Tần Mục buồn bực: "Sao lưng của bà bà lại không khòm? Thật giống như bà bà hưng phấn đến nỗi đang lăn lộn trên giường... "
Đến ngày thứ hai, Tần Mục rời giường, phát hiện Tư bà bà không ở trong phòng, tuy nhiên trên bàn cũng đã chuẩn bị điểm tâm kỹ càng.
Thiếu niên rửa mặt một hồi, ăn bữa sáng, xuống lầu thì thấy Tư bà bà và người mù, hai người đã chuẩn bị kỹ càng xe bò và chuyển tất cả dầu muối tương dấm tơ lụa mua được lên xe.
Chỉ là để Tần Mục buồn bực chính là, người mù đang buộc ba con bò vào trước xe bò, sau xe còn kéo theo ba con bò lớn nữa.
Sáu con bò lớn kia nhìn thấy Tần Mục thì trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, run lẩy bẩy.
"Bà bà, không phải chúng ta đã bán sáu con bò rồi sao?" Tần Mục dò hỏi.
Tư bà bà ngáp một cái, lơ đễnh nói: "Tối hôm qua mất ngủ, bà bà liền ra ngoài mua sáu con bò."
Tần Mục nửa tin nửa ngờ, chỉ thấy sáu con bò kia lắc đầu liên tục, không biết muốn nói gì, nhưng chỉ có thể kêu ò ò.
Xe bò chạy khỏi thành, lúc này vẫn còn sáng sớm, trên đường đã có mấy chiếc xe ngựa, người thôn quê vào thành mua đồ đang thừa dịp sáng sớm về thôn, hy vọng có thể trở về thôn trước lúc trời tối.
Xe Tần Mục chạy tới ụ tàu, nước sông cuồn cuộn, rất xiết, bên bờ sông đã có thật nhiều thôn dân đang tế Thần sông, gọi Phụ giang cự thú. Bên bờ từng con từng con Phụ giang thú mũi to đang hưởng thụ nhang thơm các thôn dân dâng lên, phun ra từng cái từng cái vòng khói, có một số Phụ giang thú đã mang theo thôn dân mua sắm đầy đủ bắt đầu đi về nơi xuất phát.
Người mù ở bờ sông dâng hương, gọi một con Phụ giang thú, đút đồ ăn, Tần Mục lái xe bò chạy lên lưng Phụ giang thú, con cự thú này liền bắt đầu chạy về hướng thượng du.
Nước sông mênh mông cuồn cuộn chảy, tuôn trào từ tây sang đông, khi đến đây bọn họ là từ thượng du trôi xuống, mà hiện tại lại là từ hạ du đi ngược chiều, lực cản ắt phải rất lớn.
Tuy nhiên tốc độ của Phụ giang thú cũng không chậm hơn chút nào lúc đi xuống, với tốc độ này, chỉ cần nghỉ ngơi ở miếu Nãi Nãi một đêm, ngày thứ hai liền có thể tới Tàn Lão thôn.
Trong lúc vô tình đã đi được hơn năm mươi dặm đường thủy, biểu hiện của Tư bà bà khẽ nhúc nhích, đứng dậy mang theo cái rổ nhỏ của mình, cười nói: "Việc của ta đến rồi, người mù, các ngươi đi trước đi."
Người mù gật đầu, nói: "Làm việc cẩn thận."
Tư bà bà đột nhiên tung người lên nhảy vào bầu trời, biến mất không còn tăm hơi.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tư bà bà đã nhảy đến không trung, một lát sau cũng không có rơi xuống.
Ngược lại người mù quá quen chuyện này, không để ý lắm, hai tay chống trượng đón gió mà đứng.
Qua không lâu, Tần Mục đột nhiên nhìn thấy giữa không trung phía sau bọn họ có một đám mây đột nhiên trở nên đỏ au, tiếp theo trời hạ mưa máu, trút xuống như nước, không bao lâu liền nhuộm đỏ cả Dũng Giang!
"Trên trời xảy ra chuyện gì?"
Tần Mục mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bên trong huyết vân một cái đầu lâu rớt xuống, rơi tõm vào trong sông.
Tần Mục sởn cả tóc gáy, trong nháy mắt khi cái đầu kia hạ xuống dòng sông thì hắn thấy rõ đó là khuôn mặt của phụ nhân mặt vàng mà hắn đã gặp một lần trong phủ thành chủ!
Tần Mục ngẩng đầu, bên trong đám mây kia đã xảy ra chuyện gì? Trận mưa này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, rất nhanh mưa rào ngừng lại, vừa nãy mưa máu nhuộm đỏ dòng sông tựa hồ chỉ là ảo giác, nước sông tuôn trào, lại khôi phục vẻ trong veo.
Tần Mục lau sạch vết máu trên người, đợi một lúc lâu, Tư bà bà vẫn chưa hề xuất hiện, mà người mù lại bình chân như vại, không lo lắng chút nào.
Đúng lúc này, Tần Mục đột nhiên cảm giác được phía hạ du Dũng Giang truyền đến gợn sóng làm người ta sợ hãi, kinh thiên động địa, cực kỳ đáng sợ, thậm chí ngay cả con Phụ giang thú dưới chân bọn họ cũng trở nên nôn nóng bất an, tốc độ đột nhiên tăng lên, nhanh chóng bơi về hướng thượng du.
Đột nhiên lỗ tai người mù giật giật, quát lên: "Mục nhi, đứng vững nếu không muốn ngã xuống!"
Tần Mục vội vã đứng vững, hai chân phảng phất mọc rễ nẩy mầm trên lưng Phụ giang thú, lúc này hắn nghe được một loại tiếng rít kỳ dị từ phía sau lưng truyền đến, vội vã quay đầu nhìn lại, không khỏi ngơ ngác.
Chỉ thấy dòng sông rộng lớn sau lưng bọn họ đang nhanh chóng dâng lên, tiếp tục dâng lên, nước sông vậy mà đang chảy ngược từ hạ du lên thượng du!
Giờ phút này mặt sông phía hạ du đã cao hơn hai bờ sông hơn mười trượng, sóng lớn trắng như tuyết dâng lên ngập trời, mạnh mẽ đập thẳng về hướng bọn họ bên này!
Con sóng lớn kia cách bọn họ càng lúc càng gần, bọt nước điên cuồng tuôn ra, nhấn chìm rừng rậm hai bên bờ sông, sóng lớn đáng sợ kia mãnh liệt sôi trào, từ tiếng rít đã biến thành tiếng nổ kinh thiên động địa, phảng phất mấy trăm luồng sấm sét đang nổ vang trong thung lũng!
Tần Mục sởn cả tóc gáy, chỉ thấy bọt nước dư thừa của sóng lớn kia tản đi, rồi biến thành một bàn tay cực kỳ lớn, bàn tay này hầu như rộng bằng mặt sông, từ hạ du mạnh mẽ đẩy lên hướng thượng du!
Người mù vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, tựa hồ không có lưu ý đến tình cảnh khủng bố sau lưng.
Bàn tay khổng lồ do nước sông tạo thành kia rất nhanh đã tới phía sau bọn họ, cách bọn họ còn có trăm trượng, nhưng vào lúc này, đột nhiên bàn tay lớn tan vỡ, hồng thuỷ gào thét chạy chồm, văng khắp nơi, sóng nước vọt tới nhấc con Phụ giang thú dưới chân bọn họ lên cao hơn mười trượng, sau đó hạ xuống.
Tần Mục vẫn chưa hết sợ hãi, liền vội vàng nắm lấy xe bò trên lưng cự thú, miễn cho trượt vào trong nước.
Người mù dùng trúc trượng khều nhẹ đầu Phụ giang thú, Phụ giang thú lập tức đổi hướng, lần thứ hai đi về phía hạ du: "Mục nhi, chúng ta về Tương Long thành."
Cách ba mươi dặm dưới hạ du, Tương Long thành chủ Phó Vân Địch từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng rơi vào trên mặt sông, bay về phía trước hai bước, lúc này mới dừng lại, sắc mặt âm trầm, nhìn chung quanh, nói: "Vị sư huynh nào phá pháp thuật của ta?"
"Không phải sư huynh, là sư tỷ."
Tư bà bà mang theo rổ nhỏ, điểm bàn chân nhỏ từ trên mặt sông đi tới, mặt mũi nhăn nheo co rúm lại, cười híp mắt nói: "Thành chủ, làm ác trên sông, không sợ tổn thương những thôn dân Đại Khư kia sao? Nếu đòn đánh này của ngươi thành công thì thôn dân ở hơn trăm dặm sông này đều phải chết ở trong tay ngươi, ác nghiệp không thấp đâu."
"Ngươi chính là lão thái bà bên người tên vứt bỏ dân kia?"
Phó Vân Địch lạnh lùng nói: "Là ngươi truyền thụ cho hắn tuyệt học của lưu phái chiến kỹ, để hắn giết con trai của ta? Mối thù giết con, không thể không báo, ngươi chặn đường ta, ngươi chết!"
Tư bà bà thở dài, từ trong rổ lấy ra một cái cuộn chỉ, sâu xa nói: "Thành chủ, cái này là Đại Dục Thiên Ma kinh ngươi chờ mong rất lâu, nhưng đáng tiếc, đây là lần cuối cùng ngươi nhìn thấy nó. Ngươi sẽ còn sống, tuy nhiên là bị ta phong ấn tại bên trong da người của ngươi, ta sẽ khoác da của ngươi, chưởng quản Tương Long thành, đi gặp Duyên Khang quốc sư... "
Con ngươi Phó Vân Địch đột nhiên rút lại, cuộn chỉ trong tay Tư bà bà xoay tròn xoay tròn, sợi chỉ nhanh chóng kéo dài ra, xuyên tới xuyên lui đan dệt trên mặt sông, chỉ một thoáng đã dệt thành một cạm bẫy, mà Phó Vân Địch thì ở ngay trong cạm bẫy này.
"Tối hôm qua, thời điểm con trai ngươi chết đã cho ta cơ hội ám hại ngươi, lúc đó ngươi liền bị thương nặng, nếu ngươi an phận hạ xuống chữa thương thì hôm nay có thể ngươi còn có khả năng chạy trốn."
Tư bà bà cười híp mắt nói: "Đáng tiếc ngươi quá tham, đuổi bắt ta, muốn cướp đoạt Đại Dục Thiên Ma kinh, vì lẽ đó hôm nay nhất định là kết thúc của ngươi."
"Bằng ngươi cũng muốn giết ta? Nằm mơ! Ngươi mới tu hành bao nhiêu năm?"
Thân thể Phó Vân Địch lay động, nguyên khí điên cuồng bắn ra, nguyên khí cực kỳ nồng đậm hình thành Thiên Thần tám tay tám đầu ở phía sau, hắn hầu như làm được luyện giả thành thật, Thiên Thần tám tay tám đầu dùng nguyên khí luyện thành còn thiếu chút nữa là hình thành thực chất!
Trong tay Thiên Thần sau lưng hắn cầm tám thanh pháp khí, pháp khí cũng được luyện đến cơ hồ đã biến thành thực chất!
Đường đường là Tương Long thành chủ, tự nhiên có thủ đoạn phi phàm!
"Bát Tướng Thiên Thần công xác thực là công pháp không tầm thường, nhưng cũng chỉ không tầm thường mà thôi, còn lâu mới có thể đạt đến cảnh giới của Thần!"
Tư bà bà cười khúc khích, đột nhiên lột túi da xuống, từ bên trong túi da bà bà đi ra một cô gái tao nhã, chính là vị Giáo chủ phu nhân phong hoa tuyệt đại trong phủ thành chủ kia!
Nàng bay nhanh về phía trước, cùng lúc đó sợi tơ do Đại Dục Thiên Ma kinh biến thành nhanh chóng qua lại, Phó Vân Địch quát lớn, trước mặt liền thấy bàn tay vị Giáo chủ phu nhân khuôn mặt tuyệt đẹp kia đánh tới, không khỏi cười lạnh nói: "Tư Ấu U, ngươi chỉ chừng hơn một trăm tuổi, pháp lực có thể thâm hậu bằng ta sao?"
Ầm ầm --
Hai người chạm chưởng, "Tư bà bà" bị chấn động đến mức bắn lên trên không.
"Muốn đi?"
Phó Vân Địch tung người nhảy một cái, cũng nhảy lên giữa không trung, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái: "Sao ta lại trở nên nhẹ như vậy... "
Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt sông có một huyết nhân không da đang đứng.
Hắn nhìn chính mình một chút, không khỏi hét lên một tiếng, chính mình đã biến thành một tấm da người, mà huyết nhân phía dưới kia, chính là bản thân đã bị lột da!
Trong chớp mắt "Tư bà bà" đối chưởng với hắn, sợi tơ do Đại Dục Thiên Ma kinh biến thành chui vào trong cơ thể hắn, chỉ một lát đã phong ấn ba hồn bảy vía rồi lột da hắn.
"Tư bà bà" bị chấn động đến mức bắn lên trên không, kỳ thực là chủ động bay lên trời, dùng sức lôi kéo sợi tơ trong tay, thẳng thắn lưu loát kéo lớp da từ trên người hắn xuống!
"Phó Vân Địch, chỉ thường thôi."
"Tư bà bà" nhấc tay nắm lấy tấm da người này, vù một tiếng khoác lên người mình, dung mạo cử chỉ, giống y chang Phó Vân Địch.
Mà phía dưới, thi thể không túi da của Phó Vân Địch chìm vào trong nước, bị nước sông cuốn đi.
Thân hình của nàng rơi xuống, lúc rơi xuống mặt sông thì Phụ giang thú chở Tần Mục và người mù cũng vừa vặn đi tới nơi này.
"Tương Long thành chủ?" Tần Mục tê cả da đầu, Thiếu Bảo kiếm bên hông phát ra một tiếng keng vang giòn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất kích.
"Mục nhi, là bà bà."
Trong miệng Phó Vân Địch truyền đến âm thanh của Tư bà bà, tiếp theo lại biến thành âm thanh của Phó Vân Địch, gần như không có khác nhau, nói: "Đại quân của Duyên Khang quốc hẳn là sắp đến rồi chứ? Khi nào mấy người trưởng thôn sẽ đến?"
Người mù nghiêng đầu nói: "Bọn họ hơn phân nửa đã vào thành. Quốc sư Duyên Khang này đến, khí thế hùng hổ. Bà bà, lần này ngươi mang dáng dấp của Phó Vân Địch, không thể lộ ra bất kỳ sơ sót gì, bằng không lấy bản lĩnh của quốc sư Duyên Khang khả năng một chiêu liền có thể lấy mạng của ngươi. Bát Tướng Thiên Thần công của Phó Vân Địch, ngươi có thể bắt chước được hay không?"
Đến ngày thứ hai, Tần Mục rời giường, phát hiện Tư bà bà không ở trong phòng, tuy nhiên trên bàn cũng đã chuẩn bị điểm tâm kỹ càng.
Thiếu niên rửa mặt một hồi, ăn bữa sáng, xuống lầu thì thấy Tư bà bà và người mù, hai người đã chuẩn bị kỹ càng xe bò và chuyển tất cả dầu muối tương dấm tơ lụa mua được lên xe.
Chỉ là để Tần Mục buồn bực chính là, người mù đang buộc ba con bò vào trước xe bò, sau xe còn kéo theo ba con bò lớn nữa.
Sáu con bò lớn kia nhìn thấy Tần Mục thì trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, run lẩy bẩy.
"Bà bà, không phải chúng ta đã bán sáu con bò rồi sao?" Tần Mục dò hỏi.
Tư bà bà ngáp một cái, lơ đễnh nói: "Tối hôm qua mất ngủ, bà bà liền ra ngoài mua sáu con bò."
Tần Mục nửa tin nửa ngờ, chỉ thấy sáu con bò kia lắc đầu liên tục, không biết muốn nói gì, nhưng chỉ có thể kêu ò ò.
Xe bò chạy khỏi thành, lúc này vẫn còn sáng sớm, trên đường đã có mấy chiếc xe ngựa, người thôn quê vào thành mua đồ đang thừa dịp sáng sớm về thôn, hy vọng có thể trở về thôn trước lúc trời tối.
Xe Tần Mục chạy tới ụ tàu, nước sông cuồn cuộn, rất xiết, bên bờ sông đã có thật nhiều thôn dân đang tế Thần sông, gọi Phụ giang cự thú. Bên bờ từng con từng con Phụ giang thú mũi to đang hưởng thụ nhang thơm các thôn dân dâng lên, phun ra từng cái từng cái vòng khói, có một số Phụ giang thú đã mang theo thôn dân mua sắm đầy đủ bắt đầu đi về nơi xuất phát.
Người mù ở bờ sông dâng hương, gọi một con Phụ giang thú, đút đồ ăn, Tần Mục lái xe bò chạy lên lưng Phụ giang thú, con cự thú này liền bắt đầu chạy về hướng thượng du.
Nước sông mênh mông cuồn cuộn chảy, tuôn trào từ tây sang đông, khi đến đây bọn họ là từ thượng du trôi xuống, mà hiện tại lại là từ hạ du đi ngược chiều, lực cản ắt phải rất lớn.
Tuy nhiên tốc độ của Phụ giang thú cũng không chậm hơn chút nào lúc đi xuống, với tốc độ này, chỉ cần nghỉ ngơi ở miếu Nãi Nãi một đêm, ngày thứ hai liền có thể tới Tàn Lão thôn.
Trong lúc vô tình đã đi được hơn năm mươi dặm đường thủy, biểu hiện của Tư bà bà khẽ nhúc nhích, đứng dậy mang theo cái rổ nhỏ của mình, cười nói: "Việc của ta đến rồi, người mù, các ngươi đi trước đi."
Người mù gật đầu, nói: "Làm việc cẩn thận."
Tư bà bà đột nhiên tung người lên nhảy vào bầu trời, biến mất không còn tăm hơi.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tư bà bà đã nhảy đến không trung, một lát sau cũng không có rơi xuống.
Ngược lại người mù quá quen chuyện này, không để ý lắm, hai tay chống trượng đón gió mà đứng.
Qua không lâu, Tần Mục đột nhiên nhìn thấy giữa không trung phía sau bọn họ có một đám mây đột nhiên trở nên đỏ au, tiếp theo trời hạ mưa máu, trút xuống như nước, không bao lâu liền nhuộm đỏ cả Dũng Giang!
"Trên trời xảy ra chuyện gì?"
Tần Mục mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bên trong huyết vân một cái đầu lâu rớt xuống, rơi tõm vào trong sông.
Tần Mục sởn cả tóc gáy, trong nháy mắt khi cái đầu kia hạ xuống dòng sông thì hắn thấy rõ đó là khuôn mặt của phụ nhân mặt vàng mà hắn đã gặp một lần trong phủ thành chủ!
Tần Mục ngẩng đầu, bên trong đám mây kia đã xảy ra chuyện gì? Trận mưa này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, rất nhanh mưa rào ngừng lại, vừa nãy mưa máu nhuộm đỏ dòng sông tựa hồ chỉ là ảo giác, nước sông tuôn trào, lại khôi phục vẻ trong veo.
Tần Mục lau sạch vết máu trên người, đợi một lúc lâu, Tư bà bà vẫn chưa hề xuất hiện, mà người mù lại bình chân như vại, không lo lắng chút nào.
Đúng lúc này, Tần Mục đột nhiên cảm giác được phía hạ du Dũng Giang truyền đến gợn sóng làm người ta sợ hãi, kinh thiên động địa, cực kỳ đáng sợ, thậm chí ngay cả con Phụ giang thú dưới chân bọn họ cũng trở nên nôn nóng bất an, tốc độ đột nhiên tăng lên, nhanh chóng bơi về hướng thượng du.
Đột nhiên lỗ tai người mù giật giật, quát lên: "Mục nhi, đứng vững nếu không muốn ngã xuống!"
Tần Mục vội vã đứng vững, hai chân phảng phất mọc rễ nẩy mầm trên lưng Phụ giang thú, lúc này hắn nghe được một loại tiếng rít kỳ dị từ phía sau lưng truyền đến, vội vã quay đầu nhìn lại, không khỏi ngơ ngác.
Chỉ thấy dòng sông rộng lớn sau lưng bọn họ đang nhanh chóng dâng lên, tiếp tục dâng lên, nước sông vậy mà đang chảy ngược từ hạ du lên thượng du!
Giờ phút này mặt sông phía hạ du đã cao hơn hai bờ sông hơn mười trượng, sóng lớn trắng như tuyết dâng lên ngập trời, mạnh mẽ đập thẳng về hướng bọn họ bên này!
Con sóng lớn kia cách bọn họ càng lúc càng gần, bọt nước điên cuồng tuôn ra, nhấn chìm rừng rậm hai bên bờ sông, sóng lớn đáng sợ kia mãnh liệt sôi trào, từ tiếng rít đã biến thành tiếng nổ kinh thiên động địa, phảng phất mấy trăm luồng sấm sét đang nổ vang trong thung lũng!
Tần Mục sởn cả tóc gáy, chỉ thấy bọt nước dư thừa của sóng lớn kia tản đi, rồi biến thành một bàn tay cực kỳ lớn, bàn tay này hầu như rộng bằng mặt sông, từ hạ du mạnh mẽ đẩy lên hướng thượng du!
Người mù vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, tựa hồ không có lưu ý đến tình cảnh khủng bố sau lưng.
Bàn tay khổng lồ do nước sông tạo thành kia rất nhanh đã tới phía sau bọn họ, cách bọn họ còn có trăm trượng, nhưng vào lúc này, đột nhiên bàn tay lớn tan vỡ, hồng thuỷ gào thét chạy chồm, văng khắp nơi, sóng nước vọt tới nhấc con Phụ giang thú dưới chân bọn họ lên cao hơn mười trượng, sau đó hạ xuống.
Tần Mục vẫn chưa hết sợ hãi, liền vội vàng nắm lấy xe bò trên lưng cự thú, miễn cho trượt vào trong nước.
Người mù dùng trúc trượng khều nhẹ đầu Phụ giang thú, Phụ giang thú lập tức đổi hướng, lần thứ hai đi về phía hạ du: "Mục nhi, chúng ta về Tương Long thành."
Cách ba mươi dặm dưới hạ du, Tương Long thành chủ Phó Vân Địch từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng rơi vào trên mặt sông, bay về phía trước hai bước, lúc này mới dừng lại, sắc mặt âm trầm, nhìn chung quanh, nói: "Vị sư huynh nào phá pháp thuật của ta?"
"Không phải sư huynh, là sư tỷ."
Tư bà bà mang theo rổ nhỏ, điểm bàn chân nhỏ từ trên mặt sông đi tới, mặt mũi nhăn nheo co rúm lại, cười híp mắt nói: "Thành chủ, làm ác trên sông, không sợ tổn thương những thôn dân Đại Khư kia sao? Nếu đòn đánh này của ngươi thành công thì thôn dân ở hơn trăm dặm sông này đều phải chết ở trong tay ngươi, ác nghiệp không thấp đâu."
"Ngươi chính là lão thái bà bên người tên vứt bỏ dân kia?"
Phó Vân Địch lạnh lùng nói: "Là ngươi truyền thụ cho hắn tuyệt học của lưu phái chiến kỹ, để hắn giết con trai của ta? Mối thù giết con, không thể không báo, ngươi chặn đường ta, ngươi chết!"
Tư bà bà thở dài, từ trong rổ lấy ra một cái cuộn chỉ, sâu xa nói: "Thành chủ, cái này là Đại Dục Thiên Ma kinh ngươi chờ mong rất lâu, nhưng đáng tiếc, đây là lần cuối cùng ngươi nhìn thấy nó. Ngươi sẽ còn sống, tuy nhiên là bị ta phong ấn tại bên trong da người của ngươi, ta sẽ khoác da của ngươi, chưởng quản Tương Long thành, đi gặp Duyên Khang quốc sư... "
Con ngươi Phó Vân Địch đột nhiên rút lại, cuộn chỉ trong tay Tư bà bà xoay tròn xoay tròn, sợi chỉ nhanh chóng kéo dài ra, xuyên tới xuyên lui đan dệt trên mặt sông, chỉ một thoáng đã dệt thành một cạm bẫy, mà Phó Vân Địch thì ở ngay trong cạm bẫy này.
"Tối hôm qua, thời điểm con trai ngươi chết đã cho ta cơ hội ám hại ngươi, lúc đó ngươi liền bị thương nặng, nếu ngươi an phận hạ xuống chữa thương thì hôm nay có thể ngươi còn có khả năng chạy trốn."
Tư bà bà cười híp mắt nói: "Đáng tiếc ngươi quá tham, đuổi bắt ta, muốn cướp đoạt Đại Dục Thiên Ma kinh, vì lẽ đó hôm nay nhất định là kết thúc của ngươi."
"Bằng ngươi cũng muốn giết ta? Nằm mơ! Ngươi mới tu hành bao nhiêu năm?"
Thân thể Phó Vân Địch lay động, nguyên khí điên cuồng bắn ra, nguyên khí cực kỳ nồng đậm hình thành Thiên Thần tám tay tám đầu ở phía sau, hắn hầu như làm được luyện giả thành thật, Thiên Thần tám tay tám đầu dùng nguyên khí luyện thành còn thiếu chút nữa là hình thành thực chất!
Trong tay Thiên Thần sau lưng hắn cầm tám thanh pháp khí, pháp khí cũng được luyện đến cơ hồ đã biến thành thực chất!
Đường đường là Tương Long thành chủ, tự nhiên có thủ đoạn phi phàm!
"Bát Tướng Thiên Thần công xác thực là công pháp không tầm thường, nhưng cũng chỉ không tầm thường mà thôi, còn lâu mới có thể đạt đến cảnh giới của Thần!"
Tư bà bà cười khúc khích, đột nhiên lột túi da xuống, từ bên trong túi da bà bà đi ra một cô gái tao nhã, chính là vị Giáo chủ phu nhân phong hoa tuyệt đại trong phủ thành chủ kia!
Nàng bay nhanh về phía trước, cùng lúc đó sợi tơ do Đại Dục Thiên Ma kinh biến thành nhanh chóng qua lại, Phó Vân Địch quát lớn, trước mặt liền thấy bàn tay vị Giáo chủ phu nhân khuôn mặt tuyệt đẹp kia đánh tới, không khỏi cười lạnh nói: "Tư Ấu U, ngươi chỉ chừng hơn một trăm tuổi, pháp lực có thể thâm hậu bằng ta sao?"
Ầm ầm --
Hai người chạm chưởng, "Tư bà bà" bị chấn động đến mức bắn lên trên không.
"Muốn đi?"
Phó Vân Địch tung người nhảy một cái, cũng nhảy lên giữa không trung, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái: "Sao ta lại trở nên nhẹ như vậy... "
Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt sông có một huyết nhân không da đang đứng.
Hắn nhìn chính mình một chút, không khỏi hét lên một tiếng, chính mình đã biến thành một tấm da người, mà huyết nhân phía dưới kia, chính là bản thân đã bị lột da!
Trong chớp mắt "Tư bà bà" đối chưởng với hắn, sợi tơ do Đại Dục Thiên Ma kinh biến thành chui vào trong cơ thể hắn, chỉ một lát đã phong ấn ba hồn bảy vía rồi lột da hắn.
"Tư bà bà" bị chấn động đến mức bắn lên trên không, kỳ thực là chủ động bay lên trời, dùng sức lôi kéo sợi tơ trong tay, thẳng thắn lưu loát kéo lớp da từ trên người hắn xuống!
"Phó Vân Địch, chỉ thường thôi."
"Tư bà bà" nhấc tay nắm lấy tấm da người này, vù một tiếng khoác lên người mình, dung mạo cử chỉ, giống y chang Phó Vân Địch.
Mà phía dưới, thi thể không túi da của Phó Vân Địch chìm vào trong nước, bị nước sông cuốn đi.
Thân hình của nàng rơi xuống, lúc rơi xuống mặt sông thì Phụ giang thú chở Tần Mục và người mù cũng vừa vặn đi tới nơi này.
"Tương Long thành chủ?" Tần Mục tê cả da đầu, Thiếu Bảo kiếm bên hông phát ra một tiếng keng vang giòn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất kích.
"Mục nhi, là bà bà."
Trong miệng Phó Vân Địch truyền đến âm thanh của Tư bà bà, tiếp theo lại biến thành âm thanh của Phó Vân Địch, gần như không có khác nhau, nói: "Đại quân của Duyên Khang quốc hẳn là sắp đến rồi chứ? Khi nào mấy người trưởng thôn sẽ đến?"
Người mù nghiêng đầu nói: "Bọn họ hơn phân nửa đã vào thành. Quốc sư Duyên Khang này đến, khí thế hùng hổ. Bà bà, lần này ngươi mang dáng dấp của Phó Vân Địch, không thể lộ ra bất kỳ sơ sót gì, bằng không lấy bản lĩnh của quốc sư Duyên Khang khả năng một chiêu liền có thể lấy mạng của ngươi. Bát Tướng Thiên Thần công của Phó Vân Địch, ngươi có thể bắt chước được hay không?"
Danh sách chương