháng 5 lần này không biết sẽ cóp ai đây.
“Hồi nữa tôi muốn đi qua trạm xá một chuyến.” – Cố Phi nói.
“Đi làm gì?” – Tưởng Thừa ngây người.
“Đổi thuốc, đổi một cái thanh nẹp nhỏ hơn chút, cử động có thể thuận tiện hơn tí.” – Cố Phi nói.
“Vậy không phải là lộ tẩy rồi sao?” – Tưởng Thừa nhìn nhìn chân cậu, thanh nẹp đó đúng là quấn có hơi cường điệu hoá.
“Đi mua về là được” – Cố Phi nói – “Trước đó là Lý Viêm bọn họ đi mua về băng bó, lần này đổi lại cái nhỏ hơn chút.”
“Được, hồi nữa đi cùng cậu.” – Tưởng Thừa gật đầu.
“Chủ yếu là để các ông các bà nhìn xem, chân tôi thật sự đã gãy mấy ngày rồi.” – Cố Phi nói.
“Ừm” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ lại cười – “Phải bao lâu mới có thể gỡ a?”
“Nửa tháng” – Cố Phi nói – “Sau khi gỡ rồi lại què thêm một lúc nữa là được.”
Điện thoại Tưởng Thừa reo lên một tiếng, cậu lấy ra nhìn xem, là tin nhắn của Phan Trí gửi tới.
– Bọn tao lên xe rồi!
Tưởng Thừa ngây người ra, rất nhanh trả lời lại một câu.
– Bọn tao?
– Yên tâm không có Vu Hân
– Tất cả là ai?
– Hồ Điên Điên và Đại Lý, còn hai nhỏ con gái nữa, chắc mày không quen đâu.
(Hồ Điên Điên tên là Hồ Phong (Phong trong cây phong 枫), Vu Triết ghi vui chữ “Phong” này theo nghĩa là “điên” 疯)
– Ai?
– Tới rồi sẽ giới thiệu cho mày
– Cả hai đều cần phải giới thiệu? Được nha, cậu rất giỏi đó
– Đệt! Chuẩn bị dẫn tụi tao ăn khuya đi
– Chỗ ở thì sao?
Tưởng Thừa vừa dìu Cố Phi vào cổng trường học, tay vừa không ngừng bấm tin nhắn, cậu biết Phan Trí sẽ đem người tới, nhưng không nghĩ tới cậu ta lại mang theo nữ sinh, còn thần bí tới vậy… Như vậy đã đoạt người yêu thành công rồi? Mà nhanh như vậy đã đổi mục tiêu?
“Phan An phải không?” – Cố Phi hỏi.
“Ừm, buổi tối tụi nó đến” – Tưởng Thừa nói – “Tôi còn phải đi đón đám cháu trai này.”
“Lát nữa cậu ăn trong tiệm đi” – Cố Phi nói – “Ăn xong đi đón họ?”
“Được, có thức ăn không?” – Tưởng Thừa xoay mặt nhìn Cố Phi, tay của Cố Phi đang khoác lên vai cậu, xoay mặt qua như vậy, cậu gần như có thể hôn vào trên mũi Cố Phi, nhanh chóng lại xoay mặt đi, sợ bản thân không để ý sẽ hôn tới luôn.
“Có, mẹ tôi mua rồi.” – Cố Phi cười cười.
Tin nhắn của Phan Trí qua một hồi mới lại gửi tới.
– Tao ở cùng với mày, tụi nó ở khách sạn, mày khỏi lo đã đặt xong rồi
– Mày không ở cùng một trong hai cô gái tại khách sạn luôn à?
– Tao rất nghiêm túc nói cho mày biết tao không phải là loại người đó
Tưởng Thừa cười nửa ngày.
“Vui tới vậy à” – Cố Phi nói.
“Thằng ngu ngốc này dẫn theo hai cô gái” – Tưởng Thừa vừa cười vừa nói – “Cũng không biết là quan hệ gì.”
“Bọn họ ở đâu?” – Cố Phi hỏi.
“Phan Trí ở chỗ tôi, những người khác đều ở khách sạn.” – Tưởng Thừa nói.
“Ồ ——” – Cố Phi kéo dài âm thanh đáp một tiếng.
“Biết trước đã mua hai cái gối, bỏ đi, cho nó lấy mền cuốn lại vậy” – Tưởng Thừa nói.
“Ồ ——” – Cố Phi tiếp tục kéo dài âm thanh.
“Không phải, cậu… ” – Tưởng Thừa ngây ra rồi chợt phản ứng lại – “cái đệt cậu không phải là đang…”
“Cậu ta không thể ngủ sô pha à?” – Cố Phi cắt ngang lời cậu – “Cần phải ngủ giường mới được? Bây giờ cũng không lạnh, ngủ sô pha cậu ta bị chết cóng à?”
“Không đâu” – Tưởng Thừa nhịn nửa ngày thì cười lên – “Ngủ sô pha! Cho nó ngủ sô pha!”
“Tại sao cậu ta ngủ sô pha?” – Cố Phi lại nói – “Cậu ta không thể ở khách sạn sao? Những người khác đều ở khách sạn, tại sao cậu ta phải ở chỗ cậu?”
“A” – Tưởng Thừa nhìn cậu, có chút cạn lời mà chống đỡ – “Đúng ha”
Cố Phi cũng xoay đầu qua nhìn chằm chằm cậu, qua một hồi sau mới cười lại nói một câu: “Đúng cái gì?”.
“Đệt” – Tưởng Thừa nói – “Cậu thật sự là ghen thật hay giả vậy?”.
“Nửa thật nửa giả” – Cố Phi nói – “Tôi chính là cảm thấy trong trường hợp này tôi phải ghen một chút, bằng không sẽ không thể hiện được tầm quan trọng của tôi.”
“Cậu rất quan trọng nha, cậu quan trọng nhất rồi, cả đời này tôi chưa từng hầu hạ người giả què nào như vậy” – Tưởng Thừa cười – “Còn chưa dìu cậu đi wc thôi.”
“Đi wc thì bỏ đi” – Cố Phi thở dài – “Bình thường giúp đỡ bằng tay một chút là được…”
“Câm miệng.” – Tưởng Thừa nhìn thấy Cố Miểu đang đứng trước cổng trường.
Loại chuyện ghen tuông này, đúng là khó mà nói thật giả.
Cố Phi lớn như vậy rồi chưa từng ghen, cũng không có cơ hội gì để ghen, không hề biết ghen là cảm giác như thế nào, có lẽ chính là như bây giờ vậy, đối với việc Phan Trí tự gọi bản thân là Phan An trên thực tế cũng thấy không tệ, có một chút xíu khó chịu như thế, mặc dù cậu rất hiểu rõ Tưởng Thừa không thể nào có chuyện gì đó với bạn học Phan Trí dẫn theo hai nữ sinh thần bí tới chơi.
Nhiều hơn cái gọi là “ghen”, có lẽ chỉ có thể nói là hoàn cảnh lớn lên của Tưởng Thừa trước đây và những người đã từng là bạn bè của cậu ấy, những người và việc cậu chưa từng tiếp xúc qua, đem tới cho cậu cảm giác xa cách.
Có điều tâm tình của Tưởng Thừa rất tốt, cậu cũng sẵn lòng không chú ý đến vài cảm giác và tâm tình đang dâng lên của bản thân.
Về tới cửa tiệm, Tưởng Thừa lại dìu cậu, hai người một mặt bi thương đi vào trạm xá, mua thanh nẹp nhẹ nhàng tiện lợi hơn một chút, lại mua chút băng vải và thuốc.
Bác sỹ rất quen thuộc với Cố Phi, mấy năm này cậu bị thương không ít, mua vài thứ đồ, bác sỹ cũng không có hỏi nhiều, cũng không hỏi một chút tại sao không đến bệnh viện đổi thuốc thay thanh nẹp.
Cầm lấy một đống đồ, Cố Phi về trong phòng nhỏ tự mình thay vào, Tưởng Thừa dựa ở cửa phòng nhỏ canh chừng, sợ có người nào đó đột nhiên đi vào thấy được.
Cố Miểu ôm ván trượt đứng ở trước mặt Cố Phi lạnh lùng xem náo nhiệt, nhỏ đã biết vết thương của Cố Phi là giả, nhưng đối với đống đồ quấn trên chân của cậu ấy vẫn tràn ngập hiếu kỳ.
Sau khi Cố Phi thay thanh nẹp xong, nhỏ vươn chân ra tới trước mặt Cố Phi, vén ống quần lên nhìn chằm chằm cậu ấy.
“… Được thôi.” – Cố Phi thở dài, cầm lấy băng vải ở kế bên, khom người quấn mấy vòng vào chân Cố Miểu, lấy băng dán lại.
Cố Miểu tỏ ra vô cùng hài lòng, ôm ván trượt chen ra bên người Tưởng Thừa lúc đi còn mang theo luồng gió nhỏ.
“Cậu ngồi đi” – Tưởng Thừa một đường nhìn nhỏ, đi tới sân sau, xoay đầu cười cười nói – “Cậu chỉ tôi những món này phải dùng làm sao là được.”
“Bỏ vào nồi nấu là được…” – Lời Cố Phi còn chưa nói xong, Cố Miểu lại chạy trở về, đứng bên cạnh Tưởng Thừa.
“Sao rồi?” – Tưởng Thừa hỏi em ấy.
Cố Miểu khom lưng kéo kéo ống quần của Tưởng Thừa.
“Anh không sao mà” – Tưởng Thừa nói – “Chân của anh rất khỏe, chân của anh em cũng không có gì…”
“Đến đây” – Cố Phi cười lên, cầm qua cuộn băng vải ở bên cạnh – “Có chuyện vui nó muốn chia sẻ với cậu.”
“… cái đệt?” – Tưởng Thừa ngây người ra, lại nhìn qua Cố Miểu, do dự một chút rồi đi tới – “Tôi cũng phải quấn thứ này?”.
“Ừm.” – Cố Phi gật đầu.
Tưởng Thừa có chút cạn lời cầm cái ghế ngồi tới trước mặt cậu, kéo ống quần lên: “Được thôi.”
Cố Phi nắm lấy chân của cậu đặt lên chân của mình, cầm lấy băng vải quấn vào một vòng.
Chân của Tưởng Thừa rất thẳng, còn rất… đều đặn rắn chắc, nhìn qua… sờ qua… Cố Phi hắng giọng, nhìn thoáng qua Cố Miểu, Cố Miểu đang chăm chú nhìn vào tay của cậu.
Cậu chỉ có thể chuyên tâm tiếp tục quấn lên, một vòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt trên da của Tưởng Thừa, hai vòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua trên da của Tưởng Thừa, ba vòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt…
“Ông nội cậu.” – Tưởng Thừa nói.
“Hả?” – Cậu nâng mắt lên nhìn Tưởng Thừa.
Biểu tình trên mặt của Tưởng Thừa có phần quái lạ: “Có biết làm không đó, không biết thì tôi qua bên cạnh tìm bác sỹ làm.”
“Biết” – Cố Phi nhịn cười, cúi đầu rất nhanh lại quấn vào mấy vòng, sau đó dùng băng dán lại – “Được rồi.”
Tưởng Thừa kéo quần xuống, đứng dậy dậm dậm chân, cùng Nhị Miểu đi ra khỏi phòng nhỏ lại quay đầu chỉ chỉ cậu: “Cố Phi, hôm nay xem như tôi đã thấy rõ cậu là người như thế nào rồi”.
“Người như thế nào?” – Cố Phi cười nhìn cậu.
“Phóng đãng, cậu là vậy đó” – Tưởng Thừa nói – “Kể ra top nhân vật phóng đãng cợt nhả, còn phải đề tên Cố Phi”.
Cố Phi cười ngã xuống giường, cười nửa ngày cũng không dừng lại được.
Tưởng Thừa trừng mắt nhìn chằm chằm cậu một hồi, không nói cũng không cười, sau khi nhìn qua sân sau một chút thì đột nhiên đi lại, nhào tới trên người cậu, hung hăng hôn lên môi của cậu, tay mò vào trong quần cậu.
“Đệt.” – Cố Phi giật nảy mình, nhưng là một thiếu niên trẻ tuổi có thân thể khỏe mạnh, trí não hoàn thiện, đang trong giai đoạn “thanh xuân tới rồi động vật đều sẽ phát tình”, cho dù có bị dọa sợ, cũng vẫn sẽ lập tức phản ứng với loại khiêu khích không quanh co này.
Nhưng cậu vừa mới dựng lên, Tưởng Thừa đã từ trên người cậu đi xuống, xoay người vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hưởng thụ thời khắc này đi thiếu niên.”
“Đệt.” – Cố Phi ngây ra nửa ngày, ngã xuống vào giường lại tiếp tục cười một hồi lâu.
Nếu lấy trình độ nấu ăn của Tưởng Thừa so với trình độ học tập của cậu ấy, tuyệt đối thuộc về dạng học sinh cá biệt, còn thuộc loại cỡ bự, Cố Phi ngồi sau quầy thu ngân có thể nhìn thấy được cậu ấy trong nhà bếp bận rộn, dưới sự chỉ huy của Cố Miểu mà luống cuống tay chân thái rau, sau đó bỏ vào trong nồi.
Đang muốn lấy điện thoại ra quay lại một đoạn làm kỷ niệm, ngoài cửa đã đi vào mấy người, cậu quét mắt qua, đặt điện thoại lên trên quầy thu ngân: “Mã ca.”
Hầu tử họ Mã, lúc này bản thân đã là bại tướng dưới tay nó rồi, dứt khoát gọi một tiếng Mã ca làm cho Hầu tử có thể sảng khoái tới tột cùng.
“Chân sao rồi?” – Hầu tử lấy một bao thuốc lá từ kệ hàng sau lưng, mở ra châm lên.
“Hôm nay mới đổi thanh nẹp, còn phải một tuần nữa.” – Cố Phi nói.
“Nghỉ ngơi cho tốt” – Hầu tử nhìn nhìn sau lưng mình, trong đám người đến cùng nó có một người đi tới, đặt xuống một thùng sữa tươi lên quầy thu ngân, Hầu tử vỗ vỗ lên thùng sữa – “Cái này cho mày.”
“Cảm ơn Mã ca quan tâm.” – Cố Phi nói.
Hầu tử không lên tiếng, xoay người từ từ đi vòng vòng giữa những quầy hàng, vừa đi vừa lấy đồ rồi ném tới người đi theo ở phía sau.
Trong những người này Cố Phi chỉ quen mặt một người, còn lại có lẽ là tiểu đệ mà Hầu tử mới thu nhận, dẫn tới chỗ cậu xem như là cho tiểu đệ quan sát một chút, chứng minh bản lĩnh chỉnh đốn được người khác cũng như lòng độ lượng cười một cái xóa sạch ân oán của bản thân.
Cố Phi không quan tâm gì mà chịu thua, điều cậu lo lắng là Hầu tử nhìn thấy được Tưởng Thừa đang ở đây, sẽ khó chịu.
Dù sao thì Tưởng Thừa là “tiểu đệ” của cậu, lúc này cậu đã rơi xuống hạ phong, tiểu đệ còn làm cơm cho ăn, trình độ này đã không còn giống như chở cậu đi học nữa rồi.
Cố Phi nhìn xuống sân sau, phát hiện Tưởng Thừa đã không còn ở trong bếp, chỉ có Cố Miểu còn đang đứng trước bếp, yên lặng canh giữ nồi canh đó.
Ăn ý.
Cố Phi đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, Tưởng Thừa quả là thông minh, phản ứng cũng nhanh, chỉ một lát như vậy, lại có thể núp đi rồi.
Hầu tử dạo ở trong tiệm một vòng, cầm lấy chút đồ ăn, cũng không nói gì với cậu, dẫn đám người quay lưng rời đi.
Đợi qua mấy phút sau, Cố Phi mới đứng dậy, nhảy một chân tới sân sau.
“Thừa ca?” – Cậu gọi một tiếng.
“Ừm” – Tưởng Thừa từ nhà vệ sinh kế bên đi ra, vừa đi còn vừa kéo kéo quần – “Đi rồi?”
“Đi rồi” – Cố Phi nhìn cậu – “Còn giả bộ nữa.”
“Cậu không phải cũng giả bộ sao.” – Tưởng Thừa cũng nhìn qua chân còn đang móc lên của cậu.
Cố Phi để chân xuống cười cười, Tưởng Thừa đi vào nhà bếp, canh trong nồi đã sôi lên, cậu đi qua vặn lửa nhỏ lại: “Hầu tử họ Mã à?”
“Ừm.” – Cố Phi gật đầu.
“Sao nó có thể chấp nhận được cái biệt hiệu này vậy” – Tưởng Thừa nói – “Bộ không sợ mấy đứa sau lưng gọi nó là khỉ đuôi ngắn Tây Tạng sao?” (khỉ đuôi ngắn Tây Tạng là Đại Mã Hầu)
Cố Phi cười phá lên, không nói nữa.
Thịt và rau nấu chung một nồi, ăn như thế nào cũng đều ngon, là phương thức nấu ăn có khả năng che giấu tài nấu nướng tệ hại hay nhất.
Chỉ có ba người, lại có thể ăn sạch một nồi thức ăn, Cố Miểu còn ăn thêm hai chén cơm.
Thu dọn chén đũa xong, hai người họ ngồi ở trong tiệm chơi điện thoại, Cố Miểu nằm dài trên bàn nhỏ làm bài tập, sau khi không đi học nữa, Cố Phi mỗi ngày vẫn yêu cầu nhỏ tự xem sách giáo khoa, sau đó sắp xếp bài tập cho nhỏ.
Cô nhỏ lại viết bài tập rất nghiêm túc nhưng căn bản đều làm sai.
Bởi vì có Cố Miểu, hứng tìng của hai người chỉ có thể đến mức đụng chân và sờ tay, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui sướng, người ở trong hoàn cảnh gian khổ quả nhiên sẽ hạ nhu cầu xuống…
“Đi trước nửa tiếng thời gian còn kịp phải không?” – Lúc sắp chín giờ Tưởng Thừa nhìn điện thoại.
“Ừm” – Cố Phi gật gật đầu – “Bây giờ đi cũng được rồi, cậu bắt taxi hay ngồi xe buýt?”
“Xe buýt” – Tưởng Thừa nói – “Đón người rồi hẵng gọi taxi.”
“Vậy bây giờ cậu phải đi rồi.” – Cố Phi nói.
“Lát nữa đón được người xong tôi gọi cho cậu” – Tưởng Thừa nói – “Mình đi ăn khuya chung”.
“Không cần đi, bạn học của cậu… Tôi không đi theo ăn nổi nữa rồi.” – Cố Phi hơi do dự.
“Chuyện quan trọng không phải là ăn mà” – Tưởng Thừa nhìn cậu – “Tôi là muốn… Cậu không muốn biết bạn học của tôi sao, những người khác không sao hết, ăn thua là Phan Trí đó, hồi trước tôi cũng là có quan hệ vững chắc với nó nhất.”
“Được” – Cố Phi gật đầu – “Vậy tôi đợi điện thoại của cậu.”
Lại lần nữa đứng ở cửa trạm xe lửa, Tưởng Thừa nhìn chung quanh, đám người hỗn loạn, những quán nhỏ rách nát, so với lúc cậu vừa tới nơi này cũng không hề có thay đổi gì.
Mà thật thần kỳ, một đường đi tới đây, cậu từ tức giận, khó chịu, mờ mịt, bây giờ lại tâm trạng thư thả đứng tại nơi này mang theo vài phần hưng phấn, đợi bọn Phan Trí tới.
Những người bạn học này, mang theo nên người cuộc sống và ký ức trước đây của cậu, cậu lại không vì những điều này mà buồn vô cớ như mấy tháng trước đây.
Năng lực thích ứng của bản thân quả nhiên vẫn là rất mạnh.
Tay Tưởng Thừa ở trong túi dựng lên một ngón cái cho mình.
Giỏi lắm.
Có xe tới trạm, Tưởng Thừa cũng không chú ý là chuyến nào, cũng lười phải nhìn chằm chằm vào đám người, bèn đứng tại tảng đá tròn ở kế bên, đợi đám Phan Trí tới tìm mình.
“Thừa nhi!” – Mấy phút sau bên trái truyền tới tiếng la kích động của Phan Trí.
Tưởng Thừa xoay đầu nhìn thấy Phan Trí kéo vali đang chạy xông tới chỗ mình, cậu cười nhảy xuống tảng đá tròn hô lên: “Cháu trai!”
“Ông nội!” – Phan Trí chạy tới trước mặt cậu lại la lên một tiếng, đi tới ôm lấy cậu – “Đợi bao lâu rồi thế?!”
“Vừa tới” – Tưởng Thừa nhìn sau lưng của cậu ta, thấy được Hồ Phong và Lý Tùng, ở phía sau là hai cô gái, mặc dù cậu không quen biết, nhưng vẫn nhận ra được là cùng một lớp với Hoàng Tuệ, cậu lập tức sát lại Phan Trí nhỏ giọng hỏi – “Sao mày lại nhắm vào người bên lớp Hoàng Tuệ hả? Bộ lớp khác hết con gái rồi à?”
“Ông nội, nói đạo lý thì” – Phan Trí thấp giọng – “Lê Vũ Tinh là tự nhắm vào tao nha, còn cô đầu nấm kia tên là Hứa Manh”.
Tưởng Thừa lại gần nhìn, kiểu tóc của hai nữ sinh đều gần như nhau, một người dài, một người ngắn, cậu ‘chậc’ một tiếng: “Người tóc dài hay người tóc ngắn vậy?”
“Tóc ngắn, người tóc dài sao còn kêu là đầu nấm được!” – Phan Trí vừa nói vừa xoay người hô với những người phía sau – “Nhanh lên chút!”
Lúc Hồ Phong và Lý Tùng đi tới tám chuyện với cậu, Tưởng Thừa bỗng nhiên có một cảm giác đã rất lâu rồi mình chưa thấy qua, rõ ràng chưa tới mấy tháng, rõ ràng cảm thấy đã thích ứng tình trạng hiện tại rồi, nhưng vẫn là đột nhiên có loại xúc động không nói nên lời.
“Điên Điên à sao mày lại mập ra rồi.” – Tưởng Thừa nhìn Hồ Phong.
“Đâu có, tao đâu có mập, Đại Lý mỗi ngày đều gầy đi một, làm tao trông mập lên thôi.” – Hồ Phong nói.
“Tao cũng khỏe” – Lý Tùng lùi lại một bước, quan sát Tưởng Thừa từ trên xuống dưới – Tưởng Thừa mày vẫn không thay đổi gì nha, vẫn khôi ngô tuấn tú như vậy”.
“Phí lời” – Phan Trí nói – “Đẹp trai nhất trường cũng không phải gọi chơi thôi đâu, nó vừa đi xong là chọn không ra một cọng cỏ nào nữa.”
(Đẹp trai nhất trường tiếng Trung là “校草 – cỏ của trường”)
Hai nữ sinh nãy giờ không nói gì, đứng ở một bên nhìn bọn họ mà cười.
“Cút” – Tưởng Thừa nói – “Đi thôi, gọi taxi, tụi mày đặt khách sạn ở đâu? Đi để đồ lại trước, sau đó đi ăn khuya đi.”
“Tìm được một Home Inn rồi, chắc cách chỗ mày gần lắm, không phải mày nói dọn đi không bao xa sao?” – Phan Trí nói.
(Home Inn là tên chuỗi khách sạn của Trung Quốc)
“Ừm, rất gần” – Tưởng Thừa gật đầu – “Để đồ lại xong gọi thêm… bạn tôi rồi mình cùng nhau ăn.”
Tưởng Thừa muốn nói là bạn học, nhưng cuối cùng vẫn nói là bạn, cách xưng hô “bạn học” trong tình huống này không thể nói là bạn trai, cậu càng nguyện ý gọi là “bạn”.
Câu bạn học nghe quá thường tình, gọi “bạn” mới nghe thật riêng tư.
Mấy người gọi hai xe taxi đi thẳng đến Home Inn.
Một đường hôm nay cứ luôn cảm khái, đứng ở cửa trạm xe lửa cảm khái xong rồi, đứng trước cửa Home Inn lại một trận cảm khái nữa, lúc quay đầu nhìn thấy khách sạn Chu gia ở đối diện, Tưởng Thừa cảm thấy bản thân có phần hoảng hốt.
Vài chuyện cơ hồ như đã quên lãng, lúc ở trước mặt mới lại chợt hiện ra, cách lúc cậu và Cố Phi đứng đối mặt giữa vũng tuyết đọng bên đường như hai đứa chậm phát triển cũng chỉ được mấy tháng mà thôi.
Đúng vậy, chỉ mới có mấy tháng mà thôi.
Cậu cười cười, tên chậm phát triển kia đã là bạn trai của mình rồi.
Một đám người để hành lý vào phòng xong lại ra khỏi cửa, Lê Vũ Tinh và Hứa Manh đứng ở trước khách sạn nhìn trái phải: “Đi đâu ăn khuya vậy?”.
“Không xa lắm” – Tưởng Thừa bấm gọi cho Cố Phi – “Đi bộ qua đó là được.”
“Ăn chút gì đó đặc biệt đi, ở đây có món ăn vặt nào đặc biệt vậy?” – Hồ Phong nói.
“Không biết, lát nữa hỏi.” – Tưởng Thừa dẫn bọn họ sang đường bên kia, Cố Phi bắt điện thoại, không biết là vì sao, thời gian chỉ cách trước đó chưa tới một tiếng đồng hồ, lúc nghe thấy giọng nói của Cố Phi, cậu chợt thấy mình rất nhớ Cố Phi, đây là bệnh gì vậy?
“Đón xong rồi à?” – Cố Phi hỏi.
“Ừm, ở Home Inn, chúng tôi bây giờ đang qua” – Tưởng Thừa nói – “Có Cố Miểu không? Dẫn em ấy đi cùng.”
“Nó trở về ngủ rồi” – Cố Phi nói – “Tôi ở trước cửa đợi cậu.”
“Được.” – Tưởng Thừa cúp máy.
Lúc đi tới cửa tiệm nhà Cố Phi, Cố Phi đã khóa cửa lại hết, ngậm điếu thuốc dựa vào cột đèn trước cửa.
“Ồ” – Phan Trí ngây người ra – “Là tên này à?”
“Phải” – Tưởng Thừa đáp – “Sao đó?”
“Không sao, có hơi bất ngờ” – Phan Trí nhỏ giọng nói – “Tên này nhìn qua không giống như người có thể cùng chơi chung với mà mà chưa từng đánh nhau nhừ tử”.
“Tưởng tượng cái gì vậy.” – Tưởng Thừa nghe xong cười phá lên, Phan Trí quả nhiên là đứa bạn hiểu mình.
Cố Phi nghe thấy tiếng của bọn họ bên này, xoay đầu qua, dập tắt đầu thuốc ở trên thùng rác ở bên cạnh.
“Bạn của tôi” – Tưởng Thừa xoay người giới thiệu với những người ở phía sau – “Cố Phi.”
Lần thứ hai nói ra ba chữ “bạn của tôi” này, Tưởng Thừa đột nhiên có chút căng thẳng, cứ sợ mình sẽ buột miệng nói thành “bạn trai của tôi Cố Phi”.
“A!” – Hứa Manh ở phía sau nhỏ giọng la lên một tiếng, nắm lấy tay của Lê Vũ Tinh mà lắc lắc – “Đẹp trai quá đi!”
Lê Vũ Tinh lập tức nhanh chóng phản ứng lại, cười nói một câu: “Tưởng Thừa, bạn của cậu vẫn hoa chưa có chủ à? Giới thiệu cho Manh Manh đi.”
Cô nằm mơ đi!
Tưởng Thừa trong nháy mắt cảm thấy trong đầu mình bắn qua một dòng đạn mạc lớn, cậu không nói gì, một mặt giả cười nhìn thoáng qua nhỏ.
Danh sách chương