Tạ Tĩnh Khang sau khi trả thù xong thì lòng phơi phới như sắc xuân, cảm giác bứt rứt cũng vơi đi. Ôm thằng nhỏ trên tay cũng thấy bé đáng yêu vô cùng.

Tiểu Bao Bao vẫn cảnh giác với Tạ Tĩnh Khang, cậu ngờ nghệch hỏi.

" Anh...anh sẽ bắt cóc chúng tôi sao ? Anh bắt cóc chúng tôi rồi sẽ không chết nữa hả?"

Tạ Tĩnh Khang tâm trạng vui vẻ, cũng không thèm để ý mấy lời vu oan kia của cậu. Chỉ dửng dưng đáp.

" Ông đây sẽ không chết nữa, cũng không bắt cóc cha con các người đi. Nhìn đi, cậu thì ốm như xác khô, con trai thì tròn thế này... Có bán được bao nhiêu tiền lắm đâu? Tôi cũng lắm tiền, bán hai người làm gì?"

Tiểu Bao Bao ngây thơ hỏi tiếp.

" Vậy...anh đưa chúng tôi đi đâu ? Bao Bao muốn đi làm... Không đi làm sẽ không có tiền mua thức ăn cho Mầm Cây"

Nghe ba nói sẽ không có tiền mua thức ăn Mầm Cây cũng hoảng hốt, bé vội vàng kêu lên.

" Chú ơi! Chú ơi... Mầm Cây không đi với chú nữa đâu. Chú mau thả con xuống đi. Mầm Cây và ba không muốn chết đói đâu..."

Tạ Tĩnh Khang không thèm để ý đến lời cầu xin của hai cha con đó. Ngang ngược đáp.

" Ồn ào cái gì ? Ông đây mua một ngày lương của hai người có được chưa ? Tâm trạng ông đang tốt, chỉ là chở các người đi mua sữa cùng thức ăn thôi. Yên tâm đi, họ Tạ này không thèm làm hại các người.

" Tại sao lại mua thức ăn cho Bao Bao và Mầm Cây ?"

" Vì tôi thích "

Nghe Tạ Tĩnh Khang nói vậy, Mầm Cây nhanh miệng hỏi tiếp.

" Vậy chú có thích ba cháu không ?"

Tạ Tĩnh Khang đang vui, cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều. Cứ vậy mà đáp.

" Thích luôn... Ủa mà khoan...."

Nói được một lúc hắn mới chịu dùng đến cái não của mình, Tạ Tĩnh Khang nhìn qua Bao Bao. Chỉ thấy cậu vẫn ngờ nghệch tính xem nên mua bao nhiêu sữa cho Mầm Cây là đủ.

Tạ Tĩnh Khang nhìn thằng bé đang che miệng cười khúc khích, miệng thầm mắng.

" Đồ quỷ con"

Tạ Tĩnh Khang đấu mắt với Mầm Cây một hồi rồi thôi, cả ba người ra đến xe. Chỉ thấy Lý Tô Tô đã bấm còi inh ỏi.

Tạ Tĩnh Khang thấy ồn ào lập tức nhíu mày mắng.

" Cậu bấm còi làm gì ? Bộ đi ăn cướp hay sao mà bấm lắm thế ?"

Lý Tô Tô mặt mũi lo lắng nói.

" Sếp! Chúng ta còn cuộc họp, ngài mau quay về thôi"

Tạ Tĩnh Khang hừ một tiếng, nói với Tô Tô.

" Mau xuống xe đi"

" Tại sao ạ ?"

" Tôi bảo cậu mau xuống xe đi"

Lý Tô Tô làm theo lời của Tạ Tĩnh Khang. Nhanh chóng bước xuống xe.

Lúc anh vừa rời khỏi ghế lái thì Tạ Tĩnh Khang đã nói.

" Cậu tự bắt xe về công ty, nói với mọi người tôi cần dưỡng thương thêm một ngày. Ngày mai hẳn họp"

Lý Tô Tô khóc không ra nước mắt, đau đớn hỏi.

" Tại sao ạ ?"

" Tại vì tôi là tổng tài"

" Tổng tài thì nên đi họp ạ"

" Không! Tổng tài thích họp lúc nào thì họp, không thích thì không họp. Nào... Mau đi về công ty đi"

Tạ Tĩnh Khang là một tổng tài quái gở, chỉ thích làm theo ý mình. Thế mà chẳng hiểu sao có lắm công ty muốn hợp tác với hắn, kể cả ông chủ Dịch Long Huấn nổi tiếng ngang tàn, hung hăng nhưng có công ty to cũng là chủ đầu tư thân quen của hắn... Thật sự không biết Tạ Tĩnh Khang có chơi ngải hay không mà lắm người thích hợp tác với hắn thật sự.

Lý Tô Tô biết không thể khuyên nhủ được sếp mình. Đành ngậm ngùi bắt taxi về, thay Tạ Tĩnh Khang nghe đối tác chửi bới một trận.

Mà Tạ Tĩnh Khang ngang ngược quen rồi, hắn đặt Mầm Cây ngồi ở ghế sau, cẩn thận cài dậy an toàn cho bé. Sau đó nói với Bao Bao.

" Còn chờ gì nữa ? Mau lên xe đi"

Tiểu Bao Bao cắn móng tay, ngập ngừng hỏi.

" Có...có một loại sữa mới ra rất ngon... Mầm Cây rất thích uống, nhưng mà sữa đấy đắt quá... Anh có thể mua cho con trai Bao Bao một hộp được không ? Bao Bao... Có tiền sẽ trả lại cho anh"

Tiểu Bao Bao dùng dáng vẻ thỏ con của mình ngô nghê hỏi hắn. Tất nhiên, Tạ Tĩnh Khang sẽ đáp.

" Nói nhiều quá, mau lên xe đi. Còn lải nhải nữa là cái mông có sẹo liền này"

Tiểu Bao Bao ngoan ngoãn ngồi vào xe, chẳng qua... Lúc cậu chổng mau đi vào bên trong xe thì cái mông nhỏ nhỏ vô tình lọt vào mắt ai kia.

Tạ tu la không nói nhiều, lập tức dùng hành động lẫn lời nói. Bàn tay một phát vỗ vào mông Bao Bao.

Bép! " Quá xá đã!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện