“Hi Tử, tôi buồn ngủ quá...”

Tiếng thầm thì như có như không của Vệ Ảnh như một chậu nước lạnhđổ thẳng xuống, trong lòng Đàm Hi giật thót một cái, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

“Tiểu Ảnh Tử? Vệ Ảnh?”

“Hửm? Hình như tôi ngủ rồi...”

“Không được ngủ! Bà dậy đi!”

Vẻ mặt cô quá mức thận trọng, giọng điệu vừa nhanh vừa gấp, Vệ Ảnh lập tức ý thức được tính nghiêm trọng, lật người ngồi dậy.

Cử động này khiến cô phát hiện chân tay mình đã mềm nhũn, mắt cứ muốn nhắm chặt lại.

Đàm Hi giơ tay ra đỡ lấy, cắn răng, thầm mắng: “Chết tiệt!”

Vệ Ảnh xuống giường gỗ, chống tay cố đứng vững, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Tôi nghi ngờ chỗ này đã bị người ta hạ thuốc, thuốc sẽ theo hơi nước dần có tác dụng, nếu còn ở đây nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào?”

“Ra ngoài đã rồi tính sau.”

“Nhưng bây giờ tôi thế này...”

“Còn chưa lộ hết, bà sợ cái gì?” Vừa nói vừa giơ tay kéo cửa, nhưng đáng tiếc, lúc này đã muộn rồi.

Người phụ nữ váy đỏ sẫm đứng ngoài cửa, thấy vậy mỉm cười, “Hai cô muốn đi đâu? Còn chưa hết giờ mà.”

“Cút đi!” Đàm Hi một tay đỡ Vệ Ảnh, một tay giữ trước ngực, giống như con bò mẹ sắp phát điên, bất chấp tất cả xông về phía trước.

Dì Hồng đoán được cô sẽ phản kháng, từ chi tiết cô từ chối rượu được tặng đã có thể thấy được cô là người vô cùng thận trọng, rất từng trải, nhưng không ngờ cô lại sử dụng phương thức gần như liều mạng này.

Bây giờ Đàm Hi rất tỉnh táo, mục tiêu duy nhất của cô chính là chạy trốn! Cô không biết mình đã hít phải thứ thuốc gì, cũng không rõ dược lượng là bao nhiêu, không biết được khi nào sẽ phát tác, trước lúc đó, cô phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh!

Kiểu dựng sào thấy bóng như thế này thì phương pháp thích hợp nhất là tốc chiến tốc thắng.

Dù trong tay còn kéo theo Vệ Ảnh nhưng tốc độ của Đàm Hi vẫn không hề chậm lại.

Dồn khí về vùng đan điền, cố gắng gom hết sức mạnh, sau đó – nhắm chuẩn mục tiêu, đá mạnh một cái!

Đá trúng vào bộ ngực yêu kiều mềm mại.

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên, dì Hồng nâng lấy vật thể tròn trịa bên phải, đau đến sắc mặt trắng bệch.

“Bắt lấy con đĩ đấy cho tao! Không được để nó chạy!”

Hai bóng người chạy xuyên qua hành lang nhanh như cơn gió, bỏ lại người phụ nữ đang tru tréo thảm thiết như giết heo ở lại phía sau.

“Hi Tử, tôi… không được rồi, bà chạy đi…”

Vệ Ảnh lúc trước vẫn nằm trên chiếc sạp xông hơi nên đã hít vào không ít thuốc, nếu không có Đàm Hi bảo vệ thì cô đã sớm mềm nhũn chân tay, gục ngã xuống dưới đất từ lâu rồi.

Thấy vẫn còn cả một hành lang dài hun hút mới đến lối ra, kẻ đuổi theo phía sau lại hung hãn, dẫn cô theo sẽ càng thêm mệt mỏi.

“Hi Tử, cứ mặc kệ tôi đi, bà mau đi đi.”

“Câm mồm!” Bỗng nhiên nghiêng đầu, trong đôi mắt trong trẻo có một tia ánh sáng u ám màu đỏ tươi xẹt qua.

Vệ Ảnh giật mình kinh hãi, đối mặt với đôi mắt lộ rõ vẻ hung ác kia, dường như đây là lần đầu tiên cô thấy Đàm Hi như vậy thì sau khi hai người quen biết nhau.

Cô chưa bao giờ biết rằng, tiểu bạch thỏ ngây thơ vô hại lại có một bộ mặt hung hãn như vậy!

“Nếu còn như thế nữa thì cả hai chúng ta đều không chạy nổi đâu…”

“Vệ Ảnh, bà còn nói một câu nữa, có tin tôi bóp chết bà luôn không hả?”

“Tôi…”

“Còn nói nữa à?” Một tiếng quát tháo khiến Vệ Ảnh hoàn toàn ngậm miệng lại.

“Bà phải cố gồng lên cho tôi, có chết cũng không được dừng lại nghe không! Nếu bà dám từ bỏ, không đợi đám người đó đến, tôi nhất định sẽ tự tay xử lý bà đấy!”

Vệ Ảnh trề môi, “Dữ quá…”

Đàm Hi lạnh lùng liếc nhìn một cái mới làm cho Vệ Ảnh im mồm được.

Sắp rồi!

Năm trăm mét…

Ba trăm mét…

Lối ra đã ở ngay trước mắt, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lấy hơi chuẩn bị ra đòn tấn công cuối cùng.

Một trăm mét…

Năm mươi mét…

Cuối cùng cũng đến nơi rồi!

Nhưng biến cố đáng sợ nhất luôn xảy ra ở giây phút cuối cùng.

Chờ đón hai người không phải là lối ra mà là một bức tường bằng thịt được xây bởi một đám bảo vệ mặc áo đen.

Triệu Bân đứng đằng sau bức “tường”, bên cạnh là người được hắn kéo từ phòng VIP ra, Tống Bạch, vẻ mặt đang mất kiên nhẫn, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Đàm Hi, anh ta lại đột nhiên trở nên phấn chấn.

Sự kinh ngạc biến thành kinh hỉ, nhưng lại kéo theo một tầng kinh diễm nồng đậm.

Khuôn mặt với đường nét xinh đẹp, đôi mày kiếm càng làm tăng thêm vẻ khí khái, làn da màu trắng tuyết như lớp sương mờ ảo ngưng tụ nơi vách núi, lấp lánh rực rỡ.

Ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, Tống Bạch mới phát hiện ra lúc này cô chỉ đang được bao bọc bởi một chiếc khăn tắm mỏng manh!

Hai chiếc xương quai xanh tinh tế cứ thế lộ ra trước mắt người khác không hề che đậy, y như cánh bướm rung rinh sắp bay lên, mảng da màu trắng tuyết đâm vào khiến đôi mắt anh ta nhói đau.

Đàm Hi đi trước, bảo vệ Vệ Ảnh đang bất động ở phía sau, cho dù một tay cô vẫn còn đang kéo khăn tắm nhưng vẫn không hề có vẻ chật vật.

Cô đứng đó, ánh mắt trong trẻo, tỉnh táo và sáng như đuốc.

“Tránh ra.” Giọng nói lạnh lẽo mang theo một chút cuồng vọng, ánh mắt sắc bén như dao của Đàm Hi nhìn thẳng vào hai người.

Trong mắt Triệu Bân ánh lên sự kinh hãi và tán thưởng, lúc trước, hắn nhìn từ trên lầu hai xuống, cách quá xa, lại cộng thêm chỉ nhìn được lưng nên không rõ ràng lắm, bây giờ đứng gần quan sát, hắn mới từ từ nhận ra được sự đặc biệt của người đẹp này.

Nhìn lần đầu chỉ cảm thấy cô gái này trắng trẻo như cục bột; lần thứ hai nhìn sẽ bị gương mặt thanh tú, xinh đẹp của cô thu hút, đặc biệt là hai hàng lông mày kiếm ngang thẳng và đậm nét, thầm ẩn chứa cái lạnh và trầm trung tính trong nét ưu nhã, thì ra trên đời lại có thể có loại đẹp trai tuấn dật như vậy!

Chẳng trách Tống Bạch cứ nhớ thương mãi, ngay cả hắn… cũng không khỏi động lòng.

Khi hai người đánh giá Đàm Hi, ánh mắt sắc bén của cô cũng nhìn quét qua họ.

Bỏ qua Tống Bạch có vẻ hơi ngơ ngáo, ánh mắt cuối cùng nhìn thẳng vào Triệu Bân.

“Là anh kêu họ chặn chúng tôi lại sao?”

Triệu Bân gật đầu.

Lúc này, dì Hồng cũng đưa theo các binh tôm tướng tép của bà ta, một tay đỡ ngực, một tay chống nạnh, thở hồng hộc chạy đến, mồ hôi đầm đìa.

Nhưng không ai nhìn bà ta, tiêu điểm chú ý đều tập trung lên đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau này.

“Anh muốn làm gì?” Đàm Hi lạnh mặt, nhả ra từng chữ chậm rãi.

“Không làm gì cả, chỉ muốn mời cô gái xinh đẹp đây uống một ly thôi.” Triệu Bân tiếp lời, nụ cười đầy vẻ dâm đãng.

“Uống rượu à?” Đàm Hi cười, đột nhiên, khóe môi rủ xuống, ánh mắt đột nhiên âm trầm, “Anh bị điên à? Cả họ hàng hang hốc nhà anh bị điên luôn rồi à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện