Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, Trữ Ngự Diệp đau lòng nhìn hắn. Y vẫn canh giữ ở trước giường hắn, không chịu nghỉ ngơi. Một bên, Quý thần y sớm ngủ thẳng giấc ngã trái ngã phải, giống như bất tỉnh nhân sự.

Đều là lỗi của ta… Nếu ta không ngu ngốc như vậy thì tốt rồi…

Nếu đêm nay hắn có thể tỉnh lại… thì còn cứu được!

Lời nói của Quý thần y lại trỗi dậy, Trữ Ngự Diệp không tự chủ nắm chặt tay Đoàn Thăng.

Nếu có thể… y nguyện ý làm bất cứ việc gì, để đổi lấy sự thanh tỉnh cho Đoàn Thăng ngay giờ phút này. Cho dù là lập tức chết đi!

” Thăng… ngươi có nghe được ta nói chuyện không? Van cầu ngươi…mau mở mắt ra đi… cho ta một cơ hội chuộc tội được không? Ngươi biết không… kỳ thật ta luôn để ý ngươi…” Trữ Ngự Diệp ghé vào lỗ tai hắn thì thào tự nói.

Nếu lại được một lần nữa… ta nhất định hảo hảo chiếu cố ngươi…

Bàn tay đang được nắm chặt kia bỗng nhiên giật giật, Trữ Ngự Diệp cơ hồ bắn đứng lên.

Có phản ứng !

Y chưa từng giống giờ phút này, cảm kích Phật tổ như vậy!

Trữ Ngự Diệp kích động vỗ vỗ Quý thần y một bên.” Thần y…! Hắn có phản ứng !” Quý thần y đang ngủ bừng tỉnh, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, hắn thoạt nhìn cũng không phải thật kinh hỉ.

” Ngô… ác…” Quý thần y đi đến trước giường hắn. Đúng vậy! Xem phản ứng này, thật là điềm báo thanh tỉnh. Không có việc gì lại làm cho chính mình chịu tội a…? Quý thần y cười khổ.

” Khụ khụ…” Chậm rãi mở to mắt, là gương mặt vui vẻ của Trữ Ngự Diệp.

Tại sao có thể như vậy… chết tiệt đầu óc… lại mộng nữa rồi sao? Đoàn Thăng mặt nhăn mày nhíu, đầu óc choáng váng mờ mịt còn chưa thật rõ ràng…

” Uy… ngươi nhanh đi tìm thiếu gia lại đây.” Quý thần y vỗ vỗ hạ nhân ngồi ở cạnh cửa ngủ, thúc giục hắn đi tìm Đoàn Thần Phi.

Đây là thật chăng? Hắn tỉnh hắn tỉnh…” Cảm… cảm thấy như thế nào?” Trữ Ngự Diệp kinh hỉ quá độ, nắm chặt tay hắn không buông.

Hết thảy đều lọt vào tầm mắt của Quý thần y, hắn trộm cười.

Đoàn Thăng suy yếu nhắm mắt lại. Đầu đau quá…” Hoàn hảo…” Thanh âm khàn khàn đến kinh người, ngay cả nói đều nói không muốn ra tiếng.

Đoàn Thần Phi cùng Mạc Ngôn rất nhanh đã chạy tới.

” Đoàn tổng quản làm sao vậy?” Mạc Ngôn vội vã hỏi.

Nghe được là thanh âm của Mạc Ngôn, Đoàn Thăng kinh ngạc mở to mắt. Hắn thử khởi động thân mình.

” Đừng nhúc nhích! Nằm xuống!” Thiếu gia ngăn chặn hắn sắp sửa bật ngồi dậy, thần tình không khỏi hờn giận nói.” Ta đều đã biết, sự tình cũng giải quyết rồi. Yên tâm.”

Nhìn thấy Đoàn Thăng tỉnh, Mạc Ngôn có vẻ thật hưng phấn.

” Quý bá… như vậy sẽ không vấn đề đúng không?” Mạc Ngôn vui vẻ nói, đột nhiên, hắn chú ý tới Trữ Ngự Diệp cùng Đoàn Thăng đang nắm chặt hai tay.

Quả nhiên… bọn họ đã muốn là như vậy…

Quý thần y ngồi ở mép giường, vươn một ngón tay.

” Tổng quản… đây là mấy?” Quý thần y lắc lắc ngón tay, cười hỏi.

Này… là mộng đi?

Đoàn Thăng trước mắt mơ hồ mù mịt, hắn cái gì đều thấy không rõ lắm.” Cái gì…?” Hắn hỏi. Mệt mỏi quá… mệt mỏi quá… hắn thầm nghĩ chỉ muốn tiếp tục ngủ.

Tay Trữ Ngự Diệp lại dùng lực một chút, còn Mạc Ngôn thì lại kêu lên.

Quý thần y lắc đầu.

” Ý của ngươi là nói… đôi mắt hắn vẫn là không có biện pháp?” Đoàn Thần Phi gằn từng tiếng, dị thường bình tĩnh.

” Không chuẩn, nhưng có thể là như thế…” Quý thần y trở nên nghiêm túc.

Trữ Ngự Diệp thật sâu hít một hơi.

” Nhưng mà… thật ra cũng không phải không có biện pháp… chính là rất nguy hiểm…” Quý thần y vuốt vuốt râu, đánh giá.” Tiếp theo ta có thể cho hắn uống mãnh dược, bức ra nhiệt khí trong cơ thể hắn. Thế nhưng thuốc này hung hiểm dị thường, lộng không tốt có thể lấy mạng người.” Quý thần y nói.

” Nói tiếp đi!” Hai người khác vừa nghe đã muốn rối loạn, chỉ còn lại Đoàn Thần Phi là bình tĩnh.

” Hạ thuốc này, đôi mắt người bệnh không thể tiếp xúc ánh sáng bảy ngày, qua bảy ngày, đôi mắt hắn chắc hẳn sẽ được bảo vệ.”

” Nếu bảy ngày này thấy ánh sáng thì sao?” Trữ Ngự Diệp nhìn Đoàn Thăng, nhất định phải làm mọi cách để người này hảo lên!

” Này…” Quý thần y trầm ngâm.” Này rất khó nói…”

Đoàn Thần Phi trầm mặc một chút.

” Cho hắn thử xem đi.” Mạc Ngôn kiên định nói.” Trữ đại ca sẽ chiếu cố Đoàn tổng quản… đúng không?”

Trữ Ngự Diệp cũng gật gật đầu. Lúc này đây… cho dù là như thế nào, ta cũng không làm cho Đoàn Thăng chịu thêm bất cứ một thương tổn nào nữa!

Đoàn Thần Phi nhìn Đoàn Thăng trên giường.” Cho hắn dùng dược đi.”

” Hảo… trong khoảng thời gian này, nhớ rõ phải cho hắn ăn cực tư thuốc bổ, đúng giờ dùng dược. Tối trọng yếu là, đôi mắt không thể tiếp xúc với ánh sáng… ngàn vạn lần nhớ kỹ.” Câu cuối cùng, hắn đúng là nói cho Trữ Ngự Diệp nghe.

” Ta đã biết.” Trữ Ngự Diệp trong lòng mặc tụng một lần.

” Hảo! Giao cho ngươi, cần phải làm cho hắn hảo hảo lên. Chờ hắn hảo lên, ta sẽ cho hắn cùng Du Hương thành hôn!” Đoàn Thần Phi cùng Quý thần y liếc mắt trao đổi nhanh một cái.

Cái gì!? Cùng Du Hương thành thân?

Mạc Ngôn cùng Trữ Ngự Diệp đều ngẩn người. Trong lòng Trữ Ngự Diệp lại ngũ vị tạp trần.

Cùng Du Hương sao…? Đúng a… Du Hương ôn nhu như vậy … cùng Thăng… từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói không chừng bọn họ đã sớm có hôn ước…

Mà chính mình cái gì cũng không…

” Gia…?” Mạc Ngôn há mồm định nói, ngẫm nghĩ một chút lại nuốt trở về.

” Chính là như vậy! Hảo hảo chiếu cố hắn.” Mệnh lệnh cho Trữ Ngự Diệp, Đoàn Thần Phi căn bản không để ý bộ dáng chua xót của hắn.

” Vâng, thiếu gia…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện