Đang ngẩn người thì được đưa đến một khách điếm, vừa bước vào cửa đã bị hai nữ nhân thét chói tai tra hỏi.

” Ngươi có như thế nào hay không?” ” Ngươi đã đi đâu?” ” Ngươi có bị người khác khi dễ không?” ” Ngươi có mệt hay không? Muốn uống trà hay không? Đã đói bụng chưa?” ……

Này… Mạc Ngôn ngốc lăng đứng nhìn Yến Hinh cùng Du Hương thay nhau hỏi tới tấp. Rồi còn tíu tít quay chung quanh hắn, nào là châm trà, nào là đệ trái cây, làm cho dở khóc dở cười.

Hai nữ nhân cùng một chỗ nói chuyện công lực quả nhiên lợi hại, các nàng trong nháy mắt hỏi xong trăm ngàn câu, Mạc Ngôn lại một câu đều chưa đáp được. Hắn quay đầu cười khổ nhìn Đoàn Thăng.

Đoàn Thăng liếc nhìn hắn cứ như chú chó nhỏ đáng thương bị hai nữ nhân giáp công, khẽ thở dài lại xuất môn.

Giang Nam.

Đoàn Thần Phi gần đây tâm trạng có điểm không yên, cũng không biết là vì sự gì, y luôn cảm thấy phiền não.

Y kỳ thật rất muốn trở về. Đi Giang Nam đã có một đoạn thời gian, sự tình cũng đã giải quyết gần như trôi chảy … kỳ thật hẳn là rất nhanh có thể trở về.

Y dùng tốc độ phi thường nhất có thể để xử lý hoàn tất cả sự vụ lớn nhỏ, chính là muốn nhanh chóng trở về. Sự tình so với suy nghĩ của y còn dễ dàng xử lý hơn, đây là điểm đáng được ăn mừng nhất. Rất nhiều chuyện đều ở trong lòng bàn tay y, chính là bởi vì dạng này, y mới dám để Mạc Ngôn ở lại kinh thành một mình.

Rõ ràng y cũng đã phó thác cho Đoàn Thăng…chắc hẳn sẽ không thành vấn đề gì đâu …thế thì vì cái gì, tâm của y vẫn một mực bồn chồn, lo lắng không thôi…

Phải tin tưởng Mạc Ngôn…

” Thiếu gia. Mời ngài xem qua cái này một chút.” Đoàn Thần Phi ngẩng đầu lên, một quyển sách đặt ở trước mắt y.

Mặc kệ chú ý ra sao, chưởng quầy ở ngân hàng chi nhánh, nhất định không cẩn thận bằng tổng quản trong nhà.

Thật là có chút không thói quen.

Đoàn Thần Phi nhận lấy, tuỳ ý nhìn vài lần.

” Sổ sách… cũng không thể làm quá phận như vậy?” Mới nhìn vài lần, Đoàn Thần Phi đã đem quyển sách đẩy về phía chưởng quầy.

” Thiếu gia…” Chưởng quầy mồ hôi lạnh chảy ròng. Loại cách nói này, biến thành chính là muốn chỉ trích hắn trung gian kiếm lời bỏ túi tiền riêng, ham tài hám của.

Nhưng cho dù là vô tình hay cố ý cũng không sao phản bác được, mấy ngày nay ở chung, hắn biết thiếu gia Đoàn gia, cũng không phải là thiếu gia nhà giàu bình thường mà thôi. Y thậm chí so với Đoàn lão gia lúc sinh thời lại càng không dễ chọc.

Chính là một nhân vật vừa khôn khéo vừa giỏi giang!

Bất cứ sự tình gì đều không thể gạt được y, người như thế phiền toái nhất.

Huống chi… sự thật là… chính mình đã làm giả sổ sách.

Chưởng quầy sắc mặt tái nhợt.

” Đi xuống.” Đoàn Thần Phi không để ý chuyện này, phất phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống. Chưởng quầy trộm thở hổn hển một hơi, chột dạ rời đi.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng động.

” Dễ dàng để hắn đi như thế?” Trữ Ngự Diệp tiến vào.” Cái tên chưởng quầy kia thật không phải người tốt… cư nhiên dám làm giả sổ sách a…”

Không biết là cố ý hay là vô tình, Đoàn Thần Phi làm như không nghe thấy, đánh gảy lời hắn nói.” Sửa sang lại một chút, mấy ngày sau rời đi.”

Đoàn Thăng thong thả quay lại khách điếm.

Vốn nghĩ thời gian đi ra ngoài đã muốn đủ lâu, không nghĩ tới khi trở về, các nàng còn vây lấy Mạc Ngôn hỏi đông hỏi tây.

Nữ nhân tinh lực thật sự là vô hạn a…

” Kia…Đoàn tổng quản làm sao biết ta ở đâu?” Mạc Ngôn thật vất vả ứng phó xong mấy vấn đề dài thườn thượt của Yến Hinh cô nương, hắn cuối cùng đã rảnh để hỏi một việc mà bản thân luôn thắc mắc.

Đề tài lập tức chuyển tới trên người Đoàn Thăng, hắn nhíu nhíu mày, chưa nói cái gì.

” A… đúng rồi…” Hai nữ nhân lúc này cuối cùng mới nhớ tới, hai ngày nay Đoàn Thăng thần thần bí bí xuất môn, để lại các nàng ở trong khách sạn với tâm trạng đầy lo lắng, các nàng đều không có cơ hỏi Đoàn Thăng tới đây để làm việc gì nữa!

Lập tức liền đem Mạc Ngôn từ cái nơi nguy hiểm kia mang về, Đoàn Thăng lần này quả thật là vô cùng lợi hại!

” Không có gì… ta là nhờ cái này mới tìm được ngài.” Đoàn Thăng từ ngực áo xuất ra ôn ngọc, lại đem nó giắt vào thắt lưng Mạc Ngôn.

Vật quy nguyên chủ.

Mạc Ngôn một trận ngốc lăng.

” Đoàn tổng quản…” Mạc Ngôn thanh âm đã muốn khàn khàn.” Cám ơn…” Hắn từ sau khi gặp rủi ro, cũng không dám hy vọng xa vời chính mình còn có thể sờ đến khối ngọc này nữa.

Nếu không có Đoàn tổng quản, chắc hẳn hắn đã chết mấy trăm lần rồi…

” Ngài bị sợ hãi.” Đoàn Thăng gật gật đầu.

Hắn dự đoán, dựa vào trạng huống thân thể của Mạc Ngôn, nếu không ở khách điếm, chính là ở hiệu thuốc bắc. Bất quá, căn cứ kết quả tìm hiểu, chỗ nào cũng không có.

Thế là phán đoán sai một bước.

Nếu Mạc Ngôn gặp gỡ người xấu, không phải muốn tài… chính là muốn sắc.

Thế là Đoàn Thăng tới phụ cận thường tập trung tang vật ── không thể bày bán công khai, cũng có thể nói là chợ đêm lớn nhất để thăm dò tra hỏi. Quả nhiên nhìn thấy một vật quen thuộc.

Sau khi Đoàn Thăng dùng số tiền lớn đem người nọ lừa ra ngoài, lại một trận đòn hiểm, gã đó đều khai hết ra. Có việc gì mà hỏi không ra bí mật chứ? Tra được Mạc Ngôn ở nam các.

Cũng biết sau vài ngày, ở đây sắp sửa tổ chức một sự kiện ngầm, Đoàn Thăng liền cảm thấy yên tâm một chút. Ít nhất Mạc Ngôn bị giựt tiền còn không có bị cướp sắc.

Thế là, hắn tìm đến kỹ viện, thoải mái đi vào.

Cứ như đang đi dạo kỹ viện vậy, thuận tiện cứu người.

Kỳ thật bên trong cái gì cũng không hảo ngoạn, thật không hiểu vì cái gì lại nhiều người như thế…

Tuy rằng mất đi một số bạc lớn thật oan uổng, nhưng ít nhất người đã trở lại là tốt rồi…

” Vấn đề hiện tại là… phải an trí ngài sao đây?”

Đoàn Thăng tung ra một vấn đề, tất cả mọi người đều choáng váng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện