Tạm thời quên đi câu chuyện của Mầm Cây, quay lại với Tạ Tĩnh Khang đang hung dữ với Tiểu Bao Bao. Ánh mắt hắn như thế muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, miệng không ngừng quát.
" Đã dặn biết bao nhiêu lần rồi ? Tại sao lại không chịu nghe lời? Cậu có tin tôi đánh cậu tại đây luôn không ?"
" Hức!"
Tiểu Bao Bao lộ rõ vẻ tủi thân ấm ức vừa nhìn hắn sợ hãi bắt đầu khóc nấc lên từng tiếng. Còn hắn thì điên tiết đến nơi tiếp tục mắng.
" Ngốc thì cũng ngốc vừa phải thôi chứ ? Nếu như không phải tôi đến kịp thì cậu gặp vấn đề rồi không ?"
" Hức!"
" Khóc cái gì mà khóc ? Tôi nói cái gì sai hay sao mà khóc ?"
" Hức...không...không có. Nhưng Khang Khang hung dữ với Bao Bao, Bao Bao sợ... Khang Khang lại trở thành người xấu rồi..."
"...."
Nhìn dáng vẻ như thể chịu ấm ức của cậu hắn muốn mắng cũng không mắng được nữa, mặc dù giận trong lòng nhưng hắn chỉ có thể đành thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm.
" Hừ! Thích ai không thích, tự dưng lại đi thích một kẻ ngốc làm gì cho bây giờ mắng cũng mắng không xong ?"
Tiểu Bao Bao nhìn thấy hắn không mắng mình nữa, trong lòng bạo gan hơn một chút. Cậu đi đến cạnh hắn, dùng một bàn tay xoa nhẹ trán hắn, còn không ngừng dùng miệng thổi thổi.
" Khang Khang đừng tức giận nữa, nếu như tức giận sẽ rất là mau già. Để Bao Bao thổi thổi cho Khang Khang không tức giận nữa nhé ?"
" Phì! Tôi cũng thật hết cách với cậu"
Chỉ một hành động đó của Bao Bao đã xoa dịu được cơn tức của người kia. Tạ Tĩnh Khang không giận cậu nữa. Chỉ nhẹ nhắc nhở.
" Lần sau nhất định phải đi theo tôi có biết chưa ?"
" Ưm! Bao Bao nhớ rồi"
Tạ Tĩnh Khang lúc này chính thức nguôi giận, trở về khuôn mặt vui vẻ kéo Bao Bao đi xung quanh khu mua sắm, còn nói.
" Đi! Thích gì thì tôi mua cho cậu. Bao thịt vừa nãy mất rồi thì tôi mua cho bao khác. Nếu không mua được thịt bò giảm giá thì tôi mua thịt bò thượng hạng cho cậu."
" Dạ ~!"
Hai người lại tiếp tục đi mua sắm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mà chuyện vừa nãy khiến bọn họ mắng chửi nhau vốn dĩ cũng chỉ dừng lại ở chuyện Bao Bao đi lạc mà thôi.
Chuyện chẳng là thế này, sau khi đưa con trai của cậu đi học thì Bao Bao bỗng nhiên òa khóc nức nở như thể mình xa con trai gần một năm trời. Hết cách, Tạ Tĩnh Khang chỉ có thể hứa đưa cậu đi siêu thị mua thịt bò. Nhưng mà vừa đến nơi, Bao Bao sống chết đòi mua thịt bò giảm giá thì như thế sẽ tiết kiệm được tiền của hắn hơn.
Lúc đầu Tạ Tĩnh Khang không đồng ý, nhưng nhìn Bao Bao kiên định như vậy thì hắn đành phải chiều theo ý của cậu vậy.
Nhưng mà quầy thịt bò giảm giá cao, khá nhiều người chen chúc lẫn nhau giành giật từng hộp thịt. Nếu như nhìn tổng thể khu thịt lần này thì chỉ có thể so sánh với cuộc hỗn chiến ngày xưa. Bên này vừa lơ là một cái đã mất đi của quý báu.
Nhưng mà bằng năng lực nào đó, Tiểu Bao Bao giữa biển người đã mua được đến ba hộp thịt bò. Nhưng cậu còn chưa vui sướng được bao lâu đã bị thằng nhóc nào đó giật hộp thịt từ trên tay rồi chạy về phía mẹ nó, hai mẹ con béo mập ngang nhiên bỏ hộp thịt vào túi của mình rồi rời đi. Tiểu Bao Bao vì thế mà sống chết đuổi theo.
Tạ Tĩnh Khang đứng ở ngoài đợi cậu, lúc Bao Bao tự ý bỏ đi hắn không hay. Đến lúc quầy thịt vắng người mà không thấy Bao Bao đâu hắn mới cuống quýt đi tìm.
Hắn tìm từ tầng này đến tầng khác, tìm như muốn nổi điên đến nơi thì mới biết cậu đang ở tầng một.
Một mình Bao Bao đứng ở sảnh tầng một khóc thút thít, giữa một đám người qua lại như vậy chẳng ai hỏi cậu bị gì. Dòng người cứ hết đi đi lại lại, vậy mà một câu hỏi thăm cũng không có.
Tạ Tĩnh Khang nhìn thấy cảnh đó tức giận tột độ. Đi đến cạnh cậu không ngừng mắng.
" Tại sao lại cứ thích chạy lung tung vậy hả ? Còn đứng ở đây khóc nữa. Cuối cùng là có chuyện gì?"
Tiểu Bao Bao nức nở thuật lại câu chuyện vừa rồi, lửa giận hắn bùng bùng trong lòng. Sau đó là một trận võ mồm như trên do Tạ Tĩnh Khang diễn ra.
Nhưng mà cuối cùng hai người vẫn làm lành, cùng nhau đi siêu thị mua thịt bò cho Bao Bao. Nhưng bọn họ không hề hay biết rằng mụ béo cùng đứa con kia từ đâu xuất hiện ngoài cửa siêu thị.
Bà béo lấy điện thoại, vội vàng gọi cho ai đó. Còn không ngừng gấp rút nói.
" Thưa bà, đã tìm ra Bao Bao. Nhưng thằng bé lại không thấy đâu ạ"
Đầu bên kia nói cái gì đó, mụ béo lập tức vâng vâng dạ dạ. Sau đó thì tắt điện thoại, đứa con bên cạnh bà giương mắt nhìn hỏi.
" Mẹ! Chúng ta thật sự phải bắt tên ngốc đó sao ?"
" Hừ ! Tên ngốc đó sống chết không quan trọng, dù cho có đánh chết nó cũng phải bắt nó khai ra thằng bé ở đâu. Như thế chúng ta sẽ một mình hưởng hết số tiền lớn đó. Con hiểu không ?"
" Nhưng mẹ ơi! Bao Bao tội nghiệp lắm, đừng làm như vậy mà."
" Ranh con! Im miệng cho mẹ"
Hai mẹ con nhà kia vừa đi vừa nói, thằng bé kia quay đầu lại nhìn vào trong siêu thị. Khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng.