CHƯƠNG 5

Bắt đầu từ ngày đó, Đoàn Thăng cơ hồ mỗi ngày đều cho người đến thỉnh Đoàn Thần Phi đi Nguyệt trúc ốc, làm cho Đoàn Thần Phi bị làm phiền liên tục.

Sự kiên nhẫn của y đã muốn tới cực hạn  rồi, y căn bản không biết vì cái gì y còn chưa nổi điên lên. Tên tổng quản không biết sống chết này, nếu không phải cha y trước khi chết để lại di ngôn cuối cùng, y đã sớm…….

Sách! Để ý tới người đã chết nhiều như vậy làm gì!? ” Thiếu gia……” Mấy ngày liền tới kinh hách, hạ nhân vừa nhìn thấy chủ nhân âm trầm, sợ hãi cơ hồ nói không ra lời. ” Tổng… tổng quản thỉnh ngài đến…… thư phòng…” Trời ạ ~ Phật tổ phù hộ, thiếu gia không cần phát giận a……

” Ác ~?” Thú vị ~! Hiện tại hắn còn muốn bày trò gì với ta đây? ” Đã biết. Cút!”

” Vâng.” May mắn may mắn, còn có thể chạy đi…

Lần trước cái tên Tiểu Lưu kia, không biết nói gì đó chọc cho thiếu gia sinh khí, bị thiếu gia trừng mắt liếc một cái, sợ hãi đến nỗi ở trên giường đến mấy ngày không dám xuống, bởi vậy sau đó liền cáo lão hồi hương, về quê làm ruộng…… thật không biết tổng quản vì cái gì nhất định phải như vậy…

” Chuyện gì? Nói!” Mới đi vào, liền nhìn thấy Đoàn Thăng như đang ngẩn ngơ để ý hoa cỏ.

Đã quen với khẩu khí hung ác của gia chủ nhà hắn, hắn sớm lơ đễnh.” Ngài xem…hoa nở thật đẹp… ngày khác sẽ thay ngài đưa đến thư phòng.”

” Chỉ như vậy?” Đoàn Thần Phi biết hắn sẽ không chỉ đơn giản muốn nói như thế.

” Ân… còn có sự gì đâu? Ta cho ngài ngẫm lại……” Đoàn Thăng nhàn nhã khác thường làm cho Đoàn Thần Phi không khỏi cảnh giác.” Ác ~ Đúng rồi, sáng nay, đầu bếp nữ có chử một chén quế tảo hạnh hoa thang……”

Tên hồ ly này! Hẳn là nên sớm đem hắn đuổi đi!

” Lại như thế nào?” Lần này có điểm quái, Đoàn Thần Phi khó được có kiên nhẫn cùng hắn bình tĩnh mà nói chuyện. Y cảm thấy lần này có gì đó… không đơn giản.

” Cũng không có gì….. bởi vì ta nghĩ, Thiếu phu nhân đường dài mệt nhọc, cũng chưa hảo hảo bồi bổ thân mình, cho nên đã phái người bưng một bát đưa đến cho nàng……”

!?” Liễu ngâm thang?” Khẽ nhíu mày, y bắt lấy quần áo Đoàn Thăng, đề cao.

” Thật sự là bội phục chủ tử ngài anh minh…” Đoàn Thăng cười dài, cho dù ngay sau đó hắn đã bị đánh ngã trên mặt đất.

Đáng chết! Định gây phiền toái cho ta!

Y nhớ rõ… nữ nhân kia dường như ở Nguyệt trúc ốc…

” Mạc ca ca ~ Đây là tổng quản muốn ngươi uống ~ tổng quản nói cái này đối với thân thể ngươi tốt lắm.” Quế Nhi sáng sớm liền bưng đến một bát ngọt thang, bảo hắn uống.

Mạc Ngôn không thích ăn ngọt, chỉ liếc mắt một cái.” Không cần đâu, ta không uống, ngươi uống đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quế Nhi lập tức nhăn nhó.” Ngươi không uống, tổng quản sẽ mắng Quế Nhi.”

Nhẹ nhàng kéo Quế Nhi lại gần, Mạc Ngôn ôn nhu hỏi:” Tổng quản rất hung sao?”

Quế Nhi gật đầu không chút suy nghĩ.

” Được rồi, chúng ta đây cùng nhau uống, được không?” Mạc Ngôn múc một muỗng, hướng miệng chính mình uống xuống, Quế Nhi lúc này mới vui vẻ.

” Quế Nhi không thể uống, Mạc ca ca ngươi uống thì tốt rồi.” Quế Nhi tươi cười.” Để còn dạy Quế Nhi thổi địch a!”

Một chén thang rất nhanh liền thấy đáy, cũng không ngọt lịm lắm. Mạc Ngôn vừa muốn lên tiếng trả lời, lại phát hiện cả thế giới thiên toàn địa chuyển… Thang này… có độc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện