CHƯƠNG 14

Nghe tiếng, hai người đều ngẩng đầu lên. Thân hình một người cao lớn ngăn trở quang ảnh, là y! Đoàn Thần Phi.

Nháy mắt cảm thấy cực độ không được tự nhiên, Mạc Ngôn kìm lòng không đặng khẽ run lên.

” Thiếu gia, tại sao ngài lại đến đây?” Đồng dạng cũng cảm thấy cực độ kinh ngạc, Trữ Ngự Diệp khó hiểu hỏi.

Xem biểu tình thiếu gia dường như đang tức giận, nếu hắn đoán không sai, thiếu gia hiện tại đang ở trạng thái vô cùng nguy hiểm. Tùy thời bão có thể  nổi lên, loại vẻ mặt này, Trữ Ngự Diệp vẫn là lần đầu tiên thấy.

Thiếu gia… vì cái gì mà sinh khí…? Đoàn Thần Phi chậm rãi đến gần.

” Lại đây.” Ức chế làm ra vẻ không hờn giận, tiếng nói lạnh lùng tràn ra, đúng là hướng về phía Mạc Ngôn mà đến.

Đáng chết! Chết tiệt! Vì cái gì tiểu gia hoả này luôn làm kẻ khác sinh khí!?

Không đợi Mạc Ngôn tới gần, Đoàn Thần Phi liền một phen đem hắn mạnh mẽ kéo đi ra ngoài. Bên trong Trữ Ngự Diệp cơ hồ xem choáng váng, hắn còn không có gặp qua bộ dáng bạo lực của thiếu gia như vậy.

Thật đáng sợ…chuyện của vợ chồng bọn họ, vẫn là đừng nhúng tay vào thì tốt hơn…

Đau!

Dùng sức lực đạo quá lớn, chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn khó nhịn. Cơ hồ là theo bản năng, Mạc Ngôn cắn môi dưới, cố nén.

” Những lời ngươi đã nói, còn nhớ rõ?” Vẫn là tiếng nói lạnh lùng như trước, thanh âm từ trên cao bay xuống cứ như dội một gáo nước lạnh vào đầu Mạc Ngôn.

” Nhớ rõ…” Khó có thể tiếp tục bảo trì bình tĩnh, thân thể Mạc Ngôn nhịn không được run rẩy. Đây có lẽ là cái giá phải trả khi đồng ý đổi lấy hạnh phúc của muội muội…

” Hảo… hôm nay đến phòng ta.” Không thể nhìn ra người này đang suy nghĩ gì, ánh mắt vẫn như cũ lạnh lùng, bí hiểm. Y buông Mạc Ngôn cơ hồ vô lực ra, xoay người rời đi.

Sao lại thế này… Nhìn thấy hắn cùng người khác ở bên nhau, tại sao trong lòng lại dâng lên lửa giận vô danh như vậy? Đoàn Thần Phi không muốn, thật sự không muốn đối đãi thô bạo với hắn như vậy.

” Thật… Thật đáng sợ…” Trữ Ngự Diệp thân thân đầu lưỡi. Thiếu gia nhà hắn khi nào đã biến thành cầm thú ?

Điều này cũng khó trách, Mạc Ngôn mỹ mạo kinh người như thế … tựa hồ là không ai không mê muội…

Đây là đang ghen sao?

Bất quá, Trữ Ngự Diệp thật lo lắng Mạc Ngôn có thể bị té xỉu ở bên ngoài, vội vàng đi ra dìu hắn vào trong. Loại chuyện này quá khó khăn, không phải không muốn giúp hắn… mà là, nên giúp như thế nào đây?

Một bên là chủ nhân chính mình… đương nhiên không thể chống đối… Tuy rằng người này xinh đẹp mỹ miều khiến người trìu mến, nhưng mà, nếu đem so sánh thì sinh mệnh chính mình vẫn là trọng yếu hơn…

Tuy nhiên, nói gì thì nói, cũng không đành lòng nhìn hắn một mình…

” Nếu cần hỗ trợ gì, ngươi cứ mở miệng, ta nhất định nghĩ biện pháp.” Đối với việc bản thân là người hầu của thiếu gia mà nói, đây đã là cực hạn rồi.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu.” Cám ơn…” Tâm ý này, hắn dùng không đến.” Để cho ta… một mình yên lặng, được không?” Việc này đối với chính mình mà nói, hẳn là không đáng kể chút nào!

Thế nhưng…khi nhớ lại một màn không thoải mái kia … có một chút sợ hãi, cứ như vậy tử mà thôi. Chính mình… hẳn là thật kiên cường a! Nếu đã đáp ứng rồi, thì còn việc gì phải lo lắng nữa?

Đúng, không có gì để lo lắng cả…

“Tết Trung thu rước đèn đi chơi….”

A….a….a…ta thèm được xách ***g đèn chạy zòng zòng khắp xóm zống hồi nhỏ wá, con nít bi jờ khoái ***g đèn bằng pin hơn…

CHÚC BÀ CON TRUNG THU ZUI ZẺ NHA ^.^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện