Tử Điệp đưa Tề Bách đến gian phòng mà nàng vứt cái tên mình nhặt về.
Cửa phòng vừa mở ra, mùi dược liền xộc vào mũi.
Tề Bách cùng Tử Điệp đi đến cạnh giường.
Trên giường là một tiểu hài xinh đẹp, da trắng mềm mại, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ không rõ nam nữ, mi dài, môi hồng, mũi cao, tóc đen dài tùy ý xõa tung.
Y phục trên người nó nhìn đã biết thân phận cũng không tầm thường, chất liệu vải cực tốt, hoa văn cũng rất tỉ mỉ.
Tề Bách liếc sang nhìn Tử Điệp, ánh mắt ý: Ngươi thực sự không phải bắt cóc con nhà người ta đấy chứ? "Ta tuyệt đối không bắt cóc nó về! Ta nhặt được nó đang nằm bất tỉnh ở ven sông!" - Tử Điệp oan ức nói
Tề Bách sờ cằm nghĩ một hồi rồi liếc ánh mắt có chút khinh thường nhìn nàng
"Ta không phải là luyến đồng!" Tử Điệp suýt uất ức tới mới mức khóc không ra cả nước mắt: "Rút cuộc trong mắt ngươi, ta là kẻ như thế nào vậy?!"
"Tửu quỷ, lưu manh, tùy tiện, sở thích quái dị, ... Có thể nói tóm gọn là có bệnh." - Tề Bách bình thản, thành thật mà trả lời.
" ... " Thực ra ta chỉ hỏi không thôi, ngươi có cần phải thẳng thắn vậy không? QvQ
Tề Bách nhìn tiểu hài mắt vẫn đang nhắm nghiền kia một hồi rồi phun khỏi miệng mấy câu:
"Là nữ hài sao? Lớn lên nhất định là một mỹ nhân vạn nhân mê!" (Thím Nguyệt: Câu này ... hình như ngươi cũng đã từng nói rồi thì phải? :v )
"Khụ khụ khụ! Sư huynh ... Là nam hài!" - Tử Điệp ngượng ngùng kho khan.
"Thật sự?!" - Tề Bách kinh ngạc
"Thật sự." Tử Điệp ngượng ngùng nói tiếp: " ... Ta có thử nhìn rồi."
" ... " Ngươi thực sự không có luyến đồng? ="=
Bỗng nhiên có cánh tay mũm mĩm kéo vát áo hắn.
Tên tiểu nam hài mà Tử Điệp nhặt về cư nhiên đã tỉnh dậy, mắt tròn mở to đầy lửa giận nhìn Tề Bách.
"Ngươi dám nói ta giống nữ ——! " Nó còn chưa kịp nói xong đã bị Tề Bách vỗ nhẹ cái vào sau gáy, lại lăn ra ngất tiếp.
" ... "
" ... "
Tử Điệp quay sang nhìn hắn.
"Ta lỡ tay." - Tề Bách vô tội nói
Tử Điệp ánh mắt cười nhạo: Ha hả, ngươi nghĩ ta tin sao?
" ... " Ta thực sự lỡ tay mà! QAQ
Cả phòng im lặng một hồi.
"Tạm thời mang người sang chỗ ta trông trừng." Tề Bách hơi chần chừ nói: "Để chỗ ngươi ... ta không yên tâm lắm."
"Ngươi không tin tưởng ta?" - Tử Điệp bất man lên tiếng
"Đúng! Biết đâu lúc ngươi say lại đem người ra thử thuốc cho ngươi?"
" ... " Đúng thật là đã từng xảy ra rồi ...
Thấy nàng không có ý kiến gì liền vứt người cho nàng bế, bản thân đi trước vài bước.
Vừa ra khỏi cửa vài bước liền nghe thấy tiếng kêu lớn kỳ quái gần tới mức kinh thiên động địa.
"Bộp!"
Tề Bách dự cảm không lành quay đầu lại nhìn.
Tử Điệp đang bế ngang nam hài vốn dĩ đang bất tỉnh đó ... Có điều, nam hài vốn nguyên vẹn toàn thân bây giờ có thêm một vệt máu loang lổ chảy xuống từ trên trán.
Ở cạnh cửa cũng dính một vết máu ... Đến đây hắn cũng đủ hiểu nguyên nhân rồi! (Thím Nguyệt: Bê người đi thôi mà làm người ta sút đầu mẻ trán :vvv)
"Đứng đấy đờ ra gì?! Mau đem người vào cứu đi!" - Tề Bách vội vàng giục nàng tỉnh
"Sư huynh! Mau đi lấy nước ấm!"
"Băng gạc! Băng gạc đâu rồi!"
"Dược! Dược đâu hết rồi?!"
"Ngươi cầm máu trước, ta đi kiếm dược bôi cho hắn!"
...
Sau một hồi chó sủa gà bay,
Nam hài hôn mê nằm trên giường, đầu quấn băng gạc.
Tề Bách với Tử Điệp nằm sấp mệt mỏi xuống mặt đất, thở hổn hển.
Cả hai liếc nhìn trao đổi ánh mắt.
Tề Bách: Tại ngươi cả đấy!
Tử Điệp: Ta lỡ tay.
Tề Bách: Lỡ tay suýt chết người rồi đấy!
Tử Điệp: Lúc nào ta và ngươi ở gần mà chả gặp xui! Đây cũng đâu phải lần đầu!
Tề Bách: ... Cũng đúng thật.
Cả hai đều thở dài.
"Ưm ... " Nam hài ôm đầu rêи ɾỉ đau đớn.
Tề Bách: Cái này không khoa học! Như thế nào lại tỉnh sớm như vậy?!
Tử Điệp: ... Không lẽ ta bôi nhầm dược?
Tề Bách đứng dậy, tới hỏi:
"Ngươi tỉnh?"
"Các ngươi là ai?"
"Ta là Tề Bách, nàng gọi Tử Điệp."
Nam hài trầm ngâm một lúc.
Tề Bách: Dự cảm có gì đó không ổn ...
"Vậy ... Ta là ai?" - Nam hài ánh mắt mờ mịt nhìn Tề Bách cùng Tử Điệp
" ... " Chết rồi! Là mất trí nhớ! Σ(゚Д゚)
Sao có thể?! Chỉ là một lần đánh vào gáy và một lần cộc đầu vào cửa thôi mà?
... Mà hình như lực của hai lần này cũng không nhỏ thì phải? ( ̄v  ̄ ;)
Tử Điệp quay sang nhìn Tề Bách: Vậy giờ làm gì đây?
Tề Bách: ... Chịu. Ngươi chịu trách nhiệm với hắn đi.
Tử Điệp: Đây cũng đâu phải tại mỗi mình ta! Ngươi cũng đánh hắn mà!
Tề Bách: ... Vậy thỏa hiệp mỗi người một nửa trách nhiệm?
Tử Điệp: Thành giao!
Tề Bách: Thành giao!
Cả hai bắt tay hợp tác với nhau.
Có điều một màn này trong mắt nam hài kia là: Cả hai quay sang nhìn nhau không nói gì, mặt liên tục thay đổi rồi cuối cùng bắt tay nhau.
Nam hài: " ... " Ta sẽ coi như cái gì mình cũng chưa thấy! =_=
Tề Bách giờ mới nhớ đến bạn nhỏ 'được' nhặt về, dò hỏi:
"Vậy ngươi có còn nhớ gì không? Mình từ nơi nào? Tại sao rơi xuống sông? Hay ít nhất tên mình không?"
Bị Tề Bách hỏi một loạt câu hỏi, nam hài nhất thời ngây người không biết nói gì.
Hai mắt một lớn một nhỏ nhìn nhau.
Nam hài bị Tề Bách nhìn chằm chằm bất giác buột miệng:
"Hà Thư Ảnh."
---------------------
Tiểu kịch trường:
Hà Thư Ảnh: *nhìn chằm chằm Tề Bách*
Tề Bách: " ... "
Hà Thư Ảnh: *nhìn~*
Tề Bách: "Ngươi đang làm trò gì vậy?" =_=
Hà Thư Ảnh: "Ta thử xem ngươi có đọc được ánh mắt của ta không?"
Tề Bách: "Ngươi đúng đắn một chút hộ ta!" *đá mông tên nào đó*
Hà Thư Ảnh: " ... " QAQ *ủy khuất ngồi góc tường
----------------------
Chuyên mục hỏi ý:
Theo mọi người, ta nên để Tử Điệp thẳng hay cong? ( ͡° ͜ʖ ͡°)
P/S: Thân phận của thím phản diện Hà tiểu công phải đợi lúc Ngụy ma quân gặp mới rõ! Tạm thời thì thiên cơ bất khả lộ~ ( ̄ω ̄)