Elizabeth nhìn chằm chằm bức tường mỏng với lớp vữa khô bẩn thỉu. Cô đã bối rối mất một lúc rồi. Bức tường không nói lên điều gì với cô cả. Bây giờ là chín giờ sáng, trên công trường, và nơi đây đã đông nghịt người đội mũ bảo hộ lao động, mặc quần bò rộng, áo kẻ và đi ủng xây dựng. Nhìn họ đi lại vội vã, mang trên lưng đủ loại vật liệu trông giống hệt như một đàn kiến. Trong sự trống trải của khách sạn, tiếng cười đùa hát hò và tiếng huýt sáo của họ vang vọng trong cái khung xi măng trên đỉnh đồi vốn vẫn chưa được lấp đầy bởi các ý tưởng trong đầu Elizabeth. Tiếng họ dội xuống hành lang như tiếng sấm và tràn vào căn phòng sau này sẽ trở thành phòng trẻ.
Chỉ vài tuần nữa thôi, toàn bộ nơi giờ đây chỉ là một căn phòng trắng nhợt sẽ trở thành phòng giải trí với trẻ con nô đùa, trong khi bên ngoài là một cái kén tĩnh lặng. Có lẽ cô nên làm tường cách âm. Cô vẫn chưa biết mình có thể làm gì với những bức tường này để đem đến nụ cười cho những khuôn mặt trẻ thơ bé bỏng khi bọn trẻ bước vào trong tâm trạng sợ hãi và buồn bực vì bị tách khỏi bố mẹ. Cô biết về những chiếc ghế dài, màn hình plasma, sàn nhà cẩm thạch và gỗ đủ loại. Cô có thể tạo ra không gian thanh lịch, hiện đại, sành điệu và những căn phòng huy hoàng tráng lệ. Nhưng chúng sẽ không mang đến sự hứng thú cho bọn trẻ, và cô biết mình có thể làm tốt hơn so với vài khối lắp ráp, những món trò chơi ghép hình và đệm nhồi hạt xốp.
Cô biết mình hoàn toàn có quyền thuê một người vẽ tranh tường, yêu cầu các thợ sơn của công trường làm công việc này hay thậm chí xin Poppy vài lời khuyên nhưng Elizabeth vẫn muốn tự tay làm. Cô thích được chìm đắm trong công việc của mình và không muốn nhờ người khác giúp. Trong mắt cô, chuyển cây cọ cho người khác là một dấu hiệu của sự thất bại.
Cô để mười hộp màu gốc xếp thành hàng trên sàn, mở nắp và đặt những chiếc cọ vẽ bên cạnh chúng. Cô trải 11 tấm giấy trắng lên sàn và, sau khi đã chắc chắn chiếc quần bò cô chỉ mặc khi làm việc sẽ không có cách nào chạm vào sàn nhà bẩn, cô ngồi khoanh chân giữa phòng, nhìn chằm chằm vào bức tường. Nhưng tất cả những gì cô nghĩ tới là việc cô không thể nghĩ về bất kỳ điều gì ngoài Saoirse, Saoirse, người ở trong tâm trí cô từng giây từng phút.
Được một lúc thì cô tự hỏi không biết mình đã ngồi đây bao lâu rồi. Cô nhớ mang máng về những người thợ xây ra ra vào vào căn phòng, lấy dụng cụ của họ, nhìn cô khó hiểu khi cô nhìn chăm chăm vào bức tường trống trơn. Cô có cảm giác mình là nhà thiết kế nội thất đang phải trải qua kiểu bế tắc trong sáng tác của nhà văn. Không ý tưởng nào xuhình, và giống như mực khô lại trong cây bút, sơn sẽ không chảy ra từ cây cọ vẽ của cô. Đầu óc cô tràn đầy... con số không. Dường như những ý nghĩ của cô đang được phản chiếu trên bức tường trát vữa tẻ nhạt đó và có lẽ nó cũng đang nghĩ hệt như cô.
Cô cảm thấy có ai đó đang đứng phía sau và cô quay lại. Benjamin đang đứng ở cửa.
"Xin lỗi, đáng lẽ tôi phải gõ cửa nhưng," anh ta giơ tay lên, "không có cái cửa nào cả."
Elizabeth toét miệng cười chào đón anh ta.
"Cô đang chiêm ngưỡng tác phẩm của tôi đấy hả?"
"Anh làm đấy à?" Cô quay lại đối mặt với bức tường.
"Tôi nghĩ nó là tác phẩm tuyệt vời nhất của tôi đấy," anh ta đáp và cả hai người im lặng nhìn nó.
Elizabeth thở dài. "Nó chẳng nói lên điều gì với tôi cả."
"À." Anh ta bước thêm một bước vào phòng. "Cô không biết sáng tạo một tác phẩm nghệt hụât không nói lên điều gì khó tới mức nào đâu. Luôn có ai đó diễn giải được nhưng với cái này thì..." Anh ta nhún vai, "không có gì hết. Không có thông điệp nào cả."
"Một dấu hiệu của tài năng thực sự, ngài West ạ."
"Benjamin," anh ta cau mày. "Tôi vẫn bảo cô rồi, hãy gọi tôi là Benjamin; cô làm tôi có vẻ giống ông thầy dạy toán của tôi đấy."
"Được rồi, anh có thể cứ gọi tôi là cô Egan."
Anh ta nhận thấy đôi má cô nhếch lên thành một nụ cười khi cô quay lại đối mặt với bức tường.
"Anh có cho rằng có cách nào đó khiến bọn trẻ thích căn phòng này mà không cần phải làm gì với nó cả không?" Cô hỏi tràn trề hy vọng.
"Hừm," Benjamin nói to suy nghĩ của mình, "chúng sẽ đặc biệt thích chơi với mấy cái đinh thò ra trên ván chân tường đấy. Tôi không biết," anh ta thú nhận. "Về trẻ con thì cô hỏi nhầm người rồi. Đối với tôi thì chúng là một loài hoàn toàn khác. Chúng tôi không có mối quan hệ thật sự thân thiết đâu."
"Tôi cũng vậy," Elizabeth lẩm nhẩm vẻ tội lỗi, nghĩ đến sự bất lực của cô trong việc kết giao với Luke giống như Edith vẫn làm. Mặc dù từ khi gặp Ivan cô đã dành nhiều thời gian cho thằng bé hơn. Đối với cô buổi sáng ở cùng Ivan và Luke trên cánh đồng đã trở thành một bước ngoặt thực sự, nhưng khi ở một mình với Luke thì cô vẫn không sao khiến mình hòa hợp được với nó. Chính Ivan đã giải thoát đứa trẻ trong cô.
Benjamin ngồi bệt xuống, chống tay lên sàn nhà bụi bặm để ngồi cho vững. "Thôi đi, tôi không tin điều đó chút nào đâu. Cô có một cậu con trai mà, phải không?"
"Ồ không, tôi không..." cô định nói, xong lại thôi. "Đấy là cháu tôi. Tôi nuôi nó nhưng trẻ con đúng là điều cuối cùng trên đời này tôi có thể hiểu được đấy." Hôm nay mọi thứ cứ vọt ra khỏi miệng cô. Cô nhớ cái cô Elizabeth có thể trò chuyện mà không tiết lộ chút xíu điều gì về mình nhưng có vẻ như gần đây cánh cổng trái tim cô đã được mở và mọi thứ cứ tự ý lao ra ngoài.
"Vậy sao, có vẻ như cô biết cậu ta muốn gì vào sáng Chủ nhật đấy chứ," Benjamin nói nhỏ, trao cho cô một ánh mắt rất khác. "Tôi đã lái xe qua khi cô đang nhảy trên cánh đồng."
Elizabeth đảo mắt và làn da sẫm màu của cô ửng hồng. "Anh và cả thị trấn này, có vẻ như thế đấy. Nhưng đó là ý của Ivan," cô nói nhanh.
Benjamin cười. "Cô nhường mọi công lao cho Ivan à?"
Elizabeth suy nghĩ về điều này nhưng Benjamin không đợi câu trả lời. "Tôi nghĩ trong trường hợp này cô hãy cứ ngồi đây như lúc nãy và đặt mình vào vị trí của bọn trẻ. Hãy sử dụng trí tưởng tượng phong phú của cô đi. Nếu là một đứa trẻ thì cô muốn làm gì trong căn phòng này?"
"Ngoài việc đi ra và lớn lên thật nhanh?"
Benjamin dợm đứng lên.
"Vậy anh định ở trong đám khói khổng lồ Baile na gCroíthe này bao lâu?" Elizabeth hỏi nhanh. Cô cho rằng anh ta càng ở lại đây lâu thì cô càng trì hoãn được việc phải tự thừa nhận rằng lần đầu tiên trong đời cô hoàn toàn không biết làm gì với một căn phòng.
Benjamin cảm thấy cô muốn nói chuyện bèn thả người xuống sàn nhà bụi bặm, và Elizabeth phải cố không tưởng tượng ra cả triệu con vi trùng đang bò trên người anh ta.
"Tôi định sẽ rời khỏi đây ngay sau khi vệt vôi cuối cùng trên tường được quét xong và cái đinh cuối cùng đã được đóng."
"Rõ ràng anh thích mê nơi này rồi," Elizabeth nói mỉa mai. "Quang cảnh mê hồn của Kerry có gây ấn tượng với anh không?"
"Có chứ, quang cảnh đẹp lắm nhưng tôi đã nhìn ngắm sáu tháng rồi và giờ tôi có thể uống một tách cà phê ngon, có nhiều cửa hàng để lựa chọn mua quần áo và có thể đi lại mà không bị mọi người nhìn chằm chằm như thể tôi vừa trốn khỏi vườn thú."
Elizabeth bật cười.
Benjamin giơ tay lên. "Tôi không định khiêu khích hay làm gì đâu - Ailen tuyệt lắm - nhưng tôi không hâm mộ các thị trấn nhỏ lắm."
"Tôi cũng vậy..." Nụ cười của Elizabeth nhạt dần trước suy nghĩ đó. "Vậy anh đã trốn khỏi nơi nào vậy?"
"New York."
Elizabeth lắc đầu. "Nhưng giọng anh không phải giọng New York."
"Đúng vậy, cô nói đúng đấy. Tôi sinh ra ở một nơi tên là Haxtun ở Colorado, có lẽ cô đã nghe thấy cái tên đó rồi. Nó có rất nhiều thứ nổi tiếng."
"Chẳng hạn như?"
Anh nhướng mày. "Hoàn toàn không có gì cả. Đó là một thị trấn nhỏ trong một miền cát bụi khổng lồ, một thị trấn nông nghiệp một nghìn dân."
"Anh không thích ở đó ư?"
"Không, tôi không thích," anh nói chắc chắn. "Cô có thể nói là tôi sợ cảm giác bị cầm tù," anh ta nói thêm kèm theo một nụ cười.
"Tôi biết cảm giác đó," Elizabeth gật đầu. "Nghe có vẻ giống ở đây."
"Hơi giống ở đây," Benjamin nhìn ra ngoài cửa sổ. Rồi anh ta có vẻ thoải mái hơn. "Ai cũng vẫy tay chào khi cô đi qua. Họ chẳng biết cô là ai nhưng họ vẫn vẫy."
Từ trước tới nay Elizabeth không nhận ra điều đó. Cô hình dung cảnh cha cô đang ở trên đồng, đầu đội mũ, khuôn mặt được che lại, cánh tay giơ lên thành hình chữ L vẫy những chiếc xe đi qua.
"Họ vẫy chào trên đồng và trên phố," Benjamin nói tiếp, "nông dân, bà già, trẻ con, thanh niên, trẻ sơ sinh và những tên giết người hàng loạt. Tôi đã nghiên cứu chuyện này rất kỹ." Mắt anh ta nhìn cô lấp lánh. "Thậm chí người ta còn giơ ngón trỏ khỏi vô lăng để chào cô khi cô vượt xe họ. Trời ạ, nếu không cẩn thận thì cô có thể đi khỏi đây với thói quen vẫy cả bò ấy chứ."
"Và lũ bò cũng có thể vẫy lại."
Benjamin cười to. "Cô có bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi không?"
"Còn hơn cả nghĩ nữa." Nụ cười của cô đã tắt. "Tôi đã tới New York nhưng tôi còn trách nhiệm ở đây," cô nói và vội quay đi.
"Cháu cô phải không?"
"Phải," cô khẽ nói.
"Ờ, rời khỏi thị trấn nhỏ cũng có điều tốt đấy. Tất cả bọn họ sẽ nhớ tới cô khi cô đi rồi. Tất cả bọn họ sẽ để ý đến điều đó."
Mắt họ nhìn sâu vào nhau. "Tôi nghĩ anh nói đúng," cô nói. "Nhưng thật tức cười khi cả hai chúng ta đều chuyển đến thành phố lớn, nơi chúng ta sẽ bị bao vây bởi nhiều nhà cửa người ngợm hơn, để rồi có thể chúng ta sẽ cảm thấy cô độc hơn."
"Hừ." Benjamin nhìn cô chằm chằm, không chớp mắt. Cô biết anh ta không quan sát khuôn mặt cô; anh ta đang lạc vào thế giới riêng của mình. Và trong một lúc, trông anh ta có vẻ lơ đễnh.
"Dù sao thì," anh ta dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình, "rất vui lại được nói chuyện với cô, cô Egan."
Cô mỉm cười trước cách xưng hô của anh ta.
"Tốt hơn tôi nên đi và để cô tiếp tục ngắm bức tường." Đến ngưỡng cửa, anh ta dừng bước và quay lại. "À nhân tiện," cô cảm thấy bụng nôn nao, "vì không muốn đánh liều làm cô thấy khó chịu nên tôi sẽ nói theo cách ngây thơ nhất vậy, thỉnh thoảng cô có muốn chúng ta gặp gỡ ngoài công việc không? Sẽ rất thú vị nếu được nói chuyện với một người có cùng suy nghĩ để thay đổi không khí."
"Chắc chắn rồi." Cô thích lời mời thân mật này. Không trông đợi gì hết.
"Có lẽ cô biết nơi nào đó thú vị chăng. Sáu tháng trước khi mới đến đây, tôi đã phạm sai lầm khi hỏi Joe quán sushi gần nhất ở đâu. Tôi phải nói cho anh ta biết đó là món cá sống trước khi anh ta chỉ cho tôi đến cái hồ cách đây khoảng một giờ lái xe và bảo tôi tìm một người tên là Tom."
Elizabeth cười phá lên, thứ âm thanh giờ đây đã trở nên quen thuộc với cô vang vọng khắp căn phòng. "Đó là anh trai anh ta, anh chàng ngư dân."
"Thôi hẹn gặp cô sau nhé."
Căn phòng một lần nữa trở nên trống trải và Elizabeth lại phải đối mặt với sự bế tắc đó. Cô ngẫm nghĩ những lời Benjamin nói về việc sử dụng trí tưởng tượng và đặt mình và vị trí một đứa trẻ. Cô nhắm mắt lại và tưởng tượng ra tiếng trẻ con nô đùa, hò hét, cười khóc và đánh nhau. Tiếng đồ chơi ầm ĩ, tiếng chân nện thình thịch trên sàn khi chúng chạy quanh, tiếng các cơ thể ngã xuống, sự im lặng bất ngờ rồi tiếng khóc ré lên. Cô tưởng tượng mình là đứa trẻ ngồi một mình trong phòng, không biết người nào hết, và đột nhiên cô biết mình muốn gì.
Một người bạn.
Cô mở mắt và nhìn thấy bên cạnh mình có một tấm danh thiếp, mặc dù căn phòng vẫn trống trải tĩnh lặng. Chắc hẳn ai đó đã lẻn vào khi cô đang nhắm mắt và để nó ở đó. Cô nhặt tấm danh thiếp bên trên có dấu ngón tay trỏ bằng mực đen. Cô không cần đọc cũng biết đó là tấm danh thiếp của Benjamin.
Có lẽ trí tưởng tượng đã phát huy tác dụng. Có vẻ như cô vừa tìm được người bạn mới trong phòng trẻ em.
Đút tấm danh thiếp vào túi sau, cô gạt Benjamin ra khỏi tâm trí và lại nhìn chằm chằm vào bốn bức tường.
Không. Vẫn không có gì.
Chỉ vài tuần nữa thôi, toàn bộ nơi giờ đây chỉ là một căn phòng trắng nhợt sẽ trở thành phòng giải trí với trẻ con nô đùa, trong khi bên ngoài là một cái kén tĩnh lặng. Có lẽ cô nên làm tường cách âm. Cô vẫn chưa biết mình có thể làm gì với những bức tường này để đem đến nụ cười cho những khuôn mặt trẻ thơ bé bỏng khi bọn trẻ bước vào trong tâm trạng sợ hãi và buồn bực vì bị tách khỏi bố mẹ. Cô biết về những chiếc ghế dài, màn hình plasma, sàn nhà cẩm thạch và gỗ đủ loại. Cô có thể tạo ra không gian thanh lịch, hiện đại, sành điệu và những căn phòng huy hoàng tráng lệ. Nhưng chúng sẽ không mang đến sự hứng thú cho bọn trẻ, và cô biết mình có thể làm tốt hơn so với vài khối lắp ráp, những món trò chơi ghép hình và đệm nhồi hạt xốp.
Cô biết mình hoàn toàn có quyền thuê một người vẽ tranh tường, yêu cầu các thợ sơn của công trường làm công việc này hay thậm chí xin Poppy vài lời khuyên nhưng Elizabeth vẫn muốn tự tay làm. Cô thích được chìm đắm trong công việc của mình và không muốn nhờ người khác giúp. Trong mắt cô, chuyển cây cọ cho người khác là một dấu hiệu của sự thất bại.
Cô để mười hộp màu gốc xếp thành hàng trên sàn, mở nắp và đặt những chiếc cọ vẽ bên cạnh chúng. Cô trải 11 tấm giấy trắng lên sàn và, sau khi đã chắc chắn chiếc quần bò cô chỉ mặc khi làm việc sẽ không có cách nào chạm vào sàn nhà bẩn, cô ngồi khoanh chân giữa phòng, nhìn chằm chằm vào bức tường. Nhưng tất cả những gì cô nghĩ tới là việc cô không thể nghĩ về bất kỳ điều gì ngoài Saoirse, Saoirse, người ở trong tâm trí cô từng giây từng phút.
Được một lúc thì cô tự hỏi không biết mình đã ngồi đây bao lâu rồi. Cô nhớ mang máng về những người thợ xây ra ra vào vào căn phòng, lấy dụng cụ của họ, nhìn cô khó hiểu khi cô nhìn chăm chăm vào bức tường trống trơn. Cô có cảm giác mình là nhà thiết kế nội thất đang phải trải qua kiểu bế tắc trong sáng tác của nhà văn. Không ý tưởng nào xuhình, và giống như mực khô lại trong cây bút, sơn sẽ không chảy ra từ cây cọ vẽ của cô. Đầu óc cô tràn đầy... con số không. Dường như những ý nghĩ của cô đang được phản chiếu trên bức tường trát vữa tẻ nhạt đó và có lẽ nó cũng đang nghĩ hệt như cô.
Cô cảm thấy có ai đó đang đứng phía sau và cô quay lại. Benjamin đang đứng ở cửa.
"Xin lỗi, đáng lẽ tôi phải gõ cửa nhưng," anh ta giơ tay lên, "không có cái cửa nào cả."
Elizabeth toét miệng cười chào đón anh ta.
"Cô đang chiêm ngưỡng tác phẩm của tôi đấy hả?"
"Anh làm đấy à?" Cô quay lại đối mặt với bức tường.
"Tôi nghĩ nó là tác phẩm tuyệt vời nhất của tôi đấy," anh ta đáp và cả hai người im lặng nhìn nó.
Elizabeth thở dài. "Nó chẳng nói lên điều gì với tôi cả."
"À." Anh ta bước thêm một bước vào phòng. "Cô không biết sáng tạo một tác phẩm nghệt hụât không nói lên điều gì khó tới mức nào đâu. Luôn có ai đó diễn giải được nhưng với cái này thì..." Anh ta nhún vai, "không có gì hết. Không có thông điệp nào cả."
"Một dấu hiệu của tài năng thực sự, ngài West ạ."
"Benjamin," anh ta cau mày. "Tôi vẫn bảo cô rồi, hãy gọi tôi là Benjamin; cô làm tôi có vẻ giống ông thầy dạy toán của tôi đấy."
"Được rồi, anh có thể cứ gọi tôi là cô Egan."
Anh ta nhận thấy đôi má cô nhếch lên thành một nụ cười khi cô quay lại đối mặt với bức tường.
"Anh có cho rằng có cách nào đó khiến bọn trẻ thích căn phòng này mà không cần phải làm gì với nó cả không?" Cô hỏi tràn trề hy vọng.
"Hừm," Benjamin nói to suy nghĩ của mình, "chúng sẽ đặc biệt thích chơi với mấy cái đinh thò ra trên ván chân tường đấy. Tôi không biết," anh ta thú nhận. "Về trẻ con thì cô hỏi nhầm người rồi. Đối với tôi thì chúng là một loài hoàn toàn khác. Chúng tôi không có mối quan hệ thật sự thân thiết đâu."
"Tôi cũng vậy," Elizabeth lẩm nhẩm vẻ tội lỗi, nghĩ đến sự bất lực của cô trong việc kết giao với Luke giống như Edith vẫn làm. Mặc dù từ khi gặp Ivan cô đã dành nhiều thời gian cho thằng bé hơn. Đối với cô buổi sáng ở cùng Ivan và Luke trên cánh đồng đã trở thành một bước ngoặt thực sự, nhưng khi ở một mình với Luke thì cô vẫn không sao khiến mình hòa hợp được với nó. Chính Ivan đã giải thoát đứa trẻ trong cô.
Benjamin ngồi bệt xuống, chống tay lên sàn nhà bụi bặm để ngồi cho vững. "Thôi đi, tôi không tin điều đó chút nào đâu. Cô có một cậu con trai mà, phải không?"
"Ồ không, tôi không..." cô định nói, xong lại thôi. "Đấy là cháu tôi. Tôi nuôi nó nhưng trẻ con đúng là điều cuối cùng trên đời này tôi có thể hiểu được đấy." Hôm nay mọi thứ cứ vọt ra khỏi miệng cô. Cô nhớ cái cô Elizabeth có thể trò chuyện mà không tiết lộ chút xíu điều gì về mình nhưng có vẻ như gần đây cánh cổng trái tim cô đã được mở và mọi thứ cứ tự ý lao ra ngoài.
"Vậy sao, có vẻ như cô biết cậu ta muốn gì vào sáng Chủ nhật đấy chứ," Benjamin nói nhỏ, trao cho cô một ánh mắt rất khác. "Tôi đã lái xe qua khi cô đang nhảy trên cánh đồng."
Elizabeth đảo mắt và làn da sẫm màu của cô ửng hồng. "Anh và cả thị trấn này, có vẻ như thế đấy. Nhưng đó là ý của Ivan," cô nói nhanh.
Benjamin cười. "Cô nhường mọi công lao cho Ivan à?"
Elizabeth suy nghĩ về điều này nhưng Benjamin không đợi câu trả lời. "Tôi nghĩ trong trường hợp này cô hãy cứ ngồi đây như lúc nãy và đặt mình vào vị trí của bọn trẻ. Hãy sử dụng trí tưởng tượng phong phú của cô đi. Nếu là một đứa trẻ thì cô muốn làm gì trong căn phòng này?"
"Ngoài việc đi ra và lớn lên thật nhanh?"
Benjamin dợm đứng lên.
"Vậy anh định ở trong đám khói khổng lồ Baile na gCroíthe này bao lâu?" Elizabeth hỏi nhanh. Cô cho rằng anh ta càng ở lại đây lâu thì cô càng trì hoãn được việc phải tự thừa nhận rằng lần đầu tiên trong đời cô hoàn toàn không biết làm gì với một căn phòng.
Benjamin cảm thấy cô muốn nói chuyện bèn thả người xuống sàn nhà bụi bặm, và Elizabeth phải cố không tưởng tượng ra cả triệu con vi trùng đang bò trên người anh ta.
"Tôi định sẽ rời khỏi đây ngay sau khi vệt vôi cuối cùng trên tường được quét xong và cái đinh cuối cùng đã được đóng."
"Rõ ràng anh thích mê nơi này rồi," Elizabeth nói mỉa mai. "Quang cảnh mê hồn của Kerry có gây ấn tượng với anh không?"
"Có chứ, quang cảnh đẹp lắm nhưng tôi đã nhìn ngắm sáu tháng rồi và giờ tôi có thể uống một tách cà phê ngon, có nhiều cửa hàng để lựa chọn mua quần áo và có thể đi lại mà không bị mọi người nhìn chằm chằm như thể tôi vừa trốn khỏi vườn thú."
Elizabeth bật cười.
Benjamin giơ tay lên. "Tôi không định khiêu khích hay làm gì đâu - Ailen tuyệt lắm - nhưng tôi không hâm mộ các thị trấn nhỏ lắm."
"Tôi cũng vậy..." Nụ cười của Elizabeth nhạt dần trước suy nghĩ đó. "Vậy anh đã trốn khỏi nơi nào vậy?"
"New York."
Elizabeth lắc đầu. "Nhưng giọng anh không phải giọng New York."
"Đúng vậy, cô nói đúng đấy. Tôi sinh ra ở một nơi tên là Haxtun ở Colorado, có lẽ cô đã nghe thấy cái tên đó rồi. Nó có rất nhiều thứ nổi tiếng."
"Chẳng hạn như?"
Anh nhướng mày. "Hoàn toàn không có gì cả. Đó là một thị trấn nhỏ trong một miền cát bụi khổng lồ, một thị trấn nông nghiệp một nghìn dân."
"Anh không thích ở đó ư?"
"Không, tôi không thích," anh nói chắc chắn. "Cô có thể nói là tôi sợ cảm giác bị cầm tù," anh ta nói thêm kèm theo một nụ cười.
"Tôi biết cảm giác đó," Elizabeth gật đầu. "Nghe có vẻ giống ở đây."
"Hơi giống ở đây," Benjamin nhìn ra ngoài cửa sổ. Rồi anh ta có vẻ thoải mái hơn. "Ai cũng vẫy tay chào khi cô đi qua. Họ chẳng biết cô là ai nhưng họ vẫn vẫy."
Từ trước tới nay Elizabeth không nhận ra điều đó. Cô hình dung cảnh cha cô đang ở trên đồng, đầu đội mũ, khuôn mặt được che lại, cánh tay giơ lên thành hình chữ L vẫy những chiếc xe đi qua.
"Họ vẫy chào trên đồng và trên phố," Benjamin nói tiếp, "nông dân, bà già, trẻ con, thanh niên, trẻ sơ sinh và những tên giết người hàng loạt. Tôi đã nghiên cứu chuyện này rất kỹ." Mắt anh ta nhìn cô lấp lánh. "Thậm chí người ta còn giơ ngón trỏ khỏi vô lăng để chào cô khi cô vượt xe họ. Trời ạ, nếu không cẩn thận thì cô có thể đi khỏi đây với thói quen vẫy cả bò ấy chứ."
"Và lũ bò cũng có thể vẫy lại."
Benjamin cười to. "Cô có bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi không?"
"Còn hơn cả nghĩ nữa." Nụ cười của cô đã tắt. "Tôi đã tới New York nhưng tôi còn trách nhiệm ở đây," cô nói và vội quay đi.
"Cháu cô phải không?"
"Phải," cô khẽ nói.
"Ờ, rời khỏi thị trấn nhỏ cũng có điều tốt đấy. Tất cả bọn họ sẽ nhớ tới cô khi cô đi rồi. Tất cả bọn họ sẽ để ý đến điều đó."
Mắt họ nhìn sâu vào nhau. "Tôi nghĩ anh nói đúng," cô nói. "Nhưng thật tức cười khi cả hai chúng ta đều chuyển đến thành phố lớn, nơi chúng ta sẽ bị bao vây bởi nhiều nhà cửa người ngợm hơn, để rồi có thể chúng ta sẽ cảm thấy cô độc hơn."
"Hừ." Benjamin nhìn cô chằm chằm, không chớp mắt. Cô biết anh ta không quan sát khuôn mặt cô; anh ta đang lạc vào thế giới riêng của mình. Và trong một lúc, trông anh ta có vẻ lơ đễnh.
"Dù sao thì," anh ta dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình, "rất vui lại được nói chuyện với cô, cô Egan."
Cô mỉm cười trước cách xưng hô của anh ta.
"Tốt hơn tôi nên đi và để cô tiếp tục ngắm bức tường." Đến ngưỡng cửa, anh ta dừng bước và quay lại. "À nhân tiện," cô cảm thấy bụng nôn nao, "vì không muốn đánh liều làm cô thấy khó chịu nên tôi sẽ nói theo cách ngây thơ nhất vậy, thỉnh thoảng cô có muốn chúng ta gặp gỡ ngoài công việc không? Sẽ rất thú vị nếu được nói chuyện với một người có cùng suy nghĩ để thay đổi không khí."
"Chắc chắn rồi." Cô thích lời mời thân mật này. Không trông đợi gì hết.
"Có lẽ cô biết nơi nào đó thú vị chăng. Sáu tháng trước khi mới đến đây, tôi đã phạm sai lầm khi hỏi Joe quán sushi gần nhất ở đâu. Tôi phải nói cho anh ta biết đó là món cá sống trước khi anh ta chỉ cho tôi đến cái hồ cách đây khoảng một giờ lái xe và bảo tôi tìm một người tên là Tom."
Elizabeth cười phá lên, thứ âm thanh giờ đây đã trở nên quen thuộc với cô vang vọng khắp căn phòng. "Đó là anh trai anh ta, anh chàng ngư dân."
"Thôi hẹn gặp cô sau nhé."
Căn phòng một lần nữa trở nên trống trải và Elizabeth lại phải đối mặt với sự bế tắc đó. Cô ngẫm nghĩ những lời Benjamin nói về việc sử dụng trí tưởng tượng và đặt mình và vị trí một đứa trẻ. Cô nhắm mắt lại và tưởng tượng ra tiếng trẻ con nô đùa, hò hét, cười khóc và đánh nhau. Tiếng đồ chơi ầm ĩ, tiếng chân nện thình thịch trên sàn khi chúng chạy quanh, tiếng các cơ thể ngã xuống, sự im lặng bất ngờ rồi tiếng khóc ré lên. Cô tưởng tượng mình là đứa trẻ ngồi một mình trong phòng, không biết người nào hết, và đột nhiên cô biết mình muốn gì.
Một người bạn.
Cô mở mắt và nhìn thấy bên cạnh mình có một tấm danh thiếp, mặc dù căn phòng vẫn trống trải tĩnh lặng. Chắc hẳn ai đó đã lẻn vào khi cô đang nhắm mắt và để nó ở đó. Cô nhặt tấm danh thiếp bên trên có dấu ngón tay trỏ bằng mực đen. Cô không cần đọc cũng biết đó là tấm danh thiếp của Benjamin.
Có lẽ trí tưởng tượng đã phát huy tác dụng. Có vẻ như cô vừa tìm được người bạn mới trong phòng trẻ em.
Đút tấm danh thiếp vào túi sau, cô gạt Benjamin ra khỏi tâm trí và lại nhìn chằm chằm vào bốn bức tường.
Không. Vẫn không có gì.
Danh sách chương