Không hiểu được vì cái gì, Đoàn Thăng đột nhiên cảm thấy trở nên vô cùng thoải mái.

Đã lâu như thế không hồi phủ, ai cũng không hỏi hắn rốt cuộc đi đâu.

Cơ hồ tất cả bọn hạ nhân đều biết tin tức Mạc Ngôn trộm trở về, bất quá ai cũng không lên tiếng. Mọi người đều tình nguyện làm như không có việc gì, ai cũng không hy vọng vướng vào phiền toái.

Đương nhiên, Đoàn Thăng vẫn là thản nhiên như thường ngày trở về trướng phòng tính toán sổ sách. Trong khoảng thời gian này, tuy rằng Đoàn Linh Vân từng đến hung hăng kêu gào, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vô cùng thản nhiên của Đoàn Thăng, một chút biện pháp đều không có để đối phó với hắn.

Điều này cũng là đương nhiên, bởi vì hắn đã nắm được chính xác thời gian thiếu gia sẽ về nhà.

Kỳ thật chuyện này… cũng có thể không cần phiền toái như thế.

Đoàn Thanh Tú nắm bắt tin tức có điều linh thông hơn một chút, lập tức biết được nơi Mạc Ngôn ẩn thân. Bất quá nàng chưa cùng tỷ tỷ nói, một mình lặng lẽ chạy đi tìm hiểu tin tức.

Nhoáng lên một cái, mắt liền nhìn thấy thân ảnh càng thêm mảnh khảnh kia.

Thật là đáng tiếc a…Đoàn Thanh Tú nghĩ thầm. Nếu hắn là nữ nhân, thật là tốt biết bao nhiêu… lớn lên như thế xinh đẹp, lại ôn nhu… nếu hắn là nữ nhân, nhất định có thể làm một đống người chết mê chết mệt! Nói không chừng còn có thể được tuyển vào hoàng cung… nghe nói gần đây thái tử còn thường thường đến kinh thành vui chơi, nói không chừng thật sự sẽ được coi trọng đấy.

Đoàn Thanh Tú trong lòng loạn nghĩ, lại không khỏi vì Mạc Ngôn đáng thương mà khẽ thở dài. Nhớ tới hắn bị nương đuổi ra cửa cũng là do mình gây hoạ…

” Tẩu tử…” Đoàn Thanh Tú từ chỗ tối đi ra, trong miệng vẫn xưng hắn là ” chị dâu”.

Mạc Ngôn ngây ngốc ra một lúc, động tác trên tay trở nên đơ cứng.

Không xong … bị phát hiện…

” Tẩu tử thích hoa?” Đoàn Thanh Tú đi qua, cùng Mạc Ngôn đứng chung một chỗ. Thân thủ sờ sờ vào cánh hoa, nàng nhìn sang bình nước trên tay Mạc Ngôn, mỉm cười.

Mạc Ngôn có vẻ bất an, nếu chỉ mỗi mình hắn thì không sao… nhưng nếu liên luỵ đến những người khác thì…

” Tẩu tử…” Đoàn Thanh Tú thản nhiên mở miệng.” Ngươi cứ yên tâm… ta sẽ không đi mật báo đâu!”

Mạc Ngôn nhìn nàng, gật gật đầu.

Mạc Ngôn tiếp tục tưới hoa, Đoàn Thanh Tú còn muốn nói cái gì đó… đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận quát to…” Thiếu gia đã về rồi!”

Mạc Ngôn cứ như vậy đứng trơ người ra như pho tượng.

Đoàn Thăng ngay từ đầu liền đứng ở cửa nghênh đón Đoàn Thần Phi, vừa thấy thiếu gia trở về, hắn ngay tại bên tai y nói thầm vài câu.

Đoàn Thần Phi nhanh chân vọt vào cửa.

” Mạc Ngôn đâu?”

Thế là… mọi người trong nhà biết sắp có sự tình lớn.

Đoàn Thăng đi ở phía sau, đang muốn theo vào cửa, đột nhiên bị Trữ Ngự Diệp một phen giữ chặt.

” Có chuyện gì?” Đoàn Thăng nói còn chưa xong, có một vật thể thật lớn ôm lấy chính mình. Gắt gao… cảm giác thật ấm áp. Đoàn Thăng mặt nhăn mày nhíu.

” Thăng… ta rất nhớ ngươi.” Trữ Ngự Diệp thì thào nói. Y chọn một nơi hẻo lánh mà tất cả mọi người không thường lui tới, thổ lộ. Đoàn Thăng nghe tim một trận đập nhanh.

” Ngươi nói bậy cái…” Trữ Ngự Diệp cúi đầu, hôn lấy Đoàn Thăng. Nhẹ nhàng chạm vào môi người mà y đã muốn thật lâu…

Đoàn Thăng ngây ngốc ra một lúc, nhưng cũng không có đẩy ra.

Trữ Ngự Diệp chỉ hôn lướt qua đôi môi ấy. Lại nhẹ nhàng buông hắn ra. Đoàn Thăng sau một lúc định thần, lập tức giãy thoát khỏi lồng ngực Trữ Ngự Diệp, xoay người muốn đi.

Trữ Ngự Diệp lại một lần nữa giữ chặt hắn, lần này y tuyệt đối không thả hắn đi nữa. Y nhất định phải nghe được đáp án!

” Này?” Bàn tay bị mở ra, một vật thể được đặt vào tay hắn.

” Này…” Trữ Ngự Diệp thật cẩn thận nắm lấy tay Đoàn Thăng.” Ngọc này…. Thiếu gia nói… phải tặng cho người ta thích. Ta chỉ thích ngươi, hy vọng ngươi nhận lấy.” Trữ Ngự Diệp không còn vẻ cợt nhả giống ngày thường, y thật nghiêm túc nhìn Đoàn Thăng.

Đoàn Thăng nhìn ngọc, thấy rõ ràng chữ được khắc ở mặt trên.

Vật này… xem như thiếu gia cho y, là muốn y tặng người khác làm vật đính ước sao? Nhìn bộ dáng do dự của Đoàn Thăng, trái tim Trữ Ngự Diệp như muốn nhảy ra ngoài. Nếu hắn thật sự trả lại cho mình… vậy thì mình sẽ thật sự bỏ cuộc…

Y cũng biết chính mình thật ngốc nghếch, không xứng với Đoàn Thăng.

Du hương… kỳ thật so với y càng thích hợp với hắn hơn. Nếu hắn thật sự chọn Du Hương… đó mới là sự lựa chọn chính xác nhất.

Thời gian chầm chậm trôi qua… bốn phía tựa hồ chỉ còn lại có thanh âm hô hấp ồ ồ của Trữ Ngự Diệp.

Đoàn Thăng chậm rãi nắm chặt tay, đem ngọc thu vào trong ngực hắn.

Trữ Ngự Diệp trợn mắt há hốc mồm.

Đoàn Thăng xoay người đi vài bước, lại giống nhớ tới cái gì đó mà dừng lại.

” Ta sẽ không thành thân với Du Hương…” Vừa mới nói xong, thân ảnh liền biến mất ở cửa sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện