Elizabeth dõi mắt theo Ivan và Luke chạy vun vút quanh đám cỏ cao trên cánh đồng, nhảy lên ngụp xuống để bắt những hạt bồ công anh đang trôi trong không trung như những quả bóng bằng lông.
“Tớ tóm được một hạt!” Cô nghe tiếng Luke hét.
“Ước đi,” Ivan reo.
Luke ép bông hoa lại giữa bàn tay và nhắm chặt mắt. “Tôi ước bác Elizabeth sẽ ra khỏi xe và chơi trò bắt Sứ giả!” Thằng bé gào lên. Nó giơ bàn tay ngắn ngủn trong không trung, từ từ mở những ngón tay bé bỏng và thả quả bóng bay lên, để gió mang nó đi.
Ivan nhướng mày nhìn Elizabeth.
Luke nhìn về phía chiếc xe để xem điều ước của mình có thành hiện thực không.
Dù đã quan sát khuôn mặt bé bỏng ngập tràn hy vọng của thằng bé, cô vẫn không thể buộc mình làm điều đó được – ra khỏi xe và khiến Luke tin vào những câu chuyện thần tiên, chỉ là một từ bóng bẩy thay cho những điều dối trá. Cô sẽ không làm thế. Nhưng cô lại nhìn thấy Luke chạy quanh cánh đồng, giơ hai tay ra. Nó túm được hạt hoa, giữ chặt lấy và hét to điều ước cũ.
Ngực cô thắt lại và cô thở gấp hơn. Cả hai người họ đều đang dõi theo cô với hy vọng đong đầy trong mắt và cô cảm thấy sức ép dồn lên mình. Đây chỉ là một trò chơi, cô cố gắng thuyết phục bản thân; cô chỉ việc đi ra khỏi xe thôi. Nhưng với cô điều đó có ý nghĩa nhiều hơn thế. Nó có nghĩa là nhồi nhét vào đầu đứa trẻ những ý nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra. Nó có nghĩa là hy sinh một khắc vui vẻ cho cả một đời sống trong thất vọng. Cô siết chặt vô lăng khiến những khớp ngón tay trắng bợt ra.
Luke lại sung sướng nhảy lên cố tóm một hạt nữa. Thằng bé gân cổ nhắc lại điều ước của nó và lần này nói thêm, “Làm ơn đi mà, đi mà, đi mà, Sứ giả ơi!” Nó giơ tay lên cao như Tượng Nữ thần Tự do và thả bông hoa đi.
Ivan không làm gì cả. Anh chỉ đứng yên trên cánh đồng, quan sát mọi chuyện với một cái nhìn và dáng vẻ mà Elizabeth có cảm giác như toát lên sự u sầu. Cô nhìn thấy sự bực tức và thất vọng lớn dần trên khuôn mặt Luke khi thằng bé tóm một hạt hoa khác, giận dữ bóp chặt nó trong tay rồi cố gắng đá nó vào không trung.
Thằng bé đang đánh mất niềm tin của mình và cô không muốn trở thành lý do khiến nó như vậy. Cô hít thở sâu rồi với lấy tay nắm cửa. Khuôn mặt Luke sáng bừng lên và nó lập tức đi đuổi bắt thêm nữa. Khi cô bước ra cánh đồng, những bông vân anh tưng bừng nhảy múa, như các khán giả đang vẫy cờ đỏ và tím chào mừng cầu thủ vào sân.
Đang chầm chậm lái máy kéo, Brendan Egan gần như lao xuống mương vì hình ảnh mà ông vừa nhìn thấy trên cánh đồng xa xa. Nổi bật trên nền biển cả lấp lánh và mặt trời rực rỡ, ông nhìn thấy hai bóng người lờ mờ đang nhảy nhót trên cánh đồng. Một bóng là của một người phụ nữ với mái tóc đen dài tung bay trong gió, tóc xõa quanh mặt và cổ cô. Cô đang la hét vui vẻ và nhảy nhót cùng một thằng bé, cố gắng tóm những hạt bồ công anh đang nhảy dù trong gió.
Brendan dừng chiếc máy kéo lại, choáng váng đến nghẹt thở trước cảnh tượng quen thuộc đó. Như thể ông đang nhìn thấy một bóng ma. Cả người ông rung lên trong lúc ông kinh ngạc và hoảng sợ quan sát, cho đến khi tiếng còi vang lên phía sau khiến ông giật mình và thúc giục ông đi tiếp.
6h30 sáng Chủ nhật, Benjamin đang thưởng thức cảnh biển trên đường lái xe rời khỏi Killarney thì một chiếc máy kéo đỗ ngay giữa đường khiến anh phải phanh gấp. Ngồi trong xe là một ông già mặt trắng bệch đang phóng mắt ra xa. Benjamin nhìn theo ông. Anh ta ngoác miệng cười khi nhận ra Elizabeth Egan đang nhảy múa cùng một thằng bé trên cánh đồng tràn ngập bồ công anh. Cô đang cười, reo hò, nhảy nhót. Cô mặc quần thể thao, mái tóc xõa tự do tung bay chứ không bị buộc ra đằng sau với vẻ nghiêm trang. Anh ta không nghĩ là cô có tran nhưng anh ta thấy cô bế bổng đứa bé lên cao, giúp nó tóm lấy cái gì đó và lại đu đưa thả nó xuống. Đứa bé tóc vàng sung sướng cười khinh khích và Benjamin cũng mỉm cười, thích thú khi chứng kiến cảnh tượng đó. Anh ta có thể đứng ngắm cô cả buổi sáng như thế nhưng một tiếng còi từ phía sau vang lên đã khiến anh ta giật mình. Khi chiếc máy kéo bắt đầu di chuyển thì cả hai chiếc xe đều đi hết sức chậm chạp vì vẫn đang nhìn theo Elizabeth.
Bịa ra một người bạn tưởng tượng và nhảy trên đồng vào 6h30 Chủ nhật… Benjamin không thể không bật cười ngưỡng mộ sự vui vẻ và năng lượng sống của cô. Dường như cô không hề lo người khác sẽ nghĩ gì. Khi tiếp tục lái xe xuống con đường uốn lượn, anh ta nhìn thấy cô rõ hơn. Khuôn mặt cô toát lên một niềm hạnh phúc thật sự. Trông cô như một người hoàn toàn khác.
“Tớ tóm được một hạt!” Cô nghe tiếng Luke hét.
“Ước đi,” Ivan reo.
Luke ép bông hoa lại giữa bàn tay và nhắm chặt mắt. “Tôi ước bác Elizabeth sẽ ra khỏi xe và chơi trò bắt Sứ giả!” Thằng bé gào lên. Nó giơ bàn tay ngắn ngủn trong không trung, từ từ mở những ngón tay bé bỏng và thả quả bóng bay lên, để gió mang nó đi.
Ivan nhướng mày nhìn Elizabeth.
Luke nhìn về phía chiếc xe để xem điều ước của mình có thành hiện thực không.
Dù đã quan sát khuôn mặt bé bỏng ngập tràn hy vọng của thằng bé, cô vẫn không thể buộc mình làm điều đó được – ra khỏi xe và khiến Luke tin vào những câu chuyện thần tiên, chỉ là một từ bóng bẩy thay cho những điều dối trá. Cô sẽ không làm thế. Nhưng cô lại nhìn thấy Luke chạy quanh cánh đồng, giơ hai tay ra. Nó túm được hạt hoa, giữ chặt lấy và hét to điều ước cũ.
Ngực cô thắt lại và cô thở gấp hơn. Cả hai người họ đều đang dõi theo cô với hy vọng đong đầy trong mắt và cô cảm thấy sức ép dồn lên mình. Đây chỉ là một trò chơi, cô cố gắng thuyết phục bản thân; cô chỉ việc đi ra khỏi xe thôi. Nhưng với cô điều đó có ý nghĩa nhiều hơn thế. Nó có nghĩa là nhồi nhét vào đầu đứa trẻ những ý nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra. Nó có nghĩa là hy sinh một khắc vui vẻ cho cả một đời sống trong thất vọng. Cô siết chặt vô lăng khiến những khớp ngón tay trắng bợt ra.
Luke lại sung sướng nhảy lên cố tóm một hạt nữa. Thằng bé gân cổ nhắc lại điều ước của nó và lần này nói thêm, “Làm ơn đi mà, đi mà, đi mà, Sứ giả ơi!” Nó giơ tay lên cao như Tượng Nữ thần Tự do và thả bông hoa đi.
Ivan không làm gì cả. Anh chỉ đứng yên trên cánh đồng, quan sát mọi chuyện với một cái nhìn và dáng vẻ mà Elizabeth có cảm giác như toát lên sự u sầu. Cô nhìn thấy sự bực tức và thất vọng lớn dần trên khuôn mặt Luke khi thằng bé tóm một hạt hoa khác, giận dữ bóp chặt nó trong tay rồi cố gắng đá nó vào không trung.
Thằng bé đang đánh mất niềm tin của mình và cô không muốn trở thành lý do khiến nó như vậy. Cô hít thở sâu rồi với lấy tay nắm cửa. Khuôn mặt Luke sáng bừng lên và nó lập tức đi đuổi bắt thêm nữa. Khi cô bước ra cánh đồng, những bông vân anh tưng bừng nhảy múa, như các khán giả đang vẫy cờ đỏ và tím chào mừng cầu thủ vào sân.
Đang chầm chậm lái máy kéo, Brendan Egan gần như lao xuống mương vì hình ảnh mà ông vừa nhìn thấy trên cánh đồng xa xa. Nổi bật trên nền biển cả lấp lánh và mặt trời rực rỡ, ông nhìn thấy hai bóng người lờ mờ đang nhảy nhót trên cánh đồng. Một bóng là của một người phụ nữ với mái tóc đen dài tung bay trong gió, tóc xõa quanh mặt và cổ cô. Cô đang la hét vui vẻ và nhảy nhót cùng một thằng bé, cố gắng tóm những hạt bồ công anh đang nhảy dù trong gió.
Brendan dừng chiếc máy kéo lại, choáng váng đến nghẹt thở trước cảnh tượng quen thuộc đó. Như thể ông đang nhìn thấy một bóng ma. Cả người ông rung lên trong lúc ông kinh ngạc và hoảng sợ quan sát, cho đến khi tiếng còi vang lên phía sau khiến ông giật mình và thúc giục ông đi tiếp.
6h30 sáng Chủ nhật, Benjamin đang thưởng thức cảnh biển trên đường lái xe rời khỏi Killarney thì một chiếc máy kéo đỗ ngay giữa đường khiến anh phải phanh gấp. Ngồi trong xe là một ông già mặt trắng bệch đang phóng mắt ra xa. Benjamin nhìn theo ông. Anh ta ngoác miệng cười khi nhận ra Elizabeth Egan đang nhảy múa cùng một thằng bé trên cánh đồng tràn ngập bồ công anh. Cô đang cười, reo hò, nhảy nhót. Cô mặc quần thể thao, mái tóc xõa tự do tung bay chứ không bị buộc ra đằng sau với vẻ nghiêm trang. Anh ta không nghĩ là cô có tran nhưng anh ta thấy cô bế bổng đứa bé lên cao, giúp nó tóm lấy cái gì đó và lại đu đưa thả nó xuống. Đứa bé tóc vàng sung sướng cười khinh khích và Benjamin cũng mỉm cười, thích thú khi chứng kiến cảnh tượng đó. Anh ta có thể đứng ngắm cô cả buổi sáng như thế nhưng một tiếng còi từ phía sau vang lên đã khiến anh ta giật mình. Khi chiếc máy kéo bắt đầu di chuyển thì cả hai chiếc xe đều đi hết sức chậm chạp vì vẫn đang nhìn theo Elizabeth.
Bịa ra một người bạn tưởng tượng và nhảy trên đồng vào 6h30 Chủ nhật… Benjamin không thể không bật cười ngưỡng mộ sự vui vẻ và năng lượng sống của cô. Dường như cô không hề lo người khác sẽ nghĩ gì. Khi tiếp tục lái xe xuống con đường uốn lượn, anh ta nhìn thấy cô rõ hơn. Khuôn mặt cô toát lên một niềm hạnh phúc thật sự. Trông cô như một người hoàn toàn khác.
Danh sách chương