Sau đó, Mạc Quân đứng dậy nói là đi chấp hành nhiệm vụ.
Nguỵ Lăng trong lòng vẫn còn hoài nghi về giới tính thật của vị đại nhân này, đương nhiên, đang muốn đuổi người thì người tự đi cho nên rất vui vẻ xua tay liền bị nam chính vứt lại một câu:
"Đợi ta về."
Nguỵ Lăng: 囧 Rõ ràng ngữ điệu rất chi bình thường mà sao hắn lại có cảm giác bị uy hiếp thế nhỉ? Không lẽ nào ý nghĩ muốn trèo tường đào tẩu bị nhìn ra rồi?
Nguỵ Lăng căn bản tự nhận thức được lần này chạy, lần sau lại gặp còn khó xử hơn cho nên đành khổ bức ở lại dọn tàn dư.
.
.
.
Mạc Quân rời khỏi Tuý Xuân Phường tới một căn nhà tranh ở dưới chân núi.
Căn nhà tranh xập xệ, u ám như không ai xuất cả thập kỉ, tơ nhện bụi bặm bám ngay trên cả cửa vào cùng với rào chắn. Mảnh đất phía trước nhà chắc hắn là vườn rau, giờ thì khô càn đến rạn nứt! ... Chỉ có nguyên một thứ vẫn rất bình thường! Đó là gốc đào cạnh nhà!
Mạc Quân lấy tay áo che nửa mặt dưới, mở cửa ra. Tầng bụi bẩn nhanh chóng bám đầy lên y phục.
Mạc Quân bước vào liếc nhìn xung quanh với ánh mắt đầy hoài niệm ...
"Ngươi là ai?" Giọng nam nhân đầy lãnh ý
Mạc Quân quay đầu lại đối mặt với nam nhân nọ.
Nam nhân đầu tóc bù rù tổ quạ, râu quai nón, tay cầm bầu rượu, trang phục chuẩn Cái Bang ... Chính là cái tên lần trước bắt cóc trấn tiền Nguỵ Lăng!
Mạc Quân nhìn hắn có chút ... vừa kinh ngạc, vừa ngỡ ngàng.
Mạc Quân rút ra một ngọc giản, cẩn trọng cầm trên tay, nửa quỳ dâng vật:
"Đệ tử Mạc Quân từ Thiên Cung chấp lệnh chưởng môn tới tìm Viễn Minh chân nhân!"
Viễn Minh cau mày nhìn ngọc giản, cầm lên, dùng thần thức xem nội dung rồi lại quay sang nhìn Mạc Quân, dò xét soi mói từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, vứt ngọc giản cho Mạc Quân, nói:
"Ngươi tự xem đi."
Mạc Quân nhận lấy ngọc giản, dùng thần thức của chính mình xem nội dung:
Sư đệ, ngươi mau quay về Thiên Cung đi. Ngươi xem! Ta kiếm cả đồ đệ cho ngươi rồi này! Rất có thiên phú nha!
Sư huynh của đệ.
Việt Thành.
Mạc Quân: " ... " Chưởng môn ... Cầu ngài giữ hình tượng.
Kiếp trước, Mạc Quân là đệ tử của Viễn Minh chân nhân.
Y phải cộng nhân, kiếp này so với kiếp trước sống nhàn hạ, suиɠ sướиɠ hơn so với kiếp trước nhiều.
Kiếp trước, y sau khi chạy trốn được khỏi Hoàng gia, rơi xuống vực, nhặt được Vu Quang kiếm không nhẹ nhàng tới Thiên Cung làm đệ tử như bây giờ.
Y vừa mới ra khỏi kết giới liền bị một đám ma tu nhìn trúng Vu Quang trên tay, gϊếŧ người cướp của.
Ngày đó, y phải công nhận bản thân thực lực hay kinh nghiệm chiến đấu cũng đều không có, lại là lần đầu gϊếŧ người, không khỏi sợ hãi, tay cầm Vu Quang run rẩy.
Mấy tên ma tu còn lại đuổi gϊếŧ y suốt mấy ngày mấy đêm, thân thể vẫn là phàm nhân, non nớt, yếu đuối, cần phải có lương thực với nước uống để duy trì sức lực, cộng thêm bị thương tích do chúng công kích không ít. Mạc Quân không cầm cự nổi, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Viễn Minh chân nhân dưới bộ dạng một tên ăn mày như bây giờ cứu y. Y tỉnh lại, hỏi vì sao lại cứu y. Viễn Minh ánh mắt trầm lặng mà nói:
"Ngươi giống một người ta quen."
Nhìn bộ dáng của Viễn Minh khi đó, y có thể tự hiểu được liền không hỏi gì thêm, thậm chí sau này còn cố gắng không nhắc tới vị 'cố nhân' mà hắn nói nữa.
Sau đó, Viễn Minh nhận y làm đồ đệ.
Ngôi nhà tranh này chính là nơi mà Viễn Minh hay đưa y đến nhất!
Viễn Minh đều đưa hắn đi khắp nơi, không bao giờ ở cố định một chỗ nhưng mỗi khi đến tầm gần lúc hoa đào nở lại tới căn nhà tranh cũ kĩ này!
Y từng hỏi: Sư phụ, nếu người thích nơi này, tại sao không ở lại?
Viễn Minh chăm sóc cây đào mới chớm nụ hoa, giọng nói không rõ cảm xúc hỉ nộ hay vui buồn gì trả lời y: Nếu ở lại, sợ rằng sẽ không còn.
Tầm khoảng vài năm sau đó, Thiên Cung cử người tới tìm Viễn Minh, kêu hắn quay về. Mạc Quân cùng sư phụ theo về Thiên Cung.
Hắn nghe chưởng môn sư bá nói rằng, sư phụ nhà mình từng là tuyệt thế thiên tài, kiếm tu đứng trên đỉnh của vạn kiếm tu, tu vi năm xưa so với chưởng môn còn cao hơn. Nhưng do vướng mắc tình kiếp trở nên u sầu, không thể vững tâm tu luyện, tu vi không tăng tiến, từ kiếm, từ môn, lưu lạc trốn phàm nhân.
Mạc Quân biết không quá nhiều về tình kiếp của sư phụ, chỉ nghe được đạo danh của vị đó là Tinh Hà và đã chết rồi thôi.
Thành thật mà nói ... Y cảm thấy người duy nhất mình có lỗi nhất là với Viễn Minh.
Trong tay thiên tài địa bảo vô số, pháp khí thần khí không thiếu nhưng ... lại không thể giúp Viễn Minh được.
Cuối cùng, Viễn Minh tự móc kim đan của mình, truyền tu vi lại toàn bộ cho Mạc Quân.
Tu vi không còn, thân thể liền trở thành phàm nhân, già mà chết.
Di nguyện cuối cùng của Viễn Minh chân nhân là được chôn dưới gốc cây đào kia.
Kiếp này, Mạc Quân chưa gặp Viễn Minh, cùng càng không ngờ được chưởng môn lại chọn mình làm đồ đệ của Viễn Minh.
Mạc Quân trong lòng vừa cảm tạ Việt Thành lại vừa cảm thấy cái phương thức dụ dỗ người của chưởng môn rất chi là 囧囧囧.
Viễn Minh lãnh mạc liếc Mạc Quân một cái, kinh ngạc:
"Ngươi không có linh căn?!"
Mạc Quân gật đầu.
"Ngươi vẫn có thể tu luyện?!"
Mạc Quân có chút dè dặt gật gật.
"Chuyện này không nên để người khác biết, ngươi hiểu chứ?"
Mạc Quân gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Y tất nhiên không điên mà mang cái thể chất dị dạng này của mình đi khoe khoang để bị người mổ xẻ thí nghiệm a!
Viễn Minh tương đối hài lòng với đồ đệ bị sư huynh ép nhận này. Rất hiểu chuyện, hơn nữa hắn ở một mình cũng có chút cô đơn, có thêm một tiểu đồ đệ phụ dưỡng trò chuyện nữa chắc cũng không tệ. Lòng khinh bỉ lão sư huynh cùng nguôi bớt. (Việt Thành: Lão tử là có ý tốt cho ngươi mà! QAQ)
"Vậy ngươi không định bái sư sao?"
Mạc Quân liền lanh lẹ quỳ gối, bái một cái, vui vẻ gọi:
"Sư phụ!"
"Đồ đệ ngoan!" Viễn Minh lâu lắm rồi không thấy vui vẻ như bây giờ, liền đỡ Mạc Quân từ dưới đất dậy, "Tháng sau, vi sư cùng ngươi quay về Thiên Cung."
"Vâng, sư phụ!"
—————————-
Góc tác giả:
Tiểu Mạc đã nhặt được 'gậy chống lưng' cho mình rồi!
Vị nào đó bị gọi là 'gậy chống lưng': " ... "
Chương sau ta sẽ hé lộ một chút về quá khứ của Nguỵ Lăng!~ UwU