“Ý tôi nói là cậu… ” – Cố Phi như là cũng bị Tưởng Thừa “a” tới choáng váng rồi, cũng không biết nên nói thế nào – “Cậu có muốn kiếm chút tiền tiêu vặt không?”
“Hả?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta, tiền tiêu vặt? Không biết sao mà khi nghe nói thấy lại có gì đó sai sai.
“Ý là……. chụp mấy tấm hình kiểu vậy….” – Cố Phi giải thích.
Tưởng Thừa biết Cố Phi sẽ không có chuyện giới thiệu công việc gì gì thật sự quái đản cho mình làm, nhưng lúc ngay lúc vừa mới điên cuồng chơi xong một trận bóng, máu lên nào ít nhiều không đủ, Tưởng Thừa đột nhiên lâm vào vũng bùn không cách nào thoát ra mà nghĩ bụng”đây chắc chắn là cái bẫy không có ý gì tốt “, nửa ngày trời cũng không thoát ra được, cuối cùng thốt ra một câu: “Tôi là người đứng đắn.”
“Cậu còn chút IQ nào sót lại không vậy học bá?” – Cố Phi thật sự nhịn không nổi – “Thật ra trước đây cậu học ở trường giáo dục đặc biệt phải không?” (*dành cho những học sinh trí thông minh thấp)
“A!” – Tưởng Thừa cuối cùng cũng hoàn hồn lại – “Chụp hình? Chụp hình gì?”
“果照*.” (Có thể hiểu theo nhiều nghĩa: một là hình nude, hai là hình ảnh tự nhiên trong sinh hoạt bình thường, không qua xử lý đặc biệt nào) – Cố Phi không vui phất phất tay, vừa đi vừa lấy ra điếu thuốc châm lên – “Cậu bình tĩnh lại đi rồi nói.”
“Giờ tôi bình tĩnh rồi… ” – Tưởng Thừa vừa nhìn thấy điếu thuốc trên miệng cậu ta liền ngẩn người ra, cậu biết Cố Phi bình thường trong tiết học hay ra toilet hút thuốc, nhưng không ngờ tới lại có thể đi hút thuốc giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
“Muốn không?” – Cố Phi hỏi.
“Không muốn.” – Tưởng Thừa quyết lòng cự tuyệt, mặc dù cậu với Phan Trí cũng có lúc trốn trong toilet hút thuốc, nhưng nói tóm lại thì hai đứa cậu vẫn là người đứng đắn.
“Hình gì vậy?” – Vương Húc đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại – “Có người muốn chụp hình tụi mình sao?…. Chắc chắn có người chụp rồi, hôm nay tụi mình ngầu dữ thần! Tối nay về lên Baidu xem, chắc chắn có đủ góc độ…… haizz, nhưng chắc cũng toàn hình hai cậu… “.
“Lát nữa xong tôi mời người đến chụp riêng cho cậu.” – Cố Phi nói.
“Có thật không?” – Vương Húc cười hí hửng – “Thôi đi, đừng có chọc tôi….. ”
“Cố Phi —-” – Phía sau có người kêu lên.
“Ai da” – Vương Húc giương mắt lên – “Lớp trưởng đại nhân.”
Tưởng Thừa quay đầu lại, nhìn thấy Dung Tĩnh chạy tới, tay đang cầm một cái túi nhỏ.
“Kêu tôi à?” – Cố Phi cũng quay đầu lại.
“Cái này… ” – Dung Tĩnh đem túi đưa qua cho Tưởng Thừa – “Tôi vừa mới lấy từ phòng y tế, rượu cồn các thứ, lúc thi đấu cậu bị ngã rồi còn gì, lát nữa nhớ đi kiểm tra một chút đi.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa có chút bất ngờ, cùi chỏ thật hơi đau nhức, nhưng hôm nay mọi người đều mặc một cái T-shirt bên trong, lúc cùi chỏ ma sát mặt đất cũng là cách một lớp áo, hẳn là không có gì quá nghiêm trọng, Tưởng Thừa cầm lấy – “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” – Dung Tĩnh cười cười.
“Cậu đưa đồ cho Tưởng Thừa thì kêu Cố Phi làm gì?” – Vương Húc một mặt đầy ẩn ý cười cười.
“Tôi nhất thời không nhớ ra tên cậu ấy.” – Dung Tĩnh có chút ngượng ngùng, lấy tay sờ sờ tóc mình, xoay người bỏ đi.
Vương Húc nhìn bóng lưng của Dung Tĩnh, tấm tắc một phen: “Chỉ nhớ mỗi tên của Cố Phi thôi à?”
“Chỉ là nhớ không ra tên của Tưởng Thừa.” – Cố Phi nói.
Thầy Từ với thầy Lỗ quả là rất hào phóng, hôm nay hẳn là vì thi đấu quá nằm ngoài dự đoán của bọn họ, cư nhiên gọi hai chiếc xe đến, đem một đám người kéo đi ăn buffet thịt nướng.
“Từ tổng” – Trước khi vào cổng, Cố Phi ngăn thầy Từ lại – “Quá mắc rồi, đổi sang quán bình dân ăn một bữa là được, chủ yếu mình tụ họp chút xíu thôi chứ có là gì đâu”.
“Tụ họp cái gì?” – thầy Lỗ kế bên nói vào- “Là ăn mừng đó, Cố Phi em cứ vào trong đi, đừng lo nhiều như vậy, chút tiền này thầy với Từ tổng của các em lo được.”
“Đứa trẻ ngoan.” – thầy Từ túm lấy tay Cố Phi – “Đúng là đứa trẻ ngon! Biết nghĩ cho thầy! Thầy biết em… ”
“Vẫn còn thuốc chữa.” – Cố Phi giúp thầy Từ nói hết câu, xoay người đi vào cửa.
Tưởng Thừa đang ở phía sau, nhịn không được cười phá lên.
Trong quán có một buồng ăn riêng rất lớn, đoán chừng bình thường cũng không mấy có dịp để dùng đến, hôm nay một đám người ùa tới, lại vừa khéo thật thích hợp.
“Trước hết đi lấy đồ ăn đi.” – Lão Từ chống tay lên bàn không khác gì khi đứng lớp – “Hôm nay cho các em ăn đủ, ăn cho đã ghiền, rượu cũng có thể lấy, nhưng uống bao nhiêu phải qua sự đồng ý của thầy!”
Mọi người lại chen chúc một đàn, ra ngoài lấy đồ ăn.
Tưởng Thừa cởi áo khoác ra định xem cùi chỏ thế nào, điện thoại lại vang lên.
Cậu móc điện thoại ra xem, là tin nhắn tự động, hóa đơn khấu trừ của tháng này, 100 tệ (khoảng 347,503VND).
Bình thường cảm thấy 100 tệ này cũng không đáng bao nhiêu, nhưng hiện tại nhìn thấy tin nhắn đột nhiên lại có chút đau lòng, có cần đổi lại gói mạng rẻ hơn chút không? Lưu lượng không đủ rồi, nhà Lý Bảo Quốc lại không có wifi… Vậy đi nối mạng? Nếu vậy lại phải tốn thêm một khoản tiền.
Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, mặc dù trong thẻ còn tiền, nhưng trong tình trạng không hề có nguồn thu nhập nào của hiện tại, cậu thấy hơi xót, Lý Bảo Quốc ngoài cái phòng kia ra cũng không chu cấp cho cậu bất cứ thứ gì khác, bây giờ Tưởng Thừa đều là mỗi tuần một lần đi mua đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, bình thường sẽ lấy ra tự mình nấu ăn.
Cậu thở dài, đi khỏi buồng ăn riêng lấy thức ăn.
Cố Phi đang ở phía trước, tay cầm đĩa nhìn một hàng thịt trong tủ đông mà ngẩn người.
Tưởng Thừa đi tới đứng ở bên cạnh, cũng lấy đĩa cùng cây gắp thức ăn, thịt ba chỉ, thịt bò, thịt cừu, chỉ vài gấp, cái đĩa đã đầy ngập, sau đó đem đĩa chồng lên đĩa của Cố Phi, lại lấy thêm một cái khác tiếp tục, thịt ba chỉ, thịt bò, thịt cừu….
“Cậu làm sao giữ dáng được vậy? – Cố Phi nhìn cậu.
“Trời ấm thì chạy bộ, tôi bình thường cũng không ăn nhiều thế này.”
“Ừm.”
“Hồi nãy cậu nói… Chuyện chụp hình kia..” – Tưởng Thừa nhìn xung quanh, không có bạn học nào – “Là như thế nào?”
“Là chị Tâm.” – Cố Phi cầm cây gắp thức ăn do dự nửa ngày mới đem mấy con tôm bỏ vào đĩa – “Chị ấy có shop bán đồ nam, muốn tìm người tới chụp ảnh.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa ngẫm nghĩ – “Những shop như vậy không phải sẽ có người mẫu cố định sao?”
“Có một người, những người khác đều là tạm thời mời tới, nhưng mà người kia đang có việc, hai hôm nay có hàng mới, không có người để chụp mới nhờ tôi tìm giúp người phù hợp.”
“Ra là vậy.” – Tưởng Thừa hơi do dự – “Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, được không?”
“Không thành vấn đề, cậu có khuôn mặt, có thân hình, hơn nữa cũng rất ăn ảnh. Lúc trước Lưu Phàm cũng có tới chụp, cậu ta còn được, cậu chắc chắn không thành vấn đề.”
“Quần áo thế nào?”
“Hồi nữa cho cậu xem.” – Cố Phi đi tới bàn ăn, nâng nâng cằm – “Làm phiền gắp cho chút rau xanh, toàn là thịt ăn không nổi.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa lấy cái giỏ, để vào đầy một giỏ rau.
Lúc quay về buồng ăn riêng, mọi người gần như đã trở về đông đủ, một phòng đầy náo nhiệt.
Hai người vừa vào, thầy Từ liền cầm ly rượu đứng lên: “Nhanh, các công thần hãy ngồi xuống, thầy có đôi lời muốn nói.”
Sau khi Tưởng Thừa và Cố Phi ngồi xuống, thầy Từ nâng ly lên: “Hôm nay các em chịu khổ rồi, thầy từ lớp 10 đã dìu dắt các em, lại tới lớp 11 mới có cảm giác thật sự dìu dắt được…. Lớp 8 của chúng ta, ngay cả thi thể dục nhạc đệm cũng không được thứ hạng gì, hôm nay cuối cùng cũng được nở mày nở mặt! Thật không dễ dàng gì! Thầy tin vào thực lực hiện tại của các em, vào chung kết không thành vấn đề gì! Cố lên! Nào, uống một ly!”
Mọi người liền cầm ly lên nốc xuống ừng ực, vừa uống xong, thầy Từ lại mở miệng: “Hôm nay còn phải cảm ơn nỗ lực của Cố Phi và Tưởng Thừa….. ”
“thầy Từ, thầy Từ.” – thầy Lỗ kêu lên hai tiếng – “Được rồi, để mấy em ấy ăn trước, ai cũng đói bụng hết rồi, ông cứ nói những lời thế này, một hồi coi chừng nói đến mức bản thân ông cũng khóc luôn.”
“Uống!” – Vương Húc giương đầu lên, đem ly uống sạch.
Tưởng Thừa nhìn qua mấy cái ly, đều là bia, chỉ mỗi ly của thầy Từ và thầy Lỗ là rượu đế.
Tưởng Thừa cũng uống luôn hai ngụm.
“Ngày mai là thi đấu bên nữ.” – Vương Húc nói – “Không biết sẽ thế nào.”
“Vô vọng, nữ sinh lớp mình cứ lên sân thua đại một trận coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi sao, bóng mới giữ một chút liền bay đi mất, cũng không có người yêu thích bóng rổ.” – Quách Húc nói.
Mọi người vì đội bóng nữ mà thở dài một phen, bắt đầu thảo luận trận đấu kế tiếp.
“Cậu xem đi.” – Cố Phi lấy điện thoại ra tìm một hồi, đưa tới cho Tưởng Thừa – “Gần như đều là phong cách này, rất ít người mặc.”
Tưởng Thừa cầm lấy điện thoại, lật qua mấy tấm đều là Lưu Phàm, chụp đều rất có góc cạnh, lại lật về phía sau, là người khác rồi, hẳn là người mẫu cố định của Đinh Trúc Tâm, vừa so sánh liền có thể thấy được điểm khác nhau.
“Steampunk*?” – Tưởng Thừa hỏi (*Thời trang Steampunk là một nhánh của thể loại khoa học giả tưởng hay khoa học huyền bí, kết hợp với phong cách công nghệ lấy ý tưởng từ máy móc chạy bằng hơi nước thế kỷ 19).
“Còn cái khác, các loại hoài cổ này nọ. Thấy thế nào? Tiền công có thể tính theo từng cái hoặc theo ngày đều được, mức giá của người mẫu chuyên nghiệp, chị ấy đang cần gấp, giá có thể cao hơn bình thường một chút.”
Tưởng Thừa gần như không hề do dự, dù sao cũng là tiền, cậu liền gật đầu: “Được thôi.”
“Vậy để tôi nói lại với chị ấy, hai ngày này bọn mình không phải thi đấu, chiều tối có thể qua đó chụp.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa lại nhìn mấy tấm ảnh – “Quần áo như vậy cũng có người mua sao? Đi ngoài đường chắc chắn sẽ bị người ta bu đến xem, lên mặt một chút khéo lại có người đập cho một trận… ”
Cố Phi cười cười: “Cậu còn lo chuyện cái này cho người khác sao?”
“Đúng nha, tôi rất là tốt bụng.”
————————————
Quản lý của Cao trung số 4 rất lỏng lẻo, buổi chiều có trận đấu, người muốn đi xem đều không lên lớp học, chen chúc ở sân đấu, với người không đi xem, có đi đâu cũng không ai thèm quản.
Có điều Tưởng Thừa vẫn là gọi cho thầy Từ một cú điện thoại, nói hôm qua bị ngã có chút đau, muốn đi bệnh viện xem một chút, thầy Từ duyệt xong còn tiện thể cảm thán một câu: “Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi!”.
Thật ra trước kia Tưởng Thừa có nghỉ học đi nữa cũng không hề xin phép, có điều chủ nhiệm lớp lại là thầy Từ, y như con gà mẹ suốt ngày giương cánh cục ta cục tác, cậu mà không gọi điện nói một tiếng, cảm thấy thầy ấy cũng phần nào đáng thương.
“Chỗ đó hơi xa, nhưng ngồi xe buýt cũng được.” – Cố Phi dẫn Tưởng Thừa tới trạm xe – “Chỗ làm của chị ấy gộp cả kho hàng lẫn phòng ngủ lại, còn có cái studio nhỏ.”
Tưởng Thừa có chút khẩn trương, kêu cậu đi thi dùm người khác để kiếm tiền cũng sẽ không lo lắng gì, nhưng làm người mẫu chụp hình… Việc này cách cậu hơi xa quá, trước giờ chưa hề nghĩ tới.
Lúc lên xe, Tưởng Thừa để ý thấy trên lưng Cố Phi không phải là cặp sách, mà là một cái ba lô nhìn qua trông thật nặng – “Cậu khiêng cái gì vậy?”
“Máy ảnh, ống kính.” – Cố Phi đi tới hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.
“Cậu……….. chụp hả?” – Tưởng Thừa ngây người.
“Ừm.” – Cố Phi vén lên tay áo của mình một chút, làm cho một ông chú đang định chen vô ngồi phải đi qua ghế ở bên cạnh.
“Cậu chụp à?” – Tưởng Thừa lại hỏi lần nữa.
“Đúng vậy đúng vậy.” – Cố Phi nhìn cậu – “Tôi chụp đó, có gì không đúng sao? Cậu cũng đâu phải chưa từng bị tôi chụp qua.”
“Không phải tôi nói ý này, tôi cứ cho rằng sẽ có thợ chụp hình.” – Tưởng Thừa nói. Thật ra nếu nói Cố Phi chụp, cũng không có gì kỳ quái, cậu từng xem qua ảnh cậu ta chụp, trên vòng bạn bè WeChat của Cố Phi cũng thường hay đăng, quả thực chụp rất chuyên nghiệp.
“Đinh Trúc Tâm có thợ chụp riêng, khi bận sẽ tìm tôi, tôi luôn luôn giúp người khác chụp hình.” – Cố Phi nói.
“…….. Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn nhìn Cố Phi.
Sau khi xe khởi động, Tưởng Thừa cũng không nói nữa, mở hệ thống sưởi ấm lên, xe bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư, bên tai có người đang nói chuyện, có người đang cười, đều là người ở xứ này, ngoài cửa sổ lại là khung cảnh biến hóa không ngừng.
Cảm giác mơ mơ màng màng này làm người ta đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ, nhất là vào buổi chiều, ánh mặt trời trông có vẻ ấm áp, mí mắt lại sắp sửa đánh nhau rồi.
Cố Phi cũng không hề lên tiếng, Tưởng Thừa quay qua nhìn cậu ta, phát hiện Cố Phi đang ôm cánh tay, đôi mắt khép lại.
Buồn ngủ.
Đáng lẽ còn có thể chống cự thêm một chút, nhưng khi thấy Cố Phi ngủ rồi, Tưởng Thừa lập tức cảm giác mắt cũng mở lên không nổi, lấy nón áo hoodies trùm lên đầu, cúi đầu xuống nhắm hai mắt lại.
Mặc dù nói là buồn ngủ nhưng cũng không phải là ngủ thật say, chỉ mơ mơ màng màng, bên cạnh có những âm thanh loáng tháng cùng những tia sáng thi nhau le lói.
Không biết trải qua như vậy được bao lâu, Tưởng Thừa đột nhiên thấy vai mình hơi nặng, kéo nón lên nhìn một chút, phát hiện ra đầu của Cố Phi không biết từ khi nào đã dựa lên vai của mình.
Lông mi của Cố Phi thật dài, nhưng lại không rậm như Cố Miểu.
Mặc dù cảm thấy bản thân đối với Cố Phi cũng không có tư tưởng gì, đặc biệt là cậu ta còn có người bạn gái hư hư thực thực như Đinh Trúc Tâm…… Nhưng trong giờ phút này, không hiểu tại sao trong lòng Tưởng Thừa lại có chút ngứa ngáy.
Ngứa ngáy từ trên bả vai chậm rãi giống như mảng lông tơ xõa tung bị ánh nắng chiếu tới, từng chút một cọ xát ra khắp toàn thân.
Tưởng Thừa một lần nữa mở mắt.
Cảm giác cô đơn trước nay cậu luôn cảm thấy, từ lúc phát hiện ra bản thân đối với nam nhân có hứng thú vượt hơn hẳn nữ nhân, mà bản thân cũng chỉ có thể ra sức bảo vệ chặt chẽ bí mật của mình kể từ ngày hôm đó.
Cảm giác cô đơn này sẽ thường hay trỗi dậy.
Phan Trí biết bí mật của cậu, nhưng chuyện này cũng không cách nào giúp được Tưởng Thừa giảm bớt đi áp lực.
Lúc còn ở nhà, khi còn có cha mẹ anh em, có bạn học cùng bằng hữu, kiểu cô đơn thế này tuy rằng vẫn tồn tại, nhưng xúc cảm cũng không quá sâu đậm.
Kể từ khi dọn tới nơi này, xúc cảm đó mới trùng trùng điệp điệp tích tụ lại thành đống.
Tưởng Thừa không cần đồng loại, cậu không cần loại đồng loại chỉ đơn giản tùy tiện dựa vào nhau sưởi ấm cho qua ngày. Tuy rằng nói như vậy, nhưng lực hấp dẫn vẫn là tồn tại, Cố Phi, và Cố Phi của hiện tại – một dáng vẻ không có bất kỳ phòng bị nào.
Làm cậu phảng phất có loại cảm giác của “hai người”.
Là mùi vị như thế nào lại nói không rõ.
“Tới rồi.” – Sau khi phát thanh thông báo trạm, Cố Phi ngẩng đầu lên – “Trạm kế tiếp.”
Nhìn thấy vai của Tưởng Thừa ở bên cạnh, Cố Phi ngây người ra hai giây, mới nói một câu: “Thật ngại quá, buồn ngủ lắm rồi.”
“Không sao.” – Tưởng Thừa cử động vai một chút – “Cậu hôm qua chơi ngầu quá nên mệt đừ rồi.”
Cố Phi bật cười, đứng dậy: “Đi.”
Tưởng Thừa theo sau cậu ta, lại mê mang một hồi, lúc đi lại cảm thấy chân như nhũn ra….. Đoán chừng hôm qua chơi quá mạng thật, Tưởng Thừa từ lúc vào đông cũng chưa hoạt động nhiều tới vậy.
Bước xuống xe gió vừa thổi tới, cảm giác toàn thân vô lực mới chầm chậm biến mất.
Chỗ làm việc của Đinh Trúc Tâm gộp cả kho hàng cùng phòng ngủ, còn có studio, trên một con phố rất có phong cách nghệ thuật, đủ loại graffiti, các loại hình vẽ trên nắp cóng, trạm điện thoại, thùng điện, còn có một cái tiệm nhỏ hai bên trang trí muốn sang chảnh nhưng lại sang chảnh không nổi, sợ vào rồi lại làm trò hề cho người khác.
Con đường này không dài cũng không rộng, nhưng lại làm Tưởng Thừa rất bất ngờ, trong cái thành phố tồi tàn lại quê mùa như vậy lại có một nơi như thế này.
Cố Phi dẫn cậu vào một tòa nhà giống như tòa văn phòng cỡ nhỏ, bên ngoài trông rất cũ, bên trong nhìn trên tường có một bảng chỉ dẫn, mấy cái tên công ty ở đây lại dường như rất cố gắng để viết ra xiên xẹo làm người ta không cách nào đọc hiểu được.
Lúc đứng chờ thang máy, Tưởng Thừa đảo mắt nhìn qua đó một lượt, tóm lại vẫn là đọc không hiểu gì, chữ viết không biết là của nước nào, chữ Hán nhìn qua cũng không phải được viết theo quy cách thông thường.
“Nơi gì vậy, cái gì cũng làm quá lên trên trời, dây thép con mẹ nó còn kéo lên không nổi.” – Lúc vào thang máy chỉ có cậu cùng Cố Phi, Tưởng Thừa nhịn không được nói một câu.
“Cái này gọi là “9-0-hội-tụ”.” – Cố Phi dựa vào buồng thang máy cười lên – “Là muốn thu hút mấy người trẻ tuổi, làm ra vẻ đặc biệt thời thượng, theo phong trào, nhưng có điều làm hơi quá, ngoài những người thích tỏ vẻ ra cũng không ai tới, được cái tiền thuê rất rẻ.”
Đinh Trúc Tâm đang đợi ở phòng làm việc, hai người vừa vào Đinh Trúc Tâm liền tươi cười: “Biết ngay em sẽ kêu cậu ấy tới.”
“Phải không đó?” – Cố Phi đem ba lô vứt lên sàn nhà – “Cũng quen biết rồi, không cần giới thiệu nữa.”
“Uống cái này chút đi.” – Đinh Trúc Tâm cầm ấm trà hoa quả tới, rót cho Tưởng Thừa một ly – “Tự tay chị nấu đó, bỏ vào một đống khá lộn xộn, nhưng uống rất ngon.”
“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa cầm lấy, nhìn xung quanh.
Rất loạn, khắp nơi đều là vải vóc và áp phích, còn không ít bao lớn chưa được mở ra, bên trong hẳn là quần áo. Xuyên qua đống loạn thất bát tao này vẫn có thể hiểu ở đây căn bản chủ đạo là phong cách lãnh đạm công nghiệp thường thấy, tường xi măng, đèn xi măng, bàn làm việc xi măng, còn có gạch đỏ trần trụi và mấy cái ống nước đan xen.
“Tranh thủ thời gian đi.” – Cố Phi ngã người nằm xuống sô pha – “Chị cho cậu ta xem đồ trước đi.”
“Đến đây.” – Đinh Trúc Tâm dẫn Tưởng Thừa tới trước một hàng giá quần áo, chỉ vào một bộ treo ở trên – “Phong cách lần này là phản phác quy chân*, tất cả là đan….. ”
(*Ý là bỏ qua những đồ trang sức ở bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc ở bên trong….)
“Đan?” – Cố Phi cắt ngang – “Phong cách thế này chị kêu em đi tìm một ‘bad kid’?”
“Chất liệu đan.” – Đinh Trúc Tâm dựa vào giá đồ – “Hướng thiết kế là theo phong cách bad kid, đối với người mẫu mà nói có chút độ khó….. ”
Đinh Trúc Tâm đảo mắt nhìn lên nhìn xuống Tưởng Thừa: “Nhưng mà em ấy được.”
“Tùy chị hết.” – Cố Phi ngồi dậy, lôi cái ba lô tới, chuẩn bị máy ảnh.
“Hôm nay chụp 30 bộ.” – Đinh Trúc Tâm nói – “Như thế nào?”
“………… Được.” – Tưởng Thừa nhìn quần áo trên giá, mấy cái bày ra treo lên như vậy, ngoài cái gọi là ‘đan’ ra, Đinh Trúc Tâm nói là thiết kế gì gì đó, đều nhìn ra không được, cảm giác rất lôi thôi.
Hơn nữa Tưởng Thừa trước giờ chưa từng mặc qua loại quần áo thế này, cậu luôn cảm thấy đây là kiểu quần áo của các ông lão hay các nghệ sỹ trung niên tóc dài thường mặc.
“Thay đồ đi.” – Cố Phi đi tới nói – “Đồ bên trong đều được phối sẵn rồi, cưa mặc vào thẳng là được.”
“Cậu…….. ” – Tưởng Thừa quay đầu lại, lời còn chưa nói xong, Cố Phi đã giơ máy ảnh lên chĩa thẳng vào cậu nhấn nút, ‘bụp bụp’ – “Ông nội cậu.”
“Thay đi.” – Cố Phi chỉ vào một gian phòng ở kế bên – “Hồi nữa chụp ở đó, chị ấy sẽ nói cho cậu biết phải tạo kiểu dáng cảm giác như thế nào. Tôi chắc chắn sẽ chụp cậu…… thật đẹp trai.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp, nhìn quần áo trên giá – “Bộ nào cũng được?”
“Nào cũng được.” – Cố Phi nói.
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp, cởi áo khoác quăng lên bàn ở một bên, lúc đang muốn cởi tiếp lại cảm thấy có chút ngại ngại, Cố Phi cầm máy ảnh ở kế bên cũng thôi đi, Đinh Trúc Tâm còn đang ở một bên vừa ôm tay vừa cầm ly trà vừa uống, nhìn cậu chằm chằm.
Nếu là thay áo khoác thôi, Tưởng Thừa cũng không cảm thấy gì, nhưng nhìn bộ đồ trên giá này, căn bản là phải cởi ra toàn bộ chỉ còn lại cái quần lót.
Đinh Trúc Tâm cười cười, xoay người đi vào gian phòng nhỏ: “Thay xong rồi thì ra đây, nhìn chung qua em rất chuẩn, trang điểm tùy qua loa quét lên mấy cái xong kêu Đại Phi sửa lại một chút là được.”
“Còn phải trang điểm?” – Tưởng Thừa cởi áo xong lại hỏi.
“Ừm.” – Cố Phi cầm máy ảnh chĩa vào Tưởng Thừa, nhìn qua màn ảnh phần thân trên cân xứng của cậu, quả là thân hình được luyện tập thường xuyên, rất rắn chắc – “Nếu không đánh sáng lên một chút, mặt sẽ bị tối.”
“Cậu có thể đừng chĩa cái này vào tôi nữa được không?” – Tưởng Thừa cầm thắt lưng, nhìn máy ảnh.
“Bắt đầu từ bây giờ cho tới tối” – Cố Phi vẫn giơ máy ảnh lên – “Cái này sẽ luôn chĩa thẳng vào cậu.”
Tưởng Thừa có chút bất đắc dĩ đem quần tuột xuống, cầm lấy đồ vừa mặc vừa nói: “Tôi nói cho cậu biết, cũng là vì phần tiền kia nên tôi mới không đánh cậu.”
Cố Phi cười cười.
Chân Tưởng Thừa rất thẳng, rắn chắc như thân trên vậy, Cố Phi nhìn Tưởng Thừa đã mặc xong áo trong máy ảnh: “Cậu cũng rất hợp với phong cách này.”
“Không phải chứ?” – Tưởng Thừa có chút nghi ngờ cuối đầu xuống nhìn nhìn – “Tôi sống gần 18 năm rồi cũng chưa từng mặc qua thứ đồ thế này.”
Cố Phi không nói, cầm máy ảnh từ từ lùi xuống mấy bước, Đinh Trúc Tâm xem người đúng là rất chuẩn, thân hình này của Tưởng Thừa, vừa thay đồ xong, cảm giác toàn thân đều đã thay đổi.
Cố Phi luôn cảm thấy, cái áo khoác đan len bán nam bán nữ lại lôi thôi thế này, mặc vào có thể cầm theo cái bát ra ngoài đường ăn xin được luôn, nhưng khi Tưởng Thừa mặc lên, vừa quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc hơi thở Cố Phi như ngừng lại.
Khí chất thế này không phải những người bình thường bên cạnh đều có được.
“Hả?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta, tiền tiêu vặt? Không biết sao mà khi nghe nói thấy lại có gì đó sai sai.
“Ý là……. chụp mấy tấm hình kiểu vậy….” – Cố Phi giải thích.
Tưởng Thừa biết Cố Phi sẽ không có chuyện giới thiệu công việc gì gì thật sự quái đản cho mình làm, nhưng lúc ngay lúc vừa mới điên cuồng chơi xong một trận bóng, máu lên nào ít nhiều không đủ, Tưởng Thừa đột nhiên lâm vào vũng bùn không cách nào thoát ra mà nghĩ bụng”đây chắc chắn là cái bẫy không có ý gì tốt “, nửa ngày trời cũng không thoát ra được, cuối cùng thốt ra một câu: “Tôi là người đứng đắn.”
“Cậu còn chút IQ nào sót lại không vậy học bá?” – Cố Phi thật sự nhịn không nổi – “Thật ra trước đây cậu học ở trường giáo dục đặc biệt phải không?” (*dành cho những học sinh trí thông minh thấp)
“A!” – Tưởng Thừa cuối cùng cũng hoàn hồn lại – “Chụp hình? Chụp hình gì?”
“果照*.” (Có thể hiểu theo nhiều nghĩa: một là hình nude, hai là hình ảnh tự nhiên trong sinh hoạt bình thường, không qua xử lý đặc biệt nào) – Cố Phi không vui phất phất tay, vừa đi vừa lấy ra điếu thuốc châm lên – “Cậu bình tĩnh lại đi rồi nói.”
“Giờ tôi bình tĩnh rồi… ” – Tưởng Thừa vừa nhìn thấy điếu thuốc trên miệng cậu ta liền ngẩn người ra, cậu biết Cố Phi bình thường trong tiết học hay ra toilet hút thuốc, nhưng không ngờ tới lại có thể đi hút thuốc giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
“Muốn không?” – Cố Phi hỏi.
“Không muốn.” – Tưởng Thừa quyết lòng cự tuyệt, mặc dù cậu với Phan Trí cũng có lúc trốn trong toilet hút thuốc, nhưng nói tóm lại thì hai đứa cậu vẫn là người đứng đắn.
“Hình gì vậy?” – Vương Húc đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại – “Có người muốn chụp hình tụi mình sao?…. Chắc chắn có người chụp rồi, hôm nay tụi mình ngầu dữ thần! Tối nay về lên Baidu xem, chắc chắn có đủ góc độ…… haizz, nhưng chắc cũng toàn hình hai cậu… “.
“Lát nữa xong tôi mời người đến chụp riêng cho cậu.” – Cố Phi nói.
“Có thật không?” – Vương Húc cười hí hửng – “Thôi đi, đừng có chọc tôi….. ”
“Cố Phi —-” – Phía sau có người kêu lên.
“Ai da” – Vương Húc giương mắt lên – “Lớp trưởng đại nhân.”
Tưởng Thừa quay đầu lại, nhìn thấy Dung Tĩnh chạy tới, tay đang cầm một cái túi nhỏ.
“Kêu tôi à?” – Cố Phi cũng quay đầu lại.
“Cái này… ” – Dung Tĩnh đem túi đưa qua cho Tưởng Thừa – “Tôi vừa mới lấy từ phòng y tế, rượu cồn các thứ, lúc thi đấu cậu bị ngã rồi còn gì, lát nữa nhớ đi kiểm tra một chút đi.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa có chút bất ngờ, cùi chỏ thật hơi đau nhức, nhưng hôm nay mọi người đều mặc một cái T-shirt bên trong, lúc cùi chỏ ma sát mặt đất cũng là cách một lớp áo, hẳn là không có gì quá nghiêm trọng, Tưởng Thừa cầm lấy – “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” – Dung Tĩnh cười cười.
“Cậu đưa đồ cho Tưởng Thừa thì kêu Cố Phi làm gì?” – Vương Húc một mặt đầy ẩn ý cười cười.
“Tôi nhất thời không nhớ ra tên cậu ấy.” – Dung Tĩnh có chút ngượng ngùng, lấy tay sờ sờ tóc mình, xoay người bỏ đi.
Vương Húc nhìn bóng lưng của Dung Tĩnh, tấm tắc một phen: “Chỉ nhớ mỗi tên của Cố Phi thôi à?”
“Chỉ là nhớ không ra tên của Tưởng Thừa.” – Cố Phi nói.
Thầy Từ với thầy Lỗ quả là rất hào phóng, hôm nay hẳn là vì thi đấu quá nằm ngoài dự đoán của bọn họ, cư nhiên gọi hai chiếc xe đến, đem một đám người kéo đi ăn buffet thịt nướng.
“Từ tổng” – Trước khi vào cổng, Cố Phi ngăn thầy Từ lại – “Quá mắc rồi, đổi sang quán bình dân ăn một bữa là được, chủ yếu mình tụ họp chút xíu thôi chứ có là gì đâu”.
“Tụ họp cái gì?” – thầy Lỗ kế bên nói vào- “Là ăn mừng đó, Cố Phi em cứ vào trong đi, đừng lo nhiều như vậy, chút tiền này thầy với Từ tổng của các em lo được.”
“Đứa trẻ ngoan.” – thầy Từ túm lấy tay Cố Phi – “Đúng là đứa trẻ ngon! Biết nghĩ cho thầy! Thầy biết em… ”
“Vẫn còn thuốc chữa.” – Cố Phi giúp thầy Từ nói hết câu, xoay người đi vào cửa.
Tưởng Thừa đang ở phía sau, nhịn không được cười phá lên.
Trong quán có một buồng ăn riêng rất lớn, đoán chừng bình thường cũng không mấy có dịp để dùng đến, hôm nay một đám người ùa tới, lại vừa khéo thật thích hợp.
“Trước hết đi lấy đồ ăn đi.” – Lão Từ chống tay lên bàn không khác gì khi đứng lớp – “Hôm nay cho các em ăn đủ, ăn cho đã ghiền, rượu cũng có thể lấy, nhưng uống bao nhiêu phải qua sự đồng ý của thầy!”
Mọi người lại chen chúc một đàn, ra ngoài lấy đồ ăn.
Tưởng Thừa cởi áo khoác ra định xem cùi chỏ thế nào, điện thoại lại vang lên.
Cậu móc điện thoại ra xem, là tin nhắn tự động, hóa đơn khấu trừ của tháng này, 100 tệ (khoảng 347,503VND).
Bình thường cảm thấy 100 tệ này cũng không đáng bao nhiêu, nhưng hiện tại nhìn thấy tin nhắn đột nhiên lại có chút đau lòng, có cần đổi lại gói mạng rẻ hơn chút không? Lưu lượng không đủ rồi, nhà Lý Bảo Quốc lại không có wifi… Vậy đi nối mạng? Nếu vậy lại phải tốn thêm một khoản tiền.
Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, mặc dù trong thẻ còn tiền, nhưng trong tình trạng không hề có nguồn thu nhập nào của hiện tại, cậu thấy hơi xót, Lý Bảo Quốc ngoài cái phòng kia ra cũng không chu cấp cho cậu bất cứ thứ gì khác, bây giờ Tưởng Thừa đều là mỗi tuần một lần đi mua đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, bình thường sẽ lấy ra tự mình nấu ăn.
Cậu thở dài, đi khỏi buồng ăn riêng lấy thức ăn.
Cố Phi đang ở phía trước, tay cầm đĩa nhìn một hàng thịt trong tủ đông mà ngẩn người.
Tưởng Thừa đi tới đứng ở bên cạnh, cũng lấy đĩa cùng cây gắp thức ăn, thịt ba chỉ, thịt bò, thịt cừu, chỉ vài gấp, cái đĩa đã đầy ngập, sau đó đem đĩa chồng lên đĩa của Cố Phi, lại lấy thêm một cái khác tiếp tục, thịt ba chỉ, thịt bò, thịt cừu….
“Cậu làm sao giữ dáng được vậy? – Cố Phi nhìn cậu.
“Trời ấm thì chạy bộ, tôi bình thường cũng không ăn nhiều thế này.”
“Ừm.”
“Hồi nãy cậu nói… Chuyện chụp hình kia..” – Tưởng Thừa nhìn xung quanh, không có bạn học nào – “Là như thế nào?”
“Là chị Tâm.” – Cố Phi cầm cây gắp thức ăn do dự nửa ngày mới đem mấy con tôm bỏ vào đĩa – “Chị ấy có shop bán đồ nam, muốn tìm người tới chụp ảnh.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa ngẫm nghĩ – “Những shop như vậy không phải sẽ có người mẫu cố định sao?”
“Có một người, những người khác đều là tạm thời mời tới, nhưng mà người kia đang có việc, hai hôm nay có hàng mới, không có người để chụp mới nhờ tôi tìm giúp người phù hợp.”
“Ra là vậy.” – Tưởng Thừa hơi do dự – “Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, được không?”
“Không thành vấn đề, cậu có khuôn mặt, có thân hình, hơn nữa cũng rất ăn ảnh. Lúc trước Lưu Phàm cũng có tới chụp, cậu ta còn được, cậu chắc chắn không thành vấn đề.”
“Quần áo thế nào?”
“Hồi nữa cho cậu xem.” – Cố Phi đi tới bàn ăn, nâng nâng cằm – “Làm phiền gắp cho chút rau xanh, toàn là thịt ăn không nổi.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa lấy cái giỏ, để vào đầy một giỏ rau.
Lúc quay về buồng ăn riêng, mọi người gần như đã trở về đông đủ, một phòng đầy náo nhiệt.
Hai người vừa vào, thầy Từ liền cầm ly rượu đứng lên: “Nhanh, các công thần hãy ngồi xuống, thầy có đôi lời muốn nói.”
Sau khi Tưởng Thừa và Cố Phi ngồi xuống, thầy Từ nâng ly lên: “Hôm nay các em chịu khổ rồi, thầy từ lớp 10 đã dìu dắt các em, lại tới lớp 11 mới có cảm giác thật sự dìu dắt được…. Lớp 8 của chúng ta, ngay cả thi thể dục nhạc đệm cũng không được thứ hạng gì, hôm nay cuối cùng cũng được nở mày nở mặt! Thật không dễ dàng gì! Thầy tin vào thực lực hiện tại của các em, vào chung kết không thành vấn đề gì! Cố lên! Nào, uống một ly!”
Mọi người liền cầm ly lên nốc xuống ừng ực, vừa uống xong, thầy Từ lại mở miệng: “Hôm nay còn phải cảm ơn nỗ lực của Cố Phi và Tưởng Thừa….. ”
“thầy Từ, thầy Từ.” – thầy Lỗ kêu lên hai tiếng – “Được rồi, để mấy em ấy ăn trước, ai cũng đói bụng hết rồi, ông cứ nói những lời thế này, một hồi coi chừng nói đến mức bản thân ông cũng khóc luôn.”
“Uống!” – Vương Húc giương đầu lên, đem ly uống sạch.
Tưởng Thừa nhìn qua mấy cái ly, đều là bia, chỉ mỗi ly của thầy Từ và thầy Lỗ là rượu đế.
Tưởng Thừa cũng uống luôn hai ngụm.
“Ngày mai là thi đấu bên nữ.” – Vương Húc nói – “Không biết sẽ thế nào.”
“Vô vọng, nữ sinh lớp mình cứ lên sân thua đại một trận coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi sao, bóng mới giữ một chút liền bay đi mất, cũng không có người yêu thích bóng rổ.” – Quách Húc nói.
Mọi người vì đội bóng nữ mà thở dài một phen, bắt đầu thảo luận trận đấu kế tiếp.
“Cậu xem đi.” – Cố Phi lấy điện thoại ra tìm một hồi, đưa tới cho Tưởng Thừa – “Gần như đều là phong cách này, rất ít người mặc.”
Tưởng Thừa cầm lấy điện thoại, lật qua mấy tấm đều là Lưu Phàm, chụp đều rất có góc cạnh, lại lật về phía sau, là người khác rồi, hẳn là người mẫu cố định của Đinh Trúc Tâm, vừa so sánh liền có thể thấy được điểm khác nhau.
“Steampunk*?” – Tưởng Thừa hỏi (*Thời trang Steampunk là một nhánh của thể loại khoa học giả tưởng hay khoa học huyền bí, kết hợp với phong cách công nghệ lấy ý tưởng từ máy móc chạy bằng hơi nước thế kỷ 19).
“Còn cái khác, các loại hoài cổ này nọ. Thấy thế nào? Tiền công có thể tính theo từng cái hoặc theo ngày đều được, mức giá của người mẫu chuyên nghiệp, chị ấy đang cần gấp, giá có thể cao hơn bình thường một chút.”
Tưởng Thừa gần như không hề do dự, dù sao cũng là tiền, cậu liền gật đầu: “Được thôi.”
“Vậy để tôi nói lại với chị ấy, hai ngày này bọn mình không phải thi đấu, chiều tối có thể qua đó chụp.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa lại nhìn mấy tấm ảnh – “Quần áo như vậy cũng có người mua sao? Đi ngoài đường chắc chắn sẽ bị người ta bu đến xem, lên mặt một chút khéo lại có người đập cho một trận… ”
Cố Phi cười cười: “Cậu còn lo chuyện cái này cho người khác sao?”
“Đúng nha, tôi rất là tốt bụng.”
————————————
Quản lý của Cao trung số 4 rất lỏng lẻo, buổi chiều có trận đấu, người muốn đi xem đều không lên lớp học, chen chúc ở sân đấu, với người không đi xem, có đi đâu cũng không ai thèm quản.
Có điều Tưởng Thừa vẫn là gọi cho thầy Từ một cú điện thoại, nói hôm qua bị ngã có chút đau, muốn đi bệnh viện xem một chút, thầy Từ duyệt xong còn tiện thể cảm thán một câu: “Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi!”.
Thật ra trước kia Tưởng Thừa có nghỉ học đi nữa cũng không hề xin phép, có điều chủ nhiệm lớp lại là thầy Từ, y như con gà mẹ suốt ngày giương cánh cục ta cục tác, cậu mà không gọi điện nói một tiếng, cảm thấy thầy ấy cũng phần nào đáng thương.
“Chỗ đó hơi xa, nhưng ngồi xe buýt cũng được.” – Cố Phi dẫn Tưởng Thừa tới trạm xe – “Chỗ làm của chị ấy gộp cả kho hàng lẫn phòng ngủ lại, còn có cái studio nhỏ.”
Tưởng Thừa có chút khẩn trương, kêu cậu đi thi dùm người khác để kiếm tiền cũng sẽ không lo lắng gì, nhưng làm người mẫu chụp hình… Việc này cách cậu hơi xa quá, trước giờ chưa hề nghĩ tới.
Lúc lên xe, Tưởng Thừa để ý thấy trên lưng Cố Phi không phải là cặp sách, mà là một cái ba lô nhìn qua trông thật nặng – “Cậu khiêng cái gì vậy?”
“Máy ảnh, ống kính.” – Cố Phi đi tới hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.
“Cậu……….. chụp hả?” – Tưởng Thừa ngây người.
“Ừm.” – Cố Phi vén lên tay áo của mình một chút, làm cho một ông chú đang định chen vô ngồi phải đi qua ghế ở bên cạnh.
“Cậu chụp à?” – Tưởng Thừa lại hỏi lần nữa.
“Đúng vậy đúng vậy.” – Cố Phi nhìn cậu – “Tôi chụp đó, có gì không đúng sao? Cậu cũng đâu phải chưa từng bị tôi chụp qua.”
“Không phải tôi nói ý này, tôi cứ cho rằng sẽ có thợ chụp hình.” – Tưởng Thừa nói. Thật ra nếu nói Cố Phi chụp, cũng không có gì kỳ quái, cậu từng xem qua ảnh cậu ta chụp, trên vòng bạn bè WeChat của Cố Phi cũng thường hay đăng, quả thực chụp rất chuyên nghiệp.
“Đinh Trúc Tâm có thợ chụp riêng, khi bận sẽ tìm tôi, tôi luôn luôn giúp người khác chụp hình.” – Cố Phi nói.
“…….. Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn nhìn Cố Phi.
Sau khi xe khởi động, Tưởng Thừa cũng không nói nữa, mở hệ thống sưởi ấm lên, xe bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư, bên tai có người đang nói chuyện, có người đang cười, đều là người ở xứ này, ngoài cửa sổ lại là khung cảnh biến hóa không ngừng.
Cảm giác mơ mơ màng màng này làm người ta đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ, nhất là vào buổi chiều, ánh mặt trời trông có vẻ ấm áp, mí mắt lại sắp sửa đánh nhau rồi.
Cố Phi cũng không hề lên tiếng, Tưởng Thừa quay qua nhìn cậu ta, phát hiện Cố Phi đang ôm cánh tay, đôi mắt khép lại.
Buồn ngủ.
Đáng lẽ còn có thể chống cự thêm một chút, nhưng khi thấy Cố Phi ngủ rồi, Tưởng Thừa lập tức cảm giác mắt cũng mở lên không nổi, lấy nón áo hoodies trùm lên đầu, cúi đầu xuống nhắm hai mắt lại.
Mặc dù nói là buồn ngủ nhưng cũng không phải là ngủ thật say, chỉ mơ mơ màng màng, bên cạnh có những âm thanh loáng tháng cùng những tia sáng thi nhau le lói.
Không biết trải qua như vậy được bao lâu, Tưởng Thừa đột nhiên thấy vai mình hơi nặng, kéo nón lên nhìn một chút, phát hiện ra đầu của Cố Phi không biết từ khi nào đã dựa lên vai của mình.
Lông mi của Cố Phi thật dài, nhưng lại không rậm như Cố Miểu.
Mặc dù cảm thấy bản thân đối với Cố Phi cũng không có tư tưởng gì, đặc biệt là cậu ta còn có người bạn gái hư hư thực thực như Đinh Trúc Tâm…… Nhưng trong giờ phút này, không hiểu tại sao trong lòng Tưởng Thừa lại có chút ngứa ngáy.
Ngứa ngáy từ trên bả vai chậm rãi giống như mảng lông tơ xõa tung bị ánh nắng chiếu tới, từng chút một cọ xát ra khắp toàn thân.
Tưởng Thừa một lần nữa mở mắt.
Cảm giác cô đơn trước nay cậu luôn cảm thấy, từ lúc phát hiện ra bản thân đối với nam nhân có hứng thú vượt hơn hẳn nữ nhân, mà bản thân cũng chỉ có thể ra sức bảo vệ chặt chẽ bí mật của mình kể từ ngày hôm đó.
Cảm giác cô đơn này sẽ thường hay trỗi dậy.
Phan Trí biết bí mật của cậu, nhưng chuyện này cũng không cách nào giúp được Tưởng Thừa giảm bớt đi áp lực.
Lúc còn ở nhà, khi còn có cha mẹ anh em, có bạn học cùng bằng hữu, kiểu cô đơn thế này tuy rằng vẫn tồn tại, nhưng xúc cảm cũng không quá sâu đậm.
Kể từ khi dọn tới nơi này, xúc cảm đó mới trùng trùng điệp điệp tích tụ lại thành đống.
Tưởng Thừa không cần đồng loại, cậu không cần loại đồng loại chỉ đơn giản tùy tiện dựa vào nhau sưởi ấm cho qua ngày. Tuy rằng nói như vậy, nhưng lực hấp dẫn vẫn là tồn tại, Cố Phi, và Cố Phi của hiện tại – một dáng vẻ không có bất kỳ phòng bị nào.
Làm cậu phảng phất có loại cảm giác của “hai người”.
Là mùi vị như thế nào lại nói không rõ.
“Tới rồi.” – Sau khi phát thanh thông báo trạm, Cố Phi ngẩng đầu lên – “Trạm kế tiếp.”
Nhìn thấy vai của Tưởng Thừa ở bên cạnh, Cố Phi ngây người ra hai giây, mới nói một câu: “Thật ngại quá, buồn ngủ lắm rồi.”
“Không sao.” – Tưởng Thừa cử động vai một chút – “Cậu hôm qua chơi ngầu quá nên mệt đừ rồi.”
Cố Phi bật cười, đứng dậy: “Đi.”
Tưởng Thừa theo sau cậu ta, lại mê mang một hồi, lúc đi lại cảm thấy chân như nhũn ra….. Đoán chừng hôm qua chơi quá mạng thật, Tưởng Thừa từ lúc vào đông cũng chưa hoạt động nhiều tới vậy.
Bước xuống xe gió vừa thổi tới, cảm giác toàn thân vô lực mới chầm chậm biến mất.
Chỗ làm việc của Đinh Trúc Tâm gộp cả kho hàng cùng phòng ngủ, còn có studio, trên một con phố rất có phong cách nghệ thuật, đủ loại graffiti, các loại hình vẽ trên nắp cóng, trạm điện thoại, thùng điện, còn có một cái tiệm nhỏ hai bên trang trí muốn sang chảnh nhưng lại sang chảnh không nổi, sợ vào rồi lại làm trò hề cho người khác.
Con đường này không dài cũng không rộng, nhưng lại làm Tưởng Thừa rất bất ngờ, trong cái thành phố tồi tàn lại quê mùa như vậy lại có một nơi như thế này.
Cố Phi dẫn cậu vào một tòa nhà giống như tòa văn phòng cỡ nhỏ, bên ngoài trông rất cũ, bên trong nhìn trên tường có một bảng chỉ dẫn, mấy cái tên công ty ở đây lại dường như rất cố gắng để viết ra xiên xẹo làm người ta không cách nào đọc hiểu được.
Lúc đứng chờ thang máy, Tưởng Thừa đảo mắt nhìn qua đó một lượt, tóm lại vẫn là đọc không hiểu gì, chữ viết không biết là của nước nào, chữ Hán nhìn qua cũng không phải được viết theo quy cách thông thường.
“Nơi gì vậy, cái gì cũng làm quá lên trên trời, dây thép con mẹ nó còn kéo lên không nổi.” – Lúc vào thang máy chỉ có cậu cùng Cố Phi, Tưởng Thừa nhịn không được nói một câu.
“Cái này gọi là “9-0-hội-tụ”.” – Cố Phi dựa vào buồng thang máy cười lên – “Là muốn thu hút mấy người trẻ tuổi, làm ra vẻ đặc biệt thời thượng, theo phong trào, nhưng có điều làm hơi quá, ngoài những người thích tỏ vẻ ra cũng không ai tới, được cái tiền thuê rất rẻ.”
Đinh Trúc Tâm đang đợi ở phòng làm việc, hai người vừa vào Đinh Trúc Tâm liền tươi cười: “Biết ngay em sẽ kêu cậu ấy tới.”
“Phải không đó?” – Cố Phi đem ba lô vứt lên sàn nhà – “Cũng quen biết rồi, không cần giới thiệu nữa.”
“Uống cái này chút đi.” – Đinh Trúc Tâm cầm ấm trà hoa quả tới, rót cho Tưởng Thừa một ly – “Tự tay chị nấu đó, bỏ vào một đống khá lộn xộn, nhưng uống rất ngon.”
“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa cầm lấy, nhìn xung quanh.
Rất loạn, khắp nơi đều là vải vóc và áp phích, còn không ít bao lớn chưa được mở ra, bên trong hẳn là quần áo. Xuyên qua đống loạn thất bát tao này vẫn có thể hiểu ở đây căn bản chủ đạo là phong cách lãnh đạm công nghiệp thường thấy, tường xi măng, đèn xi măng, bàn làm việc xi măng, còn có gạch đỏ trần trụi và mấy cái ống nước đan xen.
“Tranh thủ thời gian đi.” – Cố Phi ngã người nằm xuống sô pha – “Chị cho cậu ta xem đồ trước đi.”
“Đến đây.” – Đinh Trúc Tâm dẫn Tưởng Thừa tới trước một hàng giá quần áo, chỉ vào một bộ treo ở trên – “Phong cách lần này là phản phác quy chân*, tất cả là đan….. ”
(*Ý là bỏ qua những đồ trang sức ở bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc ở bên trong….)
“Đan?” – Cố Phi cắt ngang – “Phong cách thế này chị kêu em đi tìm một ‘bad kid’?”
“Chất liệu đan.” – Đinh Trúc Tâm dựa vào giá đồ – “Hướng thiết kế là theo phong cách bad kid, đối với người mẫu mà nói có chút độ khó….. ”
Đinh Trúc Tâm đảo mắt nhìn lên nhìn xuống Tưởng Thừa: “Nhưng mà em ấy được.”
“Tùy chị hết.” – Cố Phi ngồi dậy, lôi cái ba lô tới, chuẩn bị máy ảnh.
“Hôm nay chụp 30 bộ.” – Đinh Trúc Tâm nói – “Như thế nào?”
“………… Được.” – Tưởng Thừa nhìn quần áo trên giá, mấy cái bày ra treo lên như vậy, ngoài cái gọi là ‘đan’ ra, Đinh Trúc Tâm nói là thiết kế gì gì đó, đều nhìn ra không được, cảm giác rất lôi thôi.
Hơn nữa Tưởng Thừa trước giờ chưa từng mặc qua loại quần áo thế này, cậu luôn cảm thấy đây là kiểu quần áo của các ông lão hay các nghệ sỹ trung niên tóc dài thường mặc.
“Thay đồ đi.” – Cố Phi đi tới nói – “Đồ bên trong đều được phối sẵn rồi, cưa mặc vào thẳng là được.”
“Cậu…….. ” – Tưởng Thừa quay đầu lại, lời còn chưa nói xong, Cố Phi đã giơ máy ảnh lên chĩa thẳng vào cậu nhấn nút, ‘bụp bụp’ – “Ông nội cậu.”
“Thay đi.” – Cố Phi chỉ vào một gian phòng ở kế bên – “Hồi nữa chụp ở đó, chị ấy sẽ nói cho cậu biết phải tạo kiểu dáng cảm giác như thế nào. Tôi chắc chắn sẽ chụp cậu…… thật đẹp trai.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp, nhìn quần áo trên giá – “Bộ nào cũng được?”
“Nào cũng được.” – Cố Phi nói.
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp, cởi áo khoác quăng lên bàn ở một bên, lúc đang muốn cởi tiếp lại cảm thấy có chút ngại ngại, Cố Phi cầm máy ảnh ở kế bên cũng thôi đi, Đinh Trúc Tâm còn đang ở một bên vừa ôm tay vừa cầm ly trà vừa uống, nhìn cậu chằm chằm.
Nếu là thay áo khoác thôi, Tưởng Thừa cũng không cảm thấy gì, nhưng nhìn bộ đồ trên giá này, căn bản là phải cởi ra toàn bộ chỉ còn lại cái quần lót.
Đinh Trúc Tâm cười cười, xoay người đi vào gian phòng nhỏ: “Thay xong rồi thì ra đây, nhìn chung qua em rất chuẩn, trang điểm tùy qua loa quét lên mấy cái xong kêu Đại Phi sửa lại một chút là được.”
“Còn phải trang điểm?” – Tưởng Thừa cởi áo xong lại hỏi.
“Ừm.” – Cố Phi cầm máy ảnh chĩa vào Tưởng Thừa, nhìn qua màn ảnh phần thân trên cân xứng của cậu, quả là thân hình được luyện tập thường xuyên, rất rắn chắc – “Nếu không đánh sáng lên một chút, mặt sẽ bị tối.”
“Cậu có thể đừng chĩa cái này vào tôi nữa được không?” – Tưởng Thừa cầm thắt lưng, nhìn máy ảnh.
“Bắt đầu từ bây giờ cho tới tối” – Cố Phi vẫn giơ máy ảnh lên – “Cái này sẽ luôn chĩa thẳng vào cậu.”
Tưởng Thừa có chút bất đắc dĩ đem quần tuột xuống, cầm lấy đồ vừa mặc vừa nói: “Tôi nói cho cậu biết, cũng là vì phần tiền kia nên tôi mới không đánh cậu.”
Cố Phi cười cười.
Chân Tưởng Thừa rất thẳng, rắn chắc như thân trên vậy, Cố Phi nhìn Tưởng Thừa đã mặc xong áo trong máy ảnh: “Cậu cũng rất hợp với phong cách này.”
“Không phải chứ?” – Tưởng Thừa có chút nghi ngờ cuối đầu xuống nhìn nhìn – “Tôi sống gần 18 năm rồi cũng chưa từng mặc qua thứ đồ thế này.”
Cố Phi không nói, cầm máy ảnh từ từ lùi xuống mấy bước, Đinh Trúc Tâm xem người đúng là rất chuẩn, thân hình này của Tưởng Thừa, vừa thay đồ xong, cảm giác toàn thân đều đã thay đổi.
Cố Phi luôn cảm thấy, cái áo khoác đan len bán nam bán nữ lại lôi thôi thế này, mặc vào có thể cầm theo cái bát ra ngoài đường ăn xin được luôn, nhưng khi Tưởng Thừa mặc lên, vừa quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc hơi thở Cố Phi như ngừng lại.
Khí chất thế này không phải những người bình thường bên cạnh đều có được.
Danh sách chương