CHƯƠNG 43
Đoàn Thăng bước đi thong thả trở về phòng, thay quần áo, bắt đầu muốn băng bó chỗ bị thương, nhưng cảm giác trời xoay đất chuyển như ngày đó lại tới nữa.
Hắn dựa vào giường. Thường thì chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, cho nên hắn không quá để ý.
Bất quá gần đây số lần bị mắt hoa xuất hiện thường xuyên, hắn vẫn là có chút khẩn trương. Xem ra nên đi tìm Quý thần y một chuyến, nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hắn chậm rãi đem thuốc trị thương rịt lên vai, may mắn… miệng vết thương cũng không sâu. Hắn cắn răng chịu đựng thân thể không khoẻ, ngạnh chống đứng lên.
Tính tính thời gian, hắn cũng nên đi trướng phòng.
Chuyện Mạc Ngôn bị đem đi, không biết được vì sao, tin tức lại được phong toả rất kín kẽ, cho nên ở bên trong phủ cũng không có tạo thành xôn xao.
Ngay cả Du Hương, còn phải thông qua Trữ Ngự Diệp mới biết được.
” Ngươi nói cái gì?” Du Hương cũng lập tức hoảng hốt.” Ngươi nói Mạc Ngôn bị Đại tiểu thư bắt đi ?”
” Đúng… đúng vậy, hiện tại nói không chừng đã ở nha môn huyện phủ rồi.” Trữ Ngự Diệp lại đem sự tình nói rõ một lần nữa, tuy rằng như thế, nhưng hắn vẫn thật sốt ruột, không giống Trữ Ngự Diệp bình thường, cứ hi hi ha ha khuôn mặt tươi cười.
Du Hương mặt nhăn mày nhíu.” Tại sao ngươi không đi tìm Đoàn Thăng?” Ngay cả nhị tiểu thư bình thường cứ gọi hắn là Đoàn hồ ly, có thể thấy hắn nhất định có biện pháp!
Đúng vậy… như thế nào không đi tìm Đoàn Thăng chứ? Trữ Ngự Diệp nhắm lại hai mắt.” Đã đi tìm. Hắn không chịu hỗ trợ.” Trong lòng vẫn là vừa vội vừa tức. Y thật sự không thể lý giải, vì cái gì Đoàn Thăng không chịu giúp Mạc Ngôn. Hay là bởi vì hắn chán ghét Mạc Ngôn? Còn bằng không thì… hắn căn bản là chán ghét mình!
Trữ Ngự Diệp không thể nề hà cười cười, kỳ thật kết quả đều là do chính mình tự đa tình mà thôi!
” Tại sao lại thế?” Du Hương thất thanh kêu lên, theo nàng biết, Đoàn Thăng này tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng kỳ thật hắn tối không quen nhìn thấy việc bất bình diễn ra trước mắt, chuyện lớn như vậy, hắn làm sao có thể ngồi xem mà mặc kệ chứ?
” Ngươi nói cho ta biết, hắn rốt cuộc nói như thế nào?” Du Hương quay đầu nhìn về phía Trữ Ngự Diệp đang thất thần.
” Đại tiểu thư, ngài nói như vậy là làm khó cho ta rồi.” Cái người khôn khéo giỏi giang, Đoàn Thăng kia đã trở lại, nhẹ nhàng nhíu mi, còn Đoàn Thanh Tú thì đang núp ở phía sau xem kịch vui.
Quả thế, thậm chí so với mong muốn của hắn thuận lợi nhiều lắm. Tính tình của Đại tiểu thư này thật sự là rất hảo nắm bắt, hắn ngay từ đầu đã dự đoán được, Đoàn Đại tiểu thư nhất định sẽ vì chuyện này mà đến cầu hắn, thật đúng là rất chuẩn.
Đoàn Thanh Tú nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Đoàn Thăng khi cùng đại tỉ tranh luận, đột nhiên cảm thấy, Đoàn hồ ly kỳ thật cái gì cũng biết. Thật là một tên đáng sợ.
Nhìn biểu tình ra vẻ cái gì đều biết kia của hắn, còn không biết đang có quỷ kế hay chủ ý gì đâu. Đoàn Thanh Tú thân thân đầu lưỡi, nàng từ nhỏ liền cảm thấy, tổng quản này không thể trêu vào!
” Cái gì a?” Đoàn Linh Vân điên cuồng hét lên. Quả nhiên quả nhiên, hắn luôn cùng nàng đối nghịch nga!!!
Cảm giác được ánh mắt Đoàn Thăng, Đoàn Thanh Tú cười hì hì khoát tay, tỏ vẻ không có nhúng tay giúp tỷ tỷ nguyện ý, Đoàn Thăng mới chậm rãi mở miệng.
” Ngài hẳn là biết, nếu đã nháo đến quan phủ, cũng không phải là nói đôi ba câu bảo thả người, huyện quan sẽ ngoan ngoãn thả người đi? Huống chi ngài đều đã đưa ra chứng cớ, còn đảm bảo mình là nhân chứng, nói như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể chậm rãi đợi huyện quan lão gia quyết định thôi.” Đoàn Thăng chỉ kém không vuốt râu, hắn rất giống con hồ ly.
Đoàn Thanh Tú cười cười, ở phía sau khoa trương không tiếng động vỗ tay, xem bộ dáng tỷ tỷ kìa, thật đúng là thú vị a~
” Hừ…hừ…” Đoàn Linh Vân đại hoả dâng lên nhưng lại không lời nào để nói, lần này là do chính mình tìm đến, cho nên ngoại trừ sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn hắn ra, nàng cái gì cũng làm không được.
” Hừ! Xem như ngươi lợi hại!” Đoàn Linh Vân kêu gào tuyên cáo thất bại.” Chúng ta đi!” Đoàn Thanh Tú ở phía sau hướng hắn làm cái mặt quỷ.
Nói thật ra, nàng đúng là không thể tưởng được trong hồ lô của tổng quản đại nhân bán thuốc gì. Bất quá hiện tại thoạt nhìn, thật đúng là đĩnh thú vị…
Vì cái gì không chịu thả Mạc Ngôn? Hắn hẳn là đứng về phía ca ca mới đúng…
Đoàn Thăng theo thường lệ tiễn tiểu thư tới cửa, lại nhìn thấy một thân ảnh ngoài ý muốn.
Là Trữ Ngự Diệp…
Như thế nào lại… còn tưởng rằng y vĩnh viễn sẽ không tới!
Đoàn Thăng kinh ngạc còn không kịp biểu hiện, thoắt cái, má phải đột nhiên nóng rát một trận đau.
Hắn mới chậm rãi ý thức lại, chính mình bị đón đầu đánh một cái tát.
Vốn đang có chút cảm giác vui sướng đột nhiên lại giống như bị dội một gáo nước lạnh, thân mình loạng choạng lùi về phía sau, cái loại cảm giác vựng huyễn trong nháy trỗi dậy làm hắn suýt nữa ngã nhào.
” Ta vừa rồi đều nghe hết thảy! Ngươi…” Trữ Ngự Diệp lần này một chút cũng không hối hận, lần này là thiên chân vạn xác, mặc kệ động cơ của Đoàn Thăng là gì, hắn chính là muốn Mạc Ngôn chết!
Đoàn Thăng trên mặt không chút biểu tình, hắn miễn cưỡng định trụ thân mình, cặp mắt lãnh khốc kia đang chống lại hắn. Hắn nghe Trữ Ngự Diệp đối hắn lên án.
Nói thực ra, hắn toàn bộ thừa nhận.
Thật đúng là hy vọng chính mình vô tâm vô phế, là người lãnh huyết vô tình…
Nói đúng ra… chính mình tại sao lại đối với người khác ôm tin tưởng chứ?
Vẫn còn nghĩ đến, chờ y kích động qua đi, hẳn là sẽ nghe mình giải thích đi?
Bởi vì hắn vẫn nghĩ…… đối Trữ Ngự Diệp mà nói, hẳn là chính mình hơi chút có điểm đặc biệt?
Quên đi… dù sao… hắn dù chỉ một mình cũng không sao…
” Ngươi nghe ta giải…” Trong miệng, vẫn là không hề ý thức phun ra những lời này.
Bóng người ngay cả nghe cũng chưa nghe, rất nhanh ly khai khỏi tầm mắt hắn.
Bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ hai má đang bắt đầu đỏ lên, đau đớn còn không có tiêu.
Trữ Ngự Diệp ra tay kỳ thật rất mạnh, hắn hôm nay mới biết được……
Danh sách chương