Đêm khuya thanh vắng, tĩnh mịch không lấy một tiếng động. Trong căn phòng tổng thống rộng lớn, một đôi nam nữ trần truồng như nhộng đang quây quấn triền miên. Trên gương mặt người đàn ông lấm tấm vài ba giọt mồ hôi, đáy mắt hắn ảm đạm như tờ, thân dưới thì không ngừng chuyển động. Còn nữ nhân dưới thân chỉ biết thống khổ bấu chặt tấm ga giường. Cơn đau dưới thân cứ liên tục truyền đến, khiến cô không kìm được nước mắt.
Rõ ràng cô đang rất hạnh phúc, vậy mà chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ thế giới quan trong cô liền lập tức sụp đổ. Mẹ mất còn chưa tới ba ngày, cha dượng thì nợ tiền sòng bạc. Còn cô thì lại bị đám chủ nợ của ông ta bắt ép phải bán thân trả nợ cho ông ta.
Một giờ trước.
Lục Hiểu Dư thất thần nhìn đám nam nhân bên dưới sân khấu, lại nhìn vào bản thân mình. Cả tay và chân đều bị xiềng xích trói buộc, trên người cũng chỉ vỏn vẹn một mảnh vải trắng. Cô bị cha dượng bán cho đám người ở sòng bạc, khoảnh khắc người đàn ông cô coi như cha ruột thẳng tay ký vào giấy bán thân. Tâm can cô vụn vỡ thành từng mảnh.
“Cô gái này là người mới đưa đến cách đây không lâu. Là một tiểu mỹ nhân hiếm có của phường đen chúng tôi. Giá khởi điểm, 200.”
“250.”
“275.”
“330.”
“…”
Lục Hiểu Dư hoảng loạn nhìn đám người kia, cô biết con số kia không phải là số tiền nhỏ, cũng thừa sức biết đám người đó bỏ tiền ra mua mình là vì mục đích gì. Có điều thứ khiến cô khiếp sợ, lại chính là thứ ánh mắt thèm thuồng đến nhỏ dãi này của đám nam nhân dưới kia. Như bầy chó hoang đang rình rập con mồi.
Người ta nói đời người có khoảng 60 năm, Lục Hiểu Dư cô còn chưa đi được một nửa của đời người, đã phải đặt dấu kết thúc ở đây.
Cô thật sự… không cam tâm.
“1 tỷ, tôi mua cô ta.”
Cả căn phòng lần lượt hướng mắt về phía cửa chính, nhìn thấy người đàn ông phong thái ảm đạm, sắc mặt lạnh lẽo như tờ dần tiến vào trong phiên đấu giá. Sống lưng từng người trong phiên đấu giá đều trở nên lạnh toát. Loại người như Tống Nguỵ, lý nào lại có mặt ở phường chợ đen được? Tống Ngụy sơ lược nhìn nữ nhân kia, song lại đưa mắt nhìn qua người đấu giá viên. Chậm rãi lặp lại câu nói vừa rồi của mình: “Tôi mua cô ta.”
"Ngài, ngài Tống..."
“Không muốn tiền?” Hắn lạnh giọng, nâng tay ra hiệu cho trợ lý phía sau.
Hạ Đồng nhận được hiệu lệnh, liền lập tức đặt vali chứa tiền lên trên khán đài: “Không cần kiểm tra. Một tờ cũng không thiếu.”
Bấy giờ trên gương mặt người đàn ông đã không còn đọng lại mấy phần điềm tĩnh. Yết hầu hắn thoáng nhấp nhô lên xuống, trầm giọng ra lệnh: “Thả người.”
Đứng trước uy quyền của người đàn ông họ Tống, không ai trong căn phòng này không khiếp sợ hắn ta. Hắn là người đứng đầu Tống gia, là người nắm giữ chức vụ cao nhất của tập đoàn Hoành Dực, là người có thể xoay chuyển mạch máu kinh tế của toàn thành phố - Tống Ngụy.
Lục Hiểu Dư được người kia cởi bỏ dây xích, lệ nóng liền vô thức rơi ra từ hốc mắt. Nhìn dấu hằn đỏ ở cổ tay mình, môi mỏng thoáng cong lên cười nhạt. Là khởi đầu hay kết thúc?
“Còn không chịu đi?”
Lục Hiểu Dư chỉ nghe không đáp. Cô từ từ ngồi dậy, mặc kệ đôi chân tê rần, từng bước theo sau người đàn ông. Bây giờ trông cô không khác vì một cún, ngoan ngoãn đi theo sau lưng chủ.
“Hạ Đồng, bế cô ta đi.”
“Vâng.”
Hạ Đồng bế bổng người kia lên, trực tiếp đem cô rời khỏi phiên đấu giá.
Lục Hiểu Dư bấy giờ cũng không mấy bận tâm nữa, hoàn toàn dựa dẫm vào bờ ngực rắn rỏi. Hai mắt cô mơ hồ nhìn vào tấm lưng lớn, người đàn ông đó… về sau sẽ là chủ nhân của cô.
Tống Ngụy ảm đạm ngồi trong xe, hơi thở người đàn ông sớm đã nặng nề đến đáng sợ. Hắn tựa đầu ra ghế, nâng tay nới lỏng cà vạt. Rốt cuộc là kẻ điên nào dám chuốc thuốc hắn?
“Tiên sinh, anh chịu đựng được chứ?” Hạ Đồng cất giọng hỏi.
Hắn im lặng không nói, lúc lâu mới “ừ” một tiếng đáp lại. Hắn khổ cực rèn luyện bản thân từ nhỏ, chỉ với bấy nhiêu đây đã là cái thá gì?
Mắt ưng khẽ nhìn sang nữ nhân bên cạnh: “Tên gì?”
“Lục… Lục Hiểu Dư.”
“Tuổi?”
“2… 20…”
Mi tâm hắn nhíu lại, trầm giọng: “Sợ tôi?”
“…” Lục Hiểu Dư mím môi, hai tay bấu chặt lấy mảnh vải trên người: “Tôi không...”
“Vậy cô có tính nói lắp?”
“Tôi không có…”
Hắn không nói gì nữa, nâng tay day nhẹ thái dương. Hoả dục trong người càng lúc càng khó lòng khống chế. Tống Ngụy nuốt vào ngụm nước bọt, trên mặt xuất hiện vài ba giọt mồ hôi. Chết tiệt!
Lục Hiểu Dư thấy hắn khó chịu, đoán chừng người này không thích thái độ của cô vừa rồi. Môi mỏng càng lúc càng mím chặt, mãi đến khi bờ môi tê rần, mới chậm rãi nhả ra.
“Chúng ta… đi đâu vậy?”
“Đến khách sạn làm tình.”