"Ta thua."
Mã gia thở hắt một hơi, lộ ra nụ cười vui mừng, nói: "Dốc hết toàn lực, sức mạnh của Mục nhi con có thể đủ để bù đắp sự thiếu hụt về chiêu thức. Con qua ải. Đúng rồi, làm sao tu vi của con lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy? Ngay cả ta cũng không kịp tan hết sức mạnh của con."
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Con cùng trưởng thôn ra ngoài, lúc trở lại thì Linh Thai của con... "
Trưởng thôn ho khan liên tục, Tần Mục buồn bực nói: "Trưởng thôn, người sao thế?"
"Bị một chiêu vừa rồi của con làm hết hồn."
Trưởng thôn lại ho khan hai tiếng, nói: "Cửa thứ nhất con đã vượt qua, như vậy cửa ải thứ hai thì sao đây?"
Người què rút móng heo trong miệng ra, khập khễnh đi tới, cười hắc hắc nói: "Mục nhi, chúng ta không thể so quyền pháp, mà so cước pháp. Con ngẩng đầu lên nhìn xem, có thấy đám mây kia không?"
Tần Mục ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám mây trắng trôi qua ở rất xa. Người què cười nói: "Chúng ta so cước lực một lần, xem ai chạy lên trên đám mây đó trước."
Tần Mục chần chờ một thoáng, gật gật đầu, người què cười chân chất nói: "Con tuổi còn nhỏ, ta thích trẻ con, nhường con một bước."
Trên mặt Tần Mục mang theo nụ cười chất phác, nói: "Con kính lão, ông đi trước."
"Con còn nhỏ tuổi, con đi trước."
"Lão nhân gia người thân thể không tốt, vẫn là người đi trước."
...
Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười giả lả, nhún nhường lẫn nhau cả nửa ngày, đồ tể khép lại hai thanh đao lớn, quát lên: "Dông dài cái rắm! Đám mây kia đều bay xa rồi! Nếu không chạy, lão tử băm hai người các ngươi!"
Tần Mục và người què gần như cùng một lúc bão táp mà đi, Tần Mục đạp bước chân chạy như bay, đột nhiên chân đạp cuồng phong phóng lên trời, nhưng vào lúc này người què đã trước hắn một bước chạy vào không trung, bàn tay Tần Mục nhấn xuống phía dưới một cái, gió dưới chân người què lập tức thổi về mặt đất, người què khua tay múa chân từ không trung ngã xuống.
Tần Mục lập tức xông lên phía trước, vượt qua người què, chính đang đạp gió mà đi thì đột nhiên hai chân căng thẳng, hai cái chân bị trói chặt, lập tức đầu dưới chân trên ngã chúi xuống.
Người què cười ha ha, trong tay xuất hiện một cây roi nguyên khí, trói hai chân Tần Mục lại.
Tần Mục rớt xuống, ông già thiếu một chân này đạp lên người hắn một cái, liền muốn bay lên trời.
Nhưng vào lúc này nguyên khí Tần Mục bùng phát, bứt đứt roi nguyên khí, ôm lấy chân người què, chân của mình thì lại đá về mặt người què, hai người đều bị đập xuống trên đất, khói bụi nổi lên bốn phía.
Người què chống gậy xuống đất, triển khai ra Thâu Thiên cước pháp, xuất thần nhập hóa, tấn công tới Tần Mục, Tần Mục ngã người xuống đất, chỉ chống lại công kích từ cây gậy của ông, liên tục đá ra không biết bao nhiêu cước, đá trúng người què mười mấy cước, cuối cùng đá nát cây gậy của người què.
Người què đứng một chân, cả giận nói: "Tiểu tử thúi, học ai âm hiểm như vậy?"
Tần Mục vỗ mạnh hai tay xuống đất, đầu dưới chân trên thân thể xoay tròn phóng lên trời, người què cười gằn, chân sau gập xuống, tiếp theo nhún người một cái, nhảy lên không trung.
Ông vừa nhảy lên thì lập tức Tần Mục ở trên đỉnh đầu của ông dùng hai tay đánh tới, nguyên khí trực tiếp hóa thành Huyền Vũ nguyên khí, trên không trung xuất hiện từng luồng gợn nước, tiếp theo hóa thành một con rồng nước lao thẳng đến người què.
"Trò vặt!"
Người què cười hì hì, hai tay tạo ra gió, tấn công rồng nước, bắn rồng nước lên trời, nguyên khí của ông vậy mà hóa thành chân, có chút trong suốt, hai chân lao nhanh, có xu thế vượt qua Tần Mục.
Tần Mục dạng thẳng hai chân, trên không trung bổ ra một chữ mã (马), bàn tay ấn ấn không khí, đầu dưới chân trên lập tức biến thành đầu trên chân dưới, tiếp theo chặp hai chân lại, nhanh chóng lao đi, hướng về hậu tâm người què lạnh lùng hạ sát thủ.
Hai người đuổi bắt trên không trung, cước pháp triển khai ra đều là những chiêu thức nham hiểm, thân hình xê dịch bất định, mấy người phía dưới nhìn mà hoa cả mắt.
Đột nhiên, cánh tay người què tựa như ảo ảnh vậy, quỷ thần khó lường, triển khai thủ pháp (đòn tay) Thâu Thiên, Tần Mục còn chưa cảm thấy được ông ra tay thế nào đã cảm thấy dây lưng buông lỏng, quần của hắn bị người què tuột xuống mắt cá chân.
Hắn lập tức tự mình vấp ngã, sau đó trên người mát lạnh, áo cũng bị người què cởi ra trói hai tay của hắn lại, Tần Mục từ không trung ngã xuống, vội vàng kéo y phục lên, nhấc quần, vừa lao nhanh vừa buộc lại dây lưng, cả giận nói: "Gia gia què, một chiêu này người chưa từng dạy cho con!"
Người què cười ha ha, nói: "Con đuổi kịp ta trước đã rồi ta liền dạy cho con!"
Tần Mục cười hì hì, đấm ra một quyền, quyền kình hình rồng lập tức xông về phía trước, người què kêu lên sợ hãi, bước chân vội vàng xê dịch, thân hình liên tục né tránh.
Tần Mục luyện khí thành tia, tia nguyên khí to bằng cánh tay cuốn hướng người què, tựa như rắn lớn, chỉ cần bị cuốn lấy liền rất khó thoát thân, người què lần thứ hai né tránh, đã bị hắn đuổi theo, bất đắc dĩ nói: "Ta dạy cho con là được."
Hai người tỏ rõ vẻ tươi cười, trên không trung tiến lại gần nhau, người què đang muốn ra tay với hắn thì đột nhiên bị Tần Mục nhanh như chớp phong ấn ba hồn bảy vía của ông, sau đó một cước đá ông lão này rơi khỏi không trung.
Phù phù! Người què rơi xuống đất đập ra một cái hố to hình người, sau đó chậm rì rì từ trong hố bò ra ngoài, mừng đến phát khóc: "Không hổ là ta dạy dỗ ra, không có tùy tiện tin tưởng người."
Tần Mục trên không trung bước nhanh đuổi theo đám mây kia, sau đó lại chênh chếch chạy xuống, lướt nhanh trên đất tiến lên vài bước, lúc này mới ngừng lại.
Người què cười nói: "Vừa nãy ta đã đồng ý với con, chắc chắn sẽ không đổi ý, chờ con vượt qua xong chín cửa ải, ta dạy cho con thủ pháp Thâu Thiên Hoán Nhật."
Tần Mục vui mừng.
Đồ tể giơ giơ đao lên, cười nói: "Mục nhi, có cần phải nghỉ xả hơi một chút không?"
Tần Mục lập tức gật đầu, ngồi xuống nghỉ ngơi, uống trà bổ sung lượng nước, nghỉ ngơi nửa ngày, lại chạy đi mặc thêm một bộ quần áo. Sắc mặt đồ tể đen lại, thầm nói: "Tiểu tử thúi, tu vi nguyên khí thuần khiết như thế còn muốn nghỉ ngơi? Sao ngươi không tiếp tục đánh? Ngươi đánh tiếp thì lão tử còn có phần thắng... "
Lại sau một lát, Tần Mục mới từ trong lò rèn sụp đổ lượm một con dao mổ lợn khác, hai con dao mổ lợn đan xen, nói: "Đồ gia gia, con nghỉ ngơi tốt rồi!"
Đồ tể cười gằn: "Con vốn chỉ dùng một thanh đao, sao bây giờ lại cầm hai thanh?"
Tần Mục một tay cầm đao bình thường, một tay cầm ngược đao, sắc mặt đồ tể nghiêm nghị, cũng thay đổi lưỡi đao, tay trái cầm ngược đao, cười lạnh nói: "Tiểu tử thúi, muốn cùng ta chơi cận chiến? Con còn non một chút... "
Dược sư tằng hắng một cái, nhắc nhở: "Đồ tể, ngươi không có nửa người dưới, bị nó cận thân mà nói thì ngươi rất thiệt thòi, bắp thịt của ngươi không nhiều như nó."
Sắc mặt đồ tể đen lại, phẫn nộ nói: "Nó không đến gần được ta, sẽ bị đao pháp của ta chặn ở bên ngoài... "
Mã gia nhắc nhở: "Nguyên khí của nó vô cùng hùng hồn, gấp hai, ba lần ngươi, đao của ngươi đụng tới đao của nó, sẽ bị đánh bay, ngay cả ngươi cũng sẽ bị đánh bay. Ngươi chỉ có thể dùng kỹ xảo thắng nó."
"Vậy còn đánh cái rắm gì?"
Đồ tể giận dữ, cắm hai thanh đao lên mặt đất, con ngươi chuyển động, cười nói: "Mục nhi, con ngồi xuống, chúng ta cũng không cần đao, chỉ dùng kình lực, một tay chạm một tay."
Tần Mục cắm dao mổ lợn lên mặt đất, ngồi đối diện với ông. Hai người lấy tay làm đao, hai bàn tay chạm vào nhau, từng người nhắm mắt lại, thông qua cảm ứng sức mạnh biến hóa trong bàn tay của đối phương để suy đoán sự vận động của bắp thịt, sự vận chuyển nguyên khí trong thân thể đối phương, nắm giữ sự phân bố sức mạnh của đối phương, sau đó tấn công kẽ hở, một đao phải giết.
Đây là bí quyết của Đề Đao Xuất Cấm Lai.
Cầm đao vào cung cấm, xe ngựa vang như sấm, một mình tiến hoàng cung, tay xách đầu quân vương.
Ý tứ của câu thơ này là ta nhấc theo đao đi vào cấm cung của Hoàng đế, bên ngoài tiếng xe ngựa tựa như lôi đình ầm ầm, vô số người ngựa ngăn cản bước chân của ta, chỉ vì ta một mình giết vào hoàng cung, trong tay cầm đầu lâu của Hoàng đế.
Khí thế, khí khái của một chiêu này thì không có bất kỳ chiêu thức nào khác có thể sánh ngang, cuồng dã, bễ nghễ tất cả, không nhìn tất cả.
Thế nhưng một chiêu này lại là một chiêu coi trọng kỹ xảo nhất trong đao pháp của đồ tể, lực khống chế của bản thân cần đạt đến mức tận cùng và việc nắm giữ sức mạnh của kẻ địch cũng phải đạt đến cực hạn, là tuyệt tác trong chiến kỹ thần thông!
Bàn tay hai người chạm nhau, lập tức bắp thịt vận hành, nguyên khí vận chuyển, lực lượng phân bố của mình và đối phương, gần như trong nháy mắt Tần Mục liền phát giác nguyên khí của đồ tể kém xa chính mình, trong tích tắc khi hắn dùng tay xuất đao thì đồ tể dĩ nhiên cảm ứng được sức mạnh biến hóa của hắn, sớm ngăn chặn, một tay khác thì lại chém về chỗ sơ hở của Tần Mục!
Dù sao thì chiến kỹ của đồ tể cũng cao một bậc, bất luận là phản ứng hay là kinh nghiệm đều hơn xa Tần Mục, tuy nhiên khi đồ tể đỡ một đao này của Tần Mục thì mới phát hiện không ổn, cả người bay ngược ra sau, bị sức mạnh trong đao của Tần Mục miễn cưỡng đập ra khỏi thôn, bay vào trong rừng núi ngoài thôn.
Tần Mục cúi đầu, chỉ thấy quần áo mình vừa đổi đã rách tan, bị một đao kia của đồ tể cắt phá, thầm nghĩ trong lòng một tiếng nguy hiểm thật.
Tu vi của hắn quá mạnh, cho dù đao pháp vẫn không bằng đồ tể, thế nhưng dùng tu vi để nghiền ép đồ tể thì lại vẫn có thể làm được.
"Ta thua rồi!"
Đồ tể từ ngoài thôn nhảy lên, rơi vào trong thôn, hai tay chống đất, thẳng thắn nói: "Ta thua rồi, dược sư, người điếc, các ngươi cũng không cần phải so rồi, tu vi của các ngươi cũng không bằng nó!"
Người điếc cười lạnh nói: "Ai nói ta muốn so tu vi pháp lực, so bản lĩnh tranh cường háo thắng với nó hả? Mục nhi, ta vẽ hai con rồng."
Véo --
Hai tay ông mở ra hai bức tranh, rồi treo lên cột, chỉ thấy hai con rồng bằng mực tàu trông rất sống động, sôi nổi trên giấy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bay lên không trung. Chỉ quái lạ chính là, hai con rồng này đều không có mắt.
"Những năm qua ta dạy cho con đạo thư họa, đây không phải là thủ đoạn đánh đánh giết giết vụng về, mà là trò chơi của những người thông minh, phải có ngộ tính."
Người điếc dọn xong bút lông, nghiêm nghị nói: "Hai con rồng này là ta dùng thần thông vẽ ra, chỉ cần chấm con mắt, liền có thể hóa rồng bay đi. Tuy nhiên dùng tu vi Linh Thai cảnh là không cách nào làm được vẽ rồng điểm mắt, thế nhưng, tu vi không đủ, liền phải xem kỹ thuật. Ta đã dạy con Linh Tê Nhất Điểm Phú Thần Hồn. Ngày hôm nay, ta và con so về Linh Tê Nhất Điểm, xem xem ai có thể tại Linh Thai cảnh điểm sống hai con rồng này, để rồng bay lên trời!"
Mã gia thở hắt một hơi, lộ ra nụ cười vui mừng, nói: "Dốc hết toàn lực, sức mạnh của Mục nhi con có thể đủ để bù đắp sự thiếu hụt về chiêu thức. Con qua ải. Đúng rồi, làm sao tu vi của con lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy? Ngay cả ta cũng không kịp tan hết sức mạnh của con."
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Con cùng trưởng thôn ra ngoài, lúc trở lại thì Linh Thai của con... "
Trưởng thôn ho khan liên tục, Tần Mục buồn bực nói: "Trưởng thôn, người sao thế?"
"Bị một chiêu vừa rồi của con làm hết hồn."
Trưởng thôn lại ho khan hai tiếng, nói: "Cửa thứ nhất con đã vượt qua, như vậy cửa ải thứ hai thì sao đây?"
Người què rút móng heo trong miệng ra, khập khễnh đi tới, cười hắc hắc nói: "Mục nhi, chúng ta không thể so quyền pháp, mà so cước pháp. Con ngẩng đầu lên nhìn xem, có thấy đám mây kia không?"
Tần Mục ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám mây trắng trôi qua ở rất xa. Người què cười nói: "Chúng ta so cước lực một lần, xem ai chạy lên trên đám mây đó trước."
Tần Mục chần chờ một thoáng, gật gật đầu, người què cười chân chất nói: "Con tuổi còn nhỏ, ta thích trẻ con, nhường con một bước."
Trên mặt Tần Mục mang theo nụ cười chất phác, nói: "Con kính lão, ông đi trước."
"Con còn nhỏ tuổi, con đi trước."
"Lão nhân gia người thân thể không tốt, vẫn là người đi trước."
...
Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười giả lả, nhún nhường lẫn nhau cả nửa ngày, đồ tể khép lại hai thanh đao lớn, quát lên: "Dông dài cái rắm! Đám mây kia đều bay xa rồi! Nếu không chạy, lão tử băm hai người các ngươi!"
Tần Mục và người què gần như cùng một lúc bão táp mà đi, Tần Mục đạp bước chân chạy như bay, đột nhiên chân đạp cuồng phong phóng lên trời, nhưng vào lúc này người què đã trước hắn một bước chạy vào không trung, bàn tay Tần Mục nhấn xuống phía dưới một cái, gió dưới chân người què lập tức thổi về mặt đất, người què khua tay múa chân từ không trung ngã xuống.
Tần Mục lập tức xông lên phía trước, vượt qua người què, chính đang đạp gió mà đi thì đột nhiên hai chân căng thẳng, hai cái chân bị trói chặt, lập tức đầu dưới chân trên ngã chúi xuống.
Người què cười ha ha, trong tay xuất hiện một cây roi nguyên khí, trói hai chân Tần Mục lại.
Tần Mục rớt xuống, ông già thiếu một chân này đạp lên người hắn một cái, liền muốn bay lên trời.
Nhưng vào lúc này nguyên khí Tần Mục bùng phát, bứt đứt roi nguyên khí, ôm lấy chân người què, chân của mình thì lại đá về mặt người què, hai người đều bị đập xuống trên đất, khói bụi nổi lên bốn phía.
Người què chống gậy xuống đất, triển khai ra Thâu Thiên cước pháp, xuất thần nhập hóa, tấn công tới Tần Mục, Tần Mục ngã người xuống đất, chỉ chống lại công kích từ cây gậy của ông, liên tục đá ra không biết bao nhiêu cước, đá trúng người què mười mấy cước, cuối cùng đá nát cây gậy của người què.
Người què đứng một chân, cả giận nói: "Tiểu tử thúi, học ai âm hiểm như vậy?"
Tần Mục vỗ mạnh hai tay xuống đất, đầu dưới chân trên thân thể xoay tròn phóng lên trời, người què cười gằn, chân sau gập xuống, tiếp theo nhún người một cái, nhảy lên không trung.
Ông vừa nhảy lên thì lập tức Tần Mục ở trên đỉnh đầu của ông dùng hai tay đánh tới, nguyên khí trực tiếp hóa thành Huyền Vũ nguyên khí, trên không trung xuất hiện từng luồng gợn nước, tiếp theo hóa thành một con rồng nước lao thẳng đến người què.
"Trò vặt!"
Người què cười hì hì, hai tay tạo ra gió, tấn công rồng nước, bắn rồng nước lên trời, nguyên khí của ông vậy mà hóa thành chân, có chút trong suốt, hai chân lao nhanh, có xu thế vượt qua Tần Mục.
Tần Mục dạng thẳng hai chân, trên không trung bổ ra một chữ mã (马), bàn tay ấn ấn không khí, đầu dưới chân trên lập tức biến thành đầu trên chân dưới, tiếp theo chặp hai chân lại, nhanh chóng lao đi, hướng về hậu tâm người què lạnh lùng hạ sát thủ.
Hai người đuổi bắt trên không trung, cước pháp triển khai ra đều là những chiêu thức nham hiểm, thân hình xê dịch bất định, mấy người phía dưới nhìn mà hoa cả mắt.
Đột nhiên, cánh tay người què tựa như ảo ảnh vậy, quỷ thần khó lường, triển khai thủ pháp (đòn tay) Thâu Thiên, Tần Mục còn chưa cảm thấy được ông ra tay thế nào đã cảm thấy dây lưng buông lỏng, quần của hắn bị người què tuột xuống mắt cá chân.
Hắn lập tức tự mình vấp ngã, sau đó trên người mát lạnh, áo cũng bị người què cởi ra trói hai tay của hắn lại, Tần Mục từ không trung ngã xuống, vội vàng kéo y phục lên, nhấc quần, vừa lao nhanh vừa buộc lại dây lưng, cả giận nói: "Gia gia què, một chiêu này người chưa từng dạy cho con!"
Người què cười ha ha, nói: "Con đuổi kịp ta trước đã rồi ta liền dạy cho con!"
Tần Mục cười hì hì, đấm ra một quyền, quyền kình hình rồng lập tức xông về phía trước, người què kêu lên sợ hãi, bước chân vội vàng xê dịch, thân hình liên tục né tránh.
Tần Mục luyện khí thành tia, tia nguyên khí to bằng cánh tay cuốn hướng người què, tựa như rắn lớn, chỉ cần bị cuốn lấy liền rất khó thoát thân, người què lần thứ hai né tránh, đã bị hắn đuổi theo, bất đắc dĩ nói: "Ta dạy cho con là được."
Hai người tỏ rõ vẻ tươi cười, trên không trung tiến lại gần nhau, người què đang muốn ra tay với hắn thì đột nhiên bị Tần Mục nhanh như chớp phong ấn ba hồn bảy vía của ông, sau đó một cước đá ông lão này rơi khỏi không trung.
Phù phù! Người què rơi xuống đất đập ra một cái hố to hình người, sau đó chậm rì rì từ trong hố bò ra ngoài, mừng đến phát khóc: "Không hổ là ta dạy dỗ ra, không có tùy tiện tin tưởng người."
Tần Mục trên không trung bước nhanh đuổi theo đám mây kia, sau đó lại chênh chếch chạy xuống, lướt nhanh trên đất tiến lên vài bước, lúc này mới ngừng lại.
Người què cười nói: "Vừa nãy ta đã đồng ý với con, chắc chắn sẽ không đổi ý, chờ con vượt qua xong chín cửa ải, ta dạy cho con thủ pháp Thâu Thiên Hoán Nhật."
Tần Mục vui mừng.
Đồ tể giơ giơ đao lên, cười nói: "Mục nhi, có cần phải nghỉ xả hơi một chút không?"
Tần Mục lập tức gật đầu, ngồi xuống nghỉ ngơi, uống trà bổ sung lượng nước, nghỉ ngơi nửa ngày, lại chạy đi mặc thêm một bộ quần áo. Sắc mặt đồ tể đen lại, thầm nói: "Tiểu tử thúi, tu vi nguyên khí thuần khiết như thế còn muốn nghỉ ngơi? Sao ngươi không tiếp tục đánh? Ngươi đánh tiếp thì lão tử còn có phần thắng... "
Lại sau một lát, Tần Mục mới từ trong lò rèn sụp đổ lượm một con dao mổ lợn khác, hai con dao mổ lợn đan xen, nói: "Đồ gia gia, con nghỉ ngơi tốt rồi!"
Đồ tể cười gằn: "Con vốn chỉ dùng một thanh đao, sao bây giờ lại cầm hai thanh?"
Tần Mục một tay cầm đao bình thường, một tay cầm ngược đao, sắc mặt đồ tể nghiêm nghị, cũng thay đổi lưỡi đao, tay trái cầm ngược đao, cười lạnh nói: "Tiểu tử thúi, muốn cùng ta chơi cận chiến? Con còn non một chút... "
Dược sư tằng hắng một cái, nhắc nhở: "Đồ tể, ngươi không có nửa người dưới, bị nó cận thân mà nói thì ngươi rất thiệt thòi, bắp thịt của ngươi không nhiều như nó."
Sắc mặt đồ tể đen lại, phẫn nộ nói: "Nó không đến gần được ta, sẽ bị đao pháp của ta chặn ở bên ngoài... "
Mã gia nhắc nhở: "Nguyên khí của nó vô cùng hùng hồn, gấp hai, ba lần ngươi, đao của ngươi đụng tới đao của nó, sẽ bị đánh bay, ngay cả ngươi cũng sẽ bị đánh bay. Ngươi chỉ có thể dùng kỹ xảo thắng nó."
"Vậy còn đánh cái rắm gì?"
Đồ tể giận dữ, cắm hai thanh đao lên mặt đất, con ngươi chuyển động, cười nói: "Mục nhi, con ngồi xuống, chúng ta cũng không cần đao, chỉ dùng kình lực, một tay chạm một tay."
Tần Mục cắm dao mổ lợn lên mặt đất, ngồi đối diện với ông. Hai người lấy tay làm đao, hai bàn tay chạm vào nhau, từng người nhắm mắt lại, thông qua cảm ứng sức mạnh biến hóa trong bàn tay của đối phương để suy đoán sự vận động của bắp thịt, sự vận chuyển nguyên khí trong thân thể đối phương, nắm giữ sự phân bố sức mạnh của đối phương, sau đó tấn công kẽ hở, một đao phải giết.
Đây là bí quyết của Đề Đao Xuất Cấm Lai.
Cầm đao vào cung cấm, xe ngựa vang như sấm, một mình tiến hoàng cung, tay xách đầu quân vương.
Ý tứ của câu thơ này là ta nhấc theo đao đi vào cấm cung của Hoàng đế, bên ngoài tiếng xe ngựa tựa như lôi đình ầm ầm, vô số người ngựa ngăn cản bước chân của ta, chỉ vì ta một mình giết vào hoàng cung, trong tay cầm đầu lâu của Hoàng đế.
Khí thế, khí khái của một chiêu này thì không có bất kỳ chiêu thức nào khác có thể sánh ngang, cuồng dã, bễ nghễ tất cả, không nhìn tất cả.
Thế nhưng một chiêu này lại là một chiêu coi trọng kỹ xảo nhất trong đao pháp của đồ tể, lực khống chế của bản thân cần đạt đến mức tận cùng và việc nắm giữ sức mạnh của kẻ địch cũng phải đạt đến cực hạn, là tuyệt tác trong chiến kỹ thần thông!
Bàn tay hai người chạm nhau, lập tức bắp thịt vận hành, nguyên khí vận chuyển, lực lượng phân bố của mình và đối phương, gần như trong nháy mắt Tần Mục liền phát giác nguyên khí của đồ tể kém xa chính mình, trong tích tắc khi hắn dùng tay xuất đao thì đồ tể dĩ nhiên cảm ứng được sức mạnh biến hóa của hắn, sớm ngăn chặn, một tay khác thì lại chém về chỗ sơ hở của Tần Mục!
Dù sao thì chiến kỹ của đồ tể cũng cao một bậc, bất luận là phản ứng hay là kinh nghiệm đều hơn xa Tần Mục, tuy nhiên khi đồ tể đỡ một đao này của Tần Mục thì mới phát hiện không ổn, cả người bay ngược ra sau, bị sức mạnh trong đao của Tần Mục miễn cưỡng đập ra khỏi thôn, bay vào trong rừng núi ngoài thôn.
Tần Mục cúi đầu, chỉ thấy quần áo mình vừa đổi đã rách tan, bị một đao kia của đồ tể cắt phá, thầm nghĩ trong lòng một tiếng nguy hiểm thật.
Tu vi của hắn quá mạnh, cho dù đao pháp vẫn không bằng đồ tể, thế nhưng dùng tu vi để nghiền ép đồ tể thì lại vẫn có thể làm được.
"Ta thua rồi!"
Đồ tể từ ngoài thôn nhảy lên, rơi vào trong thôn, hai tay chống đất, thẳng thắn nói: "Ta thua rồi, dược sư, người điếc, các ngươi cũng không cần phải so rồi, tu vi của các ngươi cũng không bằng nó!"
Người điếc cười lạnh nói: "Ai nói ta muốn so tu vi pháp lực, so bản lĩnh tranh cường háo thắng với nó hả? Mục nhi, ta vẽ hai con rồng."
Véo --
Hai tay ông mở ra hai bức tranh, rồi treo lên cột, chỉ thấy hai con rồng bằng mực tàu trông rất sống động, sôi nổi trên giấy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bay lên không trung. Chỉ quái lạ chính là, hai con rồng này đều không có mắt.
"Những năm qua ta dạy cho con đạo thư họa, đây không phải là thủ đoạn đánh đánh giết giết vụng về, mà là trò chơi của những người thông minh, phải có ngộ tính."
Người điếc dọn xong bút lông, nghiêm nghị nói: "Hai con rồng này là ta dùng thần thông vẽ ra, chỉ cần chấm con mắt, liền có thể hóa rồng bay đi. Tuy nhiên dùng tu vi Linh Thai cảnh là không cách nào làm được vẽ rồng điểm mắt, thế nhưng, tu vi không đủ, liền phải xem kỹ thuật. Ta đã dạy con Linh Tê Nhất Điểm Phú Thần Hồn. Ngày hôm nay, ta và con so về Linh Tê Nhất Điểm, xem xem ai có thể tại Linh Thai cảnh điểm sống hai con rồng này, để rồng bay lên trời!"
Danh sách chương