“Ts, mẹ nó cậu chụp cái gì đó!”. Tưởng Thừa mắng một câu, vào lúc này không có mặt cô bạn nhỏ Cố Miểu, cậu cũng không quan tâm chuyện đàng hoàng hay không đàng hoàng

Cố Phi không lên tiếng, lại quay về phía cậu làm mấy tiếng “tách tách” nữa .

Tưởng Thừa thấy biểu cảm trên mặt mình chắc không được tốt lắm, thể nào cũng trông méo mó cho xem.

“Tôi hỏi cậu đó!”. Cậu đi tới trước mặt Cố Phi, đưa tay muốn lấy đi máy chụp ảnh.

Cố Phi nhanh chóng đưa máy chụp ảnh lui về phía sau. “Hai trăm sáu mươi bảy tuổi”.

“Cái gì?”.Tưởng Thừa sửng sốt. “Cái gì hai trăm sáu mươi …… mấy?”.

“Hai trăm sáu mươi bảy”. Cố Phi lặp lại.

“Cái gì hai trăm sáu mươi bảy tuổi?”. Tưởng Thừa hỏi.

“Ông nội Tiểu Minh”. Cố Phi nói.

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm cậu chừng ba mươi giây, không biết mình nên botay.com hay là nên nén cười.

Cuối cùng cậu chỉ vào máy ảnh của Cố Phi. “Đưa cho tôi, không thì xóa ngay”.

“Không thì cậu xem qua tí đi”. Cố Phi đưa máy ảnh đến.

Lúc Tưởng Thừa cầm lấy máy ảnh thấy khá là sốt ruột, chết sững, cứ nghĩ không khéo mình phải ném xuống đất luôn, sau đó mê man nhìn một đống nút trên máy ảnh.

Đừng nói là xóa hình, muốn xem ảnh chụp còn không biết nhấn vào đâu.

“Chỗ này”. Cố Phi đưa tay ấn một nút trên máy ảnh, hình chụp xuất hiện trên màn ảnh.

Tổng cộng bốn tấm, Tưởng Thừa im lặng lướt qua từng tấm .

Cậu vốn không có hứng thú gì với ảnh chụp của người khác, dù là ảnh chụp phong cảnh hay selfie cũng vậy, thà là tận mắt nhìn.

Bình thường đã thấy bản thân đẹp trai lắm lắm, nhưng  mỗi lần không cẩn thận bị máy ảnh thu lại hình ảnh của mình cậu vẫn bị hoảng sợ …… không nghĩ đến việc máy ảnh của Cố Phi lại ghi được mọi nét về mình

Ừm, chuẩn là mình.

Không mang biểu cảm lo lắng dữ tợn, chẳng qua là nhìn thấy có hơi mất kiên nhẫn.

Mà cậu lại rất thích tấm đầu tiên.

Bối cảnh hỗn loạn và mơ hồ do bị làm mờ mang lại cảm giác ưu tư, khiến cho trong đầu đầu chợt thoảng qua một suy nghĩ —— một phương trời xa lạ.

Đi tới đón ánh tà dương, không cần phải nhiều lời, đẹp trai dã man.

Cậu lật qua lật lại tấm ảnh này của mình, không biết nên làm gì.

“Nút dưới góc phải là xóa đi”. Cố Phi nói

“Tôi biết”. Tưởng Thừa hơi lúng túng trả lời.

Người nói muốn xóa bỏ là mình, nhưng thấy ảnh xong lại không muốn xóa cũng là mình, dẫu sao trước giờ chưa từng chụp tấm ảnh nào mang được tâm trạng như thế.

Tết năm ngoái lúc cả nhà còn chụp chung một tấm kỷ niệm, ảnh chụp vốn là không mắc lỗi, rốt cục lúc nhìn thấy ảnh cậu thiếu chút nữa đã giật lấy xé bỏ, cũng vì chuyện này mà cãi vã với bố mẹ, hai ngày không về nhà ……

Nghĩ đến lại thấy như đã xa xôi lắm rồi, cậu dừng suy nghĩ nhìn sang Cố Phi.

“Cậu rất ăn ảnh”. Cố Phi nói. “Nếu cậu không ngại thì tôi sẽ giữ lại, tôi chụp rất nhiều ảnh của bạn học, đều giữ lại hết”.

Lời này của Cố Phi rất kịp thời  Tưởng Thừa do dự hai giây. “Cậu chụp nhiều như vậy để làm gì?”.

“Chơi vui lắm”. Cố Phi nói.

“À”. Tưởng Thừa gật đầu một cái, Cố Phi mỗi lần nói chuyện phiếm đều lại thành ra nghiêm túc được vậy, làm cậu thấy phục sát đất. “Người yêu thích nhiếp ảnh”.

“Tối nay tôi về nhà biên tập lại”. Cố Phi lấy điện thoại di động ra.”Xử lý xong gửi cho cậu nhé?”

Tưởng Thừa vô cùng muốn từ chối, vốn không ham hố cái màn này.

Nhưng lúc mở miệng lại gật đầu cái rụp. “Được”

Lúc trả lại máy ảnh xong không biết phải làm gì, Cố Phi cũng không lên tiếng, như là rất thích ứng với cái kiểu im lặng lúng túng này.

“Tôi xem mấy ảnh khác được không?”. Tưởng Thừa hỏi, cậu thật sự không có cách nào liên hệ được tên Cố Phi với máy chụp ảnh chuyên dụng.

“Xem đi”. Cố Phi nói.

Không ít ảnh đều là cây cầu vào buổi chiều, từ góc chiếu sáng có thể suy ra được, hẳn là mỗi buổi chiều Cố Phi  đều ra đây chờ đợi, chụp rất nhiều ảnh, có phong cảnh, có cả những người qua lại trên cầu.

Cố Phi chụp ảnh rất chuyên nghiệp, kết cấu và màu sắc đều mang đến một bầu không khí ấm áp, nếu như không phải hiện giờ cậu đang đứng ở nơi chìm trong gió bấc này,  chỉ nhìn hình qua hình đã thấy như mình đang ở chỗ có hệ thống sưởi ấm, thảnh thơi ngồi phơi nắng.

Lật sang mấy tấm trước thì không phải ảnh chụp hôm nay.

Chụp rất nhiều cảnh phố xá……

Tán cây và ngôi nhà cũ kỹ, lớp tuyết đọng và con chó hoang, tàn lá rụng và bước chân của người qua đường …… những thứ ngày thường bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà lại trông không bình thường đơn giản tí nào.

Đang lúc cậu nghĩ rằng hẳn là Cố Phi theo trường phái chụp phong cảnh, một bức ảnh Cố Miểu cong lưng cầm ván trượt bật nhảy dưới ánh mặt trời sáng rực làm cậu phải “ah” lên một tiếng.

“Hả?”. Cố Phi đang tựa vào lan can trên cầu hút thuốc, nghe tiếng cậu liền nghiêng đầu.

“Tấm này thật nhiều xúc cảm, Cố Miểu ngầu quá chừng”. Tưởng Thừa đưa hình về phía Cố Phi. “Peter Pan”

Cố Phi cười cười. “Chụp tự nhiên đấy (*), nó nhảy lên cả chục lần mới ra được tấm này”.

[(*): Kiểu chụp không bày trí, sắp xếp, chỉ là bắt lại một khoảnh khắc]

Tưởng Thừa mở to mắt nhìn chằm chằm cậu, không biết làm sao để nhìn thấu người tên Cố Phi này, bình thường mang dáng vẻ ta đây không lo chuyện thiên hạ, làm như lão tiên trên trời nhìn ngắm nhân gian xao động  , nhưng khi cậu ở cùng Cố Miểu, hoặc mỗi khi nhắc đến Cố Miểu, đều mang nét mặt rất dịu dàng.

Vô cùng dịu dàng.

Tưởng Thừa nhớ lại chiến mũ đan tay của Cố Miểu.

Là do anh hai đan cho.

Tình cảnh này còn có nhạc nền.

Wake up and make love with me, wake up and make love…… 

Chẳng qua nhạc không được hợp cảnh cho lắm.

“Điện thoại cậu reo”. Cố Phi nói.

“À”. Tưởng Thừa trả lại máy ảnh cho cậu, khá là lúng túng khi lấy điện thoại di động của mình ra, Wake up and make love with me…… 

“Thừa Thừa ơi”. Giọng của Lý Bảo Quốc ở đầu dây bên kia la rầm trời.

“Ông ……gọi tôi là gì? ” Tưởng Thừa cảm thấy da gà da vịt dựng hết cả lên.

Cố Phi căn bản là nghe được, dù cho cậu đi qua chỗ khác trên cầu, Tưởng Thừa thấy được nụ cười thoáng qua trên mặt cậu.

Móa.

“Con không có việc gì thì về nhà đi”. Lý Bảo Quốc nói. “Nhanh nhanh lên, anh chị con về rồi, đang chờ con về nhà ăn cơm”.

“À”. Tưởng Thừa đột nhiên thấy bực bội trong mình, không phải vì kế hoạch đi ăn sủi cảo bị đổ bể mà cũng vì lại một lần bị kéo về thực tại, cuộc sống mà mình chưa thể đối mặt lại chồng thêm mấy người nhà nữa, trong nhất thời chân cậu cũng không động đậy nổi. “Tôi biết rồi”

“Phải về sao?”. Cố Phi cất máy ảnh xong, hỏi một câu.

“Ừ”. Tưởng Thừa đáp một tiếng ……

“Đi chung nha, tôi cũng về nhà. ” Cố Phi nói.

“Cậu chạy xe à?”. Tưởng Thừa hỏi.

“Tôi đi bộ”. Cố Phi nhìn cậu một cái.

“À”. Tưởng Thừa xoay người đi về.

Mặt trời vừa xuống núi, nhiệt độ lại lạnh đi rất nhiều, hai người họ bước về trong cơn gió bấc.

Đi một hồi lại cảm thấy như sắp đóng băng đến nơi, Tưởng Thừa quay đầu nhìn Cố Phi. “Cậu biết Lý Bảo Quốc không?”.

“Người ở cách mấy con phố đều biết mà”. Cố Phi nói. “Ông bà cô chú anh chị, đều sống ở đây lâu đời”.

“À, vậy người ta thấy ổng thế nào?” Tưởng Thừa hỏi.

Cố Phi kéo mũ, quay mặt sang. “Ổng là gì của cậu”

Tưởng Thừa thấy mình không biết nên nói thế nào, lấy khẩu trang ra bịt lên miệng, che được hơn phân nửa gương mặt mới cảm thấy thả lỏng được một chút.

“Bố ruột…của tôi”. Cậu nói.

“Hả?”. Cố Phi nhíu mày, thấy bất ngờ. “Bố ruột? Lý Bảo Quốc có hai con trai? Chẳng qua nói thế thì ……cậu với Lý Huy trông khá là giống nhau”.

“Tôi không biết “. Tưởng Thừa phiền não nói. “Nói với tôi thì là vậy……nếu tôi hỏi người khác trong nhà thế nào, cậu trả lời ra sao? ”

“Dân cờ bạc thâm niên”. Lần này Cố Phi trả lời rất dứt khoát. “Sâu rượu cấp độ 10”

Tưởng Thừa ngừng bước.

“Nghe nữa không?”. Cố Phi hỏi.

“Còn gì nữa?”. Tưởng Thừa khẽ thở dài.

“Bạo hành, đuổi vợ ra khỏi nhà”. Cố Phi suy nghĩ một chút. “Phần chính là vậy thôi”.

“Nhiêu đây đủ rồi”. Tưởng Thừa nhíu mày một cái, nhưng do dự một hồi lại nhìn chằm chằm Cố Phi. “Mấy thứ này tin được không?”

“Cậu thấy không đáng tin à?”. Cố Phi cười.

“Những tin đồn khắp xóm thì hơi……”.Tưởng Thừa chưa nói xong, làng xóm còn bảo cậu giết ba ruột kìa, nhưng lời này cậu không thể nói ra được, dù nội tình có là gì, sự thật là ba Cố Phi đã chết.

“Mấy cái này không phải tin đồn”. Cố Phi nói. “Mỗi ngày cậu về nhà, không biết ổng đi đánh bài suốt hay sao?”

“Ừ”. Đột nhiên Tưởng Thừa không muốn nói nữa.

Im lặng mãi đi đến đầu ngõ, nhà Cố Phi đã ở đây rồi, Tưởng Thừa không còn tâm tình để nói câu hẹn gặp lại, mà Cố Phi cũng chẳng nói.

Cậu kéo khẩu trang trên miệng, đi về nhà Lý Bảo Quốc.

Từ xa đã nghe thấy tiếng người cãi vã, còn là rất căng, chơi hội đồng nữa chứ, có nam có nữ.

Đến gần mới thấy là ở lầu trên cạnh nhà Lý Bảo Quốc, ở dưới lầu có một nam một nữ, cửa sổ lầu hai cũng có một nam một nữ

Nghe không hiểu nguyên nhân gây nhau là gì, nhưng đội ngũ hai bên chửi rất hăng, gằn từng chữ rõ ràng.

Văng đủ thứ bộ phận sinh dục hết, nói qua nói lại cũng văng toàn kiểu đó, Tưởng Thừa nghe xong cũng thấy nhục thay bọn họ.

Lúc đi qua lầu dưới,  hai người đàn ông xuất hiện bên cửa sổ, Tưởng Thừa vừa nhìn thấy, người ta đã đổ xô nước xuống.

Nước theo xuống còn mang cả lá rau rác xuống.

Dù không bị trúng đầu nhưng người vẫn bị dính nước, trong lúc thấy gớm cậu cũng giật phắt cái khẩu trang ra.

“Bị bệnh hả? Lũ điên!”. Cậu rống một tiếng. “Ngon thì ra đây đánh một trận! Sức vóc còn thua một ả đàn bà chanh chua! Biến đi!”.

Rống đã đời xong cậu cũng chẳng thèm nhìn mấy người trên lầu, xoay người đi vào trong cầu thang.

Không rõ mấy người đang gây gỗ kia bị cậu rống một hơi nên sợ hay là do không hiểu cậu rống cái gì, hai bên cãi qua cãi lại thêm được mấy câu là im luôn.

Tưởng Thừa vỗ vỗ nước trên người, còn có mấy mẩu móng tay lớn nhỏ dính trên lá rau bẩn. Đệt!

Vừa lấy chìa khóa ra, cửa nhà Lý Bảo Quốc đã mở, Lý Bảo Quốc thò đầu ra, mặt hí hửng. “Mới nãy là con hả?”

“Gì?”. Tưởng Thừa tức giận, gằn giọng hỏi.

“Chửi hay lắm!”. Lý Bảo Quốc cười nói. “Con trai ba mà”

Tưởng Thừa không thèm đáp lời ổng, đi vào phòng.

Trong nhà vẫn bừa bộn như thế, mà hôm nay bực mình là trong nhà đủ người lớn nhỏ.

Một bàn đồ ăn, cạnh bàn còn có hai nam hai nữ cùng ba đứa nhóc, làm cái phòng khách bé tẹo càng thêm chật chội.

“Tới đây, Thừa Thừa”. Lý Bảo Quốc đóng cửa lại, bước đến quàng tay thân mật. “Ba giới thiệu cho con biết”

Tưởng Thừa vô cùng bị người không quen chạm vào lưng mình, cắn răng nhịn lắm mới không hất tay ổng ra.

“Đây là Lý Huy anh trai con, anh cả đó”. Lý Bảo Quốc chỉ vào một người đàn ông hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, sau đó lại chỉ vào người phụ nữ trẻ tuổi kia. “Đây là chị dâu con, hai cháu của con, đến đây gọi chú đi”.

Hai đứa bé trai đang xem ti vi bỗng liếc mắt sang nhìn, làm như không nghe thấy, lại quay đầu về chỗ cũ

“Nè! Cứng đầu gì vậy! Kêu chú mấy đứa một tiếng coi! ” Lý Bảo Quốc rống lên.

Hai đứa nhỏ kia còn chẳng thèm quay đầu lại nữa.

“Tụi bây….”. Lý Bảo Quốc chỉ về bên kia định nói nữa, nhưng có vẻ lại không biết nên nói gì.

“Không sao hết, không quen thôi”. Tưởng Thừa vỗ cánh tay ổng,cậu chỉ muốn Lý Bảo Quốc mau câm họng đừng có nói chuyện bắn nước bọt tùm lum, còn khoác tay sang làm thân cậu phải gồng lên cứng ngắc nữa chứ.

“Lát nữa tao xử tụi mày”. Lý Bảo Quốc chỉ sang một phụ nữ khác.  “Đây là chị con , Lý Thiến, anh rể con…… cháu gái con , gọi cậu đi! ”

“Cậu”. Một cô bé bốn năm tuổi gọi câu, giọng lí nhí, hình như  bị làm sợ.

“Chào con”. Tưởng Thừa nặn ra một nụ cười.

Lý Bảo Quốc rốt cục cũng buông cậu ra, cậu nói đi thay đồ xong là phóng vào phòng, đóng cửa lại, tựa vào cửa nghe ngóng tình hình.

Tất cả người trong cái phòng đó, kể từ lúc cậu mới vào cửa, trừ Lý Bảo Quốc ra, chưa thấy ai nở một nụ cười.

Lý Bảo Quốc giới thiệu ai cho cậu thì họ đều chỉ là gật đầu một cái, không nói lời nào.

Sự lạnh nhạt này không phải là không hoan nghênh gì cậu, cũng không phải có gì bất mãn, mà là điều gì đó rất tự nhiên, một sự mờ mịt chết lặng bẩm sinh rồi.

Đáng sợ hơn là làm người ta thấy bị đè nén.

Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi đã khiến cho Tưởng Thừa thấy nghẹt thở.

Cậu cởi áo khoác ra, chống tường hít mạnh một luồng khí, từ từ thở ra, lại hít rồi chậm rãi phun, sau đó khẽ thở dài.

Cậu không nhớ những ngày qua cậu đã oán trách hay tức giận thế nào, tiếp theo lại thở mạnh một hơi đang tức nghẹn trong lồng ngực.

Ở trong phòng được mấy tiếng, Lý Bảo Quốc ở bên ngoài lại bắt đầu lớn giọng gọi cậu, cậu đành phải xoa xoa mặt, bước ra ngoài.

Những người trong nhà đã ngồi xuống bàn, hai đứa nhỏ mê TV cũng đã ngồi, không chỉ là ngồi xong mà đã bắt đầu ăn, đưa tay chụp lấy miếng sườn gặm.

“Ăn cơm đi”. Lý Thiến nói một câu, cầm chén cơm trước mặt cậu lên.

“Cảm ơn, để em làm”. Tưởng Thừa vội vàng cầm chén lên. “Chị ăn đi”.

“Cứ để nó xới”. Lý Bảo Quốc ở bên cạnh nói. “Chuyện này là để đàn bà con gái lo”.

Tưởng Thừa ngẩn người, Lý Thiến lấy cái chén trong tay cậu, xới cơm trong chiếc nồi cho cậu.

“Hôm nay phải uống rượu ngon”. Lý Bảo Quốc cầm hai bình rượu từ dưới đất lên, đoán chừng là Lý Thiến hoặc là Lý Huy mang đến , nhưng chưa kịp để Tưởng Thừa thấy rõ là rượu gì, ổng đã mở kệ tủ kế bên cất rượu vào, lấy trong ngăn kéo một bình khác. “Đây là rượu trái cây tự tay ba ngâm”.

“Uống hai chai Lý Thiến mang tới là được”. Lý Huy khá là không thích. “Rượu quèn của ba mà làm như của quý, uống một hồi rát cuống họng”.

“Ớ”. Lý Bảo Quốc bỏ chai rượu lên bàn. “Chê rượu của tao đây dở hả? Họa hoằn lắm mày mới mang rượu tới, giờ đi tay không mà còn kén chọn à?”.

“Ba à, nói gì đó”. Chị dâu mở miệng, trong giọng nói đầy sự khó chịu.  “Con trai ba về nhà mà ba cứ tính toán chuyện quà cáp”.

“Mày câm miệng”. Lý Bảo Quốc trừng mắt. “Trong nhà này đàn bà con gái đừng có hòng lên tiếng”

“Đàn bà thì sao?”. Chị dâu lớn giọng. “Không có đàn bà là tôi đây, ông có được  hai đứa cháu trai à? Con gái cưng nhà ông sinh được cháu trai sao? Nó không sinh được đứa cháu ngoại trai cho ông kìa!”

Tưởng Thừa cảm thấy mình hơi khiếp sợ, sợ là người nhà này cứ hai ba câu là lại um sùm lên, sợ là lúc họ muốn thể hiện gia đình đầm ấm lại cấu xé nhau, nhìn thấy hai người trầm mặc không nói bên nhà Lý Thiến, cậu càng sợ hãi hơn.

“Tao có cháu trai là vì tao có con trai”. Giọng Lý Bảo Quốc lớn đến mức có thể làm nổ tung cái đèn dỏm trên đỉnh đào. “Giờ tao lại có thêm một đứa con trai, ta muốn có cháu trai là có, chuyện muỗi! Lý Huy, mày cũng không đáng mặt đàn ông, vợ mày tính nết như vầy mà cũng không dạy cho đàng hoàng”

“Làm ầm cái gì!” Lý Huy dằn chiếc đũa đứng lên, lời này  không biết là nói Lý Bảo Quốc hay nói vợ mình.

“Ầm ĩ gì mà kêu tôi! Anh không biết sao”. Chị dâu rống cổ họng lên.

Chị ta vừa rống cổ lên, hai thằng bé đang cắm cúi gặm đồ ăn bỗng òa lên khóc,  cứ như tiếng còi cứu hỏa tru tréo, làm đầu cũng phải ê ẩm.

Tưởng Thừa đứng lên xoay người trở vào trong phòng mình, đóng cửa lại.

Bên ngoài vẫn náo loạn, nam nữ đều rống gào, đám trẻ con khóc ré lên, cách một lớp cửa không ngăn được sự tuyệt vọng trỗi lên do những âm thanh này.

Sau lớp cửa gỗ mỏng manh này là người nhà thật sự của cậu, lúc xem phim trên đài cậu luôn thấy là một đám người nhà lố nhố, những kẻ những thế cậu luôn xem thường, không, là những người cậu không thèm nhìn tới,  là loại người cậu vốn chưa từng để tâm đến bao giờ.

Nếu như là mười mấy năm qua cậu lớn lên trong căn nhà này, cậu sẽ giống y như họ sao.

Tính khí hở tí nổi điên, thời kỳ phản nghịch đó, là do di truyền sao? Là được viết sẵn trong gen của cậu sao?

Thời kỳ phản nghịch? Có lẽ không phải thời kỳ phản nghịch.

Mà là bản chất đáng sợ của cậu.

Cửa sau lưng bị gõ nhẹ hai cái, người bên ngoài vẫn còn kêu réo, thậm chí cậu còn nghe được tiếng động của ai đó đá ngã cái ghế, tiếng gõ cửa rất nhẹ này vốn là cậu sẽ không nghe được nếu như không phải đang tựa vào cửa.

“Tưởng Thừa”. Giọng Lý Thiến bên ngoài truyền đến, cũng nhỏ nhẹ như thế.

Cậu do dự mấy giây, xoay người mở cửa ra một chút, nhìn Lý Thiến trong dáng vẻ bất an đứng bên ngoài.

“Em không bị sao chứ? ” Lý Thiến hỏi.

“Không sao cả”. Tưởng Thừa trả lời.

Không bị sao chứ? Lời này đáng lẽ là cậu nên hỏi Lý Thiến.

“Việc đó…”. Lý Thiến quay đầu lại nhìn tình cảnh hỗn loạn trong phòng khách. “Chị lấy chút đồ ăn trong nhà cho em ăn ở đây nhé”.

“Không cần , cám ơn”. Tưởng Thừa nói. “Em …… ăn không vô. ”

Lý Thiến không nói nữa, cậu lại đóng cửa, khóa trái.

Đứng sửng sốt hồi lâu, cậu đi đến bên cửa sổ, cầm lấy tay nắm trên cửa sổ giật hai cái.

Cửa sổ không nhúc nhích.

Từ ngày đến đây cậu đã muốn mở cửa sổ ra, nhưng cho tới bây giờ đều không thành công, cái cửa sổ này như là bị đóng kín mít, một lỗ hổng để thoát ra cũng không có.

Tưởng Thừa hung hăng nắm lấy để kéo nó ra.

Mồ hôi đổ đầm đìa mà cũng không xong.

Nhìn chằm chằm khung cửa sổ này, lắng nghe âm thanh hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài, cậu chỉ cảm thấy trong cơ thể có cái gì đó muốn nổ tung.

Cậu xoay người lại nắm lấy cái ghế đằng sau, ném thẳng về cửa sổ.

Kính cửa sổ vang lên tiếng loảng xoảng.

Âm thanh này làm Tưởng Thừa cảm thấy vô cùng thoải mái, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể như dựng hết lên, cậu lại cầm cái ghế đập một phát nữa

Mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên sàn.

Cậu đập thêm một cái nữa,  tiếng gây gổ trong phòng khách đã biến thành tiếng đập cửa, cậu lười nghe.

Kính cửa sổ hoàn toàn vỡ nát hết, cậu đạp một cái lên khung cửa sổ.

Cửa sổ mở toang ra.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, cậu chống tay lên thành cửa sổ, nhảy thẳng ra ngoài.

Biến mẹ hết đám người ruột thịt này đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện