Tạ Tĩnh Khang đường đường là một tổng tài trên dưới đều phải nể mặt. Nhân viên thấy hắn sẽ khóc, đối tác làm ăn thấy hắn như thấy quỷ đều phải kính sợ vạn phần. Công ty đối thủ nghe danh Tạ Tĩnh Khang như gặp phải chó dữ, sợ hãi mà bỏ chạy.
Tạ Tĩnh Khang là nhân vật tầm cơ, trên dưới ai cũng đều kính nể hắn...duy chỉ có hai người không sợ, đó chính là Tiểu Bao Bao và Mầm Cây.
Một tháng trôi qua, " người huynh đệ bé bỏng " của hắn cũng đã lành lại. Ngày hôm nay là ngày Tạ Tu La xuất viện, hắn mặc trên người mình một cái áo vest...tóc vuốt ngược trông đến điển trai rạng ngời.
Nhưng khuôn mặt hắn cứ nhăn nhó như ăn phải chanh, chẳng biết mới sáng sớm ai đã chọc phải vị Tu La này.
Lý Tô Tô vẻ mặt thản nhiên như thế mấy năm nay đã quá quen với việc Tạ Tu La hay giận dỗi cho nên điềm tĩnh bỏ máy tính của tổng tài vào túi, sau đó thong thả nói.
" Chúc mừng ngài đã xuất viện, hiện tại ngài muốn đến công ty trước hay đi đâu trước ạ ?"
Tạ Tĩnh Khang không nghĩ ngợi nhiều, thành khẩn đáp.
" Đưa tôi đến nhà của hai cha con đó"
Lần này, trên khuôn mặt của Lý Tô Tô mới xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên, cậu thành thật nói.
" Chủ tịch, tại sao phải nhất quyết đến chỗ hai cha con nhà đó? Việc ở công ty đang chờ ngài giải quyết đấy, ngài không đến sao ?"
Tạ Tĩnh Khang ôm thù hận trong lòng nửa tháng nay, đến cả trong mơ vẫn còn hiện ra khuôn mặt của Tiểu Bao Bao cùng nhóc con kia.
Hắn là một con người có thù thì ắt phải báo, họ Tạ không nghĩ nhiều, kiên quyết đáp.
" Đúng vậy, cả tháng nay giường bệnh tôi vẫn điều hành công ty tốt. Nghỉ ngơi một hôm cũng không có sao"
Lý Tô Tô nháy mắt thấy trên tán mình đổ mồ hôi, cố gắng hỏi câu khác.
" Vậy...ngài có muốn ăn gì đó ngon không ạ ? Tôi đưa ngài đi nhé ?"
Tạ Tĩnh Khang lắc đầu, trong mắt hắn chính là ngọn lửa của sự kiên quyết, hắn đáp.
" Tôi muốn ăn khi nào mà chẳng được. Mau mau đưa xe đến đây, tôi cần phải gặp hai cha con đó"
Lý Tô Tô đành hết cách, dù sao người trước mặt này cũng là ông chủ của cậu. Nhân viên quèn như Lý Tô Tô dám nói gì với ông chủ sao ?
Thư kí Lý cảm thấy lần này người chịu thiệt hại không phải là hai cha con nhà đó...mà chính là vị tổng tài này. Nhưng quả thật, dù thư kí có can ngăn hắn vẫn đi... Cho nên Lý Tô Tô đành chiều theo yêu cầu của vị này vậy.
Chiếc xe ô tô sang trọng đưa hai người đến con ngõ nhỏ xảy ra " thảm kịch" nửa tháng trước. Lần này Tạ Tĩnh Khang đã có kinh nghiệm hơn cho nên bước đi rất tự tin.
Hắn sải chân dài đi vào con hẻm chật hẹp, vừa hay lúc này Tiểu Bao Bao đang chơi gần đó. Vừa thấy Tạ Tĩnh Khang xuất hiện, bé con mặt hốt hoảng ôm cái mông béo ú chạy về nhà, miệng gào lên.
" Ba ba, ba ba... Nguy to rồi, kẻ xấu lên đến rồi. Ba ba, người đó đến bắt ba ba đi sao ?"
Ngôi nhà của Tiểu Bao Bao thật sự rất nhỏ, cậu vừa nghe tiếng con trai hét lên liền xô cái bàn nhỏ sang một bên, nhào đến ôm con trai chay vào trong nhà... Đóng cửa kín mít.
Bao Bao ôm con trai trong lòng, sợ hãi ôm con nói.
" Mầm Cây ngoan ngoan đừng sợ, đừng sợ nhé ! Ba ba luôn bảo vệ Mầm Cây"
Bé con được cha ôm trong lòng đã qua cơn hoảng loạn, nhưng nhìn trán cha bé lấm tấm mồ hôi. Bé con ngây thơ hỏi.
" Ba ba! Ba ba sợ sao ?"
Tiểu Bao Bao thành thật trả lời.
" Sợ chứ ! Sợ chứ, người đó là kẻ xấu đó "
Nhưng mà Bao Bao nghĩ lại thấy mình nói sai sai, Tiểu Bao Bao phủi phủi miệng mình tự nói lại.
" Sai rồi! sai rồi! Ba ba làm sao mà sợ được chứ ? Nếu...nếu kẻ đó đến đây, ba ba nhất định sẽ đấm người đó bay lên mặt trăng"
Bé con Mầm Cây nghe vậy thì ngưỡng mô lắm, còn vỗ tay khen ngợi ba bé.
" Quaooo.... Ba ba thật là ngầu nha"
Được con trai khen, Bao Bao vui gần chết. Nhưng bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc! Cốc ! Cốc!
Tiếng gõ cửa vừa dứt, tiếp đến là tiếng khóc của Bao Bao vang lên.
" Oa...Mầm Cây, cứu cha...sợ quá...sợ quá!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện