Dựa theo lời giải thích của mẹ…Đột nhiên Tưởng Thừa thấy cách xưng hô này có chút kỳ quái, suy nghĩ cũng bị cắt ngang một cách kỳ quái, trong nháy mắt cũng không nhớ là dạy dỗ ra làm sao.
Trong mười mấy năm cuộc đời cậu, ba mẹ gia đình là duy nhất, dù cho quan hệ có tốt hay xấu, mẹ đơn giản là một người phụ nữ tên là Thẩm Nhất Thanh, bố là người đàn ông mang tên Tưởng Vị, còn có hai đứa em trai sinh đôi….bây giờ lại thêm một đội ngũ nữa, Lý Bảo Quốc với…mấy người nữa cậu đã quên xừ tên.
Thực sự là sức lực mất đi đâu hết
Cậu với người nhà có quan hệ rất căng thẳng, bố mẹ hay em trai cũng vậy, đụng tới là tóe lửa, mà tóe lửa thì bùng nổ luôn, cả năm rồi cũng chẳng nói được lời nào với mấy đứa em, đến cả mẹ vốn luôn bình tĩnh kìm chế cũng đã thành ra hết kham nổi.
Nhưng dù có trong tình trạng như thế suốt năm lớp 10 đến năm 11, dù rằng cậu luôn mang suy nghĩ không muốn về nhà, không muốn gặp lại ba mẹ, càng không muốn nhìn hai đứa nhóc có bản mặt giống nhau y hệt kia…nhưng đến thời khắc mà mọi mong muốn đã thành, toàn thân cậu lại bàng hoàng.
Thật là đờ đẫn
Vô cùng đờ đẫn
Từ khi mẹ nói “có chuyện muốn cho con biết”, mấy tháng làm thủ tục đó trong chiến tranh lạnh, cho đến bây giờ tất cả tựa hồ như giấc mộng chưa tỉnh được.
Đa phần thời gian cậu không quá khó chịu, cũng không quá đau khổ.
Chẳng qua chỉ là đờ đẫn.
“Lạnh à?”. Lý Bảo Quốc quay đầu lại hỏi, ho mấy tiếng. “So với chỗ cũ của con thì lạnh hơn nhiều hen?”
“Dạ”. Tưởng Thừa nói qua khẩu trang.
“Về nhà sẽ ấm thôi”. Lý Bảo Quốc nói, ho khan một tí lại nói tiếp, phun đầy nước bọt vào mặt cậu.”Ba đã chuẩn bị sẵn một phòng dành riêng cho con”.
“Cảm ơn”. Tương Thừa trả lời, giơ tay kéo kéo khẩu trang
“Người nhà với nhau mà cảm ơn cái gì”. Lý Bảo Quốc vừa ho khan vừa vỗ vai cậu hai cái. ”Người nhà là không có nói ơn nghĩa”.
Tưởng Thừa không trả lời lại nổi, hai cái vỗ lưng này mạnh ra phết, vốn hít đầy khí lạnh đã muốn ho, nghe Lý Bảo Quốc ho càng muốn ho theo, cậu cúi đầu thẳng về trước mà ho lấy ho để, xém xíu nữa nước mắt cũng đã trào ra theo.
“Sức vóc con như vậy là không được”. Lý Bảo Quốc nhìn cậu. ”con phải rèn luyện đi, hồi ba bằng tuổi con ba mạnh như gấu luôn á”
Tưởng Thừa không lên tiếng, khom người đưa cánh tay lên, giơ ngón cái với ổng.
Lý Bảo Quốc cười khoái trá. ”Rèn luyện đi! Sau này ba còn phải nhờ con nuôi dưỡng đó”
Tưởng Thừa ngồi dậy nhìn ổng một cái.
“Đi thôi”. Lý Bảo Quốc đến vỗ lưng cậu.
“Đừng đụng vào tôi”. Tưởng Thừa cau mày.
“Hả?”. Lý Bảo Quốc sửng sốt, mắt tròn xoe nhìn cậu.”Sao vậy?”
Tưởng Thừa với ổng nhìn nhau một hồi, kéo khẩu trang xuống. “Đừng vỗ lưng tôi”.
Nhà của Lý Bảo Quốc ở bên con phố nhỏ xíu cũ kỹ, hai bên đường ngập những hàng quán tí tẹo nhưng tràn đầy sức sống, quần áo dụng cụ đều có đủ, bên trên các cửa hàng là những lầu con thấp bé.
Tưởng Thừa ngẩn ngơ nhìn mấy lớp dây điện chằng chịt, những bức tường bên ngoài không còn nhìn ra màu sắc, không biết do đang trời tối hay vốn dĩ đã vậy.
Trong lòng cậu ngập tràn cảm giác không nói rõ nên lời, rẽ theo Lý Bảo Quốc vào một hành lang, đi qua những hàng tạp hóa và rau quả, đến lầu một, mở cửa phòng trước mặt.
“Đảm bảo không bì được với nhà trước đây của con”. Lý Bảo Quốc vừa mở cửa vừa nói. ”nhưng đồ của ba sẽ là của con hết”
Tưởng Thừa không lên tiếng, nhìn căn phòng đầy mạng nhện bao phủ, cảm giác kiểu này thế nào cũng ho đến suyễn.
“Của ba, cũng là của con”. Lý Bảo Quốc mở cửa xong, quay lại vỗ vai cậu hai cái.”của con, cũng là của ba. Đây là tình cha con”
“Đã nói đừng đụng vào tôi”. Tưởng Thừa có hơi bực bội.
“Ai da”.Lý Bảo Quốc vào phòng, mờ đèn.”Thiệt là ngỗ nghịch, nói chuyện với người lớn mà vậy đó, ba nói với con rồi, ba cũng không có chiều chuộng gì anh chị con đâu, nếu con lớn lên ở nhà này, ba đã sớm chỉnh con rồi…đến đây, con ngủ ở phòng này…trước đây là phòng của anh con”
Tưởng Thừa không thèm nghe Lý Bảo Quốc nói gì nữa, kéo rương vào phòng, nhà này có hai phòng ngủ, không biết gia đình này sống như thế nào.
Cái loại nhà cửa thế này…chính hiệu dọn dẹp không nổi, không cần nhìn chỉ dùng mũi là thấy, bụi đóng lên dày cộm, bụi dày mà còn ẩm mốc nữa.
Một tủ đựng quần áo cũ, một cái tủ sách, một chiếc giường, trên giường một đống đồ lộn xộn, dưới giường lại đã dọn xong, đệm và chăn là mới được thay.
“Để đồ vậy đi, mai hãy dọn dẹp”. Lý Bảo Quốc nói.”Ba con mình đi uống chung trước đã”.
“Uống gì?”.Tưởng Thừa ngẩn người, liếc nhìn đồng hồ, đã qua 10 giờ.
“Rượu”. Lý Bảo Quốc nhìn cậu.”Mười mấy năm nay không thấy nhau, phải uống chút chớ, ăn mừng mà”
“Không được”. Tưởng Thừa thấy hơi bó tay.”Con không muốn uống”
“Không muốn uống?”. Mắt Lý Bảo Quốc vòng một đường, trợn to nhìn cậu hai giây mới thu nhỏ lại, mỉm cười.”Con chưa từng uống qua à? Con lên lớp 11 rồi mà…”
“Con không muốn uống”. Tưởng Thừa ngắt lời ổng.”Con muốn ngủ”
“Ngủ?”. Lý Bảo Quốc ngớ người hồi lâu mới vung tay xoay người ra ngoài, rống cổ họng nói.”Được được được, muốn ngủ cứ ngủ”
Tưởng Thừa đóng cửa phòng lại, đứng trong phòng suốt 5 phút mới mở tủ đựng quần áo.
Vừa mở cửa mùi long não nồng nặc đã xộc vào mũi làm cậu sững người, tủ quần áo hai cửa, có một ngăn treo quần áo, bên trong còn chất đầy chăn, đệm, gối bông cũ, còn cả mấy tấm drap giường nhìn te tua, đổ lông gần hết.
Loại cảm giác này rất khó tả, Tưởng Thừa cam đoan mình chưa bắt đầu nhớ nhung theo kiểu xa nhà xa gia đình gì, nhưng thật sự nhớ căn phòng cũ của mình đến điên cuồng.
Cậu lấy đại vài món trong rương ra treo lên tủ quần áo, mấy cái khác cũng nhét ở hộc tủ bên dưới, lấy nước hoa ra xịt chục lần về phía tủ quần áo xong mới đóng cửa tủ lại, ngồi nơi đầu giường.
Điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn, thấy màn hình hiện lên là “mẹ”, cậu nhận cuộc gọi.
“Đến rồi à?”. Giọng nói của mẹ truyền đến.
“Dạ”. Tưởng Thừa đáp.
“Hoàn cảnh bên đó không bằng nhà mình”.Mẹ nói.”Có lẽ cần chút thời gian để thích ứng”.
“Không cần đâu”. Tưởng Thừa nói.
Mẹ ngừng một lúc.”Tiểu Thừa, mẹ vẫn hy vọng là con không cảm thấy…”
“Không cảm thấy gì đâu”. Tưởng Thừa nói.
“Mười mấy năm nay không có ai trong nhà đối xử bạc với con, mẹ với ba cho đến giờ cũng đâu cho con biết rằng con là con nuôi mà”. Giọng của mẹ trở về nghiêm nghị như bình thường.
“Nhưng bây giờ con đã biết”.Tưởng Thừa nói.”với lại cũng bị đuổi ra ngoài rồi”
“Con đừng quên rằng hơn cả năm nay ba bị con chọc giận đến mức vào viện! Tới giờ vẫn chưa ra!”. Mẹ lên giọng.
Tưởng Thừa không nói gì, cậu không hiểu chuyện bố bị viêm phổi có can hệ gì với mình.
Sau đó mẹ còn nói thêm, hay ở chỗ cậu không nghe rõ, đây là kỹ năng của cậu, cái gì mà cậu không muốn nghe là sẽ không nhét vào đầu nổi.
Những lời chỉ trích khắc nghiệt và đầy lỗ hổng của mẹ không có hiệu quả trong việc châm ngòi làm cậu bùng nổ.
Cậu không muốn nghe, không muốn người xa lạ này gây xích mích khiến toàn thân cậu phải khó chịu.
Lúc tắt điện thoại, cậu không nhớ nổi trước đó đã nói cái gì, mẹ nói cái gì, mình nói cái gì, toàn bộ đều chẳng nhớ rõ.
Muốn tắm, Tưởng Thừa đứng dậy mở cửa, ra ngoài phòng khách nhìn, không thấy ai.
Cậu hắng giọng một cái, ho khan mấy cái, không có ai trả lời.
“…có ở đây không”. Cậu đi vào phòng khách, bây giờ vẫn không biết xưng hô thế nào với Lý Bảo Quốc.
Nhà này phòng bé xíu, đứng từ phòng khách có thể thấy tất cả cửa của phòng ngủ, phòng bếp, nhà tắm, Lý Bảo Quốc không ở trong nhà.
Đi đánh bài thì phải, phía ngoài đường lộ hẳn có mấy người chờ gầy sòng xuyên ngày đêm.
“Đến đây ~ đánh bài à ~ dù sao cũng dư nhiều thời gian ~”. Tưởng Thừa hát một câu, đẩy cửa nhà tắm.”đến đây ~ tắm chút xíu ~dù sao…”
Trong nhà tắm không có máy nước nóng.
“Dù sao…”. Cậu tiếp tục hát, quay đầu lại nhìn quanh phòng tắm và phòng bếp cũng không thấy máy nước nóng, trên phía vòi nước thì có ấm đun nước.”Dù sao…”
Hát không nổi nữa, đi loanh quanh hai vòng đã xác định là nhà này không có máy nước nóng, cậu cảm thấy tức đến xanh mặt mày, đập vòi nước một phát. “Đệt”.
Thất thểu cả một ngày ngoài đường, cậu không tắm là không ngủ được.
Rốt cục cậu phải về phòng, mở rương hành lý, lôi ra một chiếc khăn, mặc quần lót cầm khăn, đi vặn xô nước đem vào nhà tắm, bỏ đồ vào giặt sạch.
Lúc đi ra khỏi nhà tắm, một con gián chạy về phía chân cậu, cậu nhảy lên tránh, xém xíu nữa đụng đầu lên cửa.
Trở về phòng, định tắt đèn đi ngủ, Tưởng Thừa mới để ý là phòng này không có rèm cửa, nguyên do cậu không thấy cảnh bên ngoài là bởi cửa kính quá sức bẩn.
Cậu kéo chăn qua đắp lên người, ngần ngừ một chút lại dí mũi ngửi, xác nhận là sạch sẽ mới thở phào nhẹ nhõm, không còn cả tâm tình để than thở.
Nhắm mắt lại cũng được nửa tiếng, mắt mỏi nhừ mà vẫn không thấy buồn ngủ, đang muốn ngồi dậy hút điếu thuốc, điện thoại vang lên một tiếng.
Cậu đến lấy ra nhìn, là tin nhắn của Phan Trí gửi đến.
Bà cha nó, mày đi rồi? Tình cảnh thế nào?
Tưởng Thừa châm một điếu thuốc, nhấn số của Phan Trí, ngậm điếu thuốc bước đến cửa sổ, muốn mở nó ra.
Trên cửa sổ đầy bụi và gỉ sét, cậu giằng co cả buổi, Phan Trí đã nhận cuộc gọi mà cửa sổ vẫn chưa chịu nhúc nhích.
“Thừa?”. Phan Trí đè giọng ra vẻ như ăn trộm không bằng.
“Đệt”. Ngón tay Tưởng Thừa không biết đã bị cái gì đâm trúng, cau mày mắng một câu, bỏ qua ý định muốn mở cửa sổ.
“Mày ra sao rồi”. Phan Trí vẫn đè giọng nói.”Hôm nay tao nghe Vu Hân nói là mày đã đi? Lúc đi mày cũng không cho tao biết, tao còn mua cả đống đồ cho mày nè”.
“Gửi đến đây cho tao đi”. Tưởng Thừa mặc áo khoác vào, ngậm điếu thuốc hướng ra phòng khách, mở cửa muốn ra ngoài, đi một bước mới nhớ mình không có chìa khóa, đành phải lui về, mở cửa sổ phòng khách ra.
Phiền muộn trong lòng như gió lốc, chỉ cần thêm một cái xui đổ vào nữa là có thể hát một bài ca cách mạng hừng hực lửa thù.
“Mày tới chỗ rồi à”.Phan Trí hỏi.
“Ừ”. Tưởng Thừa tựa vào cửa sổ, nhìn đường phố đen đặc bên ngoài.
“Sao rồi? Cái ông bố ruột của mày thế nào?”. Phan Trí hỏi tiếp.
“Mày có chuyện gì khác không”. Tưởng Thừa nói.”Bây giờ tao không muốn nói”.
“Đệt, có phải tao đưa mày qua đó đâu”.Phan Trí tặc lưỡi một tiếng.”Mày bực bội gì với tao chớ, lúc đầu mẹ mày nói ‘cần người được nhận nuôi đồng ý’ mày không hề do dự xíu nào, bây giờ lại khó chịu”.
“Không do dự, không khó chịu, cũng không có gì lăn tăn”. Tưởng Thừa phun ra một làn khói thuốc.
Trên đường không một bóng người bỗng nhiên hiện ra một hình dáng nhỏ gầy, đạp ván trượt, xoẹt qua với tốc độ kinh hồn.
Tưởng Thừa ngẩn người, nhớ lại cô nhỏ tên Cố Miểu mới đây, cái thành phố xập xệ này cũng có nhiều người chơi ván trượt vậy à.
“Tao đi qua nghen”. Phan Trí nói.
“Hả?”. Tưởng Thừa không phản ứng kịp.
“Tao nói tao sẽ qua thăm mày một chút”.Phan Trí bảo.”Mấy ngày nữa mới tựu trường mà, tiện thể tao đem đồ tao mua cho mày qua luôn”.
“Khỏi”. Tưởng Thừa nói.
“Đừng có lăn tăn với tao, chuyện này mày có nói gì với ai đâu, bây giờ tao quan tâm tới mày chút đỉnh”. Phan Trí thở dài.”Để tao an ủi mày”
“An ủi tao thế nào”. Tưởng Thừa nói.”Dùng miệng hả?”
“Đệt, ông nội mày Tưởng Thừa, mày đàng hoàng chút được không?”. Phan Trí ré lên.
“Mày nhiệt tình muốn vượt đường xa vạn dặm thăm viếng tao, tao biết làm sao đây, phải lo phối hợp nhịp nhàng với mày thôi”. Tưởng Thừa cầm điếu thuốc đi lòng vòng 2 bận, tìm được một cái lon cháo bát bửu dính đầy tàn thuốc lá, mở ra, chưa kịp thấy gì đã bị mùi hôi nồng nặc làm xíu nữa nôn ra luôn.
Cậu lấy điếu thuốc tàn ném vào nắp, giờ phút này lại nghĩ cả đời không muốn hút thuốc lá nữa.
Hoàn cảnh xa lạ làm tâm tình hỏng bét, “người nhà” xa lạ làm tâm tình hỏng bét.
Tưởng Thừa vốn nghĩ rằng tình cảnh này sẽ làm mình mất ngủ, nhưng nằm dài trên giường một hồi, cái loại khổ sở thế nào cũng ngủ không được lại biến mất, cậu nhận ra mình có sự mệt mỏi ngoài ý muốn, không chỉ là đờ người, mà là vừa đờ người vừa mệt đừ, giống như cảm giác nửa tháng thức đêm lo học.
Rất bất chợt.
Nhắm mắt lại, sau đó mất ý thức ngủ thiếp đi.
Cả một đêm không chút mộng mị.
Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy là toàn thân đau nhức, lúc xuống giường Tưởng Thừa có ảo giác thân phận thật của mình là công nhân bốc vác ờ bến tàu, còn như là làm cả tuần không nghỉ đủ.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, xem như quá sớm, mới hơn 8 giờ.
Mặc quần áo đi ra khỏi phòng, toàn bộ mọi thứ trong phòng đều duy trì trạng thái hôm qua, phòng ngủ trống bên kia cũng không một bóng người.
Lý Bảo Quốc đi suốt đêm không hề trở lại? Tương Thừa cau mày, rửa mặt xong rồi lại thấy oải, thái độ của mình hôm qua không được tốt cho lắm, Lý Bảo Quốc muốn lôi cậu đi uống rượu không phải có ý xấu gì, chỉ vì chưa thấy quen, mình lại cự tuyệt thẳng thừng, không phải vì chuyện này mà Lý Bảo Quốc đi suốt đêm không về đó chứ?
Cậu ngập ngừng một chút, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lý Bảo Quốc, buổi tối không đi uống rượu thì sáng ăn một bữa sẽ không thành vấn đề gì.
Đang định nhấn nút gọi, ngoài cửa vang tiếng mở khóa, khóa cửa vang vang tiếng động, chừng hai ba mươi giây cửa mới được mở ra.
Lý Bảo Quốc mang cái thân lạnh toát vào nhà. Mặt mày thâm quầng, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.
“Dậy rồi à?”. Lý Bảo Quốc thấy cậu thì lên giọng hỏi.”Con thức sớm vậy, ngủ được không”
“…Được”. Tưởng Thừa đang trả lời, cùng lúc ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người ổng, còn một đống thứ hỗn tạp không giải thích được, như cái ống khói tàu hỏa vậy.
“Ăn sáng chưa?”. Lý Bảo Quốc cởi áo khoác, run lên, mùi càng nồng, vốn là cái phòng khách nhỏ này đầy những mùi kỳ quái.
“Chưa”. Tưởng Thừa nói. “Không thì mình…”
“Ngoài cửa có bán điểm tâm, nhiều chỗ lắm, con đi ăn đi”. Lý Bảo Quốc nói.”Ba oải quá, ngủ đây, trưa ba cũng không muốn dậy con ăn một mình hen”.
Tưởng Thừa nhìn ổng đi vào phòng ngủ kia, không thèm thay đồ ra gì hết, cứ vậy nhảy lên giường, kéo chăn qua đắp lên người, cảm thấy bó tay phải lên tiếng. ”Hôm qua ra ngoài như thế…làm gì?”
“Đánh bài, tay ba dởm lắm, hôm qua đánh không tệ! Thằng nhỏ mày mang vận hên đến cho ba”. Lý Bảo Quốc khoái trá reo lên, nói xong liền nhắm mắt lại.
Tưởng Thừa cầm lấy chìa khóa ổng để trên bàn, xoay người ra cửa, cảm thấy mình mà áy náy thì quả là khờ mà.
Tuyết ngừng rồi, gió thổi qua không trung, lạnh đến thấu xương.
Phố nhỏ ban ngày náo nhiệt hơn buổi tối, có người có xe, có cả tiếng pháo, nhưng thời khác mọi thứ sáng bừng lên, phần đổ nát chìm trong bóng tối cũng hiện lên rõ rệt.
Tưởng Thừa dạo hai lượt trên đường, cuối cùng vào một tiệm bánh bao, ăn mấy cái bánh bao, một chén đậu hũ nước đường, cảm thấy cơn đau nhức trên người không mất đi, ngược lại càng cảm thấy thức dậy rồi nó càng ê ẩm hơn.
Chắc là sắp bị cảm rồi, cậu ăn sáng xong là sang tiệm thuốc để mua thuốc.
Mua thuốc xong đứng bên đường lại thấy mờ mịt, đi về ư?
Lý Bảo Quốc để nguyên bộ đồ đầy mùi quái dị trùm chăn một cục mà ngủ thế kia làm gây cho cậu một cơn bực bội, cậu không biết mình về xong còn làm được gì.
Ngủ hay là ngồi đờ ra?
Đứng ở cửa tiệm thuốc mấy phút, cậu quyết định đi lòng vòng xem sao, cậu không rõ mất bao lâu mình mới quen được với cái chỗ này.
Đi lang thang vô định dọc con phố nhỏ ra đường lớn, quẹo sang một ngõ, lại rẽ sang một ngõ song song khác, Tưởng Thừa muốn xem là đường này có chỗ nào đi vòng về không.
Ra con phố nhỏ này cậu thấy được cửa tiệm be bé bán nhạc cụ, cùng một tiệm kem đang sửa chữa, chẳng qua thì trừ hai cái tiệm này ra, cả dãy phố chẳng có gì khác biệt nhau.
Đi ngang qua đến cái siêu thị nhỏ, thật ra là cửa tiệm tạp hóa, cậu ngừng lại, đẩy cửa đi vào, định mua bình nước để uống thuốc trước khi ăn.
Mùi chanh thơm, không khí ấm áp trong cửa tiệm cùng lúc đập vào mặt cậu, cậu ngần ngừ dừng ở trước cửa, muốn quay đầu đi về.
Ở quầy tính tiền có dãy ghế cho 4 người, mỗi người một cái ghế, hoặc ngồi hoặc dựa vào.
Cậu vừa đi đến, mấy người đang trò chuyện bỗng dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm cậu.
Tưởng Thừa nhìn 4 người này, từ bộ dạng đến biểu cảm, từ trang phục đến khí chất, làm như trên mặt đều viết luôn 4 chữ.
Không, phải, người, tốt.
Đang do dự không biết quay đi hay đến chỗ kệ đồ để lấy chai nước, Tưởng Thừa nhìn sang thấy hàng ghế còn 3 người chen chúc.
Cậu quay đầu, không nhìn rõ người, thấy một cái đầu tóc bị cạo bóng loáng, tiếp đến là một đôi mắt to.
Trong mười mấy năm cuộc đời cậu, ba mẹ gia đình là duy nhất, dù cho quan hệ có tốt hay xấu, mẹ đơn giản là một người phụ nữ tên là Thẩm Nhất Thanh, bố là người đàn ông mang tên Tưởng Vị, còn có hai đứa em trai sinh đôi….bây giờ lại thêm một đội ngũ nữa, Lý Bảo Quốc với…mấy người nữa cậu đã quên xừ tên.
Thực sự là sức lực mất đi đâu hết
Cậu với người nhà có quan hệ rất căng thẳng, bố mẹ hay em trai cũng vậy, đụng tới là tóe lửa, mà tóe lửa thì bùng nổ luôn, cả năm rồi cũng chẳng nói được lời nào với mấy đứa em, đến cả mẹ vốn luôn bình tĩnh kìm chế cũng đã thành ra hết kham nổi.
Nhưng dù có trong tình trạng như thế suốt năm lớp 10 đến năm 11, dù rằng cậu luôn mang suy nghĩ không muốn về nhà, không muốn gặp lại ba mẹ, càng không muốn nhìn hai đứa nhóc có bản mặt giống nhau y hệt kia…nhưng đến thời khắc mà mọi mong muốn đã thành, toàn thân cậu lại bàng hoàng.
Thật là đờ đẫn
Vô cùng đờ đẫn
Từ khi mẹ nói “có chuyện muốn cho con biết”, mấy tháng làm thủ tục đó trong chiến tranh lạnh, cho đến bây giờ tất cả tựa hồ như giấc mộng chưa tỉnh được.
Đa phần thời gian cậu không quá khó chịu, cũng không quá đau khổ.
Chẳng qua chỉ là đờ đẫn.
“Lạnh à?”. Lý Bảo Quốc quay đầu lại hỏi, ho mấy tiếng. “So với chỗ cũ của con thì lạnh hơn nhiều hen?”
“Dạ”. Tưởng Thừa nói qua khẩu trang.
“Về nhà sẽ ấm thôi”. Lý Bảo Quốc nói, ho khan một tí lại nói tiếp, phun đầy nước bọt vào mặt cậu.”Ba đã chuẩn bị sẵn một phòng dành riêng cho con”.
“Cảm ơn”. Tương Thừa trả lời, giơ tay kéo kéo khẩu trang
“Người nhà với nhau mà cảm ơn cái gì”. Lý Bảo Quốc vừa ho khan vừa vỗ vai cậu hai cái. ”Người nhà là không có nói ơn nghĩa”.
Tưởng Thừa không trả lời lại nổi, hai cái vỗ lưng này mạnh ra phết, vốn hít đầy khí lạnh đã muốn ho, nghe Lý Bảo Quốc ho càng muốn ho theo, cậu cúi đầu thẳng về trước mà ho lấy ho để, xém xíu nữa nước mắt cũng đã trào ra theo.
“Sức vóc con như vậy là không được”. Lý Bảo Quốc nhìn cậu. ”con phải rèn luyện đi, hồi ba bằng tuổi con ba mạnh như gấu luôn á”
Tưởng Thừa không lên tiếng, khom người đưa cánh tay lên, giơ ngón cái với ổng.
Lý Bảo Quốc cười khoái trá. ”Rèn luyện đi! Sau này ba còn phải nhờ con nuôi dưỡng đó”
Tưởng Thừa ngồi dậy nhìn ổng một cái.
“Đi thôi”. Lý Bảo Quốc đến vỗ lưng cậu.
“Đừng đụng vào tôi”. Tưởng Thừa cau mày.
“Hả?”. Lý Bảo Quốc sửng sốt, mắt tròn xoe nhìn cậu.”Sao vậy?”
Tưởng Thừa với ổng nhìn nhau một hồi, kéo khẩu trang xuống. “Đừng vỗ lưng tôi”.
Nhà của Lý Bảo Quốc ở bên con phố nhỏ xíu cũ kỹ, hai bên đường ngập những hàng quán tí tẹo nhưng tràn đầy sức sống, quần áo dụng cụ đều có đủ, bên trên các cửa hàng là những lầu con thấp bé.
Tưởng Thừa ngẩn ngơ nhìn mấy lớp dây điện chằng chịt, những bức tường bên ngoài không còn nhìn ra màu sắc, không biết do đang trời tối hay vốn dĩ đã vậy.
Trong lòng cậu ngập tràn cảm giác không nói rõ nên lời, rẽ theo Lý Bảo Quốc vào một hành lang, đi qua những hàng tạp hóa và rau quả, đến lầu một, mở cửa phòng trước mặt.
“Đảm bảo không bì được với nhà trước đây của con”. Lý Bảo Quốc vừa mở cửa vừa nói. ”nhưng đồ của ba sẽ là của con hết”
Tưởng Thừa không lên tiếng, nhìn căn phòng đầy mạng nhện bao phủ, cảm giác kiểu này thế nào cũng ho đến suyễn.
“Của ba, cũng là của con”. Lý Bảo Quốc mở cửa xong, quay lại vỗ vai cậu hai cái.”của con, cũng là của ba. Đây là tình cha con”
“Đã nói đừng đụng vào tôi”. Tưởng Thừa có hơi bực bội.
“Ai da”.Lý Bảo Quốc vào phòng, mờ đèn.”Thiệt là ngỗ nghịch, nói chuyện với người lớn mà vậy đó, ba nói với con rồi, ba cũng không có chiều chuộng gì anh chị con đâu, nếu con lớn lên ở nhà này, ba đã sớm chỉnh con rồi…đến đây, con ngủ ở phòng này…trước đây là phòng của anh con”
Tưởng Thừa không thèm nghe Lý Bảo Quốc nói gì nữa, kéo rương vào phòng, nhà này có hai phòng ngủ, không biết gia đình này sống như thế nào.
Cái loại nhà cửa thế này…chính hiệu dọn dẹp không nổi, không cần nhìn chỉ dùng mũi là thấy, bụi đóng lên dày cộm, bụi dày mà còn ẩm mốc nữa.
Một tủ đựng quần áo cũ, một cái tủ sách, một chiếc giường, trên giường một đống đồ lộn xộn, dưới giường lại đã dọn xong, đệm và chăn là mới được thay.
“Để đồ vậy đi, mai hãy dọn dẹp”. Lý Bảo Quốc nói.”Ba con mình đi uống chung trước đã”.
“Uống gì?”.Tưởng Thừa ngẩn người, liếc nhìn đồng hồ, đã qua 10 giờ.
“Rượu”. Lý Bảo Quốc nhìn cậu.”Mười mấy năm nay không thấy nhau, phải uống chút chớ, ăn mừng mà”
“Không được”. Tưởng Thừa thấy hơi bó tay.”Con không muốn uống”
“Không muốn uống?”. Mắt Lý Bảo Quốc vòng một đường, trợn to nhìn cậu hai giây mới thu nhỏ lại, mỉm cười.”Con chưa từng uống qua à? Con lên lớp 11 rồi mà…”
“Con không muốn uống”. Tưởng Thừa ngắt lời ổng.”Con muốn ngủ”
“Ngủ?”. Lý Bảo Quốc ngớ người hồi lâu mới vung tay xoay người ra ngoài, rống cổ họng nói.”Được được được, muốn ngủ cứ ngủ”
Tưởng Thừa đóng cửa phòng lại, đứng trong phòng suốt 5 phút mới mở tủ đựng quần áo.
Vừa mở cửa mùi long não nồng nặc đã xộc vào mũi làm cậu sững người, tủ quần áo hai cửa, có một ngăn treo quần áo, bên trong còn chất đầy chăn, đệm, gối bông cũ, còn cả mấy tấm drap giường nhìn te tua, đổ lông gần hết.
Loại cảm giác này rất khó tả, Tưởng Thừa cam đoan mình chưa bắt đầu nhớ nhung theo kiểu xa nhà xa gia đình gì, nhưng thật sự nhớ căn phòng cũ của mình đến điên cuồng.
Cậu lấy đại vài món trong rương ra treo lên tủ quần áo, mấy cái khác cũng nhét ở hộc tủ bên dưới, lấy nước hoa ra xịt chục lần về phía tủ quần áo xong mới đóng cửa tủ lại, ngồi nơi đầu giường.
Điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn, thấy màn hình hiện lên là “mẹ”, cậu nhận cuộc gọi.
“Đến rồi à?”. Giọng nói của mẹ truyền đến.
“Dạ”. Tưởng Thừa đáp.
“Hoàn cảnh bên đó không bằng nhà mình”.Mẹ nói.”Có lẽ cần chút thời gian để thích ứng”.
“Không cần đâu”. Tưởng Thừa nói.
Mẹ ngừng một lúc.”Tiểu Thừa, mẹ vẫn hy vọng là con không cảm thấy…”
“Không cảm thấy gì đâu”. Tưởng Thừa nói.
“Mười mấy năm nay không có ai trong nhà đối xử bạc với con, mẹ với ba cho đến giờ cũng đâu cho con biết rằng con là con nuôi mà”. Giọng của mẹ trở về nghiêm nghị như bình thường.
“Nhưng bây giờ con đã biết”.Tưởng Thừa nói.”với lại cũng bị đuổi ra ngoài rồi”
“Con đừng quên rằng hơn cả năm nay ba bị con chọc giận đến mức vào viện! Tới giờ vẫn chưa ra!”. Mẹ lên giọng.
Tưởng Thừa không nói gì, cậu không hiểu chuyện bố bị viêm phổi có can hệ gì với mình.
Sau đó mẹ còn nói thêm, hay ở chỗ cậu không nghe rõ, đây là kỹ năng của cậu, cái gì mà cậu không muốn nghe là sẽ không nhét vào đầu nổi.
Những lời chỉ trích khắc nghiệt và đầy lỗ hổng của mẹ không có hiệu quả trong việc châm ngòi làm cậu bùng nổ.
Cậu không muốn nghe, không muốn người xa lạ này gây xích mích khiến toàn thân cậu phải khó chịu.
Lúc tắt điện thoại, cậu không nhớ nổi trước đó đã nói cái gì, mẹ nói cái gì, mình nói cái gì, toàn bộ đều chẳng nhớ rõ.
Muốn tắm, Tưởng Thừa đứng dậy mở cửa, ra ngoài phòng khách nhìn, không thấy ai.
Cậu hắng giọng một cái, ho khan mấy cái, không có ai trả lời.
“…có ở đây không”. Cậu đi vào phòng khách, bây giờ vẫn không biết xưng hô thế nào với Lý Bảo Quốc.
Nhà này phòng bé xíu, đứng từ phòng khách có thể thấy tất cả cửa của phòng ngủ, phòng bếp, nhà tắm, Lý Bảo Quốc không ở trong nhà.
Đi đánh bài thì phải, phía ngoài đường lộ hẳn có mấy người chờ gầy sòng xuyên ngày đêm.
“Đến đây ~ đánh bài à ~ dù sao cũng dư nhiều thời gian ~”. Tưởng Thừa hát một câu, đẩy cửa nhà tắm.”đến đây ~ tắm chút xíu ~dù sao…”
Trong nhà tắm không có máy nước nóng.
“Dù sao…”. Cậu tiếp tục hát, quay đầu lại nhìn quanh phòng tắm và phòng bếp cũng không thấy máy nước nóng, trên phía vòi nước thì có ấm đun nước.”Dù sao…”
Hát không nổi nữa, đi loanh quanh hai vòng đã xác định là nhà này không có máy nước nóng, cậu cảm thấy tức đến xanh mặt mày, đập vòi nước một phát. “Đệt”.
Thất thểu cả một ngày ngoài đường, cậu không tắm là không ngủ được.
Rốt cục cậu phải về phòng, mở rương hành lý, lôi ra một chiếc khăn, mặc quần lót cầm khăn, đi vặn xô nước đem vào nhà tắm, bỏ đồ vào giặt sạch.
Lúc đi ra khỏi nhà tắm, một con gián chạy về phía chân cậu, cậu nhảy lên tránh, xém xíu nữa đụng đầu lên cửa.
Trở về phòng, định tắt đèn đi ngủ, Tưởng Thừa mới để ý là phòng này không có rèm cửa, nguyên do cậu không thấy cảnh bên ngoài là bởi cửa kính quá sức bẩn.
Cậu kéo chăn qua đắp lên người, ngần ngừ một chút lại dí mũi ngửi, xác nhận là sạch sẽ mới thở phào nhẹ nhõm, không còn cả tâm tình để than thở.
Nhắm mắt lại cũng được nửa tiếng, mắt mỏi nhừ mà vẫn không thấy buồn ngủ, đang muốn ngồi dậy hút điếu thuốc, điện thoại vang lên một tiếng.
Cậu đến lấy ra nhìn, là tin nhắn của Phan Trí gửi đến.
Bà cha nó, mày đi rồi? Tình cảnh thế nào?
Tưởng Thừa châm một điếu thuốc, nhấn số của Phan Trí, ngậm điếu thuốc bước đến cửa sổ, muốn mở nó ra.
Trên cửa sổ đầy bụi và gỉ sét, cậu giằng co cả buổi, Phan Trí đã nhận cuộc gọi mà cửa sổ vẫn chưa chịu nhúc nhích.
“Thừa?”. Phan Trí đè giọng ra vẻ như ăn trộm không bằng.
“Đệt”. Ngón tay Tưởng Thừa không biết đã bị cái gì đâm trúng, cau mày mắng một câu, bỏ qua ý định muốn mở cửa sổ.
“Mày ra sao rồi”. Phan Trí vẫn đè giọng nói.”Hôm nay tao nghe Vu Hân nói là mày đã đi? Lúc đi mày cũng không cho tao biết, tao còn mua cả đống đồ cho mày nè”.
“Gửi đến đây cho tao đi”. Tưởng Thừa mặc áo khoác vào, ngậm điếu thuốc hướng ra phòng khách, mở cửa muốn ra ngoài, đi một bước mới nhớ mình không có chìa khóa, đành phải lui về, mở cửa sổ phòng khách ra.
Phiền muộn trong lòng như gió lốc, chỉ cần thêm một cái xui đổ vào nữa là có thể hát một bài ca cách mạng hừng hực lửa thù.
“Mày tới chỗ rồi à”.Phan Trí hỏi.
“Ừ”. Tưởng Thừa tựa vào cửa sổ, nhìn đường phố đen đặc bên ngoài.
“Sao rồi? Cái ông bố ruột của mày thế nào?”. Phan Trí hỏi tiếp.
“Mày có chuyện gì khác không”. Tưởng Thừa nói.”Bây giờ tao không muốn nói”.
“Đệt, có phải tao đưa mày qua đó đâu”.Phan Trí tặc lưỡi một tiếng.”Mày bực bội gì với tao chớ, lúc đầu mẹ mày nói ‘cần người được nhận nuôi đồng ý’ mày không hề do dự xíu nào, bây giờ lại khó chịu”.
“Không do dự, không khó chịu, cũng không có gì lăn tăn”. Tưởng Thừa phun ra một làn khói thuốc.
Trên đường không một bóng người bỗng nhiên hiện ra một hình dáng nhỏ gầy, đạp ván trượt, xoẹt qua với tốc độ kinh hồn.
Tưởng Thừa ngẩn người, nhớ lại cô nhỏ tên Cố Miểu mới đây, cái thành phố xập xệ này cũng có nhiều người chơi ván trượt vậy à.
“Tao đi qua nghen”. Phan Trí nói.
“Hả?”. Tưởng Thừa không phản ứng kịp.
“Tao nói tao sẽ qua thăm mày một chút”.Phan Trí bảo.”Mấy ngày nữa mới tựu trường mà, tiện thể tao đem đồ tao mua cho mày qua luôn”.
“Khỏi”. Tưởng Thừa nói.
“Đừng có lăn tăn với tao, chuyện này mày có nói gì với ai đâu, bây giờ tao quan tâm tới mày chút đỉnh”. Phan Trí thở dài.”Để tao an ủi mày”
“An ủi tao thế nào”. Tưởng Thừa nói.”Dùng miệng hả?”
“Đệt, ông nội mày Tưởng Thừa, mày đàng hoàng chút được không?”. Phan Trí ré lên.
“Mày nhiệt tình muốn vượt đường xa vạn dặm thăm viếng tao, tao biết làm sao đây, phải lo phối hợp nhịp nhàng với mày thôi”. Tưởng Thừa cầm điếu thuốc đi lòng vòng 2 bận, tìm được một cái lon cháo bát bửu dính đầy tàn thuốc lá, mở ra, chưa kịp thấy gì đã bị mùi hôi nồng nặc làm xíu nữa nôn ra luôn.
Cậu lấy điếu thuốc tàn ném vào nắp, giờ phút này lại nghĩ cả đời không muốn hút thuốc lá nữa.
Hoàn cảnh xa lạ làm tâm tình hỏng bét, “người nhà” xa lạ làm tâm tình hỏng bét.
Tưởng Thừa vốn nghĩ rằng tình cảnh này sẽ làm mình mất ngủ, nhưng nằm dài trên giường một hồi, cái loại khổ sở thế nào cũng ngủ không được lại biến mất, cậu nhận ra mình có sự mệt mỏi ngoài ý muốn, không chỉ là đờ người, mà là vừa đờ người vừa mệt đừ, giống như cảm giác nửa tháng thức đêm lo học.
Rất bất chợt.
Nhắm mắt lại, sau đó mất ý thức ngủ thiếp đi.
Cả một đêm không chút mộng mị.
Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy là toàn thân đau nhức, lúc xuống giường Tưởng Thừa có ảo giác thân phận thật của mình là công nhân bốc vác ờ bến tàu, còn như là làm cả tuần không nghỉ đủ.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, xem như quá sớm, mới hơn 8 giờ.
Mặc quần áo đi ra khỏi phòng, toàn bộ mọi thứ trong phòng đều duy trì trạng thái hôm qua, phòng ngủ trống bên kia cũng không một bóng người.
Lý Bảo Quốc đi suốt đêm không hề trở lại? Tương Thừa cau mày, rửa mặt xong rồi lại thấy oải, thái độ của mình hôm qua không được tốt cho lắm, Lý Bảo Quốc muốn lôi cậu đi uống rượu không phải có ý xấu gì, chỉ vì chưa thấy quen, mình lại cự tuyệt thẳng thừng, không phải vì chuyện này mà Lý Bảo Quốc đi suốt đêm không về đó chứ?
Cậu ngập ngừng một chút, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lý Bảo Quốc, buổi tối không đi uống rượu thì sáng ăn một bữa sẽ không thành vấn đề gì.
Đang định nhấn nút gọi, ngoài cửa vang tiếng mở khóa, khóa cửa vang vang tiếng động, chừng hai ba mươi giây cửa mới được mở ra.
Lý Bảo Quốc mang cái thân lạnh toát vào nhà. Mặt mày thâm quầng, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.
“Dậy rồi à?”. Lý Bảo Quốc thấy cậu thì lên giọng hỏi.”Con thức sớm vậy, ngủ được không”
“…Được”. Tưởng Thừa đang trả lời, cùng lúc ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người ổng, còn một đống thứ hỗn tạp không giải thích được, như cái ống khói tàu hỏa vậy.
“Ăn sáng chưa?”. Lý Bảo Quốc cởi áo khoác, run lên, mùi càng nồng, vốn là cái phòng khách nhỏ này đầy những mùi kỳ quái.
“Chưa”. Tưởng Thừa nói. “Không thì mình…”
“Ngoài cửa có bán điểm tâm, nhiều chỗ lắm, con đi ăn đi”. Lý Bảo Quốc nói.”Ba oải quá, ngủ đây, trưa ba cũng không muốn dậy con ăn một mình hen”.
Tưởng Thừa nhìn ổng đi vào phòng ngủ kia, không thèm thay đồ ra gì hết, cứ vậy nhảy lên giường, kéo chăn qua đắp lên người, cảm thấy bó tay phải lên tiếng. ”Hôm qua ra ngoài như thế…làm gì?”
“Đánh bài, tay ba dởm lắm, hôm qua đánh không tệ! Thằng nhỏ mày mang vận hên đến cho ba”. Lý Bảo Quốc khoái trá reo lên, nói xong liền nhắm mắt lại.
Tưởng Thừa cầm lấy chìa khóa ổng để trên bàn, xoay người ra cửa, cảm thấy mình mà áy náy thì quả là khờ mà.
Tuyết ngừng rồi, gió thổi qua không trung, lạnh đến thấu xương.
Phố nhỏ ban ngày náo nhiệt hơn buổi tối, có người có xe, có cả tiếng pháo, nhưng thời khác mọi thứ sáng bừng lên, phần đổ nát chìm trong bóng tối cũng hiện lên rõ rệt.
Tưởng Thừa dạo hai lượt trên đường, cuối cùng vào một tiệm bánh bao, ăn mấy cái bánh bao, một chén đậu hũ nước đường, cảm thấy cơn đau nhức trên người không mất đi, ngược lại càng cảm thấy thức dậy rồi nó càng ê ẩm hơn.
Chắc là sắp bị cảm rồi, cậu ăn sáng xong là sang tiệm thuốc để mua thuốc.
Mua thuốc xong đứng bên đường lại thấy mờ mịt, đi về ư?
Lý Bảo Quốc để nguyên bộ đồ đầy mùi quái dị trùm chăn một cục mà ngủ thế kia làm gây cho cậu một cơn bực bội, cậu không biết mình về xong còn làm được gì.
Ngủ hay là ngồi đờ ra?
Đứng ở cửa tiệm thuốc mấy phút, cậu quyết định đi lòng vòng xem sao, cậu không rõ mất bao lâu mình mới quen được với cái chỗ này.
Đi lang thang vô định dọc con phố nhỏ ra đường lớn, quẹo sang một ngõ, lại rẽ sang một ngõ song song khác, Tưởng Thừa muốn xem là đường này có chỗ nào đi vòng về không.
Ra con phố nhỏ này cậu thấy được cửa tiệm be bé bán nhạc cụ, cùng một tiệm kem đang sửa chữa, chẳng qua thì trừ hai cái tiệm này ra, cả dãy phố chẳng có gì khác biệt nhau.
Đi ngang qua đến cái siêu thị nhỏ, thật ra là cửa tiệm tạp hóa, cậu ngừng lại, đẩy cửa đi vào, định mua bình nước để uống thuốc trước khi ăn.
Mùi chanh thơm, không khí ấm áp trong cửa tiệm cùng lúc đập vào mặt cậu, cậu ngần ngừ dừng ở trước cửa, muốn quay đầu đi về.
Ở quầy tính tiền có dãy ghế cho 4 người, mỗi người một cái ghế, hoặc ngồi hoặc dựa vào.
Cậu vừa đi đến, mấy người đang trò chuyện bỗng dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm cậu.
Tưởng Thừa nhìn 4 người này, từ bộ dạng đến biểu cảm, từ trang phục đến khí chất, làm như trên mặt đều viết luôn 4 chữ.
Không, phải, người, tốt.
Đang do dự không biết quay đi hay đến chỗ kệ đồ để lấy chai nước, Tưởng Thừa nhìn sang thấy hàng ghế còn 3 người chen chúc.
Cậu quay đầu, không nhìn rõ người, thấy một cái đầu tóc bị cạo bóng loáng, tiếp đến là một đôi mắt to.
Danh sách chương