Bé gái chăn thả mặt trời và Thái Dương thuyền của nàng đều biến mất rồi, bóng tối rất nhanh dâng lên, nuốt hết thiên địa hoàn vũ.

"Cuối cùng thì tộc trưởng của Mục Nhật tộc muốn nói cái gì?"

Tần Mục rơi vào trầm tư, bóng tối bao trùm đại địa, long trụ lại sáng lên, từng chậu than trong thành cũng bốc cháy, từng ngôi miếu thờ cũng đang phát ra ánh sáng trong màn đêm.

Ngọc bội trên ngực hắn cũng phát ra ánh sáng lờ mờ, theo lời Mục Nhật tộc nói, ngọc bội đến từ Vô Ưu Hương, mà hắn cũng có thể tới từ Vô Ưu Hương. Tuy nhiên trên bản đồ Đại Khư cũng không hề có cái tên Vô Ưu Hương này, nơi này giống như không tồn tại trong Đại Khư.

"Vô Ưu Hương, đến cùng ở nơi nào? Vì sao khi bóng tối giáng lâm thì Vô Ưu Hương mới xuất hiện?"

Hắn kinh ngạc nhìn bóng tối ngoài thành, rất muốn tiến vào trong bóng tối, đi tìm Vô Ưu Hương kia, thế nhưng bóng tối bao trùm phạm vi rộng lớn như thế, bao phủ toàn bộ Đại Khư rộng lớn vô ngần, ai có thể biết cái Vô Ưu Hương mịt mờ kia đến cùng là ở nơi nào? Hơn nữa, làm thế nào hắn mới có thể bình an đi xuyên qua bóng tối thần bí?

Bóng tối nguy hiểm như vậy, ngọc bội nho nhỏ cũng không thể bảo vệ hắn, mà loại bảo vật như tượng đá này lại quá nặng, cõng tượng đá tương đương với cõng một vị Thần, hắn căn bản không làm nổi.

"Trong Vô Ưu Hương, sẽ có cha mẹ của mình sao?"

Tần Mục hạ quyết tâm, hắn đứng trên đầu rồng của long trụ, giơ bàn tay lên, tựa hồ muốn chạm vào bóng tối dày đặc bên ngoài.

Ngoài thành, bóng tối vô biên phun trào, phảng phất cách cảnh tượng sáng sủa trong thành một lớp màng mỏng manh, một bàn tay cực kỳ lớn xuất hiện trên vách màng, tựa hồ muốn chạm vào bàn tay của hắn.

Tần Mục ngẩng đầu, hai bàn tay càng lúc càng gần.

Trong bóng tối truyền đến từng tiếng thì thầm, như là có thật nhiều thanh âm ôn nhu đang lặng lẽ nói chuyện, khuyên hắn đi vào bóng tối, dung nhập vào bóng tối.

Tiếng thì thầm càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang, phảng phất chui vào trong đầu của hắn, không ngừng khuyên bảo.

Ánh mắt Tần Mục mê ly, hai bàn tay gần như chạm vào nhau.

Dần dần, ở trong mắt hắn, bóng tối phía trước không còn là bóng tối, mà là một thế giới lớn lao khác, thế giới hắn nhìn thấy tựa như sương mù hoặc như trong làn nước, một cô gái ở xa xa đang đưa tay ra, tựa hồ muốn tiếp xúc cùng bàn tay của hắn.

Gương mặt cô gái kia cũng mơ hồ không rõ, hắn muốn nhìn rõ ràng, nhưng vẫn không thể nào nhìn rõ.

Trước ngực hắn, ngọc bội nhẹ nhàng bay lên, tựa hồ muốn trôi về thế giới trong bóng tối kia.

"Mục nhi, con làm gì vậy?"

Phía sau truyền tới một âm thanh vừa giận vừa sợ, Tần Mục thu bàn tay về, người điếc xuất hiện sau lưng hắn, đánh thức hắn. Tần Mục từ trong âm u tỉnh lại, vội vã thu bàn tay về, không khỏi toát mồ hôi hột.

Nếu thật sự chạm vào bàn tay trong bóng tối kia thì sẽ xảy ra chuyện gì? Những người khác rơi vào trong bóng tối đều chết vô cùng thê thảm, hắn cũng sẽ bị ma quỷ trong bóng tối ăn mất sao?

Bàn tay khổng lồ trong bóng tối kia cũng rụt thẳng trở lại, biến mất không còn tăm hơi, cảnh tượng kỳ dị trong bóng tối cũng tiêu tán theo.

Trong lúc hoảng hốt Tần Mục cảm thấy trong bóng tối phảng phất truyền đến một tiếng thở dài, chỉ là đương nhiên người điếc không hề có cảm giác.

Người điếc giận dữ, lôi kéo hắn đi nhanh, nổi giận đùng đùng nói: "Trong bóng tối có ma vật, giỏi về mê hoặc lòng người, cẩn thận bắt con đi!"

"Ma vật mê hoặc lòng người?"

Tần Mục lúc này mới cảm thấy nghĩ mà sợ, giơ tay giấu ngọc bội trước ngực vào trong quần áo, tựa như giấu tâm tư của chính mình theo ngọc bội, thầm nghĩ: "Một ngày nào đó, mình sẽ đi khắp bóng tối, tìm kiếm nơi bắt đầu của bóng tối, tìm đến Vô Ưu Hương!"

"Gia gia điếc, vừa nãy trong bóng tối đến cùng là cái gì? Vì sao đột nhiên con có thể nhìn thấy đồ vật trong bóng tối?" Tần Mục suy nghĩ một chút, hỏi.

"Trong bóng tối chính là Ám giới."

Người điếc nói: "Chuyện về Ám giới, trưởng thôn biết rất rõ, ông ta từng đi qua nơi đó. Chúng ta đến phủ thành chủ, trưởng thôn cũng ở đó, để trưởng thôn nói cho con nghe."

Tần Mục hơi giật mình, trưởng thôn từng đi qua thế giới trong bóng tối?

Trưởng thôn vậy mà mạnh mẽ như thế, đi qua bóng tối mà vẫn còn có thể sống sót trở về?

"Mục nhi, con thế mà nhìn thấy thế giới trong bóng tối kia?"

Trong phủ thành chủ, mọi người Tàn Lão thôn tụ tập cùng một chỗ, Tư bà bà vẫn khoác túi da Phó Vân Địch, dược sư, người câm, Mã gia, người điếc, người mù, người què cùng đồ tể đều có mặt, nghe Tần Mục nói lại một lần chuyện mình nhìn thấy trên Thái Dương thuyền và đối mặt bàn tay trong bóng tối kia.

Trưởng thôn kinh ngạc không thôi, nói: "Quả thực ta đã đi qua thế giới trong bóng tối kia, năm đó ta đi tới Đại Khư, mất hết tất cả niềm tin, nghĩ hoài bão suốt đời đều không có tin tức, tâm lạnh muốn chết đi, nhưng lại khăng khăng không chết được... "

Ông lộ vẻ cười khổ, tuy nhiên những thôn dân khác của Tàn Lão thôn lại đều hiểu loại cảm thụ này, có dũng khí chịu chết nhưng lại một mực không thể chết được, điều này là bởi vì trách nhiệm còn mang trên vai, chưa giao lại được cho người khác.

"Khi đó, ta đi giữa lằn ranh sống và chết, một lần lại một lần muốn chấm dứt cuộc đời này. Có một lần, ta không thể chịu đựng được mê hoặc của ma quỷ, đi vào trong bóng tối."

Trưởng thôn nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt bình tĩnh nói: "Vốn ta cho rằng, chính mình đi vào sẽ chắc chắn phải chết, tuy nhiên ta quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức trong lúc nhất thời bóng tối cũng không đánh chết được ta."

Câu nói này sẽ khiến người cho rằng ông đang đề cao mình, thế nhưng thôn dân Tàn Lão thôn lại không có chút ý nghĩ nào như vậy, trưởng thôn nói ông ấy quá mạnh mẽ, như vậy ông ấy chính là quá mạnh mẽ.

Bóng tối kinh khủng đến mức nào? Mỗi thôn dân Tàn Lão thôn đều là cao thủ hàng đầu, thế nhưng ngoại trừ trưởng thôn ra thì không ai dám nói mình có thể tiến vào bóng tối mà không chết.

Trưởng thôn tiếp tục nói: "Ta bước đi trong bóng tối, ta rất điên cuồng, quát tháo ma quỷ trong bóng tối, muốn chết, nhưng mà vào lúc đó, bóng tối trong mắt ta dần dần trở nên phai nhạt, ta thấy thế giới trong bóng tối, một thế giới chồng chất với Đại Khư, thế nhưng lại là hai thế giới khác nhau. Đó là một thế giới kỳ quái, lập tức liền tách ra khỏi bóng tối... "

Tất cả mọi người đều chấn động trong lòng, vậy mà thật sự có thế giới như vậy?

Thế giới trong bóng tối, đến cùng là cảnh tượng gì?

"Tuy lúc đó bóng tối trở nên nhạt, thế nhưng trước mắt ta vẫn như sương mù che phủ, nhìn không được xa lắm, những cái bóng vặn vẹo kia khiến ta tỉnh lại, ta có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không thấy rõ bọn họ. Bọn họ đều rất mạnh mẽ, thậm chí có một số mạnh mẽ hơn ta, bọn họ vẫy tay với ta, tựa hồ như đang mời ta. Ta nghĩ đến trách nhiệm trên vai mình, không thể chết ở nơi đó được, vì lẽ đó ta lui ra bóng tối."

Trưởng thôn trầm giọng nói: "Sau đó ta đã từng thử tiến vào bóng tối lần nữa, tìm kiếm thế giới ẩn giấu trong bóng tối kia, nhưng không tìm được. Thế giới Mục nhi nhìn thấy kia, hẳn chính là thế giới mà ta nhìn thấy. Thế giới trong bóng tối kia, ta gọi là Ám giới. Mà thế giới chúng ta đang ở, ta gọi là Minh giới, sáng tối đối ứng, luân phiên. Ban ngày thì Minh giới chiếm chủ đạo, mà đến buổi tối, lại là Ám giới chiếm chủ đạo. Mục nhi, Thái Dương thủ Mục Nhật tộc nói với con, khả năng con đến từ Vô Ưu Hương, mà Vô Ưu Hương có lúc sẽ xuất hiện trong bóng tối?"

Tần Mục gật đầu.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, dược sư cười nói: "Mục nhi, con về nghỉ ngơi trước đi, đại quân Duyên Khang vừa rút lui, trong thành này tốt xấu lẫn lộn, chúng ta đều phải gác đêm."

Tần Mục nghe lời, rời phủ thành chủ, về khách sạn nghỉ ngơi.

Trong phủ thành chủ, sắc mặt mấy người trưởng thôn, dược sư, người què, người câm, Tư bà bà nghiêm nghị, qua một lúc lâu, người què cười hắc hắc nói: "Đứa con chúng ta nuôi lớn, có thể là xuất thân từ Ám giới, là ma đầu trong thế giới bóng tối... "

Lỗ tai sắt của người điếc giật giật, than thở: "Năm đó nó đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, kỳ thực chúng ta hẳn nên hoài nghi rồi. Con của gia đình bình thường gặp phải tình huống như thế, chỉ sợ đã chết sớm rồi, mà nó lại vẫn có thể sống sót trong bóng tối. Người câm, ngươi thấy thế nào?"

Người câm a a vài câu, người điếc cười lạnh nói: "Không phải chủng tộc ta, chắc chắn có ý nghĩ khác! Ngươi không cần nói tốt cho nó!"

"Người điếc, ngươi quá cực đoan."

Dược sư trầm giọng nói: "Ngọc bội của Mục nhi có thể tới từ Vô Ưu Hương, cũng không phải là Mục nhi đến từ Vô Ưu Hương. Hơn nữa, cho dù hắn đến từ Vô Ưu Hương thì đã sao? Ai cũng chưa từng tới Vô Ưu Hương, cũng không nhất định liền thuộc về Ám giới, thuộc về tà ác, huống chi bên trong Ám giới cũng không nhất định đều là ma đầu trong bóng tối. Thân thế của Mục nhi còn có những khả năng khác."

Tư bà bà cười lạnh nói: "Cho dù Mục nhi là tiểu ma đầu đến từ Ám giới thì lại làm sao? Nó do tay phân tay nước tiểu của chúng ta nuôi lớn, chính là con của chúng ta, cốt nhục của chúng ta!"

Người què tức giận nói: "Bà bà, ngươi đây là không nói đạo lý...

"Không nói đạo lý? Tên què chết tiệt, ngươi còn muốn giết Mục nhi hay sao?"

...

Mấy người cãi qua cãi lại, Mã gia vẫn không nói gì, đột nhiên lên tiếng: "Mục nhi lớn lên dưới con mắt chúng ta, cũng là chúng ta dạy nó khôn lớn. Nếu chúng ta là ma đầu, dạy dỗ ra cũng chính là ma đầu. Chúng ta là hạng người gì, sẽ dạy nó thành hạng người đó."

Mọi người trở nên trầm mặc, Mã gia luôn luôn ít nói, nhưng mỗi lần nói chuyện đều rất nghiêm túc.

"Mã gia nói đúng."

Người què phục ông nhất, gật đầu nói: "Là ta suy nghĩ nhiều. Người điếc, ngươi cảm thấy thế nào?"

Người điếc nhìn về phía người câm, hắn và người câm thân thiết nhất, khuôn mặt đỏ bừng vì lò sưởi của người câm lộ ra nụ cười, a a nói hai câu, người điếc nói: "Ta biết ngươi không phải người xấu, ta cảm thấy ta cũng không tồi, nếu Mục nhi đã biến thành ma đầu, vậy sẽ phải trách bọn họ. Thôn chúng ta, trừ ngươi và ta, những người khác đều không tốt lành gì!"

Tư bà bà tức xì khói: "Mọt sách chết bằm, ngươi kỳ thị người tu luyện ma đạo hay sao?"

Người điếc cười gằn, nhổ hai lỗ tai sắt của mình ra, biểu thị không muốn để ý tới các ngươi.

Trưởng thôn đau đầu, nói: "Cùng một thôn, đều bớt tranh cãi một tí. Người điếc, mang lỗ tai vào, không thấy đáng sợ sao."

Người điếc phập phập hai tiếng cắm lỗ tai vào, trưởng thôn nói: "Ta muốn mang Mục nhi đi Ám giới một chuyến, thăm dò, tìm tòi xem nơi đó có Vô Ưu Hương hay không."

Mọi người sợ hết hồn.

Trưởng thôn mỉm cười nói: "Các ngươi yên tâm, lần đầu tiên ta tiến vào Ám giới là lúc bốn trăm năm trước, bốn trăm năm qua, ta vẫn còn có chút tiến bộ. Ta cần chuẩn bị trước một quãng thời gian, sau đó mới mang theo Mục nhi đi vào bóng tối một lần."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện