“Nghe nói hai trăm năm trước, khi lần đầu tiên Vô Vọng Hải mở ra, nhân tài trong bí cảnh phát hiện căn bản không ra được, nhưng người bên ngoài lại có thể nhân cơ hội này đi vào. Đó là nhóm người đầu tiên tiến vào Vô Vọng Hải. Vốn dĩ muốn giải quyết vấn đề phong ấn của Vô Vọng Hải, nhưng sau 30 ngày, tất cả những người này đều bị bí cảnh đuổi ra ngoài.”
“Bọn họ bèn đưa tin tức Nhân tộc cùng Yêu tộc đang chiến đấu trong Vô Vọng Hải ra ngoài.”
“Từ đó về sau lại qua thêm một trăm năm, các tu sĩ lấy lý do giúp chống lại Yêu tộc để bước vào cảnh giới này tu luyện.”
“Thì ra là thế.”
“Quan tâm nhiều như vậy để làm gì, tóm lại có giết thêm một yêu tu chúng ta cũng chẳng thiệt thòi, vả lại ngươi không cảm thấy hôm nay hấp thu mấy viên yêu đan, linh lực đã tăng lên nhiều rồi sao?”
Thật vậy, mọi người đều có suy nghĩ này khi bước chân vào Vô Vọng Hải.
Trong sách, ba người Tạ Thiên Hành, Sở Tư Niên và Ngọc Sanh Hàn ở Vô Vọng Hải nhất chiến thành danh.
Ba người bọn họ đều chọn thành trì của Nhân tộc để chiến đấu với yêu tu, huyết chiến thủ thành cho đến ngày cuối cùng, cũng nảy sinh tình bằng hữu sâu sắc với tất cả những người có mặt tại đó.
Đoàn người của bọn họ lần này cùng hai nhóm người đi vào Vô Vọng Hải lần trước không giống nhau.
Lần này, sau khi tròn ba mươi ngày, lúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài thì Ngũ Đại Yêu Vương bỗng điên cuồng phản kích, các tu giả phải trả một cái giá rất đắt mới miễn cưỡng đánh lui Ngũ Đại Yêu Vương, rời khỏi Vô Vọng Hải.
Cho đến cuối sách, Vô Vọng Hải vẫn là một vấn đề nan giải.
Những người bị kẹt lại trong đó vẫn bị vây trong cảnh nội, luôn phải đối mặt với sự uy hiếp của yêu thú.
Sau một thời gian ngắn, Tiên Minh do Ngọc Sanh Hàn đứng đầu đã tập hợp xong, sau khi đếm số lượng người có mặt, bọn họ sẽ lập thành từng đội để tìm kiếm những đồng đạo đang phân tán ngoài kia.
Vô Vọng Hải thật sự quá lớn, phía nam là ba thanh trì của nhân loại hình thành nên một tam giác vững chắc, phía bắc là địa bàn của Ngũ Đại Yêu Vương, ở giữa là một vùng hoang vu rộng lớn, hôm qua Kỳ Niệm Nhất đã đi theo Vân Nương để khám phá.
Ý tưởng của bọn họ bị Vân Nương ngăn lại.
“Có lẽ các vị mới tới nên chưa biết, khi huyết nguyệt, yêu thú sẽ trở nên điên cuồng, lúc này mà rời đi sẽ rất nguy hiểm, không bằng đợi đến sáng mai chúng ta lại tính tiếp.” Vân Nương khuyên can nói.
Trong đoàn người, có một âm tu Cửu Chuyển m Khuyết lên tiếng phản đối: "Nhưng có rất nhiều đồng đạo của chúng ta thất lạc bên ngoài, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Cùng nhau ra ngoài có lẽ sẽ an toàn hơn.”
“Tiểu sư tỷ.” Khúc Vi ở bên tai nàng nói nhỏ, “Ở Thương Hoàn cũng còn mười mấy người chẳng biết đã đi đâu.”
"Một đám không có đầu óc!” Vân Nương nghiêm mặt nói: "Nếu các ngươi muốn chết thì cứ tự mình đi, sẽ không ai quản. Sư phụ các ngươi phái các ngươi đến đây để giúp chúng ta chống lại yêu tu, đương nhiên ta sẽ dốc hết sức lực của bản thân để bảo vệ các ngươi, nhưng nếu không nghe theo mệnh lệnh, vậy ta đành phải mặc kệ các ngươi.”
Ấn tượng trước đây Vân Nương để lại cho bọn họ là một người dịu dàng, hiện tại lại nghiêm khắc quở trách, ngược lại đã thật sự dọa sợ bọn họ.
Nghe nàng nói như vậy, có một vài người rút lui, nhưng vẫn còn một số người khăng khăng phải ra khỏi đây để tìm đồng đạo.
“Sư đệ của ta còn ở bên ngoài, ta không thể bỏ mặc hắn.”
Đúng lúc này, Kỳ Niệm Nhất bỗng giơ tay: “Đừng nói nữa.”
Đối phương bị lời nói của Kỳ Niệm Nhất làm cho sửng sốt, nhìn thấy là một tu sĩ chưa từng nghe danh lại càng khó chịu: "Ngươi là ai?”
Chỉ thấy Kỳ Niệm Nhất nghiêng đầu, im lặng lắng nghe một lúc, nhanh chóng nói: “Có một số lượng lớn yêu thú đang đi về phía này.” Nàng vội vàng hỏi Vân Nương: "Vào ngày huyết nguyệt có phải yêu thú càng dễ trở nên điên cuồng hay không?”
Vân Nương ngạc nhiên, hơi thở bắt đầu dồn dập: “Đúng vậy, lẽ nào…”
“Ngươi là ai, ngươi nói có yêu thú thì ta phải tin ngươi sao?”
“Bọn họ bèn đưa tin tức Nhân tộc cùng Yêu tộc đang chiến đấu trong Vô Vọng Hải ra ngoài.”
“Từ đó về sau lại qua thêm một trăm năm, các tu sĩ lấy lý do giúp chống lại Yêu tộc để bước vào cảnh giới này tu luyện.”
“Thì ra là thế.”
“Quan tâm nhiều như vậy để làm gì, tóm lại có giết thêm một yêu tu chúng ta cũng chẳng thiệt thòi, vả lại ngươi không cảm thấy hôm nay hấp thu mấy viên yêu đan, linh lực đã tăng lên nhiều rồi sao?”
Thật vậy, mọi người đều có suy nghĩ này khi bước chân vào Vô Vọng Hải.
Trong sách, ba người Tạ Thiên Hành, Sở Tư Niên và Ngọc Sanh Hàn ở Vô Vọng Hải nhất chiến thành danh.
Ba người bọn họ đều chọn thành trì của Nhân tộc để chiến đấu với yêu tu, huyết chiến thủ thành cho đến ngày cuối cùng, cũng nảy sinh tình bằng hữu sâu sắc với tất cả những người có mặt tại đó.
Đoàn người của bọn họ lần này cùng hai nhóm người đi vào Vô Vọng Hải lần trước không giống nhau.
Lần này, sau khi tròn ba mươi ngày, lúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài thì Ngũ Đại Yêu Vương bỗng điên cuồng phản kích, các tu giả phải trả một cái giá rất đắt mới miễn cưỡng đánh lui Ngũ Đại Yêu Vương, rời khỏi Vô Vọng Hải.
Cho đến cuối sách, Vô Vọng Hải vẫn là một vấn đề nan giải.
Những người bị kẹt lại trong đó vẫn bị vây trong cảnh nội, luôn phải đối mặt với sự uy hiếp của yêu thú.
Sau một thời gian ngắn, Tiên Minh do Ngọc Sanh Hàn đứng đầu đã tập hợp xong, sau khi đếm số lượng người có mặt, bọn họ sẽ lập thành từng đội để tìm kiếm những đồng đạo đang phân tán ngoài kia.
Vô Vọng Hải thật sự quá lớn, phía nam là ba thanh trì của nhân loại hình thành nên một tam giác vững chắc, phía bắc là địa bàn của Ngũ Đại Yêu Vương, ở giữa là một vùng hoang vu rộng lớn, hôm qua Kỳ Niệm Nhất đã đi theo Vân Nương để khám phá.
Ý tưởng của bọn họ bị Vân Nương ngăn lại.
“Có lẽ các vị mới tới nên chưa biết, khi huyết nguyệt, yêu thú sẽ trở nên điên cuồng, lúc này mà rời đi sẽ rất nguy hiểm, không bằng đợi đến sáng mai chúng ta lại tính tiếp.” Vân Nương khuyên can nói.
Trong đoàn người, có một âm tu Cửu Chuyển m Khuyết lên tiếng phản đối: "Nhưng có rất nhiều đồng đạo của chúng ta thất lạc bên ngoài, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Cùng nhau ra ngoài có lẽ sẽ an toàn hơn.”
“Tiểu sư tỷ.” Khúc Vi ở bên tai nàng nói nhỏ, “Ở Thương Hoàn cũng còn mười mấy người chẳng biết đã đi đâu.”
"Một đám không có đầu óc!” Vân Nương nghiêm mặt nói: "Nếu các ngươi muốn chết thì cứ tự mình đi, sẽ không ai quản. Sư phụ các ngươi phái các ngươi đến đây để giúp chúng ta chống lại yêu tu, đương nhiên ta sẽ dốc hết sức lực của bản thân để bảo vệ các ngươi, nhưng nếu không nghe theo mệnh lệnh, vậy ta đành phải mặc kệ các ngươi.”
Ấn tượng trước đây Vân Nương để lại cho bọn họ là một người dịu dàng, hiện tại lại nghiêm khắc quở trách, ngược lại đã thật sự dọa sợ bọn họ.
Nghe nàng nói như vậy, có một vài người rút lui, nhưng vẫn còn một số người khăng khăng phải ra khỏi đây để tìm đồng đạo.
“Sư đệ của ta còn ở bên ngoài, ta không thể bỏ mặc hắn.”
Đúng lúc này, Kỳ Niệm Nhất bỗng giơ tay: “Đừng nói nữa.”
Đối phương bị lời nói của Kỳ Niệm Nhất làm cho sửng sốt, nhìn thấy là một tu sĩ chưa từng nghe danh lại càng khó chịu: "Ngươi là ai?”
Chỉ thấy Kỳ Niệm Nhất nghiêng đầu, im lặng lắng nghe một lúc, nhanh chóng nói: “Có một số lượng lớn yêu thú đang đi về phía này.” Nàng vội vàng hỏi Vân Nương: "Vào ngày huyết nguyệt có phải yêu thú càng dễ trở nên điên cuồng hay không?”
Vân Nương ngạc nhiên, hơi thở bắt đầu dồn dập: “Đúng vậy, lẽ nào…”
“Ngươi là ai, ngươi nói có yêu thú thì ta phải tin ngươi sao?”
Danh sách chương