Hồi lâu mới nghe thấy âm thanh nghẹn nghẹn của lão, trong mắt mang theo nghi kỵ nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Ta đã sớm nghe nói đệ tử quan môn của Mặc Quân là một thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp, lão hủ từng cho rằng đây chỉ là thổi phồng, hiện tại mới có duyên gặp được.”
“Nhưng ngươi hiện tại, quá yếu.”
Kiếm giả chỉ có thể dựa vào cảm giác để chém Ảnh Họa như nàng vẫn còn quá trẻ tuổi, quá yếu. Không đủ sức trở thành lực lượng trọng yếu đánh đuổi Thâm Uyên.
Kỳ Niệm Nhất không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: “Ta đúng là yếu, nhưng ta còn trẻ. Ta vẫn còn có thời gian để trở nên cường đại.”
Tuy rằng thời gian còn lại dành cho nàng không còn bao nhiêu.
Lư Khám chỉ mỏi mệt thở dài.
“Hy vọng là vậy.”
[Mấy năm nay Thâm Uyên ngo ngoe rục rịch, bóng đen ẩn sâu trong màn đêm sắp sửa không nhịn được nữa. Tu vi không tới Hóa Thần cảnh, đến tư cách đối phó cũng không có, làm sao có thể tiến vào được Thâm Uyên. Nàng hiện giờ chẳng qua chỉ mới Thiếu Niên Du, phải vượt qua Tiểu Trọng Sơn mới có thể tiếp xúc đươc một ít kỳ ngộ Hóa Thần cảnh. Thời gian không đợi người a.]
Kỳ Niệm Nhất ghi nhớ tiếng lòng này của lão, bình tĩnh gật đầu, trong lúc Lư Khám đang mơ màng không rõ nguyên do, nói một tiếng: “Đa tạ.”
…
Những việc xảy ra vào ngày xuất ngục đều như một trò đùa.
Trò đùa đã hạ màn, nhưng những người tham dự lại không thể thả lỏng.
Hai môn tam tông của Đông Châu, thậm chí là Thương Hoàn cũng nhanh chóng bắt đầu điều tra từ đầu đến đuôi. Ảnh Họa am hiểu ngụy trang, muốn tìm ra con rối Ảnh Họa là chuyện không dễ dàng.
Sau khi đám đông tan rã, Linh Hư Tử gọi Kỳ Niệm Nhất, Ôn Hoài Du cùng Tạ Thiên Hành ở lại Minh Kính Đài, đánh giá thi thể đầu và thân mỗi thứ một nơi, lạnh lùng nói:
“Đều là đệ tử trong tông môn, ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy, đúng là không chút lưu tình.”
Kỳ Niệm Nhất không nhìn thi thể trên mặt đất, chỉ nói: “Thời điểm bị Ảnh Họa đoạt xá, người này cũng đã chết, chặt đứt thân thể là đang kết thúc thống khổ cho hắn. Chắc hẳn Mạnh sư đệ cũng không muốn thân thể mình bị Ảnh Họa lợi dụng, làm ra chuyện có hại cho Thương Hoàn.”
Cũng giống như Nhị sư huynh trong sách bị Ảnh Họa đoạt xá, sau khi thân thể còn sót lại bị chém đứt, dường như có hai chữ “đa tạ" phiêu lãng ở nơi đồng không mông quạnh.
Nhớ tới vừa rồi Linh Hư Tử dùng tay không chạm vào Ảnh Họa, hai mắt Kỳ Niệm Nhất lại sáng lên, nhìn đỉnh đầu Linh Hư Tử.
[Chưởng môn Thương Hoàn - Linh Hư Tử - Thái Hư cảnh (đỉnh)].
Vị chưởng môn sư thúc này thâm tàng bất lộ, ngày thường nhìn có vẻ lấc cấc, nhưng lại vô thanh vô tức lên tới Thái Hư cảnh đại viên mãn.
Chỉ còn cách Đại Thừa cảnh một bước xa.
Đột nhiên Kỳ Niệm Nhất sửng sốt.
Nàng cảm thấy quyển sách trong khí hải bắt đầu không tiếng động lật sang trang mới, cuối cùng dừng lại ở một trang nào đó. Nàng mở ra nội thị, phát hiện trang sách ngừng lại sau khi Kỳ Niệm Nhất bị mưu hại thành công, Nhị sư huynh thay nàng nhận trừng phạt đóng Thấu Cốt Đinh.
Không lâu sau, trang sách kia giống như bị dội chất tẩy rửa, chậm rãi hòa tan sau đó biến mất.
Hàng chữ vàng trên nền đen biến mất xong, một hàng chữ thuần trắng lại hiện ra.
[Phân hồn do chủ nhân Ảnh Họa ẩn giấu tại Thương Hoàn bị Kỳ Niệm Nhất chém cho hồn bay phách tán, được Linh Hư Tử bắt được, đám người liên minh tiên đạo phát hiện ra âm mưu của Ảnh Họa, bắt đầu mở ra điều tra lớn nhất từ trước đến nay.]
Sau khi hàng chữ này thay đổi xong, quyển sách lóe sáng một lúc lại trở về khí hải của Kỳ Niệm Nhất, mọi thứ quay về yên tĩnh.
“Nhưng ngươi hiện tại, quá yếu.”
Kiếm giả chỉ có thể dựa vào cảm giác để chém Ảnh Họa như nàng vẫn còn quá trẻ tuổi, quá yếu. Không đủ sức trở thành lực lượng trọng yếu đánh đuổi Thâm Uyên.
Kỳ Niệm Nhất không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: “Ta đúng là yếu, nhưng ta còn trẻ. Ta vẫn còn có thời gian để trở nên cường đại.”
Tuy rằng thời gian còn lại dành cho nàng không còn bao nhiêu.
Lư Khám chỉ mỏi mệt thở dài.
“Hy vọng là vậy.”
[Mấy năm nay Thâm Uyên ngo ngoe rục rịch, bóng đen ẩn sâu trong màn đêm sắp sửa không nhịn được nữa. Tu vi không tới Hóa Thần cảnh, đến tư cách đối phó cũng không có, làm sao có thể tiến vào được Thâm Uyên. Nàng hiện giờ chẳng qua chỉ mới Thiếu Niên Du, phải vượt qua Tiểu Trọng Sơn mới có thể tiếp xúc đươc một ít kỳ ngộ Hóa Thần cảnh. Thời gian không đợi người a.]
Kỳ Niệm Nhất ghi nhớ tiếng lòng này của lão, bình tĩnh gật đầu, trong lúc Lư Khám đang mơ màng không rõ nguyên do, nói một tiếng: “Đa tạ.”
…
Những việc xảy ra vào ngày xuất ngục đều như một trò đùa.
Trò đùa đã hạ màn, nhưng những người tham dự lại không thể thả lỏng.
Hai môn tam tông của Đông Châu, thậm chí là Thương Hoàn cũng nhanh chóng bắt đầu điều tra từ đầu đến đuôi. Ảnh Họa am hiểu ngụy trang, muốn tìm ra con rối Ảnh Họa là chuyện không dễ dàng.
Sau khi đám đông tan rã, Linh Hư Tử gọi Kỳ Niệm Nhất, Ôn Hoài Du cùng Tạ Thiên Hành ở lại Minh Kính Đài, đánh giá thi thể đầu và thân mỗi thứ một nơi, lạnh lùng nói:
“Đều là đệ tử trong tông môn, ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy, đúng là không chút lưu tình.”
Kỳ Niệm Nhất không nhìn thi thể trên mặt đất, chỉ nói: “Thời điểm bị Ảnh Họa đoạt xá, người này cũng đã chết, chặt đứt thân thể là đang kết thúc thống khổ cho hắn. Chắc hẳn Mạnh sư đệ cũng không muốn thân thể mình bị Ảnh Họa lợi dụng, làm ra chuyện có hại cho Thương Hoàn.”
Cũng giống như Nhị sư huynh trong sách bị Ảnh Họa đoạt xá, sau khi thân thể còn sót lại bị chém đứt, dường như có hai chữ “đa tạ" phiêu lãng ở nơi đồng không mông quạnh.
Nhớ tới vừa rồi Linh Hư Tử dùng tay không chạm vào Ảnh Họa, hai mắt Kỳ Niệm Nhất lại sáng lên, nhìn đỉnh đầu Linh Hư Tử.
[Chưởng môn Thương Hoàn - Linh Hư Tử - Thái Hư cảnh (đỉnh)].
Vị chưởng môn sư thúc này thâm tàng bất lộ, ngày thường nhìn có vẻ lấc cấc, nhưng lại vô thanh vô tức lên tới Thái Hư cảnh đại viên mãn.
Chỉ còn cách Đại Thừa cảnh một bước xa.
Đột nhiên Kỳ Niệm Nhất sửng sốt.
Nàng cảm thấy quyển sách trong khí hải bắt đầu không tiếng động lật sang trang mới, cuối cùng dừng lại ở một trang nào đó. Nàng mở ra nội thị, phát hiện trang sách ngừng lại sau khi Kỳ Niệm Nhất bị mưu hại thành công, Nhị sư huynh thay nàng nhận trừng phạt đóng Thấu Cốt Đinh.
Không lâu sau, trang sách kia giống như bị dội chất tẩy rửa, chậm rãi hòa tan sau đó biến mất.
Hàng chữ vàng trên nền đen biến mất xong, một hàng chữ thuần trắng lại hiện ra.
[Phân hồn do chủ nhân Ảnh Họa ẩn giấu tại Thương Hoàn bị Kỳ Niệm Nhất chém cho hồn bay phách tán, được Linh Hư Tử bắt được, đám người liên minh tiên đạo phát hiện ra âm mưu của Ảnh Họa, bắt đầu mở ra điều tra lớn nhất từ trước đến nay.]
Sau khi hàng chữ này thay đổi xong, quyển sách lóe sáng một lúc lại trở về khí hải của Kỳ Niệm Nhất, mọi thứ quay về yên tĩnh.
Danh sách chương