*: Đất thiêng sinh hiền tài. Lấy đặt tên cho nhân vật.
Trên không trung ngàn hoa bay xuống, vô cùng lộng lẫy, một vị mỹ phụ đạp trên cánh hoa rực rỡ chênh chếch đi xuống, những cánh hoa rực rỡ kia phiêu linh, một cánh hoa rơi xuống trước mặt Tần Mục phát ra tiếng vang keng keng keng.
Hắn vươn tay ra, cánh hoa lại như hoa tuyết tan đi.
"Nguyên khí biến thành?"
Tần Mục ngớ ngẩn, khi nhìn thấy khuôn mặt của mỹ phụ từ không trung đi xuống thì trong lòng đột nhiên thịch thịch nhảy lên kịch liệt.
Hắn theo người điếc học vẽ viết chữ, người điếc có bút pháp vô song, có thể vẽ hết tất cả vẻ đẹp trên thế gian, nhưng mặc dù là bút pháp của người điếc thì chỉ sợ cũng khó có thể vẽ được dung nhan và ý vị của mỹ phụ này.
Tần Mục nhìn thấy nàng thì cuối cùng cũng đã rõ cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại, bất giác nhớ tới một đoạn thơ cổ mà người điếc đã dạy cho hắn.
"Cử động của nàng này, như mây nhẹ che trăng, phiêu diêu này như gió cuộn tuyết lượn lờ."
"Dung mạo của nàng, to nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ. Vai tựa vót thành, eo như được bó. Cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ. Sáp thơm chẳng dùng, phấn màu chẳng ngự. Tóc búi mây bồng, mày uốn thon cong. Ngoài môi thắm đỏ, răng ngà bên trong, con ngươi khẽ liếc, má lúm đồng tiền. Phong tư kiều diễm, dáng tĩnh thân nhàn. Nhu mì khoan nhã, tiếng nói mê hoặc."
"Xiêm y của nàng, phục trang khoáng thế, cốt mạo như tranh. Khoác áo lụa ngời sáng này, khuyên tai toả sắc xanh. Tay đeo lông thú vàng làm trang sức, người kết ngọc minh châu xung quanh. Giày viễn du thêu hoạ tiết, quần mây lụa phất nhẹ nhàng."
Tựa hồ cũng chỉ có bài thơ cổ này, mới có thể hình dung dáng vẻ dung mạo của nàng.
Cô gái này quá đẹp, không gì tả nổi, cầm bút vẽ tranh căn bản vẽ không ra dung nhan như vậy, càng khó có thể bắt giữ ý vị phong hoa của nàng.
Nàng đúng là Tư bà bà? "Lẽ nào bà bà giết chết cô gái đẹp như thế rồi khoác túi da vào?" Tần Mục không khỏi rùng mình một cái, có một loại liên tưởng không tốt.
"Này! Chăn bò!"
Đột nhiên, sau lưng hắn truyền tới âm thanh của một đứa con gái, Tần Mục quay đầu lại nhưng không thấy người, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô gái ngồi trên mái hiên của một ngôi miếu, làn váy phủ đến mắt cá chân, lộ ra da dẻ trắng nõn, rất là mịn màng.
Gót chân của nàng buông xuống suýt chút nữa chạm lên đầu Tần Mục, ngón chân xinh đẹp lúc vểnh lên lúc co xuống, lúc ẩn lúc hiện.
Con mắt cô bé kia cong thành hình lưỡi liềm, nói: "Chăn bò, ngươi tới đây. Nơi này nhìn ra xa, thấy rõ."
Tần Mục tung người nhảy lên mái miếu, ngồi xuống cạnh nàng, chỉ cảm thấy trên người cô gái này có một làn hương quen thuộc, trong lòng buồn bực.
Hai gò mà của cô bé kia hằn lên hai lọn tóc rẽ qua hai bên, hiện ra khuôn mặt như hạt hướng dương, mắt ngọc mày ngài, lúc nở nụ cười con mắt liền cong như là Nguyệt Nha Nhi, cười hì hì nói: "Ta mập ư?"
Tần Mục gật đầu, đàng hoàng nói: "Ngươi để tóc hai bên mặt là vì để cho mặt của ngươi trông có vẻ ốm một chút, tuy nhiên đẩy tóc ra vẫn là có vẻ ú na ú nần.
Nữ hài tức giận, giơ chân đạp hắn một cái, giầy của nàng cởi ra thả bên người, gót chân để trần, tức giận nói: "Mặt mập là trời sinh, ta cũng không có cách nào!"
Hai người thả chân dưới mái miếu, hai tay Tần Mục chống mái miếu, luôn cảm thấy cô bé bên người này có chút quen mắt, hơn nữa cái mùi hương này càng thêm quen thuộc, trong lòng bứt rứt.
Chếch phía trước là phủ thành chủ của Tương Long thành, cổng phủ đột nhiên mở toang, hàng trăm người rồng rắn đi ra, khí tức mỗi người đều phi thường mạnh mẽ, khí vũ hiên ngang, dung nhan bất phàm, đều là thần thông giả có uy danh hiển hách của Tương Long thành, thanh thế to lớn!
Người đàn ông dẫn đầu cao to khôi ngô, mắt hổ eo gấu, long hành hổ bộ, có một loại khí thế làm người ta sợ hãi, chòm râu trên mặt dài ra hai bên mép, tuy tướng mạo không coi là anh tuấn, nhưng cũng có chút khí phách đàn ông.
Sau lưng của hắn mơ hồ hiện ra hư ảnh Thần Ma, đó là một vị Thần Ma có tám cánh tay, cầm tám loại pháp khí, hẳn là nguyên khí hiện ra, khí thế phi phàm.
"Giáo chủ phu nhân cướp đi thánh điển trấn giáo Đại Dục Thiên Ma kinh của Thiên Ma giáo, thoát được sự đuổi giết của tổ sư và trưởng lão Thánh giáo Thiên Ma giáo, tiến vào Đại Khư, bặt vô âm tín."
Thành chủ Tương Long thành cười ha ha nói: "Ta còn lo lắng cho an nguy của phu nhân, sáng nhớ chiều mong, không nghĩ tới phu nhân bình yên vô sự, khiến cho bản tọa không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Phu nhân ẩn nhẫn hơn bốn mươi năm chưa ra, nghĩ đến nhất định là đã nghiên cứu triệt để Đại Dục Thiên Ma kinh, lần này xuống núi, chắc sẽ không sợ trưởng lão và tổ sư Thiên Ma giáo chứ hả?"
Giáo chủ phu nhân Thiên Ma Giáo tươi như hoa, cười cười nói nói với thành chủ Tương Long thành, tựa hồ là bạn bè lâu năm.
Thế nhưng Tương Long thành chủ lại không dám tới gần, mời nói: "Phu nhân, đúng lúc hàn xá thiết yến khoản đãi quý khách, bản tọa nghe nói phu nhân đại giá quang lâm vội vàng đến đây, để quý khách đợi lâu có thể không hay, không bằng phu nhân dời bước, đến hàn xá một lần?"
Mỹ phụ khẽ cười nói: "Cũng tốt. Ta cũng muốn gặp khách quý của thành chủ, vậy thì quấy rầy."
"Phu nhân chê cười, xin mời!"
"Đó là Bát Tướng Thiên Thần công của Tương Long thành chủ, công pháp rất lợi hại."
Bên cạnh Tần Mục, cô bé kia thấp giọng nói: "Có người nói Tương Long thành chủ Phó Vân Địch đã tu luyện tới Sinh Tử cảnh, thành công phá bích Sinh Tử Thần Tàng, là cao thủ ít có bên trong Đại Khư!"
Tần Mục nhìn Tương Long thành chủ Phó Vân Địch một chút, Bát Tướng Thiên Thần công của Phó Vân Địch xác thực phi phàm, nghĩ đến nếu như triển khai ra, nhất định là Thiên Thần tám mặt, bốn phương tám hướng đều thu hết vào đáy mắt, hơn nữa còn có thể công kích kẻ địch bốn phương tám hướng, khen: "Quả thực là một môn công pháp lợi hại."
Cô bé kia như dò trúng đài, nói: "Chăn bò, ngươi cũng rất lợi hại đấy, công pháp ngươi tu luyện là gì?"
"Bá thể Tam Đan công."
Tần Mục nói: "Ta tên Tần Mục, ngươi tên là gì?"
Cô bé kia vò sợi tóc bên tai, cười nói: "Ta tên Dục Tú."
Tần Mục nói: "Dục Tú trong Chung Linh Dục Tú hả?"
Cô bé kia kinh ngạc nói: "Sao ngươi biết ta họ Linh?"
"Linh Dục Tú? Cái tên này thật êm tai."
Tần Mục than thở một phen, nói: "Nếu mặt của ngươi lại ốm lại một ít, liền xứng với cái tên này."
Linh Dục Tú tức giận, lại đạp hắn một cước, mang giày vào, từ mái miếu nhảy xuống: "Không thèm để ý tới ngươi!"
Bước chân nàng rơi xuống đất, đi được hai bước thì quay đầu lại buồn bực nói: "Sao ngươi không đi cùng?"
Tần Mục không hiểu nói: "Ngươi nói rồi, không để ý tới ta, vì sao ta còn muốn đi cùng chứ?"
"Nhỏ mọn!"
Linh Dục Tú vẫy vẫy tay, cười hì hì nói: "Ta có phương pháp có thể tiến vào phủ thành chủ, giờ phút này trong phủ thành chủ cực kỳ náo nhiệt, chúng ta qua đó chơi đùa! Ngươi không muốn biết các bá chủ của Đại Khư đang làm những gì, nói những chuyện gì sao?"
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, từ mái miếu nhảy xuống, bước nhanh đuổi theo nàng, hiếu kỳ nói: "Ngươi làm thế nào tiến vào phủ thành chủ được?"
"Đương nhiên là quang minh chính đại đi vào!"
Linh Dục Tú ở phía trước dẫn đường, đi thẳng tới trước cửa phủ thành chủ, trước cửa phủ có bốn thần thông giả bảo vệ, nhìn thấy hai người thì hỏi cũng không thèm hỏi, tùy ý để bọn họ đi vào trong phủ.
Tần Mục kinh ngạc, thấp giọng nói: "Muội tử, ngươi là con gái của Tương Long thành chủ hả?"
"Hắn nghĩ hay lắm!"
Linh Dục Tú gắt một cái, nói: "Lai lịch cha ta lớn hơn hắn rất nhiều! Phủ thành chủ Tương Long thành này, ta muốn vào thì vào, muốn ra liền ra. Phía trước là Trấn Giang lâu, chính là nơi Phó Vân Địch mời tiệc tân khách."
Tần Mục nhìn về phía trước, đầu tiên đập vào mi mắt chính là một cái hồ lớn, nước xanh sóng trong, từng viên minh châu to cỡ sọt liễu được đặt trong hồ, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chiếu rọi mặt hồ, bên hồ lại có thật nhiều hầu gái nhấc theo đèn lồng đứng ở bên bờ không nhúc nhích, chiếu sáng hồ nước trong phủ này như ban ngày.
Trấn Giang lâu xây trên lưng chừng núi bên cạnh hồ nước, hình như chim hồng nhạn. Từ xa nhìn lại, liền thấy bên trong lầu xanh vàng rực rỡ, khắp nơi lộ ra khí chất nhà giàu mới nổi, Tương Long thành chủ hận không thể dùng giấy thếp vàng phủ kín Trấn Giang lâu, xem ra thật sự là ham muốn xa hoa đến cực điểm!
Bên trong Trấn Giang lâu, mấy cô vũ nữ uyển chuyển nhảy múa ở trung tâm, ống tay áo uốn lượn, quần thơm lay động, nương theo sáo trúc và nhịp trống, rất là tươi đẹp.
Mà ở trung tâm hồ nước còn có một bình đài, bốn bên vuông vức, rộng trăm trượng, phía dưới lại là dùng một cây cột cực kỳ thô to chống đỡ. Giữa bầu trời lơ lửng mười mấy cái đèn lồng màu tím, soi sáng bình đài như ban ngày.
Trên bình đài trong hồ truyền đến từng tiếng nổ vang, đó chính là tiếng giao phong của hai người thiếu niên, Tần Mục dừng chân quan sát, lộ vẻ kinh ngạc. Thực lực của hai thiếu niên đều phi thường mạnh mẽ, bản lĩnh phi phàm.
Một người trong đó chính là thiếu niên vừa nãy ở trên đường, được người đàn ông trung niên trong phủ thành chủ dùng trăm viên long tệ dẫn vào trong phủ đánh lôi đài, hắn hẳn là Bạch Hổ linh thể, Bạch Hổ nguyên khí vậy mà hiển hiện ra trạng thái màu vàng đỏ đồng, ngoài thân thể hắn hiện ra hai loại màu sắc là màu vàng và màu đồng đỏ cổ xưa, màu vàng xán lạn, màu đồng đỏ nâu tối.
Khi đối thủ đánh lên người hắn thì âm thanh bùng nổ ra tựa như tiếng leng keng của đồng Phật, thậm chí còn bắn ra một chuỗi tia lửa!
Lợi dụng Bạch Hổ nguyên khí để tu luyện thân thể đến trình độ như thế này, đã là cực kỳ cao minh, chẳng trách dám tiến vào phủ thành chủ đánh lôi đài.
Đối thủ của hắn tuổi cũng không lớn, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi như Tần Mục, nhưng ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, hắn sử dụng tám thanh kiếm, mỗi một "tay" đều sử dụng một thanh kiếm.
Kia cũng không phải là tay chân chính, mà là nguyên khí của hắn, hắn dùng nguyên khí khống kiếm, một lần khống chế tám thanh kiếm sắc bén.
"Bát Tướng Thiên Thần công?" Tần Mục thấp giọng nói.
Bát Tướng Thiên Thần công mà thiếu niên này triển khai không giống với Bát Tướng Thiên Thần công của Tương Long thành chủ Phó Vân Địch, Phó Vân Địch đã tu ra dị tượng, Bát Tướng Thiên Thần đứng phía sau.
Bát Tướng Thiên Thần công của thiếu niên này còn xa mới đạt đến loại cấp độ kia, thế nhưng con đường vận dụng nguyên khí lại là kế thừa một mạch Phó Vân Địch.
Linh Dục Tú nói: "Hắn là con trai của Phó Vân Địch, gọi là Đình Nhạc, nói đến cũng là một người đáng thương, từ nhỏ đã không còn mẹ, được một tay Phó Vân Địch nuôi lớn... "
Phốc --
Song kiếm của Phó Đình Nhạc đâm vào trong đôi mắt của đối thủ, tiếp theo song kiếm dùng sức chuyển động, phá nát đôi mắt của đối phương.
Cho dù Bạch Hổ nguyên khí của đối thủ hắn cực kỳ mạnh mẽ, tu luyện thân thể đến như thép như sắt, thế nhưng lại không có luyện tới con mắt, sau khi hai mắt mù thì phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Nhưng Phó Đình Nhạc lại không lập tức giết chết đối thủ, cũng không thu tay lại, mà là một chiêu lại một chiêu kiếm chém vào thiếu niên mù mắt kia, cắt từng đầu ngón tay của hắn xuống, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Tần Mục cau mày, nghiêng đầu hỏi thăm Linh Dục Tú: "Hắn là người đáng thương không có mẹ sao?"
Linh Dục Tú cũng sợ hết hồn, vội vã kéo tay hắn đi đến Trấn Giang lâu, cười nói: "Ta có chút đói bụng, chúng ta đi ăn đồ ngon! Ở đây ta cũng là khách mời, không thể quản quá nhiều... "
Trên không trung ngàn hoa bay xuống, vô cùng lộng lẫy, một vị mỹ phụ đạp trên cánh hoa rực rỡ chênh chếch đi xuống, những cánh hoa rực rỡ kia phiêu linh, một cánh hoa rơi xuống trước mặt Tần Mục phát ra tiếng vang keng keng keng.
Hắn vươn tay ra, cánh hoa lại như hoa tuyết tan đi.
"Nguyên khí biến thành?"
Tần Mục ngớ ngẩn, khi nhìn thấy khuôn mặt của mỹ phụ từ không trung đi xuống thì trong lòng đột nhiên thịch thịch nhảy lên kịch liệt.
Hắn theo người điếc học vẽ viết chữ, người điếc có bút pháp vô song, có thể vẽ hết tất cả vẻ đẹp trên thế gian, nhưng mặc dù là bút pháp của người điếc thì chỉ sợ cũng khó có thể vẽ được dung nhan và ý vị của mỹ phụ này.
Tần Mục nhìn thấy nàng thì cuối cùng cũng đã rõ cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại, bất giác nhớ tới một đoạn thơ cổ mà người điếc đã dạy cho hắn.
"Cử động của nàng này, như mây nhẹ che trăng, phiêu diêu này như gió cuộn tuyết lượn lờ."
"Dung mạo của nàng, to nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ. Vai tựa vót thành, eo như được bó. Cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ. Sáp thơm chẳng dùng, phấn màu chẳng ngự. Tóc búi mây bồng, mày uốn thon cong. Ngoài môi thắm đỏ, răng ngà bên trong, con ngươi khẽ liếc, má lúm đồng tiền. Phong tư kiều diễm, dáng tĩnh thân nhàn. Nhu mì khoan nhã, tiếng nói mê hoặc."
"Xiêm y của nàng, phục trang khoáng thế, cốt mạo như tranh. Khoác áo lụa ngời sáng này, khuyên tai toả sắc xanh. Tay đeo lông thú vàng làm trang sức, người kết ngọc minh châu xung quanh. Giày viễn du thêu hoạ tiết, quần mây lụa phất nhẹ nhàng."
Tựa hồ cũng chỉ có bài thơ cổ này, mới có thể hình dung dáng vẻ dung mạo của nàng.
Cô gái này quá đẹp, không gì tả nổi, cầm bút vẽ tranh căn bản vẽ không ra dung nhan như vậy, càng khó có thể bắt giữ ý vị phong hoa của nàng.
Nàng đúng là Tư bà bà? "Lẽ nào bà bà giết chết cô gái đẹp như thế rồi khoác túi da vào?" Tần Mục không khỏi rùng mình một cái, có một loại liên tưởng không tốt.
"Này! Chăn bò!"
Đột nhiên, sau lưng hắn truyền tới âm thanh của một đứa con gái, Tần Mục quay đầu lại nhưng không thấy người, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô gái ngồi trên mái hiên của một ngôi miếu, làn váy phủ đến mắt cá chân, lộ ra da dẻ trắng nõn, rất là mịn màng.
Gót chân của nàng buông xuống suýt chút nữa chạm lên đầu Tần Mục, ngón chân xinh đẹp lúc vểnh lên lúc co xuống, lúc ẩn lúc hiện.
Con mắt cô bé kia cong thành hình lưỡi liềm, nói: "Chăn bò, ngươi tới đây. Nơi này nhìn ra xa, thấy rõ."
Tần Mục tung người nhảy lên mái miếu, ngồi xuống cạnh nàng, chỉ cảm thấy trên người cô gái này có một làn hương quen thuộc, trong lòng buồn bực.
Hai gò mà của cô bé kia hằn lên hai lọn tóc rẽ qua hai bên, hiện ra khuôn mặt như hạt hướng dương, mắt ngọc mày ngài, lúc nở nụ cười con mắt liền cong như là Nguyệt Nha Nhi, cười hì hì nói: "Ta mập ư?"
Tần Mục gật đầu, đàng hoàng nói: "Ngươi để tóc hai bên mặt là vì để cho mặt của ngươi trông có vẻ ốm một chút, tuy nhiên đẩy tóc ra vẫn là có vẻ ú na ú nần.
Nữ hài tức giận, giơ chân đạp hắn một cái, giầy của nàng cởi ra thả bên người, gót chân để trần, tức giận nói: "Mặt mập là trời sinh, ta cũng không có cách nào!"
Hai người thả chân dưới mái miếu, hai tay Tần Mục chống mái miếu, luôn cảm thấy cô bé bên người này có chút quen mắt, hơn nữa cái mùi hương này càng thêm quen thuộc, trong lòng bứt rứt.
Chếch phía trước là phủ thành chủ của Tương Long thành, cổng phủ đột nhiên mở toang, hàng trăm người rồng rắn đi ra, khí tức mỗi người đều phi thường mạnh mẽ, khí vũ hiên ngang, dung nhan bất phàm, đều là thần thông giả có uy danh hiển hách của Tương Long thành, thanh thế to lớn!
Người đàn ông dẫn đầu cao to khôi ngô, mắt hổ eo gấu, long hành hổ bộ, có một loại khí thế làm người ta sợ hãi, chòm râu trên mặt dài ra hai bên mép, tuy tướng mạo không coi là anh tuấn, nhưng cũng có chút khí phách đàn ông.
Sau lưng của hắn mơ hồ hiện ra hư ảnh Thần Ma, đó là một vị Thần Ma có tám cánh tay, cầm tám loại pháp khí, hẳn là nguyên khí hiện ra, khí thế phi phàm.
"Giáo chủ phu nhân cướp đi thánh điển trấn giáo Đại Dục Thiên Ma kinh của Thiên Ma giáo, thoát được sự đuổi giết của tổ sư và trưởng lão Thánh giáo Thiên Ma giáo, tiến vào Đại Khư, bặt vô âm tín."
Thành chủ Tương Long thành cười ha ha nói: "Ta còn lo lắng cho an nguy của phu nhân, sáng nhớ chiều mong, không nghĩ tới phu nhân bình yên vô sự, khiến cho bản tọa không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Phu nhân ẩn nhẫn hơn bốn mươi năm chưa ra, nghĩ đến nhất định là đã nghiên cứu triệt để Đại Dục Thiên Ma kinh, lần này xuống núi, chắc sẽ không sợ trưởng lão và tổ sư Thiên Ma giáo chứ hả?"
Giáo chủ phu nhân Thiên Ma Giáo tươi như hoa, cười cười nói nói với thành chủ Tương Long thành, tựa hồ là bạn bè lâu năm.
Thế nhưng Tương Long thành chủ lại không dám tới gần, mời nói: "Phu nhân, đúng lúc hàn xá thiết yến khoản đãi quý khách, bản tọa nghe nói phu nhân đại giá quang lâm vội vàng đến đây, để quý khách đợi lâu có thể không hay, không bằng phu nhân dời bước, đến hàn xá một lần?"
Mỹ phụ khẽ cười nói: "Cũng tốt. Ta cũng muốn gặp khách quý của thành chủ, vậy thì quấy rầy."
"Phu nhân chê cười, xin mời!"
"Đó là Bát Tướng Thiên Thần công của Tương Long thành chủ, công pháp rất lợi hại."
Bên cạnh Tần Mục, cô bé kia thấp giọng nói: "Có người nói Tương Long thành chủ Phó Vân Địch đã tu luyện tới Sinh Tử cảnh, thành công phá bích Sinh Tử Thần Tàng, là cao thủ ít có bên trong Đại Khư!"
Tần Mục nhìn Tương Long thành chủ Phó Vân Địch một chút, Bát Tướng Thiên Thần công của Phó Vân Địch xác thực phi phàm, nghĩ đến nếu như triển khai ra, nhất định là Thiên Thần tám mặt, bốn phương tám hướng đều thu hết vào đáy mắt, hơn nữa còn có thể công kích kẻ địch bốn phương tám hướng, khen: "Quả thực là một môn công pháp lợi hại."
Cô bé kia như dò trúng đài, nói: "Chăn bò, ngươi cũng rất lợi hại đấy, công pháp ngươi tu luyện là gì?"
"Bá thể Tam Đan công."
Tần Mục nói: "Ta tên Tần Mục, ngươi tên là gì?"
Cô bé kia vò sợi tóc bên tai, cười nói: "Ta tên Dục Tú."
Tần Mục nói: "Dục Tú trong Chung Linh Dục Tú hả?"
Cô bé kia kinh ngạc nói: "Sao ngươi biết ta họ Linh?"
"Linh Dục Tú? Cái tên này thật êm tai."
Tần Mục than thở một phen, nói: "Nếu mặt của ngươi lại ốm lại một ít, liền xứng với cái tên này."
Linh Dục Tú tức giận, lại đạp hắn một cước, mang giày vào, từ mái miếu nhảy xuống: "Không thèm để ý tới ngươi!"
Bước chân nàng rơi xuống đất, đi được hai bước thì quay đầu lại buồn bực nói: "Sao ngươi không đi cùng?"
Tần Mục không hiểu nói: "Ngươi nói rồi, không để ý tới ta, vì sao ta còn muốn đi cùng chứ?"
"Nhỏ mọn!"
Linh Dục Tú vẫy vẫy tay, cười hì hì nói: "Ta có phương pháp có thể tiến vào phủ thành chủ, giờ phút này trong phủ thành chủ cực kỳ náo nhiệt, chúng ta qua đó chơi đùa! Ngươi không muốn biết các bá chủ của Đại Khư đang làm những gì, nói những chuyện gì sao?"
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, từ mái miếu nhảy xuống, bước nhanh đuổi theo nàng, hiếu kỳ nói: "Ngươi làm thế nào tiến vào phủ thành chủ được?"
"Đương nhiên là quang minh chính đại đi vào!"
Linh Dục Tú ở phía trước dẫn đường, đi thẳng tới trước cửa phủ thành chủ, trước cửa phủ có bốn thần thông giả bảo vệ, nhìn thấy hai người thì hỏi cũng không thèm hỏi, tùy ý để bọn họ đi vào trong phủ.
Tần Mục kinh ngạc, thấp giọng nói: "Muội tử, ngươi là con gái của Tương Long thành chủ hả?"
"Hắn nghĩ hay lắm!"
Linh Dục Tú gắt một cái, nói: "Lai lịch cha ta lớn hơn hắn rất nhiều! Phủ thành chủ Tương Long thành này, ta muốn vào thì vào, muốn ra liền ra. Phía trước là Trấn Giang lâu, chính là nơi Phó Vân Địch mời tiệc tân khách."
Tần Mục nhìn về phía trước, đầu tiên đập vào mi mắt chính là một cái hồ lớn, nước xanh sóng trong, từng viên minh châu to cỡ sọt liễu được đặt trong hồ, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chiếu rọi mặt hồ, bên hồ lại có thật nhiều hầu gái nhấc theo đèn lồng đứng ở bên bờ không nhúc nhích, chiếu sáng hồ nước trong phủ này như ban ngày.
Trấn Giang lâu xây trên lưng chừng núi bên cạnh hồ nước, hình như chim hồng nhạn. Từ xa nhìn lại, liền thấy bên trong lầu xanh vàng rực rỡ, khắp nơi lộ ra khí chất nhà giàu mới nổi, Tương Long thành chủ hận không thể dùng giấy thếp vàng phủ kín Trấn Giang lâu, xem ra thật sự là ham muốn xa hoa đến cực điểm!
Bên trong Trấn Giang lâu, mấy cô vũ nữ uyển chuyển nhảy múa ở trung tâm, ống tay áo uốn lượn, quần thơm lay động, nương theo sáo trúc và nhịp trống, rất là tươi đẹp.
Mà ở trung tâm hồ nước còn có một bình đài, bốn bên vuông vức, rộng trăm trượng, phía dưới lại là dùng một cây cột cực kỳ thô to chống đỡ. Giữa bầu trời lơ lửng mười mấy cái đèn lồng màu tím, soi sáng bình đài như ban ngày.
Trên bình đài trong hồ truyền đến từng tiếng nổ vang, đó chính là tiếng giao phong của hai người thiếu niên, Tần Mục dừng chân quan sát, lộ vẻ kinh ngạc. Thực lực của hai thiếu niên đều phi thường mạnh mẽ, bản lĩnh phi phàm.
Một người trong đó chính là thiếu niên vừa nãy ở trên đường, được người đàn ông trung niên trong phủ thành chủ dùng trăm viên long tệ dẫn vào trong phủ đánh lôi đài, hắn hẳn là Bạch Hổ linh thể, Bạch Hổ nguyên khí vậy mà hiển hiện ra trạng thái màu vàng đỏ đồng, ngoài thân thể hắn hiện ra hai loại màu sắc là màu vàng và màu đồng đỏ cổ xưa, màu vàng xán lạn, màu đồng đỏ nâu tối.
Khi đối thủ đánh lên người hắn thì âm thanh bùng nổ ra tựa như tiếng leng keng của đồng Phật, thậm chí còn bắn ra một chuỗi tia lửa!
Lợi dụng Bạch Hổ nguyên khí để tu luyện thân thể đến trình độ như thế này, đã là cực kỳ cao minh, chẳng trách dám tiến vào phủ thành chủ đánh lôi đài.
Đối thủ của hắn tuổi cũng không lớn, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi như Tần Mục, nhưng ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, hắn sử dụng tám thanh kiếm, mỗi một "tay" đều sử dụng một thanh kiếm.
Kia cũng không phải là tay chân chính, mà là nguyên khí của hắn, hắn dùng nguyên khí khống kiếm, một lần khống chế tám thanh kiếm sắc bén.
"Bát Tướng Thiên Thần công?" Tần Mục thấp giọng nói.
Bát Tướng Thiên Thần công mà thiếu niên này triển khai không giống với Bát Tướng Thiên Thần công của Tương Long thành chủ Phó Vân Địch, Phó Vân Địch đã tu ra dị tượng, Bát Tướng Thiên Thần đứng phía sau.
Bát Tướng Thiên Thần công của thiếu niên này còn xa mới đạt đến loại cấp độ kia, thế nhưng con đường vận dụng nguyên khí lại là kế thừa một mạch Phó Vân Địch.
Linh Dục Tú nói: "Hắn là con trai của Phó Vân Địch, gọi là Đình Nhạc, nói đến cũng là một người đáng thương, từ nhỏ đã không còn mẹ, được một tay Phó Vân Địch nuôi lớn... "
Phốc --
Song kiếm của Phó Đình Nhạc đâm vào trong đôi mắt của đối thủ, tiếp theo song kiếm dùng sức chuyển động, phá nát đôi mắt của đối phương.
Cho dù Bạch Hổ nguyên khí của đối thủ hắn cực kỳ mạnh mẽ, tu luyện thân thể đến như thép như sắt, thế nhưng lại không có luyện tới con mắt, sau khi hai mắt mù thì phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Nhưng Phó Đình Nhạc lại không lập tức giết chết đối thủ, cũng không thu tay lại, mà là một chiêu lại một chiêu kiếm chém vào thiếu niên mù mắt kia, cắt từng đầu ngón tay của hắn xuống, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Tần Mục cau mày, nghiêng đầu hỏi thăm Linh Dục Tú: "Hắn là người đáng thương không có mẹ sao?"
Linh Dục Tú cũng sợ hết hồn, vội vã kéo tay hắn đi đến Trấn Giang lâu, cười nói: "Ta có chút đói bụng, chúng ta đi ăn đồ ngon! Ở đây ta cũng là khách mời, không thể quản quá nhiều... "
Danh sách chương