"Ta là Vũ đường chủ Thánh giáo, được người gọi là Tiểu Vũ sư, pháp thuật của ngươi ra sao?"
Tần Mục tới gian phòng tiếp theo, trong phòng là một cô gái, trên mặt vẽ hoa văn đồ án kỳ lạ, đầu đội mũ lông chim quý giá, tay cầm trúc trượng buộc một cái đuôi thú không biết tên, có hai mươi bốn khúc, đối ứng hai mươi bốn tiết khí (như Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí... một năm có 24 tiết khí). Cô gái kia cười nói: "Phòng này, chúng ta so pháp thuật!"
Tần Mục lắc đầu nói: "Ta không biết pháp thuật. Võ giả Linh Thai cảnh cũng có thể học pháp thuật sao?"
Cô gái kia cười nói: "Sao lại không thể? Nguyên khí là pháp lực, có pháp thuật liền có thể làm phép, Giáo chủ phu nhân là tồn tại hàng đầu trong pháp thuật giáo ta, bà không dạy ngươi sao? Từ lúc Linh Thai cảnh ta đã bắt đầu hành tẩu giang hồ, làm mưa cho bách tính, hễ gặp phải khô hạn, dân chúng sẽ mời ta tới, vì thế bọn họ gọi ta là Vu nữ. Sau đó tu vi cao, tiếng tăm lớn hơn, mới được gọi là Tiểu Vũ sư, được Giáo chủ để mắt, phong ta làm đường chủ Vũ đường. Tuy nhiên ta vẫn thua kém Giáo chủ phu nhân không ít, năm đó bà được tuyển làm Thánh Nữ mà ta thì không."
Tần Mục buồn bực nói: "Dùng pháp thuật làm sao chiến đấu?"
Vũ đường chủ lấy tay vỗ trán, than thở: "Sao cái gì ngươi cũng không hiểu? Từ xưa tới nay đã có pháp thuật, lúc chiến đấu, một mạch tu luyện pháp thuật và một mạch tu luyện chiến kỹ thường thường đánh cho một mất một còn, hai bên đều cho rằng đối phương là dị đoan, nhất định phải giết chết. Hiện tại mọi người gặp mặt hòa hòa khí khí, thế nhưng trước đây, nếu ngươi chạy đến bên trong thần thông giả tu luyên pháp thuật nói mình tu luyện chiến kỹ, một cái chớp mắt sau ngươi sẽ bị cắt thành từng mảnh rồi! Sức chiến đấu của một mạch pháp thuật mạnh hơn tưởng tượng của ngươi!"
Tần Mục hiếu kỳ nói: "Thuật Ngự Kiếm thuộc về pháp thuật sao?"
"Không phải."
Vũ đường chủ lắc đầu nói: "Trước kia Thuật Ngự Kiếm thuộc về chiến kỹ, sau đó thần thông giả của thuật Ngự Kiếm tự coi bản thân mới là chính đạo, tự xưng lưu phái thần thông, những người tu luyện chiến kỹ và pháp thuật khác đều là tà ma ngoại đạo, nhất định phải giết chết. Nên mới có chuyện quốc sư Duyên Khang tổ chức đại hội, dùng kiếm khiêu chiến cường giả chiến kỹ trong thiên hạ, đánh một mạch chiến kỹ thành tàn phế. Giáo chủ phu nhân không nói cho ngươi biết những chuyện này sao?"
Tần Mục cau mày: "Sao bọn họ cứ phải đánh tới đánh lui vậy? Chiến kỹ, kiếm thuật và pháp thuật, không phải đều là thần thông sao? Tập hợp sở trưởng tất cả, chẳng phải càng tốt hơn?"
Vũ đường chủ dở khóc dở cười: "Tinh lực một người là có hạn, nào có thời gian tu luyện ba loại lưu phái tới cảnh giới cao thâm? Nghiên cứu một loại dù tiêu hao hết thời gian và trí tuệ cả đời cũng khó có thể tu luyện tới cực hạn. Nếu những thứ mà mọi người tu luyện không giống nhau, thì sẽ có phân tranh cao thấp, mọi người không ai phục ai, đương nhiên phải đánh một mất một còn."
Tinh thần Tần Mục phấn chấn, nói: "Tỷ tỷ, ngươi triển khai pháp thuật cho ta xem một chút. Ta còn chưa từng thấy pháp thuật!"
Vũ đường chủ giơ tay ngọc nhỏ dài lên, năm ngón tay hướng xuống phía dưới, vừa đưa ra vừa rung động, lập tức sương mù tuôn ra khắp căn phòng này, tiếp theo mưa bắt đầu tí tách rơi.
Tần Mục cẩn thận quan sát, chỉ thấy nước mưa sau khi rơi xuống đất lại theo mặt tường chảy lên trên, tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Vũ đường chủ phất tay, từng sợi mưa rõ ràng, tựa như dây đàn, Vũ đường chủ giang rộng mười ngón tay ra, kích thích sợi mưa, tiếng đàn mãnh liệt vang lên trong phòng. Trong tiếng đàn, nước mưa hóa thành một con thủy giao long gào thét dâng trào, phóng về phía Tần Mục!
Tần Mục lấy tay, nắm lấy chỗ bảy tấc của con thủy giao long này, bộp một tiếng bóp nát nó.
Vũ đường chủ lấy làm kinh hãi, hai tay nhanh chóng kích thích dây đàn, nước mưa vậy mà hóa thành đao thương kiếm kích, từ mọi phương hướng tấn công Tần Mục, tốc độ cực nhanh, đồng thời nhiệt độ không khí cũng đang cấp tốc hạ thấp, những nước mưa kia kết băng, uy lực đao thương kiếm kích được nước mưa tạo thành càng mạnh hơn!
Tần Mục liên tục gảy mười ngón tay, đánh nát tất cả đao thương kiếm kích tấn công về phía hắn, nói: "Nguyên lai đây chính là pháp thuật, tỷ tỷ, một chiêu này của ta cũng coi như là pháp thuật sao?"
Hai tay của hắn đột nhiên bốc lên ngọn lửa hừng hực, lấy tay làm đao, múa đao chém liên tục, đánh bay Vũ đường chủ.
Vũ đường chủ rơi xuống trong sân, âm thanh vừa giận vừa sợ truyền đến: "Ngươi là dị đoan của lưu phái chiến kỹ, dùng chiến kỹ làm pháp thuật... "
Tần Mục hướng tới phòng tiếp theo, chỉ thấy trong phòng này có một đại hán râu ria xồm xoàm, nửa ngồi nửa quỳ, bên người đặt một hộp kiếm hình chữ nhật, trên hộp kiếm có cái yếm khóa (bản lề để móc khóa) bằng đồng thau, gài chặt.
"Ta là đường chủ Kiếm đường."
Đại hán kia không đứng dậy, vẫn nửa quỳ nửa ngồi, nói: "Ngươi mang theo kiếm nang, hẳn là cũng hiểu kiếm pháp, hôm nay chúng ta so đấu kiếm pháp."
Tần Mục lắc đầu nói: "Ta chưa từng học qua kiếm pháp."
Đường chủ Kiếm đường kia ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Ngươi chưa từng học qua kiếm pháp, vì sao lại mang kiếm nang? Giáo chủ phu nhân không dạy cho ngươi kiếm pháp?"
Tần Mục lắc đầu, nói: "Bà bà nói, trong thôn có người có kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, cho nên bà không thể truyền kiếm pháp Thiên Ma giáo cho ta, để tránh người ta không dạy."
"Kiếm pháp đệ nhất thiên hạ?"
Đường chủ Kiếm đường mắt hổ trợn tròn, ánh mắt vậy mà cực kỳ sắc bén, khác nào hai ánh kiếm đâm thẳng vào lòng Tần Mục, cười lạnh nói: "Ai dám kiêu căng như thế? Ngươi hướng về hắn học một chiêu kiếm pháp, ta ngược lại muốn xem xem cái gọi là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ có thể vượt qua Thánh giáo ta bao nhiêu!"
Tần Mục hấp háy mắt, nói: "Ta còn học qua cái khác, ví như Lôi Âm Bát thức, Thâu Thiên Thần Thoái, đao pháp giết heo, còn học qua thương pháp, họa công, chùy pháp... "
Đường chủ Kiếm đường nhẹ nhàng xoa xoa hộp kiếm bên người, lạnh lùng nói: "Ta chỉ cần thấy cái gọi là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ của ngươi! Những cái khác đều là chó má!"
Tần Mục bất đắc dĩ, chỉ đành đi ra lầu gỗ này, trở về Tàn Lão thôn, nõi rõ cho Tư bà bà chuyện này.
Tư bà bà cả giận nói: "Tên kiếm đường mất não này, không biết biến báo! Mục nhi ngươi cũng thật là, ngươi dùng đao chém hắn, dùng loạn đao chặt chết kẻ này là được!"
Tần Mục lúng túng nói: "Thắng mà không vẻ vang gì."
Tư bà bà nắm tay của hắn đi tới cổng thôn, cổng thôn, trưởng thôn và dược sư vẫn đang uống trà, thiếu niên tổ sư ngồi ở đối diện, ba người đối ẩm.
"Trưởng thôn, đường chủ Kiếm đường cố ý muốn tỷ thí kiếm pháp với Mục nhi."
Tư bà bà cười híp mắt nói: "Hay là ngươi truyền thụ bản lĩnh cho nó?"
Trưởng thôn cau mày, lắc đầu nói: "Trong thời gian ngắn ngủi, mặc dù là dựa vào chỉ điểm của ta, cũng rất khó vượt qua đối phương. Dù sao đường chủ Kiếm đường đã đắm chìm trong kiếm pháp không biết bao nhiêu năm, ít nhiều cũng có chiến tích của riêng mình. Ngươi để ta truyền cho nó một hai bản lĩnh mà muốn vượt qua đường chủ Kiếm đường, có chút làm khó người khác rồi."
"Tuy nhiên cũng may Mục nhi là Bá thể, có đúng hay không?" Tư bà bà hấp háy mắt nói.
"Bá thể... "
Khóe mắt trưởng thôn run lên, cảm giác ruột của mình có chút đen, nhất định là màu đen của hối hận.
Dù sao Tần Mục là Bá thể mà ông "một mực chắc chắn", ông biết gốc biết rễ, Tần Mục thức tỉnh Linh Thai đã vượt quá sự tưởng tượng của ông, thế nhưng trong chốc lát ngắn ngủi, để kiếm pháp của Tần Mục trưởng thành đến trình độ có thể đối kháng với trình độ kiếm pháp cao thủ của tài năng xuất chúng nhất Thiên Ma giáo, vẫn còn có chút làm khó người khác.
Tư bà bà nhét nhiệm vụ này cho ông, mà ông lại không thể cự tuyệt.
Trưởng thôn trầm ngâm chốc lát, nói: "Mục nhi, con đọc Đan Tâm quyết học được từ chỗ Cố Ly Noãn cho ta nghe một chút."
Lúc này, Tần Mục đọc qua Đan Tâm quyết một lần, trưởng thôn nhẹ nhàng gật đầu, khen ngợi nói: "Quốc sư Duyên Khang triệu tập cao thủ kiếm đạo trong thiên hạ, xác thực làm ra chút thành tựu, Đan Tâm quyết Khống Kiếm thuật quả thật có độc đáo bí ẩn."
Thiếu niên tổ sư đối diện ông cũng thở dài nói: "Quốc sư Duyên Khang là một kỳ tài."
Trưởng thôn nói: "Cố Ly Noãn dạy Đan Tâm quyết cho con như thế nào, con nói nghe một chút."
Tần Mục nói lại những giảng giải của Cố Ly Noãn, trưởng thôn trầm ngâm chốc lát, cười nói: "Cố Ly Noãn còn giấu giếm."
Ông chỉ ra chỗ sai lầm trong đó, Tần Mục lập tức thử nghiệm những chỗ ông sửa chữa, sau đó dùng khí ngự kiếm, chỉ cảm thấy khống kiếm càng thêm dễ dàng, hơn nữa xuất kiếm càng nhanh, trong lòng cực kỳ bội phục.
Ánh mắt thiếu niên tổ sư sáng lên, cười nói: "Không phải Cố Ly Noãn giấu làm của riêng mà là ngộ tính của hắn có hạn, kém xa đạo huynh. Ngươi chỉ nghe một lần, liền hiểu thấu đáo tất cả ảo diệu của Đan Tâm quyết, mà hắn tu luyện suốt đời nhưng lại luyện sai rồi."
"Đạo huynh quá khen."
Trưởng thôn nhìn Tần Mục một chút, không nhanh không chậm nói: "Ta không dạy con kiếm pháp, ta chỉ dạy con một động tác đơn giản nhất, đâm."
"Đâm?"
Tần Mục ngơ ngác, động tác đâm này còn không đơn giản, dùng nguyên khí ngự kiếm, đâm về phía trước là được, còn cần dạy sao? "Dùng kiếm để đâm, không phải đơn giản như con tưởng tượng. Con không học kiếm pháp, thế nhưng chỉ cần con học được một động tác đâm này thì cao thủ kiếm pháp cảnh giới Linh Thai trong thiên hạ có thể vượt qua con cũng là rất ít, không có mấy."
Trưởng thôn nói: "Con lấy thanh kiếm thường ngày, dùng khí ngự kiếm, đâm thủng cây cột hàng thịt thử xem."
Tần Mục khống chế Đan Tâm quyết, tia nguyên khí to bằng cánh tay cuốn một thanh kiếm báu trong kiếm nang sau lưng lên, đâm về cây cột hàng thịt trong thôn.
Phập.
Một kiếm của Tần Mục đâm thủng cây cột hàng thịt, mũi kiếm lộ ra sau cây cột, sau đó đứa bé chăn bò quay đầu lại nhìn trưởng thôn.
Biểu hiện trên mặt trưởng thôn cứng ngắc, tằng hắng một cái, nói: "Con đâm thủng khối đá này thử xem."
Nguyên khí của Tần Mục cuốn một cái, rút bảo kiếm từ trong cây cột ra, lại là một tiếng đinh, lợi kiếm đâm thủng một khối núi đá trước mặt trưởng thôn, đứa bé chăn bò lại một lần nữa quay đầu lại, vô tội nhìn vẻ mặt cứng ngắc của trưởng thôn.
Thiếu niên tổ sư cũng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, chỉ đành cố nín, miễn cho thất lễ.
"Ta quên mất, tu vi nguyên khí của tiểu tử này cực kỳ thâm hậu, kiếm pháp của hắn cực kỳ hỏng bét, nhưng nguyên khí cực kỳ hùng hồn, nguyên khí gia trì, uy lực tăng gấp bội."
Trưởng thôn lúng túng, liên tục ho khan che giấu cho qua, nói: "Con lại đâm thủng dao mổ lợn của con thử xem."
Đinh. Một tiếng vang giòn giã truyền đến, lần này Tần Mục không thể đâm thủng dao mổ lợn.
"Cũng may không có đâm thủng, bằng không liền không có cách nào dạy nó... "
Trưởng thôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từng bước dụ dỗ nói: "Lúc con đâm ra chiêu kiếm này thì cảm giác được cái gì?"
Tần Mục tinh tế suy tư, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Con cảm giác được nguyên khí của mình còn chưa đủ mạnh, lúc dùng khí ngự kiếm thì mũi kiếm thoáng bị ngăn cản, nguyên khí của con liền lại khó mà tiếp tục, thật giống có một thân sức mạnh nhưng lại dùng sợi tóc đánh người. Nguyên khí tia quá mềm, không chịu đựng được tất cả sức mạnh của con."
Tần Mục tới gian phòng tiếp theo, trong phòng là một cô gái, trên mặt vẽ hoa văn đồ án kỳ lạ, đầu đội mũ lông chim quý giá, tay cầm trúc trượng buộc một cái đuôi thú không biết tên, có hai mươi bốn khúc, đối ứng hai mươi bốn tiết khí (như Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí... một năm có 24 tiết khí). Cô gái kia cười nói: "Phòng này, chúng ta so pháp thuật!"
Tần Mục lắc đầu nói: "Ta không biết pháp thuật. Võ giả Linh Thai cảnh cũng có thể học pháp thuật sao?"
Cô gái kia cười nói: "Sao lại không thể? Nguyên khí là pháp lực, có pháp thuật liền có thể làm phép, Giáo chủ phu nhân là tồn tại hàng đầu trong pháp thuật giáo ta, bà không dạy ngươi sao? Từ lúc Linh Thai cảnh ta đã bắt đầu hành tẩu giang hồ, làm mưa cho bách tính, hễ gặp phải khô hạn, dân chúng sẽ mời ta tới, vì thế bọn họ gọi ta là Vu nữ. Sau đó tu vi cao, tiếng tăm lớn hơn, mới được gọi là Tiểu Vũ sư, được Giáo chủ để mắt, phong ta làm đường chủ Vũ đường. Tuy nhiên ta vẫn thua kém Giáo chủ phu nhân không ít, năm đó bà được tuyển làm Thánh Nữ mà ta thì không."
Tần Mục buồn bực nói: "Dùng pháp thuật làm sao chiến đấu?"
Vũ đường chủ lấy tay vỗ trán, than thở: "Sao cái gì ngươi cũng không hiểu? Từ xưa tới nay đã có pháp thuật, lúc chiến đấu, một mạch tu luyện pháp thuật và một mạch tu luyện chiến kỹ thường thường đánh cho một mất một còn, hai bên đều cho rằng đối phương là dị đoan, nhất định phải giết chết. Hiện tại mọi người gặp mặt hòa hòa khí khí, thế nhưng trước đây, nếu ngươi chạy đến bên trong thần thông giả tu luyên pháp thuật nói mình tu luyện chiến kỹ, một cái chớp mắt sau ngươi sẽ bị cắt thành từng mảnh rồi! Sức chiến đấu của một mạch pháp thuật mạnh hơn tưởng tượng của ngươi!"
Tần Mục hiếu kỳ nói: "Thuật Ngự Kiếm thuộc về pháp thuật sao?"
"Không phải."
Vũ đường chủ lắc đầu nói: "Trước kia Thuật Ngự Kiếm thuộc về chiến kỹ, sau đó thần thông giả của thuật Ngự Kiếm tự coi bản thân mới là chính đạo, tự xưng lưu phái thần thông, những người tu luyện chiến kỹ và pháp thuật khác đều là tà ma ngoại đạo, nhất định phải giết chết. Nên mới có chuyện quốc sư Duyên Khang tổ chức đại hội, dùng kiếm khiêu chiến cường giả chiến kỹ trong thiên hạ, đánh một mạch chiến kỹ thành tàn phế. Giáo chủ phu nhân không nói cho ngươi biết những chuyện này sao?"
Tần Mục cau mày: "Sao bọn họ cứ phải đánh tới đánh lui vậy? Chiến kỹ, kiếm thuật và pháp thuật, không phải đều là thần thông sao? Tập hợp sở trưởng tất cả, chẳng phải càng tốt hơn?"
Vũ đường chủ dở khóc dở cười: "Tinh lực một người là có hạn, nào có thời gian tu luyện ba loại lưu phái tới cảnh giới cao thâm? Nghiên cứu một loại dù tiêu hao hết thời gian và trí tuệ cả đời cũng khó có thể tu luyện tới cực hạn. Nếu những thứ mà mọi người tu luyện không giống nhau, thì sẽ có phân tranh cao thấp, mọi người không ai phục ai, đương nhiên phải đánh một mất một còn."
Tinh thần Tần Mục phấn chấn, nói: "Tỷ tỷ, ngươi triển khai pháp thuật cho ta xem một chút. Ta còn chưa từng thấy pháp thuật!"
Vũ đường chủ giơ tay ngọc nhỏ dài lên, năm ngón tay hướng xuống phía dưới, vừa đưa ra vừa rung động, lập tức sương mù tuôn ra khắp căn phòng này, tiếp theo mưa bắt đầu tí tách rơi.
Tần Mục cẩn thận quan sát, chỉ thấy nước mưa sau khi rơi xuống đất lại theo mặt tường chảy lên trên, tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Vũ đường chủ phất tay, từng sợi mưa rõ ràng, tựa như dây đàn, Vũ đường chủ giang rộng mười ngón tay ra, kích thích sợi mưa, tiếng đàn mãnh liệt vang lên trong phòng. Trong tiếng đàn, nước mưa hóa thành một con thủy giao long gào thét dâng trào, phóng về phía Tần Mục!
Tần Mục lấy tay, nắm lấy chỗ bảy tấc của con thủy giao long này, bộp một tiếng bóp nát nó.
Vũ đường chủ lấy làm kinh hãi, hai tay nhanh chóng kích thích dây đàn, nước mưa vậy mà hóa thành đao thương kiếm kích, từ mọi phương hướng tấn công Tần Mục, tốc độ cực nhanh, đồng thời nhiệt độ không khí cũng đang cấp tốc hạ thấp, những nước mưa kia kết băng, uy lực đao thương kiếm kích được nước mưa tạo thành càng mạnh hơn!
Tần Mục liên tục gảy mười ngón tay, đánh nát tất cả đao thương kiếm kích tấn công về phía hắn, nói: "Nguyên lai đây chính là pháp thuật, tỷ tỷ, một chiêu này của ta cũng coi như là pháp thuật sao?"
Hai tay của hắn đột nhiên bốc lên ngọn lửa hừng hực, lấy tay làm đao, múa đao chém liên tục, đánh bay Vũ đường chủ.
Vũ đường chủ rơi xuống trong sân, âm thanh vừa giận vừa sợ truyền đến: "Ngươi là dị đoan của lưu phái chiến kỹ, dùng chiến kỹ làm pháp thuật... "
Tần Mục hướng tới phòng tiếp theo, chỉ thấy trong phòng này có một đại hán râu ria xồm xoàm, nửa ngồi nửa quỳ, bên người đặt một hộp kiếm hình chữ nhật, trên hộp kiếm có cái yếm khóa (bản lề để móc khóa) bằng đồng thau, gài chặt.
"Ta là đường chủ Kiếm đường."
Đại hán kia không đứng dậy, vẫn nửa quỳ nửa ngồi, nói: "Ngươi mang theo kiếm nang, hẳn là cũng hiểu kiếm pháp, hôm nay chúng ta so đấu kiếm pháp."
Tần Mục lắc đầu nói: "Ta chưa từng học qua kiếm pháp."
Đường chủ Kiếm đường kia ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Ngươi chưa từng học qua kiếm pháp, vì sao lại mang kiếm nang? Giáo chủ phu nhân không dạy cho ngươi kiếm pháp?"
Tần Mục lắc đầu, nói: "Bà bà nói, trong thôn có người có kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, cho nên bà không thể truyền kiếm pháp Thiên Ma giáo cho ta, để tránh người ta không dạy."
"Kiếm pháp đệ nhất thiên hạ?"
Đường chủ Kiếm đường mắt hổ trợn tròn, ánh mắt vậy mà cực kỳ sắc bén, khác nào hai ánh kiếm đâm thẳng vào lòng Tần Mục, cười lạnh nói: "Ai dám kiêu căng như thế? Ngươi hướng về hắn học một chiêu kiếm pháp, ta ngược lại muốn xem xem cái gọi là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ có thể vượt qua Thánh giáo ta bao nhiêu!"
Tần Mục hấp háy mắt, nói: "Ta còn học qua cái khác, ví như Lôi Âm Bát thức, Thâu Thiên Thần Thoái, đao pháp giết heo, còn học qua thương pháp, họa công, chùy pháp... "
Đường chủ Kiếm đường nhẹ nhàng xoa xoa hộp kiếm bên người, lạnh lùng nói: "Ta chỉ cần thấy cái gọi là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ của ngươi! Những cái khác đều là chó má!"
Tần Mục bất đắc dĩ, chỉ đành đi ra lầu gỗ này, trở về Tàn Lão thôn, nõi rõ cho Tư bà bà chuyện này.
Tư bà bà cả giận nói: "Tên kiếm đường mất não này, không biết biến báo! Mục nhi ngươi cũng thật là, ngươi dùng đao chém hắn, dùng loạn đao chặt chết kẻ này là được!"
Tần Mục lúng túng nói: "Thắng mà không vẻ vang gì."
Tư bà bà nắm tay của hắn đi tới cổng thôn, cổng thôn, trưởng thôn và dược sư vẫn đang uống trà, thiếu niên tổ sư ngồi ở đối diện, ba người đối ẩm.
"Trưởng thôn, đường chủ Kiếm đường cố ý muốn tỷ thí kiếm pháp với Mục nhi."
Tư bà bà cười híp mắt nói: "Hay là ngươi truyền thụ bản lĩnh cho nó?"
Trưởng thôn cau mày, lắc đầu nói: "Trong thời gian ngắn ngủi, mặc dù là dựa vào chỉ điểm của ta, cũng rất khó vượt qua đối phương. Dù sao đường chủ Kiếm đường đã đắm chìm trong kiếm pháp không biết bao nhiêu năm, ít nhiều cũng có chiến tích của riêng mình. Ngươi để ta truyền cho nó một hai bản lĩnh mà muốn vượt qua đường chủ Kiếm đường, có chút làm khó người khác rồi."
"Tuy nhiên cũng may Mục nhi là Bá thể, có đúng hay không?" Tư bà bà hấp háy mắt nói.
"Bá thể... "
Khóe mắt trưởng thôn run lên, cảm giác ruột của mình có chút đen, nhất định là màu đen của hối hận.
Dù sao Tần Mục là Bá thể mà ông "một mực chắc chắn", ông biết gốc biết rễ, Tần Mục thức tỉnh Linh Thai đã vượt quá sự tưởng tượng của ông, thế nhưng trong chốc lát ngắn ngủi, để kiếm pháp của Tần Mục trưởng thành đến trình độ có thể đối kháng với trình độ kiếm pháp cao thủ của tài năng xuất chúng nhất Thiên Ma giáo, vẫn còn có chút làm khó người khác.
Tư bà bà nhét nhiệm vụ này cho ông, mà ông lại không thể cự tuyệt.
Trưởng thôn trầm ngâm chốc lát, nói: "Mục nhi, con đọc Đan Tâm quyết học được từ chỗ Cố Ly Noãn cho ta nghe một chút."
Lúc này, Tần Mục đọc qua Đan Tâm quyết một lần, trưởng thôn nhẹ nhàng gật đầu, khen ngợi nói: "Quốc sư Duyên Khang triệu tập cao thủ kiếm đạo trong thiên hạ, xác thực làm ra chút thành tựu, Đan Tâm quyết Khống Kiếm thuật quả thật có độc đáo bí ẩn."
Thiếu niên tổ sư đối diện ông cũng thở dài nói: "Quốc sư Duyên Khang là một kỳ tài."
Trưởng thôn nói: "Cố Ly Noãn dạy Đan Tâm quyết cho con như thế nào, con nói nghe một chút."
Tần Mục nói lại những giảng giải của Cố Ly Noãn, trưởng thôn trầm ngâm chốc lát, cười nói: "Cố Ly Noãn còn giấu giếm."
Ông chỉ ra chỗ sai lầm trong đó, Tần Mục lập tức thử nghiệm những chỗ ông sửa chữa, sau đó dùng khí ngự kiếm, chỉ cảm thấy khống kiếm càng thêm dễ dàng, hơn nữa xuất kiếm càng nhanh, trong lòng cực kỳ bội phục.
Ánh mắt thiếu niên tổ sư sáng lên, cười nói: "Không phải Cố Ly Noãn giấu làm của riêng mà là ngộ tính của hắn có hạn, kém xa đạo huynh. Ngươi chỉ nghe một lần, liền hiểu thấu đáo tất cả ảo diệu của Đan Tâm quyết, mà hắn tu luyện suốt đời nhưng lại luyện sai rồi."
"Đạo huynh quá khen."
Trưởng thôn nhìn Tần Mục một chút, không nhanh không chậm nói: "Ta không dạy con kiếm pháp, ta chỉ dạy con một động tác đơn giản nhất, đâm."
"Đâm?"
Tần Mục ngơ ngác, động tác đâm này còn không đơn giản, dùng nguyên khí ngự kiếm, đâm về phía trước là được, còn cần dạy sao? "Dùng kiếm để đâm, không phải đơn giản như con tưởng tượng. Con không học kiếm pháp, thế nhưng chỉ cần con học được một động tác đâm này thì cao thủ kiếm pháp cảnh giới Linh Thai trong thiên hạ có thể vượt qua con cũng là rất ít, không có mấy."
Trưởng thôn nói: "Con lấy thanh kiếm thường ngày, dùng khí ngự kiếm, đâm thủng cây cột hàng thịt thử xem."
Tần Mục khống chế Đan Tâm quyết, tia nguyên khí to bằng cánh tay cuốn một thanh kiếm báu trong kiếm nang sau lưng lên, đâm về cây cột hàng thịt trong thôn.
Phập.
Một kiếm của Tần Mục đâm thủng cây cột hàng thịt, mũi kiếm lộ ra sau cây cột, sau đó đứa bé chăn bò quay đầu lại nhìn trưởng thôn.
Biểu hiện trên mặt trưởng thôn cứng ngắc, tằng hắng một cái, nói: "Con đâm thủng khối đá này thử xem."
Nguyên khí của Tần Mục cuốn một cái, rút bảo kiếm từ trong cây cột ra, lại là một tiếng đinh, lợi kiếm đâm thủng một khối núi đá trước mặt trưởng thôn, đứa bé chăn bò lại một lần nữa quay đầu lại, vô tội nhìn vẻ mặt cứng ngắc của trưởng thôn.
Thiếu niên tổ sư cũng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, chỉ đành cố nín, miễn cho thất lễ.
"Ta quên mất, tu vi nguyên khí của tiểu tử này cực kỳ thâm hậu, kiếm pháp của hắn cực kỳ hỏng bét, nhưng nguyên khí cực kỳ hùng hồn, nguyên khí gia trì, uy lực tăng gấp bội."
Trưởng thôn lúng túng, liên tục ho khan che giấu cho qua, nói: "Con lại đâm thủng dao mổ lợn của con thử xem."
Đinh. Một tiếng vang giòn giã truyền đến, lần này Tần Mục không thể đâm thủng dao mổ lợn.
"Cũng may không có đâm thủng, bằng không liền không có cách nào dạy nó... "
Trưởng thôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từng bước dụ dỗ nói: "Lúc con đâm ra chiêu kiếm này thì cảm giác được cái gì?"
Tần Mục tinh tế suy tư, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Con cảm giác được nguyên khí của mình còn chưa đủ mạnh, lúc dùng khí ngự kiếm thì mũi kiếm thoáng bị ngăn cản, nguyên khí của con liền lại khó mà tiếp tục, thật giống có một thân sức mạnh nhưng lại dùng sợi tóc đánh người. Nguyên khí tia quá mềm, không chịu đựng được tất cả sức mạnh của con."
Danh sách chương