Ngụy Lăng trở về phòng của mình tầm khoảng giờ Sửu (tầm 2h sáng) rồi cứ thế ngủ liền một mạch.
Đến lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, Ngụy Lăng mới từ trên giường mơ mơ màng màng bò xuống, thay y phục, xuống lầu rồi đi ra ngoài dạo hóng tin tức.
Rồi đến tối lại đi tìm tiểu tử Mạc Quân ngồi tám chuyện gϊếŧ thời gian.
Cứ như vậy mà 2 ngày trôi qua nhàn hạ
Sáng ngày hôm sau, Ngụy Lăng thức dậy như mọi ngày
[Lâu rồi không gặp lại trông ngài vẫn có vẻ quen ở nơi này rồi đấy nhỉ ?]
Ngụy ma quân mắt lim dim, giọng ngái ngủ đáp:
"À ... ừ !"
Hệ thống: [Nhiệm vụ đầu tiên của ngài là [Ma đầu đại náo], nhiệm vụ bắt buộc !]
Ma quân: " ... Tức là sao ?"
Hệ thống: [Rất đơn giản ! Tức là ngài đến ma giới, làm loạn một hai trận là được ! Có thể nói là tùy thuộc vào độ lớn của sự việc thì điểm sẽ càng cao.]
Ma quân đại nhân nghe thế xong liền tỉnh ngủ, không chút nghĩ ngợi đáp:
"Ta làm !" (T/g: ... =_=)
Hệ thống: [Đã nhận nhiệm vụ thành công. Mức độ điểm thưởng: Tùy thuộc. Thời hạn: 1 tháng. Thời gian bắt đầu: Từ ngày mai. Chúc ngài hoàn thành nhiệm vụ !]
Ngụy Lăng nhàn nhạt đáp:
"Ân."
Hệ thống bỏ thái độ làm việc nghiêm túc, giọng điệu trêu chọc nói với Ngụy Lăng:
[Nga, ma quân đại nhân ! Mấy ngày hôm nay không gặp ngồi tám chuyện một chút đi !]
Ngụy Lăng nhíu mày nói:
"Có chuyện gì mà nói với ngươi ?"
Hệ thống: [Nga, ta nghe nói mấy ngày hôm nay ngươi mới quen được đứa trẻ đi ?]
Ngụy Lăng: "Ừ, thì sao ?"
Hệ thống: [ ... Cho ta hỏi ngài một câu. Liệu ngài ... còn nhớ tên của nữ chính không ?]
Ngụy Lăng: "Không."
Hệ thống: [Thế còn nhân vật phản diện ?]
Ngụy Lăng: "Ta mới đọc được 5 chương đầu."
Hệ thống: [ ... Vậy liệu ngài ... còn nhớ tên của nam chính chứ ?]
Ngụy Lăng: "À ... Không."
Hệ thống: =_= [ ... ]
Kỳ thực, Ngụy Lăng cái gì cũng tốt
Tu vi cao, địa vị cao, đồ đệ ngoan, nhà đẹp, ăn ngon, ...
Chỉ ngoại trừ ...
Trí nhớ của hắn không được tốt cho lắm !
Hắn thực sự không giỏi nhớ tên của người khác !
Đến tên của đồ đệ nhà hắn nuôi được 100 năm, lâu ngày không gặp hắn thậm chí cũng chẳng còn nhớ nữa ! (Tiểu đồ đệ: Sư phụ !!! QAQ)
Tên cái thằng nhóc hôm trước hắn vừa gặp ... hắn cũng chẳng nhớ ! (Mạc Quân: Lão bà !!!! QAQ)
Suốt mấy ngày hôm nay hắn đều gọi là 'Tiểu tử', 'Tiểu tử thối', 'Nhóc con', ... Chứ hắn có nhớ tên đâu mà gọi ! (Mạc Quân: Vợ à !!!! QAQ)
Hệ thống im lặng không muốn nói gì thêm mà lặng lẽ lui đi. (T/g: Độc giả đọc truyện không nhớ tên nhân vật chính khiến hệ thống không thể phản bác lại được luôn kìa ! =_=)
Trước khi rời nơi này, hắn chắc chỉ còn muốn gặp lại một người trước khi đi
Dù gì đi cho nữa thì tiểu tử đó cũng đã nói chuyện giải sầu với hắn suốt mấy ngày nay
Nếu như hắn có một tiểu đệ thì ... hẳn là rất giống hắn đi ?
Rời khỏi nơi này ... chưa chắc là có thể gặp lại.
.
.
.
Đêm trăng sáng gió mát,
Hắn kéo Mạc Quân lên nóc nhà ngồi ngắm trăng rồi buôn chuyện như mọi ngày (T/g: Ngươi là đang nâng skill trèo tường của hắn hả ? =.=)
Ngụy Lăng lên tiếng cất giọng giữa màn đêm tĩnh lặng:
"Này, tiểu tử thối ! Ta sắp rời khỏi nơi này rồi !"
Mạc Quân kinh ngạc nhìn hắn:
"Hả ? Bao giờ ?"
"Ngày mai."
"Tại sao ?"
"Ta có việc riêng phải làm."
Mạc Quân cũng không ngờ Ngụy Lăng sẽ rời khỏi nơi này nhanh như vậy
Tuy rằng, ban đầu, hắn có ý nghĩ lợi dụng người này để thoát khỏi nơi này
Nhưng ...
Hắn không ngờ rằng mình sẽ nảy sinh tình cảm với y. (T/g: Ý em nó là tình huynh đệ, tình bằng hữu ấy ! Không phải là yêu đâu !)
Hắn không phải là loại người lợi dụng huynh đệ của mình để chuộc lợi
Tuy hắn hướng y như ca ca của mình
Cơ ... liệu y sẽ chấp nhận một kẻ như hắn ? Hắn chần chừ hỏi y:
"Liệu ... ta có thể đi cùng ngươi không ?"
"Không thể."
Mạc Quân nghe xong câu trả lời thì mặt trầm xuống.
Ta biết mà
Làm sao mà hắn đồng ý cho một tên khất cái như mình đi cùng chứ ?!
Làm sao mà hắn lại có thể coi một tên nhóc mồ côi như ta là tiểu đệ của mình được chứ ?!
Đúng là mơ tưởng hão huyền mà !
Hắn cắn chặt răng, tay siết chặt lại, cúi đầu xuống không nhìn Ngụy Lăng.
Ngụy Lăng nhìn Mạc Quân
Hắn đặt tay lên đầu Mạc Quân, nhè nhẹ xoa lên mái tóc hắn, bình thản nói:
"Ta không ghét ngươi."
Mạc Quân nhíu mày quay sang nhìn hắn:
"Vậy tại sao ? Sao ta lại không thể đi cùng ngươi ?"
"Nguy hiểm." - Ngụy Lăng chỉ nhàn nhạt đáp hắn lại bằng đúng hai chữ
Sắc mặt của Mạc Quân trầm xuống, hắn không hỏi thêm gì
Ngụy Lăng móc một chiếc dây chuyền đang đeo được giấu ở trong vạt áo, cởi ra rồi đeo cho Mạc Quân nói:
"Đây là của phụ thân ta cho, bây giờ ta đưa nó cho ngươi." (T/g: Vật đính ước hả ? :3)
Sợi dây chuyền đơn giản, chỉ có một viên thạch màu đỏ như huyết vô cùng đẹp đẽ. (Ma quân: Tự nhiên ta thấy tiếc quá !  ̄~ ̄
T/g: Ma quân đại nhân à, đã đưa rồi không lấy lại được đâu ! =A=)
Mạc Quân cầm chặt nó trong tay, khuôn mặt non nớt nghiêm nghị nhìn hắn nói:
"Lăng đại ca, ta tuyệt đối sẽ không làm mất nó !"
Ngụy Lăng hơi cười, nhìn hắn ôn nhu đáp lại một tiếng: "Ân."
Bất chợt, lúc đó
Gió nổi lên làm tốc màn che đấu lạp của hắn.
Mạc Quân vô tình nhìn thấy được một nửa khuôn mặt của hắn
Mày thanh tú, sống mũi cao có chút vẻ cao ngạo.
Mấy sợi tóc đen rũ xuống vầng trán cao làm nổi bật lên vẻ phong lưu phất trần.
Mắt phượng đen sâu thẳm lạnh lẽo như màn đêm lại đang nhìn mình vô cùng ôn nhu, dịu dàng khiến tim hắn đập thình thịch không ngưng. (T/g: Động tâm rồi ~ :3)
Cánh môi mỏng đào nhạt hơi cong lên một chút cũng đủ để hàng vạn nữ nhân chìm vào biển tình. (T/g: Sức công phá thật đáng sợ ! =_=)
Tựa như một tiên nhân thanh lãnh không màng chuyện thế tục mà luôn cao cao tại thượng.
Thực sự giống như lần đầu tiên gặp hắn.
Ngụy Lăng quay người rời đi
Chỉ để lại một Mạc quân đang ngơ ngác nhìn bóng hắn rời đi.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đang được chứng kiến quá trình từ một Mạc thiếu nữ ngây thơ biến hóa thành một tên sắc lang quỷ súc ! =))))))
Ta tự hỏi nếu lúc đấy tiểu công biết vợ mình còn chẳng nhớ nổi tên của mình thì ra sao ta ? :3