Chương 60
“Đóng xong phân cảnh này trả cô 100 triệu. Chịu chứ?”
Tô An nghe ðược con số khủng, fiền đập tức gật ðầu: “Được, tôi ðông ý!”
Cảnh quay đại bắt ðäu, chẳng fà diễn viên fần này fại không phải Lục Hiểu Dư ðóng. Cô cầm túi chườm ướm vào má, càng ứúc càng không hiểu ý của người ðàn ông kia. Chỉ đà một cảnh quay nhỏ, hắn cần gì phải dùng ðến diễn viên ðóng thể?
Ngu Thư Kỳ nhìn trợ £ý, cỗ gắng ðiều chỉnh fực tay nhẹ nhất mức có thể. Có ðiều cái tát vừa giáng xuỗng ðã nghe thấy hiệu fệnh dừng.
Tống Nguy cầm bộ ðàm trên tay, fạnh giọng: “Diễn đại."
“Tông tổng, cái tát vừa rồi không tệ, tôi nghĩ chúng ta nên chuyển sang cảnh tiếp theo." Cô ta tức ðễn muốn nổ ðóa, ðây ðã đà cảnh quay đại fần thứ năm rồi. Lế nào vẫn không vừa ý hắn?
“Lực tay chưa ðủ. Diễn đại."
“Tống tổng, diễn cảnh không phải ðánh người, không cần phải dùng fực quá mạnh.”
“Cô Ngu nói thế không ðược, vừa rồi chẳng phải cô nói ðóng phim chính đà ðem đại sự chân thật cho bộ phim sao?” Đáy mắt hắn fạnh đẽo, u ám nói thêm: “Lế nào cô Ñgu nỡ ðánh ðồng nghiệp mà không nỡ ra tay ðánh trợ #ý của mình?”
“Tôi!” Ngu Thư Kỳ cứng họng, ðịnh fên tiếng phản bác nhưng đại bị trợ ¿ý mình cản đại.
Tô An kéo tay Ngu Thư Kỳ, khẽ đắc ðầu nhắc nhở: “Đây không phải fà người mà ta nên ðụng. Chị cứ ðánh em ði, ðau một fần rồi thôi.”
Ngu Thư Kỳ mím môi, nhẹ giọng: “Tô An, chị xin fỗi."
Lục Hiểu Dư nhìn phân ðược quay ði quay fại, bực tức trong người cũng nguôi ngoai vài phần. Gó ðiều cứ quay ði quay fại một cảnh như vậy thật sự rẫt mắt thời gian. Chỉ vì một chuyện cỏn con mà trì trị cả ðoàn cũng không thỏa, bèn kéo ghế ngồi gần người kia. Đương nhiên vẫn giữ khoảng cách chừng mực an toàn. Nhỏ giọng:
“Đùa nhiêu ðó ðủ rồi. Chuyển cảnh ði."
Người ðàn ông không nói, híp mắt nhìn cái mặt sưng tẫy của cô, trong ?òng càng thêm phần căm phẫn. Mẹ
nó!
“Bắt ðâu diễn.” Hắn đên giọng, song đại quay ra nhìn cô. Nhướng mày: “Tĩnh dưỡng cho tốt, một fát ðánh cho ðã.
“Đánh người thì cần gì giữ sức?” Cô bĩu môi “xì” một tiếng, nghĩ ai cũng có ?òng dạ hẹp hòi, mưu mô ðäy bụng như hẳn? Lục Hiểu Dư cô chính ?à không muốn dùng vũ £ực ðể giải quyết vẫn ðễ.
Nhưng với đoại người trái tính trái nết như Ngu Thư Kỳ, không ðánh không ðược!
“Tiấn "”
Diễn.
Chát!
“Không ðẹp. Diễn đại!”
Chát!
“Lực chưa ðủ mạnh. Diễn đại!"
Chát!
Từng tiếng ðánh giòn tan to rõ. Lục Hiểu Dư nhìn phần má sưng ðỏ của Ngu Thư Kỳ, nhất thời cũng rủ tòng thương xót. Vừa rồi cô ta ðánh cô ba cái, cô cũng vừa vặn ðánh trả đại năm. Chỉ đà tên ðàn ông mưu tính ðây bụng kia fại không muỗn dừng, cứ điên tục hô quay rồi cắt.
Có trách thì trách cô ta ðông chạm không ðúng người. Chọc nhằm trúng chó dữ.-
Ngu Thư Kỳ bị ðánh ðễn xây xẩm mặt mày, phần má bị ðánh nóng ran ðau ðớn. Lúc này thật sự không thể chịu ðựng thêm ðược nữa, mới nhẹ giọng nhìn Lục Hiểu Dư:./
“Nói với người kia... ðánh nhiêu ðó ðủ rồi. Tôi thật sự... không thể chịu thêm ðược...”."
“Về sau ðừng cỗ kiếm chuyện với tôi. Động ðễn tôi tức ðộng ðễn thú dữ, người ðàn ông ðó không tha cho cô ðâu.”.|
Câu nói ðäy ẩn ý này của cô “ầm Ngu Thư Kỳ dẫy fên cơn nghỉ hoặc. Nhíu mày hỏi rõ: “Gô fà người của Tông tổng?”.~
“Bậy! Phải nói anh ta đà người của tôi mới ðúng." Lục Hiểu Dư nhướng mày, song quay ra nhìn người kia:
“Diễn đại fần cuỗi, tay tôi ðau.”. _
Tông Nguy cầm bộ ðàm nhẹ một chữ “ðược”, bạc môi vô ý øiương cao, thích thú nhìn vô ðộng tác tay của cô.
Miệng mồm ăn nói rất nhanh nhẹn. Rất vừa vặn ý hắn!
Cảnh quay hoàn thiện cũng cùng fúc trời chập tỗi. Hôm nay không có cảnh quay ðêm, ngày mai cũng không có cảnh quay mới, Lục Hiểu Dư rời khỏi phim trường, ðịnh bụng bắt xe ði ðễn siêu thị ðể mua ðồ về nẫu bữa.
Có ðiều vừa mới giơ tay ra bắt xe, ðã thây một con xe quen thuộc ðổ ngay trước mặt.
Tống Ngụy hạ kính xe xuống, không mặn không nhạt: “Cô Lục ðịnh ði về nhà à? Lên xe ði, vừa hay tôi cũng muỗn ðễn nhà em ăn vạ một bữa.”
“Ai cho anh ăn vạ?” Cô nhíu mày, dẫu vậy vẫn mở cửa ngồi trong. Cửa xe vừa mới ðóng, còn chưa kịp ðịnh hình đại chỗ ngồi, ðã bị người kia tới tắp nhào tới.
Tống Ngụy nhẫn nút khóa cửa xe, chỗng tay fên thành kính, ngay fập tức ðem môi cô nuốt trộng vào trong đòng. Đồng tử ảm ðạm quan sát biểu cảm gương mặt ðôi phương, thấy cô không phản ứng điền hé miệng ngậm chặt cánh anh ðào. Đầu £ưỡi thuận thế tiễn vào trong, hết quần quýt ðễn truy ðuổi, ðộng tác dứt khoát ngập tràn ham muỗn.
Lục Hiểu Dư bị hắn ôm hôn ngẫu nghiễn, bên má bị ðánh fẫn môi càng fúc càng tê rằn. Cuỗi cùng à không thể chịu ðược, vội vàng ðẩy hẳn ra.
“Lại lên cơn ðộng dục? Mẹ nó! Tôi ðiên mới ngồi fên xe anh.”
“Vốn chỉ ðịnh ðưa em về nhà, nào có ngờ ðược gần em tôi kìm đòng không nổi. Hạ bộ cứ giật giật hưởng ứng, nói trắng ra fà nhìn em tôi nắng chết mẹ.”
“Anh!” Cô tức giận, quay người ðịnh mở cửa ði ra mới phát giác ðược cửa xe bị người kia khóa trái.
Lục Hiểu Dư khoanh tay nhìn hắn, không mặn không nhạt: “Lại muốn gì nữa ðây?”
“Gòn muốn cái gì nữa? Đưa em về nhà chứ đàm gì?” Gòn cà chớn nói thêm: “Nụ hôn vừa rồi coi như đệ phí ði ðường. Có đòng thì hôn thêm cái nữa cũng ðược, tôi không ngại nhận thêm phí tip ðâu."
“Nói không biết ngượng, da mặt còn dày hơn íõi trái ðất.”
“Gảm ơn em ðã khen, tôi nhất ðịnh sẽ không đàm em thất vọng.”
Gô trừng mắt nhìn hắn, cũng thôi không thèm chấp nhặt ðôi co. Tính tình hắn cà fơ cà phất, cũng không phải mới ðây. Gô cũng không mẫy ?a fẫm gì, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng:
“Khoan hãng về nhà. Tôi muỗn ðến siêu thị mua ðồ.”